Thiên Kim Trở Về
-
Chương 245: Khiêu chiến
Cố Trường Khanh chuẩn bị tư liệu kĩ càng, dựa theo yêu cầu của công ty Tai Weire, gửi tài liệu đến công ty bọn họ, mấy ngày sau liền nhận được thư hồi âm của bọn họ. Mời đại biểu công ty Cố thị đến Anh để đàm phán trực tiếp. Hơn nữa là để tham gia dạ yến kỉ niệm 35 năm ngày cưới của Tai Weire tiên sinh và vợ là bà Julia.
Đây với Cố Trường Khanh mà nói chính là tin tốt, điều này chứng minh rằng bản kế hoạch của Cố thị đã đạt được yêu cầu đầu tiên của công ty Tai Weire. Nhưng Cố Trường Khanh cũng nhanh chóng thất vọng, những công ty được Tai Weire mời đến rất nhiều, 55 công ty nhận được lời mời, mấy công ty ở Trung Quốc cũng được mời chào rất nhiệt tình, rất rõ ràng, Tai Weire có ý phát triển ở Trung Quốc. Nhưng xem cách ông ta mời nhiều đại biểu như vậy đến, Cố Trường Khanh cảm thấy. Sự lựa chọn của ông ấy nhất định sẽ rất cẩn thận.
Nhưng mặc kệ thế nào, cô đã giành được cơ hội, vì giành được cơ hội này, cô phải được Hội đồng quản trị ủng hộ. Vì thế cô đưa ra yêu cầu mời họp Hội đồng quản trị.
Tất cả các cổ đông đều đến. Bao gồm cả Brian Sterling và Hoàng Thao, tuy rằng Hoàng Thao là đối thủ cạnh tranh nhưng đây cũng không tính là bí mật kinh doanh. Nếu cô có thể điều tra ra tình hình của Hoa Nhã thì không có chuyện Hoàng Thao không biết Cố thị có kế hoạch hợp tác với Tai Weire.
Các cổ đông nghe nói Cố Trường Khanh có kế hoạch phát triển rất tốt thì đều cảm thấy rất có hứng thú. Mọi người cũng rất muốn biết rốt cuộc Cố Trường Khanh có năng lực đảm đương vị trí hiện tại.
Mà Khổng Khánh Tường thì lại nửa buồn bửa vui! Vui là, rốt cuộc Cố Trường Khanh đã có động tĩnh, cũng có nghĩa là cơ hội của ông ta đã đến, ông ta có thể nhân cơ hội làm cho Cố Trường Khanh thất bại thảm hại. Buồn là, cho dù ông ta không muốn thừa nhận nhưng đứa con gái này quả thực có năng lực mà ông ta không thể ngờ được, ông ta cũng rất sợ mình sẽ không thể ngăn cản nổi Cố Trường Khanh!
Nhưng giờ cũng chỉ đành đi bước nào tính bước đó.
Chờ mọi người ngồi xuống hết, Cố Trường Khanh bước lên bục, giải thích lại kế hoạch đã chuẩn bị trước của mình cho các cổ đông nghe.
Cô đứng đó, dùng Power point thuyết trình, màn hình chiếu lên mái tóc đen nhánh của cô, phản ra ánh sáng bóng loáng, lấp lánh.
Hai mắt cô lóe sáng, giơ tay nhấc chân vô cùng tao nhã, thong dong lại vô cùng tự tin, sức quyến rũ ấy hầu như hấp dẫn tất cả mọi người ngồi đó.
Ánh mắt Hoàng Thao luôn dừng lại trên người cô, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười. Cô nói gì, kế hoạch có hấp dẫn hay không, trong giờ khắc này, đối với anh cũng chẳng có gì là quan trọng. Anh chỉ thích nhìn dáng vẻ nghiêm túc và tự tin này của cô. Cô như vậy, thực sự khiến người ta cảm thấy tim đập loạn.
Anh nghe được cô dùng giọng nói trầm ổn, thong thả nói:
– Theo dự toán, toàn bộ thị trường tài nguyên nước năm 2010 ở Trung Quốc đạt 350 tỷ NDT, đến năm 2015 sẽ tăng vọt lên đến 750 tỷ NDT. Mà theo tình hình ô nhiễm nước trầm trọng, lượng nước ngầm không ngừng sụt giảm như bây giờ, lại thêm hạn hán và thiên tai khiến an ninh nước sạch của đất nước ta càng thành vấn đề cấp bách. Nước sạch đã là một trong những hạng mục quan trọng nhất của đất nước ta. Có chuyên gia đã đưa ra, hệ thống cung cấp nước ở thành phố tại Trung Quốc về cơ bản đã bão hòa nhưng ngành xử lí nước thải lại chưa có không gian phát triển mạnh. Trước mắt, thị trường tài nguyên nước vẫn đang trong giai đoạn phân tán. Trong sức ép nhu cầu lớn, chúng ta có thể nắm chặt cơ hội, đây chính là sự thách thức lớn. Ngành tài nguyên nước đẩy nhanh thị trường hóa sẽ tạo thành khả năng khuếch trương quy mô, chỉ khi thị trường phân tán, mở rộng thị trường thì những xí nghiệp mới như chúng ta mới có thể chiếm lĩnh được vị trí chủ đạo.
Cô mở to mắt nhìn mọi người, nhấn giọng, mỗi lời nói như có thêm sức cuốn hút lớn:
– Mà công ty Tai Weire chính là cơ hội của chúng ta! Chỉ cần chúng ta có thể hợp tác với công ty này, đưa kĩ thuật của bọn họ vào Trung Quốc, rất nhanh, chúng ta có thể nắm giữ thị phần ở Trung Quốc! Mười năm tới, đó chính là thời đại hoàng kim của Cố thị!
Bộ dáng của cô lúc này, thật giống như cô không chỉ gặp được cơ hội mà là đã hợp tác thành công, vẻ mặt và ngữ khí mang đậm khí phách của người có thể nắm vững mọi thứ trong tay. Nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy cô cuồng vọng, ngược lại lại khiến người ta tăng thêm động lực, tinh thần phấn chấn.
Nụ cười bên môi của Hoàng Thao càng thêm sâu sắc, anh vỗ tay đầu tiên, lập tức khiến những người còn lại cũng vỗ tay nhiệt liệt theo.
Cố Trường Khanh đứng trên bục, cũng không vì thế mà quá hưng phấn, kích động, cô mỉm cười thản nhiên, vẻ mặt bình tĩnh trầm ổn như thể mọi thứ đều trong dự kiến của cô.
Mạnh mẽ, tự tin, quả quyết, đây mới là Cố Trường Khanh đã từng trao đổi hiệp ước ngầm với anh ở Mĩ năm nào, đây mới là Cố Trường Khanh đã nhẫn tâm trói anh cả một đêm dài. Đây mới là Cố Trường Khanh dù biết con đường phía trước có rất nhiều nguy hiểm nhưng vẫn quyết đoán đi tới.
Cố Trường Khanh như vậy khiến anh mê muội.
Nhưng bỗng nhiên, Hoàng Thao cảm nhận thấy một ánh mắt sắc bén đang nhìn qua, Hoàng Thao thoáng quay đầu, đã thấy Brian ngồi đối diện đang nhìn mình, ánh mắt lạnh lùng phức tạp. Thấy anh nhìn qua, Brian lại coi như chẳng có chuyện gì mà chuyển mắt đi.
Hoàng Thao khẽ nhíu mày, cũng quay đầu qua chỗ khác, các cổ đông hiển nhiên là vô cùng hào hứng với kế hoạch của Cố Trường Khanh. Có mấy cổ đông đưa ra câu hỏi, Cố Trường Khanh đều trả lời rất tường tận. Càng khiến các cổ đông thêm tin tưởng.
Khổng Khánh Tường thấy Cố Trường Khanh được mọi người ủng hộ như vậy thì bắt đầu đứng ngồi không yên. Ông ta nhìn Cố Trường Khanh đứng trên bục, trầm giọng hỏi:
– Tổng giám đốc Cố, cô có niềm tin như vậy, hiển nhiên là rất chắc chắn. Cô muốn công ty dốc sức ủng hộ cô, kế hoạch này của cô cần rất nhiều tiền. Công ty chẳng những phải thực hiện những kế hoạch đã định sẵn mà rất nhiều hạng mục đang có cũng sẽ bị ảnh hưởng, nếu cô có thể thành công đương nhiên đây là điều tốt nhất, mọi người đều mong muốn như vậy. Nhưng…
Nói tới đây, Khổng Khánh Tường cười âm độc, lại nhìn về phía mọi người, trong giọng nói mang theo tính cổ động:
– Nhưng nếu cô thất bại thì sao? Công ty sẽ vì cô mà bị tổn thất, ai sẽ chịu trách nhiệm?
Tất cả mọi người đều nghe ra ý tại ngôn ngoại trong lời nói của Khổng Khánh Tường. Đây là ông ta đang ép Cố Trường Khanh lập “quân lệnh trạng” đương nhiên là nế kế hoạch thất bại sẽ tự động rời khỏi vị trí tổng giám đốc, nhưng đa số các cổ đông cảm thấy lời Khổng Khánh Tường nói không phải là không có ý, đều gật đầu tỏ ý tán thành, để Cố Trường Khanh đưa ra cam kết, có lẽ càng khiến cô có trách nhiệm, càng khích lệ cô hơn.
(Quân lệnh trạng: Thời xưa có kiểu viết giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh)
Cố Trường Khanh trầm mặt lại.
Quả nhiên, ông ta sẽ không để cho mình được thoải mái. Chỉ sợ dù cô có chịu gánh vác tất cả, ông ta sẽ vẫn ngấm ngầm làm chuyện xấu để phá hoại cô!
Há có thể để ông ta được như ý, há có thể để ông ta thành công!
Cố Trường Khanh nhìn Khổng Khánh Tường, nhướng mày, cười lạnh đáp:
– Chủ tịch, giờ là thời đại gì rồi? Còn có kiểu quân lệnh trạng đó sao? Thị trường thay đổi trong nháy mắt, cơ hội lướt qua nhanh chóng, không cố gắng nắm bắt thì ai biết được sẽ thành công hay không? Chẳng qua là cố hết sức mà làm. Chuyện do bản thân chúng ta quyết định mà thôi, ông gây áp lực cho người khác như vậy sẽ chỉ khiến mọi người cảm thấy bó chân bó tay. Nếu các nhà quản lí đều sử dụng cách thức này của ông, ai còn dám mạo hiểm thử thách? Trung quy trung củ cũng không hẳn là tốt. Nếu cứ như vậy, các xí nghiệp có thể phát triển được sao? Không thể không nói, bước đi này của chủ tịch đã quá lạc hậu rồi.
Những lời trách móc này làm cho Khổng Khánh Tường nhất thời nói không nên lời. Ông ta ngồi đó hừ hừ mấy tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi!
Hoàng Thao lại tiếp lời:
– Hơn nữa sự lo lắng của Chủ tịch có vẻ cũng dư thừa rồi…
Anh ngồi thẳng dậy, một tay gác trên tay vịn, một tay đặt trên bàn họp, người hơi nghiêng nghiêng, khóe miệng mỉm cười, nhìn qua trông nhàn nhã thoải mái nhưng vẻ mặt và ngữ khí lại khiến người ta cảm thấy bị ép bức.
– Tôi tin tổng giám đốc Cố sẽ làm chuyện này một cách chu đáo, bởi vì chúng tôi đề biết Tổng giám đốc Cố luôn rất coi trọng lợi ích của công ty và của các cổ đông, tin chắc điều này mọi người đều có thể cảm nhận được.
Các cổ đông nhớ tới lúc trước chuyện xấu nhà họ Cố bị tung ra, Cố Trường Khanh vì công ty, cho dù bị tủi nhục cũng không muốn làm lớn chuyện, sau khi cô lên nắm quyền cũng không vì quyền lợi cá nhân mà khuếch trương thế lực. Mọi người cũng cảm thấy lời nói của Hoàng Thao rất xác đáng.
– Không sai!
Đầu tiên Cố Trường Khanh nhìn Hoàng Thao bằng ánh mắt cảm kích, sau đó nói:
– Mặc kệ là làm gì, đều là chuyện tôi chắc chắn sẽ có kết quả thì mới có thể tiến hành. Tuyệt đối sẽ không gây ảnh hưởng lớn đến công ty và các vị cổ đông.
Cố Trường Khanh nhìn mọi người mỉm cười:
– Tôi không dám nói nhất định sẽ thành công nhưng tôi sẽ cố hết sức lực, vì Cố thị mà tranh thủ mọi cơ hội! Về phần mấy thứ như quân lệnh trạng…
Cố Trường Khanh nhìn Khổng Khánh Tường cười trào phúng:
– Thật sự quá vô nghĩa!
Các cổ đông đều vỗ tay tỏ ý ủng hộ, mặt Khổng Khánh Tường xanh mét.
– Nói rất đúng!
Lúc này Brian cũng mở miệng nói:
– Cơ hội luôn chỉ giành cho những người có chuẩn bị sẵn sàng! Tôi rất tán thưởng tinh thần cạnh tranh của tổng giám đốc Cố, cho dù lần này không thành công nhưng tôi tin, chỉ cần có tinh thần này, nhất định chúng ta sẽ có ngày phát triển rực rỡ.
Brian nói xong lại nhìn về phía Cố Trường Khanh, đôi mắt màu lam lấp lánh, vẻ mặt rất đặc biệt.
Bởi vì mọi người ủng hộ lại thêm Brian ra mặt, cuối cùng Hội đồng quản trị thông qua kế hoạch lần này. Tuy Khổng Khánh Tường vẫn là Chủ tịch nhưng lại chẳng thể làm gì hơn.
Sau khi tan họp, Khổng Khánh Tường rời đi, oán hận trừng mắt nhìn Cố Trường Khanh một cái, sự oán độc trong mắt khiến người ta thấy lạnh lòng. Cố Trường Khanh nhìn theo bóng dáng của ông ta, trong đầu hiện ra một suy nghĩ, ông ta rảnh rỗi để theo dõi mình như vậy, chẳng bằng kiếm cho ông ta chút việc mà làm? Quân cờ Khưu Uyển Di nằm trong tay cô cũng đã quá lâu rồi, đã đến lúc phát huy công dụng rồi đây…
Cô cười lạnh, rời khỏi phòng họp.
Lúc đi ra đụng phải Hoàng Thao đứng ở cửa. Cố Trường Khanh nhìn quanh, thấy không còn ai khác thì mới thấp giọng hỏi anh:
– Hoàng Thao, chẳng phải Hoa Nhã các anh cũng muốn giành cơ hội hợp tác lần này sao, một khi đã vậy sao anh còn giúp tôi?
Nếu Hội đồng quản trị không thông qua kế hoạch của cô, Hoa Nhã bọn họ chẳng phải cũng bớt được một đối thủ cạnh tranh rồi sao?
Hoàng Thao nghe cô nói xong, thoáng sửng sốt, nói thật, anh vốn không lo lắng đến vấn đề này, giờ được cô nhắc nhở, không khỏi nghĩ lại. Đúng thế, sao mình không nghĩ ra chuyện này?
Lập tức lại mỉm cười tự giễu. Có thể thấy, đàn ông một khi đã rơi vào lưới tình đều trở nên thật ngốc nghếch…
Cố Trường Khanh thấy anh lúc thì ngẩn người lúc thì cười, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt thì nhất thời khó hiểu, không khỏi kéo kéo ống tay áo của anh. Cười nói:
– Hoàng Thao, anh không sao chứ?
Hoàng Thao hít sâu một hơi, sau đó cúi đầu. Hai tay đút túi quần cười khổ, vẻ mặt bất đắc dĩ vô cùng.
Ánh mắt của anh thật sâu:
– Trước kia trong lúc không nắm rõ tình hình đã thất bại trên tay em một lần, giờ nghĩ lại vẫn thấy không cam lòng. Lần này tôi muốn đường đường chính chính so với em một lần, thế nào cũng phải để em thua trong tay tôi mới được.
Lời nói của anh tuy rõ ràng là khiêu chiến nhưng giọng nói trầm thấp như người tình nỉ non thủ thỉ khiến cho lời khiêu chiến của anh cũng trở nên đặc biệt thi vị.
Nhất thời Cố Trường Khanh không biết nên phản ứng thế nào.
Hoàng Thao nhìn vẻ mặt có chút xấu hổ của cô, nhẹ nhàng cười, đôi mắt xếch híp lại, khóe miệng cong cong thật đẹp khiến cho nụ cười của anh mang theo sự quyến rũ đầy tà mị, vô cùng động lòng người.
Anh cúi đầu, cười cười lướt qua người cô, đi về phía trước mấy bước rồi hơi xoay người, tư thái bình thản thoải mái như mẫu nam trên sàn diễn vậy.
– Này, còn ngây người ra cái gì? Tôi giúp em, chẳng lẽ emkhông định mời tôi ăn cơm?
(Mặt anh dầy quá anh ạ :)))))))) Suốt ngày bắt người ta mời cơm :)))))
Đây với Cố Trường Khanh mà nói chính là tin tốt, điều này chứng minh rằng bản kế hoạch của Cố thị đã đạt được yêu cầu đầu tiên của công ty Tai Weire. Nhưng Cố Trường Khanh cũng nhanh chóng thất vọng, những công ty được Tai Weire mời đến rất nhiều, 55 công ty nhận được lời mời, mấy công ty ở Trung Quốc cũng được mời chào rất nhiệt tình, rất rõ ràng, Tai Weire có ý phát triển ở Trung Quốc. Nhưng xem cách ông ta mời nhiều đại biểu như vậy đến, Cố Trường Khanh cảm thấy. Sự lựa chọn của ông ấy nhất định sẽ rất cẩn thận.
Nhưng mặc kệ thế nào, cô đã giành được cơ hội, vì giành được cơ hội này, cô phải được Hội đồng quản trị ủng hộ. Vì thế cô đưa ra yêu cầu mời họp Hội đồng quản trị.
Tất cả các cổ đông đều đến. Bao gồm cả Brian Sterling và Hoàng Thao, tuy rằng Hoàng Thao là đối thủ cạnh tranh nhưng đây cũng không tính là bí mật kinh doanh. Nếu cô có thể điều tra ra tình hình của Hoa Nhã thì không có chuyện Hoàng Thao không biết Cố thị có kế hoạch hợp tác với Tai Weire.
Các cổ đông nghe nói Cố Trường Khanh có kế hoạch phát triển rất tốt thì đều cảm thấy rất có hứng thú. Mọi người cũng rất muốn biết rốt cuộc Cố Trường Khanh có năng lực đảm đương vị trí hiện tại.
Mà Khổng Khánh Tường thì lại nửa buồn bửa vui! Vui là, rốt cuộc Cố Trường Khanh đã có động tĩnh, cũng có nghĩa là cơ hội của ông ta đã đến, ông ta có thể nhân cơ hội làm cho Cố Trường Khanh thất bại thảm hại. Buồn là, cho dù ông ta không muốn thừa nhận nhưng đứa con gái này quả thực có năng lực mà ông ta không thể ngờ được, ông ta cũng rất sợ mình sẽ không thể ngăn cản nổi Cố Trường Khanh!
Nhưng giờ cũng chỉ đành đi bước nào tính bước đó.
Chờ mọi người ngồi xuống hết, Cố Trường Khanh bước lên bục, giải thích lại kế hoạch đã chuẩn bị trước của mình cho các cổ đông nghe.
Cô đứng đó, dùng Power point thuyết trình, màn hình chiếu lên mái tóc đen nhánh của cô, phản ra ánh sáng bóng loáng, lấp lánh.
Hai mắt cô lóe sáng, giơ tay nhấc chân vô cùng tao nhã, thong dong lại vô cùng tự tin, sức quyến rũ ấy hầu như hấp dẫn tất cả mọi người ngồi đó.
Ánh mắt Hoàng Thao luôn dừng lại trên người cô, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười. Cô nói gì, kế hoạch có hấp dẫn hay không, trong giờ khắc này, đối với anh cũng chẳng có gì là quan trọng. Anh chỉ thích nhìn dáng vẻ nghiêm túc và tự tin này của cô. Cô như vậy, thực sự khiến người ta cảm thấy tim đập loạn.
Anh nghe được cô dùng giọng nói trầm ổn, thong thả nói:
– Theo dự toán, toàn bộ thị trường tài nguyên nước năm 2010 ở Trung Quốc đạt 350 tỷ NDT, đến năm 2015 sẽ tăng vọt lên đến 750 tỷ NDT. Mà theo tình hình ô nhiễm nước trầm trọng, lượng nước ngầm không ngừng sụt giảm như bây giờ, lại thêm hạn hán và thiên tai khiến an ninh nước sạch của đất nước ta càng thành vấn đề cấp bách. Nước sạch đã là một trong những hạng mục quan trọng nhất của đất nước ta. Có chuyên gia đã đưa ra, hệ thống cung cấp nước ở thành phố tại Trung Quốc về cơ bản đã bão hòa nhưng ngành xử lí nước thải lại chưa có không gian phát triển mạnh. Trước mắt, thị trường tài nguyên nước vẫn đang trong giai đoạn phân tán. Trong sức ép nhu cầu lớn, chúng ta có thể nắm chặt cơ hội, đây chính là sự thách thức lớn. Ngành tài nguyên nước đẩy nhanh thị trường hóa sẽ tạo thành khả năng khuếch trương quy mô, chỉ khi thị trường phân tán, mở rộng thị trường thì những xí nghiệp mới như chúng ta mới có thể chiếm lĩnh được vị trí chủ đạo.
Cô mở to mắt nhìn mọi người, nhấn giọng, mỗi lời nói như có thêm sức cuốn hút lớn:
– Mà công ty Tai Weire chính là cơ hội của chúng ta! Chỉ cần chúng ta có thể hợp tác với công ty này, đưa kĩ thuật của bọn họ vào Trung Quốc, rất nhanh, chúng ta có thể nắm giữ thị phần ở Trung Quốc! Mười năm tới, đó chính là thời đại hoàng kim của Cố thị!
Bộ dáng của cô lúc này, thật giống như cô không chỉ gặp được cơ hội mà là đã hợp tác thành công, vẻ mặt và ngữ khí mang đậm khí phách của người có thể nắm vững mọi thứ trong tay. Nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy cô cuồng vọng, ngược lại lại khiến người ta tăng thêm động lực, tinh thần phấn chấn.
Nụ cười bên môi của Hoàng Thao càng thêm sâu sắc, anh vỗ tay đầu tiên, lập tức khiến những người còn lại cũng vỗ tay nhiệt liệt theo.
Cố Trường Khanh đứng trên bục, cũng không vì thế mà quá hưng phấn, kích động, cô mỉm cười thản nhiên, vẻ mặt bình tĩnh trầm ổn như thể mọi thứ đều trong dự kiến của cô.
Mạnh mẽ, tự tin, quả quyết, đây mới là Cố Trường Khanh đã từng trao đổi hiệp ước ngầm với anh ở Mĩ năm nào, đây mới là Cố Trường Khanh đã nhẫn tâm trói anh cả một đêm dài. Đây mới là Cố Trường Khanh dù biết con đường phía trước có rất nhiều nguy hiểm nhưng vẫn quyết đoán đi tới.
Cố Trường Khanh như vậy khiến anh mê muội.
Nhưng bỗng nhiên, Hoàng Thao cảm nhận thấy một ánh mắt sắc bén đang nhìn qua, Hoàng Thao thoáng quay đầu, đã thấy Brian ngồi đối diện đang nhìn mình, ánh mắt lạnh lùng phức tạp. Thấy anh nhìn qua, Brian lại coi như chẳng có chuyện gì mà chuyển mắt đi.
Hoàng Thao khẽ nhíu mày, cũng quay đầu qua chỗ khác, các cổ đông hiển nhiên là vô cùng hào hứng với kế hoạch của Cố Trường Khanh. Có mấy cổ đông đưa ra câu hỏi, Cố Trường Khanh đều trả lời rất tường tận. Càng khiến các cổ đông thêm tin tưởng.
Khổng Khánh Tường thấy Cố Trường Khanh được mọi người ủng hộ như vậy thì bắt đầu đứng ngồi không yên. Ông ta nhìn Cố Trường Khanh đứng trên bục, trầm giọng hỏi:
– Tổng giám đốc Cố, cô có niềm tin như vậy, hiển nhiên là rất chắc chắn. Cô muốn công ty dốc sức ủng hộ cô, kế hoạch này của cô cần rất nhiều tiền. Công ty chẳng những phải thực hiện những kế hoạch đã định sẵn mà rất nhiều hạng mục đang có cũng sẽ bị ảnh hưởng, nếu cô có thể thành công đương nhiên đây là điều tốt nhất, mọi người đều mong muốn như vậy. Nhưng…
Nói tới đây, Khổng Khánh Tường cười âm độc, lại nhìn về phía mọi người, trong giọng nói mang theo tính cổ động:
– Nhưng nếu cô thất bại thì sao? Công ty sẽ vì cô mà bị tổn thất, ai sẽ chịu trách nhiệm?
Tất cả mọi người đều nghe ra ý tại ngôn ngoại trong lời nói của Khổng Khánh Tường. Đây là ông ta đang ép Cố Trường Khanh lập “quân lệnh trạng” đương nhiên là nế kế hoạch thất bại sẽ tự động rời khỏi vị trí tổng giám đốc, nhưng đa số các cổ đông cảm thấy lời Khổng Khánh Tường nói không phải là không có ý, đều gật đầu tỏ ý tán thành, để Cố Trường Khanh đưa ra cam kết, có lẽ càng khiến cô có trách nhiệm, càng khích lệ cô hơn.
(Quân lệnh trạng: Thời xưa có kiểu viết giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh)
Cố Trường Khanh trầm mặt lại.
Quả nhiên, ông ta sẽ không để cho mình được thoải mái. Chỉ sợ dù cô có chịu gánh vác tất cả, ông ta sẽ vẫn ngấm ngầm làm chuyện xấu để phá hoại cô!
Há có thể để ông ta được như ý, há có thể để ông ta thành công!
Cố Trường Khanh nhìn Khổng Khánh Tường, nhướng mày, cười lạnh đáp:
– Chủ tịch, giờ là thời đại gì rồi? Còn có kiểu quân lệnh trạng đó sao? Thị trường thay đổi trong nháy mắt, cơ hội lướt qua nhanh chóng, không cố gắng nắm bắt thì ai biết được sẽ thành công hay không? Chẳng qua là cố hết sức mà làm. Chuyện do bản thân chúng ta quyết định mà thôi, ông gây áp lực cho người khác như vậy sẽ chỉ khiến mọi người cảm thấy bó chân bó tay. Nếu các nhà quản lí đều sử dụng cách thức này của ông, ai còn dám mạo hiểm thử thách? Trung quy trung củ cũng không hẳn là tốt. Nếu cứ như vậy, các xí nghiệp có thể phát triển được sao? Không thể không nói, bước đi này của chủ tịch đã quá lạc hậu rồi.
Những lời trách móc này làm cho Khổng Khánh Tường nhất thời nói không nên lời. Ông ta ngồi đó hừ hừ mấy tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi!
Hoàng Thao lại tiếp lời:
– Hơn nữa sự lo lắng của Chủ tịch có vẻ cũng dư thừa rồi…
Anh ngồi thẳng dậy, một tay gác trên tay vịn, một tay đặt trên bàn họp, người hơi nghiêng nghiêng, khóe miệng mỉm cười, nhìn qua trông nhàn nhã thoải mái nhưng vẻ mặt và ngữ khí lại khiến người ta cảm thấy bị ép bức.
– Tôi tin tổng giám đốc Cố sẽ làm chuyện này một cách chu đáo, bởi vì chúng tôi đề biết Tổng giám đốc Cố luôn rất coi trọng lợi ích của công ty và của các cổ đông, tin chắc điều này mọi người đều có thể cảm nhận được.
Các cổ đông nhớ tới lúc trước chuyện xấu nhà họ Cố bị tung ra, Cố Trường Khanh vì công ty, cho dù bị tủi nhục cũng không muốn làm lớn chuyện, sau khi cô lên nắm quyền cũng không vì quyền lợi cá nhân mà khuếch trương thế lực. Mọi người cũng cảm thấy lời nói của Hoàng Thao rất xác đáng.
– Không sai!
Đầu tiên Cố Trường Khanh nhìn Hoàng Thao bằng ánh mắt cảm kích, sau đó nói:
– Mặc kệ là làm gì, đều là chuyện tôi chắc chắn sẽ có kết quả thì mới có thể tiến hành. Tuyệt đối sẽ không gây ảnh hưởng lớn đến công ty và các vị cổ đông.
Cố Trường Khanh nhìn mọi người mỉm cười:
– Tôi không dám nói nhất định sẽ thành công nhưng tôi sẽ cố hết sức lực, vì Cố thị mà tranh thủ mọi cơ hội! Về phần mấy thứ như quân lệnh trạng…
Cố Trường Khanh nhìn Khổng Khánh Tường cười trào phúng:
– Thật sự quá vô nghĩa!
Các cổ đông đều vỗ tay tỏ ý ủng hộ, mặt Khổng Khánh Tường xanh mét.
– Nói rất đúng!
Lúc này Brian cũng mở miệng nói:
– Cơ hội luôn chỉ giành cho những người có chuẩn bị sẵn sàng! Tôi rất tán thưởng tinh thần cạnh tranh của tổng giám đốc Cố, cho dù lần này không thành công nhưng tôi tin, chỉ cần có tinh thần này, nhất định chúng ta sẽ có ngày phát triển rực rỡ.
Brian nói xong lại nhìn về phía Cố Trường Khanh, đôi mắt màu lam lấp lánh, vẻ mặt rất đặc biệt.
Bởi vì mọi người ủng hộ lại thêm Brian ra mặt, cuối cùng Hội đồng quản trị thông qua kế hoạch lần này. Tuy Khổng Khánh Tường vẫn là Chủ tịch nhưng lại chẳng thể làm gì hơn.
Sau khi tan họp, Khổng Khánh Tường rời đi, oán hận trừng mắt nhìn Cố Trường Khanh một cái, sự oán độc trong mắt khiến người ta thấy lạnh lòng. Cố Trường Khanh nhìn theo bóng dáng của ông ta, trong đầu hiện ra một suy nghĩ, ông ta rảnh rỗi để theo dõi mình như vậy, chẳng bằng kiếm cho ông ta chút việc mà làm? Quân cờ Khưu Uyển Di nằm trong tay cô cũng đã quá lâu rồi, đã đến lúc phát huy công dụng rồi đây…
Cô cười lạnh, rời khỏi phòng họp.
Lúc đi ra đụng phải Hoàng Thao đứng ở cửa. Cố Trường Khanh nhìn quanh, thấy không còn ai khác thì mới thấp giọng hỏi anh:
– Hoàng Thao, chẳng phải Hoa Nhã các anh cũng muốn giành cơ hội hợp tác lần này sao, một khi đã vậy sao anh còn giúp tôi?
Nếu Hội đồng quản trị không thông qua kế hoạch của cô, Hoa Nhã bọn họ chẳng phải cũng bớt được một đối thủ cạnh tranh rồi sao?
Hoàng Thao nghe cô nói xong, thoáng sửng sốt, nói thật, anh vốn không lo lắng đến vấn đề này, giờ được cô nhắc nhở, không khỏi nghĩ lại. Đúng thế, sao mình không nghĩ ra chuyện này?
Lập tức lại mỉm cười tự giễu. Có thể thấy, đàn ông một khi đã rơi vào lưới tình đều trở nên thật ngốc nghếch…
Cố Trường Khanh thấy anh lúc thì ngẩn người lúc thì cười, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt thì nhất thời khó hiểu, không khỏi kéo kéo ống tay áo của anh. Cười nói:
– Hoàng Thao, anh không sao chứ?
Hoàng Thao hít sâu một hơi, sau đó cúi đầu. Hai tay đút túi quần cười khổ, vẻ mặt bất đắc dĩ vô cùng.
Ánh mắt của anh thật sâu:
– Trước kia trong lúc không nắm rõ tình hình đã thất bại trên tay em một lần, giờ nghĩ lại vẫn thấy không cam lòng. Lần này tôi muốn đường đường chính chính so với em một lần, thế nào cũng phải để em thua trong tay tôi mới được.
Lời nói của anh tuy rõ ràng là khiêu chiến nhưng giọng nói trầm thấp như người tình nỉ non thủ thỉ khiến cho lời khiêu chiến của anh cũng trở nên đặc biệt thi vị.
Nhất thời Cố Trường Khanh không biết nên phản ứng thế nào.
Hoàng Thao nhìn vẻ mặt có chút xấu hổ của cô, nhẹ nhàng cười, đôi mắt xếch híp lại, khóe miệng cong cong thật đẹp khiến cho nụ cười của anh mang theo sự quyến rũ đầy tà mị, vô cùng động lòng người.
Anh cúi đầu, cười cười lướt qua người cô, đi về phía trước mấy bước rồi hơi xoay người, tư thái bình thản thoải mái như mẫu nam trên sàn diễn vậy.
– Này, còn ngây người ra cái gì? Tôi giúp em, chẳng lẽ emkhông định mời tôi ăn cơm?
(Mặt anh dầy quá anh ạ :)))))))) Suốt ngày bắt người ta mời cơm :)))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook