Thiên Nguyệt Chi Mị
-
Quyển 4 - Chương 57: Hạ lạc
Mặt Thụy Phi ửng đỏ, có chút ngượng ngùng nhìn Thiên Nguyệt Triệt: "Dễ dàng, coi như dễ dàng."
Cách Lực Hộc đen mặt đi tới, tiếp tục như vậy nữa, có thể Thụy Phi có sẽ bị con hồ ly Thiên Nguyệt Triệt này lột sống: "Thiên Nguyệt công tử, hạnh ngộ." Chắp tay nói, tuy giọng điệu không phải rất tốt, nhưng tối thiểu hắn còn nhớ rõ lễ nghi.
Cách Lực Hộc vừa nói, ánh mắt vừa chuyển hướng nam nhân bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt, vóc người cao lớn được trời ưu đãi, huyền y thêu kim long, đai lưng bên hông màu vàng, giày da đen, chưa từng ai mặc màu đen lại đầy hấp dẫn như vậy.
Cách Lực Hộc không thể không thừa nhận, trên người nam nhân này có một loại khí chất thần bí mà cao quý, khiến ánh mắt người ta không cách nào dời đi.
Thiên Nguyệt Triệt cười khanh khách: "Phụ hoàng của ta, Thiên Nguyệt Thần, vị này là Cách Lực Hộc."
Cái gì? Cách Lực Hộc chấn động, nam nhân này là hoàng đế Mạn La quốc?
Hẳn là đúng, vậy mới có thể lý giải hơi thở cường đại trên thân người này: "Cách Lực Hộc bái kiến quốc chủ."
"Hữu lễ." Thiên Nguyệt Thần gật đầu.
"Đãi ngộ khác biết, thật bất công." Thiên Nguyệt Triệt tựa vào lòng Thiên Nguyệt Thần, lẩm bẩm, thanh âm không nhẹ không nặng lại có thể khiến mọi người nghe thấy, Cách Lực Hộc chấn động đỏ mặt, biết được thân phận Thiên Nguyệt Thần, đối với Thiên Nguyệt Triệt, nói chuyện không thể quá mức tùy ý, lúc này nói cũng không được, không nói cũng không được.
Cũng là Thiên Nguyệt Thần biết tính cách con trai bảo bối: "Hắn bướng bỉnh." Không có dư thừa giải thích, cá tính như vậy, lại làm y rất thích thú.
"Đúng rồi..." Thiên Nguyệt Triệt lười nhác vẫy vẫy Thụy Phi, hai mắt Thụy Phi lóe sáng, bước tới gần, Thiên Nguyệt Triệt cười ôn hòa, "Các ngươi kết hôn, dù gì cũng là đại sự, lúc này tâm tình của bổn điện tốt, tặng ngươi một lễ vật."
Lễ vật?
Mắt Thụy Phi càng sáng lên, giống với Thiên Nguyệt Triệt, hắn cũng rất thích thu lễ vật, trong lòng thực tò mò, Thiên Nguyệt Triệt sẽ tặng lễ vật gì.
Một khối kim bài khắc Sắc Vi hoa đặt vào trong tay hắn, đây là?
"Sắc Vi hoa thật đẹp." Thụy Phi vui mừng nhìn Sắc Vi hoa điêu khắc như thật, Thụy Phi không biết giá trị của Sắc Vi lệnh, hoặc là nói hắn căn bản không nhận ra Sắc Vi lệnh, chỉ đơn thuần cảm thấy đẹp mắt, nhưng Cách Lực Hộc biết.
"Ngươi..." Kinh ngạc nhìn Thiên Nguyệt Triệt, Cách Lực Hộc có chút không dám tin, hắn tin tưởng Thiên Nguyệt Triệt biết giá trị của Sắc Vi lệnh, đã như vậy, sao có thể dễ dàng trả lại Sắc Vi lệnh cho mình?
Thiên Nguyệt Triệt không để ý Cách Lực Hộc, cọ cọ lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, hấp thu ấm áp từ y.
Vốn tính toán để nhóm người Thiên Nguyệt Thần nghỉ ngơi một đêm, nhưng Cách Lực Tân muốn tiếp đãi bọn họ nên tổ chức yến hội, nói yến hội cũng quá khoa trương, chẳng qua là bữa tiệc thêm vài người mà thôi.
Đều là một đám người ngày thường tùy hứng, kiêu ngạo, lúc này ngồi cùng nhau có chút không tự nhiên.
Mới bắt đầu, trong thính đường vô cùng an tĩnh, chỉ nghe thanh âm gắp thức ăn, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ thỉnh thoảng quan sát Thiên Nguyệt Thần, bởi vì hắn không biết mở miệng thế nào, trừ một tiếng phụ hoàng lúc nãy, một câu cũng chưa nói.
"Phụ hoàng, ta muốn ăn cá." Tiểu tổ tông tùy hứng chưa từng nhìn hoàn cảnh, Thiên Nguyệt Thần phóng túng cũng chưa bao giờ để ý, kẹp lên lát cá trắng noãn, tỉ mỉ rút xương đi, dù một mảnh nhỏ cũng rất sợ con trai bảo bối của y bị hóc.
Lát cá tươi mới bỏ vào trong miệng Thiên Nguyệt Triệt, hương vị lan tràn, tiểu tử ăn vô cùng hưởng thụ: "Ăn ngon, các ngươi đừng khách khí."
Hoàn toàn cho rằng đây là nhà mình.
Một bàn chỉ có Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt, Thụy Miện, Thụy Phi, Cách Lực Hộc, Cách Lực Tân, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ, những người khác an bài ở bàn khác. Mọi người thấy hắn ăn say sưa, cũng có chút thèm thuồng.
"Món ăn nổi danh nhất ở đây là hạt dẻ rang Sắc Vi, mang theo mùi hương của hoa Sắc Vi, ngọt ngào lại nhàn nhạt mặn, lục đệ có thể nếm thử." Thiên Nguyệt Thiên Kỳ suy tư chốc lát rồi mở miệng, ánh mắt nhìn Thiên Nguyệt Triệt có chút chờ đợi.
Thiên Nguyệt Triệt cười nhạt, kẹp lên hạt dẻ: "Phụ hoàng, nếm thử." Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, nhưng cũng phối hợp, thấy Thiên Nguyệt Thần ngoan ngoãn ăn, nụ cười của Thiên Nguyệt Triệt càng thêm rực rỡ, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ cũng hơi chút yên tâm.
Cách Lực Tân bất mãn, từ khi Thiên Nguyệt Thần xuất hiện, tầm mắt Thiên Nguyệt Thiên Kỳ luôn quay chung quanh nam nhân này, được rồi, y thừa nhận người ta là phụ thân của Thiên Kỳ, nhưng có cần thiết như vậy không.
Trong bụng bốc dấm chua, Cách Lực Tân cũng kẹp lên một lát cá, gỡ xương, đưa đến bên miệng Thiên Nguyệt Thiên Kỳ: "Ta nhớ ngươi cũng thích ăn cá, về điểm này, các ngươi mới giống huynh đệ."
"Ngươi chỉ biết nói xạo, thích ăn cá mới giống huynh đệ, phụ hoàng ta không thích ăn cá, chả lẽ bọn ta không phải ruột thịt?" Thiên Nguyệt Triệt bĩu môi, tức giận kháng nghị.
Tay cầm đũa của Cách Lực Tân run lên, lát cá thiếu chút nữa rơi xuống, khóe miệng co quắp, hài tử này nói chuyện luôn luôn không khách khí, năm đó ở Anh Túc đế quốc cũng như vậy, mỗi lần đều tự tiếu phi tiếu nhìn y, làm hại y thiếu chút bốc hỏa.
Lúc này cũng không cho y mặt mũi, may mà Thiên Nguyệt Thiên Kỳ mỉm cười gắp miếng cá trên đũa của Cách Lực Tân: "Lời của lục đệ luôn luôn sinh động thú vị."
Cách Lực Tân nhất thời cảm kích vạn phần nhìn người thươg.
"Nhưng mỗi ngày ta đều nói như vậy cũng không thấy phụ hoàng hé miệng cười một cái, có thể thấy được, ta không có tế bào thú vị." Thiên Nguyệt Triệt tự cho là đáng thương, than thở.
"Tế bào?" Cách Lực Tân cau mày, đây là thứ gì.
"Ngươi không biết?" Thiên Nguyệt Triệt hô to như phát hiện tân đại lục, Cách Lực Tân hiểu rõ, hôm nay mình biến thành món ăn khai vị của tiểu tử này, câu nào của hắn cũng đều hướng vào mình, mình lại không thể quá mức nghiêm khắc với hắn, tránh bị nói là đại nhân khi dễ hài tử, dù sao hắn mới mười ba tuổi.
Nhưng lờ hắn đi, lại cảm thấy không lễ phép.
"Thỉnh lục điện hạ chỉ giáo." Cho nên chỉ có thể da mặt dày thỉnh giáo, cũng may da mặt Cách Lực Tân luôn đủ dày.
"Ân..." Thiên Nguyệt Triệt kéo cằm suy tư một chút.
"Lục điện hạ, nếu như cảm thấy khó khăn, vậy cũng không quan trọng." Cách Lực Tân nhanh chóng đề nghị, đừng nói thật tốt, tránh chuyện lại phát sinh vấn đề khác.
"Không sao, không sao." Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, "Dù gì chúng ta cũng là người một nhà, mà người nhà Thiên Nguyệt trọng tình cảm , ta chỉ đang suy nghĩ làm thế nào để giải thích ngắn gọn, sáng tỏ."
"Vậy thì phiền toái lục điện hạ." Trong lòng nghĩ tuyệt đối không giống như ngoài miệng.
"Uh, tế bào thật ra chính là thịt trên thân người."
"Thịt?" Mọi người lắng nghe, đây là giải thích gì chứ?
"Đúng vậy a, trên thân người nhiều thịt như vậy, nhưng thật ra do vô số tế bào tạo thành a, vô số, hiểu không?" Vỗ vỗ bụng nhỏ, Thiên Nguyệt Triệt cảm giác mình ăn no, cho nên ngồi trên đùi Thiên Nguyệt, đùa đến vui vẻ.
Hiểu cái gì, chẳng qua mọi người không thể nói.
"Thiên Nguyệt công tử, ngươi hiểu thật là nhiều." Thụy Phi bội phục nhìn Thiên Nguyệt Triệt, nghĩ thầm, nếu có cơ hội phải cùng Thiên Nguyệt Triệt học một ít.
"Đúng vậy." Thiên Nguyệt Triệt chưa bao giờ cự tuyệt người khác khen ngợi.
...
Sau bữa tối, điểm tâm lên, mọi người ngồi quanh bàn, lại thêm Mạc Tà, nhóm người Liệt La Đặc, náo nhiệt hơn rất nhiều.
"Lần này phụ hoàng và lục đệ tới Sắc Vi, không biết vì chuyện gì?" Sau khi bình tĩnh lại, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ vẫn là công tử văn nhã, đầu óc tỉnh táo, dựa theo tính cách của Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt, nếu chỉ là du ngoạn, tuyệt đối sẽ đến quốc gia hẻo lánh, huống chi Thụy Miện cũng tới đây.
Điều đó nói rõ lúc trước bọn họ đã đi qua Cực quang chi điện, trên thế giới này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, cho nên Thiên Nguyệt Thiên Kỳ chắc chắn rằng, Thụy Miện và nhóm Thiên Nguyệt Thần không phải tương ngộ trên đường.
Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt nhìn nhau, tiểu tử lựa chọn im lặng, cọ cọ ngực Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Thần gật đầu: "Lần này là vì Thổ Linh châu của Sắc Vi đế quốc."
Cái gì?
Tay cầm ly trà của Cách Lực Tân vừa dùng lực, ly trà liền vỡ, không khí thoáng cái khẩn trương lên.
"Bổn điện vốn cho rằng bệ hạ thờ ơ với thiên hạ, không ngờ vẫn muốn Thổ Linh Châu của hoàng tộc ta."Thanh âm cứng ngắc, có thể thấy được Cách Lực Tân phi thường không vui, nhưng điều này cũng không trách được hắn.
Hiện tại, ngoài Thủy Linh Ngọc cùng Mộc Linh châu của Mạn La đế quốc, Thiên Nguyệt Thần còn có được Hỏa Linh châu của Anh Túc đế quốc, cho nên Cách Lực Tân liền liên tưởng đến chuyện này.
Thiên Nguyệt Triệt không vui: "Nếu phụ hoàng muốn lãnh thổ của Sắc Vi đế quốc thì khi ngươi gửi thư cho phụ hoàng đưa ra việc đám hỏi, phụ hoàng đã mở miệng muốn lãnh thổ Sắc Vi đế quốc để bắt ngươi tỏ thành ý."
Thanh âm Thiên Nguyệt Triệt lạnh lùng, mang theo cao ngạo, bất quá không thể phủ nhận, hắn nói đúng sự thật.
"Đại ca, nghe ý kiến của bệ hạ đã."Cách Lực Hộc giảng hòa, vì Thiên Nguyệt Triệt trả lại Sắc Vi lệnh cho mình nên y có thể xác định, ý đồ của Thiên Nguyệt Thần không ở Sắc Vi đế quốc, nếu không Sắc Vi lệnh có thể hiệu lệnh tam quân, Thiên Nguyệt Triệt không có lý do gì trả lại.
Mặc dù sắc mặt Cách Lực Tân không xanh mét như trước, nhưng cũng không thật tốt, điều này khiến Thiên Nguyệt Thiên Kỳ khó xử.
Dù hắn cùng Cách Lực Tân đám hỏi, nhưng hắn là người Mạn La đế quốc.
"Thật là thiếu kiên nhẫn." Thiên Nguyệt Thần cười lạnh: "Cách Lực Tân, làm người thừa kế, ngươi nên học tập Thiên Kỳ nhiều, trẫm nhớ năm ấy ở Anh Túc đế quốc, ngươi còn là một thiếu niên vô cùng trầm ổn, thế nào, hôm nay ăn nhiều cơm, đem tính cách cũng ăn quá no."
Phì...
Thiên Nguyệt Triệt không khách khí cười to: "Phụ hoàng, ngươi nói chuyện thật hài hước."
Chẳng qua, ở đây không ai dám cười, đặc biệt là vẫn còn ở trên lãnh thổ của người khác.
"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần trầm giọng: "Đừng nháo." Nét mặt uy nghiêm cùng khí độ của vua một nước, dù Cách Lực Tân không nguyện ý thừa nhận, nhưng nam nhân này đúng là dung nhân chi lượng, đối phương vừa nhắc tới Thổ Linh Châu liền khiến y thất thần.
"Là bổn điện hẹp hòi, nhưng Thổ Linh Châu có ý nghĩa không nhỏ với hoàng tộc của ta, chớ trách bổn điện sẽ thất kinh." Cách Lực Tân điều chỉnh tâm tình, ôn hòa nói.
Trong mắt Thiên Nguyệt Thần hiện lên thưởng thức, thanh niên này, nếu qua vài năm nữa, Sắc Vi đế quốc trong tay hắn chắc chắn sẽ mạnh thêm một bậc.
"Thật lâu trước đây, Thổ Linh Châu là vật của Thần tộc, là nguyên thần của một trong ngũ thần tướng." Thiên Nguyệt Thần giải thích đơn giản.
"Ta không hiểu được ý của ngươi." Cách Lực Tần nhíu mày, Thần tộc, chủng tộc trong truyền thuyết, dù biết nó thật sự tồn tại, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Cách Lực Tân vẫn muốn chứng cớ xác thức.
"Không phải nhân tộc vừa bắt đầu đã có được ngũ hành linh châu, bởi vì Thần tộc xảy ra phản bội, ngũ thần tướng bảo vệ Quang Minh thần tử, hồi sinh ở nhân tộc."
"Cho nên?" Cách Lực Tân biết lời kế tiếp mới là trọng điểm.
"Ta muốn ngũ hành linh châu để khôi phục ký ức và lực lượng thuộc về Quang Minh thần tử." Thiên Nguyệt Triệt nói.
Cách Lực Tân cả kinh, dù trong lòng sớm nghĩ tới vô số đáp án, nhưng không nghĩ qua Thiên Nguyệt Triệt lại là Quang Minh thần tử chuyển thế.
"Xin lỗi, cái này, ta không giúp được các ngươi." Cách Lực Tân quả quyết cự tuyệt.
"Tại sao?" Nói chuyện là Thiên Nguyệt Thiên Kỳ, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng lục đệ gạt ngươi?"
"Không." Dù Cách Lực Tân nhanh chóng cự tuyệt, nhưng y cũng không phải người hồ đồ, loại chuyện này chả có gì để đùa, hơn nữa Thiên Nguyệt Thần không phải người hay nói giỡn, tám năm trước, trên lôi đài ở Anh Túc đế quốc, y còn nhớ rõ, ma pháp của Thiên Nguyệt Triệt không phải người bình thường có thể so sánh, "Không phải ta không muốn giao ra Thổ Linh Châu, mà trên thực tế, ta cũng chưa từng thấy qua Thổ Linh Châu."
Lời Cách Lực Tân nằm trong dự liệu của Thiên Nguyệt Thần, lúc trước Thụy Miện đã nói chuyện Thổ Linh Châu bị trộm.
"Ngươi là thái tử tương lai, sao có thể chưa từng thấy qua Thổ Linh Châu?" Thiên Nguyệt Triệt khó hiểu hỏi.
Cách Lực Tân cười yếu ớt: "Thiên Nguyệt công tử cũng cố ý ép ta, nếu công tử là thần tử chuyển thế, vậy Thụy Miện sẽ đem chuyện Thổ Linh Châu nói cho công tử mới đúng, chuyện ở Sắc Vi đế quốc không phải là bí mật với Cực quang chi điện."
"Ha ha..." Thiên Nguyệt Triệt có chút đỏ mặt cười nói.
Cách Lực Tân cũng không để ý: "Nhưng thật ra Thổ Linh Châu bị trộm là hoàng gia gia cố ý truyền đi, vì trấn an lòng người, trên thực tế Thổ Linh Châu đã biến mất."
Cái gì?
Mọi người cả kinh, bị hù dọa không nhỏ.
"Nói thế nào?" Thiên Nguyệt Thần hoàn hồn, nếu Thổ Linh Châu biến mất, như vậy...
"Không thể nào, Thổ Linh Châu sẽ không biến mất." Kim đứng lên, thanh âm nâng cao: "Nếu Thổ Linh Châu biến mất, thánh linh châu của Thần Chủ sẽ thiếu một tia sáng, hơn nữa, linh hồn của năm người chúng ta sẽ bị hút vào thiên địa ngũ hành, không thể nào... Không thể nào..."
Vì xác minh lời Kim, Thiên Nguyệt Triệt ở trước mắt bao người lấy ra thánh linh châu, quả nhiên thánh linh châu tản ra ngũ thải quang mang, mỗi một đạo tia sáng phi thường mỹ lệ, thu hồi thánh linh châu, mọi người nghi hoặc nhìn về phía Cách Lực Tân.
Cách Lực Tân lắc đầu: "Ta không biết ý nghĩa của Thổ Linh Châu, nước ta cũng không có gia tộc biết sử dụng Thổ Linh Châu, lịch sử hoàng tộc ghi lại, Thổ Linh Châu là Thổ nông, liên tục được cung phụng ở thánh miếu, cho đến đời hoàng gia gia."
Cách Lực Tần nhìn mọi người, do dự có nên mở miệng hay không.
Thụy Miện bảo Thụy Phi rời đi, Cách Lực Hộc cũng cảm thấy chuyện này không liên quan tới mình, cho nên cùng Thụy Phi lui xuống.
Nặc Kiệt kéo A Nô ra ngoài, Đàn Thành, Địch Trạch cũng lần lượt ly khai, Mạc Tà đang do dự, Kim kiên định nắm tay y. Cách Lực Tân biết thân phận Mạc Tà, lúc trước nghe bọn hắn giới thiệu qua, cho nên cũng không miễn cưỡng.
Kể từ khi Liệt La Đặc biết thân phận đặc biệt của mình, phàm là chuyện liên quan tới thánh miếu đều ở lại nghe.
"Chuyện này liên quan đến danh dự của hoàng gia gia, cho nên thỉnh các vị giữ bí mật." Cách Lực Tân dặn dò.
Mọi người gật đầu, cũng không hứng thú bàn luận về tư ẩn của người khác.
"Năm đó hoàng gia gia kế vị, hoàng thái gia gia chỉ có một nhi tử là hoàng gia gia, nhưng hoàng gia gia lại yêu nam nhân, nếu người bình thường yêu nam nhân thì không sao, dù quý tộc cũng được, nhưng lúc này long dương không thịnh hành.
Huống chi hoàng gia gia là hoàng đế, huyết mạch duy nhất của hoàng tộc, nếu hoàng gia gia cùng nam nhân, Cách Lực gia từ đó chặt đứt, mà hoàng gia gia đối với nam nhân kia tình thâm ý trọng, tất nhiên không muốn phản bội hắn, không muốn cùng nữ nhân khác hoan hảo, dù là vì lưu lại con nối dòng, hắn cũng không nguyện ý.
Sau đó, một khách nhân thần bí tới hoàng cung, người nọ nói hắn có cách giúp nam nhân mang thai sinh con, nhưng đổi lại là Thổ Linh Châu, hoàng gia gia biết, nếu Thổ Linh Châu rơi vào tay người tà ác sẽ mang tới hậu hoạn không nhỏ, cho nên không đồng ý.
Người nọ nói, vợ hắn bị bệnh, chỉ dùng Thổ Linh Châu mài thành bụi phấn làm thuốc dẫn mới có thể trị liệu, cho nên thỉnh hoàng gia gia yên tâm.
Là người, ai không có tư tâm, hoàng gia gia muốn cùng hoàng nãi nãi tư thủ, cho nên giao Thổ Linh Châu cho người nọ, hoàng gia gia tận mắt nhìn người nọ đem Thổ Linh Châu mài thành phấn vụn, chuyện này chỉ có lịch đại hoàng đế mới biết.
Về mặt khác, vì bảo toàn chuyện hoàng nãi nãi là nam tử, cho nên truyền ra ngoài là Thổ Linh Châu bị trộm."
Cách Lực Tân nói xong, mọi người lâm vào trong trầm tư, Thổ Linh Châu bị mài thành phấn vụn, mà thánh linh châu còn có thể cảm ứng được Thổ Linh Châu tồn tại, điều đó nói rõ Thổ Linh Châu vẫn còn.
"Nguyên linh của ngũ hành linh châu không vỡ, nếu quả thật có người ăn Thổ Linh Châu, vậy Thổ Linh Châu sẽ kết hợp với người nọ."Kim nói.
"Cho nên chúng ta phải biết, người năm đó ăn Thổ Linh Châu là ai?" Liệt La Đặc cảm thấy có chút nhức đầu, qua trăm năm, làm sao có thể tìm được người năm đó, huống chi bọn họ không biết tướng mạo người nọ.
"Cũng không phải không thể." Thiên Nguyệt Thần suy tư trong chốc lát, nói.
"Đúng." Kim phụ họa, hai người nhìn thoáng qua.
"Phụ hoàng, ý của ngươi là?" Thiên Nguyệt Triệt không giải thích được, nhưng nhìn bộ dáng phụ hoàng và Kim, hẳn là nghĩ ra.
Thiên Nguyệt Thần ra hiệu im lặng, để Kim mở miệng, Kim gật đầu: "Trong thế giới, có một chỗ, có một loại trái cây, nam nhân ăn cũng có thể mang thai."
"Nga?" Mắt Thiên Nguyệt Triệt sáng lên, "Nơi nào? Trái cây gì?"
"Ma giới, ma quả."
Cái gì? Mọi người khó hiểu dời tầm mắt về phía Thiên Nguyệt Thần, muốn nghe suy nghĩ của y, Thiên Nguyệt Thần gật đầu, vuốt ve tóc Thiên Nguyệt Triệt: "Triệt nhi đã hỏi phụ hoàng, tại sao vừa bắt đầu liền biết A Nô là Ma vương, nhớ chứ?"
"Nhớ, phụ hoàng nói Ám Dạ chi tộc ghi lại." Thiên Nguyệt Triệt thành thật mở miệng.
"Uh, Ám Dạ chi tộc ghi lại, chuyện này là thật, ta cũng biết."
"Nhưng, dù như vậy, cũng không thể chứng minh người giúp hoàng nãi nãi mang thai là người Ma giới, cũng không có thể chứng minh hoàng nãi nãi ăn ma quả, thiên hạ to lớn vô kỳ bất hữu (không thiếu cái lạ), không phải sao?" Thiên Nguyệt Thiên Kỳ nói.
Thế giới vạn vật bao hàm toàn diện, rất nhiều chuyện bọn hắn không thể tưởng tượng đến.
"Có cách chứng minh."
"Có cách."
Cách Lực Tân và Kim trăm miệng một lời, hai người nhìn nhau, có chút kinh ngạc, mọi người cũng nhìn bọn họ, có chút kinh ngạc.
Cách Lực Hộc đen mặt đi tới, tiếp tục như vậy nữa, có thể Thụy Phi có sẽ bị con hồ ly Thiên Nguyệt Triệt này lột sống: "Thiên Nguyệt công tử, hạnh ngộ." Chắp tay nói, tuy giọng điệu không phải rất tốt, nhưng tối thiểu hắn còn nhớ rõ lễ nghi.
Cách Lực Hộc vừa nói, ánh mắt vừa chuyển hướng nam nhân bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt, vóc người cao lớn được trời ưu đãi, huyền y thêu kim long, đai lưng bên hông màu vàng, giày da đen, chưa từng ai mặc màu đen lại đầy hấp dẫn như vậy.
Cách Lực Hộc không thể không thừa nhận, trên người nam nhân này có một loại khí chất thần bí mà cao quý, khiến ánh mắt người ta không cách nào dời đi.
Thiên Nguyệt Triệt cười khanh khách: "Phụ hoàng của ta, Thiên Nguyệt Thần, vị này là Cách Lực Hộc."
Cái gì? Cách Lực Hộc chấn động, nam nhân này là hoàng đế Mạn La quốc?
Hẳn là đúng, vậy mới có thể lý giải hơi thở cường đại trên thân người này: "Cách Lực Hộc bái kiến quốc chủ."
"Hữu lễ." Thiên Nguyệt Thần gật đầu.
"Đãi ngộ khác biết, thật bất công." Thiên Nguyệt Triệt tựa vào lòng Thiên Nguyệt Thần, lẩm bẩm, thanh âm không nhẹ không nặng lại có thể khiến mọi người nghe thấy, Cách Lực Hộc chấn động đỏ mặt, biết được thân phận Thiên Nguyệt Thần, đối với Thiên Nguyệt Triệt, nói chuyện không thể quá mức tùy ý, lúc này nói cũng không được, không nói cũng không được.
Cũng là Thiên Nguyệt Thần biết tính cách con trai bảo bối: "Hắn bướng bỉnh." Không có dư thừa giải thích, cá tính như vậy, lại làm y rất thích thú.
"Đúng rồi..." Thiên Nguyệt Triệt lười nhác vẫy vẫy Thụy Phi, hai mắt Thụy Phi lóe sáng, bước tới gần, Thiên Nguyệt Triệt cười ôn hòa, "Các ngươi kết hôn, dù gì cũng là đại sự, lúc này tâm tình của bổn điện tốt, tặng ngươi một lễ vật."
Lễ vật?
Mắt Thụy Phi càng sáng lên, giống với Thiên Nguyệt Triệt, hắn cũng rất thích thu lễ vật, trong lòng thực tò mò, Thiên Nguyệt Triệt sẽ tặng lễ vật gì.
Một khối kim bài khắc Sắc Vi hoa đặt vào trong tay hắn, đây là?
"Sắc Vi hoa thật đẹp." Thụy Phi vui mừng nhìn Sắc Vi hoa điêu khắc như thật, Thụy Phi không biết giá trị của Sắc Vi lệnh, hoặc là nói hắn căn bản không nhận ra Sắc Vi lệnh, chỉ đơn thuần cảm thấy đẹp mắt, nhưng Cách Lực Hộc biết.
"Ngươi..." Kinh ngạc nhìn Thiên Nguyệt Triệt, Cách Lực Hộc có chút không dám tin, hắn tin tưởng Thiên Nguyệt Triệt biết giá trị của Sắc Vi lệnh, đã như vậy, sao có thể dễ dàng trả lại Sắc Vi lệnh cho mình?
Thiên Nguyệt Triệt không để ý Cách Lực Hộc, cọ cọ lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, hấp thu ấm áp từ y.
Vốn tính toán để nhóm người Thiên Nguyệt Thần nghỉ ngơi một đêm, nhưng Cách Lực Tân muốn tiếp đãi bọn họ nên tổ chức yến hội, nói yến hội cũng quá khoa trương, chẳng qua là bữa tiệc thêm vài người mà thôi.
Đều là một đám người ngày thường tùy hứng, kiêu ngạo, lúc này ngồi cùng nhau có chút không tự nhiên.
Mới bắt đầu, trong thính đường vô cùng an tĩnh, chỉ nghe thanh âm gắp thức ăn, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ thỉnh thoảng quan sát Thiên Nguyệt Thần, bởi vì hắn không biết mở miệng thế nào, trừ một tiếng phụ hoàng lúc nãy, một câu cũng chưa nói.
"Phụ hoàng, ta muốn ăn cá." Tiểu tổ tông tùy hứng chưa từng nhìn hoàn cảnh, Thiên Nguyệt Thần phóng túng cũng chưa bao giờ để ý, kẹp lên lát cá trắng noãn, tỉ mỉ rút xương đi, dù một mảnh nhỏ cũng rất sợ con trai bảo bối của y bị hóc.
Lát cá tươi mới bỏ vào trong miệng Thiên Nguyệt Triệt, hương vị lan tràn, tiểu tử ăn vô cùng hưởng thụ: "Ăn ngon, các ngươi đừng khách khí."
Hoàn toàn cho rằng đây là nhà mình.
Một bàn chỉ có Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt, Thụy Miện, Thụy Phi, Cách Lực Hộc, Cách Lực Tân, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ, những người khác an bài ở bàn khác. Mọi người thấy hắn ăn say sưa, cũng có chút thèm thuồng.
"Món ăn nổi danh nhất ở đây là hạt dẻ rang Sắc Vi, mang theo mùi hương của hoa Sắc Vi, ngọt ngào lại nhàn nhạt mặn, lục đệ có thể nếm thử." Thiên Nguyệt Thiên Kỳ suy tư chốc lát rồi mở miệng, ánh mắt nhìn Thiên Nguyệt Triệt có chút chờ đợi.
Thiên Nguyệt Triệt cười nhạt, kẹp lên hạt dẻ: "Phụ hoàng, nếm thử." Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, nhưng cũng phối hợp, thấy Thiên Nguyệt Thần ngoan ngoãn ăn, nụ cười của Thiên Nguyệt Triệt càng thêm rực rỡ, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ cũng hơi chút yên tâm.
Cách Lực Tân bất mãn, từ khi Thiên Nguyệt Thần xuất hiện, tầm mắt Thiên Nguyệt Thiên Kỳ luôn quay chung quanh nam nhân này, được rồi, y thừa nhận người ta là phụ thân của Thiên Kỳ, nhưng có cần thiết như vậy không.
Trong bụng bốc dấm chua, Cách Lực Tân cũng kẹp lên một lát cá, gỡ xương, đưa đến bên miệng Thiên Nguyệt Thiên Kỳ: "Ta nhớ ngươi cũng thích ăn cá, về điểm này, các ngươi mới giống huynh đệ."
"Ngươi chỉ biết nói xạo, thích ăn cá mới giống huynh đệ, phụ hoàng ta không thích ăn cá, chả lẽ bọn ta không phải ruột thịt?" Thiên Nguyệt Triệt bĩu môi, tức giận kháng nghị.
Tay cầm đũa của Cách Lực Tân run lên, lát cá thiếu chút nữa rơi xuống, khóe miệng co quắp, hài tử này nói chuyện luôn luôn không khách khí, năm đó ở Anh Túc đế quốc cũng như vậy, mỗi lần đều tự tiếu phi tiếu nhìn y, làm hại y thiếu chút bốc hỏa.
Lúc này cũng không cho y mặt mũi, may mà Thiên Nguyệt Thiên Kỳ mỉm cười gắp miếng cá trên đũa của Cách Lực Tân: "Lời của lục đệ luôn luôn sinh động thú vị."
Cách Lực Tân nhất thời cảm kích vạn phần nhìn người thươg.
"Nhưng mỗi ngày ta đều nói như vậy cũng không thấy phụ hoàng hé miệng cười một cái, có thể thấy được, ta không có tế bào thú vị." Thiên Nguyệt Triệt tự cho là đáng thương, than thở.
"Tế bào?" Cách Lực Tân cau mày, đây là thứ gì.
"Ngươi không biết?" Thiên Nguyệt Triệt hô to như phát hiện tân đại lục, Cách Lực Tân hiểu rõ, hôm nay mình biến thành món ăn khai vị của tiểu tử này, câu nào của hắn cũng đều hướng vào mình, mình lại không thể quá mức nghiêm khắc với hắn, tránh bị nói là đại nhân khi dễ hài tử, dù sao hắn mới mười ba tuổi.
Nhưng lờ hắn đi, lại cảm thấy không lễ phép.
"Thỉnh lục điện hạ chỉ giáo." Cho nên chỉ có thể da mặt dày thỉnh giáo, cũng may da mặt Cách Lực Tân luôn đủ dày.
"Ân..." Thiên Nguyệt Triệt kéo cằm suy tư một chút.
"Lục điện hạ, nếu như cảm thấy khó khăn, vậy cũng không quan trọng." Cách Lực Tân nhanh chóng đề nghị, đừng nói thật tốt, tránh chuyện lại phát sinh vấn đề khác.
"Không sao, không sao." Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, "Dù gì chúng ta cũng là người một nhà, mà người nhà Thiên Nguyệt trọng tình cảm , ta chỉ đang suy nghĩ làm thế nào để giải thích ngắn gọn, sáng tỏ."
"Vậy thì phiền toái lục điện hạ." Trong lòng nghĩ tuyệt đối không giống như ngoài miệng.
"Uh, tế bào thật ra chính là thịt trên thân người."
"Thịt?" Mọi người lắng nghe, đây là giải thích gì chứ?
"Đúng vậy a, trên thân người nhiều thịt như vậy, nhưng thật ra do vô số tế bào tạo thành a, vô số, hiểu không?" Vỗ vỗ bụng nhỏ, Thiên Nguyệt Triệt cảm giác mình ăn no, cho nên ngồi trên đùi Thiên Nguyệt, đùa đến vui vẻ.
Hiểu cái gì, chẳng qua mọi người không thể nói.
"Thiên Nguyệt công tử, ngươi hiểu thật là nhiều." Thụy Phi bội phục nhìn Thiên Nguyệt Triệt, nghĩ thầm, nếu có cơ hội phải cùng Thiên Nguyệt Triệt học một ít.
"Đúng vậy." Thiên Nguyệt Triệt chưa bao giờ cự tuyệt người khác khen ngợi.
...
Sau bữa tối, điểm tâm lên, mọi người ngồi quanh bàn, lại thêm Mạc Tà, nhóm người Liệt La Đặc, náo nhiệt hơn rất nhiều.
"Lần này phụ hoàng và lục đệ tới Sắc Vi, không biết vì chuyện gì?" Sau khi bình tĩnh lại, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ vẫn là công tử văn nhã, đầu óc tỉnh táo, dựa theo tính cách của Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt, nếu chỉ là du ngoạn, tuyệt đối sẽ đến quốc gia hẻo lánh, huống chi Thụy Miện cũng tới đây.
Điều đó nói rõ lúc trước bọn họ đã đi qua Cực quang chi điện, trên thế giới này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, cho nên Thiên Nguyệt Thiên Kỳ chắc chắn rằng, Thụy Miện và nhóm Thiên Nguyệt Thần không phải tương ngộ trên đường.
Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt nhìn nhau, tiểu tử lựa chọn im lặng, cọ cọ ngực Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Thần gật đầu: "Lần này là vì Thổ Linh châu của Sắc Vi đế quốc."
Cái gì?
Tay cầm ly trà của Cách Lực Tân vừa dùng lực, ly trà liền vỡ, không khí thoáng cái khẩn trương lên.
"Bổn điện vốn cho rằng bệ hạ thờ ơ với thiên hạ, không ngờ vẫn muốn Thổ Linh Châu của hoàng tộc ta."Thanh âm cứng ngắc, có thể thấy được Cách Lực Tân phi thường không vui, nhưng điều này cũng không trách được hắn.
Hiện tại, ngoài Thủy Linh Ngọc cùng Mộc Linh châu của Mạn La đế quốc, Thiên Nguyệt Thần còn có được Hỏa Linh châu của Anh Túc đế quốc, cho nên Cách Lực Tân liền liên tưởng đến chuyện này.
Thiên Nguyệt Triệt không vui: "Nếu phụ hoàng muốn lãnh thổ của Sắc Vi đế quốc thì khi ngươi gửi thư cho phụ hoàng đưa ra việc đám hỏi, phụ hoàng đã mở miệng muốn lãnh thổ Sắc Vi đế quốc để bắt ngươi tỏ thành ý."
Thanh âm Thiên Nguyệt Triệt lạnh lùng, mang theo cao ngạo, bất quá không thể phủ nhận, hắn nói đúng sự thật.
"Đại ca, nghe ý kiến của bệ hạ đã."Cách Lực Hộc giảng hòa, vì Thiên Nguyệt Triệt trả lại Sắc Vi lệnh cho mình nên y có thể xác định, ý đồ của Thiên Nguyệt Thần không ở Sắc Vi đế quốc, nếu không Sắc Vi lệnh có thể hiệu lệnh tam quân, Thiên Nguyệt Triệt không có lý do gì trả lại.
Mặc dù sắc mặt Cách Lực Tân không xanh mét như trước, nhưng cũng không thật tốt, điều này khiến Thiên Nguyệt Thiên Kỳ khó xử.
Dù hắn cùng Cách Lực Tân đám hỏi, nhưng hắn là người Mạn La đế quốc.
"Thật là thiếu kiên nhẫn." Thiên Nguyệt Thần cười lạnh: "Cách Lực Tân, làm người thừa kế, ngươi nên học tập Thiên Kỳ nhiều, trẫm nhớ năm ấy ở Anh Túc đế quốc, ngươi còn là một thiếu niên vô cùng trầm ổn, thế nào, hôm nay ăn nhiều cơm, đem tính cách cũng ăn quá no."
Phì...
Thiên Nguyệt Triệt không khách khí cười to: "Phụ hoàng, ngươi nói chuyện thật hài hước."
Chẳng qua, ở đây không ai dám cười, đặc biệt là vẫn còn ở trên lãnh thổ của người khác.
"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần trầm giọng: "Đừng nháo." Nét mặt uy nghiêm cùng khí độ của vua một nước, dù Cách Lực Tân không nguyện ý thừa nhận, nhưng nam nhân này đúng là dung nhân chi lượng, đối phương vừa nhắc tới Thổ Linh Châu liền khiến y thất thần.
"Là bổn điện hẹp hòi, nhưng Thổ Linh Châu có ý nghĩa không nhỏ với hoàng tộc của ta, chớ trách bổn điện sẽ thất kinh." Cách Lực Tân điều chỉnh tâm tình, ôn hòa nói.
Trong mắt Thiên Nguyệt Thần hiện lên thưởng thức, thanh niên này, nếu qua vài năm nữa, Sắc Vi đế quốc trong tay hắn chắc chắn sẽ mạnh thêm một bậc.
"Thật lâu trước đây, Thổ Linh Châu là vật của Thần tộc, là nguyên thần của một trong ngũ thần tướng." Thiên Nguyệt Thần giải thích đơn giản.
"Ta không hiểu được ý của ngươi." Cách Lực Tần nhíu mày, Thần tộc, chủng tộc trong truyền thuyết, dù biết nó thật sự tồn tại, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Cách Lực Tân vẫn muốn chứng cớ xác thức.
"Không phải nhân tộc vừa bắt đầu đã có được ngũ hành linh châu, bởi vì Thần tộc xảy ra phản bội, ngũ thần tướng bảo vệ Quang Minh thần tử, hồi sinh ở nhân tộc."
"Cho nên?" Cách Lực Tân biết lời kế tiếp mới là trọng điểm.
"Ta muốn ngũ hành linh châu để khôi phục ký ức và lực lượng thuộc về Quang Minh thần tử." Thiên Nguyệt Triệt nói.
Cách Lực Tân cả kinh, dù trong lòng sớm nghĩ tới vô số đáp án, nhưng không nghĩ qua Thiên Nguyệt Triệt lại là Quang Minh thần tử chuyển thế.
"Xin lỗi, cái này, ta không giúp được các ngươi." Cách Lực Tân quả quyết cự tuyệt.
"Tại sao?" Nói chuyện là Thiên Nguyệt Thiên Kỳ, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng lục đệ gạt ngươi?"
"Không." Dù Cách Lực Tân nhanh chóng cự tuyệt, nhưng y cũng không phải người hồ đồ, loại chuyện này chả có gì để đùa, hơn nữa Thiên Nguyệt Thần không phải người hay nói giỡn, tám năm trước, trên lôi đài ở Anh Túc đế quốc, y còn nhớ rõ, ma pháp của Thiên Nguyệt Triệt không phải người bình thường có thể so sánh, "Không phải ta không muốn giao ra Thổ Linh Châu, mà trên thực tế, ta cũng chưa từng thấy qua Thổ Linh Châu."
Lời Cách Lực Tân nằm trong dự liệu của Thiên Nguyệt Thần, lúc trước Thụy Miện đã nói chuyện Thổ Linh Châu bị trộm.
"Ngươi là thái tử tương lai, sao có thể chưa từng thấy qua Thổ Linh Châu?" Thiên Nguyệt Triệt khó hiểu hỏi.
Cách Lực Tân cười yếu ớt: "Thiên Nguyệt công tử cũng cố ý ép ta, nếu công tử là thần tử chuyển thế, vậy Thụy Miện sẽ đem chuyện Thổ Linh Châu nói cho công tử mới đúng, chuyện ở Sắc Vi đế quốc không phải là bí mật với Cực quang chi điện."
"Ha ha..." Thiên Nguyệt Triệt có chút đỏ mặt cười nói.
Cách Lực Tân cũng không để ý: "Nhưng thật ra Thổ Linh Châu bị trộm là hoàng gia gia cố ý truyền đi, vì trấn an lòng người, trên thực tế Thổ Linh Châu đã biến mất."
Cái gì?
Mọi người cả kinh, bị hù dọa không nhỏ.
"Nói thế nào?" Thiên Nguyệt Thần hoàn hồn, nếu Thổ Linh Châu biến mất, như vậy...
"Không thể nào, Thổ Linh Châu sẽ không biến mất." Kim đứng lên, thanh âm nâng cao: "Nếu Thổ Linh Châu biến mất, thánh linh châu của Thần Chủ sẽ thiếu một tia sáng, hơn nữa, linh hồn của năm người chúng ta sẽ bị hút vào thiên địa ngũ hành, không thể nào... Không thể nào..."
Vì xác minh lời Kim, Thiên Nguyệt Triệt ở trước mắt bao người lấy ra thánh linh châu, quả nhiên thánh linh châu tản ra ngũ thải quang mang, mỗi một đạo tia sáng phi thường mỹ lệ, thu hồi thánh linh châu, mọi người nghi hoặc nhìn về phía Cách Lực Tân.
Cách Lực Tân lắc đầu: "Ta không biết ý nghĩa của Thổ Linh Châu, nước ta cũng không có gia tộc biết sử dụng Thổ Linh Châu, lịch sử hoàng tộc ghi lại, Thổ Linh Châu là Thổ nông, liên tục được cung phụng ở thánh miếu, cho đến đời hoàng gia gia."
Cách Lực Tần nhìn mọi người, do dự có nên mở miệng hay không.
Thụy Miện bảo Thụy Phi rời đi, Cách Lực Hộc cũng cảm thấy chuyện này không liên quan tới mình, cho nên cùng Thụy Phi lui xuống.
Nặc Kiệt kéo A Nô ra ngoài, Đàn Thành, Địch Trạch cũng lần lượt ly khai, Mạc Tà đang do dự, Kim kiên định nắm tay y. Cách Lực Tân biết thân phận Mạc Tà, lúc trước nghe bọn hắn giới thiệu qua, cho nên cũng không miễn cưỡng.
Kể từ khi Liệt La Đặc biết thân phận đặc biệt của mình, phàm là chuyện liên quan tới thánh miếu đều ở lại nghe.
"Chuyện này liên quan đến danh dự của hoàng gia gia, cho nên thỉnh các vị giữ bí mật." Cách Lực Tân dặn dò.
Mọi người gật đầu, cũng không hứng thú bàn luận về tư ẩn của người khác.
"Năm đó hoàng gia gia kế vị, hoàng thái gia gia chỉ có một nhi tử là hoàng gia gia, nhưng hoàng gia gia lại yêu nam nhân, nếu người bình thường yêu nam nhân thì không sao, dù quý tộc cũng được, nhưng lúc này long dương không thịnh hành.
Huống chi hoàng gia gia là hoàng đế, huyết mạch duy nhất của hoàng tộc, nếu hoàng gia gia cùng nam nhân, Cách Lực gia từ đó chặt đứt, mà hoàng gia gia đối với nam nhân kia tình thâm ý trọng, tất nhiên không muốn phản bội hắn, không muốn cùng nữ nhân khác hoan hảo, dù là vì lưu lại con nối dòng, hắn cũng không nguyện ý.
Sau đó, một khách nhân thần bí tới hoàng cung, người nọ nói hắn có cách giúp nam nhân mang thai sinh con, nhưng đổi lại là Thổ Linh Châu, hoàng gia gia biết, nếu Thổ Linh Châu rơi vào tay người tà ác sẽ mang tới hậu hoạn không nhỏ, cho nên không đồng ý.
Người nọ nói, vợ hắn bị bệnh, chỉ dùng Thổ Linh Châu mài thành bụi phấn làm thuốc dẫn mới có thể trị liệu, cho nên thỉnh hoàng gia gia yên tâm.
Là người, ai không có tư tâm, hoàng gia gia muốn cùng hoàng nãi nãi tư thủ, cho nên giao Thổ Linh Châu cho người nọ, hoàng gia gia tận mắt nhìn người nọ đem Thổ Linh Châu mài thành phấn vụn, chuyện này chỉ có lịch đại hoàng đế mới biết.
Về mặt khác, vì bảo toàn chuyện hoàng nãi nãi là nam tử, cho nên truyền ra ngoài là Thổ Linh Châu bị trộm."
Cách Lực Tân nói xong, mọi người lâm vào trong trầm tư, Thổ Linh Châu bị mài thành phấn vụn, mà thánh linh châu còn có thể cảm ứng được Thổ Linh Châu tồn tại, điều đó nói rõ Thổ Linh Châu vẫn còn.
"Nguyên linh của ngũ hành linh châu không vỡ, nếu quả thật có người ăn Thổ Linh Châu, vậy Thổ Linh Châu sẽ kết hợp với người nọ."Kim nói.
"Cho nên chúng ta phải biết, người năm đó ăn Thổ Linh Châu là ai?" Liệt La Đặc cảm thấy có chút nhức đầu, qua trăm năm, làm sao có thể tìm được người năm đó, huống chi bọn họ không biết tướng mạo người nọ.
"Cũng không phải không thể." Thiên Nguyệt Thần suy tư trong chốc lát, nói.
"Đúng." Kim phụ họa, hai người nhìn thoáng qua.
"Phụ hoàng, ý của ngươi là?" Thiên Nguyệt Triệt không giải thích được, nhưng nhìn bộ dáng phụ hoàng và Kim, hẳn là nghĩ ra.
Thiên Nguyệt Thần ra hiệu im lặng, để Kim mở miệng, Kim gật đầu: "Trong thế giới, có một chỗ, có một loại trái cây, nam nhân ăn cũng có thể mang thai."
"Nga?" Mắt Thiên Nguyệt Triệt sáng lên, "Nơi nào? Trái cây gì?"
"Ma giới, ma quả."
Cái gì? Mọi người khó hiểu dời tầm mắt về phía Thiên Nguyệt Thần, muốn nghe suy nghĩ của y, Thiên Nguyệt Thần gật đầu, vuốt ve tóc Thiên Nguyệt Triệt: "Triệt nhi đã hỏi phụ hoàng, tại sao vừa bắt đầu liền biết A Nô là Ma vương, nhớ chứ?"
"Nhớ, phụ hoàng nói Ám Dạ chi tộc ghi lại." Thiên Nguyệt Triệt thành thật mở miệng.
"Uh, Ám Dạ chi tộc ghi lại, chuyện này là thật, ta cũng biết."
"Nhưng, dù như vậy, cũng không thể chứng minh người giúp hoàng nãi nãi mang thai là người Ma giới, cũng không có thể chứng minh hoàng nãi nãi ăn ma quả, thiên hạ to lớn vô kỳ bất hữu (không thiếu cái lạ), không phải sao?" Thiên Nguyệt Thiên Kỳ nói.
Thế giới vạn vật bao hàm toàn diện, rất nhiều chuyện bọn hắn không thể tưởng tượng đến.
"Có cách chứng minh."
"Có cách."
Cách Lực Tân và Kim trăm miệng một lời, hai người nhìn nhau, có chút kinh ngạc, mọi người cũng nhìn bọn họ, có chút kinh ngạc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook