Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ
-
Chương 47: Ăn ngươi
Minh Đô.
Nơi đây giống như một thế giới khác, hỗn loạn và mất trật tự, đánh nhau lan rộng khắp mỗi ngóc ngách trong thành phố.
So với các thành phố lớn bình thường, bố cục Minh Đô rất đặc biệt, không có đường chính, những con đường nhỏ quanh co kéo dài bốn phía nằm rải rác khắp nơi, vài thi thể bị hút hết máu bị treo trên cành cây, bọn họ mặc y phục Thiên Cơ Lâu, lúc còn sống từng là nhân viên tình báo ở Thiên Cơ Lâu.
Kiếm khách thanh y đi trên phố, cách đó không xa có một tiểu cô nương tóc tai bù xù vẫy tay với kiếm khách. Dưới mái tóc dài là một gương mặt ngây thơ, không có ngũ quan. Cùng lúc đó, mấy cánh tay từ trong vết nứt trên tường chui ra, trường kiếm sau lưng kiếm khách tự động bay ra, mấy cánh tay này bị chặt đứt, không có máu tươi mà chỉ có giấy vụn bay tứ tung trên mặt đất.
Tiểu cô nương nhìn thấy cảnh này rụt tay lại không vẫy nữa.
Minh Đô ỷ mạnh hiếp yếu, nếu ngươi mạnh thì sẽ có rất nhiều thứ không dám đến gần ngươi nữa.
Tiểu cô nương muốn rời đi nhưng da mặt đột nhiên nứt ra, mắt của nàng dường như mọc dưới da mặt, cách một lớp thịt có thể nhìn trong mông lung. Lúc này nàng mơ hồ nhìn thấy kiếm khách đi về phía mình.
Trường kiếm đặt lên yết hầu, nam tử lạnh lùng nói: “Dẫn ta đi gặp chủ nhân tương lai của Minh Đô.”
Chủ nhân tương lai?
Da mặt nhíu lại như đang nghi ngờ.
Đến lúc nàng tỉnh táo lại thì một tiếng cười ghê rợn vang lên trên phố, tiểu cô nương nghe tiếng cười này cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Một bóng đen xuất hiện, trên phố trở nên an tĩnh vô cùng.
Nó là em trai của người thống trị đương nhiệm, về hình thể không khác gì nhau, đều ẩn trong sương đen. Điểm khác biệt chính là con Âm Khuyển này mắt xanh.
“Ta không nói chuyện ở bên ngoài.” Bóng đen trời sinh đã có ác ý vô hạn: “Gan lớn thì đi theo ta.”
Kiếm khách thanh y bình tĩnh đi theo bóng đen, một người một chó biến mất ở cuối con hẻm tối.
Yêu ma quỷ quái trốn trên phố hơi tiếc nuối, thức ăn ngon như vậy bị người khác giành mất. Hiển nhiên là trong mắt chúng nó, vào con hẻm kia sẽ không còn đường sống.
…
Bùi Huỳnh vừa vào sân đã nghe ‘lấy sát ngăn sát’, thấy Đỗ Thánh Lan đang dạy sư tử Tuyết Hoa nói chuyện thì lắc đầu. Thực sự là một người dám dạy, một kẻ dám học, nàng không biết nên nói cái gì mới phải.
Đỗ Thánh Lan thấy có người đến nên ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”
Bùi Huỳnh phụ trách mạng lưới tình báo, có tin tức sẽ lập tức thông báo: “Thiên Cơ Lâu thiệt hại rất nhiều nhân viên tình báo, bọn họ đang vội điều nhân viên tình báo cao cấp từ hoá thần kỳ trở lên ở phân bộ, hai ngày sau sẽ phái đến Minh Đô.”
Đỗ Thánh Lan từng nghe Cố Nhai Mộc nói thám tử tình báo tử nạn nhưng không ngờ Thiên Cơ Lâu lại liều lĩnh như thế.
Chuyện quan trọng phải để cuối cùng, Bùi Huỳnh chậm rãi nói: “Đỗ Thanh Quang lại đến Minh Đô.”
Cố Nhai Mộc đúng lúc trở về, Bùi Huỳnh nhìn thấy y chỉ gật đầu chào hỏi rồi đi làm chuyện của mình. Nàng và Vô Khả Vi giống nhau, thích nói chuyện với Đỗ Thánh Lan hơn. Không phải bọn họ có thành kiến với Cố Nhai Mộc mà là tính tình bọn họ vốn lạnh lùng, trên người Đỗ Thánh Lan có hơi thở ôn hoà, ở chung với hắn rát thoải mái.
Đương nhiên hơi thở ôn hoà này có một nửa là do thánh nhân trời sinh phụ trợ. Bản thân Đỗ Thánh Lan giống một thanh kiếm hơn, cứng cỏi sắc bén.
Trước khi đến gần, Cố Nhai Mộc đã nghe thấy đối thoại của hai người. Sư tử Tuyết Hoa nhìn thấy y là rụt rè, chân ngắn cứng đờ chạy biến không thấy tăm hơi.
Đỗ Thánh Lan khép gia phả, không che giấu nghi ngờ hỏi: “Không biết rốt cuộc Minh Đô có gì đặc biệt.”
“Có thể là liên quan đến oán niệm.”
Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu.
“Trước kia ta cho rằng người thống trị Minh Đô chỉ là một con Âm Khuyển, không ngờ lại liên quan đến tranh giành quyền lợi. Nếu tin tức của Thiên Cơ Lâu không sai…” Cố Nhai Mộc nheo mắt: “Vậy chuyện này thú vị rồi.”
Đỗ Thánh Lan ngửa mặt nhìn trời, trầm ngâm một lúc mới hiểu ý đối phương: “Âm Khuyển hình thành dựa trên oán niệm mãnh liệt, xem oán niệm là chất dinh dưỡng. Minh Đô có nhiều oán niệm như thế, việc này không hợp lý.”
Nếu là tà ma mỗi ngày ra ngoài tàn sát vô tội thì còn hiểu được, nhưng trong lịch sử Minh Đô phong ấn ít thì trăm năm, nhiều thì ngàn năm, cho dù có xảy ra thảm sát hàng loạt trong Minh Đô thì nội bộ tiêu hoá chung quy có hạn.
Rốt cuộc oán niệm nhiều như thế bắt nguồn từ đâu?
Cố Nhai Mộc: “Trừ phi chúng ta đi một chuyến.”
Cố Nhai Mộc nói chuyện rất từ tốn, có thể thấy được những từ y nói đều được cân nhắc kỹ càng. Một lát sau, y khẽ gõ bàn: “Chờ một thời gian đã.”
Ít nhất phải đợi Đỗ Thanh Quang từ Minh Đô trở về.
Bầu trời phấp phới bông tuyết, ngồi mãi như vậy cũng không thích hợp nên hai người cùng đứng dậy, đi qua cửa đá tiến vào vườn ở phía sau.
Từng ngọn cây, cọng cỏ trong vườn đều là giống đặc biệt được lựa chọn, dù trong ngày đông vẫn đầy sức sống. Sư tử Tuyết Hoa mới chạy ra xa nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt lập tức trợn tròn, có lẽ nó không ngờ con rồng này lại xuất hiện ở gần đây.
Cố Nhai Mộc lướt qua người nó, ngay cả nhìn một cái cũng không thèm.
Đỗ Thánh Lan vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, tầm mắt dừng trên hoa văn do lông chó huyễn hoá ra: “Nếu để Âm Khuyển biết người ngoài can thiệp vào việc nhà nó…”
“Mượn đao giết người.” Cố Nhai Mộc nhíu mày: “Cũng là một ý tưởng nhưng có lẽ hiệu quả không lớn.”
Nếu Âm Khuyển có thể dễ dàng gi.ết chết độ kiếp kỳ thì ngày đó ở Thanh Đài Sơn, nó đã sớm cắn nuốt luôn Mặc Thương. Vả lại nếu nó rời Minh Đô hẳn đã đoán được huynh đệ của nó sẽ không an phận, không thể nào không có kế hoạch phòng bị.
Đỗ Thanh Quang muốn tuỳ tiện lung lay cái ghế của người thống trị Minh Đô cũng không dễ dàng.
Hai người dần đi xa, sư tử Tuyết Hoa giũ bông tuyết trên đầu rơi xuống.
“Ngao –“
Âm thanh của nó yếu ớt như màu lông nguỵ trang của nó vậy.
Mượn đao giết người.
Sư tử Tuyết Hoa vẫn không nói được tiếng người nhưng nó vừa học được một từ ngữ mới.
Hình như nghe được tiếng nó ngao ô, Đỗ Thánh Lan đã đi xa quay lại nhìn thoáng qua. Hắn không để tâm lắm, khe khẽ thở dài: “Hy vọng Đỗ Thanh Quang rời Minh Đô sớm một chút, chúng ta cũng dễ tìm hiểu thực hư.”
…
Trên phố Minh Đô.
Cuối phố xuất hiện một bóng người, nhìn thấy kiếm khách thanh y sống sót rời khỏi địa bàn của vị kia, người trên phố không dám tới gần kiếm khách.
“Binh nhân…”
Trên đường ra cửa thành, Đỗ Thanh Quang nghỉ chân nhớ lại cuộc nói chuyện lúc nãy.
Thủ lĩnh của mặt người giấy được gọi là binh nhân giấy. Khi binh nhân giấy niệm chú ngữ, người thống trị Minh Đô mới có thể dung hợp huyết mạch và oán niệm để sinh ra con nối dõi. Cho nên chỉ khi cha con Âm Khuyển chết, người em trai muốn thượng vị của Âm Khuyển mới có thể nhận được sự công nhận của binh nhân, có con nối dõi truyền thừa.
Minh Đô có một quy định cổ hủ là sau khi lên làm người thống trị phải lập tức có một đứa con nối dõi, nếu không mặt người giấy sẽ bạo loạn, đuổi nó khỏi vương vị.
Đây là do chủ nhân Minh Đô đời đầu tiên lo sợ có Âm Khuyển muốn vĩnh viễn thống trị Minh Đô nên lập ra quy củ này.
Minh Đô không thích người lạ, nhưng em trai của người thống trị đương nhiệm Minh Đô lại vừa ý thân phận người ngoài của Đỗ Thanh Quang. Nó muốn mượn tay Đỗ Thanh Quang điều tra tung tích của Tiểu Âm Khuyển, tương tự thì Đỗ Thanh Quang cũng cần cái tên dã tâm bừng bừng này soán ngôi thượng vị, mở ra một thứ đã phủi bụi từ lâu ở Minh Đô.
Rời khỏi Minh Đô, Đỗ Thanh Quang đi một chuyến đến Thiên Cơ Lâu.
Quản sự cười tủm tỉm bán cùng một tin tức.
Người bình thường tới phải ký cam kết cấm mua tin với giá cao rồi bán số lượng lớn với giá rẻ mạt. Người có thân phận như điện chủ Tuyệt Sát Điện và Đỗ Thanh Quang đương nhiên sẽ không làm chuyện hạ giá này nên bước này cũng được bỏ qua.
Sau khi nghe quản sự tổng hợp tin tức, Đỗ Thanh Quang tạm thời không muốn đi.
“Ta ra giá gấp đôi, vào ngày sương đen bay đến rừng lá phong, thu thập thời gian và danh sách đệ tử Ngự Thú Tông vào rừng lá phong.”
Quản sự treo trên môi nụ cười chuyên nghiệp: “Bằng lòng cống hiến.”
Đỗ Thanh Quang vừa đi, nụ cười quản sự tắt ngúm, là trùng hợp sao? Điện chủ Tuyệt Sát Điện và Đỗ Thanh Quang đều đang điều tra tin tức Minh Đô. Còn một việc mà quản sự rất nghi ngờ là người ngoài luôn cho rằng thánh nhân trời sinh dựa dẫm vào điện chủ Tuyệt Sát Điện, nhưng Thiên Cơ Lâu vẫn không tra được tư liệu có liên quan đến thánh nhân trời sinh.
Người này như đột nhiên xuất hiện, trước kia chưa từng để lại dấu vết gì trên thế gian.
Quản sự gọi thuộc hạ: “Gần đây thánh nhân trời sinh đang làm gì?”
“Ngồi trong phòng.”
Quản sự: “Là làm gì?”
“Làm đại phu.”
…
Thời hạn ba ngày đã đến, Cố Nhai Mộc đến Bùi gia xem các trưởng lão quyết định như thế nào. Trong lúc rảnh rỗi, Đỗ Thánh Lan chuẩn bị báo đáp cho tu chân giới.
Hôm nay ở bên ngoài Nhân Nghĩa Đường đều là đại thế lực đến tặng lễ, có thể hình dung là kín người hết chỗ, trong đó còn có cả học viên của học cung Thiên Thánh. Trong đám đông có một nữ tử mang vải đen che mặt, đi theo phía sau đội ngũ của học cung Thiên Thánh.
Đỗ Thánh Lan mỉm cười dịu dàng, mỗi lần chỉ mời một người vào trong.
“Ta đã đột phá thành công, bây giờ cho dù là tu sĩ hoá thần cũng có thể chữa trị một chút, nhưng ta không thể khống chế hoàn hảo sức mạnh của mình được, sẽ có tỷ lệ chữa trị thất bại.”
Học viên học cung Thiên Thánh đột phá thất bại, đã sắp trở thành nửa phế nhân nên mặc kệ tỷ lệ thất bại, cắn răng nói: “Ta chữa.”
Đỗ Thánh Lan bảo học viên thả lỏng thức hải.
Học viên theo bản năng phòng bị.
Đỗ Thánh Lan vẫn duy trì vẻ mặt ôn hoà.
Mở thức hải cho người lạ là một việc cực kỳ nguy hiểm, một khi bị công kích thì thần thức sẽ bị tiêu diệt.
Đôi bên không thù không oán, đối phương hạ sát thủ thì học cung Thiên Thánh nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm. Học viên nghĩ như vậy nên cuối cùng vẫn quyết định làm theo lời Đỗ Thánh Lan.
Đỗ Thánh Lan vừa dùng Tôi Thể Pháp giúp học viên chữa trị thân thể vừa âm thầm hạ ám thương vào thế giới ý thức của đối phương. Đây là lần đầu tiên Đỗ Thánh Lan thử bày trận trong thức hải của con người, lấy sức mạnh của Tôi Thể Pháp làm mắt trận, phát tán đạo tắc huỷ diệt. Tạm thời học viên sẽ không phát hiện bất thường, nhưng thời gian lâu dài nó sẽ dần dần cắn nuốt linh khí trong cơ thể khiến tu vi của đối phương tăng vô cùng chậm.
Học viên cảm nhận được thương thế trong cơ thể được chữa trị bảy phần, vô cùng vui mừng.
Để lại phí khám bệnh hậu hĩnh, học viên vừa ra ngoài đã bị trưởng lão học cung Thiên Thánh gọi sang một bên. Hôm nay trong đội ngũ của học cung Thiên Thánh còn có một vị đạo sư cấp cao, sau khi kiểm tra thì đạo sư lắc đầu, tỏ vẻ không phát hiện lạ thường.
Đạo sư nói: “Chẳng lẽ thánh nhân không biết học cung tham dự vào chuyện Hợp Hoan Tông?”
Trưởng lão nhíu mày im lặng.
Nhóm học viên này đều là những người độ kiếp tập thể ở Hợp Hoan Tông bị đánh, khó đảm bảo đối phương không suy nghĩ nhiều. Là truyền nhân của đệ nhị tổ, thánh nhân trời sinh không có lý do lấy ơn báo oán, trị liệu cho những học viên này.
Học viên chỉ biết mình khoẻ lại rồi, không chút nghĩ ngợi nói: “Thánh nhân trời sinh chưa từng xuất hiện chung với Hợp Hoan Tông, cũng không thể vì một phần truyền thừa mà làm mất mặt học cung chúng ta.”
Trưởng lão không nghĩ ra khả năng thứ hai nên đành gật đầu: “Học cung ta không tính toán chuyện hắn lấy truyền thừa rồi bỏ đi, hắn có qua có lại cũng là chuyện hợp lý.”
Huống hồ lần này bọn họ mang đến rất nhiều thứ giá trị không thấp.
Có người đầu tiên được chữa trị, người phía sau càng không có kiên nhẫn chờ đợi, có người đứng tại chỗ la lên mình mang bảo vật gì, hy vọng thánh nhân chữa trị cho hắn trước.
Đỗ Thánh Lan mang dáng vẻ y giả nhân tâm, vẫn lựa chọn chữa trị theo thứ tự.
“Người tiếp theo.”
Nữ tử mang vải đen che mặt bước vào, nàng tuổi còn trẻ nhưng lưng hơi còng, luồng điện trong lôi kiếp vẫn còn lượn lờ quanh cột sống, lúc nào cũng hành hạ nàng ta.
Đỗ Thánh Lan nửa cười nửa không nhìn nàng ta: “Bùi cô nương phải làm một người tốt.”
Bùi Chi Tước cố kiềm chế hận thù trong lòng, yếu đuối cúi đầu: “Hy vọng thánh nhân rủ lòng thương.” Nàng đau đớn siết chặt nắm tay: “Ta không tốt số như thánh nhân, từ lúc còn bé mị cốt trời sinh đã bị xem là hàng hoá tặng cho người khác, rất nhiều chuyện đều là bất đắc dĩ.”
Nếu không phải Đỗ Thánh Lan từng nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của Bùi Chi Tước, nói không chừng đã thật sự bị những lời này lừa gạt.
“Ta có thể giúp ngươi chữa trị.”
Lúc trong mắt Bùi Chi Tước loé lên một tia sáng, Đỗ Thánh Lan mỉm cười: “Ngươi đi bộ đến bắc vực rồi quỳ gối nhận tội trước mặt tông chủ Hợp Hoan Tông, nếu ngươi có thể được tông chủ tha thứ thì ta sẽ chữa.”
Bùi Chi Tước biến sắc.
Đỗ Thánh Lan: “Ngươi đừng hy vọng mượn sức mạnh của học cung Thiên Thánh tạo áp lực, ta sẽ cho người canh chừng ngươi.”
Móng tay Bùi Chi Tước trắng bệch, nàng ta đúng là giỏi nhẫn nhịn, nghe thế không nổi điên la hét mà chỉ ngơ ngơ ngác ngác đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy trưởng lão học cung, Bùi Chi Tước mới khóc nức nở kể lại yêu cầu vô lý của thánh nhân trời sinh.
Người bên cạnh không nhịn được nói: “Ngươi không giống chúng ta, ngươi từng là đệ tử của Hợp Hoan Tông, đi tạ tội cũng là lẽ dĩ nhiên.”
Bùi Chi Tước ngây người nhìn học viên kia.
“Không sai, thánh nhân đã khoan dung lắm rồi, nếu không thánh nhân hoàn toàn có thể trị chết ngươi.”
Vì vết thương đã được chữa trị, những người này đều nói những lời ca ngợi thánh nhân trời sinh.
Bùi Chi Tước vặn vẹo khuôn mặt, nàng ta hít sâu một hơi. Nàng ta biết bây giờ cãi cọ sẽ chỉ khiến bản thân trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, không làm gì thì may ra còn được người khác thương tiếc.
“Học trưởng nói đúng.” Bùi Chi Tước cười thê lương: “Bây giờ ta sẽ đến bắc vực tạ tội, trước đây ta không nên nói xấu Hợp Hoan Tông, xúi giục mọi người theo ta ép Hợp Hoan Tông rời đi, liên luỵ đến các vị, thành thật xin lỗi.”
Không ngờ nàng lại một mình nhận hết tội danh, người nói chuyện lúc nãy cảm thấy hơi áy náy, ôm quyền không lên tiếng nữa.
Đỗ Thánh Lan nghe đối thoại hoang đường ở bên ngoài, mỉm cười không nói gì.
Trưởng lão học cung Thiên Thánh không phát hiện bất thường là tốt rồi, cả đám đạo mạo nghiêm trang, ai cũng trốn không thoát.
“Người tiếp theo.”
…
Tình hình thay đổi từng ngày. Sau khi rời Thanh Đài Sơn, hoà thượng Ngũ Uẩn không lập tức quay về chùa Kim Thiền. Âm Khuyển cắn nuốt kiếm linh, ông ta lo lắng thực lực đối phương tăng vọt sẽ gây hoạ cho thế gian nên tạm thời ở lại quan sát tình hình.
Gần đây khắp nơi đều là tin đồn việc xấu của tứ đại gia tộc và Minh Đô, nhưng rất nhanh sau đó những tin đồn này bị một tin tức khác lấn át: Thánh nhân trời sinh mở cửa khám bệnh.
Hoà thượng Ngũ Uẩn đội đấu lạp, thu liễm hơi thở lặng lẽ lẩn trong đám đông.
Vô số linh thạch, dị bảo được đưa vào Nhân Nghĩa Đường. Một vị tu sĩ mới từ bên trong đi ra, cảm thán: “Thánh nhân đúng là nhân từ, ngài ấy còn cổ vũ ta chăm chỉ tu luyện, tranh thủ độ kiếp một lần nữa.
Đôi mắt như cây khô giếng cổ của hoà thượng Ngũ Uẩn lần đầu tiên xuất hiện dao động.
Điện chủ Tuyệt Sát Điện từng chính miệng thừa nhận lôi kiếp bất thường có liên quan đến thánh nhân trời sinh. Nói cách khác, thánh nhân trời sinh khống chế lôi kiếp đánh đám người này, bây giờ thu một lượng lớn tặng lễ chữa trị cho họ, sau đó cổ vũ họ tiếp tục độ kiếp.
“…..”
Hoà thượng Ngũ Uẩn run run mí mắt, thánh nhân có thể làm ra những chuyện như vậy ắt hẳn đã để lại hậu chiêu trong cơ thể bọn họ.
Về điểm này, hoà thượng Ngũ Uẩn nhìn rõ hơn trưởng lão học cung nhiều. Trưởng lão học cung bị thiệt thòi nhưng lại không biết Đỗ Thánh Lan mới là người khởi xướng.
Mây đen che kín mặt trời như không nhìn nổi cảnh này.
Vào lúc này, Đỗ Thánh Lan đang khám bệnh cho một người ở Đỗ gia.
Nếu nói về huyết thống thì người này xem như là con trai của nhị thúc, cũng là người ủng hộ trung thành của Đỗ Bắc Vọng. Khi còn bé Đỗ Thánh Lan từng nuôi một con vẹt, con vẹt này vô cùng thông minh, gặp người khác là nói lời hay. Sau này có một lần hắn bị nhốt lại, lúc ra ngoài phát hiện con vẹt kia bị rút lưỡi.
Dường như đối phương đoán được thời gian hắn được thả ra ngoài, không giết chết con vẹt mà khiến nó chảy máu mà chết ở trước mặt hắn.
Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu, cũng trong một ngày tuyết như thế này, hắn nhớ rõ cuối cùng con vẹt kia vất vả há mồm, co giật toàn thân. Mà Đỗ Cổ Nguyệt dẫn theo mấy người đứng ở đằng xa, vẻ mặt chế nhạo nhìn cảnh tượng này.
“Thánh nhân.” Đỗ Cổ Nguyệt bất mãn, tại sao thánh nhân chữa bệnh mà còn ngẩn người?
Đỗ Thánh Lan mỉm cười, kiên trì lặp lại những lời đã nói với từng bệnh nhân: “Ta không thể khống chế hoàn hảo sức mạnh của mình được, sẽ có tỷ lệ chữa trị thất bại.”
Đỗ Cổ Nguyệt sốt ruột gật đầu, hoàn toàn không để trong lòng, dù sao thì nãy giờ chưa từng có ai bị thất bại.
Đỗ Thánh Lan: “Đưa tay cho ta.”
Đỗ Cổ Nguyệt vươn tay, bên trên phủ một cái khăn, hắn có hơi cạn lời: “Ngài đúng là người lịch sự.”
Thông thường chỉ có dân gian để ý nam nữ khác biệt thì mới làm như vậy, hai người bọn họ đều là nam nhân, cần gì phải phủ khăn.
Sợ dơ.
Đỗ Thánh Lan rũ mắt không nói ra suy nghĩ trong lòng, chậm rãi thi triển Thiên Lôi Tôi Thể.
Sức mạnh nhu hoà tu bổ kinh mạch, Đỗ Cổ Nguyệt cảm thấy rất thoải mái. Cổ sức mạnh kia đang chậm rãi lan tràn thì bỗng nhiên nó như biến thành dòng sông chảy xiết xông về phía yết hầu.
Đỗ Cổ Nguyệt trợn mắt, hai tay cố giữ chặt yết hầu như người bị nghẹn thức ăn, liều mạng muốn phun ra thứ gì đó.
Hắn run rẩy vươn tay về phía Đỗ Thánh Lan, liều mạng kêu ưm ưm ý bảo thánh nhân mau giúp hắn.
Đỗ Thánh Lan nhìn Đỗ Cổ Nguyệt mãnh liệt cầu xin được sống, tia sáng trong mắt giống hệt đôi mắt đậu đen của con vẹt kia. Đỗ Thánh Lan lẳng lặng nhìn đối phương, phong toả chân khí toàn thân Đỗ Cổ Nguyệt.
Đỗ Cổ Nguyệt bị nghẹn đến đỏ bừng, ngã xuống đất như một con cá ngửa bụng, sau khi run run vài cái thì không còn thở nữa.
Đến lúc chết, Đỗ Cổ Nguyệt vẫn còn vài câu chửi thề không kịp mắng.
Sau khi xác định thi thể đã lạnh, Đỗ Thánh Lan lấy gia phả trong nhẫn trữ vật, bởi vì bên cạnh không có bút nên hắn gọi sư tử Tuyết Hoa đang đứng cách đó không xa. Sư tử lập tức ngậm một nhánh cây chuẩn bị làm người tuyết đưa cho hắn.
Đỗ Thánh Lan chấm máu trong lòng bàn tay của thi thể từng giãy giụa trước đó, nhẹ nhàng gạch tên Đỗ Cổ Nguyệt.
“Cầm đi đi.”
Sư tử Tuyết Hoa nhìn chằm chằm hắn gạch tên, sau đó tha cành cây đi.
Đỗ Thánh Lan đứng dậy, nới lỏng búi tóc rồi cởi áo choàng. Trong gió rét, cơ thể nhìn như mảnh mai, bước chân nhẹ tênh đi ra ngoài, dựa vào khung cửa ho khan: “Chư vị ngày mai quay lại nhé!”
Trong giọng nói có chút áy náy: “Ta định cố chữa trị thêm mấy người, không ngờ lại thất thủ.”
Thất thủ?
Không chờ mọi người phản ứng, Đỗ Thánh Lan nhìn sang một người ở Đỗ gia: “Nén bi thương.”
Tên Đỗ gia kia co giật cơ mặt, đúng là xui xẻo, sao đến phiên người trong tộc bọn họ thì xảy ra chuyện?
Không ai hoài nghi Đỗ Thánh Lan cố ý động tay động chân. Trước đó không lâu, Mặc Thương và điện chủ Tuyệt Sát Điện mâu thuẫn rất lớn, vừa rồi một người trong Mặc gia bình an ra ngoài, còn Bùi Chi Tước thì thánh nhân trời sinh chỉ bảo nàng ta đi quỳ gối nhận sai, không lý nào lại đi đối phó với người Đỗ gia.
Người Đỗ gia vẫn còn muốn nhờ đối phương chữa bệnh nên không trách móc quá nặng nề, nói một câu sinh tử có số rồi thôi.
Đỗ Thánh Lan ho khan vài tiếng, dáng vẻ gầy yếu còn hiệu quả hơn diễn xuất của Bùi Chi Tước: “Hoan nghênh các vị lần sau đến, ta đi nghỉ trước đây.”
Bầu trời u tối, đoàn người dần giải tán, bảng hiệu thếp vàng long lanh bên ngoài Nhân Nghĩa Đường như ngọn đèn sáng trong ánh chiều tà.
…
Minh Đô không có tuyết rơi.
Lạnh lẽo, máu tanh luôn là chủ đề quanh năm ở nơi này, hàng ngày cũng không thấy ánh mặt trời, vĩnh viễn bị tầng mây che khuất.
Đỗ Thanh Quang rời khỏi chưa đến hai ngày, sự tồn tại âm u trong ngõ tối kia đã sắp chờ không nổi nữa.
“Vì sao vẫn chưa có tin tức?”
Chẳng phải nói con người làm việc rất nhanh sao?
Khi nó đang lẩm bẩm thì tiểu cô nương không có ngũ quan đi đến. Tiểu cô nương là nhóm tồn tại đầu tiên nên có đặc quyền tự do ra vào. Nàng không có miệng nên không thể nói chuyện, im lặng ra dấu.
Bóng ma dần ngưng thành thực thể, Âm Khuyển Mắt Xanh lạnh lùng nói: “Ngươi bảo ta tự đi tìm.”
Tiểu cô nương lắc lắc tay.
Âm Khuyển Mắt Xanh: “Ngươi bắt được người lạ lẫn vào Minh Đô, đại ca tốt của ta xông vào Ngự Thú Tông nhưng không tìm được gì?”
Tiểu cô nương gật đầu.
Trong quá trình nhân viên tình báo Thiên Cơ Lâu bị hành hạ tàn nhẫn thì tiết lộ tin tức này. Âm Khuyển đến Ngự Thú Tông, bởi vì thời gian dừng lại quá dài nên bị tông chủ Ngự Thú Tông phát hiện. Dường như hai bên trao đổi cái gì đó, Âm Khuyển không sát sinh mà trực tiếp rời khỏi Ngự Thú Tông.
Âm Khuyển Mắt Xanh cười đáng sợ: “Xem ra ban đầu nó muốn đưa tiểu súc sinh kia đến Ngự Thú Tông.”
Đương nhiên quá trình này đã xảy ra sơ suất, nếu không bây giờ đôi cha con kia đã về Minh Đô.
Âm Khuyển Mắt Xanh đột nghiên nghĩ ra một kế hoạch tuyệt diệu: “Đại ca luôn muốn con trai học được nhân ái và chính trực. Đều là người một nhà, thúc thúc đương nhiên phải đi chơi với cháu trai.”
Nhân loại gắn bó dựa vào huyết thống, thành lập tông tộc, coi trọng chữ hiếu, sùng bái lễ nghi.
Nó muốn nhờ sự trợ giúp của người ngoài tìm được Tiểu Âm Khuyển trước, để Tiểu Âm Khuyển cảm nhận được tình thân máu mủ, đến khi Tiểu Âm Khuyển hoàn toàn tin cậy mình thì hạ tử thủ.
Âm Khuyển Mắt Xanh nghĩ đến đây không nén nổi động đậy yết hầu, cắn nuốt linh hồn cháu trai tràn ngập oán hận nhất định cực kỳ ngon miệng.
Nơi đây giống như một thế giới khác, hỗn loạn và mất trật tự, đánh nhau lan rộng khắp mỗi ngóc ngách trong thành phố.
So với các thành phố lớn bình thường, bố cục Minh Đô rất đặc biệt, không có đường chính, những con đường nhỏ quanh co kéo dài bốn phía nằm rải rác khắp nơi, vài thi thể bị hút hết máu bị treo trên cành cây, bọn họ mặc y phục Thiên Cơ Lâu, lúc còn sống từng là nhân viên tình báo ở Thiên Cơ Lâu.
Kiếm khách thanh y đi trên phố, cách đó không xa có một tiểu cô nương tóc tai bù xù vẫy tay với kiếm khách. Dưới mái tóc dài là một gương mặt ngây thơ, không có ngũ quan. Cùng lúc đó, mấy cánh tay từ trong vết nứt trên tường chui ra, trường kiếm sau lưng kiếm khách tự động bay ra, mấy cánh tay này bị chặt đứt, không có máu tươi mà chỉ có giấy vụn bay tứ tung trên mặt đất.
Tiểu cô nương nhìn thấy cảnh này rụt tay lại không vẫy nữa.
Minh Đô ỷ mạnh hiếp yếu, nếu ngươi mạnh thì sẽ có rất nhiều thứ không dám đến gần ngươi nữa.
Tiểu cô nương muốn rời đi nhưng da mặt đột nhiên nứt ra, mắt của nàng dường như mọc dưới da mặt, cách một lớp thịt có thể nhìn trong mông lung. Lúc này nàng mơ hồ nhìn thấy kiếm khách đi về phía mình.
Trường kiếm đặt lên yết hầu, nam tử lạnh lùng nói: “Dẫn ta đi gặp chủ nhân tương lai của Minh Đô.”
Chủ nhân tương lai?
Da mặt nhíu lại như đang nghi ngờ.
Đến lúc nàng tỉnh táo lại thì một tiếng cười ghê rợn vang lên trên phố, tiểu cô nương nghe tiếng cười này cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Một bóng đen xuất hiện, trên phố trở nên an tĩnh vô cùng.
Nó là em trai của người thống trị đương nhiệm, về hình thể không khác gì nhau, đều ẩn trong sương đen. Điểm khác biệt chính là con Âm Khuyển này mắt xanh.
“Ta không nói chuyện ở bên ngoài.” Bóng đen trời sinh đã có ác ý vô hạn: “Gan lớn thì đi theo ta.”
Kiếm khách thanh y bình tĩnh đi theo bóng đen, một người một chó biến mất ở cuối con hẻm tối.
Yêu ma quỷ quái trốn trên phố hơi tiếc nuối, thức ăn ngon như vậy bị người khác giành mất. Hiển nhiên là trong mắt chúng nó, vào con hẻm kia sẽ không còn đường sống.
…
Bùi Huỳnh vừa vào sân đã nghe ‘lấy sát ngăn sát’, thấy Đỗ Thánh Lan đang dạy sư tử Tuyết Hoa nói chuyện thì lắc đầu. Thực sự là một người dám dạy, một kẻ dám học, nàng không biết nên nói cái gì mới phải.
Đỗ Thánh Lan thấy có người đến nên ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”
Bùi Huỳnh phụ trách mạng lưới tình báo, có tin tức sẽ lập tức thông báo: “Thiên Cơ Lâu thiệt hại rất nhiều nhân viên tình báo, bọn họ đang vội điều nhân viên tình báo cao cấp từ hoá thần kỳ trở lên ở phân bộ, hai ngày sau sẽ phái đến Minh Đô.”
Đỗ Thánh Lan từng nghe Cố Nhai Mộc nói thám tử tình báo tử nạn nhưng không ngờ Thiên Cơ Lâu lại liều lĩnh như thế.
Chuyện quan trọng phải để cuối cùng, Bùi Huỳnh chậm rãi nói: “Đỗ Thanh Quang lại đến Minh Đô.”
Cố Nhai Mộc đúng lúc trở về, Bùi Huỳnh nhìn thấy y chỉ gật đầu chào hỏi rồi đi làm chuyện của mình. Nàng và Vô Khả Vi giống nhau, thích nói chuyện với Đỗ Thánh Lan hơn. Không phải bọn họ có thành kiến với Cố Nhai Mộc mà là tính tình bọn họ vốn lạnh lùng, trên người Đỗ Thánh Lan có hơi thở ôn hoà, ở chung với hắn rát thoải mái.
Đương nhiên hơi thở ôn hoà này có một nửa là do thánh nhân trời sinh phụ trợ. Bản thân Đỗ Thánh Lan giống một thanh kiếm hơn, cứng cỏi sắc bén.
Trước khi đến gần, Cố Nhai Mộc đã nghe thấy đối thoại của hai người. Sư tử Tuyết Hoa nhìn thấy y là rụt rè, chân ngắn cứng đờ chạy biến không thấy tăm hơi.
Đỗ Thánh Lan khép gia phả, không che giấu nghi ngờ hỏi: “Không biết rốt cuộc Minh Đô có gì đặc biệt.”
“Có thể là liên quan đến oán niệm.”
Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu.
“Trước kia ta cho rằng người thống trị Minh Đô chỉ là một con Âm Khuyển, không ngờ lại liên quan đến tranh giành quyền lợi. Nếu tin tức của Thiên Cơ Lâu không sai…” Cố Nhai Mộc nheo mắt: “Vậy chuyện này thú vị rồi.”
Đỗ Thánh Lan ngửa mặt nhìn trời, trầm ngâm một lúc mới hiểu ý đối phương: “Âm Khuyển hình thành dựa trên oán niệm mãnh liệt, xem oán niệm là chất dinh dưỡng. Minh Đô có nhiều oán niệm như thế, việc này không hợp lý.”
Nếu là tà ma mỗi ngày ra ngoài tàn sát vô tội thì còn hiểu được, nhưng trong lịch sử Minh Đô phong ấn ít thì trăm năm, nhiều thì ngàn năm, cho dù có xảy ra thảm sát hàng loạt trong Minh Đô thì nội bộ tiêu hoá chung quy có hạn.
Rốt cuộc oán niệm nhiều như thế bắt nguồn từ đâu?
Cố Nhai Mộc: “Trừ phi chúng ta đi một chuyến.”
Cố Nhai Mộc nói chuyện rất từ tốn, có thể thấy được những từ y nói đều được cân nhắc kỹ càng. Một lát sau, y khẽ gõ bàn: “Chờ một thời gian đã.”
Ít nhất phải đợi Đỗ Thanh Quang từ Minh Đô trở về.
Bầu trời phấp phới bông tuyết, ngồi mãi như vậy cũng không thích hợp nên hai người cùng đứng dậy, đi qua cửa đá tiến vào vườn ở phía sau.
Từng ngọn cây, cọng cỏ trong vườn đều là giống đặc biệt được lựa chọn, dù trong ngày đông vẫn đầy sức sống. Sư tử Tuyết Hoa mới chạy ra xa nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt lập tức trợn tròn, có lẽ nó không ngờ con rồng này lại xuất hiện ở gần đây.
Cố Nhai Mộc lướt qua người nó, ngay cả nhìn một cái cũng không thèm.
Đỗ Thánh Lan vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, tầm mắt dừng trên hoa văn do lông chó huyễn hoá ra: “Nếu để Âm Khuyển biết người ngoài can thiệp vào việc nhà nó…”
“Mượn đao giết người.” Cố Nhai Mộc nhíu mày: “Cũng là một ý tưởng nhưng có lẽ hiệu quả không lớn.”
Nếu Âm Khuyển có thể dễ dàng gi.ết chết độ kiếp kỳ thì ngày đó ở Thanh Đài Sơn, nó đã sớm cắn nuốt luôn Mặc Thương. Vả lại nếu nó rời Minh Đô hẳn đã đoán được huynh đệ của nó sẽ không an phận, không thể nào không có kế hoạch phòng bị.
Đỗ Thanh Quang muốn tuỳ tiện lung lay cái ghế của người thống trị Minh Đô cũng không dễ dàng.
Hai người dần đi xa, sư tử Tuyết Hoa giũ bông tuyết trên đầu rơi xuống.
“Ngao –“
Âm thanh của nó yếu ớt như màu lông nguỵ trang của nó vậy.
Mượn đao giết người.
Sư tử Tuyết Hoa vẫn không nói được tiếng người nhưng nó vừa học được một từ ngữ mới.
Hình như nghe được tiếng nó ngao ô, Đỗ Thánh Lan đã đi xa quay lại nhìn thoáng qua. Hắn không để tâm lắm, khe khẽ thở dài: “Hy vọng Đỗ Thanh Quang rời Minh Đô sớm một chút, chúng ta cũng dễ tìm hiểu thực hư.”
…
Trên phố Minh Đô.
Cuối phố xuất hiện một bóng người, nhìn thấy kiếm khách thanh y sống sót rời khỏi địa bàn của vị kia, người trên phố không dám tới gần kiếm khách.
“Binh nhân…”
Trên đường ra cửa thành, Đỗ Thanh Quang nghỉ chân nhớ lại cuộc nói chuyện lúc nãy.
Thủ lĩnh của mặt người giấy được gọi là binh nhân giấy. Khi binh nhân giấy niệm chú ngữ, người thống trị Minh Đô mới có thể dung hợp huyết mạch và oán niệm để sinh ra con nối dõi. Cho nên chỉ khi cha con Âm Khuyển chết, người em trai muốn thượng vị của Âm Khuyển mới có thể nhận được sự công nhận của binh nhân, có con nối dõi truyền thừa.
Minh Đô có một quy định cổ hủ là sau khi lên làm người thống trị phải lập tức có một đứa con nối dõi, nếu không mặt người giấy sẽ bạo loạn, đuổi nó khỏi vương vị.
Đây là do chủ nhân Minh Đô đời đầu tiên lo sợ có Âm Khuyển muốn vĩnh viễn thống trị Minh Đô nên lập ra quy củ này.
Minh Đô không thích người lạ, nhưng em trai của người thống trị đương nhiệm Minh Đô lại vừa ý thân phận người ngoài của Đỗ Thanh Quang. Nó muốn mượn tay Đỗ Thanh Quang điều tra tung tích của Tiểu Âm Khuyển, tương tự thì Đỗ Thanh Quang cũng cần cái tên dã tâm bừng bừng này soán ngôi thượng vị, mở ra một thứ đã phủi bụi từ lâu ở Minh Đô.
Rời khỏi Minh Đô, Đỗ Thanh Quang đi một chuyến đến Thiên Cơ Lâu.
Quản sự cười tủm tỉm bán cùng một tin tức.
Người bình thường tới phải ký cam kết cấm mua tin với giá cao rồi bán số lượng lớn với giá rẻ mạt. Người có thân phận như điện chủ Tuyệt Sát Điện và Đỗ Thanh Quang đương nhiên sẽ không làm chuyện hạ giá này nên bước này cũng được bỏ qua.
Sau khi nghe quản sự tổng hợp tin tức, Đỗ Thanh Quang tạm thời không muốn đi.
“Ta ra giá gấp đôi, vào ngày sương đen bay đến rừng lá phong, thu thập thời gian và danh sách đệ tử Ngự Thú Tông vào rừng lá phong.”
Quản sự treo trên môi nụ cười chuyên nghiệp: “Bằng lòng cống hiến.”
Đỗ Thanh Quang vừa đi, nụ cười quản sự tắt ngúm, là trùng hợp sao? Điện chủ Tuyệt Sát Điện và Đỗ Thanh Quang đều đang điều tra tin tức Minh Đô. Còn một việc mà quản sự rất nghi ngờ là người ngoài luôn cho rằng thánh nhân trời sinh dựa dẫm vào điện chủ Tuyệt Sát Điện, nhưng Thiên Cơ Lâu vẫn không tra được tư liệu có liên quan đến thánh nhân trời sinh.
Người này như đột nhiên xuất hiện, trước kia chưa từng để lại dấu vết gì trên thế gian.
Quản sự gọi thuộc hạ: “Gần đây thánh nhân trời sinh đang làm gì?”
“Ngồi trong phòng.”
Quản sự: “Là làm gì?”
“Làm đại phu.”
…
Thời hạn ba ngày đã đến, Cố Nhai Mộc đến Bùi gia xem các trưởng lão quyết định như thế nào. Trong lúc rảnh rỗi, Đỗ Thánh Lan chuẩn bị báo đáp cho tu chân giới.
Hôm nay ở bên ngoài Nhân Nghĩa Đường đều là đại thế lực đến tặng lễ, có thể hình dung là kín người hết chỗ, trong đó còn có cả học viên của học cung Thiên Thánh. Trong đám đông có một nữ tử mang vải đen che mặt, đi theo phía sau đội ngũ của học cung Thiên Thánh.
Đỗ Thánh Lan mỉm cười dịu dàng, mỗi lần chỉ mời một người vào trong.
“Ta đã đột phá thành công, bây giờ cho dù là tu sĩ hoá thần cũng có thể chữa trị một chút, nhưng ta không thể khống chế hoàn hảo sức mạnh của mình được, sẽ có tỷ lệ chữa trị thất bại.”
Học viên học cung Thiên Thánh đột phá thất bại, đã sắp trở thành nửa phế nhân nên mặc kệ tỷ lệ thất bại, cắn răng nói: “Ta chữa.”
Đỗ Thánh Lan bảo học viên thả lỏng thức hải.
Học viên theo bản năng phòng bị.
Đỗ Thánh Lan vẫn duy trì vẻ mặt ôn hoà.
Mở thức hải cho người lạ là một việc cực kỳ nguy hiểm, một khi bị công kích thì thần thức sẽ bị tiêu diệt.
Đôi bên không thù không oán, đối phương hạ sát thủ thì học cung Thiên Thánh nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm. Học viên nghĩ như vậy nên cuối cùng vẫn quyết định làm theo lời Đỗ Thánh Lan.
Đỗ Thánh Lan vừa dùng Tôi Thể Pháp giúp học viên chữa trị thân thể vừa âm thầm hạ ám thương vào thế giới ý thức của đối phương. Đây là lần đầu tiên Đỗ Thánh Lan thử bày trận trong thức hải của con người, lấy sức mạnh của Tôi Thể Pháp làm mắt trận, phát tán đạo tắc huỷ diệt. Tạm thời học viên sẽ không phát hiện bất thường, nhưng thời gian lâu dài nó sẽ dần dần cắn nuốt linh khí trong cơ thể khiến tu vi của đối phương tăng vô cùng chậm.
Học viên cảm nhận được thương thế trong cơ thể được chữa trị bảy phần, vô cùng vui mừng.
Để lại phí khám bệnh hậu hĩnh, học viên vừa ra ngoài đã bị trưởng lão học cung Thiên Thánh gọi sang một bên. Hôm nay trong đội ngũ của học cung Thiên Thánh còn có một vị đạo sư cấp cao, sau khi kiểm tra thì đạo sư lắc đầu, tỏ vẻ không phát hiện lạ thường.
Đạo sư nói: “Chẳng lẽ thánh nhân không biết học cung tham dự vào chuyện Hợp Hoan Tông?”
Trưởng lão nhíu mày im lặng.
Nhóm học viên này đều là những người độ kiếp tập thể ở Hợp Hoan Tông bị đánh, khó đảm bảo đối phương không suy nghĩ nhiều. Là truyền nhân của đệ nhị tổ, thánh nhân trời sinh không có lý do lấy ơn báo oán, trị liệu cho những học viên này.
Học viên chỉ biết mình khoẻ lại rồi, không chút nghĩ ngợi nói: “Thánh nhân trời sinh chưa từng xuất hiện chung với Hợp Hoan Tông, cũng không thể vì một phần truyền thừa mà làm mất mặt học cung chúng ta.”
Trưởng lão không nghĩ ra khả năng thứ hai nên đành gật đầu: “Học cung ta không tính toán chuyện hắn lấy truyền thừa rồi bỏ đi, hắn có qua có lại cũng là chuyện hợp lý.”
Huống hồ lần này bọn họ mang đến rất nhiều thứ giá trị không thấp.
Có người đầu tiên được chữa trị, người phía sau càng không có kiên nhẫn chờ đợi, có người đứng tại chỗ la lên mình mang bảo vật gì, hy vọng thánh nhân chữa trị cho hắn trước.
Đỗ Thánh Lan mang dáng vẻ y giả nhân tâm, vẫn lựa chọn chữa trị theo thứ tự.
“Người tiếp theo.”
Nữ tử mang vải đen che mặt bước vào, nàng tuổi còn trẻ nhưng lưng hơi còng, luồng điện trong lôi kiếp vẫn còn lượn lờ quanh cột sống, lúc nào cũng hành hạ nàng ta.
Đỗ Thánh Lan nửa cười nửa không nhìn nàng ta: “Bùi cô nương phải làm một người tốt.”
Bùi Chi Tước cố kiềm chế hận thù trong lòng, yếu đuối cúi đầu: “Hy vọng thánh nhân rủ lòng thương.” Nàng đau đớn siết chặt nắm tay: “Ta không tốt số như thánh nhân, từ lúc còn bé mị cốt trời sinh đã bị xem là hàng hoá tặng cho người khác, rất nhiều chuyện đều là bất đắc dĩ.”
Nếu không phải Đỗ Thánh Lan từng nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của Bùi Chi Tước, nói không chừng đã thật sự bị những lời này lừa gạt.
“Ta có thể giúp ngươi chữa trị.”
Lúc trong mắt Bùi Chi Tước loé lên một tia sáng, Đỗ Thánh Lan mỉm cười: “Ngươi đi bộ đến bắc vực rồi quỳ gối nhận tội trước mặt tông chủ Hợp Hoan Tông, nếu ngươi có thể được tông chủ tha thứ thì ta sẽ chữa.”
Bùi Chi Tước biến sắc.
Đỗ Thánh Lan: “Ngươi đừng hy vọng mượn sức mạnh của học cung Thiên Thánh tạo áp lực, ta sẽ cho người canh chừng ngươi.”
Móng tay Bùi Chi Tước trắng bệch, nàng ta đúng là giỏi nhẫn nhịn, nghe thế không nổi điên la hét mà chỉ ngơ ngơ ngác ngác đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy trưởng lão học cung, Bùi Chi Tước mới khóc nức nở kể lại yêu cầu vô lý của thánh nhân trời sinh.
Người bên cạnh không nhịn được nói: “Ngươi không giống chúng ta, ngươi từng là đệ tử của Hợp Hoan Tông, đi tạ tội cũng là lẽ dĩ nhiên.”
Bùi Chi Tước ngây người nhìn học viên kia.
“Không sai, thánh nhân đã khoan dung lắm rồi, nếu không thánh nhân hoàn toàn có thể trị chết ngươi.”
Vì vết thương đã được chữa trị, những người này đều nói những lời ca ngợi thánh nhân trời sinh.
Bùi Chi Tước vặn vẹo khuôn mặt, nàng ta hít sâu một hơi. Nàng ta biết bây giờ cãi cọ sẽ chỉ khiến bản thân trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, không làm gì thì may ra còn được người khác thương tiếc.
“Học trưởng nói đúng.” Bùi Chi Tước cười thê lương: “Bây giờ ta sẽ đến bắc vực tạ tội, trước đây ta không nên nói xấu Hợp Hoan Tông, xúi giục mọi người theo ta ép Hợp Hoan Tông rời đi, liên luỵ đến các vị, thành thật xin lỗi.”
Không ngờ nàng lại một mình nhận hết tội danh, người nói chuyện lúc nãy cảm thấy hơi áy náy, ôm quyền không lên tiếng nữa.
Đỗ Thánh Lan nghe đối thoại hoang đường ở bên ngoài, mỉm cười không nói gì.
Trưởng lão học cung Thiên Thánh không phát hiện bất thường là tốt rồi, cả đám đạo mạo nghiêm trang, ai cũng trốn không thoát.
“Người tiếp theo.”
…
Tình hình thay đổi từng ngày. Sau khi rời Thanh Đài Sơn, hoà thượng Ngũ Uẩn không lập tức quay về chùa Kim Thiền. Âm Khuyển cắn nuốt kiếm linh, ông ta lo lắng thực lực đối phương tăng vọt sẽ gây hoạ cho thế gian nên tạm thời ở lại quan sát tình hình.
Gần đây khắp nơi đều là tin đồn việc xấu của tứ đại gia tộc và Minh Đô, nhưng rất nhanh sau đó những tin đồn này bị một tin tức khác lấn át: Thánh nhân trời sinh mở cửa khám bệnh.
Hoà thượng Ngũ Uẩn đội đấu lạp, thu liễm hơi thở lặng lẽ lẩn trong đám đông.
Vô số linh thạch, dị bảo được đưa vào Nhân Nghĩa Đường. Một vị tu sĩ mới từ bên trong đi ra, cảm thán: “Thánh nhân đúng là nhân từ, ngài ấy còn cổ vũ ta chăm chỉ tu luyện, tranh thủ độ kiếp một lần nữa.
Đôi mắt như cây khô giếng cổ của hoà thượng Ngũ Uẩn lần đầu tiên xuất hiện dao động.
Điện chủ Tuyệt Sát Điện từng chính miệng thừa nhận lôi kiếp bất thường có liên quan đến thánh nhân trời sinh. Nói cách khác, thánh nhân trời sinh khống chế lôi kiếp đánh đám người này, bây giờ thu một lượng lớn tặng lễ chữa trị cho họ, sau đó cổ vũ họ tiếp tục độ kiếp.
“…..”
Hoà thượng Ngũ Uẩn run run mí mắt, thánh nhân có thể làm ra những chuyện như vậy ắt hẳn đã để lại hậu chiêu trong cơ thể bọn họ.
Về điểm này, hoà thượng Ngũ Uẩn nhìn rõ hơn trưởng lão học cung nhiều. Trưởng lão học cung bị thiệt thòi nhưng lại không biết Đỗ Thánh Lan mới là người khởi xướng.
Mây đen che kín mặt trời như không nhìn nổi cảnh này.
Vào lúc này, Đỗ Thánh Lan đang khám bệnh cho một người ở Đỗ gia.
Nếu nói về huyết thống thì người này xem như là con trai của nhị thúc, cũng là người ủng hộ trung thành của Đỗ Bắc Vọng. Khi còn bé Đỗ Thánh Lan từng nuôi một con vẹt, con vẹt này vô cùng thông minh, gặp người khác là nói lời hay. Sau này có một lần hắn bị nhốt lại, lúc ra ngoài phát hiện con vẹt kia bị rút lưỡi.
Dường như đối phương đoán được thời gian hắn được thả ra ngoài, không giết chết con vẹt mà khiến nó chảy máu mà chết ở trước mặt hắn.
Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu, cũng trong một ngày tuyết như thế này, hắn nhớ rõ cuối cùng con vẹt kia vất vả há mồm, co giật toàn thân. Mà Đỗ Cổ Nguyệt dẫn theo mấy người đứng ở đằng xa, vẻ mặt chế nhạo nhìn cảnh tượng này.
“Thánh nhân.” Đỗ Cổ Nguyệt bất mãn, tại sao thánh nhân chữa bệnh mà còn ngẩn người?
Đỗ Thánh Lan mỉm cười, kiên trì lặp lại những lời đã nói với từng bệnh nhân: “Ta không thể khống chế hoàn hảo sức mạnh của mình được, sẽ có tỷ lệ chữa trị thất bại.”
Đỗ Cổ Nguyệt sốt ruột gật đầu, hoàn toàn không để trong lòng, dù sao thì nãy giờ chưa từng có ai bị thất bại.
Đỗ Thánh Lan: “Đưa tay cho ta.”
Đỗ Cổ Nguyệt vươn tay, bên trên phủ một cái khăn, hắn có hơi cạn lời: “Ngài đúng là người lịch sự.”
Thông thường chỉ có dân gian để ý nam nữ khác biệt thì mới làm như vậy, hai người bọn họ đều là nam nhân, cần gì phải phủ khăn.
Sợ dơ.
Đỗ Thánh Lan rũ mắt không nói ra suy nghĩ trong lòng, chậm rãi thi triển Thiên Lôi Tôi Thể.
Sức mạnh nhu hoà tu bổ kinh mạch, Đỗ Cổ Nguyệt cảm thấy rất thoải mái. Cổ sức mạnh kia đang chậm rãi lan tràn thì bỗng nhiên nó như biến thành dòng sông chảy xiết xông về phía yết hầu.
Đỗ Cổ Nguyệt trợn mắt, hai tay cố giữ chặt yết hầu như người bị nghẹn thức ăn, liều mạng muốn phun ra thứ gì đó.
Hắn run rẩy vươn tay về phía Đỗ Thánh Lan, liều mạng kêu ưm ưm ý bảo thánh nhân mau giúp hắn.
Đỗ Thánh Lan nhìn Đỗ Cổ Nguyệt mãnh liệt cầu xin được sống, tia sáng trong mắt giống hệt đôi mắt đậu đen của con vẹt kia. Đỗ Thánh Lan lẳng lặng nhìn đối phương, phong toả chân khí toàn thân Đỗ Cổ Nguyệt.
Đỗ Cổ Nguyệt bị nghẹn đến đỏ bừng, ngã xuống đất như một con cá ngửa bụng, sau khi run run vài cái thì không còn thở nữa.
Đến lúc chết, Đỗ Cổ Nguyệt vẫn còn vài câu chửi thề không kịp mắng.
Sau khi xác định thi thể đã lạnh, Đỗ Thánh Lan lấy gia phả trong nhẫn trữ vật, bởi vì bên cạnh không có bút nên hắn gọi sư tử Tuyết Hoa đang đứng cách đó không xa. Sư tử lập tức ngậm một nhánh cây chuẩn bị làm người tuyết đưa cho hắn.
Đỗ Thánh Lan chấm máu trong lòng bàn tay của thi thể từng giãy giụa trước đó, nhẹ nhàng gạch tên Đỗ Cổ Nguyệt.
“Cầm đi đi.”
Sư tử Tuyết Hoa nhìn chằm chằm hắn gạch tên, sau đó tha cành cây đi.
Đỗ Thánh Lan đứng dậy, nới lỏng búi tóc rồi cởi áo choàng. Trong gió rét, cơ thể nhìn như mảnh mai, bước chân nhẹ tênh đi ra ngoài, dựa vào khung cửa ho khan: “Chư vị ngày mai quay lại nhé!”
Trong giọng nói có chút áy náy: “Ta định cố chữa trị thêm mấy người, không ngờ lại thất thủ.”
Thất thủ?
Không chờ mọi người phản ứng, Đỗ Thánh Lan nhìn sang một người ở Đỗ gia: “Nén bi thương.”
Tên Đỗ gia kia co giật cơ mặt, đúng là xui xẻo, sao đến phiên người trong tộc bọn họ thì xảy ra chuyện?
Không ai hoài nghi Đỗ Thánh Lan cố ý động tay động chân. Trước đó không lâu, Mặc Thương và điện chủ Tuyệt Sát Điện mâu thuẫn rất lớn, vừa rồi một người trong Mặc gia bình an ra ngoài, còn Bùi Chi Tước thì thánh nhân trời sinh chỉ bảo nàng ta đi quỳ gối nhận sai, không lý nào lại đi đối phó với người Đỗ gia.
Người Đỗ gia vẫn còn muốn nhờ đối phương chữa bệnh nên không trách móc quá nặng nề, nói một câu sinh tử có số rồi thôi.
Đỗ Thánh Lan ho khan vài tiếng, dáng vẻ gầy yếu còn hiệu quả hơn diễn xuất của Bùi Chi Tước: “Hoan nghênh các vị lần sau đến, ta đi nghỉ trước đây.”
Bầu trời u tối, đoàn người dần giải tán, bảng hiệu thếp vàng long lanh bên ngoài Nhân Nghĩa Đường như ngọn đèn sáng trong ánh chiều tà.
…
Minh Đô không có tuyết rơi.
Lạnh lẽo, máu tanh luôn là chủ đề quanh năm ở nơi này, hàng ngày cũng không thấy ánh mặt trời, vĩnh viễn bị tầng mây che khuất.
Đỗ Thanh Quang rời khỏi chưa đến hai ngày, sự tồn tại âm u trong ngõ tối kia đã sắp chờ không nổi nữa.
“Vì sao vẫn chưa có tin tức?”
Chẳng phải nói con người làm việc rất nhanh sao?
Khi nó đang lẩm bẩm thì tiểu cô nương không có ngũ quan đi đến. Tiểu cô nương là nhóm tồn tại đầu tiên nên có đặc quyền tự do ra vào. Nàng không có miệng nên không thể nói chuyện, im lặng ra dấu.
Bóng ma dần ngưng thành thực thể, Âm Khuyển Mắt Xanh lạnh lùng nói: “Ngươi bảo ta tự đi tìm.”
Tiểu cô nương lắc lắc tay.
Âm Khuyển Mắt Xanh: “Ngươi bắt được người lạ lẫn vào Minh Đô, đại ca tốt của ta xông vào Ngự Thú Tông nhưng không tìm được gì?”
Tiểu cô nương gật đầu.
Trong quá trình nhân viên tình báo Thiên Cơ Lâu bị hành hạ tàn nhẫn thì tiết lộ tin tức này. Âm Khuyển đến Ngự Thú Tông, bởi vì thời gian dừng lại quá dài nên bị tông chủ Ngự Thú Tông phát hiện. Dường như hai bên trao đổi cái gì đó, Âm Khuyển không sát sinh mà trực tiếp rời khỏi Ngự Thú Tông.
Âm Khuyển Mắt Xanh cười đáng sợ: “Xem ra ban đầu nó muốn đưa tiểu súc sinh kia đến Ngự Thú Tông.”
Đương nhiên quá trình này đã xảy ra sơ suất, nếu không bây giờ đôi cha con kia đã về Minh Đô.
Âm Khuyển Mắt Xanh đột nghiên nghĩ ra một kế hoạch tuyệt diệu: “Đại ca luôn muốn con trai học được nhân ái và chính trực. Đều là người một nhà, thúc thúc đương nhiên phải đi chơi với cháu trai.”
Nhân loại gắn bó dựa vào huyết thống, thành lập tông tộc, coi trọng chữ hiếu, sùng bái lễ nghi.
Nó muốn nhờ sự trợ giúp của người ngoài tìm được Tiểu Âm Khuyển trước, để Tiểu Âm Khuyển cảm nhận được tình thân máu mủ, đến khi Tiểu Âm Khuyển hoàn toàn tin cậy mình thì hạ tử thủ.
Âm Khuyển Mắt Xanh nghĩ đến đây không nén nổi động đậy yết hầu, cắn nuốt linh hồn cháu trai tràn ngập oán hận nhất định cực kỳ ngon miệng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook