Thiên Mệnh Chi Lăng
-
Chương 51: 51: Thiên Y Môn
Thiên không một mảnh trong trẻo, xuân sắc tràn đầy, không khí Kinh Thành vẫn cứ ồn ào náo nhiệt, chỉ riêng phủ Lăng Vương có chút ảm đạm mấy phần.
Từng cơn gió thổi qua Thanh Cư Viên vang lên xào xạc, cỏ cây điêu tàn, tiếng côn trùng liên tục kêu vang làm cho tiểu viện yên bình thêm mấy phần thê lương, bởi vì chủ tử của nơi này đến nay vẫn "hôn mê bất tỉnh".
Lúc này, thân ảnh hai nữ tử thanh y quỷ dị xuất hiện trong phủ, nữ nhân bên trái dáng người đầy đặn, mang theo nét đẹp dịu dàng.
Nữ nhân bên phải lại khoác lên mình y phục bó sát thân thể, lộ ra thân hình mềm mại quyến rũ.
Hai người này không ai khác là Bạch Vân và Hắc Nguyệt.
Hai nàng theo dặn dò của Lăng Thiên Hàm, ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, đến nay có chút manh mối liền trở về bẩm báo.
Hai người vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Lăng Thiên Hàm nằm nhoài trên bệ cửa sổ, tay cầm bút lông không ngừng khua loạn, tư thế lười biếng như con mèo nhỏ.
Mà bên cạnh nàng, Nhan Cẩn Nhi khoác trên người hồng y phiêu dật, mắt phượng long lanh mang theo nét trí tuệ, đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn quả không sai, chỉ cần nhìn vào mắt nàng cũng đủ biết nàng là một người vô cùng thông minh tài trí, hiện tại còn mang theo phong vận nữ nhân thành thục mê người.
Dưới đôi mắt phượng là mũi ngọc cao chót vót, trắng bóng như sứ, hai gò má ửng hồng nhè nhẹ.
Đôi môi anh đào đỏ mọng ướt át làm người ta cứ muốn cắn vào nó một cái, khuôn mặt nàng chẳng khác nào một bức tượng thiên sứ được tạc từ ngọc thạch tinh tế vậy.
Ngón tay thon dài cầm bút lông phát hoạ bức tranh phong cảnh thập phần tinh tế sống động.
Ánh mắt chăm chú không gợn sóng tạo nên vẻ đẹp không ăn khói lửa nhân gian.
Hai người Bạch Vân, Hắc Nguyệt vô thức đứng nhìn, tạm thời quên mất mục đích của bản thân, chủ tử như Lăng Thiên Hàm cũng bị các nàng không khách khí bỏ qua một xó.
Từ lúc hai người bước vào, Lăng Thiên Hàm đã nhận ra, nhưng nàng lại lười phản ứng, nào ngờ đâu hai người kia say mê ngắm lão bà đại nhân đến quên trời quên đất.
Thiên Hàm không thể làm gì khác hơn là ho khan hai tiếng thu hút sự chú ý.
Hắc Nguyệt, Bạch Vân như bị điểm trúng một cái hoàn hồn, mà lúc này Nhan Cẩn Nhi cũng buông bút, khẽ xoay người nhìn về phía Hắc Nguyệt, Bạch Vân.
Như có chuẩn bị từ trước, hai người Hắc Nguyệt, Bạch Vân cung kính khom người, hai tay chấp trước ngực, đồng thanh hô
"Thuộc hạ tham kiến Vương phi"
Nhan Cẩn Nhi mím môi khẽ gật đầu cũng không nói thêm gì.
Nhìn tình cảnh này, Hắc Nguyệt, Bạch Vân liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều nhìn ra trong mắt đối phương là ý cười.
Phu nhân biểu hiện như vậy chứng tỏ kế hoạch trước đó của chủ tử đã thành công, hai người các nàng làm sao không vui cho được a.
Thiên Hàm và Nhan Cẩn Nhi đi đến bàn trà ngồi xuống, Hắc Nguyệt, Bạch Vân nghiêm túc đứng một bên.
Lăng Thiên Hàm thu lại vẻ lười biếng, nàng nhàn nhạt nói
"Các ngươi vất vả,....!lần này có tra được manh mối gì không?"
Hai người Hắc Nguyệt, Bạch Vân đảo mắt nhìn qua Nhan Cẩn Nhi rất nhanh rời khỏi, hiện tại Nhan Cẩn Nhi chính là người một nhà, hai nàng cũng không trì hoãn, lần lượt đem thông tin thu thập được bẩm báo
"Chủ tử, quả thật lần này có chút manh mối"
Hắc Nguyệt chậm rãi lên tiếng
"Chúng thuộc hạ tra được người đưa Thái Tử trở về là người của Thiên Y Môn.
Bọn chúng hành tung bí ẩn, sau khi rời khỏi Kinh Thành liền biến mất vô tung vô ảnh"
Nhan Cẩn Nhi khẽ cau mày hỏi Lăng Thiên Hàm
"Nàng là đang tra chuyện Thái Tử mất tích lần trước?"
Thiên Hàm càng không có ý định che giấu, nàng thoải mái thừa nhận
"Đúng a, chuyện này có nhiều ẩn khuất, nhất định phải đều tra rõ ràng"
Nói đến đây, Thiên Hàm như nhớ đến thứ gì, nàng nhìn sang Nhan Cẩn Nhi, ánh mắt loé sáng.
Sao nàng lại không hỏi nương tử đại nhân chứ, nàng ấy luôn ở Kinh Thành, lại thêm một người cẩn thận như Nhan Cẩn Nhi, làm sao lại bỏ qua một chuyện hoang đường như vậy mà không điều tra qua đây?
Nghĩ đến đây, Thiên Hàm mang theo chút chờ mong hỏi Nhan Cẩn Nhi
"Nói vậy....nàng là có manh mối?"
"Ân"
Nhan Cẩn Nhi gật đầu làm Thiên Hàm mừng rỡ, có đều lại nghe nàng ấy nói thêm
"Có biết, chỉ là không nhiều"
Thiên Hàm cau mày, cũng không xen vào mà đợi Nhan Cẩn Nhi mở miệng.
Nhan Cẩn Nhi trầm tư như nhớ lại, lúc sau mới lên tiếng
"Người của ta tra ra được, lúc đó đưa Thái Tử đến trước cổng thành có năm người.
Trên người đều bận áo vải thô chẳng khác nào bách tính bình thường, sau khi xong việc bọn chúng nhanh chóng rời khỏi"
"Mặc dù cẩn thận vẫn bị người phát hiện, bọn chúng vào một nơi gọi là Thiên Hương tửu quán, sau đó biến mất một cách quỷ dị như chưa từng xuất hiện"
Ba người Thiên Hàm, Bạch Vân, Hắc Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là nghi hoặc.
Bạch Vân tò mò hỏi
"Vương phi, Thiên Hương tửu quán kia...!không biết người có tra được là nơi nào?"
Nhan Cẩn Nhi gật đầu như hiểu ý, nàng khẽ đáp
"Cái kia Thiên Hương tửu quán nằm ở phía tây Kinh Thành, cách đây khoảng ba dặm đường.
Nơi đây kinh doanh tửu lâu, ta đã cho người điều tra qua, nơi này vậy mà vô cùng bình thường, không có điểm đáng nghi.
Cuối cùng tung tích năm người kia đến đây là biến mất, ta cũng không thể làm gì khác hơn"
Bốn người ai cũng biết có điều bí ẩn, hiện tại Thiên Hàm lại điều tra được thân phận của năm người này là người của Thiên Y Môn, mọi chuyện ngày càng rắc rối.
"Hắc Nguyệt, Bạch Vân, hai ngươi còn tra được gì không?"
Hắc Nguyệt, Bạch Vân đều lắc đầu
"Thuộc hạ nghĩ chuyện này liên quan đến Thiên Y Môn, nhưng Thiên Y Môn trước nay hành tung bí ẩn, muốn tra ra quả thật khó hơn lên trời"
Nhan Cẩn Nhi cũng không phản bác, Thiên Y Môn là tông môn ẩn cư lánh đời, truyền thừa trăm năm, không hiểu nguyên nhân gì dẫn đến quật khởi mấy năm gần đây khiến nhiều người trong giang hồ sợ hãi.
Không những vậy, Thiên Y Môn càng làm cho các thế lực lớn kiên dè, bọn họ là người khát máu vô tình, giết người không gớm tay, tùy tâm sở dục.
Lần này tha cho Thái Tử một mạng, phía sau chắc chắn tồn tại âm mưu to lớn.
Không khí rơi vào trầm mặc, bổng tiếng Bạch Vân kinh hô khiến mọi người chú ý, ai cũng đưa mắt nhìn về phía nàng.
Bạch Vân biết mình thất thố, vội nói ra chủ ý của bản thân
"Chủ tử, năm nay đúng lúc diễn ra đại hội võ lâm a.
Thiên Y Môn dạo gần đây hóng hách ngang ngược, chắc chắn sẽ đến đó để thị uy với quần hùng thiên hạ"
Rất nhanh, lời nói của Bạch Vân đã thu hút sự chú ý của mọi người, cả Thiên Hàm và Nhan Cẩn Nhi đều đồng tình với suy nghĩ này.
Cơ hội tốt để chấn nhiếp các đại tông môn, đại thế lực, Thiên Y Môn càng không dễ bỏ qua.
Đại hội võ lâm tiến hành năm năm một lần để tìm ra người kế nhiệm chức vụ minh chủ.
Minh chủ võ lâm hiện tại là Chu Hạc Thiềm có danh vọng cực cao trong giang hồ, lần này đại hội cũng do y đứng ra, dùng chính Chu gia trang làm nơi luận bàn, về vấn đề này cũng không ai dị nghị.
Dựa theo hiện tại là đầu xuân, đại hội võ lâm diễn ra vào cuối thu, muốn đến thời điểm đó cũng phải hơn nửa năm nữa.
Nếu không phải vì điều tra manh mối của Thiên Y Môn thì Thiên Hàm cũng phải dùng danh nghĩa của Thất Sát lâu xuất hiện, này cũng xem như nâng cao địa vị Thất Sát lâu trong giang hồ.
Chuyện này tới đây tạm dừng, cũng chẳng còn manh mối để điều tra, chỉ có thể chờ đợi.
Cho hai người Bạch Vân, Hắc Nguyệt lui xuống, Thiên Hàm xoa xoa mi tâm nói
"Tiểu Cẩn, nàng nghĩ chuyện này thế nào?"
Nhan Cẩn Nhi lắc đầu
"Quả thật khó nói, Thiên Y Môn quá bí ẩn, nhưng ta có thể chắc chắn tổng bộ của họ không ở Lăng Quốc"
"Hửm? Vì sao nói như vậy?"
Nhan Cẩn Nhi mỉm cười, nàng thản nhiên nói
"Nếu nói về Thiên Y Môn thì ta có biết một ít, bất quá chỉ là lớp da lông không đáng nhắc tới"
Nghe Nhan Cẩn Nhi nói làm Thiên Hàm dậy lên hứng thú, nàng không khỏi chăm chú lắng nghe.
"Mặc dù là tông môn lánh đời nhưng bọn họ vẫn bí mật hoạt động ở Yến Quốc, Tần Quốc, hơn một năm nay mới xuất hiện tại Lăng Quốc.
Phía dưới môn chủ là hai đại hộ pháp, Tả hộ pháp là một nam tử, giang hồ gọi y là Độc Vương, người này không chỉ võ công cao mà tài dùng độc đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, có thể nói đây là sát thần của rất nhiều võ lâm cao thủ"
Bởi vì tính khí của vị Độc Vương này...quả thật là không dám khen tặng.
Làm việc hết sức tùy hứng, không quản hậu quả, không nể mặt bất kỳ kẻ nào.
Nếu không phải thân phận và thực lực tại đó, thì hắn đã sớm bị người chém chết từ lâu.
Cừu nhân trải khắp thiên hạ cũng không phải là nói quá.
Nghe rất nhiều về Tả hộ pháp, lại không nghe Nhan Cẩn Nhi nói một lời về Hữu hộ pháp, Thiên Hàm trong lòng nghi hoặc
"Tiểu Cẩn, như thế nào không thấy nàng nhắc đến vị Hữu hộ pháp kia đây?"
Mày đẹp khẽ nhíu, Nhan Cẩn Nhi thấp giọng nở nụ cười
"Hữu hộ pháp là một nữ tử"
Lăng Thiên Hàm còn đang chờ đợi, mãi một lúc vẫn không thấy Nhan Cẩn Nhi nói thêm gì, nàng tò mò nhìn qua vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười của Nhan Cẩn Nhi.
"Đã hết"
"Hết rồi?"
Lăng Thiên Hàm thất thố kêu lên, đến một chút thông tin cũng không có, này là quá doạ người đi.
Nhan Cẩn Nhi cũng thật bất đắc dĩ, nàng nhấp một ngụm trà, mi mắt rũ xuống, khoé môi cong lên không rõ ý tứ.
Thật ra phía dưới hai vị hộ pháp còn có tứ kỳ, chia làm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Thiên kỳ địa vị cao nhất, là lực lượng chủ chốt ở tổng bộ, Địa Kỳ là lực lượng ẩn mình trong bóng tối, có thể che giấu thân phận gia nhập vào tông môn khác thu tình báo, chiếm tiên cơ.
Huyền kỳ địa vị thấp hơn Địa Kỳ, bọn người này là lực lượng tung hoành trên giang hồ, nhân sĩ giang hồ biết tới Thiên Y Môn cũng là do bọn họ.
Cuối cùng là Hoàng kỳ, bọn người này mặc dù địa vị thấp nhưng là lực lượng đông đảo nhất, do Thiên Kỳ trực tiếp chỉ huy.
Phân chia cấp bậc vô cùng rõ ràng, bất quá...ngoài người của Thiên Y Môn, số người biết được điều này cũng không có mấy người.
Chính vì vậy mà Thiên Y Môn trở nên bí ẩn trong mắt thế nhân.
Cốc...cốc..cốc
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên đánh vỡ suy nghĩ của hai người.
Đứng ở trước cửa, Triệu Tử Yên vén lên ống tay áo gõ cửa, tay còn lại nắm chặt khăn tay, dáng vẻ có chút mệt mỏi, nàng nhỏ giọng hô
"Tỷ tỷ, ta đến thăm Vương gia"
Nhan Cẩn Nhi nhìn qua Lăng Thiên Hàm, trên môi ngậm ý cười.
Truyện chính ở { ТRUМTRU YEИ.
VN }
"Việc này tự nàng giải quyết, ta sẽ không giúp"
Ngay khi Triệu Tử Yên chuẩn bị gõ đến cái thứ tư, thì bên trong rốt cuộc cũng truyền ra thanh âm ôn nhu của Nhan Cẩn Nhi
"Vào đi"
Nhận được sự cho phép, Triệu Tử Yên mới cẩn thận đẩy cửa đi vào, trong chớp mắt, nàng đều đem cả gian phòng quan sát một lượt.
Ở trong gian phòng này được trang trí quý khí vô cùng, nhưng ngoài những thứ đó ra, cũng không có gì quá mức đặc biệt.
"Đóng cửa lại đi"
Nghe thấy tiếng bước chân của Triệu Tử Yên đã đi vào, từ sau tấm bình phong cao hơn ba mét đặt ở giữa phòng lại tiếp tục truyền tới giọng nói của Nhan Cẩn Nhi.
Trầm tư một lát, Triệu Tử Yên vẫn là theo lời nàng nói quay lưng đóng cửa lại, ngăn cách nơi đây khỏi không gian bên ngoài.
Trong chớp mắt, bên trong phòng liền yên tĩnh trở lại, mà Triệu Tử Yên cũng đứng yên một chỗ, đi không được, mà ngồi cũng chẳng xong.
Có lẽ là nhận ra nàng đang xoắn xuýt, từ sau bình phong liền truyền tới tiếng cười, theo sau đó là thân ảnh của Nhan Cẩn Nhi bước ra.
Triệu Tử Yên vội thu hồi tầm mắt, nàng hơi khom người hành lễ
"Tỷ tỷ hảo"
Nhan Cẩn Nhi ung dung cao quý bước tới đỡ lấy tay Triệu Tử Yên, nàng cười nói
"Ân, Vương gia ở bên trong, muội vào đi"
Nói rồi không đợi Triệu Tử Yên đáp lời, Nhan Cẩn Nhi đã nhanh chân rời khỏi.
Triệu Tử Yên mơ màng trong giây lát, chợt phía sau bình phong vang lên thanh âm tà mị vừa xa lạ lại vừa quen thuộc với nàng
"Nàng còn ngẩn người ở đó đến khi nào?"
Triệu Tử Yên chăm chú nhìn tấm bình phong như muốn nhìn thấu phía sau là ai, càng nhìn lại càng mờ mịt.
Hít sâu một hơi, Triệu Tử Yên chậm rãi bước tới phía sau bình phong, tay nhỏ giấu trong ống tay áo không ngừng run rẩy, thần tình có chờ mong lại có lo lắng đều hiện ra bên ngoài.
Đi thêm vài bước, Triệu Tử Yên cuối cùng cũng thấy được người phía sau bình phong.
Trước mặt nàng, thân ảnh cao gầy khoác trên người cẩm bào y phục, tóc được cố định bằng ngọc quan, mắt phượng hẹp dài tà mị, mũi cao thẳng, ngũ quan tinh tế, làn da trắng tuyết, khí chất cao quý ưu nhã lại có phần âm nhu, tóm lại đây chính là một cái mỹ nam tử khiến người người kinh diễm.
Triệu Tử Yên thầm nghĩ, nếu đây là một cái nữ nhân thì chắc chắn là một nữ tử phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành, yêu nghiệt hại nước ương dân.
Đợi đến lúc phát giác bản thân nghĩ gì, nàng có phần hốt hoảng, nhưng chẳng hiểu sao nhìn Lăng Thiên Hàm, nàng lại liên tưởng nàng ấy với một nữ tử yêu mị liêu nhân.
Lăng Thiên Hàm lúc này như miếng ngọc ấm áp dưới trăng, ôn nhuận tinh thấu, quyến rũ động lòng người, khiến người ta không thể dời mắt đi được.
Khoảnh khắc mắt chạm mắt, Triệu Tử Yên đỏ mặt, tay chân cứng đờ, không biết phải trốn đi đâu.
Mãi thất thần trước dung mạo của Lăng Thiên Hàm, Triệu Tử Yên bỏ qua một chi tiết vô cùng quan trọng, đó là Lăng Thiên Hàm đã tỉnh, tỉnh từ lúc nào? Nàng quả thật không biết, nhưng lúc này trong mắt nàng đã lập loè hơi nước, hốc mắt đỏ ửng, cố nén không cho nước mắt tràn ra.
Lăng Thiên Hàm chứng kiến hết thảy, lòng nàng nhói lên một cái, cảm thấy bản thân không nên để Triệu Tử Yên lo lắng, nàng mím mím môi không biết nói gì cho phải.
Ngược với Thiên Hàm, Triệu Tử Yên nào có nghĩ tới vấn đề này, nàng đi nhanh tới lao vào lòng Thiên Hàm, hai tay gắt gao ôm lấy thân thể người trước mặt, nước mắt không tự chủ chảy dọc hai bên má ướt cả vai áo Thiên Hàm.
"Cuối cùng....!nàng đã tỉnh...ta....ta"
Thanh âm Triệu Tử Yên mang theo run rẩy, mang theo bất an, cùng lo lắng.
Thiên Hàm đau lòng ôm lấy thân thể gầy yếu của nàng, một tay xoa xoa mái tóc như an ủi, cử chỉ vô cùng ôn nhu khiến người ta mê luyến.
"Ân, ta không có việc gì, Yên nhi đừng khóc"
Triệu Tử Yên quyến luyến giây phút này, giây phút nàng không màn tất cả mà ôm lấy người mình thương, nghe tiếng tim đập hữu lực từ lòng ngực Lăng Thiên Hàm khiến nàng cảm thấy không chân thực, tiếng nức nở bị kiềm nén, chỉ có nước mắt không ngừng rơi.
Đợi Triệu Tử Yên bình tĩnh trở lại, Thiên Hàm từng chút một đem sự tình nói rõ với nàng ấy.
Không biết qua bao lâu, chỉ biết lúc bước ra khỏi phòng, bộ dạng Triệu Tử Yên hoàn toàn là thẩn thờ, như người mất hồn mà trở về Thủy Lan Uyển.
- ---
Mà lúc này, ở một nơi nào đó đang diễn ra một cuộc chiến kinh thiên, nói đúng hơn là một bên mặc sức chém giết, một bên cuốn cuồn bỏ chạy, không hề có sức phản kháng, tiếng gào thét, tiếng oán than vang vọng khắp đất trời.
Màn đêm buông xuống, trên bầu trời tô điểm hàng ngàn ngôi sao, đỉnh trời treo một vầng trăng sáng cong cong.
Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, khiến cho mặt đất như được bao phủ bởi một tấm mạng che mặt bằng bạc.
Dưới đất thây chất thành núi, máu chảy thành sông, khung cảnh điêu tàn sơ xác.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook