Thiên Mệnh Khả Biến
Chương 800: Trên khán đài

Chương 800: Trên khán đài

- Đại ca…

Trên khán đài, Tiêu Hoa quay sang Tiêu Thần, ánh mắt có đôi chút lo ngại, nhưng đa phần vẫn là tò mò. Hắn muốn hỏi nhận định của Tiêu Thần trước màn trình diễn mà trong con mắt còn chưa trải sự đời nhiều của mình, đã thật là diễm lệ.

- Ừm…

Tiêu Thần tay chống cằm, vẫn giữ tư thế hơi nghiêng đầu mà nhìn xuống phía dưới, nét mặt vẫn nghiêm nghị không hiển lộ vui buồn. Chỉ có Tiêu Hoa mới để ý được đôi đồng tử của người anh họ đang hơi khẽ co giãn. Nhãn lực của Mông tộc bọn họ cũng là 1 thiên phú nổi tiếng thế gian, có thể mở rộng trường nhìn lên tới gần 180 độ, bao quát toàn bộ mọi chuyển động, vừa có thể phóng nhãn nhìn rất xa về phía trước, tập trung tuyệt đối vào mục tiêu. Thế nhân gọi đó là Ưng Nhãn.

Tiêu Hoa biết, dù không thể hiện rõ rệt ra ngoài, nhưng có thể khiến cho Tiêu Thần nghiêm túc quan sát như vậy, hẳn cũng là 1 thành tựu khó người đạt được.

- Phải đấu mới biết.

1 lúc sau, Tiêu Thần mới chầm chậm đưa ra kết luận này.

Tiêu Hoa cũng có chút sửng sốt. Phải đánh mới biết ư? Là chính Tiêu Thần hiện tại cũng không thể tự tin tuyệt đối mà tuyên bố phần thắng sao? Hắn biết tính cách của đại ca mình, nếu không thể nắm chắc quá chín phần tự tin, sẽ không bao giờ đưa ra khẳng định.

Dù năm ngoái không trực tiếp tham gia, nhưng thông qua vô tuyến tại Hỏa Hành Kinh, Tiêu Hoa chẳng bỏ lỡ bất kì cuộc đấu nào của Tiêu Thần. Triệu Minh Tâm của Tiên Phái, chẳng phải năm ngoái chịu không nổi 3 mũi tên mà thúc thủ sao?

- Xem ra… - Tiêu Thần lại tiếp tục, ánh mắt đã khẽ khàng quét qua toàn bộ trường thi - Năm nay Tiên Phái thực sự hiển lộ uy phong, thực lực bung ra chẳng còn chút nào giấu giếm.

- Giấu giếm? - Tiêu Hoa hỏi - À, lại là thói xấu của người phương Nam mà anh vẫn kể, là luôn luôn gian trá phải không? Vậy chẳng lẽ nào, những năm trước, họ vẫn giấu bài không tung hết thực lực? Nhưng đây là Kim Tinh Hội, tự mình kìm hãm mình, kết quả không đạt được tốt nhất, thì họ có lợi gì?

Tiêu Thần lặng im không nói. Hắn cũng chỉ là hơn Tiêu Hoa vài năm lịch duyệt, chỉ gọi là hiểu biết hơn chút so với đệ đệ ngây thơ của mình mà thôi. Tâm cơ của người phương Nam, hắn có đôi chút kiến giải đấy, nhưng chưa đủ để ghép thành lời mà giải thích cho cặn kẽ.

===

- Tứ Đại xem ra những năm vừa qua lại tự mình đa đoan.

Tại 1 góc khác của khán đài, Diệt Vô Sắc cất lời, khiến Eric giật mình.

- Vâng? - Hắn ngây ngô hỏi lại, chưa hiểu ý của vị huynh đài này. Nãy giờ hắn vẫn đang tròn mắt há miệng mà chiêm ngưỡng Luyện Dược.

- Ý của hắn là, - giọng phụ nữ bên cạnh vang lên - Nhắm thấy tranh vị trí nhất bảng chẳng lại, nên Tứ Đại Tiên Phái cũng không muốn lộ rõ thực lực, ém lại đường lùi, vì phải đề phòng 3 môn phái kia, chẳng kẻ nào muốn tự vạch áo cho người xem lưng. Xem chừng mọi người đều đã lường tới ngày này từ sớm rồi.

Người vừa lên tiếng là Cầm Dạ Nguyệt.

- Anh Eric, cô Nguyệt nói như vậy nghĩa là sao ạ?

Eric cúi xuống nhìn cô bé xinh xắn mà dạo gần đây hay quấn lấy hắn, mà mọi người vẫn gọi là Song Nhi. Song Nhi đó giờ vẫn kè kè bên Cầm Dạ Nguyệt như chú gà con không nỡ rời xa mẹ, nhưng vì bản chất Dạ Nguyệt lại là người trưởng thành trước tuổi, mở mồm ra là chính chị chính em, hoặc toàn là những lời thâm sâu bí hiểm, cô bé Song Nhi nghe vào tai chỉ thấy nhức đầu. Trái lại, Eric lại là kẻ hiền lành, cũng rất biết cách chơi với trẻ con, đặc biệt là hắn cũng mang lại cảm giác ngô nghê rất giống với cô bé, hỏi chuyện hắn sẽ dễ dàng và đỡ ngại hơn nhiều so với Dạ Nguyệt. Thế là chả biết từ khi nào, cô bé đã quấn quýt bên Eric cứ như anh trai ruột thịt của mình, càng khiến cho Diệt Vô Sắc khó xử.

- Hẳn là… - Eric ngẫm nghĩ, hắn tuy bản tính có hơi thật thà đôn hậu, nhưng lịch duyệt khi làm Runner cũng chẳng phải giả dối - Tứ Đại Tiên Phái sớm đã suy tính đến chuyện bị sáp nhập làm 1. Họ hẳn đã sớm giấu hết bài vở lại để che đậy thực lực thật sự của mình, chờ tới khi thích hợp mới tung ra, xuất kỳ bất ý.

- Thì ra vậy! - Song Nhi như đã được giải thích tỏ tường, vui vẻ cười. Đi theo Cầm Dạ Nguyệt bấy lâu nay, đúng là dù 1 đứa trẻ con cũng sẽ trở nên am tường thế sự. - Nhưng như vậy chẳng phải họ tự làm giảm thành tích của mình xuống hay sao?

Thắc mắc này thốt ra từ 1 nữ hài 11 tuổi, lại khiến người ta cảm thấy chính đáng vô cùng. Bọn họ đồng hành cùng Vân Như Tài 1 đoạn đường, cũng từng nghe đôi lần lý do vì sao phải sáp nhập Tiên Phái, chẳng phải vì thành tích trên Phượng Hoàng Bảng càng ngày càng bết bát hay sao?

Tứ Đại Tiên Phái vì lo xa đến chuyện sáp nhập, nên không hẹn mà cùng nhau giấu bài, khiến thành tích tụt giảm, lại vô tình gây nên việc sáp nhập? Chẳng phải là tự mình đa đoan thì là gì?

- Mấy tiểu bối, - Đột ngột 1 giọng nói vang tới từ hàng ghế phía trước, chếch bọn họ không xa - Chuyện đời đâu có đơn giản đến mức để mấy hài tử bọn bây có thể bắt bẻ như vậy?


- Đường sư thúc, sư thúc vẫn khoái hoạt như ngày nào.

Diệt Vô Sắc chủ động cất tiếng chào hỏi, khiến cả Dạ Nguyệt lẫn Eric đều có phần bất ngờ. Cái tên hờ hững với mọi sự trên đời này, xem chừng vẫn có chút lễ nghĩa tối thiểu.

- Chả dám, làm sao phong lưu được như sư điệt, xa xứ trở về, lại đã có 1 đại mỹ nhân, 1 tiểu mỹ nữ cận kề bên mình. - Đường Thái Nguyên xua xua tay - Lão già này cũng chả khoái hạt gì lắm, sắp sửa bị sư phụ ngươi đá văng đài rồi. Nào nào, giới thiệu với mấy đứa, đây chính là viên ngọc sáng giá nhất của Tiên Đạo Bắc Hà, người đã từng vô địch Kim Tinh Hội, chính là Diệt Sư huynh thần tượng của tụi bay đấy!

Diệp Lâm Anh đứng dậy chắp tay thi lễ, còn đám trẻ kế bên thì nhao nhao nhoài người tới như muốn nhìn rõ hơn nhân vật truyền kì của Tiên Đạo Tứ Vân Sơn, rốt cuộc bị Diệp Lâm Anh lườm cho 1 cái, cũng đành chắp tay chào hỏi cho đúng lễ nghi.

Diệt Vô Sắc cũng mỉm cười ôm quyền đáp trả. Đối với đồng đạo, hắn cũng có đôi phần hảo cảm. Con người hắn vốn là như vậy, ai dùng lễ nghĩa đối đãi hắn, hắn cũng sẽ mang thiện ý mà đáp trả.

- Bạn gì ơi, tớ có cái này hay lắm nè, coi không?

Cô bé con đang ngồi phía sau Đường Thái Nguyên, bỗng nhiên chủ động chạy lại chỗ Song Nhi, vẻ mặt tươi cười, điệu bộ úp úp mở mở, rồi xòe bàn tay đang giấu sau lưng ra.

Trên bàn tay cô bé, vùng không gian nhỏ dường như lại lằn lên những vệt vô hình, đan lại với nhau, mà hơi nghiêng đầu có thể nhìn ra là 1 bông hoa đang chậm rãi chuyển động.

Cô bé tên là Tiểu Kha, sư muội của Diệp Lâm Anh. Thứ cô vừa làm là 1 thủ thuật nhỏ của Định Chế Hệ, mà Đường sư thúc trong lúc rảnh rỗi đã chỉ cho cô, mà chẳng biết đem khoe với ai. Vừa hay, tại Luyện Dược Hội, lại gặp 1 nữ hài bằng tuổi mình. Song Nhi nhìn thấy tiểu xảo này, mắt tròn mắt dẹt nhảy cẫng lên thán phục. Rất nhanh chóng, 2 cô bé đã tíu tít kết bạn với nhau.

- Thánh Nữ của Dị Tộc lại đại giá quang lâm tới Kim Tinh Hội, là vì muốn xem trò náo nhiệt, hay lại mang khát vọng di sơn đảo hải nào đây?

Lão Đường ôm quyền chào hỏi Cầm Dạ Nguyệt, thuận miệng vẫn chêm vào đôi câu châm chọc.

- Hóa ra là Đường Trưởng lão danh tiếng lẫy lừng, Đại năng Định chế bậc nhất trong thiên hạ - Cầm Dạ Nguyệt cũng không đến mức bất kính với người cao tuổi, cũng rất đưa đẩy đáp lời - Tiểu nữ chân yếu tay mềm, cũng chẳng dám hoài bão điều gì lớn lao, chao ôi, làm sao dám so bì với Đường Trưởng lão, lại có thể đào tạo nên 1 môn đồ xuất sắc nhường ấy.

Nói rồi, Cầm Dạ Nguyệt hướng dung nhan khuynh quốc khuynh thành của mình, rất tự nhiên mà đánh mắt về phía sân thi đấu bên dưới, khiến Đường Thái Nguyên cũng giật mình nhìn theo.

Diệt Vô Sắc nãy giờ vẫn nhìn về phía đó, lông mày cũng hơi nhướn lên.

Diệp Lâm Anh cũng sửng sốt, nãy giờ hắn đã lơ là chú ý diễn biến cuộc đấu.

Phía dưới sân, không chỉ Triệu Minh Tâm phô bày tài năng khiến người khác phải trầm trồ, mà từ phía đệ tử của lão Đường, kẻ vốn chẳng được coi là hạt giống của hội, lại đang phát sinh dị tượng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương