Thiên Nguyệt Chi Mị
-
Quyển 1 - Chương 50: Đàn thành
Lúc chủ nhân của đôi chân ngắn mang giày da dê hắc sắc xuất hiện ở trước mặt hắn, ảnh vệ tê liệt, thân là ảnh vệ mà thất trách, ảnh vệ của bệ hạ không cần vì mình tìm lý do che dấu khuyết điểm.
“Tiểu điện hạ, ngồi.” Nặc Kiệt đem ghế phủ lông dê trong phòng ra, đây là cái ghế đặc biệt dựa theo chiều cao của Thiên Nguyệt Triệt mà làm ra, Thiên Nguyệt Triệt ngồi lên cũng có thể quơ hai cái chân nhỏ.
Sau khi Thiên Nguyệt Triệt ngồi lên ghế, lẳng lặng đánh giá ảnh vệ một lúc lâu, mở miệng, thanh âm tinh khiết rất thanh nhã, nhưng mang theo một cỗ uy nghiêm trời sinh: “Ngẩng đầu lên cho bổn điện hạ nhìn một cái.”
Tối hôm qua bóng đêm quá đen, hắn căn bản không kịp thấy rõ người trước mắt, người này liền biến mất ở trong tầm mắt của hắn, có lẽ là do ảnh hưởng của ý niệm, Thiên Nguyệt Triệt không thích người ta cúi đầu cùng hắn nói chuyện.
Ảnh vệ nghe vậy, không rõ ý tứ của Thiên Nguyệt Triệt, nhưng vẫn nghe lời ngẩng đầu lên.
Không phải là ảnh vệ sinh sống trong bóng tối đều là tướng mạo xấu xí, ít nhất ảnh vệ trước mắt không phải.
Gương mặt đoan đoan chính chính, đường viền góc cạnh rõ ràng, cái trán có chút cao, nhưng nhìn lên, là một nam nhân ngay thẳng, mà thường thường loại nam nhân này đều khinh thường tìm lý do biện hộ cho mình.
Dù cho thật sự có lý do.
Thiên Nguyệt Triệt không thể không nói khuôn mặt này rất đúng khẩu vị của hắn, nét mặt lạnh lùng không có nửa phần dối trá cùng khí độ thấp kém.
Người như thế không dễ dàng bị mua chuộc, đồng dạng cũng sẽ liều mạng bảo vệ chủ nhân của hắn.
“Muốn sống sao?” Thiên Nguyệt Triệt cười yếu ớt nhìn người bởi vì lời nói của hắn mà có chút kinh ngạc.
Quả nhiên phá hư nét mặt người khác cũng là một việc rất thú vị.
Đối mặt lời của hắn, ảnh vệ chưa trả lời, nhưng thật ra đối với ảnh vệ mà nói nghĩ hoặc không nghĩ cũng không sao cả, bởi vì đây là vấn đề bọn họ chưa từng nghĩ tới, từ lúc bọn họ có ý thức bọn họ cũng đã là ảnh vệ.
Cho nên sinh tử đối với bọn họ là không có ý nghĩa .
“Nếu nhắm mắt lại, cái gì cũng không cảm thụ được, không nhìn được nhân thế thú vị.” Thiên Nguyệt Triệt biết lời của hắn ảnh vệ cũng nghe được, mặc dù ảnh vệ không nói gì.
Có lẽ hắn không rõ lý do sống, nhưng cái nhìn của hắn đối với Thiên Nguyệt Triệt đã thay đổi, trước kia mặc dù là ảnh vệ nhưng chẳng qua là đứng xa xa nhìn hoàng tử này ba nghìn sủng ái vu một thân.
Hoàng tử này rất bình thản, rất đẹp, trừ lần đó ra ảnh vệ tìm không được lý do nào khiến đế vương sủng nịch người này, nhưng hôm nay hắn hiểu được .
Đây không phải là một hoàng tử bình thường ngồi ở trước mặt của hắn, hài tử này phảng phất giống như một đế vương trẻ tuổi, đàm tiếu nhân gian có thể thay đổi vận mệnh rất nhiều người.
Nhưng thật ra mấy năm qua Thiên Nguyệt Triệt rất ít cười, căn cứ quan sát của ảnh vệ chỉ có lúc đối mặt với bệ hạ mới có thể lộ ra tính trẻ con tràn đầy.
Bình thường hắn chỉ cong khóe miệng.
Nhưng bây giờ ảnh vệ hiểu rõ, điện hạ trẻ tuổi là cười nhìn cõi đời này.
“Nếu như ngươi không có mục tiêu, như vậy ta cho ngươi một mục tiêu, như thế nào?” Mỗi người cũng nên có một mục tiêu, như vậy hắn còn có hy vọng sống.
Ân?
Trong mắt Ảnh vệ xuất hiện nghi ngờ, mà giờ khắc này Thiên Nguyệt Triệt bỗng nhiên cảm giác được hắn cực kỳ giống con sói lang thang, phảng phất đang chờ đợi chủ nhân của hắn dẫn đi, mà khiến hắn hài lòng chính là con sói cả đời chỉ nhận định một chủ nhân. Tựa như bọn họ chỉ nhận định một người bầu bạn.
“Vì ta sống, chỉ cần ta không có chết, ngươi sẽ không được phép chết.” Lời nói của Thiên Nguyệt Triệt hoàn toàn ngoài ý liệu của ảnh vệ, nhưng sau này nếu có mục tiêu, có lẽ cuộc đời của hắn cũng sẽ không tịch mịch như vậy.
“Có tên không?” Từ trong ánh mắt của hắn, Thiên Nguyệt Triệt biết, cái này người đáp ứng hắn.
“Không có.” Bởi vì cái bóng không cần danh tự.
“Như vậy ta ban thưởng ngươi một cái tên, Đàn Thành, giống như tỳ nữ Đàn của ta, các ngươi chỉ cần nghe lời của ta.” Nụ cười nơi khóe miệng của Thiên Nguyệt Triệt càng ngày càng sâu.
Danh tự?
Đàn Thành?
Đó là tưởng tượng và yêu cầu xa vời của cả đời hắn .
“Đàn Thành tạ ơn chủ tử.” Mục mâu nghi ngờ trở nên kiên định, từ nay về sau cuộc đời của hắn có mục tiêu, là thiếu niên trước mắt này.
Người này sống —— hắn sống, người này chết —— hắn chết.
“Đúng rồi, sau lưng của ta không cần cái bóng, cho nên sau này ngươi lấy thân phận thị vệ ở bên cạnh ta, sinh sống dưới ánh mặt trời, mới có thể cảm nhận được thế giới tốt đẹp.”
Trong lòng Đàn Thành, Thiên Nguyệt Triệt cơ hồ hóa thân thành thiên sứ.
“Bây giờ nói cho ta biết, chuyện tối ngày hôm qua.” Nếu không phải là phụ hoàng muốn thăm dò hắn, tại sao lúc mới bắt đầu Đàn Thành không có xuất hiện.
Đàn Thành do dự một chút, khuôn mặt cương nghị có chút xấu hổ: “Bởi vì ban đêm, thuộc hạ mặc dù đang ở phía sau chủ tử, nhưng cách chủ tử một khoảng xa, lại thêm bóng đêm cùng thanh âm pháo nổ, thuộc hạ không cảm giác được xà tồn tại.”
Ách?
Đây tuyệt đối là chuyện Thiên Nguyệt Triệt nghe qua buồn cười nhất và đáng chê cười nhất năm nay, không đủ nhưng cũng là lời nói thật, loài người dù sao không phải là thần nhân, trong hoàn cảnh huyên náo, lại cách một khoảng cách nhất định làm sao có thể cảm giác được xà tồn tại.
Huống chi con xà này là đặc biệt.
Quơ tay để cho Đàn Thành đi xuống, Thiên Nguyệt Triệt vào gian phòng, nhìn thấy nam nhân tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, tự nhiên tiến vào trong ngực nam nhân.
“Đem người bên cạnh của ta đoạt đi, Triệt nhi thật là lợi hại.” Ôm lấy tiểu đông tây để cho hắn ngồi ở trên đùi của mình.
“Phụ hoàng không muốn?” Biết nam nhân sẽ không, tay nhỏ bé đùa bỡn mái tóc dài hắc sắc của nam nhân.
“Triệt nhi biết không? Giờ khắc này cho dù Triệt nhi muốn thiên hạ, ta cũng hai tay dâng lên.” Chẳng qua là quản thiên hạ quá phiền toái, hao tâm tốn sức lại phí sức, nếu không thiên hạ này đã sớm nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Phụ hoàng, nếu Triệt nhi muốn thiên hạ, thì sẽ tự đi đoạt lấy, dù sao trải qua hai tay của mình mà có được, kia mới có tư vị.” Cũng đủ kích thích.
Nhìn trong ánh mắt tiểu đông tây lộ ra tự tin cao ngạo thuộc về vương giả, Thiên Nguyệt Thần biết hắn có thể .
Không phải muốn ảnh vệ cảm thụ ánh sáng ban ngày sáng rạng rỡ, mà bởi vì hắn không đủ tư cách làm cái bóng của ngươi, Triệt nhi, tâm tư của ngươi là như thế.
“Trở về đề chính, thánh linh châu trên người Triệt nhi là chuyện gì?” Đây chính là thánh linh châu biến mất trăm năm a, hơn nữa nếu như chuyện này truyền ra ngoài, sau này sợ là Triệt nhi của hắn sẽ gặp phiền toái không ngừng.
Bất quá có phiền toái cũng không tồi, bởi vì hắn tuyệt đối tự tin có thể bảo vệ tiểu đông tây, hơn nữa hài lòng hơn chính là cuộc sống của bọn hắn có thêm chút gia vị.
“Đó là di vật mẫu thân của ta giao cho ta.” Thiên Nguyệt Triệt suy tư trong chốc lát, mở miệng, trong thanh âm luôn luôn tùy tính có một tia thương cảm, mẫu thân là người hắn quan tâm nhất.
“Mẫu thân của ngươi?” Thiên Nguyệt Thần không rõ: “Tại sao mẫu thân của ngươi có thể có thánh linh châu.”
Thật ra người biết thánh linh châu không nhiều lắm, kể cả những người nắm trong tay Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ ngũ linh châu, thậm chí cũng cho rằng thánh linh châu chỉ là một truyền thuyết.
Nhưng hoàng thất Mạn La đế quốc ghi lại trăm năm trước đã từng xuất hiện thánh linh châu, cho nên Thiên Nguyệt Thần mới biết được đó là thánh linh châu biến mất trăm năm.
“Phất Lạc Đế Tư là họ của mẫu thân ta.” Lời nói của Thiên Nguyệt Triệt như quăng một tảng đà vào lòng Thiên Nguyệt Thần.
Phất Lạc Đế Tư, chỉ cần người trên đại lục này sợ là không ai sẽ quên cái họ này, bởi vì đó là Thần tộc, chẳng lẽ mẫu thân kiếp trước của Triệt nhi là người trên đại lục này?
“Tiểu điện hạ, ngồi.” Nặc Kiệt đem ghế phủ lông dê trong phòng ra, đây là cái ghế đặc biệt dựa theo chiều cao của Thiên Nguyệt Triệt mà làm ra, Thiên Nguyệt Triệt ngồi lên cũng có thể quơ hai cái chân nhỏ.
Sau khi Thiên Nguyệt Triệt ngồi lên ghế, lẳng lặng đánh giá ảnh vệ một lúc lâu, mở miệng, thanh âm tinh khiết rất thanh nhã, nhưng mang theo một cỗ uy nghiêm trời sinh: “Ngẩng đầu lên cho bổn điện hạ nhìn một cái.”
Tối hôm qua bóng đêm quá đen, hắn căn bản không kịp thấy rõ người trước mắt, người này liền biến mất ở trong tầm mắt của hắn, có lẽ là do ảnh hưởng của ý niệm, Thiên Nguyệt Triệt không thích người ta cúi đầu cùng hắn nói chuyện.
Ảnh vệ nghe vậy, không rõ ý tứ của Thiên Nguyệt Triệt, nhưng vẫn nghe lời ngẩng đầu lên.
Không phải là ảnh vệ sinh sống trong bóng tối đều là tướng mạo xấu xí, ít nhất ảnh vệ trước mắt không phải.
Gương mặt đoan đoan chính chính, đường viền góc cạnh rõ ràng, cái trán có chút cao, nhưng nhìn lên, là một nam nhân ngay thẳng, mà thường thường loại nam nhân này đều khinh thường tìm lý do biện hộ cho mình.
Dù cho thật sự có lý do.
Thiên Nguyệt Triệt không thể không nói khuôn mặt này rất đúng khẩu vị của hắn, nét mặt lạnh lùng không có nửa phần dối trá cùng khí độ thấp kém.
Người như thế không dễ dàng bị mua chuộc, đồng dạng cũng sẽ liều mạng bảo vệ chủ nhân của hắn.
“Muốn sống sao?” Thiên Nguyệt Triệt cười yếu ớt nhìn người bởi vì lời nói của hắn mà có chút kinh ngạc.
Quả nhiên phá hư nét mặt người khác cũng là một việc rất thú vị.
Đối mặt lời của hắn, ảnh vệ chưa trả lời, nhưng thật ra đối với ảnh vệ mà nói nghĩ hoặc không nghĩ cũng không sao cả, bởi vì đây là vấn đề bọn họ chưa từng nghĩ tới, từ lúc bọn họ có ý thức bọn họ cũng đã là ảnh vệ.
Cho nên sinh tử đối với bọn họ là không có ý nghĩa .
“Nếu nhắm mắt lại, cái gì cũng không cảm thụ được, không nhìn được nhân thế thú vị.” Thiên Nguyệt Triệt biết lời của hắn ảnh vệ cũng nghe được, mặc dù ảnh vệ không nói gì.
Có lẽ hắn không rõ lý do sống, nhưng cái nhìn của hắn đối với Thiên Nguyệt Triệt đã thay đổi, trước kia mặc dù là ảnh vệ nhưng chẳng qua là đứng xa xa nhìn hoàng tử này ba nghìn sủng ái vu một thân.
Hoàng tử này rất bình thản, rất đẹp, trừ lần đó ra ảnh vệ tìm không được lý do nào khiến đế vương sủng nịch người này, nhưng hôm nay hắn hiểu được .
Đây không phải là một hoàng tử bình thường ngồi ở trước mặt của hắn, hài tử này phảng phất giống như một đế vương trẻ tuổi, đàm tiếu nhân gian có thể thay đổi vận mệnh rất nhiều người.
Nhưng thật ra mấy năm qua Thiên Nguyệt Triệt rất ít cười, căn cứ quan sát của ảnh vệ chỉ có lúc đối mặt với bệ hạ mới có thể lộ ra tính trẻ con tràn đầy.
Bình thường hắn chỉ cong khóe miệng.
Nhưng bây giờ ảnh vệ hiểu rõ, điện hạ trẻ tuổi là cười nhìn cõi đời này.
“Nếu như ngươi không có mục tiêu, như vậy ta cho ngươi một mục tiêu, như thế nào?” Mỗi người cũng nên có một mục tiêu, như vậy hắn còn có hy vọng sống.
Ân?
Trong mắt Ảnh vệ xuất hiện nghi ngờ, mà giờ khắc này Thiên Nguyệt Triệt bỗng nhiên cảm giác được hắn cực kỳ giống con sói lang thang, phảng phất đang chờ đợi chủ nhân của hắn dẫn đi, mà khiến hắn hài lòng chính là con sói cả đời chỉ nhận định một chủ nhân. Tựa như bọn họ chỉ nhận định một người bầu bạn.
“Vì ta sống, chỉ cần ta không có chết, ngươi sẽ không được phép chết.” Lời nói của Thiên Nguyệt Triệt hoàn toàn ngoài ý liệu của ảnh vệ, nhưng sau này nếu có mục tiêu, có lẽ cuộc đời của hắn cũng sẽ không tịch mịch như vậy.
“Có tên không?” Từ trong ánh mắt của hắn, Thiên Nguyệt Triệt biết, cái này người đáp ứng hắn.
“Không có.” Bởi vì cái bóng không cần danh tự.
“Như vậy ta ban thưởng ngươi một cái tên, Đàn Thành, giống như tỳ nữ Đàn của ta, các ngươi chỉ cần nghe lời của ta.” Nụ cười nơi khóe miệng của Thiên Nguyệt Triệt càng ngày càng sâu.
Danh tự?
Đàn Thành?
Đó là tưởng tượng và yêu cầu xa vời của cả đời hắn .
“Đàn Thành tạ ơn chủ tử.” Mục mâu nghi ngờ trở nên kiên định, từ nay về sau cuộc đời của hắn có mục tiêu, là thiếu niên trước mắt này.
Người này sống —— hắn sống, người này chết —— hắn chết.
“Đúng rồi, sau lưng của ta không cần cái bóng, cho nên sau này ngươi lấy thân phận thị vệ ở bên cạnh ta, sinh sống dưới ánh mặt trời, mới có thể cảm nhận được thế giới tốt đẹp.”
Trong lòng Đàn Thành, Thiên Nguyệt Triệt cơ hồ hóa thân thành thiên sứ.
“Bây giờ nói cho ta biết, chuyện tối ngày hôm qua.” Nếu không phải là phụ hoàng muốn thăm dò hắn, tại sao lúc mới bắt đầu Đàn Thành không có xuất hiện.
Đàn Thành do dự một chút, khuôn mặt cương nghị có chút xấu hổ: “Bởi vì ban đêm, thuộc hạ mặc dù đang ở phía sau chủ tử, nhưng cách chủ tử một khoảng xa, lại thêm bóng đêm cùng thanh âm pháo nổ, thuộc hạ không cảm giác được xà tồn tại.”
Ách?
Đây tuyệt đối là chuyện Thiên Nguyệt Triệt nghe qua buồn cười nhất và đáng chê cười nhất năm nay, không đủ nhưng cũng là lời nói thật, loài người dù sao không phải là thần nhân, trong hoàn cảnh huyên náo, lại cách một khoảng cách nhất định làm sao có thể cảm giác được xà tồn tại.
Huống chi con xà này là đặc biệt.
Quơ tay để cho Đàn Thành đi xuống, Thiên Nguyệt Triệt vào gian phòng, nhìn thấy nam nhân tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, tự nhiên tiến vào trong ngực nam nhân.
“Đem người bên cạnh của ta đoạt đi, Triệt nhi thật là lợi hại.” Ôm lấy tiểu đông tây để cho hắn ngồi ở trên đùi của mình.
“Phụ hoàng không muốn?” Biết nam nhân sẽ không, tay nhỏ bé đùa bỡn mái tóc dài hắc sắc của nam nhân.
“Triệt nhi biết không? Giờ khắc này cho dù Triệt nhi muốn thiên hạ, ta cũng hai tay dâng lên.” Chẳng qua là quản thiên hạ quá phiền toái, hao tâm tốn sức lại phí sức, nếu không thiên hạ này đã sớm nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Phụ hoàng, nếu Triệt nhi muốn thiên hạ, thì sẽ tự đi đoạt lấy, dù sao trải qua hai tay của mình mà có được, kia mới có tư vị.” Cũng đủ kích thích.
Nhìn trong ánh mắt tiểu đông tây lộ ra tự tin cao ngạo thuộc về vương giả, Thiên Nguyệt Thần biết hắn có thể .
Không phải muốn ảnh vệ cảm thụ ánh sáng ban ngày sáng rạng rỡ, mà bởi vì hắn không đủ tư cách làm cái bóng của ngươi, Triệt nhi, tâm tư của ngươi là như thế.
“Trở về đề chính, thánh linh châu trên người Triệt nhi là chuyện gì?” Đây chính là thánh linh châu biến mất trăm năm a, hơn nữa nếu như chuyện này truyền ra ngoài, sau này sợ là Triệt nhi của hắn sẽ gặp phiền toái không ngừng.
Bất quá có phiền toái cũng không tồi, bởi vì hắn tuyệt đối tự tin có thể bảo vệ tiểu đông tây, hơn nữa hài lòng hơn chính là cuộc sống của bọn hắn có thêm chút gia vị.
“Đó là di vật mẫu thân của ta giao cho ta.” Thiên Nguyệt Triệt suy tư trong chốc lát, mở miệng, trong thanh âm luôn luôn tùy tính có một tia thương cảm, mẫu thân là người hắn quan tâm nhất.
“Mẫu thân của ngươi?” Thiên Nguyệt Thần không rõ: “Tại sao mẫu thân của ngươi có thể có thánh linh châu.”
Thật ra người biết thánh linh châu không nhiều lắm, kể cả những người nắm trong tay Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ ngũ linh châu, thậm chí cũng cho rằng thánh linh châu chỉ là một truyền thuyết.
Nhưng hoàng thất Mạn La đế quốc ghi lại trăm năm trước đã từng xuất hiện thánh linh châu, cho nên Thiên Nguyệt Thần mới biết được đó là thánh linh châu biến mất trăm năm.
“Phất Lạc Đế Tư là họ của mẫu thân ta.” Lời nói của Thiên Nguyệt Triệt như quăng một tảng đà vào lòng Thiên Nguyệt Thần.
Phất Lạc Đế Tư, chỉ cần người trên đại lục này sợ là không ai sẽ quên cái họ này, bởi vì đó là Thần tộc, chẳng lẽ mẫu thân kiếp trước của Triệt nhi là người trên đại lục này?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook