Thiên Nguyệt Chi Mị
Quyển 6 - Chương 36: Đại loạn

Thiên Nguyệt Thần nghĩ một chút rồi nói, “Nhập vào thân xác Đàn Thành là âm hồn, đối phó với âm hồn ngoại trừ dùng quang minh ma pháp còn có thể dùng hồn phách khác để đẩy ra.”

“Ý của phụ hoàng là người sẽ nhập linh hồn mình vào trong cơ thể Đàn Thành?”

“Ừm.” Để cho Triệt nhi phải xuất lực chẳng bằng hắn tự mình nhập xác cho nhanh.

“Nhưng là……”

“Hay Triệt nhi còn có phương pháp tốt hơn?” Thiên Nguyệt Thần khiêu mi.

Thiên Nguyệt Triệt cong môi, “Ta có thể……”

“Sau đó để cho hai cỗ linh lực bộc phát đấu đá nhau khiến ta lo lắng sao?”

“Nhưng ngươi như vậy ta cũng sẽ lo.” Giọng Thiên Nguyệt Triệt xịu xuống, có chút không vui.

Ai……Thiên Nguyệt Thần thở dài, “Đứa bé ngốc, những thứ này sao có thể thương tổn đến ta.” Y đưa tay xoa mái tóc đen dài của Thiên Nguyệt Triệt, nhìn ra sự suy nhược trong đôi mắt đối phương khiến tim y đau nhói, “Một nén hương, chỉ cần thời gian là một nén hương thôi, vì phụ hoàng Triệt nhi hãy bảo vệ tốt thân thể của mình, phụ hoàng còn muốn ôm Triệt nhi nữa.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lặng lẽ ửng lên, Thiên Nguyệt Triệt gật đầu.

Kế đó, một vệt khí đen thoáng cái tách rời khỏi Thiên Nguyệt Triệt trực tiếp tiến nhập vào thân xác Đàn Thành, ngay tức khắc Liệt La Đặc bọn họ cũng không còn bị công kích.

“Chủ tử, hắn sao vậy?” Đám người Liệt La Đặc đi tới bên Thiên Nguyệt Triệt khó hiểu hỏi.

Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, “Không có chuyện gì, là do linh hồn của phụ hoàng đã tiến vào trong cơ thể Đàn Thành đó.” Tầm mắt liếc về phía La Tắc Nhĩ, “Ngươi chỉ luôn đứng bên xem cuộc vui thôi sao?”

Cái người này thật đúng là có chút kỳ quái, rõ ràng là địch nhân nhưng bọn họ lại không cảm giác được địch ý, chủ nhân thì đang ở bên tác chiến, còn hắn thì giống như không có chuyện gì liên quan tới mình, chỉ đứng ở một bên nhìn xem.

La Tắc Nhĩ nhún vai, “Ta không có bản lĩnh xuất hồn, cho nên không có cách nào cũng tiến nhập trong cơ thể hoàng tử để trợ giúp chủ nhân, mà nếu cùng tiểu điện hạ và các vị đây đánh nhau ta cũng tự nhận mình không đủ bản lĩnh, ta thức thời mà.”

Ồ? Lời này Thiên Nguyệt Triệt nghe xong cũng chẳng bất ngờ lắm, La Tắc Nhĩ khiến hắn nhớ lại thời điểm ban đầu lúc mới quen Liệt La Đặc – cũng cùng một bộ dáng vạn sự bất dính thân như thế, bình thường những người như vậy đều khá phóng khoáng đi.

“Ngươi không sợ chủ tử của mình sau này sẽ tìm ngươi tính sổ?” Thiên Nguyệt Triệt có hứng thú. Tính cách người này hắn có chút hiểu, việc tại sao Lôi Á Thư Đặc đề cử hắn, có lẽ không phải không có căn nguyên.

“Ta tin tưởng bản lĩnh của Mạn La đế quốc bệ hạ.” La Tắc Nhĩ cười nói, không phải tín nhiệm mà là xác định sẵn.

“Ý của ngươi là chủ tử ngươi không có đường sống?” Thiên Nguyệt Triệt hỏi ngược lại.

“Tiểu điện hạ so với ta hoặc là so với bất cứ ai hẳn là người rõ ràng nhất chứ. Từ quốc gia đại sự cho đến luận lý thông thường tiểu điện hạ luôn là người thông minh vượt xa thường nhân, bởi thế nên bệ hạ mới yêu người không phải sao? Ta trước không có cách nào lý giải mối tình duyên giữa hai nam nhân, nhất là Mạn La đế quốc bệ hạ, nếu như nói đối phương là Quang Minh thần tử chuyển thế ta đây có thể tin được một phần, mị lực của ánh hào quang bất luận kẻ nào cũng không thể cự tuyệt nhưng bây giờ ta mới thực sự hiểu.” Người nam nhân kia yêu thương thiếu niên này thậm chí bỏ qua từ mối quan hệ ruột thịt cho tới tuổi đời còn non trẻ của y là bởi mười ba tuổi ấy trí tuệ hơn người, bởi sự tư tin khi luận bàn mọi chuyện, loại hào quang tự thân toát ra đó vô cùng thu hút, thật khó cưỡng lòng.

“Tình cảm vốn không phân định giới tính.” Chẳng qua chỉ là trùng hợp, hai người bọn họ đều là nam nhân, một sự trùng hợp mà thôi.

La Tắc Nhĩ không nói gì, chỉ nhìn Thiên Nguyệt Triệt.

Dư quang tản ra nới khóe mắt mỗi lần đứa bé này nhắc tới Thiên Nguyệt Thần chẳng lẽ là bởi vì yêu sao?Lạ Tắc Nhĩ có chút nghĩ ngợi.

“Có thể nói cho ta một chút về cố sự tổ tiên của các người không? Ninja tới từ Nhật Bản đó.” Địa cầu – nơi bản thân đã từng sinh sống 17 năm, cho dù không lưu lại dư vị ấm áp nhưng động đến một chữ cũng khiến trong lòng xôn xao.

“Tổ tiên của chúng tôi là một đạo sĩ, cũng không phải là Ninja gì cả, chẳng qua ngài biết ẩn nhẫn thuật mà thôi. Lúc sinh thời ông cũng chỉ biết nơi đây có Thần tộc, Ma tộc, Tinh Linh tộc và Ám Dạ tộc những cái khác thì không rõ ràng lắm. Ngài nói, khi còn ở Nhật Bản, ngài gặp một thiếu niên, người đó nói cho ngài biết về những câu chuyện cũ của thế giới này, trí tò mò của ngài đã thôi thúc ngài đi tới đây, còn rất nhiều huyền cơ mà ngài chưa lý giải hết. Ta chỉ biết có vậy, nhiều năm qua đi, những bản ghi chép cũng thất lạc không thấy đâu.”

“Thiếu niên ở Nhật Bản kia, là ai?” Là phó hồn của hắn ư? Có lẽ nào? Cho nên thần dân ở Thánh Linh quốc mới biết về sự hồi sinh của Quang Minh thần tử. Nếu như đó là phó hồn thì vì sao nó làm như vậy? Chẳng lẽ vì muốn tạo vật cản trì hoãn hắn tìm nó ư? Nhưng những chuyện sẽ phát sinh không phải là điều có thể hoàn toàn dự liệu được hết – Lòng Thiên Nguyệt Triệt rối loạn.

Xì…..

Một ngụm máu, không phải, là một làn khí ồ ạt màu đỏ tươi búng ra từ miệng Đàn Thành. Kế đó một dải khí đen cũng trôi ra cùng lúc. Hai luồng khí đen đỏ dần định hình, là Thiên Nguyệt Triệt cùng một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.

Thiên Nguyệt Triệt thấy thế, lập tức dùng viên ngọc quang hệ ma pháp khai triển kết giới xung quanh cơ thể Đàn Thành.

“Thủ Điện Đồng, trông chừng.”

Viên đá Kiệt Tắc Nhĩ trên trán Thủ Điện Đồng cũng chưa quang hệ ma pháp, nữ nhân kia muốn đến gần kết giới lúc này đương nhiên không phải là chuyện dễ.

Bên trong vòng tròn ma pháp, Đàn Thành vẫn đang mê man, không rõ tình huống bên ngoài nhưng chỉ một lát sau, ý thức đã hỗn loạn trở về, hắn mở mắt, mơ hồ nhìn quanh.

“Chủ nhân.” Cố hết sức gọi Thiên Nguyệt Triệt một tiếng, thanh âm khàn khàn, nhưng hiển nhiên có chút kích động, “Chủ nhân.”

Thiên Nguyệt Triệt đi tới bên cạnh hắn, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì.”

“Vâng.” Đàn Thành an tâm, chẳng qua ngay lập tức nét mặt Đàn Thành lộ vẻ khẩn trương, “Chủ nhân chạy mau, nơi này nguy hiểm …… rất nguy……” còn chưa dứt lời đã bị tiếng đánh nhau gần đó thu hút.

Một lát sau, Thiên Nguyệt Thần xuất ra Ám Dạ minh châu, khí đen tản ra bốn phía.

“Không ……” Đàn Thành hô to, vọt tới.

Ám lực từ dạ minh châu vốn dĩ nhắm vào hồn nữ quỷ kia lại được Đàn Thành hứng hộ.

“Đàn Thành ……” Thiên Nguyệt Triệt hô to, mọi người cũng không sao tin được một màn này, kể cả nữ quỷ cũng choáng váng.

Vẫn là Thiên Nguyệt Thần phản ứng nhanh nhất, thu hồi bớt lại ám lực nhưng cũng không kịp, một nửa đã ẩn nhập vào cơ thể đối phương.

“Ngươi …. Ngươi …. tại sao?” Nữ tử tiến lên đỡ lấy Đàn Thành, thụt lùi lại vài bước.

Máu từ khóe miệng Đàn Thành không ngừng chảy xuống, “Mặc dù ta sẽ không phản bội chủ nhân, nhưng …… cũng không muốn người xảy ra chuyện.”

Nữ tử nhìn hắn, nét mặt phức tạp.”

“Ta từ nhỏ lớn lên ở Mạn La, vốn chẳng bao giờ nghĩ tới bản thân lại là hoàng tử của Thánh Linh quốc. Đối với ta mà nói, làm một thị vệ bình thường là tốt rồi. Người hẳn cũng hiểu, ta không thích hợp làm một hoàng tử, mà người …… tìm ta lâu như vậy cũng không phải vì ta là nhi tử thân sinh, người chẳng qua chỉ muốn tìm một kẻ kế vị, nhưng ta tuyệt đối không quy thuận. Ta biết người có hận thù cũng có oán giận nhưng con người ta khi còn sống có những chuyện là không thể cưỡng cầu, hiện tại ……”

“Đừng nói nữa……”

“Nghe ta nói, người không thể ôm mối hận đó thêm nữa, làm quỷ hồn, lại có chấp niệm, vô số oan hồn là thần dân của người cũng bị vây khốn theo, bọn họ đi theo người lay lắt chốn này bỏ lỡ kiếp sau.” Đàn Thành càng nói, sắc mặt càng biến trắng.

“Ngươi đừng chết …. Đừng….”

“Hãy nghe con.” Đàn Thành cầm tay nàng, “Đừng mê muội trong thù hận nữa.”

“Không …. ngươi không thể chết được …… không thể.” Nàng chưa từng muốn hắn chết, dùng thân thể của hắn chỉ vì nghĩ giữa hai người họ huyết thống tương giao, nàng sẽ dễ dàng điều khiển được chứ hoàn toàn không muốn hại hắn. Mặc dù hắn là con trai của kẻ thù khiến nàng vong quốc … nhưng cũng là đứa con nàng rứt ruột đẻ là …. Là đứa con duy nhất.

Nữ tử vọt tới trước mắt Thiên Nguyệt Triệt, Liệt La Đặc cùng Nặc Kiệt không rõ nàng định làm gì, vội vàng che chắn cho Thiên Nguyệt Triệt.

Nữ tử bịch một tiếng quỳ xuống, “Van cầu ngươi, hãy cứu nó, ta biết ngươi là Quang Minh thần tử, ngươi có thể cứu nó, van cầu ngươi.” Hài tử duy nhất của nàng, không thể, không thể chết được.

Thiên Nguyệt Triệt nhìn Đàn Thành, hắn cảm giác được người kia là nguyện ý đón nhận cái chết, nhưng …… hiện tại hắn căn bản không có đủ sức phát quang linh lực.

“Chúng ta rời khỏi đây trước đã rồi hãy nói, Nặc Kiệt, ngươi ôm Đàn Thành, hàn khí trên người nàng quá mạnh sẽ đẩy dương khí, càng lúc sẽ càng làm cho tình huống tệ hơn.” Thiên Nguyệt Triệt nói.

“Rõ.” Nặc Kiệt ôm lấy Đàn Thành nhưng nữ tử không chịu buông tay, Nặc Kiệt liều mạng dứt ra mà không được, y nhắc, “Thả hay không đây bà cô.”

Nữ tử nhắm mắt, ….Buông thôi.

Thiên Nguyệt Thần đỡ Thiên Nguyệt Triệt rời đi.

“Bệ hạ, tiểu điện hạ, sao nàng ta không theo?” Nặc Kiệt quay đầu nhìn nữ tử đứng cách họ xa xa.

Thiên Nguyệt Triệt dừng bước, “Nàng ta chấp niệm quá sâu, lúc này vẫn chưa thể rời đi được, cộng thêm bản thể chỉ là linh hồn, mới rồi cùng phụ hoàng động thủ, đã bị đả thương, còn có Ám Dạ châu, tuy phân nửa khí là cơ thể Đàn Thành tiếp thu nhưng sau đó vì bảo vệ cho y mà nàng ta cũng gián tiếp trúng ám lực rồi.”

Thời điểm quay đầu lại một lần nữa thì quỷ hồn kia cũng từ từ biến mất.

Khi hết thảy đều đã lên trên, cái động sâu không đáy này tức khắc đổ sụp, linh hồn nữ quỷ tan đi nhưng thù hận rốt cuộc vẫn không biến mất, phát tán quỷ hồn xen lẫn cừu hận hòa cùng cô hồn dã quỷ nơi đây.

Động sụp càng sâu càng nhiều lệ quỷ được giải thoát.

“Phụ hoàng, toàn bộ linh hồn ở Thánh Linh quốc nếu như không tinh lọc, e rằng lệ khí của bọn họ sẽ phá vớ kết giới, đến lúc đó thiên hạ sẽ đại loạn.” Nhìn những linh hồn kia Thiên Nguyệt Triệt nói ra lo lắng trong lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương