Thiên Ma Phi Thăng Truyện
-
Chapter Chương 190: Trận Đầu Tiên.
Chương 190: Trận Đầu Tiên.
- Ta không dám chắc bọn chúng có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên? Ta cũng không rõ lai lịch đám người kia, nhỡ đâu họ lần theo dấu vết để tìm ra nơi chúng ta đến thì mọi chuyện sẽ rất nguy hiểm.
- Sư phụ nói chí phải ... Là ta thiển cận rồi.
- Không sao, ban đầu chúng ta nào biết Nam Cung Thế Gia lại đến đây.
Tuyết Huy quay sang Âm Vô Tâm nói.
- Ngươi ra sân đi, nhớ là nhẹ tay hết sức có thể.
- Vâng, sư phụ.
Âm Vô Tâm đáp lời, vẻ mặt đầy hào hứng như thể đã chờ đợi giây phút này từ lâu. Dưới ánh mắt của mọi người, hắn ta sải bước tiến ra võ đài.
Hai người đứng đối diện nhau, không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng. Trận chiến giữa các cao thủ võ lâm, đây không phải là dịp thường thấy.
- Xin giới thiệu với quý vị, vị cao thủ bên này …
Đại trưởng lão liếc nhìn xung quanh, sau đó rút từ trong ngực áo ra một tờ giấy, chậm rãi đọc.
- Tân Diên, là thành viên trong Võ Lâm Minh, biệt hiệu Quỷ Đao Hàn Tâm. Mười năm qua, hắn đã lập nhiều công lao trong việc tiêu diệt lũ thảo khấu, từng một mình đánh tan hàng trăm tên cướp, trảm bốn vị đương gia của Thập Bát Gia ở vùng sông Dương Tử.
- Cao thủ! Quả là cao thủ!
Võ Lâm Minh vốn đã là nơi quy tụ anh tài, vị Tân Diên này lại có lai lịch hiển hách như vậy, thực lực chắc chắn không phải dạng vừa.
Đại trưởng lão ho khan một tiếng, tiếp tục giới thiệu.
- Còn vị này …
Lão nhân khựng lại một chút, liếc nhìn Âm Vô Tâm với vẻ mặt đầy ẩn ý.
- ... Không biết có gì đáng để giới thiệu không?
Nghe vậy, tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn Âm Vô Tâm. Hắn ta hất cằm, tự tin đáp lời.
- Ta phiêu bạt giang hồ chưa lâu, cũng chẳng có gì đáng nói. À, nếu phải kể ra thì có lẽ là trận đánh với mười tên lưu manh ở khu đèn đỏ Hàng Châu.
- ...
- Năm tên trong số đó đã phải quỳ xuống xin tha. Dù sao ta cũng không phải kẻ thích gây chuyện, sư phụ dạy phải sống nhân nghĩa lễ trí tín, gặp kẻ yếu hơn thì nên nương tay.
- ...
- …
Bầu không khí vốn đang nóng bừng bỗng chốc nguội lạnh. Âm Vô Tâm vẫn tiếp tục ba hoa khoác lác, chẳng mảy may để ý đến sắc mặt của người khác.
- Ba tên còn lại thì cứng đầu hơn. Hai tên bỏ chạy, suýt chút nữa thì xảy ra ẩu đả. Thật ra, chỉ cần ra tay, ta có thể dễ dàng hạ gục chúng. Nhưng mà, sư phụ dạy không được ỷ mạnh hiếp yếu ... À, lúc đó còn có cả Cao Trung của Thánh Kiếm Môn nữa. Vì nể mặt sư phụ nên ta mới không ra tay, chứ nếu không thì hắn ta đã sớm …
- A ...
Chung Ly Mị xấu hổ che mặt, chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui xuống.
‘Làm sao hắn ta có thể đứng trước bao nhiêu người như vậy mà tự bêu riếu bản thân như thế?’
- Khụ khụ.
- Ưm …
Các vị trưởng lão và người trong tộc ai nấy đều xấu hổ đỏ mặt tía tai.
- Trời ạ.
Chung Ly Hiên nhắm chặt mắt, cảm thấy nhục nhã ê chề. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì bài giới thiệu dài lê thê của tên kia, hắn đã phải đối mặt với một nỗi lo khác.
Lỡ như tên này thua sau khi vừa ba hoa chích chòe, thì hắn cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất.
- Hề hề ...
- Khà khà …
- Nghe qua là đã biết trình độ rồi.
Bên phía đối diện, đám người của Tân Diên đều cười khẩy. Tên kia ăn mặc lôi thôi lếch thếch, nhìn chẳng khác gì lưu manh ngoài đường.
- Được rồi, bắt đầu thôi. Chuẩn bị sẵn sàng.
Đại trưởng lão lên tiếng, cắt ngang màn giới thiệu lố bịch của Âm Vô Tâm.
- À .. ừ.
Âm Vô Tâm lúc này mới nhận ra mình đã nói quá nhiều, hắn gãi đầu, lúng túng nhìn đối thủ.
Gặp phải loại người này …
Tân Diên nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng. Một tháng trước, hắn ta đã nhận lời giúp Võ Nam Chung Gia giải quyết mâu thuẫn. Võ Nam Chung Gia là một gia tộc lớn mạnh ở Thiệu Hưng, hắn tưởng đối thủ sẽ là một cao thủ sừng sỏ nào đó.
Thế mà, kẻ đứng trước mặt hắn lúc này lại như một tên du côn mạt hạng, khiến hắn cảm thấy tự ái vô cùng.
Đứng chung một võ đài với loại người này, thật là xúc phạm!
- Bắt đầu!
Vừa nghe hiệu lệnh, Tân Diên lao vọt lên, toàn thân bức ra sát khí ngùn ngụt. Hắn muốn giết chết tên kia chỉ bằng một chiêu. Dù luật lệ tỷ thí không cho phép tử đấu, nhưng hắn đã tính toán sẵn, chỉ cần "lỡ tay" một chút là xong.
Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được rút ngắn. Ngay khi Tân Diên vung đao …
- Cái gì?!
Một luồng khí lạnh toát ra từ người đối thủ khiến hắn rùng mình. Nụ cười nhếch mép của tên kia khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng.
Nhưng lúc này, khoảng cách giữa hai người đã quá gần, Tân Diên không còn đường lui nữa.
Xoẹt!
Cơ thể Tân Diên đột nhiên đứng cứng đờ, như thể bị điểm huyệt. Thanh đao vung ra chưa kịp chạm vào đối thủ thì đã bị một lực đạo khủng khiếp đánh bật ra.
Ầm!
Trong chớp mắt, Âm Vô Tâm đã xuất hiện ngay trước mặt Tân Diên. Một cước nhắm thẳng vào bụng, Tân Diên hoảng hốt nhảy lên né tránh.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Ân Vô Tâm không buông tha, liên tiếp tung ra ba cước như thiện xạ. Mỗi chiêu thức đều nhanh như chớp, liên tiếp nối tiếp nhau như nước chảy mây trôi.
Ầm!
Cú đá cuối cùng nhắm thẳng vào bàn chân phải của Tân Diên.
Bịch!
Tân Diên ngã nhào xuống võ đài như một cọc mộc. Hắn ta cố gượng đứng dậy, nhưng bất thành, lăn lộn trên mặt đất.
- Khụ ... khụ …
Những tiếng cười cợt vang lên từ phía khán đài bỗng tắt dần.
- …
- …
Sau màn trình diễn ngoạn mục của Âm Vô Tâm, cả võ đài chìm trong sự im lặng đến nghẹt thở. Không khí căng thẳng bao trùm lấy khán đài. Âm Vô Tâm phủi tay, thờ ơ nói.
- Võ Lâm Minh chỉ có thế này?
Lời hắn nói đầy vẻ miệt thị khiến cho những ai chứng kiến trận đấu đều phải gật gù công nhận.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook