"Bắc Minh Cảnh tôi hận anh."

Trong căn phòng tân hôn lộng lẫy, đôi nến đèn cầy sáng rực soi lên gương mặt đẫm nước của người thiếu nữ.

Đôi chân Khương Ái thiếu đi lực chống đỡ chao đảo lùi về sau, đối diện với cô là thần sắc lạnh lẽo của người chồng mới cưới Bắc Minh Cảnh.

Còn đâu những ngọt ngào ân cần, khi cô nhận ra tất cả chỉ là giả dối thì đã quá muộn.

Món quà tân hôn mà anh ta luôn miệng nói sẽ tặng cho cô hóa ra lại là khiến cô tan cửa nát nhà.

Chỉ mới đây thôi, cô còn hạnh phúc trong những lời chúc mừng của mọi người, vậy mà đùng một cái váy cưới biến thành áo tang.

Mẹ mất, bố vào tù, từ một tiểu thư có mọi thứ trong tay rơi xuống tận cùng xã hội, mà cô chính là kẻ tội đồ dẫn sói vào nhà.

Khương Ái cười chua chát: "Bắc Minh Cảnh bao giờ thì anh ra tay giết tôi?"

"Giết chết cô?" Bắc Minh Cảnh cười điên loạn:

"Sao có thể? Tôi còn phải giữ cô lại để giày vò, nợ cha con trả cô chưa nghe qua sao?"

Khương Ái cả kinh, nợ cha con trả? Ý hắn là sao? Ruốt cuộc giữa cha cô và hắn có mối thù gì?

"Minh Cảnh."

Khương Ái khe khẽ gọi tên hắn ta, đây là lần cuối cô gọi hắn như vậy.

Cái tên gắn liền với bao nhiêu cung bậc cảm xúc. Cái tên dạy cô biết yêu, cũng dạy cô thế nào là tuyệt vọng.

Đến đây thôi, đủ rồi đoạn đường tiếp theo quá mệt mỏi cô không còn sức để bước tiếp nữa, hèn nhát cũng được mà yếu đuối cũng chẳng sao.

"Nhưng tôi mệt rồi, không muốn tiếp tục để anh tùy ý chơi đùa nữa."


Khương Ái cười rộ lên, từng đoạn ký ức dần nhạt phai theo dòng nước mắt.

Cô vung tay làm vỡ bình cắm hoa trên tủ đầu giường, sau đó nhanh chóng nhặt mảnh sứ sắc nhọn lên hướng thẳng chiếc cổ nhỏ bé kéo một đường thẳng tắp.

Khi Bắc Minh Cảnh nhận ra việc Khương Ái muốn làm, thì mảnh vải trắng trước ngực cô đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Hắn ta chẳng những không hối hận về việc mình đã làm, ngược lại còn tức giận vì cô không nghe lời.

Hắn ta gần như gằn lên: "Người đâu gọi bác sĩ."

Rồi chậm chạp đi đến chỗ Khương Ái, ở vị trí trên cao hạ tầm mắt nhìn cô trong cơn quằn quại thoi thóp:

"Khương Ái ai cho phép cô tự ý chết? Nhớ cho tôi nếu cô dám chết mạng Khương Chiến tôi không đảm bảo."

Lúc này đôi mắt Khương Ái đã nhòe đi, cái chết đáng sợ lắm sao? Không với cô nó còn dễ chịu hơn cả phải tồn tại.

Dần dần Khương Ái cảm nhận được cơ thể mình nhẹ bẫng, mọi đau đớn dần tan biến.

Nơi cửa sổ phát ra ánh hào quang rực rỡ, nụ cười ấm áp của mẹ hiện hữu.

Bà tới rồi, tới đón cô, rất nhanh thôi một nhà ba người lại được đoàn tụ.

Khóe miệng Khương Ái dương lên, cánh tay nhẹ nâng nắm lấy bàn tay mẹ.

Mẹ cô dịu dàng mỉm cười, dắt cô đi lên những bậc thang nhưng đến khi tới cánh cửa đồng lại dừng bước.

"Khương Ái con gái của mẹ đừng khóc, rồi một ngày nào đó mẹ con ta sẽ gặp lại nhau, nhưng không phải vào lúc này, con phải tiếp tục sống, sống thay phần cha mẹ."

Thanh âm của mẹ rất nhẹ, nhẹ tựa bài hát ru trưa hè, Khương Ái không muốn xa mẹ, cố níu lấy bàn tay lạnh ngắt ấy: "Mẹ đừng bỏ con, xin hãy cho con theo mẹ."


Mẹ cô cười ấm áp lắc đầu, cánh môi bà mấp máy nói ra những câu từ không rõ ràng, rồi cô bị một cơn gió lớn thổi bay, cách xa mẹ tới hàng dặm.

"Mẹ ơi."

Khương Ái nức nở gào thét thảm thiết, cố gắng vùng vẫy nhưng chẳng được.

Cuối cùng cô choàng tỉnh, khung cảnh quen thuộc xung quanh làm cô mất hết mọi hy vọng.

Thì ra tự do đó chỉ là hão huyền, quanh đi quẩn lại vẫn là căn phòng tân hôn thương đau này.

Khương Ái chống đỡ cơ thể nặng nề ngồi dậy, bất chợt trên cổ truyền đến cơn đau dữ dội, cô nhớ ra điều gì đó vội đưa tay sờ lên cổ mình, phát hiện lớp băng dày bịch quấn quanh, chẳng trách cô lại thấy ngộp thở như vậy.

Khương Ái cười khẩy một tiếng, Bắc Minh Cảnh đúng là nói được làm được, chân trời góc bể kể cả quỷ môn quan cũng không buông tha cho cô.

"Tiểu Thư."

Vào lúc này nơi ban công bỗng vang lên tiếng gọi khẽ, Khương Ái không dám bật điện kinh động đến đám người ngoài kia, trong bóng đêm mò mẫm ra cửa.

"Chú Lâm...?"

Cô sững sờ nhìn vào người trước mặt, không ngờ còn có thể gặp lại chú Lâm, người đã theo bố cô nhiều năm ở đây.

Trong cuộc phản loạn tranh giành quyền kia, hầu hết thuộc hạ theo bố cô đều đã bị Bắc Minh Cảnh tàn nhẫn giết hại, trốn thoát được quả thật là rất may mắn...

"Tiểu thư không có nhiều thời gian, đi khỏi đây rồi nói sau." Lâm Mộc gấp gáp kéo tay Khương Ái đi về phía lan can, ở đó có một chiếc dây thừng, ông cầm lên buộc quanh bụng cô:

"Không cần sợ có chú."

Khương Ái gật đầu, tin tưởng thả người xuống không trung. Cô dù sao cũng là con gái lão đại khét tiếng, chút bản lĩnh này cô có.


Lâm Mộc cẩn thận di chuyển sợi dây trong tay, chờ khi Khương Ái tiếp đất an toàn mới leo xuống.

Hai người không ai bảo ai, nắm bắt thời giờ mau chóng chạy ra cổng, nhưng khi chạm vào ổ khóa lại nhận ra mật khẩu đã bị đổi.

"Khương Ái trốn rồi, mau đuổi theo." Cùng lúc tiếng người thúc giục nhau thông qua bộ đàm vang inh ỏi, Lâm Mộc ngước nhìn cánh cổng cao chót vót thúc giục:

"Tiểu thư chèo lên đi, cho dù có nghe được gì cũng đừng quay đầu lại."

"Chú Lâm." Khương Ái không khỏi sợ hãi:

"Chú định làm gì? Không được chú cháu mình cùng đi."

"Tiểu thư tôi đưa cô được tới đây thôi, chân tôi không đi nổi nữa rồi."

Khương Ái nghe xong liền nhìn xuống chân Lâm Mộc, có ánh sáng chiếu tới cô mới thấy được đôi chân chằng chịt vết thương của ông ấy.

Lâm Mộc chú thật ngốc, đáng lẽ đã tránh được một kiếp sát thân, còn nguy hiểm tới cứu cô làm gì? Mạng nào mà chẳng là mạng? Cô không muốn vì mình mà thêm một người nữa ra đi.

"Tiểu thư đi nhanh đi, hãy cứ chạy nhanh về phía trước đừng tin tưởng bất kỳ ai." Lâm Mộc nói xong từ bên hông rút ra hai khẩu súng, xả đạn về đám người đang đuổi tới.

Khương Ái gạt đi giọt nước mắt trên khóe mi, nhảy lên bắt lấy thanh sắt ngang trên cửa.

"Phằng..."

Thời khắc chân Khương Ái chạm đất cũng là lúc Lâm Mộc buông bỏ gắng gượng, trút bỏ hơi thở cuối cùng.

"Chú Lâm tạm biệt."

Trên bầu trời lại có thêm một vì sao tỏa sáng, soi lối con đường gian truân của Khương Ái.

Tòa biệt thự trên núi vốn là nơi phong cảnh hữu tình, nay trở thành chướng ngại giảm đi khả năng thoát thân.

Không còn Lâm Mộc cản trở, chẳng mấy chốc đám người kia sẽ đuổi kịp, Khương Ái nhìn con dốc dài đằng đẵng, rồi xuyên xuống cánh rừng thông.

Một tiểu thư ngậm thìa vàng, được cha mẹ bao bọc từ nhỏ tới lớn, nay đùng một cái chịu khổ, thân mang vết thương, cỏ cây chẳng thương tiếc đua nhau chà đạp.


Mưa rơi rồi, mỗi lúc lại thêm nặng hạt, vậy cũng tốt có thể rửa trôi mùi máu tanh tưởi trong không khí.

Khương Ái nghe lời dặn của Lâm Mộc không ngừng tiến về phía trước, không rõ đi mất bao lâu ánh sáng đèn đường phản chiếu trong tròng mắt.

Thanh âm còi xe huyên náo cùng đèn pha sáng rọi làm đầu óc Khương Ái quay cuồng, hai chân mềm nhũn ngã nhào xuống lòng đường.

"Kít..."

Chiếc xe đen phanh gấp, người tài xế bình tĩnh mở cửa xuống xe kiểm tra.

Ông ta nâng người Khương Ái lên, dường như đối với cô cực kỳ quen mắt, hô lên:

"Ông chủ là cô Khương Ái."

Người đàn ông sắc thái thâm trầm trong xe nghe vậy liền cau mày, một cái liếc mắt cũng keo kiệt, ngữ điệu ghét bỏ nói:

"Mặc kệ cô ta, lái xe đi."

Mệnh lệnh đưa ra lái xe không thể không nghe, ông ta buông Khương Ái ra chuẩn bị đứng dậy thì bị cô níu lại.

"Xin hãy giúp tôi." Giọng nói Khương Ái khàn đặc, khó khăn lắm mới bật ra được mấy câu.

"Cô Khương tôi chưa đủ khả năng đó, trừ khi ông chủ." Vị lái xe già thương xót cho Khương Ái, trái lệnh nói thêm vài lời.

Khương Ái hiểu nhưng tình thế cấp bách cô buộc phải nhờ vả ông ấy đỡ cô đến trước mặt người kia cầu khẩn:

"Anh cho tôi đi nhờ một đoạn, chỉ cần qua khỏi chỗ này thôi."

Cửa kính hạ xuống, nửa gương mặt chủ nhân chiếc xe lộ diện, hơi thở băng giá bao lấy Khương Ái:

"Đừng mơ, tôi không muốn mang tội danh bắt cóc vợ người khác."




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương