Tiết Phạn đừng phía sau cánh cửa không đóng chặt, ngưng thần nín thở lắng nghe tiếng động trong phòng.

Bởi vì ông cụ cầm quyền nên nhà họ Tiết luôn luôn rất an tĩnh.

Mà người giúp việc trong nhà, trừ lúc quét dọn ra, rất ít khi đi lên lầu ba, tầng lầu này hoàn toàn là phòng ngủ của chủ nhân.
Trong phòng, từng đợt âm thanh ***** truyền ra, so với hành lang yên tĩnh bên ngoài có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Một lúc lâu sau, bên trong cuối cùng cũng an tĩnh, sau đó tiếng nói trêu đùa của Tiết Duyệt truyền ra:
"Thế nào? Sảng khoái không?"
Chu Lệnh không trả lời vấn đề này của Tiết Duyệt, nhưng trong giọng nói đã lộ rõ cảm giác tràn đầy vui sướng.


Cả người hắn đầm đìa mồ hôi, hắn hỏi vặn lại:
"Người sảng khoái hẳn là em đi, sao nào? Cảm giác ngủ người đàn ông của Tiết Phạn như thế nào?"
Giọng nói của Tiết Duyệt hơi ngừng lại mọt chút, sau đó cười tùy ý:
"Ngủ người đàn ông của Tiết Phạn thì sao chứ? Chỉ cần em muốn, bất cứ đồ vật nào của cô ta cũng sẽ là trở thành đồ của em."
Tiếng cười trầm thấp quanh quẩn ở trong lồng ngực Chu Lệnh, nghe qua liền biết anh ta không quá tin tưởng lời nói của Tiết Duyệt.
"Sao? Anh không tin?" Tiết Duyệt nhướng máy, giọng nói mang theo vài phần nhàn nhạt trào phúng: “Đừng nhìn Tiết Phạn bây giờ đang diễu võ dương oai, em nói cho anh biết, giết chết cô ta, đơn giản chỉ là chuyện em động một ngón tay mà thôi."
Chu Lệnh hơi kinh hãi: "Chuyện kia, em đã..."
Không đợi Chu lệnh nói hết câu, hai người trong phòng đột nhiên cảm thấy một ánh mắt âm u lạnh lẽo đang nhìn về phía họ, cả hai đột nhiên quay đầu nhìn ra cửa.

Ngay lập tức sững sờ, da đầu tê dại.

Chỉ thấy cánh cửa phòng vốn đã đóng chặt đã bị mở rộng ra, mà người đứng ở cửa kia, tóc dài được chải gọn, búi lên, trang phục nữ công sở thành phố A điển hình, không phải là Tiết Phạn thì là ai?
Trên khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được kia dày đặc sương lạnh.

Hàn ý không ngừng tỏa ra từ trên người cô dường như có thể đóng băng mọi thứ xung quanh trong vòng 3000 thước.
Chu Lệnh gần như là sợ tới mức từ trên giường nhảy dựng lên, anh ta vội vàng lấy chiếc chăn đơn quấn lấy cơ thể của mình, vọt tới trước mặt Tiết Phạn đang từ từ đi vào trong phòng, hoảng loạn vội vàng biện bạch:
"Phạn Phạn, em nghe anh nói, em nghe anh nói, mọi chuyện không phải như em nhìn thấy đâu..."
Tiết Phạn nghiêng đầu, trong ánh mắt không có một tia độ ấm nào, trong mắt cô tự như có dao, cô nhìn Chu Lệnh lại gần đang có ý định lôi kéo tay cô, lạnh lùng khinh thường nói:

"Cút!"
Chu Lệnh lập tức bị nghẹn lại, một chữ cũng không nói ra được, anh ta run rẩy đứng ở nới đó, ánh mắt hoảng sợ không thôi nhìn Tiết Phạn.
Mà Tiết Phạn làm sao sẽ thưởng cho anh ta cảm xúc nào khác, sớm đã đi tới mép giường.
Lúc mà cô đứng ở mép giường, Tiết Duyệt dường như mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng kéo chăn che lấy cơ thể *** của mình, kinh hoàng nhìn về phía Tiết Phạn, cứng rắn ngẩng cao đầu, can đảm hỏi:
"Cô, cô muốn làm gì?"
Một câu thoạt nhìn giống như rất có bản lĩnh, nhưng lời nói ra từ trong miệng Tiết Duyệt bây giờ lại chẳng có chút khí thế nào, ngược lại giống như là miệng cọp gan thỏ.
Tiết Phạn đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống Tiết Duyệt đang ngồi ở trên giường, mặt mày lạnh lẽo, một đôi mắt nhìn Tiết Duyệt như nhìn một người chết.

Cô cười lạnh hai tiếng: "Cô muốn chơi chết ai?"
Có lẽ bộ dạng hiện tại của Tiết Phạn quá mức làm cho người ta sợ hãi, trực tiếp dọa Tiết Duyệt sợ hãi không nói lên lời, cô ta hoảng sợ nhìn Tiết Phạn, nhịn không được rùng mình.

Nhưng ngay sau đó, cằm của cô ta bị Tiết Phạn bóp chặt, Tiết Duyệt mở to mắt, chằm chằm nhìn Tiết Phạn trước mặt, chỉ thấy cô nheo mắt:
"Tiết Duyệt, cô được tính là cọng hành nào? Một đứa con riêng hạ tiện, lúc mẹ tôi còn sống đã nhắm một mắt mở một mắt để cô tiến vào nhà họ Tiết, cô lại cho rằng cô thật sự là cọng hành gì hả?"
Tiết Duyệt chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cô ta nuốt nước bọt, chuyển động cổ họng, muốn nói một câu gì đó nhưng lại không phát ra được tiếng nào.

"Muốn chơi chết tôi? Tôi đây muốn xem xem cô có cơ hội này hay không!" Tiết Phạn đột nhiên buông cô ta ra, thân thể Tiết Duyệt lập tức vô lực trực tiếp ngã xuống giường.
Tiết Phạn quay đầu nhìn Chu Lệnh vẫn luôn đừng một bên run bần bật.

Cô vốn còn cảm thấy người đàn ông này có vài điểm đáng khen, nhưng bây giờ xem ra, anh ta quả thực khiến cho người buồn nôn.

Bây giờ cô chỉ cảm thấy may mắn, có thể ở ngay lúc này nhìn thấy rõ bộ mặt thật của anh ta, nếu không khi thật sự kết hôn với anh ta rồi, như vậy thì chỉ có mất nhiều hơn được.
Khóe môi Tiết Phạn khẽ cong lên, sau đó nâng tay chỉ vào Chu Lệnh nói với Tiết Duyệt:
"Không phải cô chơi người đàn ông này rất sảng khoái sao? Vậy tôi tặng cho cô, hi vọng mỗi ngày về sau cô đều có thể vui vẻ."
Nói tới đây, cô cười thành tiếng: "Đương nhiên là sau khi rời khỏi nhà họ Tiết."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương