Thiên Ma Phi Thăng Truyện
-
Chapter Chương 210: Bách Nhân Bảng. (5)
Chương 210: Bách Nhân Bảng. (5)
Xoẹt!
Gió lốc nổi lên theo từng chuyển động của gã, cho dù đã nắm được bộ pháp, việc hóa giải nó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Đồ Đô tự tin vào kiếm khí của mình, bởi vì hắn sử dụng thần binh và được chúng hỗ trợ. Thế nhưng, hắn đâu biết rằng kẻ mang tên Tuyết Huy đã nhìn thấu tất cả.
[Siêu Thần Phong Kiếm đang được sử dụng.]
Xoẹt!
Tuyết Huy đã đoán trước được Đồ Đô sẽ lao đến trong cơn thịnh nộ, rằng những động tác nhanh như chớp của hắn giờ đây sẽ trở nên cứng nhắc. Và với cơn gió đang gào thét, hắn chớp lấy thời cơ, túm lấy thân ảnh Đồ Đô và hất tung lên không trung.
- Aaaaa!
Đồ Đô bay lên cao rồi rơi xuống như một hòn đá tảng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hắn lăn thêm hai ba vòng mới chịu dừng lại. Vậy mà vẫn chưa chết. Có phải là nhờ uy lực của thần binh và bảo giáp?
Nhưng như vậy cũng tốt. Tuyết Huy đã đánh hắn bất tỉnh.
[Có muốn chuyển Kim Nha Loan Đao vào kho đồ?]
[Có muốn chuyển Cường Vương Khải vào kho đồ?]
[Có muốn chuyển Thiên Lý Hành vào kho đồ?]
Tuyết Huy lập tức chuyển toàn bộ thần binh và bảo giáp vào kho đồ.
Trong khi đó …
- Ơ? Chuyện gì thế này … sư huynh đang rơi vào thế hạ phong?
Tống Hoa thè lưỡi kinh ngạc.
Trận đấu vẫn đang tiếp diễn, cảm thấy lo lắng khi nhìn Âm Vô Tâm. Đương nhiên, Tuyết Huy thì không cần phải bận tâm.
Bởi vì kết quả đã được định đoạt.
- A!
Âm Vô Tâm và tên kia vẫn đang giằng co quyết liệt.
Song kiếm chạm nhau chan chát, kẻ công người thủ. Nhìn Âm Vô Tâm liên tục bị đẩy lui, Tống Hoa tròn mắt kinh ngạc.
‘Là chiêu gì vậy?’
Chuyện lạ thường xảy ra.
Đá cuội trên mặt đất bỗng nhiên di chuyển loạn xạ tấn công Âm Vô Tâm ngay khi hắn vừa động thủ, bức tường đá cũng đồng loạt dịch chuyển, cản trở đòn tấn công của hắn.
Rồi thì, hắn còn nhìn thấy gió xoáy quanh tay tên kia.
Không phải tà thuật … vậy thì chỉ có thể là thần binh.
Tống Hoa là đạo sĩ, và là một trong những thiên tài tài năng nhất bất chấp tuổi đời còn trẻ.
Nếu ngay cả khi đứng gần như vậy mà Tống Hoa vẫn không cảm nhận được chút tà khí nào, vậy thì chỉ có thể là thần binh lợi khí.
Xoẹt!
Hự! Nguy hiểm!
Đùi Âm Vô Tâm bị chém một nhát chí mạng, máu phun ra xối xả. Không thể khoanh tay đứng nhìn thêm được nữa, Tống Hoa lập tức nhảy qua hàng rào.
- Đứng lại!
Một bàn tay giữ chặt lấy Tống Hoa.
- Sư phụ …
Là Tuyết Huy, sau khi xử lý xong Đồ Đô, hắn đã đến đây để theo dõi trận đấu.
- Đây là cuộc chiến về danh dự, nhúng tay vào sẽ không mang lại lợi ích gì, kết quả nhận được cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.
Tuyết Huy lắc đầu.
- Nhưng huynh ấy đang gặp nguy hiểm …
- Ư…
Lời Tống Hoa chưa dứt, Âm Vô Tâm đã đau đớn rên lên một tiếng. Kết Hiệu vẫn đang tấn công hắn một cách ngoan cường, xem ra Âm Vô Tâm sắp sửa bị đánh bại.
Vút!
Cái cối xay khổng lồ kia đã hạn chế võ công của Âm Vô Tâm quá nhiều.
Ở cự ly gần, nó là một tấm khiên gai sắc bén, còn ở cự ly xa, nó lại là một bánh xe chết chóc.
- Hai thứ đó vốn dĩ hòa vi quý. Nhưng mà … đối thủ ngay từ đầu đã ở một đẳng cấp khác rồi.
Tuyết Huy thở dài nhìn Âm Vô Tâm bị áp đảo.
Thực lòng mà nói, khoảng cách chênh lệch càng rõ ràng hơn khi đối phương sử dụng thần binh, nhưng cho dù không có nó đi chăng nữa thì Kết Hiệu cũng là một đối thủ đáng gờm.
Ngay cả với Đồ Đô, sự chênh lệch về chiêu thức cũng rất lớn.
Ngay cả Tuyết Huy còn phải chật vật đối phó với Đồ Đô vì trình độ ngang ngửa, Âm Vô Tâm gặp khó khăn cũng là lẽ thường tình.
‘Càng như vậy, ta càng có thể nhìn ra được tài năng thiên bẩm của Âm Vô Tâm.’
Tuyết Huy quyết định tiếp tục theo dõi, chờ đợi xem trận đấu sẽ diễn biến như thế nào.
- Chết tiệt! Chết tiệt!
Âm Vô Tâm đang bị dồn vào thế bí. Võ thuật là một chuyện … nhưng bước chân của đối phương dường như không đúng.
- Này, chuyện gì thế? Không đánh nữa à?
Xoẹt!
Chơi đùa với Âm Vô Tâm có vẻ rất thú vị. Kết Hiệu không hề do dự tiếp tục tấn công.
Chỉ cần Kết Hiệu muốn, Song Luân Huyền Thiên có thể lên, có thể xuống, có thể di chuyển theo bất cứ hướng nào. Sự biến hóa khôn lường của nó khiến người ta quên mất rằng, nó vốn là một loại ám khí.
Hàng ngàn năm tôi luyện, giờ đây nó đã trở thành một thứ vũ khí đáng sợ, sẵn sàng nghiền nát bất cứ thứ gì cản đường.
Bành! Bành! Bành!
Một hàng phòng thủ vững chắc như tường đồng vách sắt. Càng ra tay, Âm Vô Tâm càng cảm thấy như đang đấm vào bức tường thành kiên cố.
Keng! Keng!
Dù Âm Vô Tâm có cố gắng tấn công, đâm chém thế nào, cũng không một đòn nào có thể chạm vào đối thủ, tốc độ né tránh của hắn nhanh đến mức khó tin. Âm Vô Tâm vốn nhanh hơn, nhưng những vết thương trên người đã khiến hắn chậm lại.
Chỉ cần một đòn duy nhất.
Cả người đầy thương tích, nhưng ánh mắt Âm Vô Tâm vẫn sáng quắc. Trong những thời khắc sinh tử, hãy đơn giản hóa mọi thứ. Lời dạy của Bá Hồng trưởng lão văng vẳng bên tai.
‘Vậy, làm thế nào để đơn giản hóa mọi thứ đây?’
Vút!
Song Luân Huyền Thiên lại chuyển động, nhưng lần này Âm Vô Tâm không né tránh. Ngược lại, hắn lao thẳng về phía nó.
- A …
Tống Hoa kinh hãi. Âm Vô Tâm đang tự mình lao vào lưỡi hái tử thần. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể hắn sẽ tan nát.
- Sư phụ! Huynh ấy …?
- Ồ …
Cảnh tượng trước mắt khiến Tuyết Huy không khỏi ngạc nhiên.
Xoẹt!
Ngay khi Song Luân Huyền Thiên áp sát, Âm Vô Tâm bất ngờ đâm thanh kiếm vào trục.
Keng!
Thanh kiếm như bị bẻ cong sang một bên, lọt thỏm vào khoảng trống nơi tay cầm.
Xoẹt!
- A ...
Chuôi kiếm rung lên bần bật trước uy lực khủng khiếp của Song Luân Huyền Thiên. Âm Vô Tâm phải dồn hết nội lực mới có thể giữ cho cơ thể không bị hất văng.
Bùm!
Song Luân Huyền Thiên bị đánh bật ngược trở lại.
- Đơn giản hóa … cái con khỉ …
Mượn lực đẩy ngược, Âm Vô Tâm lao thẳng về phía Kết Hiệu.
Cười…!
Chát!
Biểu cảm trên mặt Kết Hiệu biến đổi. Gã vốn đang ung dung, giờ đây vội vàng đưa tay lên đỡ đòn.
Ngay khi Âm Vô Tâm dồn hết sức lao đến.
- Giờ thì! Giờ thì!
Hắn dang rộng hai chân, làm động tác nhảy như một con ếch.
- Cái quái gì thế này …?
- … Hả???
Tống Hoa há hốc mồm kinh ngạc. Âm Vô Tâm đột nhiên bật nhảy lên cao, trong tầm tay với của đối thủ. Điều này thật quá sức tưởng tượng.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook