Thiên Nga Đen Thiên Nga Trắng
-
12: Chạy Trốn
Biết được tin Lý gia từ chối giúp đỡ, Trương Cảnh Bách lo sợ mọi chuyện sẽ đi quá xa.
Bầu trời của Trương gia có thể sụp đổ bất cứ khi nào, đến lúc đó cô gái mà anh cưu mang phải sống sao giữa một bày sói hoang đói khát? Trương Cảnh Bách tìm đến phòng bệnh của Hồ Tịnh Nghi, nhìn người phụ nữ có khuông mặt giống với người con gái anh yêu như sinh mệnh.
Trương Cảnh Bách quyết định phải đưa cô đến nơi an toàn trước khi anh có mệnh hệ gì.
Hồ Tịnh Nghi bị Trương Cảnh Bách đánh thức
-“ Sao anh lại đến đây vào giờ này?”
Trương Cảnh Bách cẩn thận tháo từng sợi dây chuyền dịch và máy theo dõi nhịp tim, tránh làm đau cô.
Mắt Hồ Tịnh Nghi mở to, ngỡ ngàng trước hành động bất ngờ của anh.
-“Sao anh lại đến đây vào giờ này?” - Giọng cô khàn khàn, yếu ớt, nhưng trong đó chứa đựng sự lo lắng không thể che giấu.
Anh không trả lời ngay, ánh mắt kiên định đầy lo toan.
Trương Cảnh Bách cúi người, bế Hồ Tịnh Nghi lên như bế một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
Hơi thở của cô dồn dập, tim đập nhanh hơn khi cảm nhận sự gấp gáp và căng thẳng từ anh.
-“Tôi đưa em đến nơi này,” - Anh nói nhỏ nhưng rõ ràng, âm thanh trong đêm tĩnh lặng càng làm cho lời nói ấy trở nên sắc lạnh.
Trương Cảnh Bách bước đi nhanh chóng, không hề ngần ngại.
Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn đường vàng vọt chiếu rọi lên những khuôn mặt nghiêm nghị của vài tên vệ sĩ, tất cả đều hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của tình hình.
Không gian tĩnh mịch của bệnh viện càng làm nổi bật sự căng thẳng đang dâng trào trong lòng anh.
Hồ Tịnh Nghi muốn hỏi thêm, nhưng khi nhìn vào ánh mắt cương nghị, quyết đoán của Trương Cảnh Bách, cô biết rằng lời anh nói ra không phải để thảo luận.
Cô cảm nhận được sự bảo vệ trong từng cử chỉ, dù mơ hồ nhưng cũng đủ để cô tin tưởng.
Thế giới xung quanh họ như đang đổ vỡ, nhưng trong khoảnh khắc này, Trương Cảnh Bách chỉ tập trung vào việc bảo vệ cô, không để bất kỳ nguy hiểm nào có thể chạm đến cô gái anh đã nguyện chăm sóc.
Chiếc xe ô tô màu đen đang chờ sẵn ở cuối con đường, ánh sáng từ đèn xe lờ mờ xuyên qua màn đêm.
Trương Cảnh Bách không chậm trễ, anh mở cửa xe, nhẹ nhàng đưa Hồ Tịnh Nghi vào ghế sau.
Sự lo lắng dâng trào trong lòng cô, nhưng bàn tay rắn rỏi của Trương Cảnh Bách đặt lên vai cô như một lời trấn an ngầm.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” - Hồ Tịnh Nghi cất giọng, giọng nói như lạc trong không gian kín của chiếc xe.
“Tôi đưa em đến Mỹ, chúng ta tạm thời ở đó,” - Anh đáp lại, mắt vẫn không rời khỏi con đường phía trước.
Động cơ xe rồ lên, nhanh chóng lướt qua những con phố vắng lặng của thành phố.
Hồ Tịnh Nghi nhìn ra cửa sổ, nơi những ngọn đèn đường mờ ảo chạy ngược về phía sau.
Cô cảm nhận sự khẩn trương trong từng nhịp thở của anh, nhưng không thể hiểu hết được sự phức tạp của tình huống này.
Những lời nói của anh, dù ngắn gọn, nhưng chất chứa sự lo lắng và trách nhiệm mà cô chưa từng thấy trước đây.
Trương Cảnh Bách không nói thêm gì, chỉ tập trung lái xe, đôi mắt sắc bén và tinh thần luôn cảnh giác, như một con mãnh hổ đang đưa con mồi của mình đến nơi an toàn.
Trong không gian tĩnh lặng, Hồ Tịnh Nghi chỉ có thể dựa vào cảm giác tin tưởng mơ hồ dành cho anh, người đàn ông đã không ngần ngại làm mọi cách để bảo vệ cô.
Chiếc xe tiến đến sân bay tư nhân, nơi một chiếc máy bay nhỏ đã chờ sẵn.
Bầu trời đêm tĩnh lặng, chỉ có âm thanh của động cơ máy bay vang lên như khúc nhạc dạo đầu cho cuộc hành trình đầy bất trắc.
Anh biết cô lo lắng cho mẹ nên mở lời
-“ Ngày mai mẹ em cũng sẽ đến Mỹ cùng chúng ta, tôi đã tìm bác sĩ giỏi nhất ở Washington cho mẹ em”
-“ Rốt cuộc anh tại sao phải trốn tránh?”
Trương Cảnh Bách giữ ánh mắt bình tĩnh khi nghe câu hỏi của Hồ Tịnh Nghi.
Trong ánh sáng mờ ảo của đèn sân bay, gương mặt anh hiện lên đầy nét nghiêm trọng, nhưng vẫn cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng để trấn an cô.
-“Không phải là trốn tránh,” anh đáp, ánh mắt hướng về phía máy bay.
-“Là bảo vệ.
Em không thể tưởng tượng được tình hình nguy hiểm thế nào.
Chúng ta cần một nơi an toàn để tạm thời rút lui, tìm cách phản công.”
Hồ Tịnh Nghi nhíu mày, lòng đầy mâu thuẫn.
Cô không biết mình nên tin tưởng anh đến mức nào, nhưng giọng nói chắc chắn của anh khiến cô cảm thấy một phần nào đó yên tâm hơn.
Cảnh Bách tiếp tục, ánh mắt quay trở lại nhìn cô, thể hiện sự quyết tâm không thể lay chuyển.
-“Mọi thứ tôi làm đều vì sự an toàn của em và mẹ em.
Giây phút em kí vào bản hợp đồng đó em đã là người của tôi rồi”
Câu nói của anh xua tan phần nào nỗi lo lắng trong lòng Tịnh Nghi.
Chiếc máy bay đã sẵn sàng cất cánh, và giờ đây, chỉ còn một bước nữa để bước vào cuộc hành trình không lường trước.
-“ Nếu tôi chết, sẽ không có ai phía sau chống lưng cho em nữa”
...----------------....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook