Thiên Lục Vũ Trụ (Bản Dịch)
-
Chương 10
Đi ra khỏi quảng trường, lúc này trong mắt Lý Nham Thạch tràn đầy vẻ hưng phấn, nói: "Ngũ ca, huynh muốn xem một chút trong tảng đá có gì không?"
Cậu ta có vẻ còn hưng phấn hơn cả Lý Phong.
"Không được, chờ trở về rồi mở." Lý Phong khẽ cười nói.
Hắn chọn ba tảng đá, bên trong hai tảng hẳn là có linh dược nhất phẩm, về phần tảng đá thứ ba, hắn chọn cái điểm sáng thần bí dao động lớn nhất, thứ bên trong hẳn là kém một chút so với linh dược nhất phẩm.
Vừa rồi lấy được linh dược nhất phẩm đã khiến cho người xung quanh chú ý, nếu hiện tại lại mở ra hai cây, nhất định sẽ càng gây nên chấn động lớn, ai cũng sẽ biết được hắn nhất định có thủ đoạn đặc thù nào đó, Lý Phong cũng không phải là kẻ ngốc.
“Ba cây linh dược nhất phẩm …”
Trên mặt Lý Phong tươi cười, mà lúc này trong lòng người đàn ông trung niên là quản sự nhà họ Tôn kia thì lại cười khổ.
Ông ta là người phụ trách các tảng đá ở nơi này, đương nhiên biết trong những tảng đá này có linh dược nhất phẩm, nhưng mà ba cây lại đều bị Lý Phong tìm được.
“Tên nhóc này là ai? Là người của nhà họ Lý? Dường như ngay lập tức có thể nhìn ra bên trong tảng đá nào có giấu linh dược?” Trong lòng người đàn ông trung niên nhịn không được nghĩ.
Ông ta rất quen thuộc với Lý Nham Thạch, nhưng mà lúc trước thiên phú của Lý Phong rất yếu, phần lớn thời gian đều tu luyện, rất ít đi ra ngoài, người biết hắn không nhiều lắm.
Nhưng mà, cho dù Lý Phong tìm ra toàn bộ linh dược nhất phẩm, ông ta cũng chỉ có thể cười khổ, không thể nói gì.
"A, trở về mở à?" Nghe Lý Phong nói, Lý Nham Thạch lập tức cảm thấy có chút thất vọng.
Cậu ta đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên biến sắc, nhìn Lý Phong vội vàng nói: "Ngũ ca, chúng ta trở về đi."
Trong mắt của cậu ta rõ ràng lộ ra vẻ hoảng sợ, hoàn toàn không giống với vừa rồi.
"Ha hả, Lý Nham Thạch, ngươi vội trở về như vậy làm gì? Nhìn thấy ta liền sợ vậy sao?"
Đang lúc Lý Phong nghi hoặc, bỗng nhiên một tiếng cười to vang lên.
Cách đó không xa, một thanh niên dáng người vạm vỡ đi tới.
Phía sau thanh niên còn có hai người, nhìn qua cũng trạc tuổi với vị thanh niên này, nhưng mà hiển nhiên trong ba người thì thanh niên nói chuyện là chủ.
"Thiên Cường công tử."
Nhìn thấy thanh niên vạm vỡ kia, trên mặt người đàn ông trung niên nhà họ Tôn lại tràn đầy tươi cười, nhanh chóng nghênh đón.
"Là Triệu Thiên Cường!"
"Cậu ta là em trai của Triệu Thiên Vũ, thiên tài thuộc thế hệ trẻ của nhà họ Triệu, hiện tại Triệu Thiên Vũ mới vừa tròn mười chín tuổi, nhưng mà một năm trước đã đạt tới Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy, hiện tại đoán chừng đã sắp đạt tới Luyện Thể cảnh tầng thứ tám."
"Ba tầng sau của Luyện Thể cảnh là khó đột phá nhất, từ tầng thứ bảy đến tầng thứ tám nào có dễ dàng như vậy? Cho dù là Triệu Thiên Cường, đoán chừng cũng cần mấy năm."
"Cho dù không đột phá, thì thực lực cũng không phải tầng thứ bảy phổ thông có thể so sánh."
"Không nói Triệu Thiên Vũ, cha của hai huynh đệ Triệu Thiên Cường này năm đó cũng là thiên tài tuyệt thế của nhà họ Triệu, chỉ mới năm mươi tuổi, nghe nói thực lực đã đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ!"
Nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh, một số người nhận ra Triệu Thiên Cường, nhất thời nhịn không được nhỏ giọng bàn tán.
Dường như rất hưởng thụ ánh mắt kính sợ của những người xung quanh, nụ cười trên mặt Triệu Thiên Cường càng sâu.
"Triệu Thiên Cường." Nhìn thấy Triệu Thiên Cường đi tới, sắc mặt Lý Nham Thạch lập tức trở nên rất khó coi.
Lúc này Lý Phong cũng đang nhìn thanh niên vạm vỡ kia, trong lòng xuất hiện nhiều tin tức.
Hiện tại trong số những thanh niên trong khoảng hai mươi tuổi ở quận Hoang Lâm, Triệu Thiên Vũ, anh trai của Triệu Thiên Cường có thiên phú mạnh nhất, mười tuổi tu luyện, mười sáu tuổi liền đạt tới Luyện Thể cảnh tầng thứ sáu, sau đó mất hai năm đột phá đến Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy.
Sáu tầng đầu của Luyện Thể cảnh là trụ cột, ba tầng sau khó đột phá nhất, nhưng anh ta chỉ mất hai năm đột phá một cảnh giới nhỏ, có thể thấy được thiên phú của anh ta.
Cho dù là Lý Hạo, con trai của đại bá hắn, thiên tài mạnh nhất thế hệ trẻ của nhà họ Lý cũng không thể so sánh.
"Ha hả, Lý Nham Thạch, nhìn thấy ta không vui sao? Đúng rồi, binh khí của ngươi dùng rất thuận tay đó."
Triệu Thiên Cường mỉm cười nói, anh ta nắm chặt tay phải, lập tức trong tay xuất hiện một thanh đoản kiếm, còn múa may hai cái.
Nhìn thấy đoản kiếm, hai mắt Lý Phong lập tức híp lại, lúc trước Lý Nham Thạch nói binh khí đã bị mất, thì ra là bị người nhà họ Triệu cướp.
Vừa nói, ba người Triệu Thiên Cường cũng vừa vặn chắn phía trước hai người Lý Phong, Lý Nham Thạch, chặn đường đi của bọn họ.
"Triệu Thiên Cường, ta không muốn đánh nhau với ngươi." Thấy thế, Lý Nham Thạch lập tức tức giận nói.
"Đánh nhau? Ngươi có tư cách này sao?"
Nghe vậy, Triệu Thiên Cường lạnh nhạt cười nói: "Vừa rồi ta nghe nói ngươi chiếm được một cây linh dược nhất phẩm, giao linh dược kia ra đây đi, nếu không, hôm nay ngươi đừng hòng rời đi."
Trong tay anh ta cầm quạt giấy, nhẹ nhàng phe phẩy, trên mặt nở nụ cười ấm áp, nhìn qua giống như là một quân tử nhẹ nhàng, khiến cho gương mặt một vài cô gái xung quanh đều ửng hồng.
Nghe được lời của Triệu Thiên Cường, Lý Nham Thạch càng thêm tức giận, cậu ta nắm nắm tay, vẻ mặt trở nên vô cùng dữ tợn, tức giận nói: "Triệu Thiên Cường, ngươi đừng có quá đáng!"
"Thế nào? Ngươi muốn đánh nhau với ta sao?" Triệu Thiên Cường lạnh nhạt cười nói, không hề để Lý Nham Thạch trong lòng chút nào.
"Cường ca, không cần huynh ra tay, giải quyết Lý Nham Thạch này, ta ra tay là đủ rồi." Vừa dứt lời, một thanh niên mặc áo đen phía sau Triệu Thiên Cường cười hắc hắc nói.
Dường như bọn họ xem Lý Nham Thạch như một con cừu non đợi làm thịt, có thể để bọn họ tùy ý xử lý.
"Đám người Triệu Thiên Cường muốn ra tay với Lý Nham Thạch."
"Bình thường, gần đây giữa nhà họ Triệu và nhà họ Lý không ngừng xảy ra mâu thuẫn, không chỉ có nhà họ Triệu, mà giữa nhà họ Trịnh và nhà họ Lý cũng đã xảy ra một ít tranh đấu."
"Hai gia tộc lớn này không có lúc nào là không muốn lật đổ địa vị của nhà họ Lý."
"Lão tổ nhà họ Lý vẫn còn, mà nhà họ Triệu, nhà họ Trịnh đã gấp gáp như vậy?"
"Nói không chừng chính là cố ý quấy nhiễu lão tổ nhà họ Lý bế quan."
"Nghe nói trước đó Triệu Thiên Cường cũng đã đột phá đến Luyện Thể cảnh tầng thứ năm, hiện tại anh ta mới mười sáu tuổi, thiên phú cũng cực kỳ cường đại."
Mọi người xung quanh nhìn nơi này, trong mắt hiện rõ vẻ kính sợ, theo bản năng rời ra xa một chút.
Tốt hơn hết là bọn họ nên rời xa cuộc chiến giữa những gia tộc lớn này một chút, tránh bị lan đến.
Lúc này Lý Nham Thạch giống như một con sư tử đang nổi cơn thịnh nộ, nhưng mà Triệu Thiên Cường thì lại không thèm để ý, hờ hững nói: "Giao cỏ Lam Huyên ra đây đi, ta thả ngươi đi, nếu không, ngươi sẽ không tránh khỏi phải chịu một chút nỗi khổ da thịt."
Lý Nham Thạch nhìn chằm chằm Triệu Thiên Cường, ước gì có thể lập tức tiến lên, nhưng mà cuối cùng cậu ta lại vô lực thả nắm tay xuống.
Cậu ta hoàn toàn không phải đối thủ của Triệu Thiên Cường.
Vung tay phải lên, cỏ Lam Huyên xuất hiện trong tay, Lý Nham Thạch vừa muốn nói cái gì, nhưng mà Lý Phong ở bên cạnh vẫn thờ ơ lạnh nhạt lại bỗng nhiên vươn tay, bắt lấy Lý Nham Thạch.
"Ngũ ca. . ." Lý Nham Thạch sửng sốt, nhìn về phía Lý Phong.
"Không cần giao ra." Sắc mặt Lý Phong bình tĩnh nói.
Vừa rồi hắn không biết sự tình, nhưng mà từ cuộc đối thoại giữa hai bên đã phán đoán ra toàn bộ sự việc.
"Ngươi là người của nhà họ Lý?"
Nhìn thấy Lý Phong ngăn cản Lý Nham Thạch, nụ cười vẫn luôn treo trên mặt Triệu Thiên Cường biến mất một chút, anh ta nhìn Lý Phong, trong mắt lóe lên tia sáng vô cùng nguy hiểm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook