Thiên Ma Phi Thăng Truyện
-
Chapter Chương 203: Đại Đức Đan. (1)
Chương 203: Đại Đức Đan. (1)
Bên trong căn nhà bình thường, một người đàn ông đang ngồi chơi cờ. Nhìn từ bên ngoài, với những kẻ ra vào chào hỏi tên đó, nơi đây trông như một gia đình bình thường. Thế nhưng, bước vào trong, két sắt cùng hòm xiềng xích lại treo đầy trên tường.
Thực chất, đây là một trong những sào huyệt của Long Ngâm Bang.
- Là Du Tích, chúng nói muốn bàn chuyện thu nợ.
Tên thuộc hạ cúi đầu bẩm báo.
- Chuyện thu nợ? Có phải chúng vét được nhiều hơn dự tính?
Phạm Đạt cười khẩy, vết sẹo dài trên má phải giật giật, là một trong trăm kẻ phụ trách khu vực ven biển phía Đông Bắc Hàng Châu.
- Vâng, nghe đồn ... hình như có một tiệm xem bói mới mở, làm ăn khá tốt. Bọn chúng đã liên lạc từ vài hôm trước.
Tên võ nhân đứng cạnh Phạm Đạt đáp lời.
Hắn là Trấn Tú, bề ngoài là hộ vệ, nhưng thực chất là kẻ giám sát nhất cử nhất động của đám thuộc hạ.
- Tốt, cho chúng vào.
Nghe hiệu lệnh, tên thuộc hạ vội vàng chạy ra ngoài. Hai bóng người quen thuộc bước vào.
- Các ngươi đến rồi?
- Vâng, đại ca.
Tuyết Huy cúi đầu đáp, hắn đang cải trang thành Du Tích bằng thuật dịch dung.
- Chưa đến hạn nộp, sao các ngươi lại đến? Có chuyện gì muốn nói sao?
Phạm Đạt nheo mắt hỏi.
Lũ này là đám buôn bán nhỏ ở khu chợ, thu tiền bảo kê từ chúng lúc nào cũng khó khăn. Mỗi lần đòi tiền, chúng lại dùng đủ mọi cách, lúc thì thuê cao thủ võ lâm, lúc lại giở trò bẩn thỉu.
- Không phải chuyện đó ...
Tuyết Huy nói ngắn gọn rồi quay đầu ra hiệu.
Đứng gần cửa, Âm Vô Tâm đang cải trang thành Quyền Lam khẽ gật đầu.
- Sư phụ, ngoài tên võ nhân bị ta hạ gục ở đại sảnh, xung quanh hình như không còn ai.
- Hả?
- Sư phụ?
Cả Trấn Tú và Phạm Đạt đều ngơ ngác. Từ bao giờ hai tên này lại xưng hô sư đồ với nhau?
Tuyết Huy nhếch mép cười lạnh.
- Vậy chúng ta có thể bắt đầu rồi.
Tuyết Huy vừa dứt lời liền ẩn mặt. Hắn vẫn hiện rõ trong mắt Phạm Đạt, nhưng cũng như thể biến mất hoàn toàn.
- Ực!
Nhanh như chớp, Tuyết Huy đã áp sát Phạm Đạt từ phía sau, bẻ gãy cổ hắn trong tích tắc. Cái chết đến quá nhanh, quá bất ngờ, khiến Phạm Đạt thậm chí còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
- Tên khốn kiếp!
Trấn Tú chứng kiến cảnh tượng ấy, kinh hãi rút kiếm.
Choang!
Nhưng thanh kiếm vừa rời khỏi vỏ đã bị Âm Vô Tâm đá văng. Hắn ta tung thêm một cước vào ngực Trấn Tú.
- Phập!
Chỉ với hai chiêu, Âm Vô Tâm đã hạ gục đối thủ trong nháy mắt.
- Chiêu thức đó?
Tuyết Huy kinh ngạc thốt lên.
Sau khi giải quyết xong chuyện ở Võ Nam Chung Gia, Tuyết Huy chỉ mới dạy Âm Vô Tâm một vài chiêu thức, vậy mà Âm Vô Tâm đã học được nhanh đến vậy.
- Cũng không khó lắm. Để ta trói hắn lại rồi nhét vào bao tải như lần trước.
Âm Vô Tâm vừa nói vừa đi về phía Trấn Tú.
- Ừ, ta sẽ xem bên trong còn gì nữa.
- Vâng!
Hai người nhanh chóng hành động, nhét hai cái xác vào bao tải đã chuẩn bị sẵn. Tuyết Huy bắt đầu kiểm tra tủ và két sắt được giấu trong tường.
- Chắc mất kha khá thời gian đây ...
Có đến mười chiếc tủ lớn nhỏ, bên trong chất đầy châu báu, vàng bạc. Tuyết Huy đang loay hoay mở cửa tủ thì bỗng dừng lại, nhắm mắt như đang suy nghĩ điều gì.
- Liệu có được không ...
Tuyết Huy dồn nội lực vào khắp cơ thể, thăm dò không gian và vật thể xung quanh. Sau đó, hắn vươn tay.
[Phi Thiên Bộ Pháp đã được sử dụng.]
Vèo! Vèo!
Tiền bạc, châu báu từ trong tủ bay ra tứ phía.
- Woa ...
Âm Vô Tâm đang trói xác Trấn Tú bỗng kêu lên đầy thán phục.
Mọi ngóc ngách trong phòng đều chất đầy vàng bạc châu báu, tủ kệ, hòm xiềng đều đã được mở toang.
- Đúng là phải dùng đầu óc.
Tuyết Huy mỉm cười.
- Gừ ...
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên, phá tan không khí u ám trong căn phòng.
Vàng! Núi vàng! Hàng trăm nén vàng sáng loáng tuôn ra từ trong các két sắt.
[Bạn nhận được 200 lượng vàng.]
[Bạn nhận được 1.300 lượng vàng.]
[Bạn nhận được 300 lượng vàng.]
- Tên khốn này ... giàu thật!
Tuyết Huy lẩm bẩm, tay không ngừng nhặt vàng.
Căn phòng vốn là sào huyệt Long Miên Bang, giờ đây chẳng khác nào kho báu. Vàng thỏi chất thành đống, xen lẫn là vô số trang sức bằng vàng bạc, ngọc ngà, châu báu ...
[Bạn nhận được 4.399 lượng vàng.]
[Bạn nhận được 1.711 lượng vàng.]
[Bạn nhận được 612 lượng vàng.]
Số lượng vàng bạc nhiều đến mức không thể nào mang theo hết. Nhưng với Tuyết Huy, đó chẳng phải vấn đề. Hắn mở kho đồ ra, tất cả số vàng đều được cất gọn vào trong.
[Bạn nhận được Đại Đức Đan.]
- Ồ!
Trong rương đồ xuất hiện thêm vài lọ đan dược. Bên cạnh vàng bạc, còn có hàng tá bình lọ chứa đan dược đủ loại.
- Nhưng mà, Đại Đức Đan chẳng phải là đan dược Võ Đang?
Tuyết Huy thoáng nhíu mày, nhưng rồi cũng nhanh chóng cất tất cả vào kho đồ.
[Bạn nhận được Lục Hợp Quyền.]
[Bạn đã học được Lục Hợp Quyền.]
Một quyển bí kíp võ công cũng được tìm thấy. Vì không phải võ công thượng thừa, nên Tuyết Huy có thể học ngay lập tức. Hắn cất Lục Hợp Quyền vào rương.
[Nhận được Thân Sĩ Đan.]
[Nhận được Thảo Hạc Đan.]
- Độc đan?
Trong số chiến lợi phẩm, Tuyết Huy còn tìm thấy một số độc đan. Hắn dự định sẽ giữ lại để dành dùng sau.
Căn phòng giờ đây đã trống trơn, chỉ còn lại bụi bặm.
- Nhiều thật đấy ... thật không thể tin nổi!
Âm Vô Tâm thốt lên, vẻ mặt vẫn còn chưa hết kinh ngạc.
- Xong hết chưa?
Tuyết Huy hỏi.
- Vâng, xong rồi ạ.
Âm Vô Tâm giơ ngón cái lên, đá nhẹ vào chiếc bao tải đựng xác Phạm Đạt và Trấn Tú.
Hai người đã vét sạch mọi thứ có giá trị trong căn phòng. Giờ là lúc cao chạy xa bay.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook