Thiên Nguyệt Chi Mị
-
Quyển 4 - Chương 78: Lại xuất hiện
Có Ma vương và Vũ Nhật trợ giúp, bọn họ thuận lợi lấy được ma quả, chẳng qua sau khi có được ma quả, Thiên Nguyệt Triệt vẫn lẩm bà lẩm bẩm.
"Ngươi a, Ma vương đâu đấu thực với ngươi, nếu không có sa hùng, sao ngươi có thể là đối thủ của hắn." Xoa tóc Thiên Nguyệt Triệt, y biết, trò chơi bắt hung thủ lần này, tiểu tử đùa tận hứng.
Thiên Nguyệt Triệt chu môi, không mở miệng, đầu không ngừng cọ cọ trong ngực Thiên Nguyệt Thần, Nặc Kiệt vội vàng đánh xe, Đàn Thành cưỡi ngựa, nhanh chóng hướng vị trí Thổ Linh Châu.
"Sao vậy? Mệt mỏi?" Hai tay ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt, vì tốc độ đi đường rất nhanh, nên sợ Thiên Nguyệt Triệt nhiễm phong hàn.
Thiên Nguyệt Thần lắc đầu: "Phụ hoàng, ta chỉ là có chút nhớ nhà." Nhà không phải là thế kỷ21 hiện đại, mà là hoàng cung, mọi người đều nói hoàng cung trầm muộn, nhưng với Thiên Nguyệt Triệt thì không phải thế.
Nơi đó là nơi hắn gặp Thiên Nguyệt Thần lần đầu, nơi đó có ấm áp khiến hắn không thể không mong nhớ.
Thiên Nguyệt Thần ôm lấy hắn: "Chúng ta đi nhanh, sớm trở về, được không?" Trở về cũng là bắt đầu một việc khác, chuyện của Tinh Linh hoàng còn chưa giải quyết, nhàn hạ chỉ là ý nghĩa tạm thời.
"Uh, ta tưởng niệm ôn thất." Thiên Nguyệt Triệt có chút làm nũng, là phi thường phi thường tưởng niệm.
Nhóm người Thiên Nguyệt Triệt đi ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng tới đích.
Là một thôn xóm, chẳng qua nó vô cùng lộn xộn, hơn mười người hỗn đánh.
Liệt La Đặc và Địch Trạch bị đánh bay, Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần từ trong xe ngựa phi thân ra ngoài, chia nhau tiếp được bọn họ, mùi hương quen thuộc khiến Liệt La Đặc kích động.
"Chủ tử." Nghe được tiếng kêu của hắn, Mạc Tà, Kim cùng Thụy Miện tách khỏi đám người, mấy người kia cũng đồng dang, tình huống phi thường xấu.
"Sao các ngươi chậm như vậy, chậm thêm một chút, liền đến nhặt xác chúng ta." Mạc Tà hừ hai tiếng, trong miệng nhả ra tụ huyết, sau lưng lại có người vọt lên, Nặc Kiệt và Đàn Thành chạy tới nghênh đón.
Rất nhanh, hai người nhập chiến, mấy chục người vây bắt hai người, đao kiếm không có mắt, chẳng qua đâm vào người Đàn Thành, cũng không tạo thành vết thương, bởi vì trên người hắn có lá chắn.
Tám năm trước, đây là lá chắn Thiên Nguyệt Triệt đưa cho Đàn Thành.
Bằng công lực của Thiên Nguyệt Triệt, nếu có người muốn lấy tính mạng của hắn, vậy mang lá chắn cũng không mấy an toàn, nhưng đối với Đàn Thành thì khác, y là người bình thường.
"Thật chật vật ." Thiên Nguyệt Triệt tà ý nhìn Mạc Tà, thấy nam nhân kiêu ngạo trở nên chật vật như vậy, Thiên Nguyệt Triệt có chút vui vẻ.
"Hừ, còn không phải vì Thổ Linh Châu của ngươi." Mạc Tà tức giận nói, "Bọn yêu nghiệt Ma tộc, cư nhiên liên hợp lại đối kháng bọn ta." Thật ra lúc bắt đầu ưu thế nghiêng về bọn họ, nhưng đám Ma tộc này cũng có chút thông minh, trước cùng nhau kháng địch, sau đó lại cùng nhau thương lượng.
"Vậy giờ Thổ Linh Châu ở đâu?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi, cái này mới là trọng yếu nhất.
"Ở đây." Mạc Tà cảm thấy oan uổng, chính mình liều chết cướp được Thổ Linh Châu, tên tiểu tử này cư nhiên không chút quan tâm.
Đột nhiên, một bóng dáng nhẹ nhàng xuất hiện cướp mất Thổ Linh Châu trong tay Mạc Tà.
Người nọ một thân ngân y, có chút thanh nhã.
Đùa bỡn hạt châu trong tay, ngân y nam tử nhìn không ra hạt châu có cái gì đặc biệt.
Ma tộc vốn cùng hai người Nặc Kiệt đánh nhau, phát hiện ngân y nam nhân, lập tức dừng lại, hành lễ: "Tham kiến Nguyệt quân."
Nguyệt quân?
Ở đây biết Nguyệt quân là người phương nào sợ rằng chỉ có bốn người Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt, Nặc Kiệt và Đàn Thành.
Chẳng qua... Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần đồng thời cau mày, người này bọn hắn chướng mắt.
Phảng phất cảm giác được tầm mắt của bọn họ, Nguyệt quân nhìn lại, mang theo khiêu khích, Thiên Nguyệt Triệt tức giận, Thiên Nguyệt Thần nhanh hơn hắn một bước phi thân lên, Nguyệt quân cũng đồng thời tiến đến, từ trước tới giờ hắn luôn tự phụ, hiển nhiên sẽ không lùi bước.
Hai người ở giữa không trung giao thủ, Nguyệt quân kinh ngạc, thân thủ của nam nhân này thật tốt, trong Ma giới có thể đón được chưởng phong của hắn không có bao nhiêu người, huống chi còn đánh lâu như vậy, nam nhân này…
Thiên Nguyệt Thần mắt lạnh, bóng dáng cao ngạo.
"Giao Thổ Linh Châu." Vừa đánh ra một chưởng, vừa mở miệng nói.
"Ta luôn thích làm trái ý người khác, có bản lãnh một mình ngươi tới đoạt." Nguyệt quân đưa tay bắn ra, Thổ Linh Châu dọc theo bầu trời bay đi, Thiên Nguyệt Thần lần nữa phi thân, Nguyệt quân đồng thời nhảy lên.
Đợi hai người sắp sửa chạm đến Thổ Linh Châu, một bóng dáng màu trắng lướt qua hai người, nhanh nhẹn rời đi.
Người kia?
Thiên Nguyệt Triệt chấn động, vội vàng đuổi theo.
Thiên Nguyệt Thần nheo mắt, hướng Nguyệt quân lộ ra sát khí, người nọ là người của Ma vương, cho nên y mới không lấy mạng.
Ọc...
Máu tươi tràn ra từ miệng Nguyệt quân, Nguyệt quân trợn to hai mắt, có chút khó tin, không nghĩ tới công lực của y sâu đến không ngờ, đám người Ma tộc lập tức xông lên.
Thiên Nguyệt Thần lo lắng an nguy của Thiên Nguyệt Triệt, nổi lên sát khí, lực lượng hắc ám thị huyết cường đại tản ra, ma tộc ngăn trở y đều nát bấy, phàm là địa phương y đi qua, máu chảy thành sông.
"Triệt nhi..." Không có ai còn dám ngăn cản trước mặt y, Thiên Nguyệt Thần lập tức đuổi theo hướng Thiên Nguyệt Triệt biến mất.
Mà phía trước, Thiên Nguyệt Triệt đuổi theo bạch y nhân, đi tới núi đá yên tĩnh, phía trước không có đường, bạch y nhân mới dừng lại, quay đầu.
Dung nhan tuyệt sắc khuynh thành, là Tinh Linh hoàng mà Thiên Nguyệt Triệt vô cùng quen thuộc.
Tinh Linh hoàng đùa bỡn Thổ Linh Châu trong tay, ý cười ôn hòa có chút yêu nghiệt: "Ta nên gọi ngươi là gì?" Thanh âm Tinh Linh hoàng càng thêm dễ nghe.
"Như bây giờ mà nói, ta không nhận ra ngươi." Thiên Nguyệt Triệt nói thật, nhìn mâu quang Tinh Linh hoàng, cố ý khiêu khích, "Hay là, ngươi hy vọng ta biết ngươi?"
Thanh âm lãnh ngạo không còn giống như lúc đùa giỡn cùng Thiên Nguyệt Thần.
Khí chất thanh sạch không lẫn tạp chất, dù khuôn mặt bất đồng, thân phận bất đồng, khí chất của thiếu niên vẫn giống hệt Quang Minh thần tử năm đó, đây là đương nhiên, bọn họ là cùng một linh hồn.
Ánh mắt này?
Thiên Nguyệt Triệt trong lòng kinh hoảng, sao ánh mắt Tinh Linh hoàng quen thuộc như vậy, khát vọng, tịch mịch, Thiên Nguyệt Triệt tự cho là trí nhớ hơn người, hiện giờ...
Đột nhiên... : "Là ngươi." Thiên Nguyệt Triệt khẳng định.
"Cái gì?" Tinh Linh hoàng thu hồi tâm tình, khiêu mi hỏi.
Thiên Nguyệt Triệt tiến lên một bước: "Năm đó ta mới năm tuổi, trong sinh thần của phụ hoàng, đã từng có một người cũng dùng ánh mắt giống như ngươi nhìn ta, người kia là mẫu thân của thân thể này, ta đã từng xem ánh mắt của nữ nhân kia hiểu thành tình mẫu tử, có lẽ ta sai rồi."
Đúng vậy, thật ra mình sớm nên nghĩ đến, không có một người bình thường nào, từ sau khi nhi tử mới ra đời chẳng bao giờ tới gặp qua, huống chi là trong hoàng cung, mà mình là nhi tử phụ hoàng sủng ái nhất.
Cho dù mẫu phi không thích hắn, chỉ cần phụ hoàng còn sủng ái hắn, mẫu phi không có lý do gì không đến gặp hắn, gia tộc của mẫu phi cũng không có lý do gì chẳng quan tâm hắn.
Nhưng nếu mẫu phi không phải mẫu phi chân chính.
"Ngươi đúng là hài tử thông minh." Tinh Linh hoàng nở nụ cười hoàn mỹ, "Nàng ta chỉ là một nữ nhân bị phụ hoàng ngươi bức điên mà thôi."
Bởi vì năm đó mổ bụng đem hài tử ra, nữ nhân kia đã bị hù dọa đến phát điên, sau đó thân thể lại bị linh hồn Tinh Linh hoàng xâm chiếm.
"Đàn Thành nói, năm đó xà tập kích Thiên Nguyệt Thiên Ngọc và xà cắn ta không phải một con, xà tập kích Thiên Nguyệt Thiên Ngọc là Hoàng quý phi động tay chân, mà xà cắn ta tới từ tẩm cung mẫu phi, hẳn là do ngươi giở trò."
"Phải." Tinh Linh hoàng sảng khoái thừa nhận, quả nhiên là cùng linh hồn, bất kể kiếp trước hay kiếp này, cũng xinh đẹp khiến người ta không thể dời mắt.
"Năm đó, nếu ngươi muốn giết ta, ta căn bản không có sức phản kháng, tại sao không động thủ?"
"Hài tử, ngươi xem thường thánh linh châu, cho dù ngươi chết hay sống, thánh linh châu vẫn không biến mất." Tinh Linh hoàng giải thích.
Thật sao? Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, hắn biết đáp án không chỉ thế này.
"Nhưng tại sao, ta vẫn cảm thấy ngươi không hy vọng ta chết." Thiên Nguyệt Triệt nói một câu, ý vị thâm trường.
Ánh mắt Tinh Linh hoàng đột nhiên trốn tránh cái gì đó, đùa bỡn Thổ Linh Châu, vươn tay ra núi đá: "Ngươi nói, nếu ta ném hạt châu này xuống thì thế nào?"
"Sẽ không, bởi vì ngươi sẽ không làm vậy." Thiên Nguyệt Triệt mở bàn tay, "Cho ta, hoặc là ngươi bóp nát nó, bằng công lực của ngươi, có thể phá nguyên thần của Thổ Linh Châu, hay, ngươi hy vọng ta khôi phục trí nhớ sẽ tới tìm ngươi tính sổ?"
Tinh Linh hoàng mỉm cười, không mở miệng.
"Nhưng ta vẫn muốn khôi phục." Thiên Nguyệt Triệt cười tà ác.
"Ngươi nói, ta hủy hạt châu tốt, hay hủy Thiên Nguyệt Thần thì tốt? Đừng trả lời ta quá nhanh, ngươi cũng biết, ta rất kiên nhẫn, mặc dù Thiên Nguyệt Thần là Ám Dạ chi chủ chuyển thế, nhưng công lực của y chưa đạt đến cấp bậc của Ám Dạ chi chủ năm xưa, tựa như ngươi, vẫn chỉ là ba tầng công lực." Tinh Linh hoàng cười nói, hắn tu dưỡng vô cùng tốt.
Lòng bàn tay chậm rãi nghiêng, Thổ Linh Châu trong tay hắn rơi xuống.
"Ngươi..." Thiên Nguyệt Triệt phi thân nhảy xuống, ngay sau đó một bóng dáng hắc sắc cũng nhảy theo hắn, trên sơn nham, Tinh Linh hoàng từ từ nhắm mắt lại...
"Ngươi a, Ma vương đâu đấu thực với ngươi, nếu không có sa hùng, sao ngươi có thể là đối thủ của hắn." Xoa tóc Thiên Nguyệt Triệt, y biết, trò chơi bắt hung thủ lần này, tiểu tử đùa tận hứng.
Thiên Nguyệt Triệt chu môi, không mở miệng, đầu không ngừng cọ cọ trong ngực Thiên Nguyệt Thần, Nặc Kiệt vội vàng đánh xe, Đàn Thành cưỡi ngựa, nhanh chóng hướng vị trí Thổ Linh Châu.
"Sao vậy? Mệt mỏi?" Hai tay ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt, vì tốc độ đi đường rất nhanh, nên sợ Thiên Nguyệt Triệt nhiễm phong hàn.
Thiên Nguyệt Thần lắc đầu: "Phụ hoàng, ta chỉ là có chút nhớ nhà." Nhà không phải là thế kỷ21 hiện đại, mà là hoàng cung, mọi người đều nói hoàng cung trầm muộn, nhưng với Thiên Nguyệt Triệt thì không phải thế.
Nơi đó là nơi hắn gặp Thiên Nguyệt Thần lần đầu, nơi đó có ấm áp khiến hắn không thể không mong nhớ.
Thiên Nguyệt Thần ôm lấy hắn: "Chúng ta đi nhanh, sớm trở về, được không?" Trở về cũng là bắt đầu một việc khác, chuyện của Tinh Linh hoàng còn chưa giải quyết, nhàn hạ chỉ là ý nghĩa tạm thời.
"Uh, ta tưởng niệm ôn thất." Thiên Nguyệt Triệt có chút làm nũng, là phi thường phi thường tưởng niệm.
Nhóm người Thiên Nguyệt Triệt đi ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng tới đích.
Là một thôn xóm, chẳng qua nó vô cùng lộn xộn, hơn mười người hỗn đánh.
Liệt La Đặc và Địch Trạch bị đánh bay, Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần từ trong xe ngựa phi thân ra ngoài, chia nhau tiếp được bọn họ, mùi hương quen thuộc khiến Liệt La Đặc kích động.
"Chủ tử." Nghe được tiếng kêu của hắn, Mạc Tà, Kim cùng Thụy Miện tách khỏi đám người, mấy người kia cũng đồng dang, tình huống phi thường xấu.
"Sao các ngươi chậm như vậy, chậm thêm một chút, liền đến nhặt xác chúng ta." Mạc Tà hừ hai tiếng, trong miệng nhả ra tụ huyết, sau lưng lại có người vọt lên, Nặc Kiệt và Đàn Thành chạy tới nghênh đón.
Rất nhanh, hai người nhập chiến, mấy chục người vây bắt hai người, đao kiếm không có mắt, chẳng qua đâm vào người Đàn Thành, cũng không tạo thành vết thương, bởi vì trên người hắn có lá chắn.
Tám năm trước, đây là lá chắn Thiên Nguyệt Triệt đưa cho Đàn Thành.
Bằng công lực của Thiên Nguyệt Triệt, nếu có người muốn lấy tính mạng của hắn, vậy mang lá chắn cũng không mấy an toàn, nhưng đối với Đàn Thành thì khác, y là người bình thường.
"Thật chật vật ." Thiên Nguyệt Triệt tà ý nhìn Mạc Tà, thấy nam nhân kiêu ngạo trở nên chật vật như vậy, Thiên Nguyệt Triệt có chút vui vẻ.
"Hừ, còn không phải vì Thổ Linh Châu của ngươi." Mạc Tà tức giận nói, "Bọn yêu nghiệt Ma tộc, cư nhiên liên hợp lại đối kháng bọn ta." Thật ra lúc bắt đầu ưu thế nghiêng về bọn họ, nhưng đám Ma tộc này cũng có chút thông minh, trước cùng nhau kháng địch, sau đó lại cùng nhau thương lượng.
"Vậy giờ Thổ Linh Châu ở đâu?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi, cái này mới là trọng yếu nhất.
"Ở đây." Mạc Tà cảm thấy oan uổng, chính mình liều chết cướp được Thổ Linh Châu, tên tiểu tử này cư nhiên không chút quan tâm.
Đột nhiên, một bóng dáng nhẹ nhàng xuất hiện cướp mất Thổ Linh Châu trong tay Mạc Tà.
Người nọ một thân ngân y, có chút thanh nhã.
Đùa bỡn hạt châu trong tay, ngân y nam tử nhìn không ra hạt châu có cái gì đặc biệt.
Ma tộc vốn cùng hai người Nặc Kiệt đánh nhau, phát hiện ngân y nam nhân, lập tức dừng lại, hành lễ: "Tham kiến Nguyệt quân."
Nguyệt quân?
Ở đây biết Nguyệt quân là người phương nào sợ rằng chỉ có bốn người Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt, Nặc Kiệt và Đàn Thành.
Chẳng qua... Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần đồng thời cau mày, người này bọn hắn chướng mắt.
Phảng phất cảm giác được tầm mắt của bọn họ, Nguyệt quân nhìn lại, mang theo khiêu khích, Thiên Nguyệt Triệt tức giận, Thiên Nguyệt Thần nhanh hơn hắn một bước phi thân lên, Nguyệt quân cũng đồng thời tiến đến, từ trước tới giờ hắn luôn tự phụ, hiển nhiên sẽ không lùi bước.
Hai người ở giữa không trung giao thủ, Nguyệt quân kinh ngạc, thân thủ của nam nhân này thật tốt, trong Ma giới có thể đón được chưởng phong của hắn không có bao nhiêu người, huống chi còn đánh lâu như vậy, nam nhân này…
Thiên Nguyệt Thần mắt lạnh, bóng dáng cao ngạo.
"Giao Thổ Linh Châu." Vừa đánh ra một chưởng, vừa mở miệng nói.
"Ta luôn thích làm trái ý người khác, có bản lãnh một mình ngươi tới đoạt." Nguyệt quân đưa tay bắn ra, Thổ Linh Châu dọc theo bầu trời bay đi, Thiên Nguyệt Thần lần nữa phi thân, Nguyệt quân đồng thời nhảy lên.
Đợi hai người sắp sửa chạm đến Thổ Linh Châu, một bóng dáng màu trắng lướt qua hai người, nhanh nhẹn rời đi.
Người kia?
Thiên Nguyệt Triệt chấn động, vội vàng đuổi theo.
Thiên Nguyệt Thần nheo mắt, hướng Nguyệt quân lộ ra sát khí, người nọ là người của Ma vương, cho nên y mới không lấy mạng.
Ọc...
Máu tươi tràn ra từ miệng Nguyệt quân, Nguyệt quân trợn to hai mắt, có chút khó tin, không nghĩ tới công lực của y sâu đến không ngờ, đám người Ma tộc lập tức xông lên.
Thiên Nguyệt Thần lo lắng an nguy của Thiên Nguyệt Triệt, nổi lên sát khí, lực lượng hắc ám thị huyết cường đại tản ra, ma tộc ngăn trở y đều nát bấy, phàm là địa phương y đi qua, máu chảy thành sông.
"Triệt nhi..." Không có ai còn dám ngăn cản trước mặt y, Thiên Nguyệt Thần lập tức đuổi theo hướng Thiên Nguyệt Triệt biến mất.
Mà phía trước, Thiên Nguyệt Triệt đuổi theo bạch y nhân, đi tới núi đá yên tĩnh, phía trước không có đường, bạch y nhân mới dừng lại, quay đầu.
Dung nhan tuyệt sắc khuynh thành, là Tinh Linh hoàng mà Thiên Nguyệt Triệt vô cùng quen thuộc.
Tinh Linh hoàng đùa bỡn Thổ Linh Châu trong tay, ý cười ôn hòa có chút yêu nghiệt: "Ta nên gọi ngươi là gì?" Thanh âm Tinh Linh hoàng càng thêm dễ nghe.
"Như bây giờ mà nói, ta không nhận ra ngươi." Thiên Nguyệt Triệt nói thật, nhìn mâu quang Tinh Linh hoàng, cố ý khiêu khích, "Hay là, ngươi hy vọng ta biết ngươi?"
Thanh âm lãnh ngạo không còn giống như lúc đùa giỡn cùng Thiên Nguyệt Thần.
Khí chất thanh sạch không lẫn tạp chất, dù khuôn mặt bất đồng, thân phận bất đồng, khí chất của thiếu niên vẫn giống hệt Quang Minh thần tử năm đó, đây là đương nhiên, bọn họ là cùng một linh hồn.
Ánh mắt này?
Thiên Nguyệt Triệt trong lòng kinh hoảng, sao ánh mắt Tinh Linh hoàng quen thuộc như vậy, khát vọng, tịch mịch, Thiên Nguyệt Triệt tự cho là trí nhớ hơn người, hiện giờ...
Đột nhiên... : "Là ngươi." Thiên Nguyệt Triệt khẳng định.
"Cái gì?" Tinh Linh hoàng thu hồi tâm tình, khiêu mi hỏi.
Thiên Nguyệt Triệt tiến lên một bước: "Năm đó ta mới năm tuổi, trong sinh thần của phụ hoàng, đã từng có một người cũng dùng ánh mắt giống như ngươi nhìn ta, người kia là mẫu thân của thân thể này, ta đã từng xem ánh mắt của nữ nhân kia hiểu thành tình mẫu tử, có lẽ ta sai rồi."
Đúng vậy, thật ra mình sớm nên nghĩ đến, không có một người bình thường nào, từ sau khi nhi tử mới ra đời chẳng bao giờ tới gặp qua, huống chi là trong hoàng cung, mà mình là nhi tử phụ hoàng sủng ái nhất.
Cho dù mẫu phi không thích hắn, chỉ cần phụ hoàng còn sủng ái hắn, mẫu phi không có lý do gì không đến gặp hắn, gia tộc của mẫu phi cũng không có lý do gì chẳng quan tâm hắn.
Nhưng nếu mẫu phi không phải mẫu phi chân chính.
"Ngươi đúng là hài tử thông minh." Tinh Linh hoàng nở nụ cười hoàn mỹ, "Nàng ta chỉ là một nữ nhân bị phụ hoàng ngươi bức điên mà thôi."
Bởi vì năm đó mổ bụng đem hài tử ra, nữ nhân kia đã bị hù dọa đến phát điên, sau đó thân thể lại bị linh hồn Tinh Linh hoàng xâm chiếm.
"Đàn Thành nói, năm đó xà tập kích Thiên Nguyệt Thiên Ngọc và xà cắn ta không phải một con, xà tập kích Thiên Nguyệt Thiên Ngọc là Hoàng quý phi động tay chân, mà xà cắn ta tới từ tẩm cung mẫu phi, hẳn là do ngươi giở trò."
"Phải." Tinh Linh hoàng sảng khoái thừa nhận, quả nhiên là cùng linh hồn, bất kể kiếp trước hay kiếp này, cũng xinh đẹp khiến người ta không thể dời mắt.
"Năm đó, nếu ngươi muốn giết ta, ta căn bản không có sức phản kháng, tại sao không động thủ?"
"Hài tử, ngươi xem thường thánh linh châu, cho dù ngươi chết hay sống, thánh linh châu vẫn không biến mất." Tinh Linh hoàng giải thích.
Thật sao? Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, hắn biết đáp án không chỉ thế này.
"Nhưng tại sao, ta vẫn cảm thấy ngươi không hy vọng ta chết." Thiên Nguyệt Triệt nói một câu, ý vị thâm trường.
Ánh mắt Tinh Linh hoàng đột nhiên trốn tránh cái gì đó, đùa bỡn Thổ Linh Châu, vươn tay ra núi đá: "Ngươi nói, nếu ta ném hạt châu này xuống thì thế nào?"
"Sẽ không, bởi vì ngươi sẽ không làm vậy." Thiên Nguyệt Triệt mở bàn tay, "Cho ta, hoặc là ngươi bóp nát nó, bằng công lực của ngươi, có thể phá nguyên thần của Thổ Linh Châu, hay, ngươi hy vọng ta khôi phục trí nhớ sẽ tới tìm ngươi tính sổ?"
Tinh Linh hoàng mỉm cười, không mở miệng.
"Nhưng ta vẫn muốn khôi phục." Thiên Nguyệt Triệt cười tà ác.
"Ngươi nói, ta hủy hạt châu tốt, hay hủy Thiên Nguyệt Thần thì tốt? Đừng trả lời ta quá nhanh, ngươi cũng biết, ta rất kiên nhẫn, mặc dù Thiên Nguyệt Thần là Ám Dạ chi chủ chuyển thế, nhưng công lực của y chưa đạt đến cấp bậc của Ám Dạ chi chủ năm xưa, tựa như ngươi, vẫn chỉ là ba tầng công lực." Tinh Linh hoàng cười nói, hắn tu dưỡng vô cùng tốt.
Lòng bàn tay chậm rãi nghiêng, Thổ Linh Châu trong tay hắn rơi xuống.
"Ngươi..." Thiên Nguyệt Triệt phi thân nhảy xuống, ngay sau đó một bóng dáng hắc sắc cũng nhảy theo hắn, trên sơn nham, Tinh Linh hoàng từ từ nhắm mắt lại...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook