Thiên Kim Thật Giả
-
Chương 5
5,
Miếng ngọc này có giá trị hơn 1 tỷ, và ba tôi tìm người chế tác thành dây chuyền cho tôi đeo.
Giang Nhã Đình khóc lóc với mẹ tôi, nhất quyết muốn miếng ngọc của tôi.
Mẹ tôi không nỡ để nó khóc lóc, cuối cùng đành mở lời muốn tôi cho Giang Nhã Đình miếng ngọc.
Tôi chỉ nói một câu: “Ba không đồng ý, ông nội cũng sẽ tức giận”, từ đó mẹ tôi không dám nhắc lại nữa.
Giang Nhã Đình không nản lòng mà còn nảy ra ý tưởng khác.
Nó chạy vào phòng tôi khi tôi đang tắm, muốn trộm miếng ngọc, nhưng may mắn là tôi đề phòng và nó không lấy được.
Bình yên không lâu, Giang Nhã Đình đột nhiên “ốm”.
Bác sĩ kiểm tra tất cả đều bình thường, nhưng nó lại một mực nói rằng mình đau đầu khó chịu.
Ba tôi liên hệ bác sĩ, mẹ tôi cũng vội vàng tìm cách.
Trong khi gia đình đang bối rối, Hứa Na, bạn thân của nó tới nhà thăm.
Hứa Na đứng nhìn ở đầu giường Giang Nhã Đình hỏi han ân cần, giường như vô tình nhắc đến người lớn trong nhà nó nói rằng những người thân thể yếu cần đeo ngọc để bình an.
Giang Nhã Đình đề cập đến miếng ngọc của tôi với giọng điệu ốm yếu.
Mẹ tôi mắt sáng lên, nắm tay tôi nói: “Ninh Ninh, con có thể cho Nhã Đình mượn miếng ngọc của con một thời gian không, đến khi khỏi bệnh sẽ trả lại cho con.”
Trả lại cho tôi? Nằm mơ, làm sao Giang Nhã Đình có thể trả lại được?
“Thật không khéo mẹ ạ, hôm trước con cảm thấy hơi xấu, nên con nhờ ông nội đem đi sửa giúp con… Hiện tại chắc là không thể mang về được.” Tôi khó xử mở miệng.
Mặc dù miếng ngọc vẫn ở phòng tôi, nhưng tôi cũng không sợ mẹ sẽ đi hỏi ông nội tôi.
Ông nội tôi tính tình không tốt lắm, nhưng đối với cháu gái trưởng là tôi thì lại yêu chiều hết mực.
Mẹ tôi thất vọng nghĩ biện pháp khác, không miễn cưỡng tôi.
Dù sao với kinh tế nhà tôi, tìm một miếng ngọc tốt chẳng khó gì.
Ngược lại là Giang Nhã Đình nghe được câu trả lời, tức đến bị bệnh thật luôn.
Khi ba tôi trở về, tôi “vô ý” cáo trạng, sau đó ba tôi cảnh cáo mẹ tôi và Giang Nhã Đình một lượt.
Qua việc này, Giang Nhã Đình cũng tem tém hơn rất nhiều, tôn trọng tôi hơn.
Dù thế nào, nó cũng không dám công khai xúc phạm tôi, bớt phiền phức đi rất nhiều.
Tôi thoát khỏi suy nghĩ của mình và chuẩn bị dạy Lục Nguyệt bài học hôm nay.
Sau khi về đến nhà, em ấy vẫn đi tắm trước, sau đó đến tìm tôi.
Đã lâu rồi không dạy kèm cho em ấy, tôi kiểm tra bài tập của em ấy thì phát hiện Lục Nguyệt rất thông minh, cơ bản có thể nắm vững nội dung tôi dạy.
Trên người em ấy đích thực có hình bóng của Giang gia.
Tôi nhìn bộ đồ ngủ không hợp thời tiết em ấy mặc, hỏi em ấy: “Mối quan hệ với các bạn trên trường thế nào?”
Lục Nguyệt sững người một lúc, sau đó thờ ơ trả lời: “Khá tốt… mọi người đều rất nhiệt tình.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt em ấy, nói: “Lục Nguyệt, em phải biết rằng em là người Giang gia.”
“Chị Giang Ninh, chị nói vậy là có ý gì?” Em ấy nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò.
Tôi nhìn chiếc đồng hồ mà tôi tặng cho em ấy hai ngày trước, mặc dù đã bị ngấm nước không còn hoạt động nữa nhưng em ấy cũng không nỡ tháo ra.
Tôi hỏi em ấy: “Có thích chiếc đồng hồ này không?”
Lục Nguyệt bối rối, lo lắng giải thích: “Xin lỗi chị Giang Ninh, hai ngày trước em không cẩn thận chạm vào nước khi tắm, cho nên… em sẽ đi sửa.”
Tôi cười cười nhìn em ấy: “Không sao, hỏng rồi thì vứt thôi.”
Không đợi em ấy trả lời, tôi vuốt con gấu bông trong tay, nhẹ nhàng nói: “Chiếc đồng hồ này hơn một trăm nghìn tệ, không đắt, nhưng đặc biệt ở việc đây là bản số lượng có hạn, Giang Nhã Đình từ nhỏ đã thích đồ hiệu, chắc là nhìn em chướng mắt.”
Miếng ngọc này có giá trị hơn 1 tỷ, và ba tôi tìm người chế tác thành dây chuyền cho tôi đeo.
Giang Nhã Đình khóc lóc với mẹ tôi, nhất quyết muốn miếng ngọc của tôi.
Mẹ tôi không nỡ để nó khóc lóc, cuối cùng đành mở lời muốn tôi cho Giang Nhã Đình miếng ngọc.
Tôi chỉ nói một câu: “Ba không đồng ý, ông nội cũng sẽ tức giận”, từ đó mẹ tôi không dám nhắc lại nữa.
Giang Nhã Đình không nản lòng mà còn nảy ra ý tưởng khác.
Nó chạy vào phòng tôi khi tôi đang tắm, muốn trộm miếng ngọc, nhưng may mắn là tôi đề phòng và nó không lấy được.
Bình yên không lâu, Giang Nhã Đình đột nhiên “ốm”.
Bác sĩ kiểm tra tất cả đều bình thường, nhưng nó lại một mực nói rằng mình đau đầu khó chịu.
Ba tôi liên hệ bác sĩ, mẹ tôi cũng vội vàng tìm cách.
Trong khi gia đình đang bối rối, Hứa Na, bạn thân của nó tới nhà thăm.
Hứa Na đứng nhìn ở đầu giường Giang Nhã Đình hỏi han ân cần, giường như vô tình nhắc đến người lớn trong nhà nó nói rằng những người thân thể yếu cần đeo ngọc để bình an.
Giang Nhã Đình đề cập đến miếng ngọc của tôi với giọng điệu ốm yếu.
Mẹ tôi mắt sáng lên, nắm tay tôi nói: “Ninh Ninh, con có thể cho Nhã Đình mượn miếng ngọc của con một thời gian không, đến khi khỏi bệnh sẽ trả lại cho con.”
Trả lại cho tôi? Nằm mơ, làm sao Giang Nhã Đình có thể trả lại được?
“Thật không khéo mẹ ạ, hôm trước con cảm thấy hơi xấu, nên con nhờ ông nội đem đi sửa giúp con… Hiện tại chắc là không thể mang về được.” Tôi khó xử mở miệng.
Mặc dù miếng ngọc vẫn ở phòng tôi, nhưng tôi cũng không sợ mẹ sẽ đi hỏi ông nội tôi.
Ông nội tôi tính tình không tốt lắm, nhưng đối với cháu gái trưởng là tôi thì lại yêu chiều hết mực.
Mẹ tôi thất vọng nghĩ biện pháp khác, không miễn cưỡng tôi.
Dù sao với kinh tế nhà tôi, tìm một miếng ngọc tốt chẳng khó gì.
Ngược lại là Giang Nhã Đình nghe được câu trả lời, tức đến bị bệnh thật luôn.
Khi ba tôi trở về, tôi “vô ý” cáo trạng, sau đó ba tôi cảnh cáo mẹ tôi và Giang Nhã Đình một lượt.
Qua việc này, Giang Nhã Đình cũng tem tém hơn rất nhiều, tôn trọng tôi hơn.
Dù thế nào, nó cũng không dám công khai xúc phạm tôi, bớt phiền phức đi rất nhiều.
Tôi thoát khỏi suy nghĩ của mình và chuẩn bị dạy Lục Nguyệt bài học hôm nay.
Sau khi về đến nhà, em ấy vẫn đi tắm trước, sau đó đến tìm tôi.
Đã lâu rồi không dạy kèm cho em ấy, tôi kiểm tra bài tập của em ấy thì phát hiện Lục Nguyệt rất thông minh, cơ bản có thể nắm vững nội dung tôi dạy.
Trên người em ấy đích thực có hình bóng của Giang gia.
Tôi nhìn bộ đồ ngủ không hợp thời tiết em ấy mặc, hỏi em ấy: “Mối quan hệ với các bạn trên trường thế nào?”
Lục Nguyệt sững người một lúc, sau đó thờ ơ trả lời: “Khá tốt… mọi người đều rất nhiệt tình.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt em ấy, nói: “Lục Nguyệt, em phải biết rằng em là người Giang gia.”
“Chị Giang Ninh, chị nói vậy là có ý gì?” Em ấy nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò.
Tôi nhìn chiếc đồng hồ mà tôi tặng cho em ấy hai ngày trước, mặc dù đã bị ngấm nước không còn hoạt động nữa nhưng em ấy cũng không nỡ tháo ra.
Tôi hỏi em ấy: “Có thích chiếc đồng hồ này không?”
Lục Nguyệt bối rối, lo lắng giải thích: “Xin lỗi chị Giang Ninh, hai ngày trước em không cẩn thận chạm vào nước khi tắm, cho nên… em sẽ đi sửa.”
Tôi cười cười nhìn em ấy: “Không sao, hỏng rồi thì vứt thôi.”
Không đợi em ấy trả lời, tôi vuốt con gấu bông trong tay, nhẹ nhàng nói: “Chiếc đồng hồ này hơn một trăm nghìn tệ, không đắt, nhưng đặc biệt ở việc đây là bản số lượng có hạn, Giang Nhã Đình từ nhỏ đã thích đồ hiệu, chắc là nhìn em chướng mắt.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook