Thiên Nhai Khách
-
Chương 38: Cướp giết
Màu da vàng vọt chậm rãi bị tẩy đi, cằm y tựa như bị lột bỏ một lớp da, lấy xuống một thứ Ôn Khách Hành chưa từng thấy, đường nét xương cốt như đao khắc liền hiển lộ ra.
Ôn Khách Hành bất giác ngừng thở, nhìn y mười ngón như bay tháo bỏ dịch dung trên mặt…
Không giống tiểu công tử lúm đồng tiền như hoa trong thành Lạc Dương, cũng không như thanh quan hồng nhân mặt hoa da phấn trên lầu Động Đình, đây là một khuôn mặt nam nhân, không thể nói đến nhan sắc, chỉ có trắng đen – gương mặt tái nhợt mà gầy gò, môi mỏng như một đường, cũng phảng phất không có huyết sắc, mặt mày đường nét rất sâu, lông mi dày, che khuất một nửa đôi mắt đậm màu kia.
Đúng vậy, nháy mắt ấy Ôn Khách Hành chỉ có thể nghĩ đến một từ như thế – đậm màu, trong đôi mắt kia tưởng như kết tủa màu đen không tan được, chỉ vào thời điểm góc độ biến hóa mới lướt qua một tầng quang hoa nội liễm như có như không.
Y bỗng nhiên phát hiện, kỳ thật đối phương suốt đời không tháo bỏ dịch dung kia, trong lòng mình trước nay cũng nên là diện mạo như thế, hiện giờ nhìn thấy người nọ lại giống hệt cảm giác trong tưởng tượng của mình, ngỡ như là… đã quen biết rất lâu rồi.
Ôn Khách Hành vô ý thức nuốt nước bọt, mở miệng nói: “A Nhứ…”
Chu Tử Thư không để ý “ừ” một tiếng, lau sạch chút dịch dung cuối cùng trên mặt, mang theo thứ này suốt một thời gian dài, y cũng sắp cho rằng đó chính là mặt mình, đột nhiên lau hết lại còn có chút không thích ứng. Vốn định mang khuôn mặt này cứ thế cho qua, ai biết thứ phiền toái này quả thực như bóng với hình, về sau chẳng lẽ phải thay mặt nạsuốt ngày.
Nhất thời tâm tình y lại không tốt.
Ôn Khách Hành làm trơn môi, thấp giọng nói: “Ta… có từng nói, kỳ thật ta thích nam nhân?”
Chu Tử Thư dùng biểu cảm “thừa lời, chẳng lẽ ta không biết” nhìn y một cái, giống như nhớ đến điều gì, lấy một chiếc mặt nạ da người từ trong lòng ném cho Ôn Khách Hành, phân phó: “Không muốn tiếp tục phiền toái thì đeo đi.”
Mặt nạ nọ làm rất hoàn mỹ, nếu là bình thường Ôn Khách Hành còn có thể rất hứng thú nghiên cứu một phen, song lúc này y thậm chí chẳng buồn liếc một thoáng, chỉ nhìn chằm chằm Chu Tử Thư không ngại, hỏi bằng giọng điệu cực nghiêm túc đứng đắn: “Cho nên ngươi đang định sắc dụ ta sao?”
Chu Tử Thư sống đến từng này tuổi, tự thấy từ đầu đến chân đều là thuần nam, thật sự chưa từng bị một nam nhân dùng ánh mắt đáng khinh và giọng điệu trịnh trọng như vậy chòng ghẹo, y vẫn cảm thấy Ôn Khách Hành không phải mắt có bệnh thì là đầu óc có chút vấn đề – hoặc là tim thiếu hai lỗ, hoặc là mở rộng quá, bằng không sao mà cô nương tiểu tử xinh đẹp đầy đường không dây dưa, phải chuyên môn quấn lấy người buồn nôn như mình mà trêu?
Vì thế không thèm đếm xỉa đến y, vừa đi vừa lấy một chiếc mặt nạ khác ụp lên.
Trước mắt Ôn Khách Hành liền trình diễn một màn càn khôn đảo ngược từ mỹ nam tử đến một người trung niên mắt lé dung tục, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ muốn lộn tùng phèo theo, hận không thể nhúng mắt xuống nước mà rửa, trước mắt trông thấy quả thực cực kỳ bi thảm, liền kêu la: “Hại mắt quá, ngươi đổi cái khác cho ta!”
Vừa nói vừa đưa tay muốn giúp y bóc xuống.
Chu Tử Thư cảm thấy y cố tình gây sự, liền nghiêng mặt tránh, ai ngờ Ôn Khách Hành chấp nhất cực kỳ, đuổi theo không tha – vì thế hai người vừa mới nhất trí với bên ngoài, dưới tình huống ngoại hoạn tạm thời đã qua, một lần nữa khôi phục trạng thái nội đấu, ngươi một chiêu ta một thức lao vào đánh nhau ngay tại chỗ.
Chu Tử Thư đấm xương quai xanh của Ôn Khách Hành một phát, Ôn Khách Hành lại chẳng hề né tránh, Chu Tử Thư không định thật sự đánh người nọ tàn phế, trong tích tắc dời nắm đấm lên trên hai tấc sượt qua vai, Ôn Khách Hành lại nhân cơ hội này túm được tay y, mặt mày hớn hở nói: “Ôi, thương lượng một việc nhé, ta thấy ngươi cũng đang ế, hai ta cứ quây quần đi?”
Lúc y nói chuyện luôn là dáng vẻ cười hì hì như vậy, mi mắt cong cong, như cố ý không cho người ta nhìn ra biểu cảm ánh mắt, cố ý không để người ta biết y là chân tình hay giả ý, Chu Tử Thư bực bội hỏi: “Ta cần ngươi làm gì?”
Ôn Khách Hành kề sát đến, giơ tay y lên cao tầm cằm mình, khe khẽ dùng cằm cọ cọ, sau đó thừa lúc Chu Tử Thư nổi hết da gà cố sức rút tay, bỗng nhiên ra tay gỡ mặt nạ trên mặt y ném qua bên, hạ giọng hỏi: “Ngươi nói dùng làm gì?”
Chu Tử Thư liếc xéo, mặt không biểu cảm nhìn Ôn Khách Hành một lát, bỗng nhiên cười rộ, khuôn mặt y nơi nhợt nhạt thì nhợt nhạt quá mức, nơi nồng đậm thì thâm thúy quá mức, luôn khiến người ta cảm thấy có dáng vẻ bạc tình quả nghĩa, chỉ khi cười rộ giãn ra, khóe miệng như lưu lại một chút vết khắc, đôi môi nhợt nhạt cơ hồ không nhìn ra màu sắc, chẳng biết vì sao lại có vẻ hơi đáng yêu. Nam nhân đáng yêu này cũng hạ giọng, ngắt từng chữ hỏi ngược: “Nuôi ngươi, đợi đến lúc mất mùa làm thịt ăn à?”
Thời điểm thanh âm trầm trầm thấp thấp như thì thầm của y vang lên, Ôn Khách Hành cơ hồ ngứa ran da đầu, còn chưa kịp hiểu rõ y nói gì thì đã trúng một cước thật mạnh, đầu gối mềm nhũn, suýt nữa trực tiếp cắm đầu xuống đất, Chu Tử Thư ném y rảo bước rời khỏi, lại lấy một chiếc mặt nạ đeo lên – quả thực so với cái vừa rồi còn xấu đến mức thiên hạ căm ghét.
Nghênh ngang đắc ý bỏ đi.
Lại nói hai vị đại gia này nhàn nhã rời đi như liếc mắt đưa tình, Trương Thành Lĩnh đang ngồi một mình trên cầu thang suy tư nhân sinh, gã cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chờ phản ứng được thì đã bị Cố Tương xách cổ ném qua bên, sau đó máu ấm rơi lên mặt gã, tứ phía vang lên tiếng thét, trên khuôn mặt tươi cười của Cố Tương đầy vẻ túc sát, chủy thủ trong tay đang nhỏ máu, dưới chân là một bàn tay của cầm sư hắc y vừa kéo đàn đi tứ xứ kia… Còn có một con tiểu hoa độc xà bị đứt làm đôi.
Cầm sư trắng bệch mặt nhảy cửa sổ đào tẩu, Cố Tương lòng biết nơi đây không nên ở lâu, liền kéo Trương Thành Lĩnh, nói với Tào Úy Ninh: “Đi, rời khỏi nơi này!”
Nàng mới dứt lời thì thấy không biết từ đâu chui ra hơn mười hắc y nhân, mỗi người đều cầm một cái móc trên tay – đây là nhóm Độc Hạt tử sĩ thứ hai!
Trong tửu lâu kể cả tiểu nhị, mọi người đều triệt lui trước khi sự tình biến thành càng thêm xấu, thậm chí không kịp lấy tiền cơm. Tào Úy Ninh luôn miệng hỏi: “Chuyện gì thế này? Những người này sao lại bỗng nhiên chui ra? Họ muốn làm gì?”
Cố Tương nắm chủy thủ, đôi mắt chậm rãi đảo qua Độc Hạt, cảm thấy lòng bàn tay có chút mồ hôi, liền quay nhẹ chủy thủ trên tay, trong lòng âm thầm kêu khổ. Họ lại đụng phải Độc Hạt tử sĩ vào lúc này, xung sát ra ngoài thì dễ, nhưng vạn nhất lúc nàng trông nom để tiểu quỷ này có gì bất trắc, nhìn phong cách của chủ nhân nhà nàng, còn không bóp nàng chết tươi?
Đám Độc Hạt dường như cũng khá kiêng kỵ Cố Tương, chậm rãi áp sát từ bốn phương tám hướng, Cố Tương liếc đến Tào Úy Ninh vẻ mặt mù tịt và Trương Thành Lĩnh rõ ràng không hề có sức chiến đấu, cảm thấy phong tiêu tiêu hề “Nhị thủy hàn”*, đây là thời khắc xui xẻo nhất trong đời nàng.
Liền ngắn gọn nói với Tào Úy Ninh: “Huynh quên rồi sao? Tử sĩ Độc Hạt muốn giết tiểu quỷ kia.”
Tào Úy Ninh “a” một tiếng đã nhớ ra, mấy người chết ở Cao gia trang chính là tạo hình này, vì thế lập tức đề phòng, vung trường kiếm phân phó Trương Thành Lĩnh bên cạnh: “Đừng rời khỏi ta.”
Cố Tương nhíu đôi mày thanh tú, quyết định đánh phủ đầu, tay cầm một mớ ám khí, miễn phí bắn ra, sau đó hỗn chiến bắt đầu…
Chu Tử Thư hoài nghi Cố Tương là Quỷ cốc “Tử Sát”, tiểu cô nương này tuổi chưa lớn, thủ đoạn lại không thiếu, võ công cũng tuyệt đối không kém, Tào Úy Ninh tuy bản lĩnh trên thi từ ca phú làm người ta hơi đau trứng, dù sao cũng là cao đồ khá nhất trong Thanh Phong kiếm phái một thế hệ này, hơn nữa chưa bao giờ bởi vì hoạt động đọc sách không đàng hoàng mà lỡ việc luyện công phu, hai người liên thủ, thực lực đích xác không tầm thường, cho dù đối phương là tử sĩ của Độc Hạt cũng có thể mạnh tay một trận.
Nhưng hủy là hủy ở chỗ, còn phải che chở gánh nặng nhỏ Trương Thành Lĩnh.
Cố Tương đời này giết người phóng hỏa chưa từng bó tay bó chân như vậy – chỉ thấy Tào Úy Ninh bị một tử sĩ cuốn lấy, không đề phòng để một kẻ vòng qua bổ đến Trương Thành Lĩnh, dưới tình thế cấp bách, Tào Úy Ninh xách Trương Thành Lĩnh ném cho Cố Tương, Cố Tương “ôi” một tiếng, đành phải đón lấy, nhưng đấy dù sao cũng là một người trên dưới trăm cân, đụng nàng lui ba bốn bước sang bên, khó khăn ổn định lại, giết chết một Độc Hạt suýt nữa móc trúng tóc nàng, ám khí từ mũi giày bắn lên bụng một Độc Hạt khác, người còn chưa chết hẳn vẫn không buông tha lại bị nàng bổ thêm phát nữa, bấy giờ mới đi gặp Diêm vương.
Đao quang kiếm ảnh sượt qua đầu Trương Thành Lĩnh, một lúc sau gã liền nghi thần nghi quỷ phải chăng mình đã bị cắt rớt chỗ nào, cần đưa tay sờ thử, sau đó chịu đựng Cố Tương và Tào Úy Ninh ném đến ném đi như bao tải, bay múa nhẹ nhàng trên không trung, quả thực đầu váng mắt hoa.
Chờ thời điểm cuộc hỗn chiến tạm thời cáo kết một đoạn, ống quần Cố Tương đã bị máu của đối phương nhuộm đỏ, lưng còn trúng một móc, may mà né nhanh, bằng không tiểu mỹ nhân sẽ biến thành hai nửa tiểu mỹ nhân, khuôn mặt cười mất huyết sắc, Tào Úy Ninh cũng chẳng tốt đi đâu so với nàng, trông thảm hại cực kỳ.
Nơi này gần như chỉ còn lại ba vật sống là họ.
Cố Tương quyết đoán kịp thời nói: “Lập tức đi, bằng không phiền toái càng nhiều, mau!”
Tào Úy Ninh và Trương Thành Lĩnh liếc nhìn nhau, đều nghĩ lại mà sợ, mới định theo nàng rời khỏi thì nghe góc tường có người rên rỉ một tiếng, Trương Thành Lĩnh quay đầu thấy lão hành khất kia đang bò khỏi đống người chết, đã sợ đến mức sắp tè ra quần, cái bát vỡ đựng tiền bị đổ, tiền đồng văng khắp nơi, đều bị máu ngâm, lão ăn mày đứng không nổi, giọng đã đổi điệu, run rẩy nói: “Giết, giết người rồi!”
Tào Úy Ninh dù sao cũng xuất thân danh môn chính phái, từ nhỏ nhận giáo dục nhân nghĩa lễ trí, lập tức chau mày, thầm nghĩ không hay rồi, vừa nãy không để ý lại liên lụy ông lão này, liền tiến lên hỏi: “Lão nhân gia, ông có bị thương không?”
Lão ăn mày kia hai mắt vô thần ngẩng đầu nhìn y hồi lâu mới mở miệng nói: “A…” như là đã sợ đến mức không thốt nên lời.
Trương Thành Lĩnh cũng theo đến, nhẹ giọng nói: “Lão gia gia, ông mau chạy đi, kẻ xấu sắp đến rồi.”
Ban nãy gã đã cho lão ăn mày một đồng tiền, đối phương lúc này còn nhận được gã, vừa nói “Ôi, ôi, chết người rồi!” vừa túm tay Trương Thành Lĩnh. Cố Tương lãnh nhãn bàng quan, bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại, như tia chớp từ bên cạnh phóng qua, giơ tay hạ đao chém ngay cánh tay lão ăn mày nọ.
Tào Úy Ninh cả kinh kêu lên: “A Tương không được!”
Nhưng đã chậm, đoản chủy thủ trong tay Cố Tương hùng hổ tập kích lão nhân kia, lão nhân dường như giật mình, rụt tay về lại rất nhanh, nhưng Cố Tương không cho ông ta cơ hội này, bỗng nhiên biến chiêu, trở tay đẩy chủy thủ lên đâm ngay vào cổ, chọc thủng động mạch chủ, máu phun cao hai thước.
Tào Úy Ninh và Trương Thành Lĩnh trợn mắt há hốc mồm nhìn nữ hài tử toàn thân đẫm máu như Tu La nhân gian, đều choáng váng.
Cố Tương mặt không biểu cảm rút chủy thủ khỏi thi thể lão nhân nọ, tiện tay giơ tay áo lau máu, đưa mắt thấy nét mặt hai người kia hơi sợ hãi, hoảng hốt thậm chí không thể nói ra ý nghĩa, liền hỏi: “Làm gì thế?”
Tào Úy Ninh líu lưỡi chỉ thi thể lão nhân: “Ông… ông ấy chỉ là… chỉ là lão đầu tử ăn xin, muội… muội giết ông ấy…”
Hừ, danh môn chính phái – Cố Tương ánh mắt lạnh lùng, chẳng thèm giải thích, quay người cất chủy thủ vào vỏ, không phân trần xách Trương Thành Lĩnh đi thẳng.
Ai ngờ Tào Úy Ninh lại dè dặt đuổi theo, hồi lâu mới nhỏ giọng nói một cách lộn xộn: “Ta không có ý đó… A Tương, ta không nói muội làm không đúng, không phải… cũng không phải cảm thấy muội tùy tiện giết người, nhưng vạn nhất muội sai, vạn nhất ông ta là một lão ăn mày bình thường, vạn nhất… tương lai muội biết rồi, ta sợ lòng muội chắc chắn sẽ khó chịu.”
Cố Tương thoáng dừng bước gần như không thể thấy, nàng trầm mặc một lúc mới cả tiếng nói: “Chó má, ta có gì phải khó chịu?”
Tào Úy Ninh khẽ thở dài nói: “Đều sẽ khó chịu, chỉ là bản thân không biết thôi… Ôi, chúng ta mau đi thôi, Chu huynh Ôn huynh hai người kia chẳng biết đã chạy đi đâu rồi, một đám bọ cạp, chỉ sợ phải khiến người khác buồn vì chúng ta!”
Cố Tương bĩu môi không nói gì, lòng nghĩ Tào Úy Ninh này… mặc dù hơi thiếu đầu óc, kỳ thật cũng không tệ lắm.
—
*Nguyên gốc câu này là “Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn”.
Ôn Khách Hành bất giác ngừng thở, nhìn y mười ngón như bay tháo bỏ dịch dung trên mặt…
Không giống tiểu công tử lúm đồng tiền như hoa trong thành Lạc Dương, cũng không như thanh quan hồng nhân mặt hoa da phấn trên lầu Động Đình, đây là một khuôn mặt nam nhân, không thể nói đến nhan sắc, chỉ có trắng đen – gương mặt tái nhợt mà gầy gò, môi mỏng như một đường, cũng phảng phất không có huyết sắc, mặt mày đường nét rất sâu, lông mi dày, che khuất một nửa đôi mắt đậm màu kia.
Đúng vậy, nháy mắt ấy Ôn Khách Hành chỉ có thể nghĩ đến một từ như thế – đậm màu, trong đôi mắt kia tưởng như kết tủa màu đen không tan được, chỉ vào thời điểm góc độ biến hóa mới lướt qua một tầng quang hoa nội liễm như có như không.
Y bỗng nhiên phát hiện, kỳ thật đối phương suốt đời không tháo bỏ dịch dung kia, trong lòng mình trước nay cũng nên là diện mạo như thế, hiện giờ nhìn thấy người nọ lại giống hệt cảm giác trong tưởng tượng của mình, ngỡ như là… đã quen biết rất lâu rồi.
Ôn Khách Hành vô ý thức nuốt nước bọt, mở miệng nói: “A Nhứ…”
Chu Tử Thư không để ý “ừ” một tiếng, lau sạch chút dịch dung cuối cùng trên mặt, mang theo thứ này suốt một thời gian dài, y cũng sắp cho rằng đó chính là mặt mình, đột nhiên lau hết lại còn có chút không thích ứng. Vốn định mang khuôn mặt này cứ thế cho qua, ai biết thứ phiền toái này quả thực như bóng với hình, về sau chẳng lẽ phải thay mặt nạsuốt ngày.
Nhất thời tâm tình y lại không tốt.
Ôn Khách Hành làm trơn môi, thấp giọng nói: “Ta… có từng nói, kỳ thật ta thích nam nhân?”
Chu Tử Thư dùng biểu cảm “thừa lời, chẳng lẽ ta không biết” nhìn y một cái, giống như nhớ đến điều gì, lấy một chiếc mặt nạ da người từ trong lòng ném cho Ôn Khách Hành, phân phó: “Không muốn tiếp tục phiền toái thì đeo đi.”
Mặt nạ nọ làm rất hoàn mỹ, nếu là bình thường Ôn Khách Hành còn có thể rất hứng thú nghiên cứu một phen, song lúc này y thậm chí chẳng buồn liếc một thoáng, chỉ nhìn chằm chằm Chu Tử Thư không ngại, hỏi bằng giọng điệu cực nghiêm túc đứng đắn: “Cho nên ngươi đang định sắc dụ ta sao?”
Chu Tử Thư sống đến từng này tuổi, tự thấy từ đầu đến chân đều là thuần nam, thật sự chưa từng bị một nam nhân dùng ánh mắt đáng khinh và giọng điệu trịnh trọng như vậy chòng ghẹo, y vẫn cảm thấy Ôn Khách Hành không phải mắt có bệnh thì là đầu óc có chút vấn đề – hoặc là tim thiếu hai lỗ, hoặc là mở rộng quá, bằng không sao mà cô nương tiểu tử xinh đẹp đầy đường không dây dưa, phải chuyên môn quấn lấy người buồn nôn như mình mà trêu?
Vì thế không thèm đếm xỉa đến y, vừa đi vừa lấy một chiếc mặt nạ khác ụp lên.
Trước mắt Ôn Khách Hành liền trình diễn một màn càn khôn đảo ngược từ mỹ nam tử đến một người trung niên mắt lé dung tục, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ muốn lộn tùng phèo theo, hận không thể nhúng mắt xuống nước mà rửa, trước mắt trông thấy quả thực cực kỳ bi thảm, liền kêu la: “Hại mắt quá, ngươi đổi cái khác cho ta!”
Vừa nói vừa đưa tay muốn giúp y bóc xuống.
Chu Tử Thư cảm thấy y cố tình gây sự, liền nghiêng mặt tránh, ai ngờ Ôn Khách Hành chấp nhất cực kỳ, đuổi theo không tha – vì thế hai người vừa mới nhất trí với bên ngoài, dưới tình huống ngoại hoạn tạm thời đã qua, một lần nữa khôi phục trạng thái nội đấu, ngươi một chiêu ta một thức lao vào đánh nhau ngay tại chỗ.
Chu Tử Thư đấm xương quai xanh của Ôn Khách Hành một phát, Ôn Khách Hành lại chẳng hề né tránh, Chu Tử Thư không định thật sự đánh người nọ tàn phế, trong tích tắc dời nắm đấm lên trên hai tấc sượt qua vai, Ôn Khách Hành lại nhân cơ hội này túm được tay y, mặt mày hớn hở nói: “Ôi, thương lượng một việc nhé, ta thấy ngươi cũng đang ế, hai ta cứ quây quần đi?”
Lúc y nói chuyện luôn là dáng vẻ cười hì hì như vậy, mi mắt cong cong, như cố ý không cho người ta nhìn ra biểu cảm ánh mắt, cố ý không để người ta biết y là chân tình hay giả ý, Chu Tử Thư bực bội hỏi: “Ta cần ngươi làm gì?”
Ôn Khách Hành kề sát đến, giơ tay y lên cao tầm cằm mình, khe khẽ dùng cằm cọ cọ, sau đó thừa lúc Chu Tử Thư nổi hết da gà cố sức rút tay, bỗng nhiên ra tay gỡ mặt nạ trên mặt y ném qua bên, hạ giọng hỏi: “Ngươi nói dùng làm gì?”
Chu Tử Thư liếc xéo, mặt không biểu cảm nhìn Ôn Khách Hành một lát, bỗng nhiên cười rộ, khuôn mặt y nơi nhợt nhạt thì nhợt nhạt quá mức, nơi nồng đậm thì thâm thúy quá mức, luôn khiến người ta cảm thấy có dáng vẻ bạc tình quả nghĩa, chỉ khi cười rộ giãn ra, khóe miệng như lưu lại một chút vết khắc, đôi môi nhợt nhạt cơ hồ không nhìn ra màu sắc, chẳng biết vì sao lại có vẻ hơi đáng yêu. Nam nhân đáng yêu này cũng hạ giọng, ngắt từng chữ hỏi ngược: “Nuôi ngươi, đợi đến lúc mất mùa làm thịt ăn à?”
Thời điểm thanh âm trầm trầm thấp thấp như thì thầm của y vang lên, Ôn Khách Hành cơ hồ ngứa ran da đầu, còn chưa kịp hiểu rõ y nói gì thì đã trúng một cước thật mạnh, đầu gối mềm nhũn, suýt nữa trực tiếp cắm đầu xuống đất, Chu Tử Thư ném y rảo bước rời khỏi, lại lấy một chiếc mặt nạ đeo lên – quả thực so với cái vừa rồi còn xấu đến mức thiên hạ căm ghét.
Nghênh ngang đắc ý bỏ đi.
Lại nói hai vị đại gia này nhàn nhã rời đi như liếc mắt đưa tình, Trương Thành Lĩnh đang ngồi một mình trên cầu thang suy tư nhân sinh, gã cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chờ phản ứng được thì đã bị Cố Tương xách cổ ném qua bên, sau đó máu ấm rơi lên mặt gã, tứ phía vang lên tiếng thét, trên khuôn mặt tươi cười của Cố Tương đầy vẻ túc sát, chủy thủ trong tay đang nhỏ máu, dưới chân là một bàn tay của cầm sư hắc y vừa kéo đàn đi tứ xứ kia… Còn có một con tiểu hoa độc xà bị đứt làm đôi.
Cầm sư trắng bệch mặt nhảy cửa sổ đào tẩu, Cố Tương lòng biết nơi đây không nên ở lâu, liền kéo Trương Thành Lĩnh, nói với Tào Úy Ninh: “Đi, rời khỏi nơi này!”
Nàng mới dứt lời thì thấy không biết từ đâu chui ra hơn mười hắc y nhân, mỗi người đều cầm một cái móc trên tay – đây là nhóm Độc Hạt tử sĩ thứ hai!
Trong tửu lâu kể cả tiểu nhị, mọi người đều triệt lui trước khi sự tình biến thành càng thêm xấu, thậm chí không kịp lấy tiền cơm. Tào Úy Ninh luôn miệng hỏi: “Chuyện gì thế này? Những người này sao lại bỗng nhiên chui ra? Họ muốn làm gì?”
Cố Tương nắm chủy thủ, đôi mắt chậm rãi đảo qua Độc Hạt, cảm thấy lòng bàn tay có chút mồ hôi, liền quay nhẹ chủy thủ trên tay, trong lòng âm thầm kêu khổ. Họ lại đụng phải Độc Hạt tử sĩ vào lúc này, xung sát ra ngoài thì dễ, nhưng vạn nhất lúc nàng trông nom để tiểu quỷ này có gì bất trắc, nhìn phong cách của chủ nhân nhà nàng, còn không bóp nàng chết tươi?
Đám Độc Hạt dường như cũng khá kiêng kỵ Cố Tương, chậm rãi áp sát từ bốn phương tám hướng, Cố Tương liếc đến Tào Úy Ninh vẻ mặt mù tịt và Trương Thành Lĩnh rõ ràng không hề có sức chiến đấu, cảm thấy phong tiêu tiêu hề “Nhị thủy hàn”*, đây là thời khắc xui xẻo nhất trong đời nàng.
Liền ngắn gọn nói với Tào Úy Ninh: “Huynh quên rồi sao? Tử sĩ Độc Hạt muốn giết tiểu quỷ kia.”
Tào Úy Ninh “a” một tiếng đã nhớ ra, mấy người chết ở Cao gia trang chính là tạo hình này, vì thế lập tức đề phòng, vung trường kiếm phân phó Trương Thành Lĩnh bên cạnh: “Đừng rời khỏi ta.”
Cố Tương nhíu đôi mày thanh tú, quyết định đánh phủ đầu, tay cầm một mớ ám khí, miễn phí bắn ra, sau đó hỗn chiến bắt đầu…
Chu Tử Thư hoài nghi Cố Tương là Quỷ cốc “Tử Sát”, tiểu cô nương này tuổi chưa lớn, thủ đoạn lại không thiếu, võ công cũng tuyệt đối không kém, Tào Úy Ninh tuy bản lĩnh trên thi từ ca phú làm người ta hơi đau trứng, dù sao cũng là cao đồ khá nhất trong Thanh Phong kiếm phái một thế hệ này, hơn nữa chưa bao giờ bởi vì hoạt động đọc sách không đàng hoàng mà lỡ việc luyện công phu, hai người liên thủ, thực lực đích xác không tầm thường, cho dù đối phương là tử sĩ của Độc Hạt cũng có thể mạnh tay một trận.
Nhưng hủy là hủy ở chỗ, còn phải che chở gánh nặng nhỏ Trương Thành Lĩnh.
Cố Tương đời này giết người phóng hỏa chưa từng bó tay bó chân như vậy – chỉ thấy Tào Úy Ninh bị một tử sĩ cuốn lấy, không đề phòng để một kẻ vòng qua bổ đến Trương Thành Lĩnh, dưới tình thế cấp bách, Tào Úy Ninh xách Trương Thành Lĩnh ném cho Cố Tương, Cố Tương “ôi” một tiếng, đành phải đón lấy, nhưng đấy dù sao cũng là một người trên dưới trăm cân, đụng nàng lui ba bốn bước sang bên, khó khăn ổn định lại, giết chết một Độc Hạt suýt nữa móc trúng tóc nàng, ám khí từ mũi giày bắn lên bụng một Độc Hạt khác, người còn chưa chết hẳn vẫn không buông tha lại bị nàng bổ thêm phát nữa, bấy giờ mới đi gặp Diêm vương.
Đao quang kiếm ảnh sượt qua đầu Trương Thành Lĩnh, một lúc sau gã liền nghi thần nghi quỷ phải chăng mình đã bị cắt rớt chỗ nào, cần đưa tay sờ thử, sau đó chịu đựng Cố Tương và Tào Úy Ninh ném đến ném đi như bao tải, bay múa nhẹ nhàng trên không trung, quả thực đầu váng mắt hoa.
Chờ thời điểm cuộc hỗn chiến tạm thời cáo kết một đoạn, ống quần Cố Tương đã bị máu của đối phương nhuộm đỏ, lưng còn trúng một móc, may mà né nhanh, bằng không tiểu mỹ nhân sẽ biến thành hai nửa tiểu mỹ nhân, khuôn mặt cười mất huyết sắc, Tào Úy Ninh cũng chẳng tốt đi đâu so với nàng, trông thảm hại cực kỳ.
Nơi này gần như chỉ còn lại ba vật sống là họ.
Cố Tương quyết đoán kịp thời nói: “Lập tức đi, bằng không phiền toái càng nhiều, mau!”
Tào Úy Ninh và Trương Thành Lĩnh liếc nhìn nhau, đều nghĩ lại mà sợ, mới định theo nàng rời khỏi thì nghe góc tường có người rên rỉ một tiếng, Trương Thành Lĩnh quay đầu thấy lão hành khất kia đang bò khỏi đống người chết, đã sợ đến mức sắp tè ra quần, cái bát vỡ đựng tiền bị đổ, tiền đồng văng khắp nơi, đều bị máu ngâm, lão ăn mày đứng không nổi, giọng đã đổi điệu, run rẩy nói: “Giết, giết người rồi!”
Tào Úy Ninh dù sao cũng xuất thân danh môn chính phái, từ nhỏ nhận giáo dục nhân nghĩa lễ trí, lập tức chau mày, thầm nghĩ không hay rồi, vừa nãy không để ý lại liên lụy ông lão này, liền tiến lên hỏi: “Lão nhân gia, ông có bị thương không?”
Lão ăn mày kia hai mắt vô thần ngẩng đầu nhìn y hồi lâu mới mở miệng nói: “A…” như là đã sợ đến mức không thốt nên lời.
Trương Thành Lĩnh cũng theo đến, nhẹ giọng nói: “Lão gia gia, ông mau chạy đi, kẻ xấu sắp đến rồi.”
Ban nãy gã đã cho lão ăn mày một đồng tiền, đối phương lúc này còn nhận được gã, vừa nói “Ôi, ôi, chết người rồi!” vừa túm tay Trương Thành Lĩnh. Cố Tương lãnh nhãn bàng quan, bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại, như tia chớp từ bên cạnh phóng qua, giơ tay hạ đao chém ngay cánh tay lão ăn mày nọ.
Tào Úy Ninh cả kinh kêu lên: “A Tương không được!”
Nhưng đã chậm, đoản chủy thủ trong tay Cố Tương hùng hổ tập kích lão nhân kia, lão nhân dường như giật mình, rụt tay về lại rất nhanh, nhưng Cố Tương không cho ông ta cơ hội này, bỗng nhiên biến chiêu, trở tay đẩy chủy thủ lên đâm ngay vào cổ, chọc thủng động mạch chủ, máu phun cao hai thước.
Tào Úy Ninh và Trương Thành Lĩnh trợn mắt há hốc mồm nhìn nữ hài tử toàn thân đẫm máu như Tu La nhân gian, đều choáng váng.
Cố Tương mặt không biểu cảm rút chủy thủ khỏi thi thể lão nhân nọ, tiện tay giơ tay áo lau máu, đưa mắt thấy nét mặt hai người kia hơi sợ hãi, hoảng hốt thậm chí không thể nói ra ý nghĩa, liền hỏi: “Làm gì thế?”
Tào Úy Ninh líu lưỡi chỉ thi thể lão nhân: “Ông… ông ấy chỉ là… chỉ là lão đầu tử ăn xin, muội… muội giết ông ấy…”
Hừ, danh môn chính phái – Cố Tương ánh mắt lạnh lùng, chẳng thèm giải thích, quay người cất chủy thủ vào vỏ, không phân trần xách Trương Thành Lĩnh đi thẳng.
Ai ngờ Tào Úy Ninh lại dè dặt đuổi theo, hồi lâu mới nhỏ giọng nói một cách lộn xộn: “Ta không có ý đó… A Tương, ta không nói muội làm không đúng, không phải… cũng không phải cảm thấy muội tùy tiện giết người, nhưng vạn nhất muội sai, vạn nhất ông ta là một lão ăn mày bình thường, vạn nhất… tương lai muội biết rồi, ta sợ lòng muội chắc chắn sẽ khó chịu.”
Cố Tương thoáng dừng bước gần như không thể thấy, nàng trầm mặc một lúc mới cả tiếng nói: “Chó má, ta có gì phải khó chịu?”
Tào Úy Ninh khẽ thở dài nói: “Đều sẽ khó chịu, chỉ là bản thân không biết thôi… Ôi, chúng ta mau đi thôi, Chu huynh Ôn huynh hai người kia chẳng biết đã chạy đi đâu rồi, một đám bọ cạp, chỉ sợ phải khiến người khác buồn vì chúng ta!”
Cố Tương bĩu môi không nói gì, lòng nghĩ Tào Úy Ninh này… mặc dù hơi thiếu đầu óc, kỳ thật cũng không tệ lắm.
—
*Nguyên gốc câu này là “Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook