Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ
Chương 54: Có một tia sáng

Thời tiết không tốt, mây bay che khuất mấy ngôi sao kia. Không bao lâu sau, một hơi thở thối rữa bay đến, minh điểu đập đôi cánh cứng ngắc, ánh mắt đờ đẫn. Đỗ Thánh Lan nhìn thấy một cái ống trúc trên chân nó, khi tự tay lấy xuống thì minh điểu nhìn chằm chằm gân xanh trên cổ hắn, mắt phát sáng, móng vuốt không nhịn được cong lại như muốn tuân theo bản năng xé rách mạch máu, dùng máu tươi bắn ra để giải thích.

Trước khi minh điểu tiến thêm một bước, vuốt rồng trong sương mù như ẩn như hiện, móng vuốt sắc bén dưới ánh trăng mờ ảo loé lên tia sáng lạnh lẽo.

Minh điểu nhìn móng của mình rồi nhìn móng đối phương, móng vuốt bám chặt trên thân cây, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Đỗ Thánh Lan vuốt ve tờ giấy trong ống trúc, ngẩng đầu tò mò hỏi: “Còn việc gì không?”

Minh điểu như được đại xá, điên cuồng đập cánh chạy trốn.

Tờ giấy mang đến cảm xúc rất kỳ quái, trơn mịn lại rất mỏng, dường như chỉ cần dùng lực một chút là sẽ đâm thủng giấy, bên trên vẽ nguệch ngoạc sơ đồ đường đi, bên dưới là một dòng chữ càng nguệch ngoạc hơn: Ta mệt, con tự tới đi.

Dòng chữ này có thể giải thích hai điều: Một là bảo Đỗ Thánh Lan đi tìm nàng, hai là yêu cầu Đỗ Thánh Lan một mình đến đó.

Hắn nhìn Cố Nhai Mộc, nhanh chóng quyết định: “Một mình ta qua đó.”

Nếu nữ tử muốn giết hắn thì không cần phải dùng cách phiền phức như vậy, việc này nhìn giống như kiểm tra hơn.

Cố Nhai Mộc gật đầu, tôn trọng sự lựa chọn của hắn. Mặc dù Đỗ Thánh Lan ở trong sương mù không chút do dự gọi mẹ nuôi nhưng trên thực tế, hắn luôn đặt sức mạnh của người khác ở vị trí thứ hai.

Trước khi đi, Đỗ Thánh Lan để lại sư tử Tuyết Hoa.

Dù sao cũng là buổi tối, hắn không tốn bao nhiêu công sức để nguỵ trang cho hoàn hảo, một cái bánh vừng di động bay trên phố.

Dọc theo sơ đồ được vẽ trên giấy, hắn nhanh chóng đi đến ngã rẽ đầu tiên, khi sắp đi về phía trước thì hắn hơi chần chừ. Cảm nhận của hắn rất mãnh liệt, phía trước có một hơi thở chẳng lành. Lợi dụng công pháp Liễm Tức thu liễm hơi thở quanh người, Đỗ Thánh Lan cẩn thận đi sát tường, càng đi càng cảm thấy nguy hiểm.

Từ lúc hắn vào ngã ba này chưa từng thấy con âm vật nào. Đây không phải là một chuyện tốt, tình huống có khả năng nhất chính là phía trước có một sự tồn tại không ai chọc nổi.

Mùi hôi thối toả ra trong ngõ hẻm, Đỗ Thánh Lan cảm giác như đang ở trong núi xác chết.

Đường phía trước càng khó đi hơn, trên nền gạch đen rơi vãi da nhăn dúm dó. Đỗ Thánh Lan không muốn suy nghĩ da này là của người hay động vật, đáng tiếc là câu trả lời đã nhanh chóng được bày trước mắt. Phía trước nhô ra một đoạn thanh sắt, bên trên treo năm, sáu cái thi thể hoàn toàn không thể nhận dạng, khó có thể tưởng tượng được những người này lúc còn sống đã bị tra tấn như thế nào.

Nơi đó chỉ có một căn nhà, cửa không khoá, người đàn ông tóc hơi xoăn tay cầm móc sắt, bên ngoài thính đường đối diện treo một người, dường như tên đàn ông chuẩn bị dùng móc sắt móc sống trái tim nhân loại ra ngoài.

Là người của Thiên Cơ Lâu.

Đỗ Thánh Lan co rụt đồng tử, thi thể ở bên ngoài thảm không nỡ nhìn, y phục thấm đẫm máu không nhìn rõ là ai, nhưng người đang bị treo bên ngoài thính đường thương thế khá nhẹ, có lẽ vẫn chưa bị tra tấn.

Nhìn thấy người đàn ông cầm móc sắt dưới ánh trăng không có bóng, Đỗ Thánh Lan nheo mắt phán đoán: Quỷ tu.

Còn là một quỷ tu cường đại.

Đỗ Thánh Lan biết lượng sức mình, cảm giác áp chế tuyệt đối trong không khí chứng tỏ cho dù đánh lén cũng không thể chế ngự đối phương. Dựa vào Hồng Mông Nguyên Bảo có thể làm quỷ tu bị thương nhưng sau khi bắn một mũi tên, hắn sẽ hoàn toàn mất năng lực chạy trốn, phải bỏ mạng ở nơi này.

Trong lúc Đỗ Thánh Lan đang suy nghĩ cách giải quyết thì một hòn đá nhỏ từ nơi rất xa ném đến, tiếng rơi xuống đất khá nhỏ được phóng đại vô hạn trong trời đêm. Tên cầm móc sắt chậm rãi xoay lại, giờ phút này hắn nhìn thấy rõ gương mặt đối phương…

Đôi mắt màu trắng như tuyết, không có con ngươi nhìn như một người mù. Mỗi sợi tóc đều đang ngo ngoe như tảo biển, lúc âm thanh vang lên, tóc của đối phương bắt đầu tung bay, cả mái tóc tràn về phía Đỗ Thánh Lan.

Đỗ Thánh Lan dùng tốc độ nhanh nhất phóng đi, không quên quay lại nhìn phương hướng cục đá bay đến, dường như có thể nhìn thấy bóng con bò đi xa.

“Mục đồng…”

Đỗ Thánh Lan vẻ mặt rét lạnh, món nợ này hắn khắc ghi trong lòng.

Cái tên này không có thị lực, trong quá trình Đỗ Thánh Lan phi hành ma sát với gió giúp đối phương xác định được vị trí. Hắn phát hiện ra chuyện này, nín thở không di chuyển. Sự việc không thuận lợi như trong tưởng tượng, tóc dài tìm không được mục tiêu bắt đầu lan ra theo kẽ hở trên tường gạch, còn một phần khác bắt đầu bịt kín cửa ra khỏi ngõ.

Đỗ Thánh Lan biến sắc, nếu đầu ngõ bị tóc che kín, nam nhân kia thăm dò từng tấc một thì bắt ba ba trong rọ chỉ là chuyện sớm muộn.

Hắn không chần chừ nữa, xông thẳng về phía đầu ngõ.

Nam nhân khẽ cử động lỗ tai, nghiêng người chuyển hướng về phía Đỗ Thánh Lan chạy trốn, móc sắt ma sát với mặt đất phát ra âm thanh khiến cả minh điểu bay trên không trung cũng cảm thấy tê hết cả lông vũ, liều mạng rời khỏi khu vực này.

Mười thước, chín thước… Nhìn thấy đầu ngõ chỉ còn lại một cái lỗ không lớn, Đỗ Thánh Lan triệu hồi bội kiếm. Bảo kiếm đi đầu, tóc bị chém đứt rơi trên mặt đất còn đang ngọ nguậy. Nam nhân ở đằng sau ném mạnh móc sắt tới.

Đỗ Thánh Lan bắt đầu có cảm giác ớn lạnh, hắn có thể cảm nhận được móc sắt ngày càng gần, dường như hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất đời này để chạy trốn.

Khi móc sắt cách Đỗ Thánh Lan khoảng một ngón tay thì hắn cầm Trảm Nguyệt Kiếm, nghiêng người vung kiếm ra phía sau, bước lùi chui ra ngoài lỗ hổng trong mớ tóc ở đầu hẻm.

Thanh bội kiếm này được chính tay Cố Nhai Mộc rèn cho, đừng nói là chém sắt như chém bùn, mang đi chém núi cũng được, nhưng móc sắt lại không chút hao tổn, trái lại là kẽ ngón tay bị chấn động tê dại. Trước khi móc sắt tiếp tục lao tới, Đỗ Thánh Lan đã đứng ở bên ngoài ngõ, góc áo bị móc nát, nếu chậm một giây, hắn có thể bị xé nát tươm.

Đỗ Thánh Lan chật vật ngã xuống đất, không dám thả lỏng. Hắn nhìn chằm chằm đầu ngõ, xác định nam nhân đáng sợ kia không đuổi theo mới nuốt nước bọt khô khốc.

Gió đêm thổi qua mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt khiến Đỗ Thánh Lan tỉnh táo, một lúc sau bàn tay Đỗ Thánh Lan cầm kiếm mới dần thả lỏng. Hắn nhìn cổ tay trái, trong lúc vọt tới dường như hắn nhìn thấy có một sợi tóc xuyên vào mạch máu. Cổ tay vẫn trắng trẻo như thường nhưng có thêm một chấm máu nhỏ. Hắn kiểm tra cơ thể, tạm thời không phát hiện bất thường.

Đỗ Thánh Lan nhíu mày, tạm thời che giấu bất an trong lòng, đi về phía điểm cuối cùng trên bản đồ.

Cũng may nữ tử để lại bản đồ, không có nơi nào nguy hiểm bằng con hẻm kia nữa. Chỉ còn lại một đoạn đường cuối cùng, hắn rẽ vào, cuối cùng nhìn thấy một gian nhà.

Trên đường đến đây, Đỗ Thánh Lan tạm thời biết được một số chuyện, người lợi hại ở Minh Đô đều có nhà, thấp hơn thì ở hốc cây, còn một số âm vật thực lực thấp thì đều nằm trên tường hoặc độn thổ.

Hắn suy nghĩ một hồi, sau đó gõ cửa.

Bên trong truyền đến tiếng ho khan rất trầm: “Mời vào.”

Đỗ Thánh Lan đẩy cửa ra, nữ tử đội đấu bồng vừa dày vừa nặng vẫy tay với hắn.

Sau khi nhìn thấy hắn, nữ tử không lập tức nói chuyện mà liếc nhìn ấm trà bên cạnh.

Đỗ Thánh Lan hiểu ý, rót cho nàng một chén trà.

Nữ tử ngồi thẳng người, khoan thai uống một ngụm: “Con đã nhận ta làm mẹ nuôi, đáng lẽ ta phải cho chút lễ gặp mặt nhưng tiếc là ta nghèo rớt mồng tơi, không có gì để tặng con.”

Nữ tử uống hết chén trà, cơn ho tạm thời dịu xuống, nàng tiếp tục nói: “Thanh trường cung ngày đó con lấy ra cũng không tệ, ta có một cách có thể tăng nhanh sức mạnh của cây cung này.”

Đỗ Thánh Lan phối hợp hỏi: “Cách gì ạ?”

Nữ tử: “Dùng chú thuật cô đọng thành hoa văn khiến nó có thêm một loại pháp tắc.”

Nghe thì dễ dàng nhưng thực tế khó mà làm được.

“Ta có thể giúp con cô đọng ra một cái hoa văn, nhưng nâng cao đẳng cấp chí bảo, thiên kiếp phủ xuống cũng sẽ rất kh.ủng bố.”

Đỗ Thánh Lan và Hồng Mông Nguyên Bảo từng ký khế ước nên có thể cảm nhận được tâm trạng của nó. Lúc này Hồng Mông Nguyên Bảo đang điên cuồng xao động, dường như nó cũng cảm thấy nữ tử này có thứ có thể khiến nó trở nên mạnh mẽ.

Hồng Mông Nguyên Bảo quá phấn khích, Đỗ Thánh Lan không thể không lấy nó ra ngoài, nghiêm khắc nói: “Ngươi có lẽ sẽ chết dưới thiên kiếp.”

Ngay cả nữ tử cũng nói lôi kiếp đáng sợ, tất nhiên không nằm trong phạm vi Hồng Mông Nguyên Bảo có thể chịu được.

Nhưng nếu nó có thể nghe lọt tai thì nó đã không phải là Hồng Mông Nguyên Bảo, bản năng muốn trở nên mạnh mẽ đã đè bẹp ý chí của nó.

“Độ kiếp là hai đứa cùng độ.” Nữ tử đặt chén trà xuống bàn: “Quan hệ giữa con và bảo bối này tương đương với ký kết khế ước linh hồn. Có con tham gia, lôi kiếp sẽ dịu dàng hơn một chút.”

Đỗ Thánh Lan giật giật khoé môi, dường như mức độ nhẹ như vậy không đáng nhắc tới.

Nữ tử lại nói: “Ta là mẹ nuôi của con, chắc chắn sẽ dạy con một vài thứ. Ta có một môn tuyệt học khác, lúc tu luyện cửu tử nhất sinh nhưng luyện thành sẽ rất có ích cho con.”

Sau khi nói xong, nàng dịu dàng nhìn Đỗ Thánh Lan: “Được rồi, ta có thể ngửi thấy hơi thở quái vật trong hẻm nhỏ trên người con.”

Nữ tử bảo Đỗ Thánh Lan vươn tay ra, nhìn thấy cái chấm máu kia thì lắc đầu: “Một sợi tóc của nó đang bơi trong người con, nếu không có gì bất ngờ thì trong vòng ba ngày con sẽ bị sợi tóc kia hút cạn tu vi, chân khí khô kiệt mà chết.”

Đỗ Thánh Lan: “Có cách phá giải không ạ?”

Nữ tử nhìn Đỗ Thánh Lan bình tĩnh rất hài lòng: “Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, con giết người gây ra chuyện này là được.”

“…..”

Dường như mỗi câu đều là một con đường chết, mục đồng nghe thấy chắc cười không khép miệng được.

Trong viện trở nên yên tĩnh, nữ tử buồn ngủ gục đầu xuống, ngáp một cái: “Nghĩ xong chưa? Có muốn thăng cấp không?”

Cung tên được đưa đến trước mặt nàng, Đỗ Thánh Lan bình tĩnh nói: “Làm phiền.”

Hai giây sau mới nhận lấy cung tên, nữ tử cười khàn giọng: “Ta càng ngày càng thích con.”

Nàng cầm Hồng Mông Nguyên Bảo vào phòng, Đỗ Thánh Lan ngồi trong viện lặng lẽ chờ đợi, thỉnh thoảng vuốt ve hoa văn trên vỏ kiếm, ánh mắt loé sáng không biết đang nghĩ gì.

Gần nửa nén nhang trôi qua, nữ tử bước ra ngoài, nàng lại bắt đầu ho khan liên tục, tiện tay ném Nguyên Bảo cho Đỗ Thánh Lan. Trên cung tên phủ một lớp sương mù mờ ảo, giờ phút này sương mù đang tản ra.

Mỗi khi sương mù tan được một phần, trên bầu trời lại thêm một vùng mây đen.

“Cám ơn.”

Tạm thời không có thời gian nói về công pháp, Đỗ Thánh Lan cầm cung tên rời viện nhanh như gió. Nữ tử ở đằng sau không ngừng ho khan, chậm rãi ngồi lên ghế dựa, như người chết nhắm mắt lại.

Mây đen trên bầu trời còn nhiều hơn tóc của con quái vật kia, năng lượng khiến lòng người sợ hãi chứng tỏ đây tuyệt đối không phải là lôi kiếp bình thường. Hồng Mông Nguyên Bảo run rẩy, đương nhiên nó cũng cảm nhận được lôi kiếp này bất phàm.

Đỗ Thánh Lan: “Ngươi đừng sợ, chúng ta đọ sức một phen!”

Sét chưa đến nhưng kiếp vân trên trời đã hiện ra một tia màu đỏ tím. Tia chớp nhỏ bé kia vẫn chưa vội vàng hạ xuống, những luồng điện kinh khủng đang ở xung quanh tập hợp tại điểm trung tâm. Đốm sáng màu tím trên bầu trời càng lúc càng lớn, thậm chí Đỗ Thánh Lan hy vọng nó hạ xuống ngay lúc này, đáng tiếc là không như mong muốn, lôi kiếp chẳng những không có dấu hiệu rơi xuống mà đốm sáng càng lúc càng lớn, càng ngày càng kinh người.

Mặt đất lắc lư kịch liệt, cố tình vào lúc này Minh Đô lại xảy ra động đất.

Nơi này rất ít khi có sét đánh, âm vật vốn muốn chuẩn bị ra ngoài quan sát thì cảm nhận được mặt đất rung chuyển, rút lui về sào huyệt.

Đỗ Thánh Lan đang đứng ở trung tâm bão táp, không có nơi nào để tránh né.

Hắn vừa chạy vừa ngẩng đầu nhìn lôi kiếp trên bầu trời, lôi điện đánh tan mây đen xung quanh tạo thành một cái vòng hoa, ở giữa được rót vào luồng điện cuồng bạo, nhìn thấy tia lửa điện bên trong đã sắp tràn ra, Đỗ Thánh Lan tăng nhanh tốc độ chạy về đầu ngõ lúc trước.

Trong viện, cửa lớn rộng mở.

Trận động đất đột nhiên xảy ra khiến người đàn ông cầm móc sắt móc nhầm chỗ, vốn muốn móc sống trái tim con mồi nhưng kết quả chỉ xuyên qua xương bả vai của đối phương.

Nhân viên tình báo của Thiên Cơ Lâu người đầy máu hét lên chói tai, mũi nhọn móc sắt có nhiệt độ rất cao như bàn ủi đốt cháy xung quanh khớp xương. Đây là lần đầu tiên hắn biết tử vong là một chuyện xa xỉ cỡ nào.

“Huynh đệ!” Phía sau truyền đến một tiếng la lớn.

Nam nhân rút móc sắt, bả vai của nhân viên tình báo chảy rất nhiều máu, sau đó hắn ta lại hét lên một tiếng.

Người đàn ông phát hiện là con mồi cũ, chưa kịp suy nghĩ tại sao đối phương quay lại, theo phản xạ muốn dùng móc sắt công kích nhưng không ngờ con mồi như thấy được người thân, vội vàng chạy về phía gã.

Hành động kỳ lạ khiến gã khựng lại, không rõ vì sao con mồi lại chủ động chịu chết.

Một thanh bảo kiếm bay lên không trung chặt đứt xích sắt trói nhân viên tình báo, người đàn ông bị chọc tức, sợi tóc có thể giết người vọt về phía hắn.

Trong thời khắc sinh tử, Đỗ Thánh Lan ngửa đầu lẩm bẩm: “Mau tới đây.”

Là quỷ tu khá mạnh, người đàn ông không sợ sét như bé gái không mặt, kiếp vân đến theo Đỗ Thánh Lan, diện tích không ngừng được mở rộng, khuếch tán đến tiểu viện, âm thanh trầm đục cuối cùng cũng khiến gã cảm nhận được bất thường.

Hồng Mông Nguyên Bảo tự động bay khỏi tay Đỗ Thánh Lan, tư thế như ứng phó với lôi kiếp.

Ở xa xa, minh điểu bị doạ chui vào hốc cây, tán cây mặt người dọn nhà đến gần cửa thành, cố gắng rời xa thiên lôi. Mặt đất rung lên, trong lôi kiếp uy thế kinh người lại mang theo một hơi thở viễn cổ hoang sơ. Nó như đang nhấn mạnh kỷ nguyên này không nên xuất hiện một pháp bảo nghịch thiên như vậy, dường như chỉ trong nháy mắt, lôi kiếp kinh khủng như thác nước đổ xuống, toàn bộ đổ xuống chỉ trong một lần duy nhất.

Nhân viên tình báo kéo lê thân thể bị thương cố gắng di chuyển, dường như nam tử cũng chuẩn bị rời đi, thân thể dần hoá thành hư vô, nhưng gã nhanh chóng phát hiện bất thường. Gã ngước mắt nhìn thấy Đỗ Thánh Lan cố gắng túm mớ tóc dày trên mặt đất, cắn răng nói: “Không cho ngươi đi.”

Nam tử biến sắc muốn thu tóc nhưng Đỗ Thánh Lan cũng không yếu, còn chủ động quấn tóc vài vòng quanh người như đang chơi kéo co.

Tóc đen dán sát vào cơ thể, Đỗ Thánh Lan mặt mày trắng bệch kiên trì, lúc tóc quấn gần hết cơ thể hắn thì cuối cùng lôi kiếp cũng sắp chạm vào mục tiêu.

Sức mạnh bùng nổ không trực tiếp xông tới mà trong thời gian ngắn tích tụ trên đỉnh đầu. Thiên lôi là khắc tinh của quỷ tu, một trong những trách nhiệm của nó là huỷ diệt quỷ tu. Đối mặt với một quỷ tu mạnh như vậy, sao nó có thể không làm? Lôi kiếp không giống Đỗ Thánh Lan, Đỗ Thánh Lan có năng lực phán đoán và tự chủ, thiên lôi thì hoàn toàn tuân theo ý chí Thiên Đạo.

Thiên Đạo bị khuyết, trừ phi có người độ kiếp, bình thường quỷ tu đi lại bên ngoài cũng không thể chủ động làm thiên lôi ngưng tụ, bây giờ có thể nói đây là một cơ hội rất tốt. Ý chí Thiên Đạo khiến thiên lôi trên đỉnh đầu hình thành khái niệm mơ hồ, ba tên phía dưới đều phải đánh.

Lực lượng kinh khủng chia thành ba tia, một tia đánh Đỗ Thánh Lan, một tia đánh Hồng Mông Nguyên Bảo, tia còn lại đánh về phía nam tử cầm móc sắt.

Sấm sét mang theo tư thế huỷ diệt gần như muốn thân thể nổ tung, Đỗ Thánh Lan dùng toàn lực vận chuyển Tôi Thể Pháp, tuy rằng đã làm như thế nhưng hắn vẫn phun ra một ngụm máu.

Thân cung như trăng lặn ngân sương của Hồng Mông Nguyễn Bảo cũng biến thành màu đen cháy sém. Điều khiến người ta khiếp sợ là dù đến thời điểm như vậy, Đỗ Thánh Lan vẫn không thả tóc của nam tử cầm móc sắt, trái lại dần dần kéo đối phương đến gần.

Nam tử không có con ngươi nhưng sự giận dữ trên mặt không giấu được. Gã cầm móc sắt móc về phía Đỗ Thánh Lan, lúc móc sắc sắp tiếp xúc cơ thể Đỗ Thánh Lan thì hắn cười khẩy: “Ngu xuẩn.”

Sau một khắc, nam tử bị lôi kiếp công kích gấp đôi.

Đỗ Thánh Lan khoé môi rướm máu: “Khi độ kiếp, người ngoài tấn công sẽ bị thiên kiếp g.iết chết.”

Nam tử không hiểu, nếu là như vậy thì thằng khốn nạn kéo tóc mình phải chết thảm hơn chứ? Gã bình tĩnh lại, đột nhiên nhận ra trước khi thiên kiếp buông xuống, sợi tóc của gã vẫn đang làm loạn trong máu thịt Đỗ Thánh Lan tương đương gã đang làm hại một vị tu sĩ đang độ kiếp.

Truyền thuyết nói rằng khi đồ vật độ kiếp cần trải qua ba lượt thiên kiếp, Đỗ Thánh Lan túm chặt tóc gã, loại tóc này như có sinh mệnh, chạm vào máu thịt sẽ không muốn rời đi, nam tử muốn cưỡng chế thu hồi cũng rất khó.

Đỗ Thánh Lan nhìn Hồng Mông Nguyên Bảo: “Bảo của ta, tới ôm nào!”

Dường như Hồng Mông Nguyên Bảo cũng biết cái người cao lớn tóc dài này có thể giúp đỡ chia sẻ lôi kiếp.

“Cút ngay cho ta!”

Âm thanh vừa chói vừa khó nghe vang vọng trong viện, gã lấy tay làm đao chuẩn bị cắt tóc.

Tia lôi kiếp thứ hai rơi xuống còn nhanh hơn trong tưởng tượng, hai người một lớn một nhỏ liều mạng tới gần nam tử kia. Đỗ Thánh Lan mặt tái nhợt vừa phun máu vừa cố gắng dùng chân khí bảo vệ tóc của gã: “Ta không cho phép ngươi làm hại bản thân!”

Nam tử vốn có gương mặt anh tuấn nhưng lúc này không ngừng co rút, vô cùng dữ tợn.

Hai người một bảo cùng bị sét đánh một cái, cột sống của Đỗ Thánh Lan sắp bị tia sét này đánh vỡ, nếu không có quỷ tu, hắn gần như sẽ chết trong lôi kiếp.

“Ngươi cứ chết, ta không chết là được!” Trên bầu trời kiếp vân cuồn cuộn, vẫn còn tia lôi kiếp cuối cùng kinh khủng hơn, Đỗ Thánh Lan vội vàng hét lên với nam tử: “Mau đi tìm đồng loại của ngươi!”

Lần này là hắn thật lòng bày mưu.

Không cần Đỗ Thánh Lan nói, nam tử đã chạy ra ngoài, giữa không trung đều là luồng điện còn sót lại, bây giờ bay còn không đáng tin bằng hai cái đùi. Thực lực của hắn thấp hơn đối phương, tốc độ không nhanh bằng gã nhưng hắn túm tóc người ta giống như chủ nhân bị thú cưng kéo đi dạo, hắn bị ép chạy hồng hộc ở đằng sau. Hồng Mông Nguyên Bảo cúi người tránh né tia lửa điện, ở vị trí cuối cùng liều mạng đuổi theo.

Bọn họ chạy vào một khu vực sương mù rất dày, không biết động đất đã ngừng từ khi nào. Đỗ Thánh Lan quay lại nhìn, cảm nhận được lôi quang kinh thiên động địa trong tầng mây, hắn chửi thề rồi bắt đầu gõ cửa từng nhà: “Mở cửa!”

Đỗ Thánh Lan đã biến thành hình người từ lâu, hơi thở người sống toả ra, hắn không cần làm gì nhiều thì đã có quỷ tu mở cửa, mỉm cười tàn nhẫn muốn bắt lấy người sống.

Vừa bước ra đã nhìn thấy một trong những người kh.ủng bố nhất vùng này đang chạy trốn như điên.

“Chạy.”

Nam tử nghiêm khắc quát một tiếng, quỷ tu vô thức chạy theo.

Phía trước có tiếng khua chiêng gõ trống và cả kèn xô-na tấu nhạc, sắc mặt Đỗ Thánh Lan không được ổn lắm: “Có người kết hôn hả?”

Nhỡ đâu lôi kiếp đánh xuống, làm hại tân lang tân nương thì chẳng phải rất vô lý sao?

Đối với âm vật bình thường, chỉ cần không phải là quỷ tu thì Đỗ Thánh Lan có thể mở một mắt nhắm một mắt. Trong lúc hắn do dự có nên quay lại hay không thì thấy trên cái cây phía trước có treo vài cái xác khô nhân loại, trên phố bày tiệc lưu động, người bị ép bái đường chính là một nhân viên tình báo. Mỗi khi đi qua một cái bàn, đối phương sẽ bị cắt một miếng thịt.

Đỗ Thánh Lan lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, xem ra không sao, yên tâm xông vào.

Phía trước ồn ào khiến quỷ tu đang định cắt thịt bỗng dừng lại, tò mò nhìn sang thì chỉ thấy Đỗ Thánh Lan vung tay lên: “Tới đây! Tấu nhạc lên! Náo nhiệt lên cho ta.”

Kiếp vân theo bước chân chạy trốn của bọn họ bay đến khu vực sương mù dày đặc.

Lôi kiếp này dường như không phải là đồ vật, khi sắp tiếp cận khu vực, nó bắt đầu mặc cho mây đen che khuất ‘giếng lôi điện’ ở trung tâm, thu lại tiếng nổ, lặng lẽ tiến lên chuẩn bị lôi điện. Khi thời cơ đã đến nó mới để lộ chân thân kinh khủng.

Quỷ tu bị lôi quang doạ cho đứng hình, nhân viên tình báo bị ép mời rượu nắm thời cơ, dùng hết sức chạy trốn.

Giếng lôi thô to khổng lồ kia phát nổ giữa tầng mây, rơi xuống đất đầy vang dội.

Đây là tia thiên kiếp cuối cùng Hồng Mông Nguyên Bảo cần vượt qua, cũng là tia thiên kiếp mạnh nhất. Tia chớp màu đỏ tím ngang ngửa chín tia thiên kiếp mà Đỗ Thánh Lan từng độ trong cấm địa. Lôi kiếp có rất nhiều cách tấn công, thiên nữ tán hoa hoặc giống như bây giờ, trút thẳng xuống như cầu vồng.

Không biết có phải vì có nhiều quỷ tu hay không mà hình như cường độ tia sét tăng lên khá nhiều. May mắn là cường độ tăng cường có giới hạn, chủ thể độ kiếp là Hồng Mông Nguyên Bảo nên cùng lắm chỉ tăng mười phần trăm trong phạm vi chịu đựng của nó.

Quỷ tu mới vui vẻ cắt thịt thì đã quằn quại đau đớn trong điện quang, Đỗ Thánh Lan nói: “Ta tới giúp các ngươi giải thoát.”

Hắn vươn tay ra, dùng lôi điện phủ lên bảo kiếm rồi đâm mạnh.

Tên đàn ông bị kéo tóc đến trước mặt như cảm nhận được điều gì đó, nghi ngờ xoay lại thì thấy Đỗ Thánh Lan nhếch môi nói: “Quy tắc thiên địa chỉ nói không thể gây hại cho người độ kiếp…” Bởi vì vết thương dần trở nặng nên lời nói đứt quãng: “Các ngươi, các ngươi lại không phải là người độ kiếp.”

Không phải độ kiếp thì quy tắc ô dù ở đâu ra?

“…..”

Tên đàn ông kia không tranh cãi chuyện này, lôi kiếp cuồng bạo khiến gã không chịu đựng nổi, gã thấy cái con mồi đáng chết này còn tệ hơn gã, nhất định sẽ chết dưới tia thiên kiếp này.

Đỗ Thánh Lan thân tàn chí kiên, kiên trì đâm chém trong khi đang hộc máu điên cuồng. Mỗi khi giết một tên quỷ tu, hắn sẽ được tặng công đức có thể hoá giải thương thế tăng cường tu vi, hình thành một vòng tuần hoàn hoàn hảo.

Hồng Mông Nguyên Bảo vẫn đang sống lay lắt, bản thể chân chính của nó có thể phát huy thực lực mạnh hơn cảnh giới hiện tại của Đỗ Thánh Lan, có nhiều quỷ tu chia sẻ như vậy, nó cảm thấy ổn rồi.

Sấm sét như một bàn tay vô hình đè nặng, hơi nước và ánh sáng tím gần như huỷ hoại cả khu vực này. Đỗ Thánh Lan đánh chính diện với một tia lôi kiếp, đạo tắc huỷ diệt trong lôi kiếp khiến hắn có cảm giác lúc nào cũng có thể huỷ hoại thần trí. Dưới áp lực sinh tử đáng sợ, hắn kiên cường giơ tay lên, đâm chém, giết quỷ tu, như cái máy lặp đi lặp lại.

Lôi kiếp bá đạo đánh thẳng xuống, chỗ tốt là nó rất mạnh nhưng cũng không phải là đánh liên tục. Khi Đỗ Thánh Lan không nhớ đây là lần vung kiếm thứ bao nhiêu thì xung quanh Hồng Mông Nguyên Bảo bỗng nhiên bộc phát ánh sáng màu vàng mãnh liệt. Trong hơi thở Hồng Mông có nguyền rủa lượn quanh, thánh khiết và hắc ám đan xen tạo thành quy luật cắn nuốt mới.

Lôi quang dần tản đi, Hồng Mông Nguyên Bảo chủ động dụi tay Đỗ Thánh Lan. Ở vùng biển Vô Tận, nó vừa bị lừa vừa bị dụ ký kết khế ước với tu sĩ yếu ớt, hoàn toàn không có tình cảm với Đỗ Thánh Lan nhưng trải qua nguy hiểm lần này, Nguyên Bảo đã thật sự đón nhận người chủ nhân này.

Cảnh tượng này sẽ rất ấm áp nếu không lựa chọn khung cảnh bị đám quỷ tu bao vây.

Tân nương vốn muốn minh hôn mặt mày u ám, xương sọ của ả bị sét đánh lõm một lỗ, khách khứa may mắn còn sống đều có mùi than cháy, nam nhân cầm móc sắt nhìn về phía Đỗ Thánh Lan, trên người toả ra sát ý vô tận.

“Giết hắn đi!”

Xung quanh càng ngày càng nhiều quỷ tu,

“Đập nát xương hắn, rút kinh mạch hắn, rút lưỡi hắn…”

Những lời ác độc vang lên, Đỗ Thánh Lan bị bao vây dày đặc, hắn lau vết máu trên khoé môi: “Nếu ta nói ta không cố ý…”

Gã đàn ông cầm móc sắt nhìn mớ tóc bị hắn nắm chặt.

Đỗ Thánh Lan biết cách nói này sẽ không có ai tin vì hắn thật sự cố ý làm thế, chủ động vươn cổ ra: “Đến đây đi.”

Gã vung móc sắt, nhưng bởi vì lần trước đã bị lừa nên hơi chần chừ. Gã không có mắt nên không nhìn thấy nhưng ở đây có không ít quỷ tu có mắt, người đầu tiên nhận ra khác thường chính là tân nương.

“Lôi kiếp.” Ả nhìn trừng trừng: “Lôi kiếp vẫn còn!”

Không phải, nói đúng ra là lôi kiếp đang tụ lại một lần nũa.

Đỗ Thánh Lan không còn nét sợ hãi trên gương mặt, thờ ơ nói: “À quên, ta sắp đột phá.”

Đỗ Thánh Lan nhìn xung quanh toàn là tân khách bị cháy đen và hài cốt quỷ tu bị hắn giết, giết nhiều như vậy, công đức được tích luỹ đã đủ để thăng cấp.

Quỷ tu vừa rồi còn hung dữ nhìn Đỗ Thánh Lan, sau khi xác định mây đen đang tập hợp thì hốt hoảng chạy trốn. Lúc Đỗ Thánh Lan còn khoẻ độ kiếp tất nhiên không sao, nhưng bây giờ tình trạng của hắn rất tệ, không đủ để ứng phó với thiên kiếp luyện hư kỳ.

Thời điểm yếu ớt, lọn tóc trong tay đã cho hắn sức mạnh, Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nói: “Huynh đệ.”

Hắn không ngại tiêu hao chân khí tiếp tục bảo vệ tóc của gã đàn ông kia, ngăn cản gã chém đứt sự ‘ràng buộc’ này.

Lệ khí quanh người gã có thể sáng ngang tia chớp trên bầu trời, gằn từng chữ: “Ngươi còn là người sao?”

Đỗ Thánh Lan cười yếu ớt: “Chạy.”

Các quỷ tu chạy tứ tán, bọn họ cần tìm người mới gánh chịu lôi kiếp.

Nếu lần đầu độ kiếp là của Đỗ Thánh Lan, gã sẽ không sợ hãi. Sức mạnh lôi kiếp của đối phương có hạn, nhưng ban đầu lại là thiên kiếp của Hồng Mông Nguyên Bảo, bọn chúng đều bị thương.

Lần này lôi kiếp hoàn toàn không cho thời gian phản ứng, tia lôi kiếp đầu tiên mạnh mẽ đánh xuống. Điều duy nhất đáng mừng chính là mấy tia lôi kiếp đầu vẫn còn trong phạm vi có thể khống chế, vẫn có thể chống đỡ một thời gian.

Đỗ Thánh Lan đã không phân biệt được mùi máu tươi trên người là của vết thương hay là trong sương mù dày đặc. Nói chung đêm nay là lần độ kiếp thê thảm nhất của hắn, chỉ mới vượt qua tia bốn tia lôi kiếp mà đã cảm thấy vất vả.

“Cám ơn ngươi.” Dù hắn đang bị thương vẫn không quên cảm ơn tên đàn ông cùng bị đánh.

Gã nghe thế rất muốn quay lại cùng Đỗ Thánh Lan đồng quy vu tận.

Như nhìn thấu suy nghĩ của tên này, Đỗ Thánh Lan vừa run rẩy trong luồng điện vừa nhắc nhở thân thiện: “Không thể làm hại tu sĩ đang độ kiếp…”

Trong giọng nói mang theo vẻ oán trách như đang nói vừa rồi ta đã nhắc nhở ngươi, sao ngươi lại quên.

Bắt đầu từ tia lôi kiếp thứ năm, Đỗ Thánh Lan không còn nói chuyện nữa. Tay trái vung kiếm, trên bầu trời dường như xuất hiện trăng rằm lần hai ngăn chặn lôi điện tấn công điên cuồng.

Gã không hộc máu vì lôi điện nhưng lại suýt bị kiếm chiêu này chọc tức hộc máu. Đỗ Thánh Lan thể hiện thiên phú mạnh bao nhiêu thì thiên kiếp đánh xuống sẽ mạnh bấy nhiêu.

Tia thứ năm, tia thứ sáu… Tia thứ bảy!

Gã gần như đếm không xuể, bình thường tu sĩ độ bảy tia lôi kiếp là kết thúc, sao người này vẫn tiếp tục?

Lôi điện dường như đang lớn dần, không còn tách ra đánh mà dùng hình thái cột sáng oanh tạc, bao phủ quỷ tu và người độ kiếp trong khu vực lập loè điện quang.

Đỗ Thánh Lan đã không còn sức thi triển kiếm chiêu Trảm Nguyệt, đổi công thành thủ.

Trên không trung, lôi kiếp thứ hai đếm ngược có phạm vi khá khổng lồ, nó không ngừng nén lại trước khi đánh xuống làm lực lượng dày đặc hơn.

Trước khi lôi kiếp đánh xuống, nam tử kéo theo Đỗ Thánh Lan nhảy vào nơi sâu nhất trong sương mù. Trong màn sương trắng xoá, hình như có thể nhìn thấy một cái quan tài nằm trơ trọi trên sườn núi. Lôi quang chiếu sáng khu vực này, xung quanh quan tài loang lổ vết máu, xương trắng rậm rạp, trong đó còn có mấy cái xác mới, vết máu vẫn chưa đông hoàn toàn.

Nắp quan tài tự động mở ra, quỷ tu có hai cái đầu lâu chậm rãi ngồi dậy, mùi hôi thối theo gió phiêu tán: “Vào sườn núi Tử Hồn của ta, một băm thịt, hai róc xương…”

Chú ngữ như nỉ non vang lên trong đêm, nam tử nhảy lấy đà, dùng móc sắt giữ chặt hai cái đầu rồi nhảy thẳng vào trong quan tài, lúc Đỗ Thánh Lan chạy đến bên cạnh quan tài thì nắp đã sắp khép lại. Bên trong quan tài hình như là một không gian khác, nam tử ở bên trong cắt đứt tóc.

Đỗ Thánh Lan dùng hết sức đập nắp quan tài: “Cho ta vào!”

Con quái vật hai đầu bên trong vẫn chưa hiểu gì, không rõ vì sao quỷ tu ở khu bên cạnh lại vào đây, càng không rõ vì sao một tên người sống ở bên ngoài cũng đòi vào.

“Cho ta vào!”

Lôi quang vô tận, luồng điện quấn lấy nhau đã đến mức độ đau mắt. Nhìn thấy thiên lôi sắp đánh xuống, Đỗ Thánh Lan nghiến răng: “Là ngươi ép ta.”

Sau đó hắn khiêng quan tài lên vai, chủ động bay tới, trực tiếp va vào thiên lôi.

Minh Đô rất lớn, sương mù và oán niệm dường như đã cắt Minh Đô thành từng ô, mỗi một ô đều có vách ngăn vô hình, ở khu vực này rất khó nghe được động tĩnh của các khu vực khác. Bởi vì tối nay xảy ra động đất nên không ít người đều cho rằng xuất hiện sét đánh là vì giới bích có biến.

Lúc này tiếng nổ như khiến không gian bị bóp méo làm mấy đại năng giả chú ý.

Âm Khuyển giương mắt nhìn xuyên qua sương mù dày đặc, binh nhân khẽ ngẩng đầu. Trong nhóm người cao tầng của Minh Đô, nữ tử dùng búa đánh một cái, phá vỡ hư không nhìn dị tượng trên không trung, nam tử âm nhu phụ hồn trên người rắn độc, dùng mắt của nó nhìn lên trời… Sau đó, bọn họ cùng nhìn thấy trên bầu trời có một người thanh niên vai khiêng quan tài, quan tài tét một đường, trên người thanh niên nứt ra rất nhiều vết thương.

Cố Nhai Mộc cũng nhìn thấy cảnh này, y nhớ tới lúc ở núi tuyết cực địa, Đỗ Thánh Lan nhìn về phía lôi kiếp hét một tiếng ‘tới’.

“Đi –“

Lần này thì ngược lại, Đỗ Thánh Lan vững vàng – chuẩn xác – ác độc ném quan tài về phía tâm lôi kiếp, còn mình thì nhanh chóng dùng Tôi Thể Pháp chữa thương trong cơ thể.

Có quan tài hỗ trợ, cuối cùng hắn cũng vượt qua tia thiên kiếp thứ tám.

Nắp quan tài bị đá bay, nam tử tóc tai bù xù cầm móc sắt nhảy ra ngoài, ngón tay treo trên cổ quái vật hai đầu đã tan thành tro bụi trong lôi kiếp. Đây là vật trang sức chúng thích nhất, lúc này nổi điên nhào về phía Đỗ Thánh Lan.

Còn chưa kịp tới gần đã bị lôi kiếp dạy cách làm người.

Đỗ Thánh Lan lắc đầu, công kích tu sĩ độ kiếp đúng là chỉ số thông minh bằng không.

Con quái vật hai đầu suýt nữa bị đánh tét đầu, quỷ tu cường đại đột nhiên xuất hiện thu hút tia thiên lôi thứ chín đánh xuống trước thời hạn. Đối mặt với lôi kiếp đỏ tím quen thuộc, Đỗ Thánh Lan thừa dịp quái vật hai đầu vẫn chưa tỉnh táo, cùng nam tử tranh giành muốn dùng quái vật hai đầu chắn sét, cuối cùng đôi bên thoả hiệp mỗi người che một bên.

Ở tấm bia đá màu máu xa xa, Âm Khuyển trầm giọng hỏi: “Đó là vũ khí độ kiếp gì?”

Binh nhân trả lời: “Là quỷ tu Minh Đô ta.”

“…..”

Cho dù trong lòng biết rõ nhưng chứng kiến lại là một chuyện khác.

Tạm thời dùng quái vật hai đầu làm nóc nhà, nam tử cầm móc sắt dùng tóc đen tạo thành một cái tường gió thổi cũng không lọt. Gã đứng rất gần Đỗ Thánh Lan nên hắn cũng được hưởng lợi.

“Ta nhất định giết ngươi.”

Khi lôi kiếp hạ xuống, nam tử như dùng máu đầu tim xin thề.

Đỗ Thánh Lan không huyên thuyên, tóc chỉ cản được một phần ba lôi kiếp, hắn cố gắng phát tán chân khí để lôi kiếp còn sót lại nổ ở bên ngoài cơ thể.

Đương sự vất vả chống đỡ nhưng nhìn từ xa, điện quang hoả thạch lại giống như đang bắn pháo hoa.

Cố gắng chống cự nửa nén nhang, lôi kiếp không có cách nào hoàn toàn xuyên phá thân thể quái vật nên đánh từ phía dưới, Đỗ Thánh Lan đứng trong không gian nhỏ hẹp dùng chân khí che chở toàn thân. Lôi kiếp ở bên ngoài bị dẫn đạo nổ tung làm bị thương ngoài da, trong lần công kích cuối cùng, nó đã hoàn toàn biến mất!

Nam tử vẫn cầm chặt móc sắt, chuẩn bị khi kiếp vân tản đi sẽ lập tức moi tim Đỗ Thánh Lan, tiếng gầm trầm thấp đầy tức giận như được rít từ trong lồ.ng ngực gã. Trong các ngõ tối, khe đất… những quỷ tu dưới tay gã nghe thấy triệu hoán thì điên cuồng vọt về phía này.

Mây đen vẫn chưa tan hết nhưng bầu trời đã dần ổn định.

Vốn là thời cơ tốt để trả thù hả dạ, nam tử kinh ngạc phát hiện cái người ghê tởm kia đã biến mất từ khi nào!

Cùng lúc đó, Đỗ Thánh Lan biến thành tia chớp xen lẫn trong lôi kiếp cùng thăng thiên.

Đỗ Thánh Lan vừa đột phá đến luyện hư kỳ quan sát đông đảo quỷ tu bên dưới, tâm trạng cực kỳ sung sướng, tiếng cười quỷ dị bị gió và sương mù làm biến âm thành hà há… hà há…

Lúc này, vùng trời Minh Đô được chiếu sáng hoàn toàn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương