Thiên Kim Thật Là Lão Đại
-
Chương 4
Chính Nhất phái ở Hoa Hạ cũng rất nổi danh, bất kể là bắt quỷ, xem phong thủy, hay là xem bói, cái gì cũng có thể kiếm ra tiền, đây là lần đầu tiên Dương Sĩ Kỳ thấy một thiên sư lo lắng về tiền bạc.
Vẻ mặt của hắn ta hơi thay đổi:
“ Minh Trần đã làm rất nhiều điều ác, hắn đã được treo thưởng nhiều ngày. Đạo hữu đã bắt được Minh Trần, là có thể lấy được khoản tiền thưởng này.” Thấy hai mắt Hứa Chiêu phát sáng, Dương Sĩ Kỳ cười nói: “ Sư phụ tôi luôn thưởng thức thiên tài, nếu đạo hữu cùng tôi quay về Chính Nhất phái, sư phụ có thể phá lệ thu cô làm đồ đệ.”
Thiên phú của Hứa Chiêu tốt đến không ngờ,
Ở Chính Nhất phái, nam thiên sư chiếm đa số, có rất ít nữ thiên sư, bất quá Dương Sĩ Kỳ cảm thấy có một sư muội dung mạo xinh đẹp thiên phú xuất chúng cũng không tệ.
Dương Sĩ Kỳ có chút xấu hổ.
Nếu là thiên sư khác nghe được có cơ hội được sư phụ Dương Sĩ Kỳ thu làm đồ đệ, sợ là lập tức đáp ứng, nhưng Hứa Chiêu hoàn toàn không đem chuyện thu đồ đệ để vào trong lòng. Cô chỉ để ý đến hắn nói có tiền thưởng, Hứa Chiêu hào hứng bừng bừng: “Tiền thưởng là bao nhiêu tiền?”
Dương Sĩ Kỳ không nghĩ tới lực chú ý của Hứa Chiêu lại ở trên tiền thưởng, khô khan nói: ” Không nhiều lắm, năm vạn tệ……..”
Còn không có chờ hắn nói xong, đã thấy Hứa Chiêu vỗ tay, mặt mày hớn hở, một bộ như chưa từng trải việc đời: “ Quá tốt rồi, có những năm vạn tệ.”
Hứa Quan Nguyệt cũng đứng lên, chống gậy dành cho người mù, cao hứng an bài việc dùng năm vạn tệ:
“ Tiền này đến quá kịp lúc rồi, mái nhà của chúng ta dột lâu rồi, cuối cùng cũng có tiền sửa sang lại. Heo nuôi ở sau núi lần trước bị ngã gãy chân cuối cùng cũng có thể mua con mới….. còn có thể làm lộ phí cho con đi Bắc Kinh.”
Vốn dĩ Hứa Chiêu đang cao hứng sau khi nghe được câu cuối cùng của Hứa Quan Nguyệt, ý cười từ từ thu lại.
Mặc dù Hứa Quan Nguyệt không nhìn thấy, nhưng không cần nhìn cũng biết cô đang nghĩ gì, thở dài một hơi, thay đổi bộ dáng không đứng đắn vừa rồi:
“ Dù sao cũng là cha mẹ ruột của con, con vẫn nên đi xem sao.”
Ông đứng đắn được vài phút lại nhanh chóng lộ ra nụ cười đắc ý: “ Mà sư phụ đã bấm quẻ rồi, chuyến này con đi là phát tài nha.”
Hứa Chiêu mặt vô cảm: “Nhưng ông lão à, ông bói chưa bao giờ chuẩn..”
Dương Sĩ Kỳ mặc dù không rõ hai thầy trò đang nói gì, nhưng phát hiện được là hứng thú của bọn họ với Chính Nhất phái còn không bằng hứng thú với năm vạn tệ, cho rằng hai thầy trò Hứa Chiêu là đạo sĩ ở nông thôn, không biết địa vị của Chính Nhất phái và sư phụ hắn, vẫn không chết tâm mở miệng nói:
“ Chính Nhất phái chúng tôi là môn phái thiên sư nổi nổi danh nhất Hoa Hạ, sư phụ tôi cũng là đệ nhất thiên sư ở Hoa Hạ.”
Thời điểm Dương Sỹ Kỳ nhắc đến sư phụ, trên mặt hắn lộ ra vẻ tự hào.
Bởi vì Hứa Quan Nguyệt nói đến chuyện đi Bắc Kinh, nên Hứa Chiêu cũng không có hứng thú lắm, nhưng dù sao Dương Sĩ Kỳ cũng là người mang đến số tiền thưởng năm vạn tệ, đối với kim chủ, cô vẫn kiên nhẫn chiếu lệ:
“ Tôi đã có sư phụ, cũng có sư môn, sẽ không tới Chính Nhất phái.”
Hứa Quan Nguyệt cũng nhấc mí mắt, hai con ngươi vô thần tựa hồ lộ ra ánh sáng: “ Chính Nhất Phái rất lợi hại sao? Không bằng môn phái của chúng ta.”
Dương Sỹ Kỳ cũng không biết rõ thân phận của Hứa Chiêu cùng Hứa Quan Nguyệt, nhìn bộ dáng ta là cao nhân của Hứa Quan Nguyệt, hắn cho là mình đã đoán sai, hai người trước mắt này không phải đạo sĩ không có kiến thức ở nông thôn, nói không chừng bọn họ là môn phái ở ẩn nổi tiếng.
Hứa Chiêu tuổi còn trẻ đã khống chế được Minh Trần, tài năng lại giỏi, tuy Hứa Quan Nguyệt không ra tay nhưng ông là sư phụ của Hứa Chiêu nên hẳn có chỗ tài ba hơn người.
Dương Sỹ Kỳ cung kính liền ôm quyền nói: “Không biết tiền bối thuộc môn phái nào? Kế thừa từ vị tiền bối nào?”
Hứa Quan Nguyệt hai mắt mặc dù nhìn không thấy, lại bày ra một bộ tư thái cao nhân, hai tay thả lỏng sau lưng, tự tin tràn đầy: “ Môn phái là ta tự tay sáng lập, đệ tử đầu tiên người kế nhiệm truyền thừa môn phái, môn phái tên là Thiên Phú phái.”
Dương Sĩ Kỳ: “……” Sao hắn cứ cảm thấy tên môn phái này có điểm kỳ quái.
Hứa Quan Nguyệt còn đang nói chưa xong: “ Thiên Phú phái, nghe tên liền biết, môn phái của ta chỉ lấy đệ tử có thiên phú xuất chúng. Ví dụ như ta, năm đó bất kể là xem bói hay là bắt quỷ, chỉ cần có ta ở những người khác chỉ có thể làm nền. Ví dụ đệ tử bây giờ của ta, ta chưa dạy con bé cái gì, nó chỉ dựa vào xem sách đã thành thạo một loạt kỹ năng vẽ bùa, bắt quỷ.”
Vừa nói xong, vừa vặn tang thi đã giãy giụa đến bên cạnh ông, thò tay bắt lấy mắt cá chân Hứa Quan Nguyệt.
Hứa Quan Nguyệt mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm lạnh bằng của tang thi cùng với móng tay sắc bén của nó. Hứa Quan Nguyệt đang ưỡn ngực kiêu ngạo lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng hô về phía Hứa Chiêu: “ Có quỷ, đồ nhi mau tới cứu vi sư.”
Cái bộ dáng sợ hãi này cùng với thiên tài xuất hiện liền khiến người khác chỉ có thể làm nền hoàn toàn khác nhau.
Dương Sỹ Kỳ: “….”
Hắn đã nhìn ra, Hứa Chiêu không có sư phụ dạy bảo, có thể thông qua sách học tay không vẽ bùa, là thiên tài không thể nghi ngờ. Nhưng sư phụ cô chính là kẻ giang hồ lừa đảo, cũng không biết sao lại may mắn thu được đồ đệ Hứa Chiêu này.
Hắn một lời khó nói hết nhìn Hứa Quan Nguyệt bởi vì mắt cá chân bị tang thi bắt lấy mà đang nhảy nhót, lại nhìn thấy Hứa Chiêu tiến lên một bước đem tang thi đá văng ra.
Khi Hứa Chiêu đỡ Hứa Quan Nguyệt ra khỏi tang thi, Dương Sỹ Kỳ nhịn lại nhịn, nhưng cuối cùng cũng không kìm lòng được: “ Chính nhất phải của chúng tôi là môn phái chính quy.”
Hứa Quan Nguyệt cứu được mắt cá chân của mình từ trong tay tang thi, một lần nữa khôi phục lại như cũ, nghe được lời Dương Sỹ Kỳ nói, vẻ mặt vô lại: “ Thiên Phú phái của chúng ta cũng là môn phái chính quy.”
Thấy Hứa Chiêu tán thành, Dương Chí Kỳ biết mình không thuyết phục được Hứa Chiêu, thở dài nói: “Nếu hối hận, có thể đến Chính Nhất phái tìm tôi.”
Tuy nhiên, Hứa Chiêu hoàn toàn không cảm nhận được suy nghĩ của Dương Chí Kỳ, cô chỉ quan tâm một điều: “Khi nào thì anh đưa cho tôi năm vạn tệ?”
Dương Sỹ Kỳ nuốt hết những gì muốn nói, liếc nhìn Minh Trần đang nằm trên mặt đất, trong lòng có chút thương cảm cho hắn, không ngờ Minh Trần, kẻ đã làm nhiều điều ác như vậy, lại chỉ có đáng giá năm vạn tệ trong mắt Hứa Chiêu.
Đương nhiên, hắn cũng đồng tình với chính mình, danh tiếng lan xa của Chính Nhất phái cũng không thể so với năm vạn tệ.
Minh Trần và lệ quỷ áo xanh bị Hứa Chiêu bán cho Dương Sỹ Kỳ với giá năm vạn tệ.
Minh Trần: “????”
Vốn dĩ Dương Sỹ Kỳ còn muốn đem tang thi bà cụ Lục đi cùng, nhưng Lục Chí Nham đang đánh Lục Chí Hoa đã phản ứng lại, ý thức được rằng nếu bà cụ Lục bị mang đi, chỉ sợ cuối cùng thi thể cũng không giữ được. Anh ta lập tức đem Lục Chí Hoa mặt mũi bầm dập ném sang một bên, khóc lóc muốn đem bà cụ Lục an táng ở bên trong phần mộ tổ tiên nhà mình.
Theo lý thuyết thì Dương Sỹ Kỳ nên đem tang thi bà cụ Lục này về Chính Nhất phái để xử lý tiếp, nhưng Hứa Chiêu thấy Lục Thiếu Nham khóc một phen nước mắt nước mũi, thật sự đáng thương. Cô đem nữ quỷ áo xanh trên người tang thi ném lên người Minh Trần, sau đó một quyền đập cho tang thi ngất đi, ném vào trong quan tài.
Đem nắp quan tài đậy lên, Hứa Chiêu tiện tay vẽ lên quan tài bùa trừ tà và bùa bình an: “Ngày mai hãy đem đến lò hỏa thiêu rồi hỏa táng đi.”
Lửa bình thường không thể đối phó với tang thi, nhưng nếu là những lò hỏa thiêu thì khác, lò hỏa thiêu có âm khí nặng, thi thể bị hỏa táng cũng nhiều, lửa ở đó có thể nói là khắc tinh của tang thi.
Sau thao tác đơn giản và thô bạo của Hứa Chiêu, Lục Thiếu Du đang khóc thương tâm cũng dừng lại, Dương Sỹ Kỳ cũng trợn mắt há hốc mồm. Vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người khống chế tang thi như vậy, mặc dù thủ đoạn thô bạo, nhưng không thể không thừa nhận quả thật có hiệu quả.
Có bùa trừ tà và bùa bình an trấn áp, tang thi cũng không thể gây lên sóng gió gì, lại thêm hỏa táng ở lò hỏa thiêu, cũng có thể coi tang thi như thi thể bình thường mà xử lý.
Bởi vì Minh Trần chưa có triệt để luyện thành tang thi, cũng chưa kết thúc tuần thất đầu tiên, hồn phách của bà cụ Lục cũng đã đi địa phủ, chưa kịp dung hợp cùng tang thi, vừa vặn cũng không cần phải siêu độ.
Nhưng là, để cho Dương Sỹ Kỳ khiếp sợ nhất chính là, Hứa Chiêu vậy mà có thể tay không dùng chu sa vẽ bùa trên quan tài.
Khác với Minh Trần, với tư cách là đạo sĩ chân chính, từ nhỏ Dương Sỹ Kỳ đã học vẽ phù chú, hắn biết rõ vẽ thành công một cái bùa khó như thế nào. Cho dù bùa trừ tà và bùa bình an đều là phù chú thông thường, nhưng cũng không phải đạo sĩ nào cũng có thể vẽ thành công trong thời gian ngắn.
Coi như Hứa Quan Nguyệt là tên lừa đảo, thì Hứa Chiêu cũng là Thiên Phú phái chân chính.
Cho dù Dương Sỹ Kỳ tiếc hận như thế nào khi Hứa Chiêu bái một tên lừa đảo làm thầy, hắn ta cũng không thể thuyết phục Hứa Chiêu thay đổi ý định của mình. Hắn ta còn có những việc khác cần giải quyết khi đến thôn Đồng Sơn, vì vậy hắn chỉ có thể tiếc nuối rời khỏi nhà họ Lục với Minh Trần.
Hứa Chiêu lấy năm vạn, cũng không quan tâm Dương Sỹ Kỳ xử lý Minh Trần như thế nào, âm khí ở khu nhà cũ của Lục gia đã tản ra, hai thầy trò khiêm tốn rời đi.
Trời sáng, ánh mặt trời chiếu vào bên trong linh đường, linh đường trở lại vẻ rực rỡ như xưa, liên tiếp có người đi vào linh đường, bọn họ dụi mắt, có chút kỳ quái hỏi: “ Đã nói đến gác đêm, sao lại ngủ rồi?”
Thân thích Lục gia sợ ngây người: “ Đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Thiếu Nham tỉnh táo lại sau khi cải tạo lại tam quan, buổi tối ngày hôm qua tựa như một giấc mộng, nhưng Lục Thiếu Nham biết rõ đó cũng không phải mộng, anh ta nhìn Lục Chí Hoa tê liệt ngã xuống trên mặt đất, khôi phục tinh thần: “ Tôi muốn báo cảnh sát, là bác cả giết chết bà nội.”
Lục gia nhốn nháo hoảng loạn, Hứa Chiêu cùng Hứa Quan Nguyệt cũng không biết, bọn họ đã mang theo năm vạn tệ trở về nhà rồi.
Nói bọn họ là đạo sĩ ở nông thôn cũng không sai, nơi bọn họ ở đúng là ở nông thôn. Còn chưa đến cửa chính, đã gặp được Vương thẩm đang ầm ĩ trong thôn, trên mặt bà ta mang theo vẻ bát quái: “ Hứa bán tiên, nhà các người có khách tới.”
Hứa bán tiên là xưng hô mà người trong thôn gọi Hứa Quan Nguyệt, cũng không phải là tôn kính gì, mà là trêu chọc. Người trong thôn cũng biết rõ, Hứa Quan Nguyệt tự xưng mình là thầy tướng số, nhưng tới bây giờ vẫn chưa tính toán được cái gì. Trong mắt bọn họ, Hứa Quan Nguyệt chính là một tên lừa gạt, bán tiên cũng đồng nghĩa với kẻ lừa đảo.
Vương thẩm có chút tò mò: “Người tới đây còn lái ô tô, trông rất giàu có. Rốt cuộc ông cũng lừa được một người giàu có à, bán tiên?”
Hứa Quan Nguyệt phất phất tay: “ Di đi, tôi tại sao lại lừa tiền chứ?”
Mặc kệ mấy người chung quanh em náo nhiệt, Hứa Quan Nguyệt cùng Hứa Chiêu đi trở về nhà họ.
Khác với ngôi nhà tổ tiên để lại có quy mô lớn của Lục gia, nhà của Hứa gia thì hơi tồi tàn. Ở cổng nhà có một chiếc xe hơi lạc điệu với căn nhà, một người đàn ông trung niên mặc vest đen đứng bên cạnh chiếc xe.
Ông ta nhìn chằm chằm Hứa Quan Nguyệt và Hứa Chiêu đi tới, sắc mặt tối sầm, nhìn có vẻ rất không cao hứng.
Cao khải đương nhiên không vui, ông ta đã chờ ở đây một ngày.
Ông ta là quản gia của Hứa gia, cũng là trợ lý mà Hứa gia rất tín nhiệm, ông ta tới đây là để đón con gái nhà họ Hứa bị thất lạc nhiều năm trước. Đây vốn là một sự kiện vui vẻ, nhưng cả Hứa gia từ trên xuống dưới đều có tâm tình rất vi diệu
Vẻ mặt của hắn ta hơi thay đổi:
“ Minh Trần đã làm rất nhiều điều ác, hắn đã được treo thưởng nhiều ngày. Đạo hữu đã bắt được Minh Trần, là có thể lấy được khoản tiền thưởng này.” Thấy hai mắt Hứa Chiêu phát sáng, Dương Sĩ Kỳ cười nói: “ Sư phụ tôi luôn thưởng thức thiên tài, nếu đạo hữu cùng tôi quay về Chính Nhất phái, sư phụ có thể phá lệ thu cô làm đồ đệ.”
Thiên phú của Hứa Chiêu tốt đến không ngờ,
Ở Chính Nhất phái, nam thiên sư chiếm đa số, có rất ít nữ thiên sư, bất quá Dương Sĩ Kỳ cảm thấy có một sư muội dung mạo xinh đẹp thiên phú xuất chúng cũng không tệ.
Dương Sĩ Kỳ có chút xấu hổ.
Nếu là thiên sư khác nghe được có cơ hội được sư phụ Dương Sĩ Kỳ thu làm đồ đệ, sợ là lập tức đáp ứng, nhưng Hứa Chiêu hoàn toàn không đem chuyện thu đồ đệ để vào trong lòng. Cô chỉ để ý đến hắn nói có tiền thưởng, Hứa Chiêu hào hứng bừng bừng: “Tiền thưởng là bao nhiêu tiền?”
Dương Sĩ Kỳ không nghĩ tới lực chú ý của Hứa Chiêu lại ở trên tiền thưởng, khô khan nói: ” Không nhiều lắm, năm vạn tệ……..”
Còn không có chờ hắn nói xong, đã thấy Hứa Chiêu vỗ tay, mặt mày hớn hở, một bộ như chưa từng trải việc đời: “ Quá tốt rồi, có những năm vạn tệ.”
Hứa Quan Nguyệt cũng đứng lên, chống gậy dành cho người mù, cao hứng an bài việc dùng năm vạn tệ:
“ Tiền này đến quá kịp lúc rồi, mái nhà của chúng ta dột lâu rồi, cuối cùng cũng có tiền sửa sang lại. Heo nuôi ở sau núi lần trước bị ngã gãy chân cuối cùng cũng có thể mua con mới….. còn có thể làm lộ phí cho con đi Bắc Kinh.”
Vốn dĩ Hứa Chiêu đang cao hứng sau khi nghe được câu cuối cùng của Hứa Quan Nguyệt, ý cười từ từ thu lại.
Mặc dù Hứa Quan Nguyệt không nhìn thấy, nhưng không cần nhìn cũng biết cô đang nghĩ gì, thở dài một hơi, thay đổi bộ dáng không đứng đắn vừa rồi:
“ Dù sao cũng là cha mẹ ruột của con, con vẫn nên đi xem sao.”
Ông đứng đắn được vài phút lại nhanh chóng lộ ra nụ cười đắc ý: “ Mà sư phụ đã bấm quẻ rồi, chuyến này con đi là phát tài nha.”
Hứa Chiêu mặt vô cảm: “Nhưng ông lão à, ông bói chưa bao giờ chuẩn..”
Dương Sĩ Kỳ mặc dù không rõ hai thầy trò đang nói gì, nhưng phát hiện được là hứng thú của bọn họ với Chính Nhất phái còn không bằng hứng thú với năm vạn tệ, cho rằng hai thầy trò Hứa Chiêu là đạo sĩ ở nông thôn, không biết địa vị của Chính Nhất phái và sư phụ hắn, vẫn không chết tâm mở miệng nói:
“ Chính Nhất phái chúng tôi là môn phái thiên sư nổi nổi danh nhất Hoa Hạ, sư phụ tôi cũng là đệ nhất thiên sư ở Hoa Hạ.”
Thời điểm Dương Sỹ Kỳ nhắc đến sư phụ, trên mặt hắn lộ ra vẻ tự hào.
Bởi vì Hứa Quan Nguyệt nói đến chuyện đi Bắc Kinh, nên Hứa Chiêu cũng không có hứng thú lắm, nhưng dù sao Dương Sĩ Kỳ cũng là người mang đến số tiền thưởng năm vạn tệ, đối với kim chủ, cô vẫn kiên nhẫn chiếu lệ:
“ Tôi đã có sư phụ, cũng có sư môn, sẽ không tới Chính Nhất phái.”
Hứa Quan Nguyệt cũng nhấc mí mắt, hai con ngươi vô thần tựa hồ lộ ra ánh sáng: “ Chính Nhất Phái rất lợi hại sao? Không bằng môn phái của chúng ta.”
Dương Sỹ Kỳ cũng không biết rõ thân phận của Hứa Chiêu cùng Hứa Quan Nguyệt, nhìn bộ dáng ta là cao nhân của Hứa Quan Nguyệt, hắn cho là mình đã đoán sai, hai người trước mắt này không phải đạo sĩ không có kiến thức ở nông thôn, nói không chừng bọn họ là môn phái ở ẩn nổi tiếng.
Hứa Chiêu tuổi còn trẻ đã khống chế được Minh Trần, tài năng lại giỏi, tuy Hứa Quan Nguyệt không ra tay nhưng ông là sư phụ của Hứa Chiêu nên hẳn có chỗ tài ba hơn người.
Dương Sỹ Kỳ cung kính liền ôm quyền nói: “Không biết tiền bối thuộc môn phái nào? Kế thừa từ vị tiền bối nào?”
Hứa Quan Nguyệt hai mắt mặc dù nhìn không thấy, lại bày ra một bộ tư thái cao nhân, hai tay thả lỏng sau lưng, tự tin tràn đầy: “ Môn phái là ta tự tay sáng lập, đệ tử đầu tiên người kế nhiệm truyền thừa môn phái, môn phái tên là Thiên Phú phái.”
Dương Sĩ Kỳ: “……” Sao hắn cứ cảm thấy tên môn phái này có điểm kỳ quái.
Hứa Quan Nguyệt còn đang nói chưa xong: “ Thiên Phú phái, nghe tên liền biết, môn phái của ta chỉ lấy đệ tử có thiên phú xuất chúng. Ví dụ như ta, năm đó bất kể là xem bói hay là bắt quỷ, chỉ cần có ta ở những người khác chỉ có thể làm nền. Ví dụ đệ tử bây giờ của ta, ta chưa dạy con bé cái gì, nó chỉ dựa vào xem sách đã thành thạo một loạt kỹ năng vẽ bùa, bắt quỷ.”
Vừa nói xong, vừa vặn tang thi đã giãy giụa đến bên cạnh ông, thò tay bắt lấy mắt cá chân Hứa Quan Nguyệt.
Hứa Quan Nguyệt mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm lạnh bằng của tang thi cùng với móng tay sắc bén của nó. Hứa Quan Nguyệt đang ưỡn ngực kiêu ngạo lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng hô về phía Hứa Chiêu: “ Có quỷ, đồ nhi mau tới cứu vi sư.”
Cái bộ dáng sợ hãi này cùng với thiên tài xuất hiện liền khiến người khác chỉ có thể làm nền hoàn toàn khác nhau.
Dương Sỹ Kỳ: “….”
Hắn đã nhìn ra, Hứa Chiêu không có sư phụ dạy bảo, có thể thông qua sách học tay không vẽ bùa, là thiên tài không thể nghi ngờ. Nhưng sư phụ cô chính là kẻ giang hồ lừa đảo, cũng không biết sao lại may mắn thu được đồ đệ Hứa Chiêu này.
Hắn một lời khó nói hết nhìn Hứa Quan Nguyệt bởi vì mắt cá chân bị tang thi bắt lấy mà đang nhảy nhót, lại nhìn thấy Hứa Chiêu tiến lên một bước đem tang thi đá văng ra.
Khi Hứa Chiêu đỡ Hứa Quan Nguyệt ra khỏi tang thi, Dương Sỹ Kỳ nhịn lại nhịn, nhưng cuối cùng cũng không kìm lòng được: “ Chính nhất phải của chúng tôi là môn phái chính quy.”
Hứa Quan Nguyệt cứu được mắt cá chân của mình từ trong tay tang thi, một lần nữa khôi phục lại như cũ, nghe được lời Dương Sỹ Kỳ nói, vẻ mặt vô lại: “ Thiên Phú phái của chúng ta cũng là môn phái chính quy.”
Thấy Hứa Chiêu tán thành, Dương Chí Kỳ biết mình không thuyết phục được Hứa Chiêu, thở dài nói: “Nếu hối hận, có thể đến Chính Nhất phái tìm tôi.”
Tuy nhiên, Hứa Chiêu hoàn toàn không cảm nhận được suy nghĩ của Dương Chí Kỳ, cô chỉ quan tâm một điều: “Khi nào thì anh đưa cho tôi năm vạn tệ?”
Dương Sỹ Kỳ nuốt hết những gì muốn nói, liếc nhìn Minh Trần đang nằm trên mặt đất, trong lòng có chút thương cảm cho hắn, không ngờ Minh Trần, kẻ đã làm nhiều điều ác như vậy, lại chỉ có đáng giá năm vạn tệ trong mắt Hứa Chiêu.
Đương nhiên, hắn cũng đồng tình với chính mình, danh tiếng lan xa của Chính Nhất phái cũng không thể so với năm vạn tệ.
Minh Trần và lệ quỷ áo xanh bị Hứa Chiêu bán cho Dương Sỹ Kỳ với giá năm vạn tệ.
Minh Trần: “????”
Vốn dĩ Dương Sỹ Kỳ còn muốn đem tang thi bà cụ Lục đi cùng, nhưng Lục Chí Nham đang đánh Lục Chí Hoa đã phản ứng lại, ý thức được rằng nếu bà cụ Lục bị mang đi, chỉ sợ cuối cùng thi thể cũng không giữ được. Anh ta lập tức đem Lục Chí Hoa mặt mũi bầm dập ném sang một bên, khóc lóc muốn đem bà cụ Lục an táng ở bên trong phần mộ tổ tiên nhà mình.
Theo lý thuyết thì Dương Sỹ Kỳ nên đem tang thi bà cụ Lục này về Chính Nhất phái để xử lý tiếp, nhưng Hứa Chiêu thấy Lục Thiếu Nham khóc một phen nước mắt nước mũi, thật sự đáng thương. Cô đem nữ quỷ áo xanh trên người tang thi ném lên người Minh Trần, sau đó một quyền đập cho tang thi ngất đi, ném vào trong quan tài.
Đem nắp quan tài đậy lên, Hứa Chiêu tiện tay vẽ lên quan tài bùa trừ tà và bùa bình an: “Ngày mai hãy đem đến lò hỏa thiêu rồi hỏa táng đi.”
Lửa bình thường không thể đối phó với tang thi, nhưng nếu là những lò hỏa thiêu thì khác, lò hỏa thiêu có âm khí nặng, thi thể bị hỏa táng cũng nhiều, lửa ở đó có thể nói là khắc tinh của tang thi.
Sau thao tác đơn giản và thô bạo của Hứa Chiêu, Lục Thiếu Du đang khóc thương tâm cũng dừng lại, Dương Sỹ Kỳ cũng trợn mắt há hốc mồm. Vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người khống chế tang thi như vậy, mặc dù thủ đoạn thô bạo, nhưng không thể không thừa nhận quả thật có hiệu quả.
Có bùa trừ tà và bùa bình an trấn áp, tang thi cũng không thể gây lên sóng gió gì, lại thêm hỏa táng ở lò hỏa thiêu, cũng có thể coi tang thi như thi thể bình thường mà xử lý.
Bởi vì Minh Trần chưa có triệt để luyện thành tang thi, cũng chưa kết thúc tuần thất đầu tiên, hồn phách của bà cụ Lục cũng đã đi địa phủ, chưa kịp dung hợp cùng tang thi, vừa vặn cũng không cần phải siêu độ.
Nhưng là, để cho Dương Sỹ Kỳ khiếp sợ nhất chính là, Hứa Chiêu vậy mà có thể tay không dùng chu sa vẽ bùa trên quan tài.
Khác với Minh Trần, với tư cách là đạo sĩ chân chính, từ nhỏ Dương Sỹ Kỳ đã học vẽ phù chú, hắn biết rõ vẽ thành công một cái bùa khó như thế nào. Cho dù bùa trừ tà và bùa bình an đều là phù chú thông thường, nhưng cũng không phải đạo sĩ nào cũng có thể vẽ thành công trong thời gian ngắn.
Coi như Hứa Quan Nguyệt là tên lừa đảo, thì Hứa Chiêu cũng là Thiên Phú phái chân chính.
Cho dù Dương Sỹ Kỳ tiếc hận như thế nào khi Hứa Chiêu bái một tên lừa đảo làm thầy, hắn ta cũng không thể thuyết phục Hứa Chiêu thay đổi ý định của mình. Hắn ta còn có những việc khác cần giải quyết khi đến thôn Đồng Sơn, vì vậy hắn chỉ có thể tiếc nuối rời khỏi nhà họ Lục với Minh Trần.
Hứa Chiêu lấy năm vạn, cũng không quan tâm Dương Sỹ Kỳ xử lý Minh Trần như thế nào, âm khí ở khu nhà cũ của Lục gia đã tản ra, hai thầy trò khiêm tốn rời đi.
Trời sáng, ánh mặt trời chiếu vào bên trong linh đường, linh đường trở lại vẻ rực rỡ như xưa, liên tiếp có người đi vào linh đường, bọn họ dụi mắt, có chút kỳ quái hỏi: “ Đã nói đến gác đêm, sao lại ngủ rồi?”
Thân thích Lục gia sợ ngây người: “ Đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Thiếu Nham tỉnh táo lại sau khi cải tạo lại tam quan, buổi tối ngày hôm qua tựa như một giấc mộng, nhưng Lục Thiếu Nham biết rõ đó cũng không phải mộng, anh ta nhìn Lục Chí Hoa tê liệt ngã xuống trên mặt đất, khôi phục tinh thần: “ Tôi muốn báo cảnh sát, là bác cả giết chết bà nội.”
Lục gia nhốn nháo hoảng loạn, Hứa Chiêu cùng Hứa Quan Nguyệt cũng không biết, bọn họ đã mang theo năm vạn tệ trở về nhà rồi.
Nói bọn họ là đạo sĩ ở nông thôn cũng không sai, nơi bọn họ ở đúng là ở nông thôn. Còn chưa đến cửa chính, đã gặp được Vương thẩm đang ầm ĩ trong thôn, trên mặt bà ta mang theo vẻ bát quái: “ Hứa bán tiên, nhà các người có khách tới.”
Hứa bán tiên là xưng hô mà người trong thôn gọi Hứa Quan Nguyệt, cũng không phải là tôn kính gì, mà là trêu chọc. Người trong thôn cũng biết rõ, Hứa Quan Nguyệt tự xưng mình là thầy tướng số, nhưng tới bây giờ vẫn chưa tính toán được cái gì. Trong mắt bọn họ, Hứa Quan Nguyệt chính là một tên lừa gạt, bán tiên cũng đồng nghĩa với kẻ lừa đảo.
Vương thẩm có chút tò mò: “Người tới đây còn lái ô tô, trông rất giàu có. Rốt cuộc ông cũng lừa được một người giàu có à, bán tiên?”
Hứa Quan Nguyệt phất phất tay: “ Di đi, tôi tại sao lại lừa tiền chứ?”
Mặc kệ mấy người chung quanh em náo nhiệt, Hứa Quan Nguyệt cùng Hứa Chiêu đi trở về nhà họ.
Khác với ngôi nhà tổ tiên để lại có quy mô lớn của Lục gia, nhà của Hứa gia thì hơi tồi tàn. Ở cổng nhà có một chiếc xe hơi lạc điệu với căn nhà, một người đàn ông trung niên mặc vest đen đứng bên cạnh chiếc xe.
Ông ta nhìn chằm chằm Hứa Quan Nguyệt và Hứa Chiêu đi tới, sắc mặt tối sầm, nhìn có vẻ rất không cao hứng.
Cao khải đương nhiên không vui, ông ta đã chờ ở đây một ngày.
Ông ta là quản gia của Hứa gia, cũng là trợ lý mà Hứa gia rất tín nhiệm, ông ta tới đây là để đón con gái nhà họ Hứa bị thất lạc nhiều năm trước. Đây vốn là một sự kiện vui vẻ, nhưng cả Hứa gia từ trên xuống dưới đều có tâm tình rất vi diệu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook