Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ
Chương 11: Kẻ mạo danh

Kế hoạch hôm nay rất chu toàn. Vị trí đứng của thành chủ thành Tự Do đã được lựa chọn cẩn thận, để tránh làm điện chủ Tuyệt Sát Điện bị bại lộ, hắn đã đặc biệt mời trận pháp sư giỏi nhất trong thành, lấy bản thân làm trung tâm, xung quanh là trận pháp che giấu hơi thở.

Nhìn thấy hắn đang rút lui, giọng nói lạnh lùng vang lên trong không trung: “Dù có đi hay không, ngươi đã hoàn toàn đắc tội con rồng này.”

Thành chủ thành Tự Do quyết tâm, làm!

Dịch chuyển không gian không thể dùng lung tung, nếu thực lực của kẻ địch quá mạnh, khoảng cách đôi bên không xa có thể bị chặn lại ở nút không gian đầu tiên. Đương nhiên, hết thảy mọi thứ đều là vì dụ cá lớn mắc câu, bản thân Cố Nhai Mộc cũng không định dùng nó.

Khoảng cách cách hẻm Thiên Hiểm chỉ còn 200 trượng.

100 trượng.

80 trượng!

10 trượng cuối cùng!

Cố Nhai Mộc cố ý giảm tốc độ, điện chủ Tuyệt Sát Điện tới gần, cách không vỗ một chưởng tới. Thành chủ thành Tự Do cũng không dám khinh thường, phóng ra sát chiêu mạnh nhất, miệng phun ra một làn khói đen.

Hắn là nửa người nửa thú, một nửa huyết mạch kia không phải của yêu thú, mà là của một sinh vật bí ẩn nào đó trong lòng đất, uy áp của Long tộc không có tác dụng với hắn. Loại độc tố của sinh vật hắc ám này, cho dù tu đến đại thừa kỳ cũng sẽ rất đau đầu.

Không bên nào để ý đến Đỗ Thánh Lan, bởi vì bị lời thề Thiên Đạo ràng buộc nên khi điện chủ Tuyệt Sát Điện thi triển sát chiêu đều cố ý tránh né Đỗ Thánh Lan.

Khói đen tới gần Cố Nhai Mộc, đa số bị hóa giải, chỉ có hai tia khói đen bay vào thân thể. Hai mắt thành chủ sáng rực, độc tố của hắn có thể gây tê liệt trong thời gian ngắn. Cho dù chỉ có thể làm chậm tốc độ phản ứng của Cố Nhai Mộc chỉ một giây nhưng cũng đủ để bọn họ chiếm được ưu thế!

Không như mong muốn, khói đen vừa định xuyên vào da đã gặp phải trở ngại, bị bắn ra ngoài.

Cùng lúc đó trên người Cố Nhai Mộc xuất hiện một chấm xanh nhạt, bao trùm toàn thân.

Thành chủ thành Tự Do co rút đồng tử: “Kim giáp Quy Vân!”

Tấm giáp này là một công cụ bảo vệ cực kỳ lợi hại, sau khi mặc lên không khác gì da người, là khắc tinh trời sinh của kịch độc. Hiện tại Cố Nhai Mộc mặc nó, nếu như không phải trùng hợp thì chính là sớm có phòng bị.

Hắn có thể nghĩ tới, đương nhiên điện chủ Tuyệt Sát Điện cũng có thể nghĩ tới.

Nhưng đã quá muộn!

Một bóng đen lặng lẽ xuất hiện, ánh đao lướt qua, trên cổ điện chủ Tuyệt Sát Điện xuất hiện một vệt máu. Nếu gã phản ứng chậm một chút, kết quả sẽ là bị cắt cổ họng.

“Vô Khả Vi!”

Điện chủ Tuyệt Sát Điện nhận ra người tấn công, nhìn chằm chằm gương mặt có vết sẹo đột nhiên xuất hiện: “Lẽ ra ta nên lấy cái mạng chó của ngươi từ lâu rồi.”

Không phải mấy năm nay gã không nghĩ tới việc ám sát Vô Khả Vi, nhưng cái giá phải trả quá đắt.

Ba người còn lại không cùng Vô Khả Vi tấn công, về cảnh giới bọn họ không bằng Vô Khả Vi, nếu sơ ý một chút thì rất dễ bị bại lộ.

Sau khi Vô Khả Vi ra chiêu đầu tiên, nữ tử xinh đẹp và những người khác mới đồng thời tấn công. Cố Nhai Mộc không khách sáo, cự long vọt lên, từng cơn sóng cuồn cuộn đánh vào người điện chủ Tuyệt Sát Điện.

“Tư Nham, còn không mau giúp ta một tay!”

“Thành chủ thành Tự Do, bây giờ không chạy, ngươi định ở lại cùng ăn tối à?”

Hai âm thanh đồng thời vang lên, Tư Nham chính là tên của thành chủ.

Ánh mắt lạnh lẽo của điện chủ Tuyệt Sát Điện đảo qua Đỗ Thánh Lan đang bảo thành chủ rút lui, trong lòng ngùn ngụt sát ý.

Hai bên vốn hợp tác vì lợi ích, sau khi thấy lần ám sát này vốn nhằm vào điện chủ Tuyệt Sát Điện, thành chủ thành Tự Do chỉ do dự trong tích tắc, quyết định rút lui.

Hắn vừa đi, Cố Nhai Mộc lấy máu làm vật dẫn, ngay lập tức khởi động sát trận.

Mục tiêu chỉ có một, vô số tia chớp màu đen hội tụ đánh về phía điện chủ Tuyệt Sát Điện.

Chứng kiến thế trận lấy nguyên tố ‘lôi’ làm chủ đạo, Đỗ Thánh Lan thầm nghĩ: Thiên địa phong lôi thủy hỏa sơn trạch*, quả nhiên thô bạo nhất vẫn là lôi.

(*Tám quẻ được sử dụng trong vũ trụ học đạo giáo, gồm quẻ Khảm (Thủy) – Cấn (Sơn) – Chấn (Lôi) – Tốn (Phong) – Ly (Hỏa) – Khôn (Địa) – Đoài (Trạch) – Càn (Thiên).) Theo kimtuthap.vn

Thiên thời địa lợi nhân hòa, lúc này đều nghiêng về phía Cố Nhai Mộc. Điện chủ Tuyệt Sát Điện biết kế hoạch giết rồng hôm nay không thể hoàn thành, may mà Đỗ Thánh Lan đã bị đánh dấu mùi hương, sau này muốn định vị bọn họ còn không dễ dàng sao?

Gã đã chuẩn bị sẵn sàng rút lui, nhưng Cố Nhai Mộc sao có thể dễ dàng cho gã được toại nguyện, nguyên khí khổng lồ trong cơ thể lập tức bùng nổ, thân thể dài ra vạn trượng, khóa chặt vùng không gian này, không cho điện chủ con đường lui.

Thấy thế, điện chủ Tuyệt Sát Điện nhếch môi, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái tháp nhỏ. Thân tháp phình to gấp mấy trăm lần. Gã cản một đao của Vô Khả Vi, nghiêng người vào bên trong tháp, truyền âm nói: “Sẽ có một ngày, ta nhất định khiến các ngươi sống không bằng chết.”

Vừa dứt lời, gã không ngần ngại vận dụng bí pháp thiêu đốt sinh mệnh bổn nguyên.

“Cái tháp này…”

Vô Khả Vi chém vào thân tháp, chỉ để lại một vết chém.

“Cửu Chuyển Bảo Tháp.” Trên không trung, ngân long từng nhìn vô số bảo vật nheo mắt: “Cái tháp này lại ở trong tay hắn.”

Nữ tử xinh đẹp nhíu mày: “Chúng ta dùng hết sức đánh thử xem.”

Một khi điện chủ Tuyệt Sát Điện chạy thoát, hậu họa khó lường.

Cố Nhai Mộc phong tỏa không gian không thể bị phá vỡ trong thời gian ngắn, bây  giờ phải xem ai nhanh tay hơn ai.

Khi điện chủ Tuyệt Sát Điện không ngừng thiêu đốt sinh mệnh bổn nguyên, bình phong che chắn không gian đã xuất hiện vết rách. Sau khi Cửu Chuyển Bảo Tháp chống đỡ mười mấy hơi thở của rồng đã bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ.

Trong khoảnh khắc trước khi bảo tháp bị hỏng hoàn toàn, tiếng cười của điện chủ Tuyệt Sát Điện truyền ra, vang vọng khắp nơi.

Vô Khả Vi siết chặt đao trong tay, hai mắt đỏ đậm, cả người điên dại, gã biết mình đã chậm một bước.

Rõ ràng là ban ngày nhưng trên bầu trời lại có thể nhìn thấy một tia sáng màu trắng bạch, như sao băng giữa ban ngày.

Tiếng cười vang xa chợt tắt.

Điện chủ Tuyệt Sát Điện đang ở một vùng không gian khác cứng đờ cúi đầu nhìn thanh trường kiếm đang đâm xuyên đan điền của gã, lần đầu tiên trong đời gã nói đứt quãng: “Làm, làm sao có thể…”

Ngôi sao sáu cánh trên chuôi kiếm rất bắt mắt, đây là Ẩm Tuyết Kiếm của Đỗ Thánh Lan.

Trảm Nguyệt mười ba kiếm, kiếm thứ mười ba phá vọng, phá không, từ cổ chí kim chỉ có ba người luyện thành.

Kiếm của Đỗ Thánh Lan có thể đuổi theo không phải điều đáng kinh ngạc, nhưng có thể làm gã bị thương thì đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ! Chuyện này giống như một đứa trẻ ba tuổi vừa cầm kiếm, đâm xuyên qua dũng sĩ mặc áo giáp.

Dù thanh kiếm của một đứa trẻ có nhanh, có mạnh tới đâu thì sức của nó cũng có giới hạn.

Bây giờ Đỗ Thánh Lan chỉ là luyện hư kỳ, gã đã lên độ kiếp, kiếm của Đỗ Thánh Lan làm sao có thể thương tổn gã được?

Nhưng sự thật chính là như thế, trong mắt điện chủ Tuyệt Sát Điện đầy sự không cam lòng. Gã không sợ chết, thậm chí gã muốn đến trước mặt Đỗ Thánh Lan, hỏi một câu tại sao.

Kiếm quay về bên cạnh chủ nhân, trên bầu trời rơi xuống một bóng người đỏ rực.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Vô Khả Vi mới nổi điên hai giây, con mắt còn chưa kịp sung huyết, Tuyệt Sát Điện chủ đã chết.

“…..”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Đỗ Thánh Lan, có suy tư, có khiếp sợ…

Đỗ Thánh Lan vung kiếm lên, máu trên thân kiếm bốc hơi sạch sẽ: “Điện chủ Tuyệt Sát Điện thiêu đốt sinh mệnh bổn nguyên, lại vừa đánh một trận ác liệt bị thương nặng, ta nhân cơ hội đánh lén mới thành công.”

Nói rất có lý, nhưng trên thực tế lại không hề hợp lý.

Vết sẹo trên mặt Vô Khả Vi sắp nhíu chặt theo chân mày: “Ngươi chỉ là luyện hư kỳ.”

Đỗ Thánh Lan: “Đạo của ta không giống người thường.”

Hắn cảm thấy chỉ cần rót đầy cái lu trong cơ thể sẽ có thể lập tức phi thăng.

Đương nhiên, Đỗ Thánh Lan sẽ không nói ra điều này, hắn quay đầu mỉm cười tỏ vẻ mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát với Cố Nhai Mộc.

Hiện tại Đỗ Thánh Lan như một thế ngoại cao nhân, đáng tiếc hình tượng cao nhân không duy trì được bao lâu đã phun ra một búng máu.

Một lần điều động quá nhiều sức mạnh, bị quá tải.

Cố Nhai Mộc hóa thành hình người, ném qua mấy viên đan dược, chỉ ngửi thôi đã thấy thoải mái chứng tỏ đan dược này rất quý giá.

Đỗ Thánh Lan nhận lấy, sau đó bỏ hết vào miệng như ăn kẹo.

Trong lòng mọi người đều hét to phung phí của trời, sau đó càng khiếp sợ hơn khi nghe đoạn đối thoại phía sau —

Cố Nhai Mộc: “Điện chủ Tuyệt Sát Điện thiêu đốt sinh mệnh bổn nguyên, dù có trốn thoát cũng chỉ dừng bước tại đây. Sao ngươi ngốc quá vậy, vì giết hắn mà suýt chút nữa làm tổn thương đạo bổn nguyên?”

Đỗ Thánh Lan nghiêm túc đáp: “Thả hổ về rừng, hậu họa khó lường.”

Cố Nhai Mộc: “Hắn không xứng để ngươi tự hại bản thân.”

Đỗ Thánh Lan im lặng, thực ra một kiếm vừa rồi của hắn rất chừng mực.

Cố Nhai Mộc: “Lần sau chú ý.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu.

Du Song nhìn từ đầu tới cuối, ngạc nhiên tới nỗi trả lời Vô Khả Vi tính khí thất thường nhất: “Ngươi nghĩ bọn họ có quan hệ gì?”

Loài rồng vốn cay nghiệt, ích kỷ, cho dù là phụ mẫu huynh đệ cũng không thể quan tâm như vậy, y còn không tiếc cho Đỗ Thánh Lan đan dược quý giá.

Đỗ Thánh Lan điều hòa hơi thở một lúc, lau vết máu bên môi.

Cố Nhai Mộc: “Ăn thêm chút nữa đi.”

Đỗ Thánh Lan nhận lấy, ném hai viên đan dược vào miệng.

Vô Khả Vi thấy thế im lặng, suy tư: “Chẳng lẽ con rồng này… Còn điên nặng hơn ta?”

Lúc này Cố Nhai Mộc đi tới bên cạnh điện chủ Tuyệt Sát Điện, thi triển pháp thuật vệ sinh, tháo mặt nạ rồi đeo lên mặt mình, sau đó bắt đầu soát hồn. Tu sĩ bình thường chết là chết, đại năng độ kiếp kỳ chết rồi, linh hồn vẫn còn lưu lại được một lúc, sau đó mới tiêu tán trong đất trời.

Nhưng bí pháp soát hồn thuộc về pháp thuật cấm kỵ, đã sớm thất truyền nhiều năm. Cố Nhai Mộc luôn nghiên cứu các loại pháp thuật hắc ám, ung dung thi triển.

Không có tu sĩ nào không sợ soát hồn, nhìn thấy một đoàn sương trắng đau đớn giãy giụa trong tay Cố Nhai Mộc, ngay cả kẻ thù sinh tử cũng cảm thấy khiếp sợ.

Đương nhiên, cũng có người hoàn toàn không có cảm giác.

Ví dụ như là Vô Khả Vi, nhìn thấy điện chủ Tuyệt Sát Điện chết rồi còn bị hành hạ, trong lòng gã chỉ có khoái trá, thậm chí còn bật cười ầm ĩ.

Trong lòng ba người đứng bên cạnh đồng lòng nói một câu: Thằng điên.

“Bùi gia?” Đỗ Thánh Lan ở trên cao nhìn xuống thi thể của điện chủ Tuyệt Sát Điện: “Tiếc nhỉ, không phải là Đỗ Thanh Quang.”

Mọi người: “…..”

Nếu nhớ không lầm thì Đỗ Thanh Quang là cha ruột của Đỗ Thánh Lan, hắn tỏ ra đáng tiếc làm cái khỉ gì?

Nhưng ngay sau đó bọn họ chợt nhận ra, từ lâu đã có tin đồn nói điện chủ Tuyệt Sát Điện chính là người của tứ đại gia tộc, xem ra có một số việc không phải là không có căn cứ.

Nữ tử xinh đẹp hỏi: “Thật sự là Bùi gia?”

Gia chủ Bùi gia là Bùi Cửu Tinh, bọn họ đều từng gặp qua, gương mặt không giống người này.

Đỗ Thánh Lan khẳng định chắc nịch: “Là một người trong dòng thứ Bùi gia, ta đã từng gặp.”

Trong tứ đại gia tộc, Đỗ gia và Bùi gia qua lại khá thường xuyên.

“Một tai họa kép.” Nữ tử lạnh lùng nói: “Bùi gia giấu tốt thật.”

Sau khi kết thúc soát hồn, Cố Nhai Mộc không để linh hồn tiêu tán mà lấy ra một bình bảo vật trong suốt, dùng máu rồng lau quanh miệng bình, hấp thu tia linh hồn cuối cùng vào miệng bình, lấy máu tươi nuôi dưỡng.

“Đại gia tộc đều có hồn đèn, để hắn tiêu tán hoàn toàn sẽ khiến người ta sinh nghi.”

Chuyện này Đỗ Thánh Lan hoàn toàn quên mất.

“Thứ này tên là Long Khẩu Bảo Bình, là chí bảo của Long tộc ta, có thể tạm thời giữ lại một tia linh hồn.”

Một tia linh hồn chứ không phải là ý thức, tương đương với năng lượng thể lạnh lẽo.

Nếu chỉ là như vậy, thứ đồ chơi này hoàn toàn vô dụng, Đỗ Thánh Lan suy đoán có lẽ còn tác dụng khác.

Cố Nhai Mộc không đánh đố, thẳng thắn: “Dùng máu rồng bôi lên miệng bình có thể tạo thành hiện tượng giả sau khi chết linh hồn vẫn cường đại.”

Đỗ Thánh Lan: “Nó có thể lừa gạt hồn đèn?”

Cố Nhai Mộc gật đầu.

Vì không soát hồn trước khi chết nên rất nhiều ký ức hơi hỗn loạn, nhưng vẫn có thể hiểu được đại khái. Cố Nhai Mộc tiếp tục nói: “Gia chủ Bùi gia có vẻ là một người, nhưng trên thực tế là một sáng một tối, tối phụ trách kinh doanh Tuyệt Sát Điện.”

Đỗ Thánh Lan: “Bùi gia giàu chảy mỡ, hóa ra không phải chỉ nhờ mỏ quặng hiếm.”

Cố Nhai Mộc nhìn gò má Đỗ Thánh Lan, có vài điều lúc nãy y chưa nói. Trong quá trình soát hồn, y thấy một nữ tử rất xinh đẹp có gương mặt tương tự Đỗ Thánh Lan, nhưng y chưa kịp nhìn kỹ, linh hồn đã hoàn toàn bị diệt.

Xuất hiện loại tình huống này chỉ có thể là lúc sinh thời từng lập lời thề Thiên Đạo khắc nghiệt, ngay cả sau khi chết bị soát hồn cũng tính là bại lộ bí mật.

Có thể khiến một người độ kiếp kỳ lập lời thề Thiên Đạo, xem ra chuyện này không hề nhỏ.

Cố Nhai Mộc suy nghĩ trong lòng nhưng không hề biểu lộ ra mặt, bình tĩnh dàn dựng hiện trường gây án. Y lấy ra xác rồng đã được chuẩn bị sẵn, nhỏ vài giọt máu, cắt nửa đoạn đuôi dưới ném qua một bên.

Đỗ Thánh Lan: “Điện chủ Tuyệt Sát Điện có cần thường xuyên về Bùi gia không?”

Cố Nhai Mộc lắc đầu, nói: “Người này tên là Bùi Mộc Hàn, từ hai trăm năm trước, sau khi phát triển Tuyệt Sát Điện lớn mạnh, hắn đã muốn tự lập môn hộ.”

Cánh cứng rồi, không ai muốn bị người khác khống chế, cho dù là gia tộc.

Đối với bọn họ đây là chuyện tốt, đỡ phải phiền phức đi giao thiệp với Bùi gia.

Mọi thứ gần như đã sẵn sàng, Cố Nhai Mộc hủy thi diệt tích, giễu cợt nói: “Bây giờ chờ tin tức lan truyền thôi.”

Đỗ Thánh Lan: “Đừng quên lừa tiền thành chủ thành Tự Do.”

Chuyện lâm trận bỏ chạy nhất định phải ‘thanh toán’, làm vậy mới phù hợp với phong cách hành sự của điện chủ Tuyệt Sát Điện.

Cố Nhai Mộc định bay đến thành Tự Do thì bị Đỗ Thánh Lan kéo tay áo: “Hoãn lại vài ngày đã, bây giờ ngươi đang bị ‘trọng thương’, lừa đảo không hợp lý.”

Cố Nhai Mộc híp mắt: “Có lý.”

Y nhìn sang bốn người kia: “Trong các ngươi ai hiểu rõ thành Tự Do? Trở về viết danh sách bảo vật.”

“…..”

Du Song lăn lộn trong chợ đen, quen biết cũng không ít, phụ trách ra ngoài lan truyền tin tức. Lần ám sát này đã cho hắn một bài học: Không có việc gì thì đừng mang mặt nạ lung tung, khi nào bị mạo danh thay thế cũng không biết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương