Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ
-
Chương 116: Ngoại truyện: Vui sướng tột bậc
Xe thú là một trong những lĩnh vực kinh doanh của thương hội Hắc Thuỷ trải dài khắp đại lục Cửu Xuyên.
Để tiện cho việc quản lý thuê mướn, mỗi một con yêu thú kéo xe đều được đánh số, đúng lúc số của sư tử Tuyết Hoa là 10.001. Yêu thú kéo xe thường không mạnh, thương hội Hắc Thuỷ chỉ cung cấp chỗ ăn ở, còn những con có biểu hiện tốt sẽ phát xe riêng.
Đinh đang đang.
Tiếng chuông vang lên có nghĩa là có khách. Chuông kêu ba tiếng có nghĩa là khách thuê có thể rất nguy hiểm.
Người cho thuê sẽ dựa vào phán đoán xác định đẳng cấp của khách, khách càng nguy hiểm thì linh đan được chia khi trở về cũng càng nhiều. Sư tử Tuyết Hoa hơi sợ nhưng vẫn quyết định ra ngoài. Nó muốn để lại ấn tượng tốt với người cho thuê, sang năm sẽ có một chiếc xe thú cho riêng mình.
Những yêu thú khác thấy thế cười nhạo nó ngu xuẩn, mạng cũng không còn thì có xe để làm gì?
Trước đó đã có một vết xe đổ rồi.
Ngày hôm qua số 10.000 chết mất xác, nghe nói là cố chủ bị cướp sát hại, số 10.000 bị liên luỵ chết ngay tại chỗ.
Không bao lâu sau, người cho thuê bước vào gọi vài con yêu thú đi. Nếu như không có nhiều yêu thú hưởng ứng, gã sẽ cưỡng chế sắp xếp để khách lựa chọn.
“Ta muốn xe thú cao cấp nhất.”
Giọng của vị khách này rất trầm, quần áo sang trọng, mặt cũng đẹp nhưng không hiểu sao cảm giác tồn tại rất thấp.
Sư tử Tuyết Hoa vừa nhìn khách thuê đã biết vì sao người này bị xem là nguy hiểm. Không muốn để người khác nhớ mặt, hoặc là khách thuê vô cùng khiêm tốn, hoặc là có kẻ thù lợi hại.
Người cho thuê lấy chiếc xe thú sang trọng nhất, mới nhất đưa cho khách, xe thú chưa từng được sử dụng lần nào.
Để có thể kéo chiếc xe này, sư tử Tuyết Hoa nín thở ngẩng đầu, muốn bản thân mình nhanh nhẹn hoạt bát hơn. Một con sư tử Tuyết Hoa khác cũng lấy hết dũng khí ưỡn ngực ngẩng đầu, bởi vì nó đã đến đường cùng, thành tích không tốt sẽ bị đuổi khỏi thương hội, năm nay nó chạy chẳng được bao nhiêu chuyến.
“Hai con này.” Cố Nhai Mộc thanh toán tiền thế chấp và tiền xe.
Sư tử Tuyết Hoa phấn khởi đi lau xe, đưa cố chủ lên đường.
Nó chạy rất nhanh, bảo đảm xe vừa chạy vững vàng vừa có thể tăng tốc.
“Thú vị đấy.” Nó nghe thấy cố chủ nói khe khẽ, cho rằng cố chủ đang nói phong cảnh nên sư tử Tuyết Hoa quay sang nhìn, chỉ là cây cối bình thường, không thấy thú vị ở đâu.
Khi đến trấn Thạch Hoài, nó mới phát hiện còn có một người đang chờ.
Người này không nói nhiều, sau khi lên xe ngồi im lặng như đang nghỉ ngơi hồi sức.
Tiền thế chấp chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định, quá hạn sẽ bị thương hội lấy đi, đồng nghĩa là mua cả xe thú và yêu thú kéo xe. Cố Nhai Mộc chỉ thuê ba ngày nhưng đến ngày thứ tư vẫn không có ý muốn trả lại.
Sư tử Tuyết Hoa hơi bất an nhưng sau đó thì không nỡ rời xa chủ nhân mới. Chủ nhân mới không phải là người mua nó mà là một tu sĩ khác, người này tên Đỗ Thánh Lan, khí chất như u lan, cảnh đẹp ý vui khó có thể diễn tả thành lời.
Cho dù chủ nhân mới đi đâu cũng mang theo chúng nó.
Hầu hết thú kéo xe như tụi nó đều bị bỏ quên, trở thành thức ăn của mãnh thú, chết thảm ở ngoại ô.
…..
Mùa hè oi bức, sư tử Tuyết Hoa lâu rồi không đứng trên bàn đạp xe thú, nó dùng móng đẩy chuông, tiếng chuông trong trẻo làm nó nhớ lại chuyện cũ.
Cảnh này bị minh điểu của Cửu Nô nhìn thấy, một lát sau Cửu Nô xuất hiện mỉm cười nhìn nó: “Có tâm sự hả?”
Sư tử Tuyết Hoa ngại ngùng nói: “Nghĩ tới kỷ niệm vui vẻ.”
Cửu Nô vốn định bế quan nhưng có việc phải nán lại, nụ cười đầy ẩn ý: “Cũng đúng, bây giờ có lẽ hắn mới là người có tâm sự.”
Tối nay gió thổi khô nóng.
Tiểu thiên lôi dựa vào sừng rồng hóng mát dưới đại thụ.
Tiểu thiên lôi đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, hắn biến thành người nhặt một cái vảy rồng nằm trên mặt đất, kinh ngạc nhìn Cố Nhai Mộc.
Ngân long rất bình tĩnh đáp: “Nội thương do Hoá Long Kiếp vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, rơi vài miếng vảy cũng là chuyện bình thường.”
Đỗ Thánh Lan nhớ đến con gà Kim Trảo đầu trọc, hắn ôm đầu rồng bằng cả hai tay, nghiêm túc nói: “Ta không muốn ngươi biến thành Thận Khẩu.”
“…..” Cố Nhai Mộc nhìn hắn một lúc lâu: “Ta sẽ không hói.”
Trước kia không, bây giờ không, mãi mãi cũng không.
Đỗ Thánh Lan thường hay lo xa, cẩn thận kiểm tra từng tấc từng tấc trên người ngân long. Vảy rồng rất sáng, trên vảy có hoa văn chìm vô cùng chắc chắn, cảm giác khi sờ vào không tệ.
Giọng của Cố Nhai Mộc dần trở nên khàn khàn: “Cứ tiếp tục sẽ xảy ra chuyện.”
Xảy ra chuyện gì?
Nghe giọng nói thấp hơn ngày thường mấy tông, Đỗ Thánh Lan hiểu ý của Cố Nhai Mộc, vô thức gập ngón tay. Cảm giác sung sướng khi đầu ngón tay lướt qua vảy bạc khiến đuôi ngân long cứng đờ.
Hóng mát xem như bị huỷ, lúc này cơ thể giá lạnh quanh năm của ngân long tự nhiên hơi nóng.
“Để ta sửa lại nhà gỗ trên núi tuyết.”
Đỗ Thánh Lan: “Ta cũng xây một hồ nước lạnh ở đó.”
“…..”
Đỗ Thánh Lan mỉm cười: “Lúc ngươi ở trong ảo cảnh, mỗi lần nổi dục vọng chẳng phải đều chủ động ngâm mình trong hồ nước lạnh à?”
Đỗ Thánh Lan vẫn không quên hình tượng quân tử của Cố Nhai Mộc trong ngọc bích Vấn Tâm.
Nói xong thì Đỗ Thánh Lan thản nhiên bỏ đi.
Dưới tàng cây, ngân long biến mất. Y không đuổi theo Đỗ Thánh Lan mà lại biến thành người lang thang bên ngoài cả đêm.
Sáng ngày hôm sau, sư tử Tuyết Hoa bắt đầu soạn bài, nếu nhìn kỹ sẽ thấy móng của nó không chạm vào bút, dựa vào khí đen điều khiển để viết chữ. Chữ sư tử Tuyết Hoa viết chỉ có mình nó đọc được, nó càng biết nhiều chữ thì giáo án cũng càng sạch sẽ.
Sư tử Tuyết Hoa đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Nhai Mộc, nó ngơ ngác: “Có chuyện gì vậy?”
Cố Nhai Mộc như ma trơi bay tới: “Ngươi định tặng quà gì?”
Mấy ngày nữa là sinh nhật của Đỗ Thánh Lan, gần đây y luôn lo lắng không biết phải tặng quà gì.
“Đắt tiền.” Sư tử Tuyết Hoa nghiêm túc trả lời, quà cho chủ nhân chắc chắn phải vừa đắt vừa tốt.
Cố Nhai Mộc nhướn mày: “Ngươi lấy tiền ở đâu ra?”
Sư tử Tuyết Hoa nhảy xuống ghế, dẫn Cố Nhai Mộc đến kho hàng có bố trí trận pháp đông lanh ở phía sau ký túc xá, bên trong có rất nhiều món ăn đã làm xong.
“Bên này là đơn hàng tế tổ, bên kia là đơn hàng của thành Phi Tuyết muốn tổ chức cuộc thi Dạ Dày Vương…” Nó lần lượt giới thiệu: “Lát nữa sẽ có người đến lấy.”
“Tế tổ?”
Cố Nhai Mộc nhìn cống phẩm do sư tử Tuyết Hoa nấu, đây không phải là tổ tông mà là kẻ thù truyền kiếp mới đúng.
Sư tử Tuyết Hoa kéo ngăn tủ dưới cùng, bên trong có rất nhiều loại bánh ngọt, trong đó còn có có một loại bánh hình sư tử rất giống nó.
“Sản phẩm mới của ta, chủ nhân phải ăn đồ tốt nhất.”
Cố Nhai Mộc bình tĩnh nhìn nó một hồi rồi rời đi, lúc sắp bước đến cửa thì nhíu mày: “Chẳng lẽ ta lại thua một con tiểu Âm Khuyển?”
Ban đầu y dùng giá cao mua được một con thuyền quý từ thương hội Hắc Thuỷ, vô cùng khí phách, song lại kém xa quà của sư tử Tuyết Hoa. Nó tự tay nghiên cứu món mới và kiếm tiền mua thêm một phần quà, vừa nhìn đã biết ai có lòng hơn.
Cố Nhai Mộc đứng suy nghĩ một lúc rồi quyết định đến chỗ Cửu Nô, trong viện vang lên tiếng đàn, bởi vì y đến nên tiếng đàn đột ngột dừng lại.
Cố Nhai Mộc còn chưa lên tiếng, Cửu Nô đã nhìn y với ánh mắt thấu hiểu: “Có phải muốn đến thăm dò ta tặng gì đúng không?”
Cố Nhai Mộc không phủ nhận.
Cửu Nô đứng dậy, Cố Nhai Mộc cất bước đuổi theo.
“Quà của ta rất bình thường…” Cửu Nô mở tủ lấy một bộ quần áo, nụ cười dịu dàng hiếm thấy: “Tự tay ta làm.”
Tuy đường may sứt sẹo nhưng từng đường kim mũi chỉ đều do tự tay nàng may vá, ngoài ra còn có một cái áo dệt kim.
Cửu Nô cầm nó lên và nói: “Đây là áo khoác ta làm cho Hồng Mông Nguyên Bảo.”
Ngay cả Hồng Mông Nguyên Bảo cũng có phần, Cố Nhai Mộc nheo mắt, chiếc thuyền của y lấy gì để so sánh? Y liếc thấy trong hộc tủ bên cạnh có một quyển sách cổ xưa, Cửu Nô chủ động giải thích: “Mục đồng gửi đến vào hai ngày trước.”
Cố Nhai Mộc mở ra xem, đây là cô bản* viết về trận pháp, tuy rằng không có gì mới lạ nhưng lại làm vui lòng Đỗ Thánh Lan.
(Cô bản: sách chỉ còn 1 bản vì bị thất lạc)
Cửu Nô đã sớm đoán được y sẽ lo lắng về quà sinh nhật, khuyên một câu: “Quan trọng nhất là tấm lòng.”
“Nhưng phần quà này hơi bình thường.” Sắc mặt Cố Nhai Mộc nghiêm trọng: “Là thuyền quý Thiên Nguyên.”
Cửu Nô từng nghe nói về chiếc thuyền này: “Thương hội Hắc Thuỷ đào được ở vùng biển Vô Tận, nghe nói có ba chiếc thuyền quý Thiên Nguyên, mỗi chiếc thuyền đều có giấu bản đồ kho báu.”
Du lịch tân hôn ra biển tìm bảo vật là một lựa chọn rất hay.
Thấy Cửu Nô hài lòng, Cố Nhai Mộc vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì bùa đưa tin đột nhiên bị kích hoạt. Người kích hoạt là Bùi Huỳnh, nàng vội vàng nói: “Ta vừa lấy được tin tức, thương hội Hắc Thuỷ mới tìm được một chiếc thuyền quý Thiên Nguyên, bị Bùi gia mua với giá cao, có lẽ là làm quà sinh nhật cho Đỗ Thánh Lan.”
“…..”
Cửu Nô im lặng nhìn Cố Nhai Mộc với vẻ đồng cảm. Một lát sau, nàng đề nghị: “Chẳng phải ngươi giỏi rèn khí à?”
Cố Nhai Mộc lắc đầu: “Không mới mẻ.”
“Thơ tình thì sao?” Cửu Nô suy tư.
Theo đuổi ý tưởng mới là phải làm chuyện bình thường không làm.
Cố Nhai Mộc thành thật đáp: “Ta cũng từng nghĩ tới, tuy nhiên mỗi lần đặt bút đều vô tình xuất hiện một câu nói: Thiên lôi tinh hãnh diện.”
Quỳnh Ngọc Các đã làm hại y.
Việc này Cửu Nô cũng hết cách.
Cố Nhai Mộc đột nhiên hỏi: “Âm Khuyển và ban lãnh đạo Minh Đô có chuẩn bị quà không?”
Cửu Nô gật đầu: “Là giấy cắt biết khiêu vũ, phỏng theo điệu múa của Trúc Mặc.” Nàng dừng một chút như đang nhớ lại: “Con chó giấy muốn lấy lòng Đỗ Thánh Lan nên làm một quyển du ký.”
“Du ký?”
“Trong sách ghi chép các loài sinh vật kỳ diệu trên thượng giới, bảng xếp hạng những tiên đảo đẹp nhất. Nếu muốn đi du lịch thì nó là quyển sách hướng dẫn rất tốt.”
Cố Nhai Mộc bỗng nhiên nhận ra quà của mình có khi còn kém hơn tên ngu ngốc Ngọc Diện Đao kia.
Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên.
Đây đã là lần than thở thứ mười trong ngày hôm nay của Cố Nhai Mộc.
Cửu Nô: “Ra ngoài một chuyến, có lẽ sẽ có ý tưởng.”
Trên phố rất đông người, tiếng ồn ào quá mức cũng không tiện suy nghĩ. Cố Nhai Mộc định đến Tháp Lâu tìm chỗ yên tĩnh, đúng lúc gặp huyết lôi đang đi ra.
Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm quyển sách nhỏ trên đầu huyết lôi, nheo mắt lại: “Quà hả?”
Thực tế tàn khốc trước mắt, ban đầu y cho rằng ‘Quà của ta đệ nhất thiên hạ’, sau đó dần dần vỡ vụn. Chắc chắn có người chuẩn bị quà còn tệ hơn y, vừa nhìn đã thấy quyển sách này không ra gì rồi.
Huyết lôi gật đầu.
Cố Nhai Mộc giả vờ vô tình hỏi: “Trong sách ghi gì vậy?”
Huyết lôi không nghĩ gì, hào phóng đưa cho y xem.
Y thấy chỉ toàn là tên người, trang đầu tiên không có manh mối, tuy nhiên sau khi nhìn trang thứ ba, Cố Nhai Mộc đã nhận ra những cái tên trong sách đều là những tu sĩ làm chuyện ác.
Huyết lôi nghĩ rất đơn giản, ngày sinh nhật của Đỗ Thánh Lan sẽ cùng hắn đi đánh người, làm việc thiện tích đức để tu chân giới trở nên tốt đẹp hơn.
Cùng nhau thực hiện mộng tưởng, về mặt tinh thần phần quà này đã vượt qua Cố Nhai Mộc. Y hít sâu một hơi, sao y lại không nghĩ ra ý tưởng tốt như vậy?
“Ngươi muốn đổi quà không? Ta ra giá ba triệu linh thạch.”
Huyết lôi muốn lấy lại sách.
Cố Nhai Mộc: “Suy nghĩ thêm đi.”
Huyết lôi nhìn y một hồi rồi xoay người quay về Tháp Lâu, nó muốn tố cáo với các thần niệm.
Cố Nhai Mộc dịch chuyển đến trước mặt nó, ngoan ngoãn trả sách.
Nhìn thấy càng lúc càng đến gần sinh nhật của Đỗ Thánh Lan, Cố Nhai Mộc buồn rầu đến mức vảy rồng mất hẳn ánh sáng.
Lúc Âm Khuyển đi ngang qua cũng tò mò hỏi: “Ngươi muốn tặng quà gì vậy?”
“Thời trước không có ai, sau này cũng không có ai…”
Vừa nghe xong câu mở đầu, Âm Khuyển lập tức biến thành cái bóng rồi biến mất trên con phố phồn hoa.
Trên đời này chỉ có thể tin tưởng bản thân, Cố Nhai Mộc một mình đến vườn thuốc, treo người trên cây bạc hà có tác dụng kích thích hưng phấn thần kinh, bắt đầu suy nghĩ.
Tròn một ngày một đêm, ngân long ỉu xìu sắp giống hệt phiến lá bỗng nhiên lên tinh thần, bay thẳng đến tán cây mặt người. Mấy ngày sau đó y đều không xuất hiện, không biết đang làm gì.
Ai cũng tò mò, người đầu tiên không nén nổi tò mò chạy tới tìm hiểu là nam tử âm nhu.
Nam tử nháy mắt với tán cây mặt người hỏi han tình hình của Cố Nhai Mộc.
Bên trong bày kết giới, cụ thể như thế nào thì tán cây mặt người cũng không rõ, chỉ nhìn thấy ban đầu một con rồng nằm sấp trên đống sách, hình như là đang nghiên cứu.
Nam tử âm nhu nghe xong lắc đầu: “Hy vọng không phải là nghiệp chướng.”
Thông thường động tĩnh càng lớn càng dễ tạo ra ‘niềm vui’ khiến người khác trở tay không kịp.
…..
Thời tiết tháng bảy rất tốt.
Vạn vật sinh sôi là sắc màu Đỗ Thánh Lan thích nhất, sinh nhật của hắn cũng nằm trong tháng bảy.
Giờ Tý, huyết lôi đến tìm Đỗ Thánh Lan mời hắn cùng ra ngoài đánh người.
Đánh từ bắc vực đến nam vực, cuối cùng vòng qua Minh Đô, đánh trọn 66 tên ác nhân. Khi trở về sao mai đã ló dạng, đây là thời gian chuyển giao giữa ngày và đêm.
Công cụ gian lận Tháp Lâu cầm bản danh sách phóng to, lần lượt loé sáng.
“Như mặt trời ban trưa, triển khai kế hoạch lớn…” Đỗ Thánh Lan nói trong vô thức, sau đó mới phát hiện nếu nối tên của những tên ác nhân bị đánh sẽ thành lời chúc phúc bị giấu đi.
“Sáng kiến này không tệ.” Nhiều người đến hóng chuyện, họ đánh giá rất cao món quà của huyết lôi.
Cửu Nô cũng có mặt ở nơi này, nàng còn đặc biệt để ý Cố Nhai Mộc, phát hiện y vô cùng bình tĩnh cứ như đã tính trước.
Bởi vì món quà của huyết lôi đặc biệt nên những người khác tạm thời không tặng quà, định chờ đến tiệc sinh nhật buổi tối mới lấy ra. Tiệc sinh nhật tối nay, sân bãi và thức ăn đều do chính tay sư tử Tuyết Hoa cẩn thận lựa chọn và chuẩn bị.
Trước đó Đỗ Thánh Lan phải lên thượng giới, La Sát Môn cũng chuẩn bị quà cho hắn.
Cố Nhai Mộc đề nghị đi cùng: “Ta chuẩn bị một niềm vui cho ngươi, lên thượng giới sẽ dễ thành công hơn.”
Vừa dứt lời, mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người hắn. Đỗ Thánh Lan cẩn thận hỏi: “Dễ thành công là sao?”
Nghe giống như đang thí nghiệm.
Cố Nhai Mộc dịu dàng: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Đỗ Thánh Lan cười miễn cưỡng phụ hoạ.
Cửu Nô âm thầm xuất hiện sau lưng con chó giấy rồi đưa cho nó một viên lưu ảnh thạch. Con chó giấy hiểu ý, sau đó định lặng lẽ đi theo. Huyết lôi công khai bám theo hai người, trước khi đi còn mang theo sư tử Tuyết Hoa.
Mỗi lần Đỗ Thánh Lan đi qua giới bích lên tiên giới, chỉ cần có thời gian, Tiếu Tiếu đạo quân sẽ đến đón hắn. Sau khi biết Cố Nhai Mộc đặc biệt lên thượng giới mở quà, Tiếu Tiếu ngạc nhiên, lịch sự hỏi: “Lát nữa ta có thể xem không?”
Cố Nhai Mộc gật đầu.
Để ăn mừng sinh nhật của Đỗ Thánh Lan, La Sát đạo quân xuất quan, mọi người không hẹn mà cùng lựa chọn xem quà của Cố Nhai Mộc trước.
“Các ngươi đến Lôi Trì chờ ta.” Cố Nhai Mộc nói xong thì bay đi.
Để lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng Phi Tuyết đạo quân gõ quạt hỏi: “Sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Đang yên đang lành tự nhiên đến Lôi Trì, cảm giác vô cùng kỳ lạ nhỉ?
Đỗ Thánh Lan có thể cảm nhận được lần này Cố Nhai Mộc chuẩn bị quà rất vất vả, ho khan một tiếng: “Cho dù là gì, mọi người cũng đừng dùng ánh mắt trách móc nhìn hắn.”
Ý của Đỗ Thánh Lan là cho dù phải giả vờ cũng phải tỏ ra món quà này rất tốt.
La Sát đạo quân nghe vậy bật cười: “Hai đứa ở bên nhau lâu như vậy, Cố Nhai Mộc biết rõ sở thích của đệ, chắc không đến mức tặng một món quà kỳ lạ.”
“Ban đầu ta cũng có lòng tin cho đến khi nghe nói hắn muốn tặng cho đệ một phần quà có một không hai.”
La Sát đạo quân im lặng, sự miêu tả này hơi ghê ghê.
Con rối đang nạp điện ở Lôi Trì, nhìn thấy họ thì nó lập tức lên bờ, lạnh lùng nói: “Chúc mừng quốc chủ.”
Đỗ Thánh Lan ngạc nhiên một lúc mới tỉnh táo: “Có phải ngươi muốn nói chúc ta sinh nhật vui vẻ không?”
Con rối lạnh lùng ‘ừ’.
Không lâu sau Cố Nhai Mộc cũng xuất hiện, y dẫn theo vài tu sĩ của Quỳnh Ngọc Các. Tay áo vung lên, bên cạnh Lôi Trì xuất hiện một đàn tế, trên đàn tế đặt rất nhiều cống phẩm.
Sư tử Tuyết Hoa nhận ra: “Là bàn thức ăn tế tổ do ta làm.”
Dĩ nhiên bàn thức ăn này được nấu rất cẩn thận, không có tác dụng làm giảm chỉ số thông minh.
Cố Nhai Mộc đứng ở đầu gió, miệng lẩm bẩm, sau đó y tự tay thắp một nén nhang, hai tay bấm độn, tiếp tục đọc chú ngữ cổ quái.
“Hắn đang làm phép hả?” Vì muốn nhìn rõ hơn nên Tiếu Tiếu kéo vải đen xuống một chút.
Linh Thanh đạo quân nhíu mày: “Ta cảm thấy như đang bái đại tiên.”
“Đi ——” Cố Nhai Mộc khép hai ngón tay, khói bay lên cao lượn vòng như hoa sen. Y nói thật nhanh: “Thiên địa huyền tông, phong toả sơn lôi, pháp hoa lưu quang…”
Một tiếng nổ đùng đùng đột nhiên vang lên, cống phẩm phát nổ hoá thành sương máu bay thẳng lên trời.
Đỗ Thánh Lan cảm thấy cảnh này khá quen mắt, lúc Phạn Hải tôn giả câu thông ý chí đất trời muốn độ kiếp lần nữa cũng từng làm như vậy. Song Phạn Hải dựa vào mảnh vỡ Thiên Đạo câu thông ý chí đất trời, còn Cố Nhai Mộc thì không biết tìm được phương pháp từ đâu mà có thể câu thông ý chí đất trời thành công.
Trên thực tế là sau khi mảnh vỡ Thiên Đạo vá trời, đạo nguyên do nó tu luyện ra cũng sẽ biến mất. Lúc này Cố Nhai Mộc mới phát hiện trong linh hồn vẫn còn một số thứ khác, trước khi đạo nguyên biến mất, dựa vào nó để câu thông ý chí đất trời.
Chẳng biết Cố Nhai Mộc đã bay lên trời từ khi nào, y vươn tay về phía Đỗ Thánh Lan: “Lại đây.”
“…..”
Linh Thanh đạo quân truyền âm nhắc nhở: “Tiểu sư đệ, khống chế biểu cảm.”
Đỗ Thánh Lan khống chế cơ mặt, mỉm cười đến bên cạnh Cố Nhai Mộc.
“Đang yên đang lành, ngươi câu thông ý chí đất trời làm gì?” Hắn hỏi.
Đỗ Thánh Lan suy đoán trước khi Cố Nhai Mộc kịp nói: “Vì bảo vật hay vì công pháp?”
Phải có mục đích mới câu thông ý chí đất trời, ví dụ như Phạn Hải tôn giả muốn độ kiếp lần nữa. Chẳng lẽ là vì Tôi Thể Pháp của hắn vẫn chưa hoàn thiện, Cố Nhai Mộc muốn dùng cách này xem ông trời có thể chỉ dẫn phương hướng hay không.
“Không có, chỉ là một đoạn đối thoại.”
Đỗ Thánh Lan khó hiểu.
“Đỗ Thanh Quang đối xử với ngươi như vậy, cuối cùng đi vá trời thì lợi cho ông ta quá.” Cố Nhai Mộc thu hồi sát ý trong mắt, tiếp tục nói: “Không biết ý thức của ông ta có biến mất không, nếu không biến mất mới là tốt nhất.”
Cố Nhai Mộc nói xong đưa cho Đỗ Thánh Lan một chiếc ốc biển truyền âm, nhìn lốc xoáy xuất hiện trên bầu trời: “Nói cho ông ta biết bây giờ ngươi rất hạnh phúc, nói cho ông ta biết tiến độ tu luyện của ngươi, nói cho ông ta biết tương lai của ngươi vượt xa ông ta!”
Mỗi một chữ đều rất khí phách, vang vọng khắp bầu trời.
Bốn người đứng bên dưới đồng loạt cứng đờ, lưu ảnh thạch trong tay con chó giấy suýt rơi xuống đất, đây là lần đầu tiên sư tử Tuyết Hoa cảm thấy đã nhìn rõ sự tàn ác của xã hội.
Phi Tuyết đạo quân cũng không giữ nổi hình tượng phong độ nhạy bén, quạt bị bóp nhăn nheo: “Có khi nào… Cố Nhai Mộc cũng không phải là chuyển thế của sư phụ không?”
Thật sự không ngờ U Lan đại đế sẽ tặng một món quà như vậy.
Tiếu Tiếu nghĩ một hồi mới nghiêm túc nói: “Quy mô quả thật rất lớn.”
Nội chuyện câu thông ý chí đất trời, đại sư huynh cũng không làm được.
Phi Tuyết đạo quân thở dài: “Hy vọng tiểu sư đệ cố gắng chịu đựng.”
Đỗ Thánh Lan là người trong cuộc mất một lúc lâu mới hoàn hồn, há miệng mấy lần mới có thể nói rõ lời: “Nhất định… Phải hét lên sao?”
Cố Nhai Mộc: “Không cần hét.”
Đỗ Thánh Lan vừa mới thở phào thì nghe y nói: “Ta chuẩn bị riêng ốc biển truyền âm cho ngươi.”
Cố Nhai Mộc tính toán khoảng cách giữa họ và lốc xoáy, âm thanh quá nhỏ rất khó truyền đi.
Nhận ra Đỗ Thánh Lan do dự, Cố Nhai Mộc hơi lo lắng, có phải món quà không phù hợp không?
Đỗ Thánh Lan cười miễn cưỡng: “Có quá nhiều lời muốn nói, ta đang nghĩ xem nói câu nào trước tiên.”
“Dư thời gian mà.” Cố Nhai Mộc nói: “Trước khi nhang cháy hết, nói cái gì cũng được.”
Đỗ Thánh Lan đặt ốc biển truyền âm lên môi, hít sâu một hơi trong ánh mắt mong chờ của Cố Nhai Mộc: “Ta…”
Phi Tuyết đạo quân không nỡ nhìn: “Tiểu sư đệ đáng thương của ta.”
Vài giây sau, bốn chữ xông thẳng lên trời: “Ta rất hạnh phúc ——”
Âm thanh xuyên qua ốc biển truyền âm, sóng âm đánh tan mây đen. Lôi Trì ở bên dưới nổ tí tách như nhân chứng chứng kiến cảnh tượng này.
Các tu sĩ Quỳnh Ngọc Các bắt đầu tấu nhạc, những người mặc quần áo cùng một màu thổi kèn xô-na, mấy tu sĩ đứng ở hàng đầu hét to: “Hắn nói hắn rất hạnh phúc.”
Sau khi nói câu đầu tiên, Đỗ Thánh Lan đã cảm thấy như hồn rời khỏi xác, nói một cách máy móc: “Đỗ Thanh Quang ông nghe thấy không? Ta nói ta rất hạnh phúc ——”
Các tu sĩ Quỳnh Ngọc Các: “Hắn thật sự thật sự rất hạnh phúc!”
Bầu trời chấn động, mây trắng cuồn cuộn, Đỗ Thánh Lan chỉ nói hai câu mà quần áo đã ướt đẫm cứ như dùng hết sức lực cả đời này.
Cố Nhai Mộc đứng bên cạnh hắn, hồi tỉnh trong những tiếng hò hét của tu sĩ Quỳnh Ngọc Các, đột nhiên hỏi: “Chúng ta giết địch một ngàn tự hại tám trăm hả?”
Đỗ Thánh Lan nhìn y với ánh mắt vô cùng phức tạp: “Ngươi nói xem?”
Cố Nhai Mộc đang định nói ‘Hay là bay xuống đi’ thì Đỗ Thánh Lan đã đưa ốc biển truyền âm cho y: “Đến cũng đến rồi, ngươi cũng nói hai câu đi.”
Cố Nhai Mộc im lặng.
“Nói!”
Cố Nhai Mộc cứng người, nhanh chóng giơ ốc biển, không dám chậm trễ.
“Ta…” Cố Nhai Mộc lặp lại chữ ‘Ta’ rất nhiều lần, quay sang nhìn Đỗ Thánh Lan: “Ta nên nói cái gì?”
“Nói cho ông ta biết ngươi sẽ cho ta hạnh phúc, nói cho ông ta biết tiến độ tu luyện của ngươi, nói cho ông ta biết mọi người đều có tương lai tươi sáng.”
Cố Nhai Mộc dè dặt: “Tiên lễ hậu binh, hay là ta hỏi trước?”
Đỗ Thánh Lan làm một tư thế ‘mời’: “Tuỳ ngươi.”
Qua mấy giây Cố Nhai Mộc vẫn không nói gì, Đỗ Thánh Lan vừa cười khẩy, Cố Nhai Mộc đã nhanh chóng ngẩng đầu hỏi: “Ngươi có khoẻ không?”
Đỗ Thánh Lan: “Tiếp tục.”
“Chúng ta sống rất tốt… Tốt hơn ngươi…”
Các tu sĩ Quỳnh Ngọc Các đồng thanh: “Tốt hơn nhiều!”
Mây đen trên trời vụt sáng, điện trong Lôi Trì bị hút lên trời, tiếc là vẫn không thể ngưng tụ thành tia chớp.
Đỗ Thánh Lan bình tĩnh nhìn cảnh này: “Ngươi có cảm thấy Thiên Đạo muốn phóng sét đánh chết hai ta không?”
Đáng tiếc là thất bại.
Cố Nhai Mộc gật đầu, hình như vậy.
Đỗ Thánh Lan: “Ngươi nói thêm vài câu thử xem.”
Cố Nhai Mộc nói nhỏ: “Mỗi người một câu, tới phiên ngươi.”
Đỗ Thánh Lan nhướn mày: “Thế à?”
Cố Nhai Mộc không dám phản kháng, hít sâu một hơi, bỗng nhiên y không ngẩng đầu hét lên mà nhìn người bên cạnh đầy nồng cháy: “Trời đất chứng, nhật nguyệt giám, ta thích ngươi.”
Lời tỏ tình đến bất ngờ, Đỗ Thánh Lan ngẩn người, sau đó khoé môi hơi co giật.
Trừ họ ra, Ngọc Diện Đao trước khi biến thành con chó giấy là người duy nhất ở đây từng có đạo lữ, thấy thế há hốc mồm: “Vậy cũng được à?”
Xem ra không phải tự nhiên mà con rồng này độc thân mấy ngàn năm, cũng không phải tự nhiên mà tìm được đạo lữ.
Linh Thanh đạo quân tò mò: “Không biết đến sinh nhật Cố Nhai Mộc thì tiểu sư đệ sẽ tặng cái gì?”
Sư tử Tuyết Hoa giơ móng vuốt: “Ta biết.”
“Hả”
“Chủ nhân đã suy nghĩ hơn nửa năm rồi, chủ nhân nói phải làm một món quà mới mẻ nhất, đặc sắc nhất.”
Cảm giác thật là quen, Linh Thanh đạo quân chớp mắt rồi cúi người nói: “Ngươi nói nhỏ cho ta biết tiểu sư đệ định tặng quà gì?”
“Biểu diễn tài nghệ.”
“Hát, đánh đàn?”
Sư tử Tuyết Hoa nghiêm túc nói: “Độ kiếp.”
“…..”
Cuối cùng nhang cũng cháy hết, hoạt động câu thông ý chí đất trời kết thúc.
Sau khi bay xuống, tranh thủ lúc Cố Nhai Mộc đang tính tiền cho tu sĩ của Quỳnh Ngọc Các, Đỗ Thánh Lan đi tìm Linh Thanh đạo quân: “Sư huynh, La Sát Môn có bí tịch nào có thể tạo ra dị tượng khi độ kiếp không?”
Linh Thanh đạo quân: “Lúc đệ độ kiếp cũng xuất hiện nhiều dị tượng mà.”
Đỗ Thánh Lan lắc đầu: “Đệ muốn tạo ra dị tượng hoa khai phú quý.”
Mọi việc đều phải nhanh chóng lên kế hoạch, Đỗ Thánh Lan không muốn cuối cùng phải suy nghĩ tặng quà gì. Hắn lập tức nói: “Đến lúc đó ta trốn trong hộp quà, Cố Nhai Mộc vừa mở ra, ta sẽ bay ra ngoài, sau đó lập tức đột phá. Ngay sau đó dưới bầu trời đêm, Cố Nhai Mộc có thể nhìn thấy cảnh tượng hoa khai phú quý rực rỡ sau một tràng sấm chớp đùng đùng, có phải rất đẹp không?”
“…..”
Để tiện cho việc quản lý thuê mướn, mỗi một con yêu thú kéo xe đều được đánh số, đúng lúc số của sư tử Tuyết Hoa là 10.001. Yêu thú kéo xe thường không mạnh, thương hội Hắc Thuỷ chỉ cung cấp chỗ ăn ở, còn những con có biểu hiện tốt sẽ phát xe riêng.
Đinh đang đang.
Tiếng chuông vang lên có nghĩa là có khách. Chuông kêu ba tiếng có nghĩa là khách thuê có thể rất nguy hiểm.
Người cho thuê sẽ dựa vào phán đoán xác định đẳng cấp của khách, khách càng nguy hiểm thì linh đan được chia khi trở về cũng càng nhiều. Sư tử Tuyết Hoa hơi sợ nhưng vẫn quyết định ra ngoài. Nó muốn để lại ấn tượng tốt với người cho thuê, sang năm sẽ có một chiếc xe thú cho riêng mình.
Những yêu thú khác thấy thế cười nhạo nó ngu xuẩn, mạng cũng không còn thì có xe để làm gì?
Trước đó đã có một vết xe đổ rồi.
Ngày hôm qua số 10.000 chết mất xác, nghe nói là cố chủ bị cướp sát hại, số 10.000 bị liên luỵ chết ngay tại chỗ.
Không bao lâu sau, người cho thuê bước vào gọi vài con yêu thú đi. Nếu như không có nhiều yêu thú hưởng ứng, gã sẽ cưỡng chế sắp xếp để khách lựa chọn.
“Ta muốn xe thú cao cấp nhất.”
Giọng của vị khách này rất trầm, quần áo sang trọng, mặt cũng đẹp nhưng không hiểu sao cảm giác tồn tại rất thấp.
Sư tử Tuyết Hoa vừa nhìn khách thuê đã biết vì sao người này bị xem là nguy hiểm. Không muốn để người khác nhớ mặt, hoặc là khách thuê vô cùng khiêm tốn, hoặc là có kẻ thù lợi hại.
Người cho thuê lấy chiếc xe thú sang trọng nhất, mới nhất đưa cho khách, xe thú chưa từng được sử dụng lần nào.
Để có thể kéo chiếc xe này, sư tử Tuyết Hoa nín thở ngẩng đầu, muốn bản thân mình nhanh nhẹn hoạt bát hơn. Một con sư tử Tuyết Hoa khác cũng lấy hết dũng khí ưỡn ngực ngẩng đầu, bởi vì nó đã đến đường cùng, thành tích không tốt sẽ bị đuổi khỏi thương hội, năm nay nó chạy chẳng được bao nhiêu chuyến.
“Hai con này.” Cố Nhai Mộc thanh toán tiền thế chấp và tiền xe.
Sư tử Tuyết Hoa phấn khởi đi lau xe, đưa cố chủ lên đường.
Nó chạy rất nhanh, bảo đảm xe vừa chạy vững vàng vừa có thể tăng tốc.
“Thú vị đấy.” Nó nghe thấy cố chủ nói khe khẽ, cho rằng cố chủ đang nói phong cảnh nên sư tử Tuyết Hoa quay sang nhìn, chỉ là cây cối bình thường, không thấy thú vị ở đâu.
Khi đến trấn Thạch Hoài, nó mới phát hiện còn có một người đang chờ.
Người này không nói nhiều, sau khi lên xe ngồi im lặng như đang nghỉ ngơi hồi sức.
Tiền thế chấp chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định, quá hạn sẽ bị thương hội lấy đi, đồng nghĩa là mua cả xe thú và yêu thú kéo xe. Cố Nhai Mộc chỉ thuê ba ngày nhưng đến ngày thứ tư vẫn không có ý muốn trả lại.
Sư tử Tuyết Hoa hơi bất an nhưng sau đó thì không nỡ rời xa chủ nhân mới. Chủ nhân mới không phải là người mua nó mà là một tu sĩ khác, người này tên Đỗ Thánh Lan, khí chất như u lan, cảnh đẹp ý vui khó có thể diễn tả thành lời.
Cho dù chủ nhân mới đi đâu cũng mang theo chúng nó.
Hầu hết thú kéo xe như tụi nó đều bị bỏ quên, trở thành thức ăn của mãnh thú, chết thảm ở ngoại ô.
…..
Mùa hè oi bức, sư tử Tuyết Hoa lâu rồi không đứng trên bàn đạp xe thú, nó dùng móng đẩy chuông, tiếng chuông trong trẻo làm nó nhớ lại chuyện cũ.
Cảnh này bị minh điểu của Cửu Nô nhìn thấy, một lát sau Cửu Nô xuất hiện mỉm cười nhìn nó: “Có tâm sự hả?”
Sư tử Tuyết Hoa ngại ngùng nói: “Nghĩ tới kỷ niệm vui vẻ.”
Cửu Nô vốn định bế quan nhưng có việc phải nán lại, nụ cười đầy ẩn ý: “Cũng đúng, bây giờ có lẽ hắn mới là người có tâm sự.”
Tối nay gió thổi khô nóng.
Tiểu thiên lôi dựa vào sừng rồng hóng mát dưới đại thụ.
Tiểu thiên lôi đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, hắn biến thành người nhặt một cái vảy rồng nằm trên mặt đất, kinh ngạc nhìn Cố Nhai Mộc.
Ngân long rất bình tĩnh đáp: “Nội thương do Hoá Long Kiếp vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, rơi vài miếng vảy cũng là chuyện bình thường.”
Đỗ Thánh Lan nhớ đến con gà Kim Trảo đầu trọc, hắn ôm đầu rồng bằng cả hai tay, nghiêm túc nói: “Ta không muốn ngươi biến thành Thận Khẩu.”
“…..” Cố Nhai Mộc nhìn hắn một lúc lâu: “Ta sẽ không hói.”
Trước kia không, bây giờ không, mãi mãi cũng không.
Đỗ Thánh Lan thường hay lo xa, cẩn thận kiểm tra từng tấc từng tấc trên người ngân long. Vảy rồng rất sáng, trên vảy có hoa văn chìm vô cùng chắc chắn, cảm giác khi sờ vào không tệ.
Giọng của Cố Nhai Mộc dần trở nên khàn khàn: “Cứ tiếp tục sẽ xảy ra chuyện.”
Xảy ra chuyện gì?
Nghe giọng nói thấp hơn ngày thường mấy tông, Đỗ Thánh Lan hiểu ý của Cố Nhai Mộc, vô thức gập ngón tay. Cảm giác sung sướng khi đầu ngón tay lướt qua vảy bạc khiến đuôi ngân long cứng đờ.
Hóng mát xem như bị huỷ, lúc này cơ thể giá lạnh quanh năm của ngân long tự nhiên hơi nóng.
“Để ta sửa lại nhà gỗ trên núi tuyết.”
Đỗ Thánh Lan: “Ta cũng xây một hồ nước lạnh ở đó.”
“…..”
Đỗ Thánh Lan mỉm cười: “Lúc ngươi ở trong ảo cảnh, mỗi lần nổi dục vọng chẳng phải đều chủ động ngâm mình trong hồ nước lạnh à?”
Đỗ Thánh Lan vẫn không quên hình tượng quân tử của Cố Nhai Mộc trong ngọc bích Vấn Tâm.
Nói xong thì Đỗ Thánh Lan thản nhiên bỏ đi.
Dưới tàng cây, ngân long biến mất. Y không đuổi theo Đỗ Thánh Lan mà lại biến thành người lang thang bên ngoài cả đêm.
Sáng ngày hôm sau, sư tử Tuyết Hoa bắt đầu soạn bài, nếu nhìn kỹ sẽ thấy móng của nó không chạm vào bút, dựa vào khí đen điều khiển để viết chữ. Chữ sư tử Tuyết Hoa viết chỉ có mình nó đọc được, nó càng biết nhiều chữ thì giáo án cũng càng sạch sẽ.
Sư tử Tuyết Hoa đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Nhai Mộc, nó ngơ ngác: “Có chuyện gì vậy?”
Cố Nhai Mộc như ma trơi bay tới: “Ngươi định tặng quà gì?”
Mấy ngày nữa là sinh nhật của Đỗ Thánh Lan, gần đây y luôn lo lắng không biết phải tặng quà gì.
“Đắt tiền.” Sư tử Tuyết Hoa nghiêm túc trả lời, quà cho chủ nhân chắc chắn phải vừa đắt vừa tốt.
Cố Nhai Mộc nhướn mày: “Ngươi lấy tiền ở đâu ra?”
Sư tử Tuyết Hoa nhảy xuống ghế, dẫn Cố Nhai Mộc đến kho hàng có bố trí trận pháp đông lanh ở phía sau ký túc xá, bên trong có rất nhiều món ăn đã làm xong.
“Bên này là đơn hàng tế tổ, bên kia là đơn hàng của thành Phi Tuyết muốn tổ chức cuộc thi Dạ Dày Vương…” Nó lần lượt giới thiệu: “Lát nữa sẽ có người đến lấy.”
“Tế tổ?”
Cố Nhai Mộc nhìn cống phẩm do sư tử Tuyết Hoa nấu, đây không phải là tổ tông mà là kẻ thù truyền kiếp mới đúng.
Sư tử Tuyết Hoa kéo ngăn tủ dưới cùng, bên trong có rất nhiều loại bánh ngọt, trong đó còn có có một loại bánh hình sư tử rất giống nó.
“Sản phẩm mới của ta, chủ nhân phải ăn đồ tốt nhất.”
Cố Nhai Mộc bình tĩnh nhìn nó một hồi rồi rời đi, lúc sắp bước đến cửa thì nhíu mày: “Chẳng lẽ ta lại thua một con tiểu Âm Khuyển?”
Ban đầu y dùng giá cao mua được một con thuyền quý từ thương hội Hắc Thuỷ, vô cùng khí phách, song lại kém xa quà của sư tử Tuyết Hoa. Nó tự tay nghiên cứu món mới và kiếm tiền mua thêm một phần quà, vừa nhìn đã biết ai có lòng hơn.
Cố Nhai Mộc đứng suy nghĩ một lúc rồi quyết định đến chỗ Cửu Nô, trong viện vang lên tiếng đàn, bởi vì y đến nên tiếng đàn đột ngột dừng lại.
Cố Nhai Mộc còn chưa lên tiếng, Cửu Nô đã nhìn y với ánh mắt thấu hiểu: “Có phải muốn đến thăm dò ta tặng gì đúng không?”
Cố Nhai Mộc không phủ nhận.
Cửu Nô đứng dậy, Cố Nhai Mộc cất bước đuổi theo.
“Quà của ta rất bình thường…” Cửu Nô mở tủ lấy một bộ quần áo, nụ cười dịu dàng hiếm thấy: “Tự tay ta làm.”
Tuy đường may sứt sẹo nhưng từng đường kim mũi chỉ đều do tự tay nàng may vá, ngoài ra còn có một cái áo dệt kim.
Cửu Nô cầm nó lên và nói: “Đây là áo khoác ta làm cho Hồng Mông Nguyên Bảo.”
Ngay cả Hồng Mông Nguyên Bảo cũng có phần, Cố Nhai Mộc nheo mắt, chiếc thuyền của y lấy gì để so sánh? Y liếc thấy trong hộc tủ bên cạnh có một quyển sách cổ xưa, Cửu Nô chủ động giải thích: “Mục đồng gửi đến vào hai ngày trước.”
Cố Nhai Mộc mở ra xem, đây là cô bản* viết về trận pháp, tuy rằng không có gì mới lạ nhưng lại làm vui lòng Đỗ Thánh Lan.
(Cô bản: sách chỉ còn 1 bản vì bị thất lạc)
Cửu Nô đã sớm đoán được y sẽ lo lắng về quà sinh nhật, khuyên một câu: “Quan trọng nhất là tấm lòng.”
“Nhưng phần quà này hơi bình thường.” Sắc mặt Cố Nhai Mộc nghiêm trọng: “Là thuyền quý Thiên Nguyên.”
Cửu Nô từng nghe nói về chiếc thuyền này: “Thương hội Hắc Thuỷ đào được ở vùng biển Vô Tận, nghe nói có ba chiếc thuyền quý Thiên Nguyên, mỗi chiếc thuyền đều có giấu bản đồ kho báu.”
Du lịch tân hôn ra biển tìm bảo vật là một lựa chọn rất hay.
Thấy Cửu Nô hài lòng, Cố Nhai Mộc vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì bùa đưa tin đột nhiên bị kích hoạt. Người kích hoạt là Bùi Huỳnh, nàng vội vàng nói: “Ta vừa lấy được tin tức, thương hội Hắc Thuỷ mới tìm được một chiếc thuyền quý Thiên Nguyên, bị Bùi gia mua với giá cao, có lẽ là làm quà sinh nhật cho Đỗ Thánh Lan.”
“…..”
Cửu Nô im lặng nhìn Cố Nhai Mộc với vẻ đồng cảm. Một lát sau, nàng đề nghị: “Chẳng phải ngươi giỏi rèn khí à?”
Cố Nhai Mộc lắc đầu: “Không mới mẻ.”
“Thơ tình thì sao?” Cửu Nô suy tư.
Theo đuổi ý tưởng mới là phải làm chuyện bình thường không làm.
Cố Nhai Mộc thành thật đáp: “Ta cũng từng nghĩ tới, tuy nhiên mỗi lần đặt bút đều vô tình xuất hiện một câu nói: Thiên lôi tinh hãnh diện.”
Quỳnh Ngọc Các đã làm hại y.
Việc này Cửu Nô cũng hết cách.
Cố Nhai Mộc đột nhiên hỏi: “Âm Khuyển và ban lãnh đạo Minh Đô có chuẩn bị quà không?”
Cửu Nô gật đầu: “Là giấy cắt biết khiêu vũ, phỏng theo điệu múa của Trúc Mặc.” Nàng dừng một chút như đang nhớ lại: “Con chó giấy muốn lấy lòng Đỗ Thánh Lan nên làm một quyển du ký.”
“Du ký?”
“Trong sách ghi chép các loài sinh vật kỳ diệu trên thượng giới, bảng xếp hạng những tiên đảo đẹp nhất. Nếu muốn đi du lịch thì nó là quyển sách hướng dẫn rất tốt.”
Cố Nhai Mộc bỗng nhiên nhận ra quà của mình có khi còn kém hơn tên ngu ngốc Ngọc Diện Đao kia.
Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên.
Đây đã là lần than thở thứ mười trong ngày hôm nay của Cố Nhai Mộc.
Cửu Nô: “Ra ngoài một chuyến, có lẽ sẽ có ý tưởng.”
Trên phố rất đông người, tiếng ồn ào quá mức cũng không tiện suy nghĩ. Cố Nhai Mộc định đến Tháp Lâu tìm chỗ yên tĩnh, đúng lúc gặp huyết lôi đang đi ra.
Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm quyển sách nhỏ trên đầu huyết lôi, nheo mắt lại: “Quà hả?”
Thực tế tàn khốc trước mắt, ban đầu y cho rằng ‘Quà của ta đệ nhất thiên hạ’, sau đó dần dần vỡ vụn. Chắc chắn có người chuẩn bị quà còn tệ hơn y, vừa nhìn đã thấy quyển sách này không ra gì rồi.
Huyết lôi gật đầu.
Cố Nhai Mộc giả vờ vô tình hỏi: “Trong sách ghi gì vậy?”
Huyết lôi không nghĩ gì, hào phóng đưa cho y xem.
Y thấy chỉ toàn là tên người, trang đầu tiên không có manh mối, tuy nhiên sau khi nhìn trang thứ ba, Cố Nhai Mộc đã nhận ra những cái tên trong sách đều là những tu sĩ làm chuyện ác.
Huyết lôi nghĩ rất đơn giản, ngày sinh nhật của Đỗ Thánh Lan sẽ cùng hắn đi đánh người, làm việc thiện tích đức để tu chân giới trở nên tốt đẹp hơn.
Cùng nhau thực hiện mộng tưởng, về mặt tinh thần phần quà này đã vượt qua Cố Nhai Mộc. Y hít sâu một hơi, sao y lại không nghĩ ra ý tưởng tốt như vậy?
“Ngươi muốn đổi quà không? Ta ra giá ba triệu linh thạch.”
Huyết lôi muốn lấy lại sách.
Cố Nhai Mộc: “Suy nghĩ thêm đi.”
Huyết lôi nhìn y một hồi rồi xoay người quay về Tháp Lâu, nó muốn tố cáo với các thần niệm.
Cố Nhai Mộc dịch chuyển đến trước mặt nó, ngoan ngoãn trả sách.
Nhìn thấy càng lúc càng đến gần sinh nhật của Đỗ Thánh Lan, Cố Nhai Mộc buồn rầu đến mức vảy rồng mất hẳn ánh sáng.
Lúc Âm Khuyển đi ngang qua cũng tò mò hỏi: “Ngươi muốn tặng quà gì vậy?”
“Thời trước không có ai, sau này cũng không có ai…”
Vừa nghe xong câu mở đầu, Âm Khuyển lập tức biến thành cái bóng rồi biến mất trên con phố phồn hoa.
Trên đời này chỉ có thể tin tưởng bản thân, Cố Nhai Mộc một mình đến vườn thuốc, treo người trên cây bạc hà có tác dụng kích thích hưng phấn thần kinh, bắt đầu suy nghĩ.
Tròn một ngày một đêm, ngân long ỉu xìu sắp giống hệt phiến lá bỗng nhiên lên tinh thần, bay thẳng đến tán cây mặt người. Mấy ngày sau đó y đều không xuất hiện, không biết đang làm gì.
Ai cũng tò mò, người đầu tiên không nén nổi tò mò chạy tới tìm hiểu là nam tử âm nhu.
Nam tử nháy mắt với tán cây mặt người hỏi han tình hình của Cố Nhai Mộc.
Bên trong bày kết giới, cụ thể như thế nào thì tán cây mặt người cũng không rõ, chỉ nhìn thấy ban đầu một con rồng nằm sấp trên đống sách, hình như là đang nghiên cứu.
Nam tử âm nhu nghe xong lắc đầu: “Hy vọng không phải là nghiệp chướng.”
Thông thường động tĩnh càng lớn càng dễ tạo ra ‘niềm vui’ khiến người khác trở tay không kịp.
…..
Thời tiết tháng bảy rất tốt.
Vạn vật sinh sôi là sắc màu Đỗ Thánh Lan thích nhất, sinh nhật của hắn cũng nằm trong tháng bảy.
Giờ Tý, huyết lôi đến tìm Đỗ Thánh Lan mời hắn cùng ra ngoài đánh người.
Đánh từ bắc vực đến nam vực, cuối cùng vòng qua Minh Đô, đánh trọn 66 tên ác nhân. Khi trở về sao mai đã ló dạng, đây là thời gian chuyển giao giữa ngày và đêm.
Công cụ gian lận Tháp Lâu cầm bản danh sách phóng to, lần lượt loé sáng.
“Như mặt trời ban trưa, triển khai kế hoạch lớn…” Đỗ Thánh Lan nói trong vô thức, sau đó mới phát hiện nếu nối tên của những tên ác nhân bị đánh sẽ thành lời chúc phúc bị giấu đi.
“Sáng kiến này không tệ.” Nhiều người đến hóng chuyện, họ đánh giá rất cao món quà của huyết lôi.
Cửu Nô cũng có mặt ở nơi này, nàng còn đặc biệt để ý Cố Nhai Mộc, phát hiện y vô cùng bình tĩnh cứ như đã tính trước.
Bởi vì món quà của huyết lôi đặc biệt nên những người khác tạm thời không tặng quà, định chờ đến tiệc sinh nhật buổi tối mới lấy ra. Tiệc sinh nhật tối nay, sân bãi và thức ăn đều do chính tay sư tử Tuyết Hoa cẩn thận lựa chọn và chuẩn bị.
Trước đó Đỗ Thánh Lan phải lên thượng giới, La Sát Môn cũng chuẩn bị quà cho hắn.
Cố Nhai Mộc đề nghị đi cùng: “Ta chuẩn bị một niềm vui cho ngươi, lên thượng giới sẽ dễ thành công hơn.”
Vừa dứt lời, mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người hắn. Đỗ Thánh Lan cẩn thận hỏi: “Dễ thành công là sao?”
Nghe giống như đang thí nghiệm.
Cố Nhai Mộc dịu dàng: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Đỗ Thánh Lan cười miễn cưỡng phụ hoạ.
Cửu Nô âm thầm xuất hiện sau lưng con chó giấy rồi đưa cho nó một viên lưu ảnh thạch. Con chó giấy hiểu ý, sau đó định lặng lẽ đi theo. Huyết lôi công khai bám theo hai người, trước khi đi còn mang theo sư tử Tuyết Hoa.
Mỗi lần Đỗ Thánh Lan đi qua giới bích lên tiên giới, chỉ cần có thời gian, Tiếu Tiếu đạo quân sẽ đến đón hắn. Sau khi biết Cố Nhai Mộc đặc biệt lên thượng giới mở quà, Tiếu Tiếu ngạc nhiên, lịch sự hỏi: “Lát nữa ta có thể xem không?”
Cố Nhai Mộc gật đầu.
Để ăn mừng sinh nhật của Đỗ Thánh Lan, La Sát đạo quân xuất quan, mọi người không hẹn mà cùng lựa chọn xem quà của Cố Nhai Mộc trước.
“Các ngươi đến Lôi Trì chờ ta.” Cố Nhai Mộc nói xong thì bay đi.
Để lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng Phi Tuyết đạo quân gõ quạt hỏi: “Sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Đang yên đang lành tự nhiên đến Lôi Trì, cảm giác vô cùng kỳ lạ nhỉ?
Đỗ Thánh Lan có thể cảm nhận được lần này Cố Nhai Mộc chuẩn bị quà rất vất vả, ho khan một tiếng: “Cho dù là gì, mọi người cũng đừng dùng ánh mắt trách móc nhìn hắn.”
Ý của Đỗ Thánh Lan là cho dù phải giả vờ cũng phải tỏ ra món quà này rất tốt.
La Sát đạo quân nghe vậy bật cười: “Hai đứa ở bên nhau lâu như vậy, Cố Nhai Mộc biết rõ sở thích của đệ, chắc không đến mức tặng một món quà kỳ lạ.”
“Ban đầu ta cũng có lòng tin cho đến khi nghe nói hắn muốn tặng cho đệ một phần quà có một không hai.”
La Sát đạo quân im lặng, sự miêu tả này hơi ghê ghê.
Con rối đang nạp điện ở Lôi Trì, nhìn thấy họ thì nó lập tức lên bờ, lạnh lùng nói: “Chúc mừng quốc chủ.”
Đỗ Thánh Lan ngạc nhiên một lúc mới tỉnh táo: “Có phải ngươi muốn nói chúc ta sinh nhật vui vẻ không?”
Con rối lạnh lùng ‘ừ’.
Không lâu sau Cố Nhai Mộc cũng xuất hiện, y dẫn theo vài tu sĩ của Quỳnh Ngọc Các. Tay áo vung lên, bên cạnh Lôi Trì xuất hiện một đàn tế, trên đàn tế đặt rất nhiều cống phẩm.
Sư tử Tuyết Hoa nhận ra: “Là bàn thức ăn tế tổ do ta làm.”
Dĩ nhiên bàn thức ăn này được nấu rất cẩn thận, không có tác dụng làm giảm chỉ số thông minh.
Cố Nhai Mộc đứng ở đầu gió, miệng lẩm bẩm, sau đó y tự tay thắp một nén nhang, hai tay bấm độn, tiếp tục đọc chú ngữ cổ quái.
“Hắn đang làm phép hả?” Vì muốn nhìn rõ hơn nên Tiếu Tiếu kéo vải đen xuống một chút.
Linh Thanh đạo quân nhíu mày: “Ta cảm thấy như đang bái đại tiên.”
“Đi ——” Cố Nhai Mộc khép hai ngón tay, khói bay lên cao lượn vòng như hoa sen. Y nói thật nhanh: “Thiên địa huyền tông, phong toả sơn lôi, pháp hoa lưu quang…”
Một tiếng nổ đùng đùng đột nhiên vang lên, cống phẩm phát nổ hoá thành sương máu bay thẳng lên trời.
Đỗ Thánh Lan cảm thấy cảnh này khá quen mắt, lúc Phạn Hải tôn giả câu thông ý chí đất trời muốn độ kiếp lần nữa cũng từng làm như vậy. Song Phạn Hải dựa vào mảnh vỡ Thiên Đạo câu thông ý chí đất trời, còn Cố Nhai Mộc thì không biết tìm được phương pháp từ đâu mà có thể câu thông ý chí đất trời thành công.
Trên thực tế là sau khi mảnh vỡ Thiên Đạo vá trời, đạo nguyên do nó tu luyện ra cũng sẽ biến mất. Lúc này Cố Nhai Mộc mới phát hiện trong linh hồn vẫn còn một số thứ khác, trước khi đạo nguyên biến mất, dựa vào nó để câu thông ý chí đất trời.
Chẳng biết Cố Nhai Mộc đã bay lên trời từ khi nào, y vươn tay về phía Đỗ Thánh Lan: “Lại đây.”
“…..”
Linh Thanh đạo quân truyền âm nhắc nhở: “Tiểu sư đệ, khống chế biểu cảm.”
Đỗ Thánh Lan khống chế cơ mặt, mỉm cười đến bên cạnh Cố Nhai Mộc.
“Đang yên đang lành, ngươi câu thông ý chí đất trời làm gì?” Hắn hỏi.
Đỗ Thánh Lan suy đoán trước khi Cố Nhai Mộc kịp nói: “Vì bảo vật hay vì công pháp?”
Phải có mục đích mới câu thông ý chí đất trời, ví dụ như Phạn Hải tôn giả muốn độ kiếp lần nữa. Chẳng lẽ là vì Tôi Thể Pháp của hắn vẫn chưa hoàn thiện, Cố Nhai Mộc muốn dùng cách này xem ông trời có thể chỉ dẫn phương hướng hay không.
“Không có, chỉ là một đoạn đối thoại.”
Đỗ Thánh Lan khó hiểu.
“Đỗ Thanh Quang đối xử với ngươi như vậy, cuối cùng đi vá trời thì lợi cho ông ta quá.” Cố Nhai Mộc thu hồi sát ý trong mắt, tiếp tục nói: “Không biết ý thức của ông ta có biến mất không, nếu không biến mất mới là tốt nhất.”
Cố Nhai Mộc nói xong đưa cho Đỗ Thánh Lan một chiếc ốc biển truyền âm, nhìn lốc xoáy xuất hiện trên bầu trời: “Nói cho ông ta biết bây giờ ngươi rất hạnh phúc, nói cho ông ta biết tiến độ tu luyện của ngươi, nói cho ông ta biết tương lai của ngươi vượt xa ông ta!”
Mỗi một chữ đều rất khí phách, vang vọng khắp bầu trời.
Bốn người đứng bên dưới đồng loạt cứng đờ, lưu ảnh thạch trong tay con chó giấy suýt rơi xuống đất, đây là lần đầu tiên sư tử Tuyết Hoa cảm thấy đã nhìn rõ sự tàn ác của xã hội.
Phi Tuyết đạo quân cũng không giữ nổi hình tượng phong độ nhạy bén, quạt bị bóp nhăn nheo: “Có khi nào… Cố Nhai Mộc cũng không phải là chuyển thế của sư phụ không?”
Thật sự không ngờ U Lan đại đế sẽ tặng một món quà như vậy.
Tiếu Tiếu nghĩ một hồi mới nghiêm túc nói: “Quy mô quả thật rất lớn.”
Nội chuyện câu thông ý chí đất trời, đại sư huynh cũng không làm được.
Phi Tuyết đạo quân thở dài: “Hy vọng tiểu sư đệ cố gắng chịu đựng.”
Đỗ Thánh Lan là người trong cuộc mất một lúc lâu mới hoàn hồn, há miệng mấy lần mới có thể nói rõ lời: “Nhất định… Phải hét lên sao?”
Cố Nhai Mộc: “Không cần hét.”
Đỗ Thánh Lan vừa mới thở phào thì nghe y nói: “Ta chuẩn bị riêng ốc biển truyền âm cho ngươi.”
Cố Nhai Mộc tính toán khoảng cách giữa họ và lốc xoáy, âm thanh quá nhỏ rất khó truyền đi.
Nhận ra Đỗ Thánh Lan do dự, Cố Nhai Mộc hơi lo lắng, có phải món quà không phù hợp không?
Đỗ Thánh Lan cười miễn cưỡng: “Có quá nhiều lời muốn nói, ta đang nghĩ xem nói câu nào trước tiên.”
“Dư thời gian mà.” Cố Nhai Mộc nói: “Trước khi nhang cháy hết, nói cái gì cũng được.”
Đỗ Thánh Lan đặt ốc biển truyền âm lên môi, hít sâu một hơi trong ánh mắt mong chờ của Cố Nhai Mộc: “Ta…”
Phi Tuyết đạo quân không nỡ nhìn: “Tiểu sư đệ đáng thương của ta.”
Vài giây sau, bốn chữ xông thẳng lên trời: “Ta rất hạnh phúc ——”
Âm thanh xuyên qua ốc biển truyền âm, sóng âm đánh tan mây đen. Lôi Trì ở bên dưới nổ tí tách như nhân chứng chứng kiến cảnh tượng này.
Các tu sĩ Quỳnh Ngọc Các bắt đầu tấu nhạc, những người mặc quần áo cùng một màu thổi kèn xô-na, mấy tu sĩ đứng ở hàng đầu hét to: “Hắn nói hắn rất hạnh phúc.”
Sau khi nói câu đầu tiên, Đỗ Thánh Lan đã cảm thấy như hồn rời khỏi xác, nói một cách máy móc: “Đỗ Thanh Quang ông nghe thấy không? Ta nói ta rất hạnh phúc ——”
Các tu sĩ Quỳnh Ngọc Các: “Hắn thật sự thật sự rất hạnh phúc!”
Bầu trời chấn động, mây trắng cuồn cuộn, Đỗ Thánh Lan chỉ nói hai câu mà quần áo đã ướt đẫm cứ như dùng hết sức lực cả đời này.
Cố Nhai Mộc đứng bên cạnh hắn, hồi tỉnh trong những tiếng hò hét của tu sĩ Quỳnh Ngọc Các, đột nhiên hỏi: “Chúng ta giết địch một ngàn tự hại tám trăm hả?”
Đỗ Thánh Lan nhìn y với ánh mắt vô cùng phức tạp: “Ngươi nói xem?”
Cố Nhai Mộc đang định nói ‘Hay là bay xuống đi’ thì Đỗ Thánh Lan đã đưa ốc biển truyền âm cho y: “Đến cũng đến rồi, ngươi cũng nói hai câu đi.”
Cố Nhai Mộc im lặng.
“Nói!”
Cố Nhai Mộc cứng người, nhanh chóng giơ ốc biển, không dám chậm trễ.
“Ta…” Cố Nhai Mộc lặp lại chữ ‘Ta’ rất nhiều lần, quay sang nhìn Đỗ Thánh Lan: “Ta nên nói cái gì?”
“Nói cho ông ta biết ngươi sẽ cho ta hạnh phúc, nói cho ông ta biết tiến độ tu luyện của ngươi, nói cho ông ta biết mọi người đều có tương lai tươi sáng.”
Cố Nhai Mộc dè dặt: “Tiên lễ hậu binh, hay là ta hỏi trước?”
Đỗ Thánh Lan làm một tư thế ‘mời’: “Tuỳ ngươi.”
Qua mấy giây Cố Nhai Mộc vẫn không nói gì, Đỗ Thánh Lan vừa cười khẩy, Cố Nhai Mộc đã nhanh chóng ngẩng đầu hỏi: “Ngươi có khoẻ không?”
Đỗ Thánh Lan: “Tiếp tục.”
“Chúng ta sống rất tốt… Tốt hơn ngươi…”
Các tu sĩ Quỳnh Ngọc Các đồng thanh: “Tốt hơn nhiều!”
Mây đen trên trời vụt sáng, điện trong Lôi Trì bị hút lên trời, tiếc là vẫn không thể ngưng tụ thành tia chớp.
Đỗ Thánh Lan bình tĩnh nhìn cảnh này: “Ngươi có cảm thấy Thiên Đạo muốn phóng sét đánh chết hai ta không?”
Đáng tiếc là thất bại.
Cố Nhai Mộc gật đầu, hình như vậy.
Đỗ Thánh Lan: “Ngươi nói thêm vài câu thử xem.”
Cố Nhai Mộc nói nhỏ: “Mỗi người một câu, tới phiên ngươi.”
Đỗ Thánh Lan nhướn mày: “Thế à?”
Cố Nhai Mộc không dám phản kháng, hít sâu một hơi, bỗng nhiên y không ngẩng đầu hét lên mà nhìn người bên cạnh đầy nồng cháy: “Trời đất chứng, nhật nguyệt giám, ta thích ngươi.”
Lời tỏ tình đến bất ngờ, Đỗ Thánh Lan ngẩn người, sau đó khoé môi hơi co giật.
Trừ họ ra, Ngọc Diện Đao trước khi biến thành con chó giấy là người duy nhất ở đây từng có đạo lữ, thấy thế há hốc mồm: “Vậy cũng được à?”
Xem ra không phải tự nhiên mà con rồng này độc thân mấy ngàn năm, cũng không phải tự nhiên mà tìm được đạo lữ.
Linh Thanh đạo quân tò mò: “Không biết đến sinh nhật Cố Nhai Mộc thì tiểu sư đệ sẽ tặng cái gì?”
Sư tử Tuyết Hoa giơ móng vuốt: “Ta biết.”
“Hả”
“Chủ nhân đã suy nghĩ hơn nửa năm rồi, chủ nhân nói phải làm một món quà mới mẻ nhất, đặc sắc nhất.”
Cảm giác thật là quen, Linh Thanh đạo quân chớp mắt rồi cúi người nói: “Ngươi nói nhỏ cho ta biết tiểu sư đệ định tặng quà gì?”
“Biểu diễn tài nghệ.”
“Hát, đánh đàn?”
Sư tử Tuyết Hoa nghiêm túc nói: “Độ kiếp.”
“…..”
Cuối cùng nhang cũng cháy hết, hoạt động câu thông ý chí đất trời kết thúc.
Sau khi bay xuống, tranh thủ lúc Cố Nhai Mộc đang tính tiền cho tu sĩ của Quỳnh Ngọc Các, Đỗ Thánh Lan đi tìm Linh Thanh đạo quân: “Sư huynh, La Sát Môn có bí tịch nào có thể tạo ra dị tượng khi độ kiếp không?”
Linh Thanh đạo quân: “Lúc đệ độ kiếp cũng xuất hiện nhiều dị tượng mà.”
Đỗ Thánh Lan lắc đầu: “Đệ muốn tạo ra dị tượng hoa khai phú quý.”
Mọi việc đều phải nhanh chóng lên kế hoạch, Đỗ Thánh Lan không muốn cuối cùng phải suy nghĩ tặng quà gì. Hắn lập tức nói: “Đến lúc đó ta trốn trong hộp quà, Cố Nhai Mộc vừa mở ra, ta sẽ bay ra ngoài, sau đó lập tức đột phá. Ngay sau đó dưới bầu trời đêm, Cố Nhai Mộc có thể nhìn thấy cảnh tượng hoa khai phú quý rực rỡ sau một tràng sấm chớp đùng đùng, có phải rất đẹp không?”
“…..”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook