Thiện Lương Tử Thần
-
Chương 56: Quang Minh Thành Chủ
Tựa hồ cảm giác được tinh thần lực A Ngốc đang tiến vào, một tính mạng trong đó nhanh chóng tới gần A Ngốc, khi hai cỗ tinh thần lực tiếp xúc, không có lời thoại chỉ là song phương cảm giác được nội tâm ý nghĩ của đối phương mà thôi.
Một thanh âm liền vang lên:
- Cha, người rốt cuộc đã có thể nói chuyện với ta.
Nghe thế, A Ngốc suýt bị sặc chết, dùng tinh thần lực hồi đáp:
- Ngươi, ngươi là ai? Tại sao gọi ta là cha?
- Cha, ta là Tiểu Tà mà! Người rốt cuộc cũng đã nói chuyện với ta. Cha, người chừng nào thì phóng Tiểu Tà ra ngoài? Tiểu Tà ở đây rất buồn a!
A Ngốc hoàn toàn chết lặng. Thánh Tà…..Thánh Tà ….. gọi mình là….cha?
Chuyện gì đang xảy ra?
Kỳ thật rất đơn giản, Thánh Tà mặc dù là cường đại Long Tộc, nhưng nó cũng có tình cảm. Nó vừa ra đời, người thứ nhất nó nhìn thấy chính là A Ngốc, hơn nữa A Ngốc lại vừa cung cấp cho nó thực ăn, quan tâm trân trọng nó. Giữa hai người lại có quan hệ bình đẳng khế ước. Dựa vào những nguyên nhân này, Thánh Tà tự nhiên đối với A Ngốc sinh ra cảm tình không muốn xa rời, đem A Ngốc trở thành người thân cận nhất. Bởi vậy khi lần đầu nói chuyện, Thánh Ta đã gọi A Ngốc là cha.
Một hồi lâu A Ngốc mới có phản ứng, bất đắc dĩ dụng tinh thần lực nói với Thánh Tà:
- Tiểu Tà, ngươi đừng gọi ta là cha, nên gọi ta ca ca mới đúng.
- Ca ca, ah, được rồi, ta sẽ gọi ngươi là A Ngốc ca ca.
A Ngốc thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhớ tới việc chính, vội vã hỏi:
- Tiểu Tà, Cốt Long thế nào rồi, ngươi tại sao lại kêu ta thu nó vào Thần Long Chi Huyết ?
Thánh Tà nói:
- Ca ca, cái tên hỗn đản kia đã bị ta hàng phục rồi, hiện tại là tiểu đệ của ta, sau này ta sẽ kêu hắn giúp ngươi! Bị ta hàng phục giờ ngoan hơn nhiều rồi. Hơn nữa, ngày đó ngươi cứu nó, nó cũng rất cảm kích ngươi a! Có ta ở đây, hắn tuyệt đối không dám làm càn, ngươi yên tâm đi.
- A! Ta vừa có thêm một bằng hữu Cốt Long. Tiểu Tà, ngươi cần phải quản nó, nó cũng rất mạnh đó.
- Ca ca, ngươi thật ngốc! Ngày đó nếu như ngươi không bị nó đánh lén, ngươi dụng Huyền Thiết Cung như lần Cự Linh Xà vậy, nhất tiễn xạ bạo đầu nó, nó sớm đã xong rồi. Sao còn có thể ra tay chứ? Yên tâm đi, nó hiện tại rất ngoan, thành thật xưng tiểu đệ với ta rồi.
- Trong Thần Long Chi Huyết, nó rất thỏa mãn, nó có thể thông qua Thần Long Chi Huyết hấp thu năng lượng ngoại giới giống ta. Cho nên cũng không cần ăn cái gì. Bất quá, có đồ ăn gì ngon ngon, ca ca đừng có quên ta đó!
- Ca ca, ngươi rốt cuộc lúc nào mới cho ta ra ngoài! Tiểu Tà ở chỗ này rất chán.
Thánh Tà nói liên hồi khiến A Ngốc có chút chóang váng, hồi đáp:
- Ở đây có rất nhiều người, ngươi đi ra không tiện. Đợi tìm được nơi vắng vẻ, ca ca nhất định sẽ thả ngươi ra. Tiểu Tà ngoan, ngươi trước hết chơi cùng Cốt Long nhé, có cơ hội, ca ca nhất định thả ngươi ra cùng ngươi du ngoạn.
Thánh Tà buồn bã đáp:
- Thôi cũng được, ca ca, ta qua để ý tên kia, có việc ca ca gọi ta ra nhé.
A Ngốc đáp ứng một tiếng, chậm rãi rút tinh thần lực khỏi Thần Long Chi Huyết, mặc dù mới chỉ trao đổi được vài câu ngắn ngủi, nhưng hắn đã thấy khá mệt nhọc. Trong lòng thầm định, xem ra, tinh thần lực của mình vẫn còn hơi yếu.
- Aaiiizzz…, thật là thoải mái, ngủ thật sự rất thoải mái.
Nham Lực duỗi người tỉnh dậy.
- A Ngốc, ngươi tu luyện xong chưa? Ngươi thật là giỏi, ngồi xuyên đêm a!
A Ngốc thì thào nói:
- Nham Lực đại ca, ngươi nhỏ giọng chút, Nham Thạch đại ca vừa mới ngủ thôi.
Nham Lực nhìn Nham Thạch, nói:
- Ngươi tu luyện nguyên một ngày một đêm, đại ca vẫn luôn hộ pháp cho ngươi, xem ra rất mệt mỏi. Đi, chúng ta ra ngoài đi dạo chút.
Hai người đi ra khỏi phòng, đến hậu viện ma pháp sư công hội. Trong viện rất yên tĩnh, trồng đủ loại cây cỏ, không khí tươi mát sảng khoái.
- A Ngốc, hai ngày nay ma pháp sư công hội dường như rất nhiều việc, bộ dáng tất bật, so với lúc chúng ta mới tới có thêm không ít người.
A Ngốc nhìn một chút, nói:
- Có thể ngày đó bị đánh lén nên giờ công hội cảnh giác hơn. Nham Lực đại ca, đợi Nham Thạch đại ca tỉnh lại, chúng ta sẽ lập tức lên đường đi Lạc Nhật đế quốc, không nhanh chóng tìm được Tinh Linh Tộc nhân, lòng ta thật không yên. Đã nửa năm trôi qua, Tinh Linh nữ vương a di nhất định rất sốt ruột.
Nham Lực gật đầu nói:
- Đúng vậy! Lạc Nhật đế quốc diện tích cũng không nhỏ, chúng ta sợ rằng phải tìm mệt chết thôi. Được rồi, A Ngốc, ta và đại ca phát hiện chúng ta có một thiếu sót rất lớn!
A Ngốc ngẩn người:
- Thiếu sót gì?
Nham Lực nói:
- Chính là chuẩn xác số lượng tộc nhân bị mất tích. Không biết chuẩn xác số lượng, chúng ta sao dám khẳng định đã cứu hết tất cả Tinh Linh tộc nhân chứ?
A Ngốc thất kinh, vội la lên:
- Như vậy phải làm sao? Chẳng lẽ chúng ta phải quay lại Tinh Linh Tộc một chuyến? Một người cũng chưa cứu ra được, chúng ta sao có mặt mũi mà quay về gặp Tinh Linh Nữ vương a di.
Nham Lực lắc đầu nói:
- Trước tìm người đã, có lẽ cứu được một người thì may ra biết được con số cụ thể? Cho dù bọn họ không biết thì chỉ cần chúng ta cứu được Tinh nhi công chúa, nhiệm vụ cũng coi như cơ bản hoàn thành, về phần các Tinh Linh khác tìm dần sau cũng được.
A Ngốc đang muốn nói gì, từ sân trước có hai người đi tới, một người trong đó đúng là ma pháp sư công hội Hội Trưởng Tạp Trung, mà trung niên nhân còn lại thì hắn và Nham Lực chưa có gặp qua. Trung niên nhân một thân bố bào màu trắng, mặc dù trang phục mộc mạc, nhưng toát lên khí thế uy nghiêm, lẫm nhiên. A Ngốc có thể cảm giác được hơi thở sát phạt. Tạp Trung cũng thấy được A Ngốc, cười nói:
- A Ngốc, thương thế của ngươi thế nào rồi? Vừa hay, ta đang muốn đi tìm ngươi đây!
A Ngốc vội đáp:
- Tạp Trung Hội Trưởng, cám ơn ngài quan tâm, ta cơ bản đã khỏi hẳn. Ngài tìm ta có chuyện gì sao?
Tạp Trung chuyển hướng nhìn trung niên nhân đi cùng, nói:
- Đi, ta giới thiệu một chút. Vị này, chính là Quang Minh thành Thành Chủ Áo Đại Tư đại nhân, hắn chẳng những thống trị Quang Minh thành, cũng là Tổng đốc cả Quang Minh tỉnh. Áo Đại Tư, đây là vị thiếu niên anh hùng Thiên Cương Kiếm Phái A Ngốc ta đã nói với ngươi, hắn đại ân nhân của chúng ta đó!
Áo Đại Tư nhìn khắp người A Ngốc, chăm chú nhìn cũng không có phát hiện điểm đặc thù nào, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện A Ngốc trên người có một loại nói khí chất nói không lên lời. Cảm giác đôn hậu chất phác làm cho hắn hảo cảm đại sinh, mỉm cười nói:
- A Ngốc tiểu bằng hữu, đa tạ ngươi đã trợ giúp Tạp Trung đại ca! Nếu không, Quang Minh Thành Chủ ta khó mà có thể tiếp tục….
A Ngốc gãi gãi đầu, nói:
- Ngài hảo, Áo Đại Tư Thành Chủ, ta cũng là thành viên ma pháp sư công hội, đây là việc ta nên làm. Càng huống chi, Sát Thủ công hội đã từng giết thúc thúc ta, ta hận không thể san bằng bọn họ ngay được.
Tạp Trung nói:
- Đi, đến phòng ta ngồi đi, chúng ta sẽ hảo hảo tâm sự.
Hai ngày nay, Áo Đại Tư hạ lệnh, toàn bộ quân đội khắp Quang Minh tỉnh đều đang không ngừng di động đến biên cảnh tiếp giáp giữa Hoa Thịnh đế quốc và Lạc Nhật đế quốc. Đồng thời, hắn cũng báo cáo lên cao tầng Hoa Thịnh đế quốc chuyện phát sinh ở ma pháp sư công hội. Đương kim đại đế Hoa Thịnh đế quốc cực kỳ tức giận, nhưng bởi không có đầy đủ chứng cớ, cho nên cũng mới chỉ hạ lệnh đóng quân tại mấy tỉnh tiếp giáp, tùy thời chuẩn bị nghênh đánh Lạc Nhật đế quốc xâm lược.
Cả quân đội Hoa Thịnh đế quốc đều vì chuyện ma pháp sư công hội bị tập kích mà sinh ra ảnh hưởng thật lớn.
Tạp Trung cũng không có nhàn rỗi, hai ngày nay, hắn lợi dụng thân phận công hội Hội Trưởng của mình, phát ra hiệu lệnh tới các ma pháp sư trên toàn đại lục, yêu cầu bọn họ tập trung lại, tùy thời nghe tổng bộ điều khiển. Ma pháp sư bình thường mặc dù rất nhàn nhã, nhưng đều hưởng bổng lộc của công hội, công hội có biến, bọn họ đương nhiên phải đứng ra hỗ trợ.
Thiên nguyên đại lục cũng theo đó mà rung chuyển.
Tạp Trung dẫn 3 người về phòng mình, hắn mặc dù thân phận là Hội Trưởng, nhưng chỗ ở lại vô cùng giản dị, chỉ có một cái giá sách to, một cái giường lớn, một cái bàn cùng vài cái ghế mà thôi.
Đi vào trong phòng, A Ngốc nhất thời bị hấp dẫn bởi một quyển ma pháp thư dày cộp, mắt ánh lên vẻ khát vọng. Tạp Trung là một gã ma đạo sĩ, lại là ma pháp sư công hội Hội Trưởng, thứ hắn lưu trữ hẳn nhiên đều đáng trân quý. Thấy A Ngốc có vẻ hứng thú, Tạp Trung không khỏi có chút kiêu ngạo nói:
- Ta cất khá nhiều ma pháp thư. A Ngốc, ngươi nếu có hứng thú thì đến lấy mà xem.
A Ngốc trong lòng vui vẻ, nhưng nghĩ đến mình sắp rời đi, đành lắc đầu:
- Cám ơn ngài, Tạp Trung Hội Trưởng. Nhưng ta e mình không có cơ hội. Sáng sớm mai, chúng ta sẽ rời đi đến Lạc Nhật đế quốc. Hôm nay xin phép cáo từ trước.
Tạp Trung kinh ngạc:
- Sao vội vàng vậy! Ở lại đây vài ngày đã, ta còn muốn trao đổi kinh nghiệm ma pháp với ngươi nữa?
A Ngốc bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng muốn thỉnh giáo ngài nhưng chúng ta có việc quan trọng cần xử lý gấp cho nên ta chỉ có thể nói lời xin lỗi. Đúng rồi, Tạp Trung Hội Trưởng, đám sát thủ công hội tập kích ngày đó đã bắt được chưa?
Câu hỏi của hắn nhất thời làm cho Áo Đại Tư có chút xấu hổ.
- Đám sát thủ đó quả thật giảo hoạt, ta phái người truy tung bọn chúng nhưng lại để bọn chúng chạy thoát. Bắt được vài tên sát thủ thì cũng đều tự sát
Chuyện này khiến Áo Đại Tư vô cùng căm tức. Phái đi hơn 1000 người, chết mất 300, trong khi lại để 5 tên hắc bào ma pháp sư chạy thoát, mấy tên sát thủ bắt được thì đều tự diệt khẩu. Nếu như không phải có quan hệ mật thiết với Tạp Trung, hắn thật không biết phải giải thích thế nào.
Tạp Trung vỗ vỗ vai Áo Đại Tư, nói:
- Bọn chúng sớm đã có dự mưu, cho dù bắt được cũng chưa chắc hỏi ra cái gì. Ám ma pháp sư vốn rất ít thấy, bọn họ ma pháp quả thật rất cường đại. Bất quá, ngươi yên tâm, bọn chúng một khi lộ diện, cuộc sống chắc chắn sẽ rất đau khổ. Ta đã thông qua Tế Tự điện bẩm báo với Giáo đình. Bọn chúng sẽ do Giáo đình xử lý. Ta tin tưởng, bọn chúng hiện thời sẽ không dám xuất hiện. Điều ta lo lắng chính là, số lượng ám ma pháp sư, nếu quá nhiều, sợ rằng se rất khó đối phó. Ngoại trừ Giáo đình Quang Minh ma pháp, các ma pháp phổ thông khác rất khó để chống lại bọn chúng
A Ngốc hỏi:
- Tạp Trung Hội Trưởng, ám ma pháp sư này có phải là người của Sát Thủ công hội?
Tạp Trung ngẩn người, lắc đầu:
- Hẳn là không đâu. Ta cho đến giờ cũng chưa từng nghe nói qua trong Sát Thủ công hội có tồn tại ma pháp sư, dù sao, kỹ thuật đánh lén cũng phải trải qua chuyên môn huấn luyện, sát thủ am hiểu võ kĩ còn nguy hiểm hơn nữa. Lần này phái tới chỉ là Nhẫn sát giả, làm ta có chút khó giải thích, không biết bọn chúng là quá coi thường chúng ta, hay là cố ý sử dụng. Nếu như ta là Hội Trưởng Sát Thủ công hội, khẳng định sẽ không phái ma pháp sư tới, chỉ cần đám sát thủ tới đánh lén, một kích lại lui, sẽ làm chúng ta tổn thất thảm trọng hơn.
Áo Đại Tư lắc đầu, phân tích:
- Không, Tạp Trung đại ca, đám Sát Thủ công hội này hẳn là âm hiểm hơn so với chúng ta tưởng tượng. Ngươi ngẫm lại xem, nếu như lần này đến đánh lén tất cả đều là sát thủ, Hoa Thịnh đế quốc chúng ta sẽ phản ứng như thế nào. Bệ hạ khẳng định mặt rồng tức giận, hạ lệnh chu sát. Sát Thủ công hội tổng bộ đặt tại Lạc Nhật đế quốc, ta không tin Lạc Nhật đế quốc không biết đích xác vị trí. Nếu như bệ hạ lấy thủ đoạn cường ngạnh uy hiếp Lạc Nhật đế quốc, Giáo đình cũng sẽ không che chở cho bọn chúng, dù sao Sát Thủ công hội cũng thuộc về thế lực hắc ám, dưới áp lực nặng nề, ta nghĩ, rất có thể Lạc Nhật đế quốc sẽ bán đứng Sát Thủ công hội cho chúng ta. Với cùng suy nghĩ như thế, Hội Trưởng Sát Thủ công hội do có quan hệ với Lạc Nhật đế quốc tất nhiên sẽ yêu cầu xuất ra ám ma pháp sư phối hợp, cũng do đám ma pháp sư này thống nhất chỉ huy đến tập kích ma pháp sư công hội tại Hoa Thịnh đế quốc. Cũng bởi ích kỷ lo ngại nên chúng không dám xuất ra cấp bậc Diệt sát giả.
Áo Đại Tư không phải do may mắn mới ngồi lên được vị trí này, hắn phân tích làm Tạp Trung liên tục gật đầu.
- Không sai, Thành Chủ, ngươi nói có đạo lý. Nếu quả thật như vậy, Lạc Nhật đế quốc và thế lực hắc ám chưa chắc đã đồng lòng, cũng sẽ dễ đối phó hơn nhiều. A Ngốc, các ngươi muốn đi Lạc Nhật đế quốc làm gì vậy? Nơi đó hiện tại đang rất loạn a!
A Ngốc cúi đầu nói:
- Chính là vì Lạc Nhật đế quốc đều là hắc ám thế lực, chúng ta mới muốn đi. Ta có vài vị bằng hữu bị Đạo Tặc công hội bắt, khả năng bị bán thành nô lệ, mà Lạc Nhật đế quốc chính là địa phương có khả năng nhất, cho nên chúng ta mới muốn đến đó.
Áo Đại Tư tức giận hừ một tiếng,
- Lạc Nhật đế quốc quả thực là một khối u trên đại lục, tất cả mọi chuyện hèn hạ đều liên quan đến chúng, thật là hỗn trướng, ta phải nhìn xem bọn chúng còn có thể càn rỡ bao lâu.
Nham Lực tò mò hỏi:
- Nếu Lạc Nhật đế quốc ghê tởm như vậy, lại là nơi tập trung của toàn bộ thế lực hắc ám, sao mấy đế quốc các ngươi không liên hợp lại tiêu diệt bọn chúng chứ?
Áo Đại Tư liếc nhìn Nham Lực cười nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi nghĩ đơn giản vậy sao, nếu như thật sự có thể diệt Lạc Nhật đế quốc thì đã làm từ lâu rồi. Ngàn năm trước, lúc tiêu diệt Ám Ma Tộc, Giáo đình đệ nhất Giáo hoàng Thần Vũ bệ hạ từng được rất nhiều bằng hữu trợ giúp, mà trong đó trọng yếu nhất lại là từ những người Lạc Nhật đế quốc, cho nên, Giáo đình tự nhiên sẽ che chở bọn họ ở một mức độ nhất định. Huống hồ, mặc dù Lạc Nhật đế quốc thế lưc hắc ám là chủ yếu, nhưng cũng là nơi thờ phụng Giáo đình nhiều nhất. Thật là đáng châm chọc thay! Cho nên, Giáo đình thủy chung vẫn sẽ che chở bọn họ.
- Các ngươi hẳn đã biết, trên phiến trên đại lục này, duy nhất đồng thời có thể làm tứ đại đế quốc cố kỵ cũng chỉ có Giáo đình. Giáo đình lãnh địa mặc dù không rộng lớn, nhưng thế lực lại vô cùng to lớn, có thể nói là khống chế tuyệt đại bộ phận địa khu trên đại lục, không chỉ hơn hàng ngàn vạn tín đồ, mà còn có Quang Minh tế tự và thần nữ thực lực cường đại tuy số lượng không nhiều lắm, ngoài ra còn có thần thánh kỵ sĩ đoàn nữa, ai có thể cùng bọn họ đối đầu?
- Mâu thuẫn giữa chúng ta và Lạc Nhật đế quốc không phải ngày một ngày hai, bình thường phát sinh một ít tranh chấp, Giáo đình cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng nếu như mâu thuẫn tăng lên mức chiến tranh, chỉ sợ bọn họ sẽ nhúng tay vào. Luận về thực lực, chúng ta mạnh mẽ hơn xa Lạc Nhật đế quốc, nhưng chỉ cần Giáo đình ủng hộ Lạc Nhật đế quốc một ngày, chúng ta sẽ không thể động thủ, căn bản không thể, cũng không dám xuất binh đối địch. Ai muốn nguyện ý đắc tội thế lực khổng lồ nhất trên đại lục chứ?
- Càng huống chi Giáo đình đã sớm nhìn chúng ta không vừa mắt, người dân Hoa Thịnh đế quốc luôn luôn tự cấp tự túc, đối với Giáo đình tế tự cũng không có quá nhiều hảo cảm. Nếu như không phải có Thiên Cương kiếm thánh gây uy hiếp, sợ rằng, bọn họ đã sớm tìm lý do mạnh mẽ thâm nhập truyền giáo rồi. Cho nên, chúng ta chỉ có thể đợi, đợi Lạc Nhật đế quốc chủ động xuất binh, như vậy may ra còn có chút cơ hội.
Nghe xong chiến sự, A Ngốc choáng váng, não trương phền, thì thào nói:
- Không có chiến tranh mới tốt, đánh khởi trượng đến, sợ rằng sẽ chết rất nhiều người!
Tạp Trung thở dài ai oán:
- Có ai mong chiến tranh đâu? Nhưng chuyện tới trước mắt, có lúc cũng không cách nào thay đổi, đây là thiên ý sao.
Áo Đại Tư nói:
- A Ngốc tiểu huynh đệ, ta khuyên ngươi không nên đi Lạc Nhật đế quốc, biên giới thế cục vô cùng khẩn trương, sợ rằng sexxảy ra rất nhiều tình huống.
A Ngốc lắc đầu, kiên định nói:
- Không, Lạc Nhật đế quốc chúng ta nhất định phải đi, ngài yên tâm đi, chúng ta sẽ cẩn thận.
Lời hứa với Tinh Linh Nữ vương, A Ngốc hắn nhất định sẽ hoàn thành.
Áo Đại Tư chăm chú nhìn hắn rồi nói:
- Phong Văn nguyên soái cùng ta quan hệ rất tốt, nếu như ngươi nguyện ý đầu quân, theo hắn ngươi sẽ có tiền đồ vô lượng a!
Nham Lực ha ha cười nói:
- Hắn? Hắn không thích hợp tham gia quân đội đâu! A Ngốc rất dễ mềm lòng, sợ rằng trên chiến trường một người cũng không dám giết.
Áo Đại Tư ngẩn người, nhìn Nham Lực, nói:
- Nhìn ngươi hẳn là cũng đã tu luyện võ kĩ, nếu như ngươi nguyện ý tòng quân, ta cũng có thể an bài vị trí tốt cho ngươi.
Nham Lực cuống quít khoát tay:
- Ta không làm được, ta vốn thích cuộc sống tự do, nếu như gây chuyện trong quân đội sẽ khiến ngài gặp phiền toái.
A Ngốc nói:
- Áo Đại Tư Thành Chủ, cám ơn hảo ý của ngài, chúng ta thật sự không thích hợp gia nhập quân đội.
Áo Đại Tư mỉm cười nói:
- A Ngốc, ta hơn ngươi vài tuổi nhưng ngươi cũng đừng một điều Thành Chủ, hai điều Thành Chủ gọi ta, nghe xa cách quá, gọi ta Áo thúc thúc được rồi! Lúc này ngươi giúp ma pháp sư công hội, ta phi thường cảm kích, nếu như sau này muốn gì, cứ tới tìm thúc thúc, thúc thúc nhất định sẽ tận lực giúp ngươi.
Tạp Trung trong lòng thầm nghĩ
“Cái tên Áo Đại Tư đang thu phục lòng người a!”
Không đợi A Ngốc trả lời, cướp nói:
- Đúng vậy, không chỉ riêng hắn, ngươi hiện tại là đại ân nhân của công hội, sau này có khó khăn gì, ma pháp sư công hội cũng sẽ giúp ngươi, ngươi cuối cùng vẫn là thành viên của chúng ta, công hội vĩnh viễn là nhà của ngươi. Cái này cho ngươi.
Vừa nói, liền móc từ trong người đưa qua cho A Ngốc.
A Ngốc cầm lấy, nguyên lai là một kim sắc ma pháp thẻ thiếp, vẻ ngoài tương tự ma pháp thẻ thiếp màu đỏ của hắn, chỉ khác một điểm, dấu hiệu đặc trưng của ma pháp sư công hội lại nổi lên, tỏa ra nhàn nhạt năng lượng. Đã từng cùng Ca Lí Tư học tập qua luyện kim thuật, A Ngốc biết, thẻ thiếp không được làm từ vàng, mà là dùng một số kim loại hi hữu hỗn hợp luyện chế mà thành.
- Tạp Trung Hội Trưởng, ngài đừng nói vậy, ân nhân gì chứ, công hội gặp nạn, ta nhất định hỗ trợ. Vật này là gì vậy?
Tạp Trung mỉm cười:
- Ngươi cũng nên gọi ta thúc thúc thôi! Thẻ thiếp này đại biểu cho thân phận trưởng lão tại ma pháp sư công hội của ngươi, trong công hội đã có 9 trưởng lão, ngươi là thứ 10. Tới các phân hội, chỉ cần ngươi muốn, bọn họ đều sẽ trợ giúp ngươi vô điều kiện.
A Ngốc thất thần, tự chỉ vào mình nói:
- Ta? Trưởng lão? Tạp Trung hội......, a, không, Tạp Trung thúc thúc, ta đảm đương sao nổi chức trưởng lão đây chứ? Ta ma pháp rất là kém cỏi.
Tạp Trung nghiêm mặt nói:
- Ngươi đương nhiên có thể, ta đã thương lượng qua, mặc dù ngươi tuổi không lớn, nhưng bằng vào ma pháp triệu hồi ngân long cũng đủ để đảm nhiệm chức vị trưởng lão này rồi. Ta hiện tại ban cho ngươi chức vụ danh dự trưởng lão ma pháp sư công hội.
A Ngốc còn muốn chối từ, nhưng Tạp Trung liền nghiêm giọng:
- Ngươi nếu không thu chính là xem thường thúc thúc và ma pháp sư công hội. Chẳng lẽ, ngươi muốn đối địch với ta sao?
A Ngốc bất đắc dĩ đành nhận lấy. Nham Lực bên cạnh thì hâm mộ không ngớt:
- A Ngốc, ngươi thật may mắn. Tạp Trung thúc thúc, chức vị trưởng lão này một tháng bổng lộc nhiều ít bao nhiêu?
Tạp Trung cười đáp:
- Trưởng lão thì không có bổng lộc. Nhưng trưởng lão tại công hội có địa vị rất cao, bất luận là ở đâu, bằng vào thẻ thiếp chứng minh thân phận này, bọn họ tùy thời đều có thể cấp cho ngươi không quá một vạn kim tệ.
A Ngốc giật mình:
- Cái gì? Một vạn kim tệ? Ta không cần dùng nhiều tiền như vậy, một ít là được.
Áo Đại Tư và Tạp Trung nhìn nhau, thâm kêu, cao thủ khó được a! Có thể lung lạc một map pháp sư có năng lực triệu hồi rồng, đối với ma pháp sư công hội sau này phát triển tất nhiên sẽ có rất nhiều chỗ tốt, mỉm cười nói:
- Chưa người nào cho ngươi dùng nhiều tiền như vậy sao? Ý của Tạp Trung đại ca là, chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể tùy ý sử dụng tối đa 1 vạn kim tệ. Ngươi nếu có thiếu tiền, chỉ cần qua công hội lấy là được. Lần đầu gặp mặt, Áo thúc thúc cũng có lễ vật tặng ngươi.
Hắn lấy ra một khối lục lăng màu bạc đưa cho A Ngốc. A Ngốc nhận thấy, ở giữa khối có khắc chữ, cầm nặng tay, lại có một mùi thơm ngát, động dung nói:
- Đây là trầm hương ngân a!
Trầm hương ngân là một loại kim loại phi thường trân quý, có tác dụng phòng ngự rất mạnh, ngoài khả năng tích tụ ngân tích, nó còn có thể tỏa ra hương thơm đề thần tỉnh não, rất nhiều đồ trang sức quý tộc đều dùng nó chế thành, trông cực kỳ sang quý. Một khối trầm hương ngân dày như thế này đủ để tạo thành đồ trang sức lận.
Áo Đại Tư không nghĩ tới A Ngốc có thể nhận biết được nhưng cũng gật đầu nói:
- Không sai, đây là lệnh bài chế tạo từ trầm hương ngân, phía trên có đặc thù ấn ký của ta, có nó, ngươi có thể tùy ý xuất nhập biên giới Hoa Thịnh đế quốc. Nếu các ngươi vẫn muốn đi Lạc Nhật đế quốc, ta nghĩ, nó sẽ hữu dụng rất lớn.
A Ngốc ngại ngùng nói:
- Hai vị đại thúc, ta sao có thể nhận những thứ trân quý như thế này được?
Tạp Trung nói:
- Đồ vật có quý trọng, cũng không trọng yếu bằng tính mạng, ngươi cứu nhiều người như vậy, đây là lẽ đương nhiên. Tốt lắm, mau nhận lấy đi.
Nham Lực liên tục gật đầu, đoạt lấy lệnh bài, nhét vào lòng hắn, cười nói:
- Ta thay A Ngốc cám ơn hai vị.
Áo Đại Tư đứng lên, nói:
- Ta còn có rất nhiều chuyện muốn xử lý, trước hết rời đi, có chuyện gì cứ đến tìm ta, với khối lệnh bài này không ai dám ngăn cản ngươi.
Ba người cũng rời đi ngay sau đó.
Tạp Trung sai người mang đến cho A Ngốc một bộ ma pháp bào màu đỏ, hỏa hệ ma pháp bào, nhưng có điểm đặc thù, lục mang tinh ở ngực chỉ dùng kim tuyến câu thành, tại sáu đỉnh của lục mang tinh có ma pháp tinh thạch màu đỏ, bên vai phải có 9 khối kim sắc lục giác tinh, đúng là tượng trưng cho thân phận trưởng lão công hội. Mặc ma pháp bào hoa lệ này làm A Ngốc có chút không được tự nhiên, nhưng lại không dám cự tuyệt hảo ý của Tạp Trung, đành kệ vậy.
Tạp Trung vốn đang định cấp cho hắn vài vật phẩm ma pháp, nhưng đều bị cự tuyệt. Dù sao hắn cũng tự biết, năng lực ma pháp của mình cũng không cao cường gì, dùng mấy cái vật phẩm ma pháp đó cũng vô ích.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tạp Trung tự mình đưa ba người họ đến Quang Minh thành, cửa thành phía tây. Đưa cho A Ngốc 100 tử tinh tệ làm lộ phí, A Ngốc không thể chối từ đành phải nhận.
Vốn Nham Lực muốn mua mấy thớt ngựa, nhưng Nham Thạch xem qua bản đồ thấy địa hình tiến vào Lạc Nhật đế quốc rất phức tạp, ngựa rất khó đi qua được, mới thôi không mua nữa.
Cứ như vậy, ba người lại tiếp tục từng bước đi đến Lạc Nhật đế quốc.
A Ngốc ở Quang Minh thành thu hoạch lớn nhất chính là lợi dụng Thần Long Chi Huyết thu phục Cốt Long. Cốt Long lực công kích mạnh, không còn cần phải dụng nhiều Sanh Sanh biến nữa, nó sau này chắc chắn sẽ trở thành trợ lực rất lớn cho A Ngốc.
Hai ngày sau, ba người rốt cuộc cũng đã xuyên qua Quang Minh tỉnh, đi tới biên giới giữa Hoa Thịnh đế quốc và Lạc Nhật đế quốc.
Nhìn mảnh phiến trước mắt không cách nào tìm được biên giới quân doanh, ba người không khỏi thất thần. Nham Lực bàng hoàng:
- Sao lại có nhiều quân đội như vậy? Chúng ta qua kiểu gì giờ?
Nham Thạch trầm ngâm nói:
- Xem ra quan hệ giữa Hoa Thịnh đế quốc và Lạc Nhật đế quốc rất khẩn trương! Đây là quân đội phòng thủ của Hoa Thịnh đế quốc, phỏng chừng phải quá 10v người.
Nham Lực nhìn A Ngốc nói:
- Trách không được Áo Đại Tư Thành Chủ lại đưa cho ngươi khối lệnh bài này, không có nó muốn thông qua đúng là không có khả năng.
A Ngốc móc ra lệnh bài, nói:
- Vậy chúng ta đi thôi, Áo thúc thúc không phải nói có khối lệnh bài này có thể tùy ý xuyên qua quân doanh Hoa Thịnh đế quốc sao?
Ba người từ mặt trước đi về phía quân doanh, còn cách quân doanh vài trăm thước nũa thì bị bộ binh tuần tra ngăn cản. Nhưng khi A Ngốc xuất ra lệnh bài, bộ binh nhận ra lai lịch liền không dám chậm trễ, vội vã dẫn bọn họ vào quân doanh.
Quân chế tại Hoa Thịnh đế quốc quy định, 10 người làm thành một tiểu đội, 100 người làm thành một trung đội, mỗi đại đội có 1000 người, 10 đại đội – 10v người tạo thành quân đoàn. 10 quân đoàn tạo thành một tập đoàn, tập đoàn quân do tổng chỉ huy phụ trách.
Nơi này đóng quân 10 vạn người, đúng là tập đoàn quân duy nhất của Quang Minh tỉnh. Tổng chỉ huy đương nhiên là Quang Minh tỉnh Tổng đốc Áo Đại Tư. Đây cũng có thể coi là quân đội của Áo Đại Tư, danh hiệu Quang Minh hổ quân. Quang Minh hổ quân được Áo Đại Tư thống lĩnh đã vì Hoa Thịnh đế quốc lập vô số công lao. Không tính Thánh Quang kỵ sĩ đoàn do Phong Văn thống lĩnh thì được tính là quân đội cường hãn nhất
Áo Đại Tư bởi vì Quang Minh tỉnh sự vụ đông đảo, tự nhiên sẽ không ở chỗ này chỉ huy, tạm thời thay thế hắn chính là thủ hạ, đại tướng có tử tước phong hào Quang Minh đệ nhất quân đoàn đội trưởng Tây Phi Nhi. Tây Phi Nhi là người cẩn thận, giỏi về phòng thủ, trung thành và tận tâm, được Áo Đại Tư coi trọng. Có hắn ở đây chỉ huy quân đội phòng ngự, cho dù Lạc Nhật đế quốc có đột nhiên tập kích, Áo Đại Tư cũng chắc chắn khiến địch nhân không thể tiến thêm.
Đám bộ binh khi nãy thấy lệnh bài của Áo Đại Tư, liền nghĩa A Ngốc ba người là sứ giả từ Quang Minh thành tới, trực tiếp bẩm báo với tổng chỉ huy.
Tây Phi Nhi đang cùng 9 quân đoàn trưởng, tham mưu và vài tên tướng lĩnh khác nghị sự, vừa nghe sứ giả Quang Minh thành tới, vội vã mời A Ngốc ba người vào bộ chỉ huy.
Bộ chỉ huy là một đại lều vải tạm thời, bên trong cực kỳ rộng rãi. Tiến vào trong lều vải, A Ngốc ba người nhìn thấy một đám khôi giáp tươi sáng, tướng lãnh kỵ sĩ khí thế bức người, chưa từng gặp qua, không khỏi có chút kinh hoảng. Bọn họ chỉ đơn giản là mượn đường đi qua, không nghĩ sẽ phải đến gặp thống soái.
Tây Phi Nhi từ vị trí chủ vị đi xuống, trên dưới đánh giá ba người vài lần. A Ngốc vì mặc áo choàng ma pháp sư khá dày khiến hắn không cách nào thấy rõ tướng mạo, nhưng hắn lại nhận thức được dấu hiệu trên đầu vai A Ngốc, trong lòng cả kinh, vội vã khách khí nói:
- Tây Phi Nhi chưa từng viễn nghênh, thỉnh trưởng lão thứ tội. Không biết Tổng đốc đại nhân có gì phân phó?
Cái đám bộ binh kia cũng không nõi rõ thân phận của sứ giả, thân phận trưởng lão ma pháp sư công hội tôn quý như thế, đáng nhẽ phải tự mình nghênh đón mới đúng.
Một thanh âm liền vang lên:
- Cha, người rốt cuộc đã có thể nói chuyện với ta.
Nghe thế, A Ngốc suýt bị sặc chết, dùng tinh thần lực hồi đáp:
- Ngươi, ngươi là ai? Tại sao gọi ta là cha?
- Cha, ta là Tiểu Tà mà! Người rốt cuộc cũng đã nói chuyện với ta. Cha, người chừng nào thì phóng Tiểu Tà ra ngoài? Tiểu Tà ở đây rất buồn a!
A Ngốc hoàn toàn chết lặng. Thánh Tà…..Thánh Tà ….. gọi mình là….cha?
Chuyện gì đang xảy ra?
Kỳ thật rất đơn giản, Thánh Tà mặc dù là cường đại Long Tộc, nhưng nó cũng có tình cảm. Nó vừa ra đời, người thứ nhất nó nhìn thấy chính là A Ngốc, hơn nữa A Ngốc lại vừa cung cấp cho nó thực ăn, quan tâm trân trọng nó. Giữa hai người lại có quan hệ bình đẳng khế ước. Dựa vào những nguyên nhân này, Thánh Tà tự nhiên đối với A Ngốc sinh ra cảm tình không muốn xa rời, đem A Ngốc trở thành người thân cận nhất. Bởi vậy khi lần đầu nói chuyện, Thánh Ta đã gọi A Ngốc là cha.
Một hồi lâu A Ngốc mới có phản ứng, bất đắc dĩ dụng tinh thần lực nói với Thánh Tà:
- Tiểu Tà, ngươi đừng gọi ta là cha, nên gọi ta ca ca mới đúng.
- Ca ca, ah, được rồi, ta sẽ gọi ngươi là A Ngốc ca ca.
A Ngốc thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhớ tới việc chính, vội vã hỏi:
- Tiểu Tà, Cốt Long thế nào rồi, ngươi tại sao lại kêu ta thu nó vào Thần Long Chi Huyết ?
Thánh Tà nói:
- Ca ca, cái tên hỗn đản kia đã bị ta hàng phục rồi, hiện tại là tiểu đệ của ta, sau này ta sẽ kêu hắn giúp ngươi! Bị ta hàng phục giờ ngoan hơn nhiều rồi. Hơn nữa, ngày đó ngươi cứu nó, nó cũng rất cảm kích ngươi a! Có ta ở đây, hắn tuyệt đối không dám làm càn, ngươi yên tâm đi.
- A! Ta vừa có thêm một bằng hữu Cốt Long. Tiểu Tà, ngươi cần phải quản nó, nó cũng rất mạnh đó.
- Ca ca, ngươi thật ngốc! Ngày đó nếu như ngươi không bị nó đánh lén, ngươi dụng Huyền Thiết Cung như lần Cự Linh Xà vậy, nhất tiễn xạ bạo đầu nó, nó sớm đã xong rồi. Sao còn có thể ra tay chứ? Yên tâm đi, nó hiện tại rất ngoan, thành thật xưng tiểu đệ với ta rồi.
- Trong Thần Long Chi Huyết, nó rất thỏa mãn, nó có thể thông qua Thần Long Chi Huyết hấp thu năng lượng ngoại giới giống ta. Cho nên cũng không cần ăn cái gì. Bất quá, có đồ ăn gì ngon ngon, ca ca đừng có quên ta đó!
- Ca ca, ngươi rốt cuộc lúc nào mới cho ta ra ngoài! Tiểu Tà ở chỗ này rất chán.
Thánh Tà nói liên hồi khiến A Ngốc có chút chóang váng, hồi đáp:
- Ở đây có rất nhiều người, ngươi đi ra không tiện. Đợi tìm được nơi vắng vẻ, ca ca nhất định sẽ thả ngươi ra. Tiểu Tà ngoan, ngươi trước hết chơi cùng Cốt Long nhé, có cơ hội, ca ca nhất định thả ngươi ra cùng ngươi du ngoạn.
Thánh Tà buồn bã đáp:
- Thôi cũng được, ca ca, ta qua để ý tên kia, có việc ca ca gọi ta ra nhé.
A Ngốc đáp ứng một tiếng, chậm rãi rút tinh thần lực khỏi Thần Long Chi Huyết, mặc dù mới chỉ trao đổi được vài câu ngắn ngủi, nhưng hắn đã thấy khá mệt nhọc. Trong lòng thầm định, xem ra, tinh thần lực của mình vẫn còn hơi yếu.
- Aaiiizzz…, thật là thoải mái, ngủ thật sự rất thoải mái.
Nham Lực duỗi người tỉnh dậy.
- A Ngốc, ngươi tu luyện xong chưa? Ngươi thật là giỏi, ngồi xuyên đêm a!
A Ngốc thì thào nói:
- Nham Lực đại ca, ngươi nhỏ giọng chút, Nham Thạch đại ca vừa mới ngủ thôi.
Nham Lực nhìn Nham Thạch, nói:
- Ngươi tu luyện nguyên một ngày một đêm, đại ca vẫn luôn hộ pháp cho ngươi, xem ra rất mệt mỏi. Đi, chúng ta ra ngoài đi dạo chút.
Hai người đi ra khỏi phòng, đến hậu viện ma pháp sư công hội. Trong viện rất yên tĩnh, trồng đủ loại cây cỏ, không khí tươi mát sảng khoái.
- A Ngốc, hai ngày nay ma pháp sư công hội dường như rất nhiều việc, bộ dáng tất bật, so với lúc chúng ta mới tới có thêm không ít người.
A Ngốc nhìn một chút, nói:
- Có thể ngày đó bị đánh lén nên giờ công hội cảnh giác hơn. Nham Lực đại ca, đợi Nham Thạch đại ca tỉnh lại, chúng ta sẽ lập tức lên đường đi Lạc Nhật đế quốc, không nhanh chóng tìm được Tinh Linh Tộc nhân, lòng ta thật không yên. Đã nửa năm trôi qua, Tinh Linh nữ vương a di nhất định rất sốt ruột.
Nham Lực gật đầu nói:
- Đúng vậy! Lạc Nhật đế quốc diện tích cũng không nhỏ, chúng ta sợ rằng phải tìm mệt chết thôi. Được rồi, A Ngốc, ta và đại ca phát hiện chúng ta có một thiếu sót rất lớn!
A Ngốc ngẩn người:
- Thiếu sót gì?
Nham Lực nói:
- Chính là chuẩn xác số lượng tộc nhân bị mất tích. Không biết chuẩn xác số lượng, chúng ta sao dám khẳng định đã cứu hết tất cả Tinh Linh tộc nhân chứ?
A Ngốc thất kinh, vội la lên:
- Như vậy phải làm sao? Chẳng lẽ chúng ta phải quay lại Tinh Linh Tộc một chuyến? Một người cũng chưa cứu ra được, chúng ta sao có mặt mũi mà quay về gặp Tinh Linh Nữ vương a di.
Nham Lực lắc đầu nói:
- Trước tìm người đã, có lẽ cứu được một người thì may ra biết được con số cụ thể? Cho dù bọn họ không biết thì chỉ cần chúng ta cứu được Tinh nhi công chúa, nhiệm vụ cũng coi như cơ bản hoàn thành, về phần các Tinh Linh khác tìm dần sau cũng được.
A Ngốc đang muốn nói gì, từ sân trước có hai người đi tới, một người trong đó đúng là ma pháp sư công hội Hội Trưởng Tạp Trung, mà trung niên nhân còn lại thì hắn và Nham Lực chưa có gặp qua. Trung niên nhân một thân bố bào màu trắng, mặc dù trang phục mộc mạc, nhưng toát lên khí thế uy nghiêm, lẫm nhiên. A Ngốc có thể cảm giác được hơi thở sát phạt. Tạp Trung cũng thấy được A Ngốc, cười nói:
- A Ngốc, thương thế của ngươi thế nào rồi? Vừa hay, ta đang muốn đi tìm ngươi đây!
A Ngốc vội đáp:
- Tạp Trung Hội Trưởng, cám ơn ngài quan tâm, ta cơ bản đã khỏi hẳn. Ngài tìm ta có chuyện gì sao?
Tạp Trung chuyển hướng nhìn trung niên nhân đi cùng, nói:
- Đi, ta giới thiệu một chút. Vị này, chính là Quang Minh thành Thành Chủ Áo Đại Tư đại nhân, hắn chẳng những thống trị Quang Minh thành, cũng là Tổng đốc cả Quang Minh tỉnh. Áo Đại Tư, đây là vị thiếu niên anh hùng Thiên Cương Kiếm Phái A Ngốc ta đã nói với ngươi, hắn đại ân nhân của chúng ta đó!
Áo Đại Tư nhìn khắp người A Ngốc, chăm chú nhìn cũng không có phát hiện điểm đặc thù nào, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện A Ngốc trên người có một loại nói khí chất nói không lên lời. Cảm giác đôn hậu chất phác làm cho hắn hảo cảm đại sinh, mỉm cười nói:
- A Ngốc tiểu bằng hữu, đa tạ ngươi đã trợ giúp Tạp Trung đại ca! Nếu không, Quang Minh Thành Chủ ta khó mà có thể tiếp tục….
A Ngốc gãi gãi đầu, nói:
- Ngài hảo, Áo Đại Tư Thành Chủ, ta cũng là thành viên ma pháp sư công hội, đây là việc ta nên làm. Càng huống chi, Sát Thủ công hội đã từng giết thúc thúc ta, ta hận không thể san bằng bọn họ ngay được.
Tạp Trung nói:
- Đi, đến phòng ta ngồi đi, chúng ta sẽ hảo hảo tâm sự.
Hai ngày nay, Áo Đại Tư hạ lệnh, toàn bộ quân đội khắp Quang Minh tỉnh đều đang không ngừng di động đến biên cảnh tiếp giáp giữa Hoa Thịnh đế quốc và Lạc Nhật đế quốc. Đồng thời, hắn cũng báo cáo lên cao tầng Hoa Thịnh đế quốc chuyện phát sinh ở ma pháp sư công hội. Đương kim đại đế Hoa Thịnh đế quốc cực kỳ tức giận, nhưng bởi không có đầy đủ chứng cớ, cho nên cũng mới chỉ hạ lệnh đóng quân tại mấy tỉnh tiếp giáp, tùy thời chuẩn bị nghênh đánh Lạc Nhật đế quốc xâm lược.
Cả quân đội Hoa Thịnh đế quốc đều vì chuyện ma pháp sư công hội bị tập kích mà sinh ra ảnh hưởng thật lớn.
Tạp Trung cũng không có nhàn rỗi, hai ngày nay, hắn lợi dụng thân phận công hội Hội Trưởng của mình, phát ra hiệu lệnh tới các ma pháp sư trên toàn đại lục, yêu cầu bọn họ tập trung lại, tùy thời nghe tổng bộ điều khiển. Ma pháp sư bình thường mặc dù rất nhàn nhã, nhưng đều hưởng bổng lộc của công hội, công hội có biến, bọn họ đương nhiên phải đứng ra hỗ trợ.
Thiên nguyên đại lục cũng theo đó mà rung chuyển.
Tạp Trung dẫn 3 người về phòng mình, hắn mặc dù thân phận là Hội Trưởng, nhưng chỗ ở lại vô cùng giản dị, chỉ có một cái giá sách to, một cái giường lớn, một cái bàn cùng vài cái ghế mà thôi.
Đi vào trong phòng, A Ngốc nhất thời bị hấp dẫn bởi một quyển ma pháp thư dày cộp, mắt ánh lên vẻ khát vọng. Tạp Trung là một gã ma đạo sĩ, lại là ma pháp sư công hội Hội Trưởng, thứ hắn lưu trữ hẳn nhiên đều đáng trân quý. Thấy A Ngốc có vẻ hứng thú, Tạp Trung không khỏi có chút kiêu ngạo nói:
- Ta cất khá nhiều ma pháp thư. A Ngốc, ngươi nếu có hứng thú thì đến lấy mà xem.
A Ngốc trong lòng vui vẻ, nhưng nghĩ đến mình sắp rời đi, đành lắc đầu:
- Cám ơn ngài, Tạp Trung Hội Trưởng. Nhưng ta e mình không có cơ hội. Sáng sớm mai, chúng ta sẽ rời đi đến Lạc Nhật đế quốc. Hôm nay xin phép cáo từ trước.
Tạp Trung kinh ngạc:
- Sao vội vàng vậy! Ở lại đây vài ngày đã, ta còn muốn trao đổi kinh nghiệm ma pháp với ngươi nữa?
A Ngốc bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng muốn thỉnh giáo ngài nhưng chúng ta có việc quan trọng cần xử lý gấp cho nên ta chỉ có thể nói lời xin lỗi. Đúng rồi, Tạp Trung Hội Trưởng, đám sát thủ công hội tập kích ngày đó đã bắt được chưa?
Câu hỏi của hắn nhất thời làm cho Áo Đại Tư có chút xấu hổ.
- Đám sát thủ đó quả thật giảo hoạt, ta phái người truy tung bọn chúng nhưng lại để bọn chúng chạy thoát. Bắt được vài tên sát thủ thì cũng đều tự sát
Chuyện này khiến Áo Đại Tư vô cùng căm tức. Phái đi hơn 1000 người, chết mất 300, trong khi lại để 5 tên hắc bào ma pháp sư chạy thoát, mấy tên sát thủ bắt được thì đều tự diệt khẩu. Nếu như không phải có quan hệ mật thiết với Tạp Trung, hắn thật không biết phải giải thích thế nào.
Tạp Trung vỗ vỗ vai Áo Đại Tư, nói:
- Bọn chúng sớm đã có dự mưu, cho dù bắt được cũng chưa chắc hỏi ra cái gì. Ám ma pháp sư vốn rất ít thấy, bọn họ ma pháp quả thật rất cường đại. Bất quá, ngươi yên tâm, bọn chúng một khi lộ diện, cuộc sống chắc chắn sẽ rất đau khổ. Ta đã thông qua Tế Tự điện bẩm báo với Giáo đình. Bọn chúng sẽ do Giáo đình xử lý. Ta tin tưởng, bọn chúng hiện thời sẽ không dám xuất hiện. Điều ta lo lắng chính là, số lượng ám ma pháp sư, nếu quá nhiều, sợ rằng se rất khó đối phó. Ngoại trừ Giáo đình Quang Minh ma pháp, các ma pháp phổ thông khác rất khó để chống lại bọn chúng
A Ngốc hỏi:
- Tạp Trung Hội Trưởng, ám ma pháp sư này có phải là người của Sát Thủ công hội?
Tạp Trung ngẩn người, lắc đầu:
- Hẳn là không đâu. Ta cho đến giờ cũng chưa từng nghe nói qua trong Sát Thủ công hội có tồn tại ma pháp sư, dù sao, kỹ thuật đánh lén cũng phải trải qua chuyên môn huấn luyện, sát thủ am hiểu võ kĩ còn nguy hiểm hơn nữa. Lần này phái tới chỉ là Nhẫn sát giả, làm ta có chút khó giải thích, không biết bọn chúng là quá coi thường chúng ta, hay là cố ý sử dụng. Nếu như ta là Hội Trưởng Sát Thủ công hội, khẳng định sẽ không phái ma pháp sư tới, chỉ cần đám sát thủ tới đánh lén, một kích lại lui, sẽ làm chúng ta tổn thất thảm trọng hơn.
Áo Đại Tư lắc đầu, phân tích:
- Không, Tạp Trung đại ca, đám Sát Thủ công hội này hẳn là âm hiểm hơn so với chúng ta tưởng tượng. Ngươi ngẫm lại xem, nếu như lần này đến đánh lén tất cả đều là sát thủ, Hoa Thịnh đế quốc chúng ta sẽ phản ứng như thế nào. Bệ hạ khẳng định mặt rồng tức giận, hạ lệnh chu sát. Sát Thủ công hội tổng bộ đặt tại Lạc Nhật đế quốc, ta không tin Lạc Nhật đế quốc không biết đích xác vị trí. Nếu như bệ hạ lấy thủ đoạn cường ngạnh uy hiếp Lạc Nhật đế quốc, Giáo đình cũng sẽ không che chở cho bọn chúng, dù sao Sát Thủ công hội cũng thuộc về thế lực hắc ám, dưới áp lực nặng nề, ta nghĩ, rất có thể Lạc Nhật đế quốc sẽ bán đứng Sát Thủ công hội cho chúng ta. Với cùng suy nghĩ như thế, Hội Trưởng Sát Thủ công hội do có quan hệ với Lạc Nhật đế quốc tất nhiên sẽ yêu cầu xuất ra ám ma pháp sư phối hợp, cũng do đám ma pháp sư này thống nhất chỉ huy đến tập kích ma pháp sư công hội tại Hoa Thịnh đế quốc. Cũng bởi ích kỷ lo ngại nên chúng không dám xuất ra cấp bậc Diệt sát giả.
Áo Đại Tư không phải do may mắn mới ngồi lên được vị trí này, hắn phân tích làm Tạp Trung liên tục gật đầu.
- Không sai, Thành Chủ, ngươi nói có đạo lý. Nếu quả thật như vậy, Lạc Nhật đế quốc và thế lực hắc ám chưa chắc đã đồng lòng, cũng sẽ dễ đối phó hơn nhiều. A Ngốc, các ngươi muốn đi Lạc Nhật đế quốc làm gì vậy? Nơi đó hiện tại đang rất loạn a!
A Ngốc cúi đầu nói:
- Chính là vì Lạc Nhật đế quốc đều là hắc ám thế lực, chúng ta mới muốn đi. Ta có vài vị bằng hữu bị Đạo Tặc công hội bắt, khả năng bị bán thành nô lệ, mà Lạc Nhật đế quốc chính là địa phương có khả năng nhất, cho nên chúng ta mới muốn đến đó.
Áo Đại Tư tức giận hừ một tiếng,
- Lạc Nhật đế quốc quả thực là một khối u trên đại lục, tất cả mọi chuyện hèn hạ đều liên quan đến chúng, thật là hỗn trướng, ta phải nhìn xem bọn chúng còn có thể càn rỡ bao lâu.
Nham Lực tò mò hỏi:
- Nếu Lạc Nhật đế quốc ghê tởm như vậy, lại là nơi tập trung của toàn bộ thế lực hắc ám, sao mấy đế quốc các ngươi không liên hợp lại tiêu diệt bọn chúng chứ?
Áo Đại Tư liếc nhìn Nham Lực cười nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi nghĩ đơn giản vậy sao, nếu như thật sự có thể diệt Lạc Nhật đế quốc thì đã làm từ lâu rồi. Ngàn năm trước, lúc tiêu diệt Ám Ma Tộc, Giáo đình đệ nhất Giáo hoàng Thần Vũ bệ hạ từng được rất nhiều bằng hữu trợ giúp, mà trong đó trọng yếu nhất lại là từ những người Lạc Nhật đế quốc, cho nên, Giáo đình tự nhiên sẽ che chở bọn họ ở một mức độ nhất định. Huống hồ, mặc dù Lạc Nhật đế quốc thế lưc hắc ám là chủ yếu, nhưng cũng là nơi thờ phụng Giáo đình nhiều nhất. Thật là đáng châm chọc thay! Cho nên, Giáo đình thủy chung vẫn sẽ che chở bọn họ.
- Các ngươi hẳn đã biết, trên phiến trên đại lục này, duy nhất đồng thời có thể làm tứ đại đế quốc cố kỵ cũng chỉ có Giáo đình. Giáo đình lãnh địa mặc dù không rộng lớn, nhưng thế lực lại vô cùng to lớn, có thể nói là khống chế tuyệt đại bộ phận địa khu trên đại lục, không chỉ hơn hàng ngàn vạn tín đồ, mà còn có Quang Minh tế tự và thần nữ thực lực cường đại tuy số lượng không nhiều lắm, ngoài ra còn có thần thánh kỵ sĩ đoàn nữa, ai có thể cùng bọn họ đối đầu?
- Mâu thuẫn giữa chúng ta và Lạc Nhật đế quốc không phải ngày một ngày hai, bình thường phát sinh một ít tranh chấp, Giáo đình cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng nếu như mâu thuẫn tăng lên mức chiến tranh, chỉ sợ bọn họ sẽ nhúng tay vào. Luận về thực lực, chúng ta mạnh mẽ hơn xa Lạc Nhật đế quốc, nhưng chỉ cần Giáo đình ủng hộ Lạc Nhật đế quốc một ngày, chúng ta sẽ không thể động thủ, căn bản không thể, cũng không dám xuất binh đối địch. Ai muốn nguyện ý đắc tội thế lực khổng lồ nhất trên đại lục chứ?
- Càng huống chi Giáo đình đã sớm nhìn chúng ta không vừa mắt, người dân Hoa Thịnh đế quốc luôn luôn tự cấp tự túc, đối với Giáo đình tế tự cũng không có quá nhiều hảo cảm. Nếu như không phải có Thiên Cương kiếm thánh gây uy hiếp, sợ rằng, bọn họ đã sớm tìm lý do mạnh mẽ thâm nhập truyền giáo rồi. Cho nên, chúng ta chỉ có thể đợi, đợi Lạc Nhật đế quốc chủ động xuất binh, như vậy may ra còn có chút cơ hội.
Nghe xong chiến sự, A Ngốc choáng váng, não trương phền, thì thào nói:
- Không có chiến tranh mới tốt, đánh khởi trượng đến, sợ rằng sẽ chết rất nhiều người!
Tạp Trung thở dài ai oán:
- Có ai mong chiến tranh đâu? Nhưng chuyện tới trước mắt, có lúc cũng không cách nào thay đổi, đây là thiên ý sao.
Áo Đại Tư nói:
- A Ngốc tiểu huynh đệ, ta khuyên ngươi không nên đi Lạc Nhật đế quốc, biên giới thế cục vô cùng khẩn trương, sợ rằng sexxảy ra rất nhiều tình huống.
A Ngốc lắc đầu, kiên định nói:
- Không, Lạc Nhật đế quốc chúng ta nhất định phải đi, ngài yên tâm đi, chúng ta sẽ cẩn thận.
Lời hứa với Tinh Linh Nữ vương, A Ngốc hắn nhất định sẽ hoàn thành.
Áo Đại Tư chăm chú nhìn hắn rồi nói:
- Phong Văn nguyên soái cùng ta quan hệ rất tốt, nếu như ngươi nguyện ý đầu quân, theo hắn ngươi sẽ có tiền đồ vô lượng a!
Nham Lực ha ha cười nói:
- Hắn? Hắn không thích hợp tham gia quân đội đâu! A Ngốc rất dễ mềm lòng, sợ rằng trên chiến trường một người cũng không dám giết.
Áo Đại Tư ngẩn người, nhìn Nham Lực, nói:
- Nhìn ngươi hẳn là cũng đã tu luyện võ kĩ, nếu như ngươi nguyện ý tòng quân, ta cũng có thể an bài vị trí tốt cho ngươi.
Nham Lực cuống quít khoát tay:
- Ta không làm được, ta vốn thích cuộc sống tự do, nếu như gây chuyện trong quân đội sẽ khiến ngài gặp phiền toái.
A Ngốc nói:
- Áo Đại Tư Thành Chủ, cám ơn hảo ý của ngài, chúng ta thật sự không thích hợp gia nhập quân đội.
Áo Đại Tư mỉm cười nói:
- A Ngốc, ta hơn ngươi vài tuổi nhưng ngươi cũng đừng một điều Thành Chủ, hai điều Thành Chủ gọi ta, nghe xa cách quá, gọi ta Áo thúc thúc được rồi! Lúc này ngươi giúp ma pháp sư công hội, ta phi thường cảm kích, nếu như sau này muốn gì, cứ tới tìm thúc thúc, thúc thúc nhất định sẽ tận lực giúp ngươi.
Tạp Trung trong lòng thầm nghĩ
“Cái tên Áo Đại Tư đang thu phục lòng người a!”
Không đợi A Ngốc trả lời, cướp nói:
- Đúng vậy, không chỉ riêng hắn, ngươi hiện tại là đại ân nhân của công hội, sau này có khó khăn gì, ma pháp sư công hội cũng sẽ giúp ngươi, ngươi cuối cùng vẫn là thành viên của chúng ta, công hội vĩnh viễn là nhà của ngươi. Cái này cho ngươi.
Vừa nói, liền móc từ trong người đưa qua cho A Ngốc.
A Ngốc cầm lấy, nguyên lai là một kim sắc ma pháp thẻ thiếp, vẻ ngoài tương tự ma pháp thẻ thiếp màu đỏ của hắn, chỉ khác một điểm, dấu hiệu đặc trưng của ma pháp sư công hội lại nổi lên, tỏa ra nhàn nhạt năng lượng. Đã từng cùng Ca Lí Tư học tập qua luyện kim thuật, A Ngốc biết, thẻ thiếp không được làm từ vàng, mà là dùng một số kim loại hi hữu hỗn hợp luyện chế mà thành.
- Tạp Trung Hội Trưởng, ngài đừng nói vậy, ân nhân gì chứ, công hội gặp nạn, ta nhất định hỗ trợ. Vật này là gì vậy?
Tạp Trung mỉm cười:
- Ngươi cũng nên gọi ta thúc thúc thôi! Thẻ thiếp này đại biểu cho thân phận trưởng lão tại ma pháp sư công hội của ngươi, trong công hội đã có 9 trưởng lão, ngươi là thứ 10. Tới các phân hội, chỉ cần ngươi muốn, bọn họ đều sẽ trợ giúp ngươi vô điều kiện.
A Ngốc thất thần, tự chỉ vào mình nói:
- Ta? Trưởng lão? Tạp Trung hội......, a, không, Tạp Trung thúc thúc, ta đảm đương sao nổi chức trưởng lão đây chứ? Ta ma pháp rất là kém cỏi.
Tạp Trung nghiêm mặt nói:
- Ngươi đương nhiên có thể, ta đã thương lượng qua, mặc dù ngươi tuổi không lớn, nhưng bằng vào ma pháp triệu hồi ngân long cũng đủ để đảm nhiệm chức vị trưởng lão này rồi. Ta hiện tại ban cho ngươi chức vụ danh dự trưởng lão ma pháp sư công hội.
A Ngốc còn muốn chối từ, nhưng Tạp Trung liền nghiêm giọng:
- Ngươi nếu không thu chính là xem thường thúc thúc và ma pháp sư công hội. Chẳng lẽ, ngươi muốn đối địch với ta sao?
A Ngốc bất đắc dĩ đành nhận lấy. Nham Lực bên cạnh thì hâm mộ không ngớt:
- A Ngốc, ngươi thật may mắn. Tạp Trung thúc thúc, chức vị trưởng lão này một tháng bổng lộc nhiều ít bao nhiêu?
Tạp Trung cười đáp:
- Trưởng lão thì không có bổng lộc. Nhưng trưởng lão tại công hội có địa vị rất cao, bất luận là ở đâu, bằng vào thẻ thiếp chứng minh thân phận này, bọn họ tùy thời đều có thể cấp cho ngươi không quá một vạn kim tệ.
A Ngốc giật mình:
- Cái gì? Một vạn kim tệ? Ta không cần dùng nhiều tiền như vậy, một ít là được.
Áo Đại Tư và Tạp Trung nhìn nhau, thâm kêu, cao thủ khó được a! Có thể lung lạc một map pháp sư có năng lực triệu hồi rồng, đối với ma pháp sư công hội sau này phát triển tất nhiên sẽ có rất nhiều chỗ tốt, mỉm cười nói:
- Chưa người nào cho ngươi dùng nhiều tiền như vậy sao? Ý của Tạp Trung đại ca là, chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể tùy ý sử dụng tối đa 1 vạn kim tệ. Ngươi nếu có thiếu tiền, chỉ cần qua công hội lấy là được. Lần đầu gặp mặt, Áo thúc thúc cũng có lễ vật tặng ngươi.
Hắn lấy ra một khối lục lăng màu bạc đưa cho A Ngốc. A Ngốc nhận thấy, ở giữa khối có khắc chữ, cầm nặng tay, lại có một mùi thơm ngát, động dung nói:
- Đây là trầm hương ngân a!
Trầm hương ngân là một loại kim loại phi thường trân quý, có tác dụng phòng ngự rất mạnh, ngoài khả năng tích tụ ngân tích, nó còn có thể tỏa ra hương thơm đề thần tỉnh não, rất nhiều đồ trang sức quý tộc đều dùng nó chế thành, trông cực kỳ sang quý. Một khối trầm hương ngân dày như thế này đủ để tạo thành đồ trang sức lận.
Áo Đại Tư không nghĩ tới A Ngốc có thể nhận biết được nhưng cũng gật đầu nói:
- Không sai, đây là lệnh bài chế tạo từ trầm hương ngân, phía trên có đặc thù ấn ký của ta, có nó, ngươi có thể tùy ý xuất nhập biên giới Hoa Thịnh đế quốc. Nếu các ngươi vẫn muốn đi Lạc Nhật đế quốc, ta nghĩ, nó sẽ hữu dụng rất lớn.
A Ngốc ngại ngùng nói:
- Hai vị đại thúc, ta sao có thể nhận những thứ trân quý như thế này được?
Tạp Trung nói:
- Đồ vật có quý trọng, cũng không trọng yếu bằng tính mạng, ngươi cứu nhiều người như vậy, đây là lẽ đương nhiên. Tốt lắm, mau nhận lấy đi.
Nham Lực liên tục gật đầu, đoạt lấy lệnh bài, nhét vào lòng hắn, cười nói:
- Ta thay A Ngốc cám ơn hai vị.
Áo Đại Tư đứng lên, nói:
- Ta còn có rất nhiều chuyện muốn xử lý, trước hết rời đi, có chuyện gì cứ đến tìm ta, với khối lệnh bài này không ai dám ngăn cản ngươi.
Ba người cũng rời đi ngay sau đó.
Tạp Trung sai người mang đến cho A Ngốc một bộ ma pháp bào màu đỏ, hỏa hệ ma pháp bào, nhưng có điểm đặc thù, lục mang tinh ở ngực chỉ dùng kim tuyến câu thành, tại sáu đỉnh của lục mang tinh có ma pháp tinh thạch màu đỏ, bên vai phải có 9 khối kim sắc lục giác tinh, đúng là tượng trưng cho thân phận trưởng lão công hội. Mặc ma pháp bào hoa lệ này làm A Ngốc có chút không được tự nhiên, nhưng lại không dám cự tuyệt hảo ý của Tạp Trung, đành kệ vậy.
Tạp Trung vốn đang định cấp cho hắn vài vật phẩm ma pháp, nhưng đều bị cự tuyệt. Dù sao hắn cũng tự biết, năng lực ma pháp của mình cũng không cao cường gì, dùng mấy cái vật phẩm ma pháp đó cũng vô ích.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tạp Trung tự mình đưa ba người họ đến Quang Minh thành, cửa thành phía tây. Đưa cho A Ngốc 100 tử tinh tệ làm lộ phí, A Ngốc không thể chối từ đành phải nhận.
Vốn Nham Lực muốn mua mấy thớt ngựa, nhưng Nham Thạch xem qua bản đồ thấy địa hình tiến vào Lạc Nhật đế quốc rất phức tạp, ngựa rất khó đi qua được, mới thôi không mua nữa.
Cứ như vậy, ba người lại tiếp tục từng bước đi đến Lạc Nhật đế quốc.
A Ngốc ở Quang Minh thành thu hoạch lớn nhất chính là lợi dụng Thần Long Chi Huyết thu phục Cốt Long. Cốt Long lực công kích mạnh, không còn cần phải dụng nhiều Sanh Sanh biến nữa, nó sau này chắc chắn sẽ trở thành trợ lực rất lớn cho A Ngốc.
Hai ngày sau, ba người rốt cuộc cũng đã xuyên qua Quang Minh tỉnh, đi tới biên giới giữa Hoa Thịnh đế quốc và Lạc Nhật đế quốc.
Nhìn mảnh phiến trước mắt không cách nào tìm được biên giới quân doanh, ba người không khỏi thất thần. Nham Lực bàng hoàng:
- Sao lại có nhiều quân đội như vậy? Chúng ta qua kiểu gì giờ?
Nham Thạch trầm ngâm nói:
- Xem ra quan hệ giữa Hoa Thịnh đế quốc và Lạc Nhật đế quốc rất khẩn trương! Đây là quân đội phòng thủ của Hoa Thịnh đế quốc, phỏng chừng phải quá 10v người.
Nham Lực nhìn A Ngốc nói:
- Trách không được Áo Đại Tư Thành Chủ lại đưa cho ngươi khối lệnh bài này, không có nó muốn thông qua đúng là không có khả năng.
A Ngốc móc ra lệnh bài, nói:
- Vậy chúng ta đi thôi, Áo thúc thúc không phải nói có khối lệnh bài này có thể tùy ý xuyên qua quân doanh Hoa Thịnh đế quốc sao?
Ba người từ mặt trước đi về phía quân doanh, còn cách quân doanh vài trăm thước nũa thì bị bộ binh tuần tra ngăn cản. Nhưng khi A Ngốc xuất ra lệnh bài, bộ binh nhận ra lai lịch liền không dám chậm trễ, vội vã dẫn bọn họ vào quân doanh.
Quân chế tại Hoa Thịnh đế quốc quy định, 10 người làm thành một tiểu đội, 100 người làm thành một trung đội, mỗi đại đội có 1000 người, 10 đại đội – 10v người tạo thành quân đoàn. 10 quân đoàn tạo thành một tập đoàn, tập đoàn quân do tổng chỉ huy phụ trách.
Nơi này đóng quân 10 vạn người, đúng là tập đoàn quân duy nhất của Quang Minh tỉnh. Tổng chỉ huy đương nhiên là Quang Minh tỉnh Tổng đốc Áo Đại Tư. Đây cũng có thể coi là quân đội của Áo Đại Tư, danh hiệu Quang Minh hổ quân. Quang Minh hổ quân được Áo Đại Tư thống lĩnh đã vì Hoa Thịnh đế quốc lập vô số công lao. Không tính Thánh Quang kỵ sĩ đoàn do Phong Văn thống lĩnh thì được tính là quân đội cường hãn nhất
Áo Đại Tư bởi vì Quang Minh tỉnh sự vụ đông đảo, tự nhiên sẽ không ở chỗ này chỉ huy, tạm thời thay thế hắn chính là thủ hạ, đại tướng có tử tước phong hào Quang Minh đệ nhất quân đoàn đội trưởng Tây Phi Nhi. Tây Phi Nhi là người cẩn thận, giỏi về phòng thủ, trung thành và tận tâm, được Áo Đại Tư coi trọng. Có hắn ở đây chỉ huy quân đội phòng ngự, cho dù Lạc Nhật đế quốc có đột nhiên tập kích, Áo Đại Tư cũng chắc chắn khiến địch nhân không thể tiến thêm.
Đám bộ binh khi nãy thấy lệnh bài của Áo Đại Tư, liền nghĩa A Ngốc ba người là sứ giả từ Quang Minh thành tới, trực tiếp bẩm báo với tổng chỉ huy.
Tây Phi Nhi đang cùng 9 quân đoàn trưởng, tham mưu và vài tên tướng lĩnh khác nghị sự, vừa nghe sứ giả Quang Minh thành tới, vội vã mời A Ngốc ba người vào bộ chỉ huy.
Bộ chỉ huy là một đại lều vải tạm thời, bên trong cực kỳ rộng rãi. Tiến vào trong lều vải, A Ngốc ba người nhìn thấy một đám khôi giáp tươi sáng, tướng lãnh kỵ sĩ khí thế bức người, chưa từng gặp qua, không khỏi có chút kinh hoảng. Bọn họ chỉ đơn giản là mượn đường đi qua, không nghĩ sẽ phải đến gặp thống soái.
Tây Phi Nhi từ vị trí chủ vị đi xuống, trên dưới đánh giá ba người vài lần. A Ngốc vì mặc áo choàng ma pháp sư khá dày khiến hắn không cách nào thấy rõ tướng mạo, nhưng hắn lại nhận thức được dấu hiệu trên đầu vai A Ngốc, trong lòng cả kinh, vội vã khách khí nói:
- Tây Phi Nhi chưa từng viễn nghênh, thỉnh trưởng lão thứ tội. Không biết Tổng đốc đại nhân có gì phân phó?
Cái đám bộ binh kia cũng không nõi rõ thân phận của sứ giả, thân phận trưởng lão ma pháp sư công hội tôn quý như thế, đáng nhẽ phải tự mình nghênh đón mới đúng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook