Khuôn mặt anh ta phủ đầy băng sương, đôi mắt tràn ngập chán ghét và phẫn hận: "Đừng ra vẻ nữa, Thẩm Tích Chu! Vô dụng thôi! Nói cho cô biết, cho dù cô có dùng thủ đoạn hèn hạ nào thì tôi cũng sẽ tuyệt đối không ở bên cô.
Trong lòng tôi chỉ có Tuyết Trân, vĩnh viễn chỉ có một mình cô ấy!"
Tuyết Trân?
Thẩm Tích Chu? Tuyết Trân? Đây là những ai thế?
Đầu Tiết Phạn bỗng nhiên đau đớn như sắp nứt ra, cô muốn nâng tay lên đẩy người đàn ông này ra, nhưng toàn thân không có một chút sức lực nào.
Từ trước tới nay, cô luôn là người cứng cỏi, chút ít đau đớn cũng không thể làm khó được cô, nhưng lúc này, đau đớn lại khiến cho cô không thể nào chịu đựng được.
Mà bên tai, người đàn ông mang vẻ mặt oán hận đang không ngừng lải nhải khiến cho cô càng thêm tâm phiền ý loạn.
Cô híp mắt, mở miệng muốn nói gì đó, nào ngờ thanh âm phát ra lại nhu nhược như một con mèo nhỏ yếu ớt: "Anh câm miệng lại, đầu tôi đang rất đau!"
Tên đàn ông kia chỉ cười lạnh, không có chút thương tiếc nào: "Đừng có dùng chiều này? Thẩm Tích Chu, người biết loại "đức hạnh" này của cô làm gì có ai sẽ ngủ với cô chứ!"
Dứt lời, anh ta không khách sáo chút nào trực tiếp ném mạnh Tiết Phạn lên giường.
Giường hơi cứng khiến sống lưng Tiết Phạn phát đau, cô không nhịn được khẽ rên một tiếng "A!".
Đúng lúc tên đàn ông kia đang định nói gì đó thì cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ nhẹ.
Người đàn ông kia quay đầu nhìn về phía cửa, cửa phòng mở ra, một khuôn mặt phụ nữ thanh lệ từ bên ngoài ngó vào, làm ra vẻ thiếu nữ nghịch ngợm.
Người phụ nữ đó có một đôi mắt hạnh đặc biệt to tròn, cô ta cười cười nhìn người đàn ông, sau đó đưa mắt nhìn về phía giường.
Rất khó phát hiện ra lông mày của cô ta nhếch lên đắc ý, nhưng lại chẳng nói lời nào với Tiết Phạn, chỉ nhìn về phía người đàn ông kia cười nói: "Minh Triết, anh nói chuyện với Tích Chu xong chưa? Ông ngoại muốn gặp anh."
Cao Minh Triết gật đầu với người phụ nữ kia: "Nói xong rồi, anh lập tức đi đây."
Nói xong, anh ta quay đầu nhìn Tiết Phạn đang nằm cuộn tròn trên giường, cười lạnh: "Thẩm Tích Chu, đây là lần cuối cùng tôi gặp cô, về sau mời cô đừng có mặt dày dây dưa với tôi nữa."
Cao Minh Triết đi về phía người phụ nữ đứng ngoài cửa, đầu tiên in lên khóe môi cô ta một cái hôn, giọng nói ấm áp như ánh mặt trời mùa đông: "Cùng đi sao?"
"Anh đi trước đi, em có lời muốn nói với Tích Chu."
Cao Minh Triết gật đầu, liếc mắt nhìn người trên giường một cái, sau đó lại cẩn thận dặn dò: "Cẩn thận một chút, cô ta mà phát điên thì đến người thân cũng không nhận, giống như chó điên vậy."
"Sao lại nói thế chứ!" Người phụ nữ cười hì hì, đẩy Cao Minh Triết một cái, nhưng lời nói lại chẳng có nửa điểm trách móc, rõ ràng cũng đồng ý với lời nói của anh ta.
Tiễn Cao Minh Triết rời đi, người phụ nữ đi vào phòng, cô ta lắc mông, thân hình thướt tha đi đến mép giường.
Đầu Tiết Phạn đau như sắp nứt, cơ thể vừa lạnh vừa nóng, vô cùng khó chịu.
Ngay lúc đó, cô chợt cảm thấy khuôn mặt mình bị ai đó bóp chặt, mặc dù bản thân đang khó chịu tới cực điểm, nhưng Tiết Phạn vẫn cố gắng dùng một chút lí trí còn sót lại làm bản thân thanh tỉnh, nhìn về phía người đang bóp chặt cằm cô.
Đây là một người phụ nữ, dáng vẻ không tồi, khuôn mặt thanh lệ được trang điểm tinh xảo.
Móng tay đỏ chót của cô ta đang hung hăng nắm chặt cằm cô.
Tiết Phạn muốn đẩy cô ta ra, nhưng giờ này khắc này thân thể dường như không còn là của cô nữa, yếu ớt vô lực, chẳng thể làm gì.
Tiết Phạn chỉ có thể bất lực nhìn người phụ nữ trước mặt đắc ý nhướng mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười trào phúng, nói:"Thế nào? Thẩm Tích Chu, tư vị bị người đàn ông mình nhớ thương bao nhiêu năm giày xéo như thế nào? Ha ha, nhìn bộ dạng bây giờ của cô xem? Còn giống người không?"
Nói đến đây, cô ta chậm rãi cúi người xuống, dán sát vào tai Tiết Phạn, dùng thanh âm chỉ đủ cho hai người nghe chậm rãi nói từng câu từng chữ: "Muốn đấu với tôi sao? Thẩm Tích Chu, cô còn quá non! Tôi nói cho cô biết, cô căn bản không xứng ở nhà họ Thẩm, toàn bộ nơi này đều là của tôi! Cao Minh Triết là của tôi, tài sản là của tôi, địa vị cũng là của tôi! Tất cả đều là của Trịnh Tuyết Trân tôi! Nếu cô không muốn chết thì tôi khuyên cô, thành thành thật thật mà sống, có lẽ lúc tâm tình vui vẻ, tôi có thể thưởng cho cô miếng cơm ăn, còn nếu cô lại không biết điều..."
Trịnh Tuyết Trân ngẩng đầu nhìn thân thể Tiết Phạn không ngừng run rẩy, buông cánh tay đang bóp chặt khuôn mặt cô ra, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ, mỉm cười.
Bất chợt, cô ta thu hồi dáng vẻ tươi cười ở trên mặt, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai hung hăng tát lên mặt Tiết Phạn một cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook