Thiên Mệnh Chi Lăng
-
53: Bắc Cảnh Sinh Biến
Vào đầu hạ, Bắc Lâm thành.
Đây là toà thành lớn nhất giáp với biên giới Tần Quốc.
Phía Tây là thành Sơn Âm, phía Đông là thành Hoá Sơn, lùi về phía Nam là Hưng Khánh phủ và hàng loạt thành trì lớn nhỏ của Bắc Thần Quốc.
Lên phía Bắc hơn năm mươi dặm là núi Tảo Khê, được xem như ranh giới giữa hai nước.
Lại đi tiếp một trăm dặm là thành Mộc Khê thuộc Tần Quốc, chếch xuống theo hướng Đông Bắc thêm hai trăm dặm là doanh trại Hàn gia quân, phụ cận là thành Kiến Châu.
Ánh tà dương như máu, rực rỡ thập phần, những tia nắng chiều kì dị xuyên qua những đám mây khiến cho bầu trời trở thành một mảnh đỏ rực.
Ánh nắng chiều chiếu lên từng bóng người thẳng tắp, trên thân khoác giáp phục màu nâu đỏ, tay phải cầm trường thương, từng hàng binh sĩ được xếp ngay ngắn lộ ra đầy nhuệ khí nhưng ánh mắt mỗi người lại toát ra một cỗ mỏi mệt khó mà che giấu.
Những người này không ai khác mà chính là quân lính trấn giữ Bắc Lâm thành.
Mấy tháng liền Bắc Lâm thành liên tiếp bị tặc nhân quấy phá, hiện tại trở thành một mảnh tối tăm, không còn phồn hoa đông đúc như trước, bọn họ phải chống chọi từng đợt tặc nhân tập kích bất ngờ, mọi lúc đều phải nâng cao tinh thần tùy thời chiến đấu, mắt thấy người thân bị hại, thậm chí huynh đệ bỏ mình càng làm lòng người bi thương, căm phẫn, từ đó sĩ khí dần hao hụt.
Mặc dù đề phòng xâm nghiêm nhưng rốt cuộc sức người giới hạn, những thôn nhỏ giáp biên cảnh là nơi phòng vệ yếu ớt nhất dễ dàng trở thành mục tiêu tấn công.
Mỗi ngày đều có mạng người nằm xuống, tất cả đều là con dân Bắc Thần khiến dân chúng phẫn nộ lên tới cực điểm.
Sau nhiều đợt thảm sát diễn ra, cuối cùng kẻ sau màn cũng dần lộ diện.
Đầu hạ năm Kiến An Đế thứ ba, phó tướng Tôn Khinh Lâm dẫn theo hai vạn đại quân chia làm ba đường tấn công Bắc Thần.
Tôn Khinh Lâm trực tiếp chỉ huy tám nghìn tinh binh, vượt qua núi Tảo Khê đóng quân cách thành Bắc Lâm chỉ mười dặm, ngày đêm cho người dò xét, khiêu khích thành chủ Bắc Lâm thành, ngang nhiên phát động chiến tranh giữa hai nước.
Riêng hai đạo quân còn lại trực tiếp tấn công những thành trì theo hai hướng đông tây.
Quân địch đánh lén bất ngờ, phòng vệ nơi này lại mỏng, liên tiếp các thành Sơn Âm, Hoá Sơn, Hải Giang, Chu Lai thất thủ.
Người trong thành liên tục rút lui tìm viện binh, binh lính tử thương vô số.
Mọi người lui về thành Bắc Lâm, bắt đầu đề ra kế hoạch tác chiến, Lý Khả Tú không dám chần chừ, cấp tốc truyền tin về Kinh Thành báo cáo mọi việc.
Đến lúc này mọi sự nghi hoặc dần dần thông suốt, những kẻ tàn ác kia không ai khác chính là quân lính Tần Quốc mạo danh.
Việc này trước đây là cơ mật, chỉ có quan lại cấp cao hiểu rõ, nhìn tình cảnh hiện tại, đến dân chúng bình dân không ai không hay, không ai không biết, người người đều đỏ mắt muốn báo thù.
Bên phía Tôn Khinh Lâm bị phòng vệ kín kẽ của Bắc Lâm thành ngán chân, nhiều lần công thành thất bại, hắn chỉ đành đóng quân tại chỗ chờ thời cơ.
Quân lính dưới trướng ra sức vơ vét ở những toà thành chiếm được, chỉ một thời gian ngắn mà biến những thành trì này hoang tàn như mất sinh cơ.
Không đợi quân địch vui sướng bao lâu, Thống đốc Lý Khả Tú, thành chủ Bắc Lâm thành Chu Tuệ Vân, Tướng quân Trương Kiệt, Phó tướng Nghê Vĩ Hằng, Tham tướng Võ Nguyên,...! Thống lĩnh gần hai vạn quân đánh đuổi quân lính Tần Quốc ra khỏi các thành trì.
Mà ngay lúc này, ở mặt chính diện đang diễn ra một trận ác chiến.
Thành chủ Bắc Lâm thành Chu Tuệ Vân cùng tướng quân Trương Kiệt chỉ huy một vạn tinh binh đang vây công quân lính Tần Quốc do Tôn Khinh Lâm chỉ huy.
Số lượng áp đảo khiến trận chiến nhanh chóng đi vào hồi kết, tử sĩ dưới trướng liều chết mở ra một con đường máu để Tôn Khinh Lâm thuận lợi tháo chạy về phía Bắc, cầu cứu thành chủ thành Lập Đa, thuận lợi cho tàn quân trốn vào thành Lập Đa thoát khỏi sự truy đuổi.
Qua những ngày bị khiêu khích, nhìn dân chúng chết thảm dưới tay binh lính Tần Quốc, trong lòng Chu Tuệ Vân bị phẫn nộ lấn át lý trí, con ngươi đen u ám thâm sâu tràn đầy vẻ hung ác, toát ra sự tức giận khiếp người, ngay cả tướng quân Trương Kiệt bên cạnh cũng có chút kinh hãi với lửa giận của Chu Tuệ Vân.
Không cam lòng để địch nhân trốn thoát, Chu Tuệ Vân lớn tiếng hạ lệnh.
"Tất cả binh sĩ nghe lệnh, lập tức chuẩn bị công thành Lập Đa"
Trương Kiệt nhíu mày, cảm thấy làm vậy thật sự không ổn, bọn họ chưa có chỉ thị của triều đình, trực tiếp công thành có nghĩa bọn họ chủ động nâng lên chiến tranh hai nước, này là tội rơi đầu, suy nghĩ kỹ y lập tức khuyên nhủ
"Thành chủ, việc này hệ trọng, chúng ta không thể làm chủ"
Chu Tuệ Vân nghe vậy cũng khẽ cau mày, hắn trầm tư suy nghĩ, cảm thấy lời nói của Trương Kiệt rất đúng, tâm tình dần dần bình ổn.
Nhìn thành Lập Đa trước mắt, Chu Tuệ Vân không cam lòng chuẩn bị hạ lệnh rút quân.
Nào ngờ ngay lúc này, biến cố lại phát sinh.
Phía trên tường thành, Tôn Khinh Lâm khoác khôi giáp màu nâu sẫm, nhiều chỗ bị rách nát, đầu tóc có chút rối, trên mặt còn bị tro bụi bám đầy nhìn có vẻ thê thảm, không còn vẻ vênh váo oai phong như lúc ban đầu.
Nhưng ngược lại với vẻ ngoài, hắn lúc này lại đang vui vẻ nhoẻn miệng cười, vô cùng đắc ý, từ trên cao nhìn xuống khiêu khích Chu Tuệ Vân.
Chu Tuệ Vân hai mắt đỏ ngầu nhìn lên phía trên tường thành, hắn cũng không phải đang nhìn Tôn Khinh Lâm, mà là nhìn mười mấy người đang bị trói quỳ trên tường thành, trên cổ lưỡi kiếm sắt bén kề sát, bọn họ chính là dân chúng Bắc Thần.
Tôn Khinh Lâm cười hai tiếng đắc ý nói
"Chu Tuệ Vân a Chu Tuệ Vân, không phải lúc nảy ngươi đắc ý lắm sao? Hiện tại mạng bọn họ đều do ngươi quyết định, ngươi thấy sao?"
Chu Tuệ Vân nắm chặt chuôi kiếm, nghiến răng nghiến lợi hỏi
"Ngươi rốt cuộc muốn gì?"
Tôn Khinh Lâm đứng khoanh tay, tùy ý nói
"Người bên cạnh ngươi tên gì a? A, ta nhớ không nhầm là Trương Kiệt, muội phu của ngươi đi"
Chu Tuệ Vân cùng Trương Kiệt bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy sự lo lắng trong mắt đối phương.
Biết phía trước là bẫy rập nhưng không thể không tiến, Chu Tuệ Vân hít sâu một hơi, giọng nói hữu lực vang lên
"Hai nước giao tranh, dân chúng là vô tội, ngươi hà tất phải đe doạ tính mạng bọn họ"
Lời nói hết sức hợp tình hợp lý, nhưng vào tai Tôn Khinh Lâm lại giống như trò cười, đối với hắn lợi dụng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích mới là lẽ phải, mạng người chết dưới tay hắn không ít, giết thêm mấy người thì có là gì.
Tôn Khinh Lâm đưa tay xoa xoa lỗ tay, ra vẻ trào phúng nói
"Đừng giả bộ quân tử trước mặt ta, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, không biết là ngươi có chấp nhận không a?"
Mềm không được, cứng cũng không xong, càng nghĩ thì Chu Tuệ Vân càng tức giận, sắc mặt cũng càng lộ ra u ám thâm sâu, y không nói một lời, chờ Tôn Khinh Lâm nói tiếp.
Tôn Khinh Lâm ra vẻ đạo mạo, y chỉ tay về phía Trương Kiệt nhẹ nhàng nói
"Nếu ngươi ở trước mặt ta lấy thủ cấp của Trương Kiệt giao nộp.
Ta bảo đảm những người này sẽ toàn mạng"
Binh lính bên dưới nghe thấy lời nói của Tôn Khinh Lâm, sát khí bốn phía lại nổi lên, ai nấy mắt sắc như dao muốn phanh thây kẻ địch.
Chu Tuệ Vân lại càng phẫn nộ, lửa giận toàn thân có khuynh hướng bùng nổ, y trừng mắt nhìn Tôn Khinh Lâm như nhìn người chết.
Không khí ngưng trệ trong giây lát, Tôn Khinh Lâm chẳng để những thứ này vào mắt, hắn chính là muốn Chu Tuệ Vân nổi điên mà công thành.
Thu hồi nụ cười cợt nhả, gương mặt trở nên nghiêm nghị, Tôn Khinh Lâm không do dự phấc tay ra hiệu cho binh lính trảm sát.
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ mười mấy người trên tường thành đều rơi đầu, máu chảy thành dòng thập phần thê lương.
Hành động này đúng là chọc cho Chu Tuệ Vân phát điên, y lập tức hạ lệnh công thành, bắt bằng được Tôn Khinh Lâm thay dân chúng Bắc Thần rửa hận.
Binh lính tinh nhuệ hùng hậu, sau một ngày một đêm công thành, thành Lập Đa bị hạ, thành chủ bị Chu Tuệ Vân giết chết, dưới trướng binh sĩ cũng người ngã ngựa đổ, chỉ tiếc vẫn để cho Tôn Khinh Lâm chạy thoát.
Hắn một đường chạy theo hướng Đông Bắc cầu viện Hàn gia quân.
Đến lúc này thành Lập Đa đã bị chiếm, Chu Tuệ Vân theo hướng Tôn Khinh Lâm truy đuổi, lại hạ thành Sa Châu, chiếm đoạt hai thành trì của Tần Quốc.
Mặc dù biết rõ mưu kế của Tôn Khinh Lâm, nhưng Hàn Như Song thân là Bình Tây đại nguyên soái, nàng không thể trơ mắt nhìn địch nhân đánh chiếm Tần Quốc.
Tháng tư năm Kiến An đế thứ ba, Hàn Như Song tự thân xuất mã chỉ huy mười vạn đại quân đánh đuổi quân lính Bắc Thần về phía Nam, chiếm lại thành Lập Đa, Sa Châu, tướng quân Trương Kiệt cùng thành chủ Bắc Lâm thành Chu Tuệ Vân tử trận.
Hàn gia quân đóng quân tại núi Tảo Khê cách Bắc Lâm thành năm mươi dặm.
Tháng năm năm Kiến An đế thứ ba, bình yên mấy mươi năm giữa hai nước hoàn toàn sụp đổ, chiến tranh chính thức nổ ra.
- --------
Đứng tại thư phòng, Mộ Tịch hai tay run run cầm lấy mật thư, giọng nói kiềm nén đọc đến chữ cuối cùng.
"....Chu Tuệ Vân cùng Trương Kiệt tướng quân tử trận"
Hốc mắt đỏ ửng, trong mắt lượn lờ hơi nước, Mộ Tịch cả người run rẫy không thể tin nổi xiết chặt tờ giấy trên tay.
Trương Kiệt là cô nhi, năm bốn tuổi được gia gia nàng thu dưỡng, mặc dù từ nhỏ nàng đã vào cung nhưng cũng không ảnh hưởng đến quan hệ giữa nàng và Trương Kiệt.
Nàng xem hắn chẳng khác nào thân ca ca, từ nhỏ Trương Kiệt đã chiếu cố nàng, xem nàng như tiểu muội mà đối đãi, hiện tại nghe tin dữ, Mộ Tịch có chút khó chấp nhận.
Hơn ba năm trước, Bắc Thần thay triều đổi vị, trưởng công chúa trở thành nhiếp chính vương, dưới tay tướng tài không nhiều, một phần theo Nhị hoàng tử mưu phản, một phần nguyên lão lớn tuổi cáo lão hồi hương.
Trường Nhạc chỉ đành tự thân đề bạc một số vị trẻ tuổi từ từ bồi dưỡng, Trương Kiệt cũng là một trong số đó.
Hai năm trước cử hắn đến biên quan phía Bắc, cứ ngỡ theo thời gian trưởng thành có thể trấn giữ một phương, nào ngờ chưa kịp trưởng thành đã vùi thân chiến trường.
Rõ là một tướng tài nhưng lại chết trẻ, thật sự là tổn thất đối với Bắc Thần.
Trường Nhạc từ nảy đến giờ vẫn im lặng, tâm trí của nàng đang suy nghĩ về phương Bắc nơi chiến sự diễn ra.
Đúng lúc này, thị vệ bên ngoài hớt hãi chạy vào bẩm báo
"Cấp báo, quân báo khẩn từ Bắc Lâm"
Trường Nhạc cùng chư vị có mặt đều nhíu chặt mày, Trường Nhạc phấc tay cho truyền.
Thị vệ từ ngoài cửa gấp gáp đi vào quỳ xuống hành lễ
"Bẩm điện hạ, Ngô Chí Kiên tướng quân dẫn theo mười vạn quân thành công đánh đuổi quân Tần ra ngoài chu vi năm mươi dặm về hướng Bắc"
Mọi người nghe xong trên mặt lộ vẻ thả lỏng, nhưng lời tiếp theo khiến tất cả đều hoảng sợ.
"Tại núi Tảo Khê mười dặm về phía Bắc đụng phải quân đội do Bình Tây nguyên soái Hàn Như Song chỉ huy, Ngô tướng quân bị thương nặng, binh sĩ tử trận gần một vạn, bị thương hai vạn, Ngô tướng quân cho binh rút lui về thành Bắc Lâm bảo toàn lực lượng"
"Báo....." tiếng thị vệ bên ngoài lại liên tiếp vang lên
"Báo, biên quan phía Bắc tình huống khẩn cấp, Doãn Đông tướng quân bị thương nặng, Trịnh Cát tướng quân tử trận"
Trước đó không lâu Trường Nhạc hạ chỉ để ba vị tướng quân dẫn binh chi viện Bắc Lâm thành, hiện tại chết một bị thương hai, binh sĩ tử thương vô số dưới tay Hàn Như Song.
Cái tên này không phải xa lạ, nàng là chiến thần của Tần Quốc, đến mức Tần Chấn Nam còn phải e sợ, nếu không có như vậy thì làm gì có chuyện bày mưu tính kế để Hàn Như Song ra trận tiêu hao binh lực của Hàn gia quân.
Việc rắc rối hiện tại là để vị nào lãnh binh xuất trận đối đầu Hàn Như Song đây?
Xét về anh dũng thiện chiến, xét về nhân tài dụng binh thì Bắc Thần không thiếu, nhưng nếu so sánh cùng Hàn Như Song lại được mấy người?
Trong đầu Trường Nhạc lướt qua hàng loạt cái tên, nhưng cuối cùng nàng vẫn lắc đầu.
"Điện hạ, hay là triệu Ngạo tướng quân hồi cung, nói về am hiểu lãnh binh đánh giặc thì Ngạo Kiên Thành có thể nói là tướng tài"
Một vị gần năm mươi tuổi đưa ra ý kiến, mọi người hai mắt toả sáng, này quả thật là ý hay.
Ngạo Kiên Thành là tướng dưới tay Bắc Thần Vận, thành danh hơn mười năm trước, được tiên hoàng tín nhiệm cử đến phía Tây bình định Thanh Lạc vương triều.
Hiện tại hai bên vẫn đang dây dưa không dứt, này cũng là điều Trường Nhạc lo lắng.
Nếu lại đưa Ngạo Kiên Thành đến Bắc cảnh, phía Tây chỉ còn lại Tô Nhạn Ninh chỉ huy.
Không phải Tô Nhạn Ninh không đủ sức đánh với Thanh Lạc vương triều một trận, mà sợ nhất là Đồ Ba bộ và Hốt Tư bộ nhảy vào tham chiến, như vậy thì khó khăn hơn nhiều, thậm chí quân đội phía Tây cũng có thể bị hạ.
Hai bộ này thực lực không thể khinh thường, bọn họ chỉ là kiên dè Ngạo Kiên Thành nên tạm thời bất động chờ thời cơ.
Nếu Ngạo Kiên Thành đi rồi, đây không phải thời cơ tốt nhất sao?
Qua một hồi đàm luận, Trường Nhạc lãnh đạm lên tiếng
"Không cần nói nữa, Tả Tướng, Hữu Tướng nghe lệnh"
Hai lão giả vội vàng quỳ xuống chấp tay cung kính.
"Sự vụ ở Kinh Thành giao cho các ngươi xử lý, ta sẽ mang quân thân chinh Bắc Cảnh"
Cả hai người đồng thanh hô
"Thần tuân chỉ"
Đợi mọi người rời khỏi, Mộ Tịch mới từ cơn mê mang bừng tỉnh, nàng không khỏi trợn mắt há mồm hỏi
"Điện hạ thân chinh Bắc cảnh, này là muốn diệt Tần Quốc sao?"
Trường Nhạc đưa tay xoa xoa thái dương, này là xem Trường Nhạc nàng như sát thần sao? thật là không còn gì để nói với cô nàng này..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook