Thiên Nhai Hiệp Lữ
-
Chương 4: Hồi 04
Lãnh Như Băng thầm nhủ:
"Nếu trước trưa mai mà chúng ta còn say rượu chưa tỉnh, Công Tôn Ngọc Sương lại đến, thì tốt ở chỗ nào ?" Chàng đang nghĩ ngợi thì đã đến cạnh huyền nhai. Vương Tích Hương trong vòng tay Lãnh Như Băng nâng đỡ ngang hông, đưa tay lên vách đá điểm vào một chỗ, thân hình mềm mại uyển chuyển bước qua phía Bắc bảy bước, lại điểm một cái vào vách đá.
Xong việc trở lại bên cạnh Lãnh Như Băng, đưa tay chỉ lên một cây nhỏ giữa vách đá, cười bảo:
- Lật đổ cây đó đi.
Lãnh Như Băng nói:
- Chuyện này không khó.
Đoạn điểm chân tung mình lên cạnh tiểu thụ, đưa tay chụp lấy, dĩ nhiên phát giác có chuyện không đúng, chỉ thấy tiểu thụ kiên ngạnh vô cùng, truyền hơi lạnh buốt vào tay, giống như làm bằng sắt, vội vàng buông tay nhưng đã muộn, thiết thụ đã lún sâu vào vách đá. Thạch môn đột nhiên bật mở ra. Lãnh Như Băng định thần nhìn vào, chỉ thấy một thạch cấp thông vào bên trong. Đó là một con đường duy nhất, khiến người ta chỉ có một chọn lựa khi bước vào, chàng không thể ngăn nổi cảm giác ảm đạm, khẽ buông một tiếng thở dài, thầm nhủ:
"Phải, lúc nãy ta xô nàng ngã, tuy rằng lòng tức giận đã tiêu tán, nhưng lại phát tác, bày cách đưa ta đi vào thạch động rồi đóng lại, nhìn vào không phải là khó minh bạch." Dọc theo thạch cấp, lại thấy một lối đi xuống. Đi khoảng trăm trượng, cảnh vật trước mắt đột nhiên đổi khác. Chỉ thấy trước mặt hiện ra một phong cảnh dưới nước kỳ diệu với đủ các loại cá, như đang thâm nhập thủy cung. Lãnh Như Băng định thần nhìn kỹ, mới phát giác trước mắt là một thạch ốc lớn, nằm cạnh mặt nước, kiến tạo bằng đá thủy tinh trong suốt, có thể thấy được đủ loại cá đang bơi lội bên ngoài.
Con đường đến thạch môn đã sớm mở rộng, phản chiếu ánh nước lấp lánh, sóng nước lăn tăn lên cảnh vật. Lãnh Như Băng từ từ tiến tới trước thạch môn, chỉ thấy sát vách phía Tây giữa vách đá, mường tượng có một giường gỗ hẹp dài, trên giường có màn gấm rủ xuống chia thành hai bên chỉnh tề, giữa vách có hai phiến đá tách ra, từng cơn gió lạnh theo đó ùa vào, nhưng không hề trông thấy ánh dương quang chiếu xuống, có lẽ bên ngoài thạch ốc là một thạch đạo khúc chiết xuyên qua huyền nhai tuyệt bích, nên chỉ có gió mà không có nắng.
Phía Đông vách đá, tựa sát trước mặt nước có một mộc án, trên mộc án bày la liệt văn phòng tứ bảo, phía sau mộc án là một giá thư, chất rất nhiều sách. Lãnh Như Băng bước đến gần giá thư, tùy tiện rút một cuốn mở ra, chỉ thấy trong đó có một bao thư lụa trắng có những văn tự kỳ lạ được viết lên bằng mực chu sa, chàng nhìn một thoáng, cố nhiên chẳng hiểu được. Chàng tiện tay liệng cuộn sách lên kệ, nhắm mắt lại, thầm nghĩ:
"Chẳng hiểu dụng tâm của nàng gọi ta vào thạch động này là gì ? Khó nói được có phải vì ta vô ý đả thương nàng nên muốn giam ta trong thạch động này chăng ? Ôi ! Cảnh vật ở đây tuy huyền ảo mỹ lệ, nhưng không phải là một nơi có thể ở thường, hơn nữa ở đây chẳng có gì ăn, làm sao ở lâu cho được ?" Chàng đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe có tiếng bước chân vọng đến, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Tích Hương mồ hôi nhễ nhại tay vịn vào vách đá, đang lần vào thạch môn, nàng hít một hơi dài, kêu lên:
- Mệt chết muội mất ! Mệt chết muội mất !
Lãnh Như Băng vội vàng bước tới nghênh tiếp. Vương Tích Hương chẳng đợi chàng kịp mở miệng, đã đưa tay về phía trước, nói:
- Mau đỡ muội nằm xuống giường gỗ, chân muội sắp gãy mất.
Lãnh Như Băng đỡ nàng đến trước giường gỗ, nói là đỡ, kỳ thực chẳng khác gì ôm, bởi Vương Tích Hương chẳng biết vì thật sự quá mệt không đi nổi nữa hay cố ý buông lung, hoàn toàn ngã sát thân thể mềm mại yêu kiều vào lòng Lãnh Như Băng. Vương Tích Hương trèo lên giường gỗ, đưa tay áo lau chùi mồ hôi trên trán, cười hỏi:
- Huynh vừa rủa thầm muội phải không ?
Lãnh Như Băng lấy làm lạ, đáp:
- Không có đâu !
Vương Tích Hương cất giọng kiều mị cười, nói:
- Nhất định có, nếu không làm sao lỗ tai muội nóng lên ? Cho dù huynh không nguyền rủa ngoài miệng, nhất định rủa thầm trong lòng ! “Ôi, nữ nhân này khí độ hẹp hòi, ta chỉ vô ý xô nàng ngã đã nhốt ta vào trong thạch lao. A ! Thật là đáng sợ cho tâm nữ nhân !” Lãnh Như Băng cười thốt:
- Không có chuyện như vậy.
Vương Tích Hương giang rộng hai tay, cười hỏi:
- Muội chọn nơi này làm nơi táng thân, tốt hay không tốt ?
Lãnh Như Băng lạ lùng kêu lên:
- Cái gì ? Đây là nơi táng thân của cô nương à ?
Vương Tích Hương thốt:
- Thế nào ? Thật là tốt, muội chết rồi có thể nhìn thấy huynh qua thủy tinh thạch trong suốt kia.
Lãnh Như Băng thở dài than:
- Nhân công đã tốn biết bao công sức xây nên địa phương này, đích thực là một nơi ẩn cư tuyệt hảo, cô nương chán ngán trần thế, sao chẳng định cư tại nơi bí mật cách xa trời đất này, hà tất phải nhất định đòi chết ?
Vương Tích Hương thốt:
- Huynh nên biết, muội còn sống chỉ làm thương hại đến người khác.
Lãnh Như Băng hỏi:
- Cô nương định nói Công Tôn Ngọc Sương ?
Vương Tích Hương lắc đầu nói:
- Muội đã từng đọc qua thiên hạ y thư, qua kinh Phật, hai con đường này bao gồm tất cả các loại chuyên kinh mà chẳng tìm ra cách nào chữa trị bệnh tình của muội. Phật độ người hữu duyên, thuốc chẳng chữa dứt bệnh, Vương Tích Hương muội đã như vô duyên với huynh, muội cũng không định tìm ra thuốc hồi sinh làm gì.
Lãnh Như Băng hỏi:
- Tại hạ nghe nói thiên niên chi sâm và hà thủ ô ngàn năm là linh chi dược vật có thể chữa bệnh trầm kha, chẳng biết điều ấy thật hay giả ?
Vương Tích Hương đáp:
- Những loại linh chi dược vật ấy sinh ở đâu, giờ nào không ai rõ, cần phải tốn một thời gian tìm kiếm, huống hồ những dược vật đó cũng không chữa được bệnh của muội.
Lãnh Như Băng trong lòng thầm nghĩ:
"Ta tận mọi biện pháp đi trộm thiên niên sâm hoàn, có lý nào không thể chữa được bệnh của nàng sao ?" Ngoài miệng lại nói:
- Cô nương bụng đầy huyền cơ, tài học sánh thiên nhân, tin tưởng nhất định biết cách trị bệnh của mình.
Vương Tích Hương hỏi:
- Huynh đã thấy qua thủ pháp kim châm quá huyệt của muội ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Đã thấy qua, đích thực hiển lộ công hiệu nhanh chóng, kỳ ảo mạc trắc.
Vương Tích Hương mỉm cười, nói:
- Công hiệu tuy kỳ ảo mạc trắc, nhưng thật ra là một thủ pháp bình thường nhất, khó là khó ở phải biết đích xác vị trí của ba trăm sáu mươi huyệt đạo trên người, cái nào thuộc nhâm mạch, cái nào thuộc đốc mạch, thân người có tứ kinh bát mạch, và rất nhiều huyệt đạo bên ngoài, mỗi kinh mạch, mỗi huyệt đạo đều có công dụng bất đồng, chủ yếu phải nhớ công dụng của từng huyệt đạo, ghi khắc trong lòng, khi nhận huyệt phải chính xác để hạ châm, đó không phải rất đơn giản sao ?
Lãnh Như Băng thốt:
- Chuyện này nói nghe thì đơn giản, nhưng khi thực hiện chẳng dễ dàng.
Vương Tích Hương khẽ thở dài:
- Từ khi muội biết mình thân mang tuyệt chứng, trước tiên đọc sách mong tìm ra phương pháp trị liệu, cha mẹ muội vì bệnh của muội, đã phí tận tâm cơ đi khắp thiên hạ tìm danh y, đến đủ tất cả các nơi danh sơn đại trạch mong tìm linh dược, vì chữa bệnh cho muội đã khổ tâm không ngại gian lao bôn tẩu khắp nơi, rốt cuộc cũng chẳng được gì cả. Về phần những linh dược được ký tải trong y thư thì chẳng rõ ở đâu mà tìm, nếu như bệnh của muội kỳ vọng vào những dược vật đó, thì muội đành phải nghe theo mệnh trời.
Lãnh Như Băng chờ nàng nói xong, lập tức hỏi:
- Cô nương có thể từ y thư tìm ra phương pháp tự cứu chăng ?
Vương Tích Hương đáp:
- Trong y thư đa số chỉ ký tải phương pháp dùng thuốc, không đề cập tên thuốc để dùng, đọc y thư cũng như không.
Lãnh Như Băng lại hỏi:
- Rồi sau đó thì sao ?
Vương Tích Hương đáp:
- Y thư đã không có cách chữa bệnh cho muội, muội bắt đầu chuyển qua đọc cách thổ nạp của võ công, muội bỏ công nghiên cứu ba năm, đọc rất nhiều võ công bí cấp, nhưng rốt cuộc cũng không tìm ra phương pháp trị liệu.
Nàng cười bẽn lẽn, tiếp:
- Lúc đó muội rất sợ chết, nghĩ tới một người sau khi chết đi có rất nhiều sự việc không thể gặp lại, thật sự quá khủng khiếp. Muội không thể tìm ra phương pháp trị liệu, đã đổ rất nhiều nước mắt, nhưng trước mặt phụ mẫu vẫn vờ như không sợ chết, cười nói hoan hỉ.
Lãnh Như Băng thốt:
- Chẳng trách cô nương thấu hiểu võ công thiên hạ, tinh thông y thuật, nguyên lai đã bỏ nhiều công sức nghiên cứu.
Trong lòng chàng lại thầm nghĩ:
"Nàng lại có thể đọc qua được bao nhiêu y thư và võ công bí cấp quý hiếm ?" Chỉ nghe Vương Tích Hương thở dài nói:
- Sau đó, muội bỏ nhà ra đi, xem được một cuốn bí cấp quỷ dị, chung quy cũng tìm ra được một phương pháp.
Lãnh Như Băng hỏi:
- Phương pháp gì ?
Vương Tích Hương đáp:
- Là một phương pháp rất tàn khốc, cũng là một loại võ công quỷ dị, cùng một gốc với Nhiếp Tâm Thuật của Công Tôn Ngọc Sương, đúng hơn phải trên Nhiếp Tâm Thuật một bậc.
Lãnh Như Băng nói:
- Thật là quái sự, nếu cả hai phương pháp đều trị được bệnh cô nương, sao lại nói là tàn khốc ?
Vương Tích Hương nói:
- Đó là muội phải hy sinh tánh mạng của rất nhiều người để trị bệnh cho một mình muội, huynh đã minh bạch chưa ?
Lãnh Như Băng buông một tiếng thở dài, thốt:
- Thì ra là như thế.
Vương Tích Hương tiếp:
- Trên sách ghi rõ, phương pháp này đối với bệnh của muội nếu hợp có thể có công hiệu kỳ diệu, bảy ngày thổ nạp có thể chữa lành bệnh, nhưng nếu sử dụng không hợp, thì tánh mạng của nhiều người sẽ hy sinh vô ích.
Lãnh Như Băng hỏi:
- Với tài của cô nương, cũng chẳng có khả năng nhận biết cách này có hợp với chứng bệnh của cô nương hay không ư ?
Vương Tích Hương đáp:
- Chiếu theo những gì ký tải trong bí cấp đó thì muội mang một tuyệt chứng gọi là "Tam Âm Tuyệt Mạch", đại khái nếu không lầm lẫn thì trong bí cấp có đề cập người mang chứng "Tam Âm Tuyệt Mạch" rất thích hợp luyện một loại võ công, vừa khéo trị bệnh vừa khéo tập võ, hai chuyện nhập một, bệnh dứt, lại luyện thành nhất thân võ công.
Lãnh Như Băng thốt:
- Chao ôi ! Xưa nay đều chưa nghe qua sự tình như thế.
Vương Tích Hương điểm một nụ cười, nói:
- Phàm người luyện tập võ công, chỉ cần có chút căn cơ, sau này sẽ luyện thành không sai, nhưng luyện cả đời cả kiếp cũng không thể ngừng lại.
Lãnh Như Băng hỏi:
- Vì sao vậy ?
Vương Tích Hương đáp:
- Nếu không vậy thì đã chẳng xứng danh bàng môn tả đạo.
Lãnh Như Băng chỉ có cảm giác vị cô nương suy nhược lắm bệnh này trong lòng chứa đựng sở học rộng như biển cả, tựa hồ cho dù có sống với nàng cả cuộc đời cũng không nghe hết, từng câu từng chữ đích thực làm người kinh ngạc, chàng không nhịn nổi phải hỏi:
- Cô nương có thể nói tường tận một chút chăng ?
Vương Tích Hương đáp:
- Được, để muội nói cho huynh nghe, muội đọc một cuốn bí cấp gọi là "Cửu Ma Huyền Công Lục !" Nàng tiếp:
- "Cửu Ma Huyền Công Lục", chỉ nghe danh tự đã làm người ta kinh hãi, một ma đã đủ kinh tâm động phách, huống hồ cửu ma.
Lãnh Như Băng thốt:
- Trong võ lâm chưa từng nghe qua môn võ công nào như vậy.
Vương Tích Hương nói:
- Căn cứ vào những gì ký tải trên "Cửu Ma Huyền Công Lục" thì bí lục này do chín người chép thành, mỗi người ghi lên một tuyệt kỷ, hợp cả lại gọi là "Cửu Ma Huyền Công Lục", một người chỉ cần theo phương pháp ký tải trên bí lục bắt đầu luyện thì chung thân khó mà dừng lại, nguyên nhân vì đây là một đường lối võ công khác biệt, kỳ quái, uy lực rất kinh nhân, tích cách của người luyện cũng bất tri bất giác từ từ thay đổi, võ công càng cao, công lực càng thâm thì tính tình càng trở nên hung bạo, không thể dừng lại phải tiến nhập ma đạo, huynh nói xem loại võ công này có thể luyện được không ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Nếu có chuyện như vậy thì đương nhiên không thể nghĩ tới.
Vương Tích Hương nói:
- Vì vậy mà muội do dự khó quyết định, không biết có nên luyện võ công trong "Cửu Ma Huyền Công Lục" chăng ?
Lãnh Như Băng trong lòng thầm nghĩ:
"Luyện sao được, một Công Tôn Ngọc Sương đã làm huyên náo, gây sóng gây gió trong võ lâm, nếu như nàng luyện võ công trong "Cửu Ma Huyền Công Lục", trở nên hung bạo tàn nhẫn, thì giang hồ há chẳng trở thành một trường đồ sát sao ?" Chỉ nghe Vương Tích Hương nói tiếp:
- Vì thế, muội thà để cho bệnh bộc phát mà chết, chứ không bằng lòng luyện thứ võ công đó.
Lãnh Như Băng trong lòng muốn nói:
"Nhưng nếu như nàng chết đi thì còn ai có thể chế phục Công Tôn Ngọc Sương ? Chuyện này thật sự khó mà quyết định, ta không thể khuyên nàng luyện, cũng không thể khuyên nàng không luyện". Trong nhất thời, cả hai mặt đều khó xử, chàng đành mặc nhiên im lặng. Vương Tích Hương đợi thật lâu không thấy chàng lên tiếng, nhịn không nổi đành hỏi:
- Huynh thay muội mà quyết định, nên luyện hay không luyện ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Chuyện này ... chuyện này đích thực khó nói, nếu như cô nương nói câu nào cũng là sự thật, thì thật khiến người khó lòng tác chủ, một bên quan hệ đến sinh tử của cô nương, một bên quan hệ tới vận kiếp của giang hồ.
Vương Tích Hương thốt:
- Muội đã biết huynh sợ rằng sau khi muội luyện "Cửu Ma Huyền Công Lục" sẽ trở nên tàn bạo hiếu sát, biến giang hồ thành một trường gió tanh mưa máu.
Lãnh Như Băng nói:
- Nếu như muốn tại hạ nói lời trong lòng, thì đích thực là như thế.
Vương Tích Hương mỉm cười, thốt:
- Huynh thật là anh hùng khí khái, không có chút nhi nữ tư tình, tục ngữ có câu "anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường", xem ra câu này không thể áp dụng trên người huynh.
Lãnh Như Băng đột nhiên thẳng người lên, nói:
- Nhưng tại hạ có một phương pháp, chẳng biết cô nương có đồng ý không ?
Song mục chàng lấp loáng kỳ quang, chỉ thấy Vương Tích Hương không thể ngăn được phải nhíu mày, hỏi:
- Phương pháp thế nào ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Cô nương dùng phương pháp kim châm quá huyệt, có thể kích thích tiềm lực sanh mạng trong người, đúng chăng ?
Vương Tích Hương nói:
- Không sai, thế thì sao ?
Lãnh Như Băng thốt:
- Nếu cô nương ở trên người tại hạ đâm mấy mũi châm, công lực của tại hạ chắc chắn tăng cường rất nhiều phải không ?
Vương Tích Hương đáp:
- Ừm ! Tự nhiên phải vậy.
Lãnh Như Băng nói:
- Tốt lắm ! Tại hạ nhờ cô nương đâm trên người mấy mũi kim châm để tăng cường công lực, sau đó dẫn dụ Công Tôn Ngọc Sương vào trong thạch thất.. Vương Tích Hương cười khanh khách một tràng, hỏi:
- Thế nào ? Huynh định giết chết Công Tôn Ngọc Sương ư ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Tại hạ nếu như có thể giết chết Công Tôn Ngọc Sương để báo thù hủy dung mạo thì quá tốt, vạn nhất không phải là địch thủ của Công Tôn Ngọc Sương thì xin cô nương phát động cơ quan, chôn sống cả hai trong thạch thất này.
Vương Tích Hương mỉm cười nói:
- Sống khó chung một đường, chết chôn chung một mộ, tính dứt luôn nợ tương tư, thật là một chuyện sát nhân đáng tiếc trong thạch thất của ta.
Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn bức tường thủy tinh trong suốt, nói:
- Nếu như có thể nhích thạch bích lên một tí, nước bên ngoài sẽ tràn vào, cho dù Công Tôn Ngọc Sương võ công cái thế, làm sao tránh khỏi tử vong ?
Vương Tích Hương lại cười hỏi:
- Muội chuẩn bị nơi táng thân cho mình, nay phải nhường lại cho huynh, chẳng phải đáng tiếc lắm sao ?
Lãnh Như Băng nói:
- Nếu như Công Tôn Ngọc Sương chết đi, cô nương cũng an tâm mà nằm xuống.
Vương Tích Hương điểm nụ cười nhạt, nói:
- Muội trước khi chưa chết vẫn có thể tùy thời thay đổi chủ ý.
Đoạn vươn vai, tiếp:
- Muội buồn ngủ lắm rồi, muốn nghỉ ngơi, đừng nói chuyện với muội nữa.
Dứt lời nhắm mắt nằm xuống, nói ngủ là ngủ, chưa đầy nửa khắc đã nhập mộng.
Lãnh Như Băng chỉ biết lắc đầu, tiện tay rút một cuốn sách, chỉ thấy văn tự ngoằn nghèo khúc chiết, cố nhiên chẳng thể hiểu được, không khỏi chấn động tâm tư, tự hỏi:
"Những cuốn kỳ văn dị thư này, nếu là sách thường, Vương Tích Hương quyết chẳng đem giấu ở thạch thất này, chỉ tiếc là ta không thể hiểu được dù chỉ một chữ". Chàng quay đầu đi, tiện tay lại rút một cuốn khác.
Trên cuốn sách đã ố vàng này, đích thị là văn tự Trung Quốc, chỉ thấy trên bìa sách viết năm chữ "Không Thể Giải Thích Được" thật lớn. Lãnh Như Băng trong lòng cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ:
"Thật là quái thư, thêm danh tự quái lạ, ta phải xem thử coi sao." Chàng mở trang đầu, chỉ thấy có mấy chữ ghi bằng mực chu sa đỏ, đề:
"Đệ tam thập thất kế".
Lãnh Như Băng không nhịn nổi phá lên cười sằng sặc, thầm nghĩ:
"Thế nhân có tam thập lục kế, cuốn sách này ngay trang đầu tiên đã ra ngoài vòng thế tục, điên đảo thị phi, đổi thành 'Đệ tam thập thất kế'".
Chàng lật qua trang kế, chỉ thấy phía trên đề:
"Dối mình dối người". Lãnh Như Băng thầm nhủ:
"Được à ! Chỉ nhìn tên cũng đã thấy không có trong tam thập lục kế", chàng ngưng thần nhìn xuống, chỉ thấy ghi:
"Dối người mà chẳng dối mình, vĩnh viễn khó lòng mà che mắt thiên hạ, cuối cùng tất thất bại, cũng như vậy, dối mình mà không dối người, tất tự chuốc lấy đau khổ, dưới cả ngu ngốc vậy. Tự lừa mình trước rồi lừa người, mới đạt tới cảnh giới thượng thừa, ấy gọi là ngu tự nhiên." Lãnh Như Băng thở ra một hơi dài, thầm nghĩ:
"Vương Tích Hương suốt ngày đọc những cuốn sách quái dị này, chẳng trách hành động không có tôn chỉ, việc làm không ai có thể dự đoán được". Chàng đang định đọc tiếp phần dưới, đột nhiên nghe tiếng khóc nghẹn ngào cất lên, không khỏi kinh ngạc, chuyển mục nhìn lại, chỉ thấy Vương Tích Hương mặt đầm đìa châu lệ, thánh thót rơi xuống, dường như vẫn trong giấc ngủ nhưng mộng thấy chuyện gì đó thương tâm. Chàng đột nhiên cảnh giác, thầm nghĩ:
"Ta xem trộm sách của nàng, lỡ nàng tỉnh dậy trách hỏi ta, thì thật là một chuyện hổ thẹn biết dường nào". Bỗng nghe tiếng khóc của nàng vang lên lớn hơn, toàn thân bắt đầu run rẩy nhè nhẹ, chàng hoảng hốt vội vàng gọi to:
- Vương cô nương ! Vương cô nương !
Vương Tích Hương đột nhiên ngồi bật dậy, kêu lên một tiếng nhỏ, nhào vào lòng Lãnh Như Băng nức nở. Lúc này nàng vừa mới chiêm bao thức dậy, khóc nghe hết sức ai oán, so với khi còn trong mộng, còn có phần thê lương hơn. Lãnh Như Băng vốn định an ủi nàng vài câu, nhưng khi nghe nàng khóc quá bi ai, lại chẳng biết mở miệng như thế nào, nửa lời cũng không thể thốt ra. Vương Tích Hương khóc lóc như thế, dường như muốn trút ra hết tất cả sầu muộn trong lòng, càng khóc càng to, toàn thân rung chuyển, làm người nghe không khỏi có cảm giác bi thương. Lãnh Như Băng cố trấn định tâm thần, lên tiếng hỏi:
- Vương cô nương có chuyện gì thương tâm xin cứ nói ra, hoặc giả có thể trút hết sầu muộn trong lòng, cô nương thân thể đã yếu nhược, làm sao có thể chịu đựng được chuyện đau đớn như thế này ?
Vương Tích Hương thốt:
- Mộng của muội so với người khác có chỗ bất đồng.
Lãnh Như Băng hỏi:
- Bất đồng thế nào ?
Vương Tích Hương đáp:
- Mộng của muội là do tâm sinh.
Lãnh Như Băng nói:
- Ban ngày nghĩ tới thì đêm mộng mị, đó chỉ là thường tình.
Vương Tích Hương chuyển ánh mắt dịu dàng nhìn lên Lãnh Như Băng, u oán thốt:
- Muội trong mộng đã thấy con đường mà muội phải chọn.
Lãnh Như Băng trong lòng thầm nghĩ:
"Vương Tích Hương này là một nữ nhân quật cường như vậy, ngày hôm nay ta mới biết, nữ nhân lợi hại nhất thế gian, lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, cũng bị một cơn ác mộng dọa ra bộ dạng này". Chàng hốt nhiên nghĩ đến mình đường đường một nam tử, phải tỏ ra kiên cường nhiều hơn nữ nhân, không khỏi ưỡn ngực thẳng người, thốt:
- Cô nương đã thấy gì trong mộng, hãy nói cho tại hạ biết, biết đâu tại hạ có thể phân ưu cùng cô nương.
Vương Tích Hương đưa đôi mắt còn ngập lệ nhìn chàng, khẽ nở một nụ cười, tả thủ nắm lại thành quyền đấm nhẹ lên ngực Lãnh Như Băng, nói:
- Huynh thật là kiên cường.
Lãnh Như Băng nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, cho dù có gặp chuyện thương tâm gì cũng không thể đổ lệ.
Hai tay Vương Tích Hương dường như trở nên vô lực, đặt trên ngực Lãnh Như Băng, Lãnh Như Băng thì không có cảm giác gì, Vương Tích Hương lại phát giác ra tả thủ mình hơi ê ẩm. Nàng giơ tay phải lên sửa lại mớ tóc tán loạn trên trán, thốt:
- Muội mộng thấy Công Tôn Ngọc Sương khoác áo đỏ cùng huynh giao bái thiên địa kết thành vợ chồng, nhưng muội thì chỉ còn một hơi thở thoi thóp trên giường.
Lãnh Như Băng nói:
- Cô nương chỉ loạn tưởng.
Vương Tích Hương nói:
- Sự thật là thế, Công Tôn Ngọc Sương đầu mày cuối mắt ngập đầy hoan lạc, không nhìn muội lấy một cái ! Ôi, muội sắp chết mà nàng ta lại đối xử với muội như thế, muội rất phẫn uất, nhưng tội cho muội bệnh tình đã phát, bệnh thế trầm trọng, đứng cũng không vững, đành ngã sóng xoài trên giường.
Lãnh Như Băng thốt:
- Chuyện trong mơ sao có thể coi là thật.
Vương Tích Hương nói:
- Tuy là mộng, nhưng trải qua rõ ràng như vẽ, sao lại có thể bất đồng với tình cảnh của muội ?
Lãnh Như Băng trong lòng thầm nghĩ:
"Lời này đích thực không sai, tình cảnh của nàng và mộng cảnh có điểm tương đồng". Chỉ nghe Vương Tích Hương tiếp tục nói:
- Bên huynh cũng ngập tràn hoan hỉ, trên mặt mỗi người đều mang một nụ cười thật tươi, muội thật sự bị cô lập ở đó, tất cả quan khách đều không nhìn muội đến một mắt, ngay cả Tố Mai, Hoàng Cúc cũng không buồn quan tâm đến muội, chỉ bận lo chuyện hỷ sự cho huynh. Chao ôi ! Bao nhiêu năm tình chủ bộc, cũng bỏ không màng tới.
Lãnh Như Băng nhíu mày thốt:
- Không thể có chuyện đó, Tố Mai, Hoàng Cúc đối với cô nương hết dạ quan hoài, sao lại có thể phản bội cô nương ?
Vương Tích Hương nói:
- Muội hiện tại còn sống tốt, nếu như muội thật sự chết đi, huynh đối xử với muội ra sao, muội cũng đâu biết được.
Đột nhiên thần sắc nàng trở nên nghiêm trang, tiếp:
- Vì thế, hiện tại muội không muốn chết.
Lãnh Như Băng trong lòng thầm nghĩ:
"Vì vậy cô bất kể đúng sai luyện tập 'Cửu Ma Huyền Công Lục' ?" Nhưng Vương Tích Hương đã thở ra một hơi dài, nói tiếp:
- Công Tôn Ngọc Sương kia kiêu ngạo tàn ác, lại cơ trá phi thường, nếu như biết được muội không có võ công, chỉ sợ lập tức hạ thủ, như nhược nàng ta trở mặt động thủ, huynh cùng Tố Mai, Hoàng Cúc liên thủ cũng không địch lại, thì chúng ta chẳng ai có thể sống sót.
Lãnh Như Băng hỏi:
- Cô nương có kế sách gì không ?
Vương Tích Hương đáp:
- Chỉ cần muội còn một hơi thở, Công Tôn Ngọc Sương quyết không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay muội.
Lãnh Như Băng nói:
- Nếu như cô nương đã có kế sách, sao không ra tay sát tử nàng ta luôn một lần, trừ hại cho võ lâm ?
Vương Tích Hương mỉm cười thốt:
- Một người bị ép vào tử lộ, tất nhiên không tránh khỏi liều mạng một lần, nếu như gấp gáp xuất thủ, làm sao tránh khỏi tự mình xen vào kế hoạch của mình ?
Lãnh Như Băng thở dài:
- Tại hạ lúc nào cũng cảm thấy chuyện này quá mạo hiểm, sao không chuẩn bị trước ? Vạn nhất xảy ra động thủ, chúng ta còn có cách để đối phó.
Trong lòng chàng tự hiểu, Vương Tích Hương yếu nhược đa bệnh, có thể chết bất cứ lúc nào, một khi nàng chết đi, Công Tôn Ngọc Sương nhất định khởi lên một trường sát kiếp bi thảm trên giang hồ, hơn nữa Công Tôn Ngọc Sương tánh tình lãnh khốc, đối với bất cứ người nào cũng chẳng coi là bạn, trở mặt vô tình xuất thủ sát nhân. Chàng trong lòng mang cái hận hủy dung đối với Công Tôn Ngọc Sương, chỉ muốn giết chết nàng, nhưng biết rằng khó thể trả được hận, cũng không thể cầu cứu ở đồng đạo võ lâm.
Một người cho dù chết đi, cũng phải lưu danh thiên cổ, nhưng Lãnh Như Băng trong lòng đã biết, cho dù có luyện thêm mười năm võ công cũng khó thể sát tử Công Tôn Ngọc Sương, cơ hội duy nhất chỉ có thể là nhờ vào tài năng của Vương Tích Hương để giết Công Tôn Ngọc Sương. Vương Tích Hương đột nhiên lên tiếng:
- Hiện tại muội đã biết trong lòng huynh rất hận nàng ta, chỉ muốn giết chết. Ôi !
Nếu Công Tôn Ngọc Sương không hủy đi dung mạo huynh, có phải huynh cũng hận nàng như bây giờ ?
Lãnh Như Băng vừa định đáp thì bỗng nghe một tràng âm thanh mường tượng ai gõ trên vách truyền vào. Tràng âm thanh này cho dù không lớn, nhưng nghe rất rõ ràng, hơn nữa lại mang một tiết tấu nhất định. Lãnh Như Băng tâm thần cảm thấy khẩn trương, đưa mắt nhìn ra phía trước. Chỉ thấy Vương Tích Hương ngưng thần lắng nghe, trên mặt không hề có nét khẩn trương. Đại khái ước chừng qua một tuần trà, âm thanh gõ tường kia đột nhiên ngưng hẳn, Vương Tích Hương đưa mắt nhìn Lãnh Như Băng mỉm cười nói:
- Công Tôn Ngọc Sương cùng với một nhóm thuộc hạ, cỡi trên một chiếc thuyền rực rỡ, đang quanh co ở sơn khẩu.
Lãnh Như Băng hỏi:
- Làm sao cô nương biết ?
Vương Tích Hương nói:
- Huynh có nghe tràng âm thanh gõ tường đó chứ ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Có nghe.
Vương Tích Hương tiếp:
- Đó là phương pháp thông tin của muội, muội quyết định chuẩn bị thạch thất này để chôn thân, ngoại trừ huynh ra, chẳng có người nào khác lai vãng, ngay cả Tố Mai, Hoàng Cúc đã theo hầu muội từ nhỏ cũng chưa từng bước qua cửa. Nhưng muội mỗi ngày ở đây đọc sách, không ra khỏi cửa, khi họ có chuyện cần cũng không dám bước vào tìm muội, nên muội đã nghĩ ra phương pháp thông tin này, tại bí đạo bên ngoài thạch thất, có ẩn tàng mười hai cơ quan, chỉ cần gõ vào vách đá, thanh âm truyền đến, muội có thể nghe tất cả mọi chuyện.
Lãnh Như Băng thốt:
- Thì ra là như vậy, nhưng cô nương làm thế nào trả lời họ ?
Vương Tích Hương đáp:
- Không cần thiết phải trả lời, họ ở ngoài truyền tin tức vào cho muội, nếu như là đại sự, muội tự nhiên sẽ ra ngoài xử lý.
Lãnh Như Băng lại hỏi:
- Như chuyện Công Tôn Ngọc Sương xuất lĩnh thuộc hạ cao thủ, là chuyện lớn hay nhỏ ?
Vương Tích Hương đáp:
- Nếu như nàng ta dong thuyền thẳng đến, thì đó là đại sự, còn như nàng ta chỉ quanh co ở sơn khẩu, chứng tỏ lòng khó quyết định, thì đó chẳng tính là đại sự.
Lãnh Như Băng than:
- Ôi ! Cô nương thân mang tuyệt chứng, tại hạ thì dung mạo bị hủy, thế gian về sau cũng chẳng có người tương thức, chết không hối tiếc, Tố Mai và Hoàng Cúc còn trong tuổi xuân xanh, chết đi há chẳng đáng tiếc lắm sao ?
Vương Tích Hương nói:
- Hai người đó có tướng trường thọ, sống tới bảy mươi, tám mươi chẳng phải chuyện khó, sao huynh lại trù họ chết ?
Lãnh Như Băng nói:
- Nhớ khi xưa Gia Cát Khổng Minh dùng kế không thành đẩy lui quân địch, trong cuộc đời người, cũng chẳng qua xài được một lần, cô nương đối phó với Công Tôn Ngọc Sương, mỗi lần đều tìm đường sống trong chết, như thế đã chẳng phải quá mạo hiểm sao ? Hà huống bây giờ Công Tôn Ngọc Sương mang theo thuộc hạ cùng đến, chứng minh là nội tâm đã nghi ngờ.
Vương Tích Hương mỉm cười, thốt:
- Ừm ! Không ngờ huynh cũng rất có kiến thức, thỉnh giáo cao kiến ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Tại hạ có ý muốn cô nương an bài kế sách, nhất cử sát địch, chí ít cũng phải phế đi nhất thân võ công của nàng ta.
Vương Tích Hương khẽ buông tiếng thở dài, nói:
- Tâm cơ của huynh cũng rất ác độc, nhất thân võ công bị phế đi so sánh với chết không phải có phần tàn nhẫn hơn sao ?
Lãnh Như Băng nói:
- Nếu nàng ta không chết thì chúng ta chẳng ai hòng sống.
Vương Tích Hương chuyển động đôi mắt to, nghiêm túc hỏi:
- Huynh thật sự muốn giết nàng ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Thật sự muốn giết.
Vương Tích Hương nói:
- Huynh sẽ hối hận về sau này, mỗi cá nhân chỉ có thể chết một lần, chết đi rồi thì chẳng thể phục sinh.
Lãnh Như Băng nói:
- Giết Công Tôn Ngọc Sương là trừ cho võ lâm một đại họa, đó là hành động đại nhân đại dũng, sao lại hối hận về sau ?
Vương Tích Hương bình thản thốt:
- Nếu muội nói cho huynh nghe một việc, huynh sẽ không thể ra tay sát hại nàng.
Lãnh Như Băng cương quyết:
- Đừng nói là một việc, cho dù trăm việc, tại hạ vẫn phải giết nàng ta.
Lãnh Như Băng nhất tâm nhất ý chỉ muốn giết Công Tôn Ngọc Sương, những chuyện khác căn bản đã gạt ngoài tai, nói tiếp:
- Hiện tại thời gian khẩn cấp, cô nương hãy nghĩ cách đối phó Công Tôn Ngọc Sương, chuyện khác chúng ta sẽ bàn sau.
Vương Tích Hương ngập ngừng một lúc lâu, mới thở dài thốt:
- Tưởng không nói ra thì tốt hơn.
Lãnh Như Băng chú tâm lắng nghe, nhịn không nổi lập tức hỏi:
- Chuyện gì ? Mau nói đi !
Vương Tích Hương nói:
- Công Tôn Ngọc Sương tuyệt chưa có hủy dung mạo huynh.
Lãnh Như Băng đưa tay sờ những vết sẹo trên mặt mình, đột nhiên phá lên cười sằng sặc. Vương Tích Hương hỏi:
- Huynh cười cái gì ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Tại hạ tai vẫn nghe thấy, nhưng bản thân thì đã kinh lịch qua, hiện tại những vết sẹo vẫn nằm đây, làm sao có thể sai được ?
Vương Tích Hương thở dài:
- Đó là sự thật, nàng ta chỉ dùng dược vật trên mặt huynh, điểm vài huyệt đạo của huynh làm cho tâm thần huynh u mê, khiến cho tâm linh hòa nhục thể, tưởng như mình bị thương.
Lãnh Như Băng lại đưa tay sờ những vết sẹo trên mặt, hỏi:
- Lời này có đáng tin chăng ?
Vương Tích Hương nói:
- Nếu như huynh không tin, chúng ta hãy làm một thử nghiệm.
Lãnh Như Băng hỏi:
- Thử nghiệm như thế nào ? Tại hạ đã rửa mặt rất nhiều lần nhưng thủy chung mấy vết sẹo vẫn không biến đi.
Vương Tích Hương nói:
- Nếu có thể dùng nước rửa sạch, thì làm sao qua mặt được Vương Thông Huệ, cũng không lừa được huynh.
Lãnh Như Băng lại hỏi:
- Làm sao có thể chứng thực ?
Vương Tích Hương thốt:
- Công Tôn Ngọc Sương bôi dược vật trên mặt huynh thì dược vật này tất phải qua quá trình điều chế đặc biệt khiến không thể dùng nước rửa sạch.
Lãnh Như Băng thầm nghĩ:
"Vị cô nương này hà tất phải nói những lời thừa thãi như thế ?" Vương Tích Hương từ từ khởi thân đứng dậy, khoát tay nói:
- Hiện tại huynh còn muốn giết Công Tôn Ngọc Sương không ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Tự nhiên phải giết.
Vương Tích Hương nở một nụ cười, thốt:
- Khẩu khí đã thay đổi, không còn kiên quyết như lúc đầu.
Chỉ nghe trong thạch thất lại nổi lên một tràng âm thanh, liên tục mười tiếng rồi ngưng, Lãnh Như Băng hỏi:
- Lần này lại nói gì ?
Vương Tích Hương đáp:
- Công Tôn Ngọc Sương đã lên thuyền rời khỏi Mai Hoa cư.
Lãnh Như Băng lại hỏi:
- Bây giờ là giờ nào ?
Vương Tích Hương trả lời:
- Đại khái mặt trời vừa lặn, ngay lúc hoàng hôn, có thể trễ hơn một chút.
Lãnh Như Băng nói:
- Chúng ta đi ra nhé !
Vương Tích Hương hỏi:
- Đi đâu ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Ra khỏi thạch thất.
Vương Tích Hương lắc đầu nói:
- Đêm nay muội không muốn đi.
Lãnh Như Băng hỏi:
- Còn tại hạ thì sao ?
Vương Tích Hương đáp:
- Huynh cũng ở lại.
Lãnh Như Băng nói:
- Trong thạch thất chỉ có một giường gỗ, huống hồ chúng ta cô nam quả nữ, đêm dài thăm thẳm, khó tránh khỏi miệng đời dị nghị.
Vương Tích Hương nói:
- Quân tử chẳng ngại lời dèm pha sau lưng. Nếu huynh tự tin là một quân tử, thì sợ gì tiếng thị phi.
Lãnh Như Băng khẽ ho nhẹ, chỉ phát giác ra không có lời gì để phản bác, đành từ từ bước đến một góc thạch thất, khoanh chân ngồi xuống. Vương Tích Hương sửa sang lại chiếc gối hoa cho chỉnh tề, buông màn hồng xuống, thốt:
- Lãnh huynh, huynh cũng phải nghỉ ngơi.
Lãnh Như Băng nói:
- Thỉnh cô nương an nghỉ, tại hạ ngồi ở đây tọa công cũng một thứ.
Vương Tích Hương mỉm cười hỏi:
- Nếu muội không ra khỏi phòng này, cũng không cho huynh đi, không biết huynh có thể ngồi tọa công mười ngày chăng ?
Lãnh Như Băng ấp úng đáp:
- Điều này ... điều này ...
Chàng tuy nội công thâm hậu, nhưng nếu như phải tọa công liên tục mười ngày, tự biết thể lực khó thể đảm đương. Vương Tích Hương thốt:
- Không cần phải điều này điều kia, chiếc giường gỗ này rất rộng, có thể chứa cả hai người chúng ta.
"Nếu trước trưa mai mà chúng ta còn say rượu chưa tỉnh, Công Tôn Ngọc Sương lại đến, thì tốt ở chỗ nào ?" Chàng đang nghĩ ngợi thì đã đến cạnh huyền nhai. Vương Tích Hương trong vòng tay Lãnh Như Băng nâng đỡ ngang hông, đưa tay lên vách đá điểm vào một chỗ, thân hình mềm mại uyển chuyển bước qua phía Bắc bảy bước, lại điểm một cái vào vách đá.
Xong việc trở lại bên cạnh Lãnh Như Băng, đưa tay chỉ lên một cây nhỏ giữa vách đá, cười bảo:
- Lật đổ cây đó đi.
Lãnh Như Băng nói:
- Chuyện này không khó.
Đoạn điểm chân tung mình lên cạnh tiểu thụ, đưa tay chụp lấy, dĩ nhiên phát giác có chuyện không đúng, chỉ thấy tiểu thụ kiên ngạnh vô cùng, truyền hơi lạnh buốt vào tay, giống như làm bằng sắt, vội vàng buông tay nhưng đã muộn, thiết thụ đã lún sâu vào vách đá. Thạch môn đột nhiên bật mở ra. Lãnh Như Băng định thần nhìn vào, chỉ thấy một thạch cấp thông vào bên trong. Đó là một con đường duy nhất, khiến người ta chỉ có một chọn lựa khi bước vào, chàng không thể ngăn nổi cảm giác ảm đạm, khẽ buông một tiếng thở dài, thầm nhủ:
"Phải, lúc nãy ta xô nàng ngã, tuy rằng lòng tức giận đã tiêu tán, nhưng lại phát tác, bày cách đưa ta đi vào thạch động rồi đóng lại, nhìn vào không phải là khó minh bạch." Dọc theo thạch cấp, lại thấy một lối đi xuống. Đi khoảng trăm trượng, cảnh vật trước mắt đột nhiên đổi khác. Chỉ thấy trước mặt hiện ra một phong cảnh dưới nước kỳ diệu với đủ các loại cá, như đang thâm nhập thủy cung. Lãnh Như Băng định thần nhìn kỹ, mới phát giác trước mắt là một thạch ốc lớn, nằm cạnh mặt nước, kiến tạo bằng đá thủy tinh trong suốt, có thể thấy được đủ loại cá đang bơi lội bên ngoài.
Con đường đến thạch môn đã sớm mở rộng, phản chiếu ánh nước lấp lánh, sóng nước lăn tăn lên cảnh vật. Lãnh Như Băng từ từ tiến tới trước thạch môn, chỉ thấy sát vách phía Tây giữa vách đá, mường tượng có một giường gỗ hẹp dài, trên giường có màn gấm rủ xuống chia thành hai bên chỉnh tề, giữa vách có hai phiến đá tách ra, từng cơn gió lạnh theo đó ùa vào, nhưng không hề trông thấy ánh dương quang chiếu xuống, có lẽ bên ngoài thạch ốc là một thạch đạo khúc chiết xuyên qua huyền nhai tuyệt bích, nên chỉ có gió mà không có nắng.
Phía Đông vách đá, tựa sát trước mặt nước có một mộc án, trên mộc án bày la liệt văn phòng tứ bảo, phía sau mộc án là một giá thư, chất rất nhiều sách. Lãnh Như Băng bước đến gần giá thư, tùy tiện rút một cuốn mở ra, chỉ thấy trong đó có một bao thư lụa trắng có những văn tự kỳ lạ được viết lên bằng mực chu sa, chàng nhìn một thoáng, cố nhiên chẳng hiểu được. Chàng tiện tay liệng cuộn sách lên kệ, nhắm mắt lại, thầm nghĩ:
"Chẳng hiểu dụng tâm của nàng gọi ta vào thạch động này là gì ? Khó nói được có phải vì ta vô ý đả thương nàng nên muốn giam ta trong thạch động này chăng ? Ôi ! Cảnh vật ở đây tuy huyền ảo mỹ lệ, nhưng không phải là một nơi có thể ở thường, hơn nữa ở đây chẳng có gì ăn, làm sao ở lâu cho được ?" Chàng đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe có tiếng bước chân vọng đến, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Tích Hương mồ hôi nhễ nhại tay vịn vào vách đá, đang lần vào thạch môn, nàng hít một hơi dài, kêu lên:
- Mệt chết muội mất ! Mệt chết muội mất !
Lãnh Như Băng vội vàng bước tới nghênh tiếp. Vương Tích Hương chẳng đợi chàng kịp mở miệng, đã đưa tay về phía trước, nói:
- Mau đỡ muội nằm xuống giường gỗ, chân muội sắp gãy mất.
Lãnh Như Băng đỡ nàng đến trước giường gỗ, nói là đỡ, kỳ thực chẳng khác gì ôm, bởi Vương Tích Hương chẳng biết vì thật sự quá mệt không đi nổi nữa hay cố ý buông lung, hoàn toàn ngã sát thân thể mềm mại yêu kiều vào lòng Lãnh Như Băng. Vương Tích Hương trèo lên giường gỗ, đưa tay áo lau chùi mồ hôi trên trán, cười hỏi:
- Huynh vừa rủa thầm muội phải không ?
Lãnh Như Băng lấy làm lạ, đáp:
- Không có đâu !
Vương Tích Hương cất giọng kiều mị cười, nói:
- Nhất định có, nếu không làm sao lỗ tai muội nóng lên ? Cho dù huynh không nguyền rủa ngoài miệng, nhất định rủa thầm trong lòng ! “Ôi, nữ nhân này khí độ hẹp hòi, ta chỉ vô ý xô nàng ngã đã nhốt ta vào trong thạch lao. A ! Thật là đáng sợ cho tâm nữ nhân !” Lãnh Như Băng cười thốt:
- Không có chuyện như vậy.
Vương Tích Hương giang rộng hai tay, cười hỏi:
- Muội chọn nơi này làm nơi táng thân, tốt hay không tốt ?
Lãnh Như Băng lạ lùng kêu lên:
- Cái gì ? Đây là nơi táng thân của cô nương à ?
Vương Tích Hương thốt:
- Thế nào ? Thật là tốt, muội chết rồi có thể nhìn thấy huynh qua thủy tinh thạch trong suốt kia.
Lãnh Như Băng thở dài than:
- Nhân công đã tốn biết bao công sức xây nên địa phương này, đích thực là một nơi ẩn cư tuyệt hảo, cô nương chán ngán trần thế, sao chẳng định cư tại nơi bí mật cách xa trời đất này, hà tất phải nhất định đòi chết ?
Vương Tích Hương thốt:
- Huynh nên biết, muội còn sống chỉ làm thương hại đến người khác.
Lãnh Như Băng hỏi:
- Cô nương định nói Công Tôn Ngọc Sương ?
Vương Tích Hương lắc đầu nói:
- Muội đã từng đọc qua thiên hạ y thư, qua kinh Phật, hai con đường này bao gồm tất cả các loại chuyên kinh mà chẳng tìm ra cách nào chữa trị bệnh tình của muội. Phật độ người hữu duyên, thuốc chẳng chữa dứt bệnh, Vương Tích Hương muội đã như vô duyên với huynh, muội cũng không định tìm ra thuốc hồi sinh làm gì.
Lãnh Như Băng hỏi:
- Tại hạ nghe nói thiên niên chi sâm và hà thủ ô ngàn năm là linh chi dược vật có thể chữa bệnh trầm kha, chẳng biết điều ấy thật hay giả ?
Vương Tích Hương đáp:
- Những loại linh chi dược vật ấy sinh ở đâu, giờ nào không ai rõ, cần phải tốn một thời gian tìm kiếm, huống hồ những dược vật đó cũng không chữa được bệnh của muội.
Lãnh Như Băng trong lòng thầm nghĩ:
"Ta tận mọi biện pháp đi trộm thiên niên sâm hoàn, có lý nào không thể chữa được bệnh của nàng sao ?" Ngoài miệng lại nói:
- Cô nương bụng đầy huyền cơ, tài học sánh thiên nhân, tin tưởng nhất định biết cách trị bệnh của mình.
Vương Tích Hương hỏi:
- Huynh đã thấy qua thủ pháp kim châm quá huyệt của muội ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Đã thấy qua, đích thực hiển lộ công hiệu nhanh chóng, kỳ ảo mạc trắc.
Vương Tích Hương mỉm cười, nói:
- Công hiệu tuy kỳ ảo mạc trắc, nhưng thật ra là một thủ pháp bình thường nhất, khó là khó ở phải biết đích xác vị trí của ba trăm sáu mươi huyệt đạo trên người, cái nào thuộc nhâm mạch, cái nào thuộc đốc mạch, thân người có tứ kinh bát mạch, và rất nhiều huyệt đạo bên ngoài, mỗi kinh mạch, mỗi huyệt đạo đều có công dụng bất đồng, chủ yếu phải nhớ công dụng của từng huyệt đạo, ghi khắc trong lòng, khi nhận huyệt phải chính xác để hạ châm, đó không phải rất đơn giản sao ?
Lãnh Như Băng thốt:
- Chuyện này nói nghe thì đơn giản, nhưng khi thực hiện chẳng dễ dàng.
Vương Tích Hương khẽ thở dài:
- Từ khi muội biết mình thân mang tuyệt chứng, trước tiên đọc sách mong tìm ra phương pháp trị liệu, cha mẹ muội vì bệnh của muội, đã phí tận tâm cơ đi khắp thiên hạ tìm danh y, đến đủ tất cả các nơi danh sơn đại trạch mong tìm linh dược, vì chữa bệnh cho muội đã khổ tâm không ngại gian lao bôn tẩu khắp nơi, rốt cuộc cũng chẳng được gì cả. Về phần những linh dược được ký tải trong y thư thì chẳng rõ ở đâu mà tìm, nếu như bệnh của muội kỳ vọng vào những dược vật đó, thì muội đành phải nghe theo mệnh trời.
Lãnh Như Băng chờ nàng nói xong, lập tức hỏi:
- Cô nương có thể từ y thư tìm ra phương pháp tự cứu chăng ?
Vương Tích Hương đáp:
- Trong y thư đa số chỉ ký tải phương pháp dùng thuốc, không đề cập tên thuốc để dùng, đọc y thư cũng như không.
Lãnh Như Băng lại hỏi:
- Rồi sau đó thì sao ?
Vương Tích Hương đáp:
- Y thư đã không có cách chữa bệnh cho muội, muội bắt đầu chuyển qua đọc cách thổ nạp của võ công, muội bỏ công nghiên cứu ba năm, đọc rất nhiều võ công bí cấp, nhưng rốt cuộc cũng không tìm ra phương pháp trị liệu.
Nàng cười bẽn lẽn, tiếp:
- Lúc đó muội rất sợ chết, nghĩ tới một người sau khi chết đi có rất nhiều sự việc không thể gặp lại, thật sự quá khủng khiếp. Muội không thể tìm ra phương pháp trị liệu, đã đổ rất nhiều nước mắt, nhưng trước mặt phụ mẫu vẫn vờ như không sợ chết, cười nói hoan hỉ.
Lãnh Như Băng thốt:
- Chẳng trách cô nương thấu hiểu võ công thiên hạ, tinh thông y thuật, nguyên lai đã bỏ nhiều công sức nghiên cứu.
Trong lòng chàng lại thầm nghĩ:
"Nàng lại có thể đọc qua được bao nhiêu y thư và võ công bí cấp quý hiếm ?" Chỉ nghe Vương Tích Hương thở dài nói:
- Sau đó, muội bỏ nhà ra đi, xem được một cuốn bí cấp quỷ dị, chung quy cũng tìm ra được một phương pháp.
Lãnh Như Băng hỏi:
- Phương pháp gì ?
Vương Tích Hương đáp:
- Là một phương pháp rất tàn khốc, cũng là một loại võ công quỷ dị, cùng một gốc với Nhiếp Tâm Thuật của Công Tôn Ngọc Sương, đúng hơn phải trên Nhiếp Tâm Thuật một bậc.
Lãnh Như Băng nói:
- Thật là quái sự, nếu cả hai phương pháp đều trị được bệnh cô nương, sao lại nói là tàn khốc ?
Vương Tích Hương nói:
- Đó là muội phải hy sinh tánh mạng của rất nhiều người để trị bệnh cho một mình muội, huynh đã minh bạch chưa ?
Lãnh Như Băng buông một tiếng thở dài, thốt:
- Thì ra là như thế.
Vương Tích Hương tiếp:
- Trên sách ghi rõ, phương pháp này đối với bệnh của muội nếu hợp có thể có công hiệu kỳ diệu, bảy ngày thổ nạp có thể chữa lành bệnh, nhưng nếu sử dụng không hợp, thì tánh mạng của nhiều người sẽ hy sinh vô ích.
Lãnh Như Băng hỏi:
- Với tài của cô nương, cũng chẳng có khả năng nhận biết cách này có hợp với chứng bệnh của cô nương hay không ư ?
Vương Tích Hương đáp:
- Chiếu theo những gì ký tải trong bí cấp đó thì muội mang một tuyệt chứng gọi là "Tam Âm Tuyệt Mạch", đại khái nếu không lầm lẫn thì trong bí cấp có đề cập người mang chứng "Tam Âm Tuyệt Mạch" rất thích hợp luyện một loại võ công, vừa khéo trị bệnh vừa khéo tập võ, hai chuyện nhập một, bệnh dứt, lại luyện thành nhất thân võ công.
Lãnh Như Băng thốt:
- Chao ôi ! Xưa nay đều chưa nghe qua sự tình như thế.
Vương Tích Hương điểm một nụ cười, nói:
- Phàm người luyện tập võ công, chỉ cần có chút căn cơ, sau này sẽ luyện thành không sai, nhưng luyện cả đời cả kiếp cũng không thể ngừng lại.
Lãnh Như Băng hỏi:
- Vì sao vậy ?
Vương Tích Hương đáp:
- Nếu không vậy thì đã chẳng xứng danh bàng môn tả đạo.
Lãnh Như Băng chỉ có cảm giác vị cô nương suy nhược lắm bệnh này trong lòng chứa đựng sở học rộng như biển cả, tựa hồ cho dù có sống với nàng cả cuộc đời cũng không nghe hết, từng câu từng chữ đích thực làm người kinh ngạc, chàng không nhịn nổi phải hỏi:
- Cô nương có thể nói tường tận một chút chăng ?
Vương Tích Hương đáp:
- Được, để muội nói cho huynh nghe, muội đọc một cuốn bí cấp gọi là "Cửu Ma Huyền Công Lục !" Nàng tiếp:
- "Cửu Ma Huyền Công Lục", chỉ nghe danh tự đã làm người ta kinh hãi, một ma đã đủ kinh tâm động phách, huống hồ cửu ma.
Lãnh Như Băng thốt:
- Trong võ lâm chưa từng nghe qua môn võ công nào như vậy.
Vương Tích Hương nói:
- Căn cứ vào những gì ký tải trên "Cửu Ma Huyền Công Lục" thì bí lục này do chín người chép thành, mỗi người ghi lên một tuyệt kỷ, hợp cả lại gọi là "Cửu Ma Huyền Công Lục", một người chỉ cần theo phương pháp ký tải trên bí lục bắt đầu luyện thì chung thân khó mà dừng lại, nguyên nhân vì đây là một đường lối võ công khác biệt, kỳ quái, uy lực rất kinh nhân, tích cách của người luyện cũng bất tri bất giác từ từ thay đổi, võ công càng cao, công lực càng thâm thì tính tình càng trở nên hung bạo, không thể dừng lại phải tiến nhập ma đạo, huynh nói xem loại võ công này có thể luyện được không ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Nếu có chuyện như vậy thì đương nhiên không thể nghĩ tới.
Vương Tích Hương nói:
- Vì vậy mà muội do dự khó quyết định, không biết có nên luyện võ công trong "Cửu Ma Huyền Công Lục" chăng ?
Lãnh Như Băng trong lòng thầm nghĩ:
"Luyện sao được, một Công Tôn Ngọc Sương đã làm huyên náo, gây sóng gây gió trong võ lâm, nếu như nàng luyện võ công trong "Cửu Ma Huyền Công Lục", trở nên hung bạo tàn nhẫn, thì giang hồ há chẳng trở thành một trường đồ sát sao ?" Chỉ nghe Vương Tích Hương nói tiếp:
- Vì thế, muội thà để cho bệnh bộc phát mà chết, chứ không bằng lòng luyện thứ võ công đó.
Lãnh Như Băng trong lòng muốn nói:
"Nhưng nếu như nàng chết đi thì còn ai có thể chế phục Công Tôn Ngọc Sương ? Chuyện này thật sự khó mà quyết định, ta không thể khuyên nàng luyện, cũng không thể khuyên nàng không luyện". Trong nhất thời, cả hai mặt đều khó xử, chàng đành mặc nhiên im lặng. Vương Tích Hương đợi thật lâu không thấy chàng lên tiếng, nhịn không nổi đành hỏi:
- Huynh thay muội mà quyết định, nên luyện hay không luyện ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Chuyện này ... chuyện này đích thực khó nói, nếu như cô nương nói câu nào cũng là sự thật, thì thật khiến người khó lòng tác chủ, một bên quan hệ đến sinh tử của cô nương, một bên quan hệ tới vận kiếp của giang hồ.
Vương Tích Hương thốt:
- Muội đã biết huynh sợ rằng sau khi muội luyện "Cửu Ma Huyền Công Lục" sẽ trở nên tàn bạo hiếu sát, biến giang hồ thành một trường gió tanh mưa máu.
Lãnh Như Băng nói:
- Nếu như muốn tại hạ nói lời trong lòng, thì đích thực là như thế.
Vương Tích Hương mỉm cười, thốt:
- Huynh thật là anh hùng khí khái, không có chút nhi nữ tư tình, tục ngữ có câu "anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường", xem ra câu này không thể áp dụng trên người huynh.
Lãnh Như Băng đột nhiên thẳng người lên, nói:
- Nhưng tại hạ có một phương pháp, chẳng biết cô nương có đồng ý không ?
Song mục chàng lấp loáng kỳ quang, chỉ thấy Vương Tích Hương không thể ngăn được phải nhíu mày, hỏi:
- Phương pháp thế nào ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Cô nương dùng phương pháp kim châm quá huyệt, có thể kích thích tiềm lực sanh mạng trong người, đúng chăng ?
Vương Tích Hương nói:
- Không sai, thế thì sao ?
Lãnh Như Băng thốt:
- Nếu cô nương ở trên người tại hạ đâm mấy mũi châm, công lực của tại hạ chắc chắn tăng cường rất nhiều phải không ?
Vương Tích Hương đáp:
- Ừm ! Tự nhiên phải vậy.
Lãnh Như Băng nói:
- Tốt lắm ! Tại hạ nhờ cô nương đâm trên người mấy mũi kim châm để tăng cường công lực, sau đó dẫn dụ Công Tôn Ngọc Sương vào trong thạch thất.. Vương Tích Hương cười khanh khách một tràng, hỏi:
- Thế nào ? Huynh định giết chết Công Tôn Ngọc Sương ư ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Tại hạ nếu như có thể giết chết Công Tôn Ngọc Sương để báo thù hủy dung mạo thì quá tốt, vạn nhất không phải là địch thủ của Công Tôn Ngọc Sương thì xin cô nương phát động cơ quan, chôn sống cả hai trong thạch thất này.
Vương Tích Hương mỉm cười nói:
- Sống khó chung một đường, chết chôn chung một mộ, tính dứt luôn nợ tương tư, thật là một chuyện sát nhân đáng tiếc trong thạch thất của ta.
Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn bức tường thủy tinh trong suốt, nói:
- Nếu như có thể nhích thạch bích lên một tí, nước bên ngoài sẽ tràn vào, cho dù Công Tôn Ngọc Sương võ công cái thế, làm sao tránh khỏi tử vong ?
Vương Tích Hương lại cười hỏi:
- Muội chuẩn bị nơi táng thân cho mình, nay phải nhường lại cho huynh, chẳng phải đáng tiếc lắm sao ?
Lãnh Như Băng nói:
- Nếu như Công Tôn Ngọc Sương chết đi, cô nương cũng an tâm mà nằm xuống.
Vương Tích Hương điểm nụ cười nhạt, nói:
- Muội trước khi chưa chết vẫn có thể tùy thời thay đổi chủ ý.
Đoạn vươn vai, tiếp:
- Muội buồn ngủ lắm rồi, muốn nghỉ ngơi, đừng nói chuyện với muội nữa.
Dứt lời nhắm mắt nằm xuống, nói ngủ là ngủ, chưa đầy nửa khắc đã nhập mộng.
Lãnh Như Băng chỉ biết lắc đầu, tiện tay rút một cuốn sách, chỉ thấy văn tự ngoằn nghèo khúc chiết, cố nhiên chẳng thể hiểu được, không khỏi chấn động tâm tư, tự hỏi:
"Những cuốn kỳ văn dị thư này, nếu là sách thường, Vương Tích Hương quyết chẳng đem giấu ở thạch thất này, chỉ tiếc là ta không thể hiểu được dù chỉ một chữ". Chàng quay đầu đi, tiện tay lại rút một cuốn khác.
Trên cuốn sách đã ố vàng này, đích thị là văn tự Trung Quốc, chỉ thấy trên bìa sách viết năm chữ "Không Thể Giải Thích Được" thật lớn. Lãnh Như Băng trong lòng cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ:
"Thật là quái thư, thêm danh tự quái lạ, ta phải xem thử coi sao." Chàng mở trang đầu, chỉ thấy có mấy chữ ghi bằng mực chu sa đỏ, đề:
"Đệ tam thập thất kế".
Lãnh Như Băng không nhịn nổi phá lên cười sằng sặc, thầm nghĩ:
"Thế nhân có tam thập lục kế, cuốn sách này ngay trang đầu tiên đã ra ngoài vòng thế tục, điên đảo thị phi, đổi thành 'Đệ tam thập thất kế'".
Chàng lật qua trang kế, chỉ thấy phía trên đề:
"Dối mình dối người". Lãnh Như Băng thầm nhủ:
"Được à ! Chỉ nhìn tên cũng đã thấy không có trong tam thập lục kế", chàng ngưng thần nhìn xuống, chỉ thấy ghi:
"Dối người mà chẳng dối mình, vĩnh viễn khó lòng mà che mắt thiên hạ, cuối cùng tất thất bại, cũng như vậy, dối mình mà không dối người, tất tự chuốc lấy đau khổ, dưới cả ngu ngốc vậy. Tự lừa mình trước rồi lừa người, mới đạt tới cảnh giới thượng thừa, ấy gọi là ngu tự nhiên." Lãnh Như Băng thở ra một hơi dài, thầm nghĩ:
"Vương Tích Hương suốt ngày đọc những cuốn sách quái dị này, chẳng trách hành động không có tôn chỉ, việc làm không ai có thể dự đoán được". Chàng đang định đọc tiếp phần dưới, đột nhiên nghe tiếng khóc nghẹn ngào cất lên, không khỏi kinh ngạc, chuyển mục nhìn lại, chỉ thấy Vương Tích Hương mặt đầm đìa châu lệ, thánh thót rơi xuống, dường như vẫn trong giấc ngủ nhưng mộng thấy chuyện gì đó thương tâm. Chàng đột nhiên cảnh giác, thầm nghĩ:
"Ta xem trộm sách của nàng, lỡ nàng tỉnh dậy trách hỏi ta, thì thật là một chuyện hổ thẹn biết dường nào". Bỗng nghe tiếng khóc của nàng vang lên lớn hơn, toàn thân bắt đầu run rẩy nhè nhẹ, chàng hoảng hốt vội vàng gọi to:
- Vương cô nương ! Vương cô nương !
Vương Tích Hương đột nhiên ngồi bật dậy, kêu lên một tiếng nhỏ, nhào vào lòng Lãnh Như Băng nức nở. Lúc này nàng vừa mới chiêm bao thức dậy, khóc nghe hết sức ai oán, so với khi còn trong mộng, còn có phần thê lương hơn. Lãnh Như Băng vốn định an ủi nàng vài câu, nhưng khi nghe nàng khóc quá bi ai, lại chẳng biết mở miệng như thế nào, nửa lời cũng không thể thốt ra. Vương Tích Hương khóc lóc như thế, dường như muốn trút ra hết tất cả sầu muộn trong lòng, càng khóc càng to, toàn thân rung chuyển, làm người nghe không khỏi có cảm giác bi thương. Lãnh Như Băng cố trấn định tâm thần, lên tiếng hỏi:
- Vương cô nương có chuyện gì thương tâm xin cứ nói ra, hoặc giả có thể trút hết sầu muộn trong lòng, cô nương thân thể đã yếu nhược, làm sao có thể chịu đựng được chuyện đau đớn như thế này ?
Vương Tích Hương thốt:
- Mộng của muội so với người khác có chỗ bất đồng.
Lãnh Như Băng hỏi:
- Bất đồng thế nào ?
Vương Tích Hương đáp:
- Mộng của muội là do tâm sinh.
Lãnh Như Băng nói:
- Ban ngày nghĩ tới thì đêm mộng mị, đó chỉ là thường tình.
Vương Tích Hương chuyển ánh mắt dịu dàng nhìn lên Lãnh Như Băng, u oán thốt:
- Muội trong mộng đã thấy con đường mà muội phải chọn.
Lãnh Như Băng trong lòng thầm nghĩ:
"Vương Tích Hương này là một nữ nhân quật cường như vậy, ngày hôm nay ta mới biết, nữ nhân lợi hại nhất thế gian, lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, cũng bị một cơn ác mộng dọa ra bộ dạng này". Chàng hốt nhiên nghĩ đến mình đường đường một nam tử, phải tỏ ra kiên cường nhiều hơn nữ nhân, không khỏi ưỡn ngực thẳng người, thốt:
- Cô nương đã thấy gì trong mộng, hãy nói cho tại hạ biết, biết đâu tại hạ có thể phân ưu cùng cô nương.
Vương Tích Hương đưa đôi mắt còn ngập lệ nhìn chàng, khẽ nở một nụ cười, tả thủ nắm lại thành quyền đấm nhẹ lên ngực Lãnh Như Băng, nói:
- Huynh thật là kiên cường.
Lãnh Như Băng nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, cho dù có gặp chuyện thương tâm gì cũng không thể đổ lệ.
Hai tay Vương Tích Hương dường như trở nên vô lực, đặt trên ngực Lãnh Như Băng, Lãnh Như Băng thì không có cảm giác gì, Vương Tích Hương lại phát giác ra tả thủ mình hơi ê ẩm. Nàng giơ tay phải lên sửa lại mớ tóc tán loạn trên trán, thốt:
- Muội mộng thấy Công Tôn Ngọc Sương khoác áo đỏ cùng huynh giao bái thiên địa kết thành vợ chồng, nhưng muội thì chỉ còn một hơi thở thoi thóp trên giường.
Lãnh Như Băng nói:
- Cô nương chỉ loạn tưởng.
Vương Tích Hương nói:
- Sự thật là thế, Công Tôn Ngọc Sương đầu mày cuối mắt ngập đầy hoan lạc, không nhìn muội lấy một cái ! Ôi, muội sắp chết mà nàng ta lại đối xử với muội như thế, muội rất phẫn uất, nhưng tội cho muội bệnh tình đã phát, bệnh thế trầm trọng, đứng cũng không vững, đành ngã sóng xoài trên giường.
Lãnh Như Băng thốt:
- Chuyện trong mơ sao có thể coi là thật.
Vương Tích Hương nói:
- Tuy là mộng, nhưng trải qua rõ ràng như vẽ, sao lại có thể bất đồng với tình cảnh của muội ?
Lãnh Như Băng trong lòng thầm nghĩ:
"Lời này đích thực không sai, tình cảnh của nàng và mộng cảnh có điểm tương đồng". Chỉ nghe Vương Tích Hương tiếp tục nói:
- Bên huynh cũng ngập tràn hoan hỉ, trên mặt mỗi người đều mang một nụ cười thật tươi, muội thật sự bị cô lập ở đó, tất cả quan khách đều không nhìn muội đến một mắt, ngay cả Tố Mai, Hoàng Cúc cũng không buồn quan tâm đến muội, chỉ bận lo chuyện hỷ sự cho huynh. Chao ôi ! Bao nhiêu năm tình chủ bộc, cũng bỏ không màng tới.
Lãnh Như Băng nhíu mày thốt:
- Không thể có chuyện đó, Tố Mai, Hoàng Cúc đối với cô nương hết dạ quan hoài, sao lại có thể phản bội cô nương ?
Vương Tích Hương nói:
- Muội hiện tại còn sống tốt, nếu như muội thật sự chết đi, huynh đối xử với muội ra sao, muội cũng đâu biết được.
Đột nhiên thần sắc nàng trở nên nghiêm trang, tiếp:
- Vì thế, hiện tại muội không muốn chết.
Lãnh Như Băng trong lòng thầm nghĩ:
"Vì vậy cô bất kể đúng sai luyện tập 'Cửu Ma Huyền Công Lục' ?" Nhưng Vương Tích Hương đã thở ra một hơi dài, nói tiếp:
- Công Tôn Ngọc Sương kia kiêu ngạo tàn ác, lại cơ trá phi thường, nếu như biết được muội không có võ công, chỉ sợ lập tức hạ thủ, như nhược nàng ta trở mặt động thủ, huynh cùng Tố Mai, Hoàng Cúc liên thủ cũng không địch lại, thì chúng ta chẳng ai có thể sống sót.
Lãnh Như Băng hỏi:
- Cô nương có kế sách gì không ?
Vương Tích Hương đáp:
- Chỉ cần muội còn một hơi thở, Công Tôn Ngọc Sương quyết không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay muội.
Lãnh Như Băng nói:
- Nếu như cô nương đã có kế sách, sao không ra tay sát tử nàng ta luôn một lần, trừ hại cho võ lâm ?
Vương Tích Hương mỉm cười thốt:
- Một người bị ép vào tử lộ, tất nhiên không tránh khỏi liều mạng một lần, nếu như gấp gáp xuất thủ, làm sao tránh khỏi tự mình xen vào kế hoạch của mình ?
Lãnh Như Băng thở dài:
- Tại hạ lúc nào cũng cảm thấy chuyện này quá mạo hiểm, sao không chuẩn bị trước ? Vạn nhất xảy ra động thủ, chúng ta còn có cách để đối phó.
Trong lòng chàng tự hiểu, Vương Tích Hương yếu nhược đa bệnh, có thể chết bất cứ lúc nào, một khi nàng chết đi, Công Tôn Ngọc Sương nhất định khởi lên một trường sát kiếp bi thảm trên giang hồ, hơn nữa Công Tôn Ngọc Sương tánh tình lãnh khốc, đối với bất cứ người nào cũng chẳng coi là bạn, trở mặt vô tình xuất thủ sát nhân. Chàng trong lòng mang cái hận hủy dung đối với Công Tôn Ngọc Sương, chỉ muốn giết chết nàng, nhưng biết rằng khó thể trả được hận, cũng không thể cầu cứu ở đồng đạo võ lâm.
Một người cho dù chết đi, cũng phải lưu danh thiên cổ, nhưng Lãnh Như Băng trong lòng đã biết, cho dù có luyện thêm mười năm võ công cũng khó thể sát tử Công Tôn Ngọc Sương, cơ hội duy nhất chỉ có thể là nhờ vào tài năng của Vương Tích Hương để giết Công Tôn Ngọc Sương. Vương Tích Hương đột nhiên lên tiếng:
- Hiện tại muội đã biết trong lòng huynh rất hận nàng ta, chỉ muốn giết chết. Ôi !
Nếu Công Tôn Ngọc Sương không hủy đi dung mạo huynh, có phải huynh cũng hận nàng như bây giờ ?
Lãnh Như Băng vừa định đáp thì bỗng nghe một tràng âm thanh mường tượng ai gõ trên vách truyền vào. Tràng âm thanh này cho dù không lớn, nhưng nghe rất rõ ràng, hơn nữa lại mang một tiết tấu nhất định. Lãnh Như Băng tâm thần cảm thấy khẩn trương, đưa mắt nhìn ra phía trước. Chỉ thấy Vương Tích Hương ngưng thần lắng nghe, trên mặt không hề có nét khẩn trương. Đại khái ước chừng qua một tuần trà, âm thanh gõ tường kia đột nhiên ngưng hẳn, Vương Tích Hương đưa mắt nhìn Lãnh Như Băng mỉm cười nói:
- Công Tôn Ngọc Sương cùng với một nhóm thuộc hạ, cỡi trên một chiếc thuyền rực rỡ, đang quanh co ở sơn khẩu.
Lãnh Như Băng hỏi:
- Làm sao cô nương biết ?
Vương Tích Hương nói:
- Huynh có nghe tràng âm thanh gõ tường đó chứ ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Có nghe.
Vương Tích Hương tiếp:
- Đó là phương pháp thông tin của muội, muội quyết định chuẩn bị thạch thất này để chôn thân, ngoại trừ huynh ra, chẳng có người nào khác lai vãng, ngay cả Tố Mai, Hoàng Cúc đã theo hầu muội từ nhỏ cũng chưa từng bước qua cửa. Nhưng muội mỗi ngày ở đây đọc sách, không ra khỏi cửa, khi họ có chuyện cần cũng không dám bước vào tìm muội, nên muội đã nghĩ ra phương pháp thông tin này, tại bí đạo bên ngoài thạch thất, có ẩn tàng mười hai cơ quan, chỉ cần gõ vào vách đá, thanh âm truyền đến, muội có thể nghe tất cả mọi chuyện.
Lãnh Như Băng thốt:
- Thì ra là như vậy, nhưng cô nương làm thế nào trả lời họ ?
Vương Tích Hương đáp:
- Không cần thiết phải trả lời, họ ở ngoài truyền tin tức vào cho muội, nếu như là đại sự, muội tự nhiên sẽ ra ngoài xử lý.
Lãnh Như Băng lại hỏi:
- Như chuyện Công Tôn Ngọc Sương xuất lĩnh thuộc hạ cao thủ, là chuyện lớn hay nhỏ ?
Vương Tích Hương đáp:
- Nếu như nàng ta dong thuyền thẳng đến, thì đó là đại sự, còn như nàng ta chỉ quanh co ở sơn khẩu, chứng tỏ lòng khó quyết định, thì đó chẳng tính là đại sự.
Lãnh Như Băng than:
- Ôi ! Cô nương thân mang tuyệt chứng, tại hạ thì dung mạo bị hủy, thế gian về sau cũng chẳng có người tương thức, chết không hối tiếc, Tố Mai và Hoàng Cúc còn trong tuổi xuân xanh, chết đi há chẳng đáng tiếc lắm sao ?
Vương Tích Hương nói:
- Hai người đó có tướng trường thọ, sống tới bảy mươi, tám mươi chẳng phải chuyện khó, sao huynh lại trù họ chết ?
Lãnh Như Băng nói:
- Nhớ khi xưa Gia Cát Khổng Minh dùng kế không thành đẩy lui quân địch, trong cuộc đời người, cũng chẳng qua xài được một lần, cô nương đối phó với Công Tôn Ngọc Sương, mỗi lần đều tìm đường sống trong chết, như thế đã chẳng phải quá mạo hiểm sao ? Hà huống bây giờ Công Tôn Ngọc Sương mang theo thuộc hạ cùng đến, chứng minh là nội tâm đã nghi ngờ.
Vương Tích Hương mỉm cười, thốt:
- Ừm ! Không ngờ huynh cũng rất có kiến thức, thỉnh giáo cao kiến ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Tại hạ có ý muốn cô nương an bài kế sách, nhất cử sát địch, chí ít cũng phải phế đi nhất thân võ công của nàng ta.
Vương Tích Hương khẽ buông tiếng thở dài, nói:
- Tâm cơ của huynh cũng rất ác độc, nhất thân võ công bị phế đi so sánh với chết không phải có phần tàn nhẫn hơn sao ?
Lãnh Như Băng nói:
- Nếu nàng ta không chết thì chúng ta chẳng ai hòng sống.
Vương Tích Hương chuyển động đôi mắt to, nghiêm túc hỏi:
- Huynh thật sự muốn giết nàng ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Thật sự muốn giết.
Vương Tích Hương nói:
- Huynh sẽ hối hận về sau này, mỗi cá nhân chỉ có thể chết một lần, chết đi rồi thì chẳng thể phục sinh.
Lãnh Như Băng nói:
- Giết Công Tôn Ngọc Sương là trừ cho võ lâm một đại họa, đó là hành động đại nhân đại dũng, sao lại hối hận về sau ?
Vương Tích Hương bình thản thốt:
- Nếu muội nói cho huynh nghe một việc, huynh sẽ không thể ra tay sát hại nàng.
Lãnh Như Băng cương quyết:
- Đừng nói là một việc, cho dù trăm việc, tại hạ vẫn phải giết nàng ta.
Lãnh Như Băng nhất tâm nhất ý chỉ muốn giết Công Tôn Ngọc Sương, những chuyện khác căn bản đã gạt ngoài tai, nói tiếp:
- Hiện tại thời gian khẩn cấp, cô nương hãy nghĩ cách đối phó Công Tôn Ngọc Sương, chuyện khác chúng ta sẽ bàn sau.
Vương Tích Hương ngập ngừng một lúc lâu, mới thở dài thốt:
- Tưởng không nói ra thì tốt hơn.
Lãnh Như Băng chú tâm lắng nghe, nhịn không nổi lập tức hỏi:
- Chuyện gì ? Mau nói đi !
Vương Tích Hương nói:
- Công Tôn Ngọc Sương tuyệt chưa có hủy dung mạo huynh.
Lãnh Như Băng đưa tay sờ những vết sẹo trên mặt mình, đột nhiên phá lên cười sằng sặc. Vương Tích Hương hỏi:
- Huynh cười cái gì ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Tại hạ tai vẫn nghe thấy, nhưng bản thân thì đã kinh lịch qua, hiện tại những vết sẹo vẫn nằm đây, làm sao có thể sai được ?
Vương Tích Hương thở dài:
- Đó là sự thật, nàng ta chỉ dùng dược vật trên mặt huynh, điểm vài huyệt đạo của huynh làm cho tâm thần huynh u mê, khiến cho tâm linh hòa nhục thể, tưởng như mình bị thương.
Lãnh Như Băng lại đưa tay sờ những vết sẹo trên mặt, hỏi:
- Lời này có đáng tin chăng ?
Vương Tích Hương nói:
- Nếu như huynh không tin, chúng ta hãy làm một thử nghiệm.
Lãnh Như Băng hỏi:
- Thử nghiệm như thế nào ? Tại hạ đã rửa mặt rất nhiều lần nhưng thủy chung mấy vết sẹo vẫn không biến đi.
Vương Tích Hương nói:
- Nếu có thể dùng nước rửa sạch, thì làm sao qua mặt được Vương Thông Huệ, cũng không lừa được huynh.
Lãnh Như Băng lại hỏi:
- Làm sao có thể chứng thực ?
Vương Tích Hương thốt:
- Công Tôn Ngọc Sương bôi dược vật trên mặt huynh thì dược vật này tất phải qua quá trình điều chế đặc biệt khiến không thể dùng nước rửa sạch.
Lãnh Như Băng thầm nghĩ:
"Vị cô nương này hà tất phải nói những lời thừa thãi như thế ?" Vương Tích Hương từ từ khởi thân đứng dậy, khoát tay nói:
- Hiện tại huynh còn muốn giết Công Tôn Ngọc Sương không ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Tự nhiên phải giết.
Vương Tích Hương nở một nụ cười, thốt:
- Khẩu khí đã thay đổi, không còn kiên quyết như lúc đầu.
Chỉ nghe trong thạch thất lại nổi lên một tràng âm thanh, liên tục mười tiếng rồi ngưng, Lãnh Như Băng hỏi:
- Lần này lại nói gì ?
Vương Tích Hương đáp:
- Công Tôn Ngọc Sương đã lên thuyền rời khỏi Mai Hoa cư.
Lãnh Như Băng lại hỏi:
- Bây giờ là giờ nào ?
Vương Tích Hương trả lời:
- Đại khái mặt trời vừa lặn, ngay lúc hoàng hôn, có thể trễ hơn một chút.
Lãnh Như Băng nói:
- Chúng ta đi ra nhé !
Vương Tích Hương hỏi:
- Đi đâu ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Ra khỏi thạch thất.
Vương Tích Hương lắc đầu nói:
- Đêm nay muội không muốn đi.
Lãnh Như Băng hỏi:
- Còn tại hạ thì sao ?
Vương Tích Hương đáp:
- Huynh cũng ở lại.
Lãnh Như Băng nói:
- Trong thạch thất chỉ có một giường gỗ, huống hồ chúng ta cô nam quả nữ, đêm dài thăm thẳm, khó tránh khỏi miệng đời dị nghị.
Vương Tích Hương nói:
- Quân tử chẳng ngại lời dèm pha sau lưng. Nếu huynh tự tin là một quân tử, thì sợ gì tiếng thị phi.
Lãnh Như Băng khẽ ho nhẹ, chỉ phát giác ra không có lời gì để phản bác, đành từ từ bước đến một góc thạch thất, khoanh chân ngồi xuống. Vương Tích Hương sửa sang lại chiếc gối hoa cho chỉnh tề, buông màn hồng xuống, thốt:
- Lãnh huynh, huynh cũng phải nghỉ ngơi.
Lãnh Như Băng nói:
- Thỉnh cô nương an nghỉ, tại hạ ngồi ở đây tọa công cũng một thứ.
Vương Tích Hương mỉm cười hỏi:
- Nếu muội không ra khỏi phòng này, cũng không cho huynh đi, không biết huynh có thể ngồi tọa công mười ngày chăng ?
Lãnh Như Băng ấp úng đáp:
- Điều này ... điều này ...
Chàng tuy nội công thâm hậu, nhưng nếu như phải tọa công liên tục mười ngày, tự biết thể lực khó thể đảm đương. Vương Tích Hương thốt:
- Không cần phải điều này điều kia, chiếc giường gỗ này rất rộng, có thể chứa cả hai người chúng ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook