Nhìn quanh căn phòng xa hoa, Hồ Tịnh Nghi nhận ra mình đã chính thức bước vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Từ những chiếc rèm cửa bằng vải lụa đắt tiền, đến bộ chăn ga giường êm ái, mọi thứ ở đây đều phản ánh sự giàu có và quyền lực của Trương gia.

Nhưng sự giàu sang này không mang lại cảm giác an toàn cho cô.

Ngược lại, nó chỉ khiến cô càng thêm lạc lõng và bất an.
Cô bước ra khỏi giường, chân tay vẫn còn yếu sau cơn sốt, nhưng Hồ Tịnh Nghi biết cô cần phải chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp tới.

Cô đi tới cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Vườn hoa bên dưới được chăm sóc tỉ mỉ, những bông hoa nở rộ trong ánh nắng sớm.

Nhưng vẻ đẹp ấy chỉ làm cô cảm thấy càng xa cách với cuộc sống giản dị mà cô từng có.
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ mông lung, cánh cửa phòng một lần nữa mở ra.

Lần này, một người phụ nữ trung niên bước vào, ăn mặc chỉnh tề trong bộ trang phục của một quản gia.

Bà cúi đầu chào Hồ Tịnh Nghi với vẻ kính cẩn.
-“Chào Thiếu phu nhân, tôi là Quản gia Lâm.

Thiếu gia đã giao phó cho tôi nhiệm vụ chăm sóc cô trong thời gian cô ở đây.


Nếu có bất cứ điều gì cần, xin hãy nói với tôi.”
Hồ Tịnh Nghi gật đầu nhẹ, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

“Cảm ơn bà, Quản gia Lâm.

Nhưng tôi chỉ muốn biết khi nào tôi có thể gặp mẹ tôi?”
Quản gia Lâm mỉm cười hiền từ, đáp lời.

“Thiếu gia đã sắp xếp cho bác sĩ giỏi nhất đến chăm sóc mẹ cô tại bệnh viện.

Hiện tại, tình hình của bà đã ổn định và đang dần hồi phục.

Thiếu gia cũng đã yêu cầu không ai được làm phiền bà để bà có thể nghỉ ngơi tốt nhất.”
Hồ Tịnh Nghi nghe vậy, cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, nhưng trong lòng cô vẫn còn ngổn ngang bao nỗi lo.

“Cảm ơn bà.

Tôi chỉ hy vọng mẹ tôi sẽ nhanh chóng khỏe lại.”
Quản gia Lâm cúi đầu.

“Thiếu gia rất quan tâm đến điều đó, nên cô có thể yên tâm.”
Hồ Tịnh Nghi định nói thêm điều gì đó, nhưng rồi cô im lặng.

Sự tốt bụng của Trương Cảnh Bách làm cô bối rối.

Anh dường như làm tất cả để bảo vệ cô và mẹ, nhưng tại sao lại chọn cô cho một hợp đồng hôn nhân? Cô không thể nào hiểu được lý do thực sự đằng sau hành động của anh.
-“Thiếu phu nhân, bữa sáng đã được chuẩn bị.

Nếu cô sẵn sàng, tôi sẽ đưa cô xuống ăn.” Quản gia Lâm nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Hồ Tịnh Nghi mỉm cười đáp lại.

“Vâng, tôi sẽ xuống ngay.”
Sau khi quản gia rời đi, cô nhìn mình trong gương.

Vẻ mặt cô vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt đã trở nên kiên định hơn.

Dù có điều gì xảy ra đi nữa, cô sẽ không để mình bị cuốn theo số phận một cách mù quáng.

Cô phải tìm hiểu rõ mọi thứ và giữ vững lập trường của mình.
Khi bước xuống cầu thang, Hồ Tịnh Nghi thấy Trương Cảnh Bách đã ngồi chờ ở bàn ăn.


Anh đang đọc báo, nhưng khi cô đến gần, anh gấp lại và nhìn cô với ánh mắt trầm tĩnh.
-“Ngồi đi,” anh nói, ra hiệu cho cô ngồi đối diện.
Bữa sáng được dọn lên với những món ăn tinh tế và đẹp mắt.

Nhưng Hồ Tịnh Nghi không có tâm trạng để thưởng thức.

Cô chỉ muốn nhanh chóng giải quyết mọi việc và tìm hiểu thêm về người đàn ông trước mặt.
-“Anh có thể giải thích thêm về bản hợp đồng không?” Cô hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Trương Cảnh Bách đặt tờ báo xuống bàn, nhìn cô một lúc trước khi trả lời.
-“Như tôi đã nói, đây là một thỏa thuận đôi bên cùng có lợi.

Tôi cần một người vợ trên danh nghĩa, và em cần tiền để chữa bệnh cho mẹ.

Đơn giản là vậy.”
-“Nhưng tại sao lại là tôi?” Cô vẫn chưa bỏ qua câu hỏi đó.
Anh hơi nhếch môi, như thể câu hỏi của cô đã làm anh cười.

“Tôi không cần một người phụ nữ với quá nhiều tham vọng hoặc yêu cầu.

Tôi cần một người như em—đủ thông minh nhưng cũng đủ biết khi nào cần im lặng.

Hơn nữa… có lẽ tôi cũng có một chút cảm tình với em.”
Câu nói cuối cùng của anh làm cô ngạc nhiên.

Cảm tình? Điều đó có nghĩa là gì?
Trước khi cô kịp phản ứng, Trương Cảnh Bách đã đứng dậy.

“Em không cần suy nghĩ quá nhiều.


Chúng ta chỉ cần làm tốt vai trò của mình.

Còn lại, hãy để tôi lo.”
Anh bước đi, để lại Hồ Tịnh Nghi ngồi lặng yên với những câu hỏi không lời giải đáp.

Cô biết rằng đây chỉ mới là khởi đầu cho một cuộc sống đầy thử thách và bất ngờ phía trước.
Cuối cùng vào buổi trưa Hồ Tịnh Nghi cũng được gặp mẹ.

Cô nhìn thấy bà tiều tụy đi rất nhiều thì vô cũng đau sót.
-“ Tịnh Nghi, người đã giúp chúng ta là ai thế?”
Cô đang gọt trái cây thì dừng lại
-“ Dạ…là bạn trai của con ạ”
-“ Con có bạn trai lúc nào thế? Sao không nói cho mẹ”
-“ Con xin lỗi vì đã giấu mẹ”
-“ Mẹ thấy cậu ấy là người tốt.

Tịnh Nghi, con…”
-“ Mẹ, con cưới anh ta nhé”
Chưa để bà Hồ nói xong câu, Hồ Tịnh Nghi đã vội vả chen lời khiến bà đứng hình.

“ cưới?!!!”
...----------------....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương