Thiên Nguyệt Chi Mị
Quyển 1 - Chương 22: Mắt kính

“Tiểu điện hạ… Tiểu điện hạ… .” Nặc Kiệt thở hỗn hển chạy đến trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, phàm là những nơi hắn đi ngang qua không khỏi nổi lên một trận cuồng phong.

Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy may mắn là nơi này không có nhiều tro bụi như ở hiện đại, nếu không, với gió lốc Nặc Kiệt tạo ra, trên người của hắn nhất định dính đầy bụi bặm.

“Tiểu điện hạ có muốn nhìn thứ đồ chơi này một chút không?” Nặc Kiệt hưng phấn lấy hộp gỗ từ trong lòng ngực ra.

Cung nữ tiếp lấy hộp gỗ nhỏ từ trong tay Nặc Kiệt mở ra, nhìn thấy đồ vật bên trong hộp gỗ nhỏ, ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt sáng ngời, chính là vật này.

Bàn tay nhỏ bé trắng noãn nhẹ nhàng đem đồ trong hộp gỗ lấy ra, vật này không phải là cái gì khác mà là một mắt kiếng thập phần khéo léo. Khung do bạch ngọc chế thành, tinh phiến siêu mỏng là do hắc thủy tinh chế thành.

“Không tệ, thứ bổn điện hạ muốn đúng là vật này.” Thanh âm non nớt tràn đầy mừng rỡ, vật này có thể phủ đi màu sắc của mắt hắn , dù sao ở Mạn La đế quốc kim sắc thừa hưởng từ thánh hoa tượng trưng cho sự chúc phúc, cho nên con mắt của hắn quá mức khiến người khác chú ý .

Bất quá năm năm qua phụ hoàng bảo vệ hắn, ngay cả một giọt nước không lọt, đến nay trừ những người chiếu cố hắn thì người ở ngoài biết con mắt của hắn là kim sắc đã ít lại càng ít, chẳng qua phụ hoàng đem hành động của hắn hạn chế ở bên trong Kim Long điện, mỗi lần nhớ tới cái này Thiên Nguyệt Triệt liền cảm thấy ảo não, hắn đường đường là thiếu niên mười tám tuổi a.

Nhưng hôm nay bất đồng, hắn năm tuổi , Thiên Nguyệt Triệt chưa từng có mong đợi mình được năm tuổi như vậy, bởi vì năm tuổi có thể tự do đi lại ở hoàng cung.

“Tiểu điện hạ, sư phụ nói chưa từng thấy qua bản vẽ phác thảo của vật này, tiểu điện hạ quả nhiên thiên tư thông tuệ, lại nghĩ ra được đồ đặc biệt như vậy.”

Thiên Nguyệt Triệt đem mắt kiếng mang lên, cảm giác cũng không tệ lắm, vô luận thị giác hay là giác quan cũng cảm nhận vật này được chế tác khéo léo.

“Nặc Kiệt, có thưởng.” Thanh âm thanh thuần (trong trẻo) thật là hài lòng: “Nhưng bổn điện hạ nên thưởng cho ngươi cái gì mới tốt?” Thiên Nguyệt Triệt bắt đầu trầm tư, Nặc Kiệt thân là người tâm phúc đệ nhị bên cạnh phụ hoàng, sao có thể không có gì?

Tại sao là đệ nhị? Đương nhiên là bởi vì hắn là đệ nhất.

“Tạ ơn tiểu điện hạ ban thưởng, đây là phúc phận của nô tài.” Lúc này Nặc Kiệt khiêm tốn nói, hắn nào dám đòi tiểu điện hạ ban thưởng a, để cho bệ hạ biết rồi lại bị nhìn chằm chằm một trận, dấm của bệ hạ chua vô cùng a.

Thiên Nguyệt Triệt nhìn Nặc Kiệt bởi vì vội vàng mà tóc giả có chút loạn loạn, nhất thời cảm thấy buồn cười.

Nặc Kiệt nhìn thấy tâm tình Thiên Nguyệt Triệt không tệ liền mở miệng hỏi: “Sao tiểu điện hạ lại muốn đồ chơi này ?”

Cái này a?

Mục mâu của Thiên Nguyệt Triệt dưới mắt kiếng chợt lóe quang mang, hai chân vươn ra để cho cung nữ đi giày cho hắn, lông chồn nước hắc sắc càng làm nổi bật gương mặt phấn hồng xinh đẹp, nhìn qua giống như là búp bê gốm sứ.

Tay nhỏ bé hướng Nặc Kiệt ngoắc ngoắc, Nặc Kiệt vội vàng ngồi xổm người xuống, Thiên Nguyệt Triệt hướng phía Nặc Kiệt nhẹ nhàng nói một câu.

“Cái gì?” Nặc Kiệt la lớn: “Tiểu điện hạ muốn xuất cung?”

“Không được sao?” Đột nhiên thanh âm non mềm có chút nghẹn ngào: “Phụ hoàng để cho Nặc Kiệt tới chiếu cố bổn điện hạ, cũng không chấp thuận cho Nặc Kiệt ngươi lớn tiếng ồn ào với bổn điện hạ, Triệt nhi biết rồi, Nặc Kiệt thấy Triệt nhi còn nhỏ nên khi dễ, Triệt nhi muốn đi tìm phụ hoàng.”

Tay nhỏ bé nắm vạt áo, đáng thương mếu máo cái miệng nhỏ nhắn, chạy ra ngoài Kim Long điện.

Khi dễ?

Hắn nào có khi dễ tiểu điện hạ, cho hắn thêm một lá gan cũng không dám a, nhưng là…

“Tiểu điện hạ… Tiểu điện hạ… .” Nặc Kiệt ba bước đuổi theo, sự thật chứng minh Thiên Nguyệt Triệt chạy rất chậm, là cố tình chờ Nặc Kiệt đuổi theo, chỉ mới chạy có mấy bước đường.

“Tiểu điện hạ, nô tài không phải không muốn dẫn người xuất cung, mà là bệ hạ phân phó, tiểu điện hạ mới năm tuổi chỉ có thể ở trong cung, tiểu điện hạ còn nhỏ không biết bên ngoài lòng người tà ác.” Nặc Kiệt cơ hồ muốn khóc lên, lão tổ tông đã khó hầu hạ, tiểu tổ tông càng khó hầu hạ hơn.

“Nói nhảm, Nặc Kiệt khi dễ bổn điện còn nhỏ không biết gì, bổn điện biết bên ngoài chơi vui.” Thiên Nguyệt Thần chu cái miệng nhỏ, lập tức phản bác lời nói của Nặc Kiệt.

“Tiểu điện hạ chưa từng ra cung làm sao biết bên ngoài chơi vui?” Nặc Kiệt cẩn thận ứng phó.

“Ngươi xem, ngươi xem, Nặc Kiệt công công lại khi dễ Triệt nhi không biết gì, Triệt nhi nhớ kỹ ngày đó phụ hoàng hạ triều trở về thấy Triệt nhi đang ngủ trưa nên không đánh thức Triệt nhi, sau đó phụ hoàng hỏi ngươi: gần đây ngoài cung có những việc gì hay? Ngươi nghe, phụ hoàng cũng thấy thú vị, sau đó ngươi nói: việc hay gần đây có rất nhiều.

Đầu tiên là đại công tử nhà XXXX cùng công tử nhà XXXX nào đó đánh đập luyến đồng, mặc dù Triệt nhi không biết luyến đồng là gì, nhưng chờ phụ hoàng hạ triều trở lại, Triệt nhi lập tức đi hỏi một chút.

Tiếp theo Nặc Kiệt nói cho phụ hoàng có một mặt hàng mới tới Phù Vân Các, hỏi phụ hoàng có muốn nhanh đến xem, Triệt nhi nghe được phụ hoàng nói Triệt nhi sắp tỉnh nên không đi, nhưng Phù Vân Các là địa phương nào, món hàng mới là vật gì, có thể ăn sao? Triệt nhi cũng muốn ăn.

Nặc Kiệt… .”

Mỗi một câu Thiên Nguyệt Triệt nói, mồ hôi của Nặc Kiệt theo đó mà nhỏ xuống một giọt, đặc biệt là câu nói của tiểu điện hạ “Triệt nhi cũng muốn ăn”, thanh âm mềm mại kia, Nặc Kiệt nghe được mà cả người chao đảo .

Nếu để cho bệ hạ biết tiểu điện hạ cũng muốn ăn, đoán chừng hắn nên trực tiếp đem dao đặt trên cổ cho rồi, nhưng hắn vẫn còn trẻ, còn không muốn chết a.

“Huống chi… .” Non nớt thanh âm kéo dài.

“Huống chi cái gì?” Mỗ ngơ ngác rơi vào bẫy. (“Mỗ” chỉ một người có tên nhưng không nói ra)

“Di.” Thanh âm đột nhiên biến thành tò mò : “Nặc Kiệt không biết ngày mai là sinh thần của phụ hoàng sao?”

Rốt cuộc giọt mồ hôi cuối cùng đã rơi xuống, Nặc Kiệt đảo cặp mắt trắng dã: ” Nô tài biết.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương