Minh Tá Đông giật mình quay đầu.

Phượng trâm trên đầu nàng theo động tác mà khẽ lắc lư, phát ra âm thanh trong trẻo.

“Tỷ tỷ, tỷ có phải quên rồi không? Tiên đế đã ban hôn cho ta, ta mới là chính thất của Lý Huyền Ca, ta mới là hoàng hậu tương lai!”

Tứ muội đắm chìm trong niềm vui của chính mình, nhìn ra cửa sổ khép hờ, hơi ngẩn ngơ:

“May thay, may thay ngày đó ta đã giúp tỷ việc đó! Ta cũng coi như đã giúp hắn một tay, hắn phải cho ta một vị trí!”

Người đêm đêm mở cửa sổ cho ta, chính là nàng.

Nếu Triệu Triết biết trước, hẳn đã không để nàng quay lại phản bội hắn.

“Tứ muội, về ngủ đi, đừng phát điên nữa.”

Nàng ngẩng lên nhìn ta, ánh mắt đầy oán hận:

“Minh Vấn Thu, ta ghét sự bình tĩnh của tỷ nhất! Ngày ấy bốn chúng ta ở trong ngục, tỷ nói ta sẽ không sao, kết quả thì sao? Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, tiên đế suýt chút nữa đã một kiếm lấy mạng ta!”

Ta lặng lẽ nhìn nàng, giọng kiên nhẫn:

“Trong ngục ngày ấy, nếu ta nói Hoàng thượng sẽ g.i.ế.c ngươi, ngài sẽ không ra tay ngay, nhưng sẽ chứng minh chúng ta không linh nghiệm, bốn người chúng ta đều không còn mạng.”

“Đó là tai bay vạ gió!” Minh Tá Đông cười lạnh, “Nếu phải nói vậy thì ta chính là người cứu các ngươi, các ngươi Minh gia nợ ta một mạng!”

Ta nhìn nàng thản nhiên:

“Tá Đông, ta quen biết muội đã mười năm, chưa bao giờ bạc đãi muội. Chẳng lẽ hôm nay chúng ta lại trở mặt chỉ vì câu nói trong ngục sao?”

Minh Tá Đông nhìn ta rất lâu, bước từng bước đến gần, ánh mắt lạnh lẽo dần:

“Vọng văn vấn thiết, xuân hạ thu đông, chỉ riêng tên của ta là khác biệt.”

“Các người ai cũng giỏi thuật số, chỉ có ta là học không được.”

“Nhưng tai họa giáng xuống, ta lại là người chịu đựng đầu tiên!”

Nàng từng chữ từng lời nói: “Minh Vấn Thu, ngươi bảo ta làm sao… làm sao có thể không hận các người được!”

Nàng đã đến trước mặt ta.

Ta lạnh nhạt cúi đầu nhìn nàng, từng chữ từng lời đáp: “Tứ muội, lời này nói ra, là trách ta không nên thu nhận muội sao? Ta lẽ ra nên để muội tiếp tục xin ăn dưới chân Bạch Vân Tự, chứ không phải đứng trước mặt ta mà oán trời oán đất.”

Minh Tá Đông nhìn thẳng vào mắt ta, lạnh lùng mở miệng:

“Ta muốn trách thì cũng chỉ trách ta không có cha mẹ như ngươi, không có thiên phú như ngươi, không có người yêu như ngươi… nhưng ta không oán trách bản thân mình, ta đã làm đủ tốt rồi!”

Nàng đột nhiên bật cười thành tiếng, trong mắt ướt lệ, thần thái như điên loạn:

“Tam tỷ, ngươi cũng đã lừa ta, đúng không?”

“Cũng may là ta không tin lời ngươi, không chọn Thôi Tống, mà chọn Lý Huyền Ca. Ta đã dâng bản đồ mật đạo hoàng cung cho hắn, đợi hắn mang quân vào cung sẽ phong ta làm hoàng hậu!”

Ta nhìn ra xa.

Phía cuối cao tường hoàng cung, thấp thoáng có những đuốc lửa rực cháy, từng chấm từng chấm sáng ngời.

Lý Huyền Ca đã đến rồi.

Ta và Minh Tá Đông nhìn nhau, khóe môi khẽ nhếch lên, bật cười chua xót:

“Muội không chọn Thôi Tống, muội không biết muội đã bỏ lỡ điều gì.”

Nàng giả vờ như không để ý, cúi đầu cười nhạt.

Ta nhìn về phía tay áo bên phải của nàng, giọng nói bình thản:

“Nếu giờ muội chịu buông thứ trên tay xuống, ta vẫn còn nguyện ý để lại cho muội một con đường sống.”

Nàng sững sờ nhìn ta, tựa như thấy quỷ, mặt mày tái nhợt, môi dưới khẽ run:

“Ngươi có thể biết, ngươi có thể biết trước… chẳng lẽ là ta…”

Nàng không tin nổi, cúi đầu suy nghĩ, cắn chặt răng, sắc mặt càng thêm dữ tợn:

“Ta không tin!”

Nàng đột nhiên giơ cao d.a.o găm, định đ.â.m xuống.

Ta vừa định lùi lại, một mũi tên từ phía sau xé gió bay tới, đ.â.m sâu vào n.g.ự.c nàng.

Cánh tay của nàng dừng lại giữa không trung, đôi chân cũng đứng không vững.

Ta rút chiếc trâm vàng đuôi phượng từ trên đầu nàng, dùng hết sức đ.â.m vào cổ họng nàng, mặc cho dòng m.á.u ấm áp phun trào lên mặt, ta cũng không buông tay.

Cho đến khi Tứ muội ngã vào lòng ta.

Nàng đặt cằm lên vai ta, nghiêng đầu sát tai, giọng nói yếu ớt vô cùng:

“Tỷ tỷ… rốt cuộc… ta đã bỏ lỡ điều gì?”

Ta nhẹ nhàng ôm lấy nàng:

“Mẫu thân của muội, cả đời này bà luôn yêu muội.”

Trong màn đêm mờ mịt, Minh Tá Đông gắng gượng quay đầu lại, đôi mắt mở to, ngập tràn nước mắt nhìn tôi, giọng nàng vang lên yếu ớt và lạc lối:

“Bà ấy… là… ai?”

Ta nhắm mắt lại, hai hàng lệ chảy dài.

Nàng cứ thế trượt dần theo vai ta, cơ thể mềm nhũn rơi xuống nền đất.

Đôi mắt đẫm lệ, nàng khẽ mở miệng, như vẫn đang thì thầm hỏi—

Là ai?

Ta nhẹ nhàng khép đôi mắt nàng lại:

“Muội muội, không nói cho muội biết, là vì muốn tốt cho muội.”

Lý Huyền Ca xoay người xuống ngựa, lao tới ôm ta:

“Nàng không sao chứ?”

Ta ngây người một hồi.

Một lát sau mới hồi thần, ngước lên nhìn Lý Huyền Ca, ôm chặt lấy hắn:

“Ta sợ lắm, thật đấy. Chàng đã quay lại, chàng cuối cùng đã quay lại rồi.”

Lý Huyền Ca ôm ta, nhẹ nhàng cúi đầu, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của ta:

“Là lỗi của ta, ta không nên bỏ lại nàng.”

Ta nằm trong vòng tay hắn khẽ bật khóc, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi một cách vô tình:

“Chàng mang bao nhiêu người vào cung?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương