Thiên Kim Thật Là Một Đại Lão
Chương 30: Thu Nhận Gia Tiên

Hoàng đại nương tử cũng nhìn ra Hứa Chiêu buông lỏng, nó biến thành hình người, vòng đến phía sau Hứa Chiêu, cẩn thận đấm đấm bả vai cho cô: “Đương nhiên hợp pháp. Tổ tông của ta năm đó chính là danh kỹ thanh lâu, vô số công tử ca đưa vàng bạc châu báu cho ngài, có thể so với tổ tiên tiểu hồ ly tinh nổi tiếng hơn nhiều. Tiểu hồ ly tinh mỗi ngày thổi phồng nó có huyết mạch Đát Kỷ, cũng không nghĩ, Đát Kỷ chính là Cửu Vĩ Hồ, một hồ ly bình thường như nó, cũng dám lên mặt trăng ăn vạ.”

Hoàng đại nương tử xác thật rất thời thượng, chuyện lên mặt trăng ăn vạ cũng biết.

Hoàng đại nương tử lại xem thường hồ ly tinh đối thủ cũ vài câu, đem đề tài quay lại chủ đề Gia Tiên: “Đại sư, ngươi rốt cuộc có đáp ứng thu ta làm Gia Tiên hay không?”

Nó đem đầu dựa vào trên vai Hứa Chiêu, thiên kiều bá mị mà phun khí.

Đúng như lời nó nói, chồn cũng không thể kém hơn hồ ly tinh bao nhiêu.

Ngay cả Hoàng Mao vẫn luôn sợ hãi nó đều nhìn ngây người.

Diệp Cẩn Ngôn không hề phản ứng, anh bị biểu tình của Hứa Chiêu hấp dẫn, cảm thấy tiểu quỷ nghèo đặc biệt thú vị. Trong chốc lát nhíu mày, trong chốc lát mỉm cười, trong lòng không biết đang lo lắng cái gì.

Hứa Chiêu châm chước trong chốc lát: “Ngươi thật sự có thể tự mình nuôi sống chính mình? Không cần ta cung phụng?”

Hoàng đại nương tử biết Hứa Chiêu nói như vậy đó là đã đáp ứng rồi, nó vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “Đương nhiên, đồ vô dụng này cùng bọn nhãi con vẫn luôn dựa vào ta nuôi dưỡng.”

Hoàng Nhị nương tử bị Hoàng đại nương tử kêu là đồ vô dụng giận mà không dám nói gì, xác thật là sự thật, nó không chỉ đánh không lại Hoàng đại nương tử, cùng bọn nhãi con cũng đều dựa vào Hoàng đại nương tử nuôi.

Hứa Chiêu nhả ra: “Được, về sau ngươi chính là Gia Tiên của ta.”

Hoàng đại nương tử vui mừng lộ rõ trên nét mặt, làm Gia Tiên trên danh nghĩa cũng phi thường vui vẻ.

Hoàng đại nương tử chỉ là Gia Tiên trên danh nghĩa, không cần Hứa Chiêu cung phụng, nhưng Hứa Chiêu cũng không thể không tỏ vẻ, cô từ trong cặp sách móc ra bùa bình an đưa cho Hoàng đại nương tử.

Hoàng đại nương tử ngây ngẩn cả người, thiên sư cho yêu quái bùa bình an, tổng cảm thấy quái quái, nó hốt hoảng tiếp nhận.

Diệp Cẩn Ngôn nhìn bùa bình an quen thuộc, nghĩ đến mấy tấm bùa bình an kia bị anh ta cẩn thận cất giữ, không còn lời gì để nói. Bùa bình an của Hứa Chiêu là sản phẩm sản xuất dây chuyền, gặp người liền phát sao?

Diệp Cẩn Ngôn cười một tiếng, cảm thấy tiểu quỷ nghèo làm chuyện gì thì anh ta đều không cảm thấy ngoài ý muốn.

Nghe được Diệp Cẩn Ngôn cười, Hứa Chiêu có chút xấu hổ.

Cô thu Gia Tiên, không chỉ không cung phụng, còn muốn Gia Tiên cung phụng, xác thật ít có người như vậy.

Diệp Cẩn Ngôn biết điều không nhắc đến đề tài Gia Tiên, mà nói tới chuyện Hứa Chiêu cảm thấy hứng thú: “Hứa đại sư, ngươi lại cứu ta thêm một lần, ta phải cảm ơn ngươi cho thật tốt.”

Hứa Chiêu đang xấu hổ nghe được Diệp Cẩn Ngôn nói tới lời cảm ơn nháy mắt có tinh thần. Hôm nay tài vận xác thật không tồi, trước có chồn đưa tài, sau có kim chủ ba ba đưa tài.

Hứa Chiêu học bộ dáng lừa dối người của Hứa Quan Nguyệt, giả bộ, khiêm tốn nói: “Chuyện nên làm, chuyện nên làm.”

Tay lại thành thật mà sờ di động trong cặp sách, cô mới vừa mua di động, còn chưa thử chuyển khoản qua di động đâu.

Nhìn đôi mắt Hứa Chiêu lấp lánh ánh sáng, Diệp Cẩn Ngôn sao có thể đoán không ra tâm tư cô. Diệp Cẩn Ngôn cố ý trêu cợt: “Chờ rảnh rỗi, ta mời Hứa đại sư ăn bữa cơm.”

Hứa Chiêu tươi cười phai nhạt, ở trước mặt kim chủ ba ba không nên biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể hạ xuống mà trả lời một tiếng: “Được.”

Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô dạng này vừa tức giận vừa buồn cười, anh ở trong mắt Hứa Chiêu thật sự chỉ là một kim chủ ba ba sao? Cùng nhau trải qua hai lần nguy hiểm, bọn họ hẳn là xem nhau như bạn bè đi.



Diệp Cẩn Ngôn dừng một chút, với anh là nguy hiểm, đối với Hứa Chiêu thật đúng là không phải nguy hiểm.

Anh ta không suy nghĩ sai, ở trong mắt Hứa Chiêu, anh là một cái đèn có ánh sáng tím lấp lánh, so với đèn tụ quang còn loá mắt.

Diệp Cẩn Ngôn gia cảnh giàu có, lại có năng lực, trừ bỏ thể chất đặc thù, thường xuyên đi ra bên ngoài gặp quỷ, vẫn luôn xuôi gió xuôi nước. Anh nhìn qua cũng không lạnh nhạt, ngày thường cũng sẽ cùng người khác nói giỡn, nhưng thực tế tính tình lại cao ngạo xa cách, nếu những người khác đối với anh ta như vậy, đem anh ta trở thành kim chủ, Diệp Cẩn Ngôn sợ là đã sớm phủi tay không làm.

Nhưng Diệp Cẩn Ngôn đối với tiểu quỷ nghèo có độ chịu đựng rất cao, thấy bộ dáng cô rối rắm còn cảm thấy đáng yêu, không đành lòng khó xử cô, nói ra chuyện Hứa Chiêu muốn nghe nhất: “Vì cảm ơn Hứa đại sư đã cứu ta, ta muốn chuẩn bị cho Hứa đại sư một phần thù lao.”

Hứa Chiêu đang ủ rũ nghe được lời này, thần sắc sinh động.

Cô thử mở miệng: “Mười vạn tệ?”

Hứa Chiêu hiện giờ lá gan lớn, ăn uống cũng lớn, dám trực tiếp mở miệng muốn mười vạn.

Tin tưởng cho dù lại qua mười năm, cô cũng có thể nhớ kỹ lần đầu tiên cùng Diệp Cẩn Ngôn gặp gỡ, đây chính là kim chủ ba ba có thể một lần lấy ra mười vạn tệ.

Diệp Cẩn Ngôn lắc lắc đầu.

Hứa Chiêu có chút thất vọng: “Một vạn cũng được.”

Từ nơi đó của Hoàng Nhị nương tử đem Diệp Cẩn Ngôn cứu ra, xác thật không phí công phu.

Diệp Cẩn Ngôn lại lắc lắc đầu, cười nói: “Hứa đại sư, khả năng ngươi không biết, hôm nay công ty Đông Húc vừa mới thu mua một công ty trò chơi khác, giá trị bản thân của ta đã tăng gấp đôi, hiện tại mạng của ta không ngừng lại ở mười vạn tệ.”

Quyết định, về sau màu tím chính là nhan sắc cô thích nhất.

“Giá trị bản thân của ta đã tăng gấp đôi, lúc này có thể cho ngươi hai mươi vạn.”

Hai mươi vạn, cho cũng quá nhiều đi.

Nghĩ đến Tư Nguyên hòa thượng nói Diệp Cẩn Ngôn cùng Phật có duyên, Hứa Chiêu muốn nói cho toàn thế giới, Diệp Cẩn Ngôn cùng cô có duyên. Về sau mạng của Diệp Cẩn Ngôn chính là do cô bảo vệ, cái nào quỷ hoặc là yêu dám thương tổn Diệp Cẩn Ngôn, chính là cùng cô đối nghịch.

Sau khi nhìn thấy tin nhắn tiền trong tài khoản tăng, Hứa Chiêu còn đang hoảng hốt.

Thanh âm kêu cứu của Hoàng Mao đánh thức cô: “Đại sư, cứu mạng a, ta sắp bị bọn chồn nhãi con đè chết.”

Hoàng đại nương tử bị sự lợi hại của Hứa Chiêu thu làm Gia Tiên, chồn nhãi con không hề sợ hãi Hứa Chiêu, một đám phóng túng lên, hi hi ha ha mà chơi đùa ở trong nhà.

Hoàng Mao bị trói ở trên ghế chính là món đồ chơi tốt nhất của bọn nó.

Có tiểu chồn nhảy đến trên đầu Hoàng Mao, cũng có tiểu chồn nhảy đến trên vai Hoàng Mao, Hoàng Mao bị đông đảo chồn nhãi con chôn kín mít.

Chúng nó không chỉ nặng còn thối.

Hoàng Mao ngay từ đầu còn dám ỷ vào Hứa Chiêu dám cùng Hoàng đại nương tử kêu gào, nhưng hiện giờ tiểu chồn nhãi con cùng Hứa Chiêu đã là người một nhà, Hoàng Mao cũng không dám quá mức đắc tội bọn chồn nhãi con, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất hướng Hứa Chiêu cầu cứu.

Nhìn thấy Hoàng Mao cùng tiểu chồn nhãi con hòa hợp nhất thể, Hứa Chiêu xấu hổ mà ho khan một tiếng, làm nhóm tiểu chồn từ trên người Hoàng Mao rời đi, giải cứu Hoàng Mao sắp bị đè chết.



Từ sau khi Hứa Chiêu vào cửa lão quỷ vẫn luôn không có cảm giác tồn tại lại phát ra thanh âm kêu cứu, nhóm chồn nhãi con lúc đầu Hoàng Nhị nương tử mang theo bên người đang ghé vào trên người nó chơi ruột của nó. Chồn quả nhiên là sinh vật tính tà, Hứa Chiêu tuy rằng không có thói quen ở sạch, nhưng cũng sẽ không cho phép hành vi như vậy: “Hoàng Nhị nương tử.”

Hoàng Nhị nương tử nghe được thanh âm Hứa Chiêu liền biết cô tức giận. Nó chột dạ đem chồn nhãi con từ trên người lão quỷ chạy xuống, thật cẩn thận tiến đến bên người Hứa Chiêu giải thích: “Chúng ta trước kia không như vậy, vì cảm thấy trên người lão quỷ giống như có thứ gì hấp dẫn chúng ta.”

Hứa Chiêu đi đến bên người lão quỷ, cô phát giác trứng ở trong cặp sách hơi hơi nóng, lần này là lần đầu tiên trứng chủ động nóng lên.

Chẳng lẽ lão quỷ thực sự có vấn đề?

Không chờ Hứa Chiêu suy nghĩ, lão quỷ khóc sướt mướt: “Đại sư, ta quá thảm, bọn chồn cũng quá khi dễ quỷ, không chỉ đem ta cột vào nơi này, còn đem ta trở thành món đồ chơi, ta cũng là quỷ có uy tín danh dự trong phạm vi mười dặm, chuyện này làm cho ta còn mặt mũi nào thấy mặt khác quỷ a?”

Hứa Chiêu vỗ vỗ đầu lão quỷ: “Nói chuyện cho đàng hoàng, thành thật công đạo, hôm nay có phải ngươi ném dao phay xuống đất hại người hay không?”

Lão quỷ không nghĩ tới Hứa Chiêu còn biết chuyện dao phay hại người, không khóc, trộm liếc Hứa Chiêu vài lần: “Chuyện này cũng không thể trách ta, bọn họ muốn tới chiếm phòng ở của ta, ta không thể làm cho bọn họ như nguyện.”

“Tại sao lại là phòng ở của ngươi, ta có giấy tờ bất động sản.” Nói chuyện chính là Trương Hiền vừa mới đi vào trong phòng, anh ta sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên rất sợ hãi, nhưng chuyện liên quan đến phòng ở của mình, cho dù đối phương là quỷ, anh ta cũng muốn tranh luận.

Sau khi giải quyết chuyện của Hoàng đại nương tử, Hứa Chiêu liền phát tin tức cho Tần Thâm, nói cho anh ta chuyện phòng 1801 đã giải quyết.

Tần Thâm, Trương Hiền cùng Mã Tiểu Cát đều chờ ở cách đó không xa tòa nhà số 4, bọn họ nhìn xa xa thấy trong phòng 1801 thường thường có ánh sáng xanh, ánh sáng đỏ lập loè, trong lòng khẩn trương.

Đặc biệt là Tần Thâm có lòng trách nhiệm rất nặng càng hận không thể vọt vào, nhưng nghĩ đến chính mình chỉ là người thường, cũng không dám đi vào cho Hứa Chiêu thêm phiền. Nôn nóng chờ đợi, rốt cuộc nhận được tin tức của Hứa Chiêu.

Tần Thâm trực tiếp đi về phía phòng 1801, anh ta căn bản không muốn mang Trương Hiền cùng Mã Tiểu Cát tiến vào. Nhưng Trương Hiền kiên trì, còn mạnh mẽ lôi kéo Mã Tiểu Cát.

Tần Thâm bất đắc dĩ chỉ có thể mang theo bọn họ đi vào.

Tần Thâm quan tâm Hứa Chiêu nên không có chú ý tới, thời điểm anh ta đi về phía phòng 1801, dưới bụi hoa tòa nhà số 4 có bóng ma màu đen chợt lóe mà qua.

Sau khi đi vào phòng, ba người đều ngây dại.

Tần Thâm còn tốt, anh là cảnh sát nhân dân từng ngồi qua xe buýt quỷ, gặp qua Bạch Xà yêu, đi qua Nguy Quản cục, rất nhanh liền khôi phục trạng thái bình thường.

Trương Hiền, Mã Tiểu Cát tuy trải qua chuyện dao phay hại người, nhưng chính mắt nhìn thấy một phòng chồn cùng lão quỷ cột vào quan tài, hai mắt vừa lật thiếu chút nữa té xỉu.

Bất quá Trương Hiền hồi phục rất nhanh, bởi vì anh ta nghe được lão quỷ nói phòng ở là của nó.

Chuyện khác đều có thể nhẫn, vấn đề chủ quyền phòng ở không thể nhẫn, Trương Hiền lập tức liền phản bác, còn lấy ra giấy tờ bất động sản luôn mang theo bên người, không màng chuyện sợ hãi lão quỷ, giơ lên trước mắt lão quỷ: “Ngươi nhìn cho thật kỹ, đây là giấy tờ bất động sản, còn có con dấu.”

Lão quỷ cũng không thèm liếc mắt một cái nhìn tới giấy tờ bất động sản, chỉ tự mình nói: “Đồ vật kia của ngươi ở chổ ta là đồ vô dụng, chủ nhân nơi này tự mình đón ta trở về, không thấy hủ tro cốt của ta đều tại đây sao?”

Trong phòng bị Hoàng đại nương tử làm ảo thuật, cho nên bọn họ mới có thể nhìn thấy lão quỷ nằm ở trên quan tài. Hiện giờ bị lão quỷ vạch trần, quả nhiên nhìn thấy bên chân lão quỷ trên bàn có một hủ tro cốt bằng đá.

“Thiếu đạo đức, quá thiếu đạo đức, Trần Quan Văn đem nơi này trở thành âm trạch, dùng để đặt hủ tro cốt.”

Mã Tiểu Cát biểu tình khó coi, Trần Quan Văn chính là chủ phòng cũ đã bán phòng ở cho Trương Hiền.

Trần Quan Văn là đàn ông trung niên cỡ 50 tuổi, trên mặt thường xuyên mang nét cười, nhìn qua hàm hậu thành thật, lúc nói giá cả cũng dễ nói chuyện. Mã Tiểu Cát làm người môi giới lâu như vậy, cũng không nhìn ra ông ta có chuyện che giấu.

Trương Hiền sắc mặt càng khó coi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương