Thiên Nguyệt Chi Mị
Quyển 6 - Chương 24: Khàn khàn

Thiên Nguyệt Triệt ngồi trên tảng đá bên đầm nước, chờ Thủ Điện Đồng đem Âm Dương kiếm tìm ra. Có thể do chờ đợi khiến Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy mệt mỏi, ánh mắt nặng trĩu, dạo gần đây cũng hay cảm thấy như vậy. Nhìn phiến đã vừa lớn lại vừa sạch cho nên hắn không nhịn được nữa, dứt khoát nằm hẳn xuống.

Mi mắt khép dần khép dần – ngủ gật.

Rừng rậm bốn phía yên lặng vốn là vậy, hết thảy đang thay hình đổi dạng, mọi thứ rất mơ hồ, tầm mắt Thiên Nguyệt Triệt lúc này căn bản nhìn không rõ.

Thủ Điện Đồng theo Âm Dương kiếm chìm xuống đầm nước kia. Càng xuống mọi thứ càng bị bóp méo, mặt nước xanh lam biến thành nước bùn, rất nhanh nước bùn lại chuyển thành đầm lầy, keo dính, Thủ Điện Đồng ở bên trong giãy giua, thế nào cũng không thoát ra được, mà Âm Dương kiếm cứ thẳng tặp cắm trong đầm.

Thiên Nguyệt Triệt ngủ rất ngon, khóe môi cong lên đầy đặn, còn khẽ nhả vệt nước miếng trong suốt, bộ dáng một tiểu thiếu gia đang chìm trong mộng đẹp.

Đột nhiên, một đôi tay trắng nõn, sờ lên gương mặt tinh sảo. Thứ đó chỉ có tay, lại nhìn không rõ vật chủ, dần dần, lại thêm một đôi tay khác, tất cả đều rất trắng. Mà nhìn kĩ lại, căn bản không phải là ngón tay trắng nõn mà là trắng xương, thứ kia mềm mềm là da thịt mục nát còn xót lại.

Nhất thời khiến cho người thấy cảm giác muốn nôn hết một trận. Quần quần áo áo nổi hết cả gai.

Linh hồn thơm quá a– Tiếng cảm thánh từ một âm thanh già nua.

Linh hồn … Linh hồn … Đây là linh hồn … –Tựa như là tiếng nuốt nước bọt đầy thèm khát.

Những khớp xương xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn ngày một nhiều, sờ soạng một hồi, đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng lắm. Mặt người làm sao có thể không phập phồng mà lại bóng loáng một mảnh.

Trúng kế!– Đám xương trắng muốn rút tay lại nhưng không thể. Chỉ thấy hài tử vốn đang nhắm mắt ngủ say, từ từ mở mắt, đôi con ngươi đen nhánh, trong vắt, ánh nhìn lóe lên lóe lên giống hệt như là vầng sáng của thần tiên.

“Mấy vị thật hăng hái.” Thanh âm non nớt, còn mang theo dư vị của thiếu niên. Một tầng hơi mỏng sáng ngời bao lấy thân thể thiếu niên. Đây chính là kết giới mà Thiên Nguyệt Triệt tự mình giăng ra để ngăn cách tiếp xúc với ngoại giới.

“Ngươi hạ kết giới.” Tiếng nói phát ra thêm vài phần bối rối, xem chừng mấy thứ bạch cốt này cũng không có ngu, Thiên Nguyệt Thần thầm nghĩ.

“Ngươi thế mà cũng tạo được kết giới?” Dường như thứ nọ vô cùng bất ngờ, cũng vô cùng bất mãn.

Thiên Nguyệt Triệt cười một tiếng, “Ta có từng nói sẽ không tạo kết giới sao?” Âm thanh mềm nhũn hỏi ngược lại, mang theo một chút dụ người, tâm ai nghe thấy cư nhiên cũng sẽ bị giọng điệu này làm cho ngọt tràn xuống tận họng.

“Được lắm.” Thiên Nguyệt Triệt vung tay, Thủ Điện Đồng cùng Âm Dương kiếm bay vọt lên, trở lại bên cạnh hắn, “Bây giờ, để ta xem diện mạo thật sự của các ngươi.”

Chỉ bằng mắt thường, hiển nhiên chính hắn cũng nhìn không ra nơi này có điểm nào quái dị. Nếu như không phải Âm Dương kiếm đột nhiên hưng phất khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái, nói không chừng giờ khắc này hắn thật sự đã bị che mắt.

Quanh tay Thiên Nguyệt Triệt nổi lên một quả cầu ma pháp vàng rực, ngày một lớn, bên trong ẩn chứa một nguồn lực quang hệ ma pháp cường đại. Thiên Nguyệt Triệt quan sát thấy, những thứ xương trắng này nhìn cầu lửa quang hệ ma pháp hiển nhiên không chút e sợ. Cho dù là linh hồn đã chết cũng không thể trấn định như thế.

Đột nhiên, Thiên Nguyệt Triệt nhớ tới một người. Chính là linh hồn kí sinh trên người một nữ tỳ trên thuyền, nàng ta cũng khiến hắn không cảm nhận được khí tức, cũng không hề sợ linh lực hắn phát ra.

Thiên Nguyệt Triệt đem cầu lửa quang hệ ma pháp phóng vào những bạch cốt kia, dần dần chúng cũng hiện ra đường viền, là tứ chi người, không sai.

Những thứ kia quả nhiên cũng là những linh hồn mượn bạch cốt, chính xác như những gì Thiên Nguyệt Triệt hoài nghi, chúng cùng một loại với linh hồn trên thuyền.

Điểm bất đồng duy nhất chính là bọn họ dường như bị biến hóa, đã không còn kí ức, không nhớ rõ chuyện đã qua, cứ như vậy vật vờ tại nơi này trải qua thời gian, không gian.

Thiên Nguyệt Triệt từ trong Tư Tạp Cơ gọi linh hồn nữ tử kia ra, “Ngươi biết những người này không?”

Những linh hồn kia cùng với nàng ăn mặc quái dị như nhau.

Nữ tử hai mắt dâng lệ, nhìn cảnh sắc chung quanh tiêu điều và hỗn độn, gật đầu, “Nơi này là biên giới của Thánh Linh quốc, những người này năm đó vì chống cự sự xâm lấn của ngoại nhân mà hy sinh, là quân nhân của Thánh Linh quốc.”

Nhìn những linh hồn ngơ ngác không biết chuyện gì, Thiên Nguyệt Triệt thở dài, quang vang màu vàng hóa thành ngũ sắc, quay xung quanh cầu lửa ma pháp, linh quang ấm áp vô cùng.

Những linh hồn kia dần hóa thành cát bụi rơi xuống như mưa, rải xuống nơi tiêu điều. Phàm là những nơi được tưới tắm, dần dần có lại sinh khí, thực vật xanh biếc bắt đầu từ dưới đất đâm lên.

Nữ tử nhìn Thiên Nguyệt Triệt, đôi con ngươi vốn trong đen, nay nổi lên quang mang ngũ sắc.

“Tiểu điện hạ?” Nữ tử kinh ngạc không ngớt.

Sắc mặt Thiên Nguyệt Triệt có chút tái nhợt, “Linh hồn của bọn họ quá mức cố chấp, nếu muốn đầu thai đã là không thể nào. Khí tức bọn họ gắn liền nơi đây, cho dù là linh lực của ta cũng không cách nào chia tách, đã như vậy, ta đem những linh hồn ấy hóa vào nơi này để cho bọn họ trở thành một phần của nó, tựa vào đất mà sinh tồn.”

Vậy nên, những linh hồn ấy đã hóa thành cây xanh, thành hoa cỏ, thành nước suối.

Nữ tử cảm động dưng dưng, “Cám ơn tiểu điện hạ.”

“Tiện tay mà thôi.” Thiên Nguyệt Triệt nhớt nhạt cười, “ Ngươi nếu như chấp thuận, có thể dung thân trong chuôi của Âm Dương kiếm, như vậy có thể tùy thời đem tình huống nơi này nói lại cho ta, thế nào?”

Nữ tử cúi người, hóa thành tia sáng, nhập vào chuôi Âm Dương kiếm.

Âm Dương kiếm bay tới, dường như cảm thấy mình bị thất sủng, liền liều mạng hướng chủ nhân làm nũng, Thiên Nguyệt Triệt ôn nhu vuốt ve lưỡi kiếm, “Lần này, làm phiền các ngươi.”

Âm Dương kiếm có một đặc thù, bởi vì bản thân nó là hóa thân của ác linh cho nên đối với linh hồn vô cùng nhạy cảm. Trở thành kiếm rồi nhưng linh hồn ấy vẫn còn, mà còn cũng đồng nghĩa với việc sẽ đói khát. Thiên Nguyệt Triệt dùng ma pháp hệ Thủy giữ âm khí cho nó nên bình thường sẽ rất yên lặng.

Khi tới đây, Âm Dương kiếm cảm giác được linh hồn đồng loại bởi vậy mới hưng trí sôi trào.

Bên kia.

Thiên Nguyệt Thần mặc dù lo lắng cho Thiên Nguyệt Triệt nhưng từ thâm tâm y vẫn rất tín nhiệm hài tử của y. Dù cho thời gian vẫn cứ trôi qua, Thiên Nguyệt Triệt còn chưa về nhưng Thiên Nguyệt Thần vẫn luôn luôn kiên nhẫn áp chế nỗi bất an càng lúc càng lớn dần lên.

“Bệ hạ.” Liệt La Đặc kéo suy nghĩ của y trở lại.

Thật không uổng công, từ những gốc hoa kia đào lên, quả nhiên, có vô số xương trắng xuất hiện trước mặt họ.

Loại chuyện này thật thần kỳ, Thiên Nguyệt Thần kiếp trước ở Ám Dạ chi tộc cũng chưa từng nghe Nguyệt chủ nói qua.

“Thật kỳ quái.” Địch Trạch cảm giác có chút là lạ, hoặc là bởi vì hắn là người bình thưởng, ở những phương diện khác thường càng thêm nhạy cảm.

“Kỳ quái cái gì?” Liệt La Đặc khó hiểu hỏi.

Địch Trạch lắc dầu, “Có lẽ là cảm giác của ta bị sai, ta cứ cảm giác ở nơi này có gì đó rất lạ, dường như là hỗn loạn còn có……” Địch Trạch lắc lắc người, “rất muốn ngủ.”

“Này….” Không kịp đợi Địch Trạch nói cho xong, thân thể hắn đã theo đà ngã xuống, cũng may Liệt La Đặc đỡ được kịp thời, “Này, tỉnh tỉnh.” Có lay thế nào đối phương một điểm ý thức cũng không có, ngủ rất sâu, “Heo cũng không thể nói ngủ liền ngủ luôn được như vậy.”

Liệt La Đặc nhịn không được mắng một câu.

“Quả thực là……..” Vừa nói, Thiên Nguyệt Thần vừa khẽ nhíu mày, không chỉ riêng Địch Trạch, chính y cũng có chút cảm giác muốn ngủ, chẳng lẽ nơi này có vấn đề? Chỉ là y không cảm giác được hơi thở của địch nhân.

“Bệ hạ … bệ hạ …” Y liệu sư La Tắc Nhĩ kê, “Bệ hạ …”

“Ân?” Thiên Nguyệt Thần tập trung tinh thần, “Có chuyện?”

“Bệ hạ nhìn xem.” La Tắc Nhĩ rút một bông hoa lên, “Bệ hạ nhìn này, những thứ hoa này thật kỳ quái.” Nhụy hoa chả ra một thứ chất lỏng màu đỏ, có mùi, thứ mùi vị mà Thiên Nguyệt Thần cảm thấy thực giống như Hồng Tửu nơi thôn nọ.

Sẽ không phải chứ, Hồng Tửu là loại rượu phải qua điều chế, nấu ngâm, sao có thể ở tại nơi này.

“Vi thần cảm thấy nó cũng giống mùi máu tươi.” La Tắc Nhĩ tự hỏi, nhìn không được đưa tay quệt xuống.

Mùi máu tươi?– Thiên Nguyệt Thần nghi ngờ, tiếp lấy hoa trong tay La Tắc Nhĩ, muốn cẩn thận nhìn. Đầu óc càng choáng váng hơn, gần như muốn thiếp đi– Chết tiệt, khốn thật. Lý trí cố gắng duy trì, mắt mở to, muốn nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy thân ảnh La Tắc Nhĩ càng lúc càng mơ hồ.

Tức khắc, người trước mắt y cũng khuỵu xuống, dần dần chính bản thân y, ý thức cũng không còn.

.

Thiên Nguyệt Triệt ở trong rừng tìm thật lâu, đợi được tới khi Thiên Nguyệt Triệt tìm lại vị trí họ tách ra ban đầu, người nơi đó đã không còn thấy bóng dáng.

“Phụ hoàng …. Phụ hoàng ….” Thiên Nguyệt Triệt vừa kiếm tìm, vừa gọi to nhưng vẫn không có tiếng trả lời.

Nơi này mọi thứ xung quanh giống hệt lúc trước, dù là hoa hay là đất, cỏ, chỉ không có chút dấu vết. Đôi ngươi Thiên Nguyệt Triệt nhíu lại,Không đúng,lúc hắn cùng Âm Dương Kiếm rời đi, cây cối đã bị Âm Dương kiếm chém đổ rất nhiều, vì sao hiện giờ không thấy bóng dáng?

Chẳng lẽ? Nơi này không phải là khu đất họ dừng lại lúc trước?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương