Thiên Kim Tiểu Thư Làm Tình Nhân
-
86: Trả Ơn Tô Mì H
- Anh đừng có mặt dày thế chứ?
....
- Vậy mặc lên thôi, hôm nay sẽ không động đến em?
Phải dỗ dành, thuyết phục, hứa hẹn, và ép buộc mãi cuối cùng Văn Văn cũng đành đồng ý yêu cầu của anh.
- Đ..được...
Cô đi vào phòng tắm, ngại ngùng mặc bộ váy vào.
Rồi hít một hơi thật sâu bước ra.
Việt chỉ tính vu vơ ghẹo cô nhưng không ngờ lại bị cô hớp hồn đến thế kia.
Cũng không hẳn là bộ váy mà chỉ là nội y và trang trí thêm vải thừa cho bắt mắt.
Bộ đồ mà đen thêm phần nổi bật làn da trắng nõn của cô.
Yết hầu chuyện động một cách khó khăn mà mạnh bạo.
- Được chưa...?
- Văn Văn!
Anh đến gần, giữ lấy khuôn mặt xinh xắn kia, cúi người hôn cô.
Văn Văn căn bản không tránh được anh, chỉ đành ôm anh lỡ bị ngã.
Hai thân thể dính lấy nhau từ phòng tắm lên đến giường mới luyến tiếc rời môi.
Việt cởi bỏ áo choàng tắm, toàn thân anh giờ đây hoàn toàn trần trụi khiến Văn Văn ngay lập tức quay mặt đi.
Cái phần thịt thừa kia đang căng cứng thế, sao cô dám nhìn chứ??
- Sao lại không nhìn? Không đẹp ư?
- Không phải...!Nếu nhìn...em sẽ muốn...
Nghe thế, Việt liền giữ khuôn mặt của cô, trao cô ánh mắt câu dẫn vào dục vọng.
- Em đã muốn chưa?
Giọng nói khàn khàn mà trầm ấm bủa quanh cô.
- Anh hứa không làm gì mà?
- Đâu thế được, anh phải trả ơn tô mì chứ!
Nói rồi anh cởi dần bộ đồ ngủ khơi dậy dục hoả của hai người.
Anh phủ lên môi cô nụ hôn để bắt đầu cuộc chơi.
Sau đôi môi căng mọng ướt át kia là vành tai.
- Bảo bối...!em mê người lắm đấy!
Và gặm tai cô khiến cơ thể bất giác run lên vì nhột.
- Bảo bối...!em muốn chưa??
Sang bên còn lại, anh lại thăm dò.
Văn Văn lúc này vẫn còn chút tỉnh táo, khó khăn mở lời từ chối, vì cô đang dần bị hành động của anh kích thích.
- Anh nói dối...!hưmm...
Anh vùi đầu vào cổ cô, để lại những dấu hickey đỏ chói trên nền da trắng sứ kia.
Bàn tay của anh không còn ngoan ngoãn nữa mà giờ đây còn hung hăng hơn trong phòng tắm, cởi áo cho cô, thơm lấy thơm để bầu ngực căng phồng này.
- Em đung đưa thế này là muốn câu dẫn anh ư?
Rồi anh mút lấy một bên đầu nhũ hoa hồng hào, bên còn lại thì vân vê, nhà nắn bầu ngực thành vô số kiểu hình mà anh tùy tiện làm.
Văn Văn không chịu nổi, cô bắt đầu thở dốc, toát mồ hôi hột.
Lâu lâu lại rên rỉ vài tiếng nhưng nhanh chóng tự mình chặn lại, cô ngại lắm!
- Mới thế này em đã phản ứng như thế rồi? Lần trước hưởng thụ hơn nhiều đấy~
- Lưu manh nhà anh...
Việt lướt qua vùng bụng phẳng lì tiếp tục di chuyển xuống vùng tam giác huyền bí.
Vừa hay bắt đầu một ngày mới, mọi thứ dần rõ ràng hơn trước mắt anh.
Văn Văn nhận thấy trời sáng, sẽ tạo điều kiện phô bày cơ thể của mình thì ngại ngùng che đi, cô ôm lấy đôi gò bông và khép chân mình lại.
- Sao lại khép chân?
Anh ta tách hai chân cô rộng ra, đặt lên hai bên vai mình, đầu anh vùi xuống, tìm hiểu vùng nữ tính bằng môi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
[Đồng Nhân Harry Potter] Drahar Nơi Ngã Rẽ Thời Gian
2.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3.
Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
4.
Mèo Cưng Của Anh
=====================================
Mỗi lần anh hôn vào, cô đều cảm nhận được một luồng điện chạy qua dây thần kinh, rùng mình tiết bạch dịch đầy xuống gra giường.
Gắng thở thật đều, lấy hơi và nói:
- Việt...!trời sáng rồi...!dừng lại đi..
hưmm
- Chẳng phải tối qua chúng ta không ngủ sao?
Văn Văn nằm phía trên cảm nhận bản thân đã vô cùng ướt át, lúc nãy tắm đều là vô nghĩa hết rồi.
Lý trí cũng dần dần cạn kiệt vì những nụ hôn của Việt.
- Cảm thấy sao?
Anh quay lại hôn lên trán cô, không quen lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt.
- Việt...!em mệt rồi...
- Vậy em muốn làm ngay sao?
- Kh...
Chẳng đợi câu trả lời từ cô, anh đi xuống giường, lấy trong tủ ra chiếc bao mỏng, đeo vào cho cậu nhỏ của mình.
Kéo cô xuống đuôi giường, đặt cô vuông góc với giường và nền đất.
Tư thế này cũng quá mất mặt rồi...!Không chần chừ đâm thẳng vào, hoà hợp với cô.
- Ahhh~ha...
Giường khẽ động đây những thanh gỗ bắt đầu lên tiếng...
Không chịu nỗi, cô rên lên, nó đau...!mà cũng rất thích...!Cảm giác khó tả mà trước giờ cô chỉ mới một lần trải nghiệm.
Lần này không chút men cồn nào khiến cho cảm nhận chân thực hơn hết.
Việt nổi hết cả gân xanh, nhắm mắt hưởng thụ.
Nơi này thật ấm áp, nó liên tục co bóp anh, cho anh những cảm xúc của người đàn ông thực thụ..
Nơi này thật trơn, tuy hơi khó khăn khi ra vào nhưng anh cố hết sức để thoả mãn mình nhất.
Chả còn lo lắng người con gái phía trước đang vừa đau vừa sướng kia, anh như một dã thú, đang một mình tận hưởng khoảnh khắc khoái lạc này.
Anh gầm nhẹ, phóng hết tinh hoa của mình ra nhưng lại bị chặn lại khiến bản thân tức tối vô cùng.
Việt rút ra, cho cô thời gian thở lại sức.
Còn mình bỏ áo giáp ra, thay cái mới vào.
Anh bế cô lên giường lại, âu yếm hôn cô, xoa dịu nỗi đau.
Cô chưa kịp hoàn hồn vì sự khủng bố của cậu nhỏ kia lại run người vì những nụ hôn mát lạnh của anh trên da thịt của mình.
Rồi cô cảm nhận nơi đó luôn có thứ đấy ra đẩy vào liên tục.
Đôi lúc chạm qua giới hạn khiến cô đau nhói, cấu mạnh vào vai anh.
Những vết cấu tuy đau, đỏ chói những vết máu nhưng Việt không hề cảm nhận được.
Cảm giác chìm đắm trong dục hoả này thật chết người.
- Thích không?
- Hưm...!đau..
- Gọi tên anh đi...
- Việt~ đừng...
- Em cũng rất hưởng thụ đấy...
- Ha~ nhẹ...!nhẹ thôi...
Mãi một lúc sau, anh lại rút ra, thay lại cái bao mới.
Dù đã thấm mệt nhưng cảm giác này...!anh muốn tận hưởng mãi.
Quay lại nhìn thì Văn Văn đã thiếp đi rồi.
Thương cho người con gái nhỏ bé, anh đành kiềm hãm bản thân, bế cô vào nhà tắm rửa người.
Thế mà không hiểu sao, rửa tận đến lúc lâu sau mới ra.
Căn phòng một lúc lâu như thế vẫn ngập mùi đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau.
Chiếc giường ấm áp hơn bao giờ, gra giường đã nhăn nhó không còn nguyên vẹn như hôm trước, trên sàn thì quần áo ngổn ngang, có hai gói đã được dùng, anh cũng vứt ở đó..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook