Thiên Kim Quay Lại Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ
-
Chương 8: Chi phiếu trống tùy ý điền
Tuy Điền Ngọc Ninh sợ tới mức phát run, nhưng vẫn mạnh dạn nói, "Là ý của bác sĩ Đường, anh ấy nói xảy ra chuyện, anh ấy sẽ gánh.." "Anh ta lấy gì chịu trách nhiệm?" Lấy mạng của tất cả các người sao? "Nghe thấy lời nói của Trường Thanh, Điền Ngọc Ninh sợ tới mức thất sắc, một chữ cũng không nói nên lời.
" Thần gia, trước tiên để chuyên gia của chúng ta vào cứu lão gia tử trước đã, bác sĩ cầm dao và trợ lí bên trong giao cho tôi xử lý, những người này ai cũng không thể đi. "Trường Thanh nói xong, ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn bộ. Phải cho họ biết cái giá phải trả khi tùy ý làm càn là gì!
Dám tùy tiện kéo một học sinh trung học phẫu thuật cho lão gia tử? Chán sống rồi à? Lúc này, bảy tám chuyên gia phía sau Tư Thần Xuyên vô cùng kinh ngạc." Cô ấy tách toàn bộ các liên kết dính ra rồi." "Không làm tổn thương một cọng mạch máu nào, ngay cả mô tim cũng còn nguyên vẹn, điều quan trọng là, cô ta dùng tay trái cầm dao!" "Cô ấy làm sao làm được?" "Việc phân tách liên kết dính khó khăn như vậy, vậy mà cô ấy xử lý xong nhanh như vậy.."
Rõ ràng là phẫu thuật có độ khó rất cao, nhưng ở trong tay Giai Tịnh giống như ăn cơm uống nước vậy, cô xử lý xong kết dính, nâng đôi mắt xinh đẹp lên, khí chất thanh nhã thoát tục, khiến cho người ta nhìn một cái liền có ấn tượng sâu sắc. "Giáo sư Trương, cô ấy là ai vậy?
Một trong những chuyên gia tim mạch nước ngoài mà Tư Thần Xuyên mang đến hỏi," Là bác sĩ mới của bệnh viện sao? Không biết lát nữa tôi có vinh dự được trao đổi với cô ấy không?" "Chúng tôi đến trễ, không thấy cô ấy mở ngực như thế nào, nhưng có thể tách liên kết tốt như vậy, y thuật của cô ấy, tuyệt đối ở trên tôi.." "Tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi cô ấy.."
Không chỉ Trường Thanh ngoài ý muốn, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy khiếp sợ, một cô bé mười mấy tuổi, trong thời gian ngắn nhất, tách hết tất cả dính liền ra! "Có thể làm được bước này, đã khiến người ta bất ngờ rồi."
"Cho dù là chuyên gia có kinh nghiệm cũng không cách nào cam đoan trong thời gian ngắn như vậy, có thể tách hết toàn bộ dính liền ra." "Có khi nào cô ấy trông như một cô bé, nhưng bên trong là một lão thần y mấy chục tuổi không?" Nếu không, làm sao giải thích cô ấy có thể làm điều đó?
Tư Thần Xuyên thần sắc nghiêm trang, mặt mày anh tuấn lộ ra một tia xa cách dò xét, nhìn không ra tâm tình. Điền Ngọc Ninh nhịn không được mở miệng châm chọc, "Cho dù cô ấy không làm tổn thương mạch máu và mô tim, nhưng Tư lão tiên sinh trước đó đã trải qua nhiều lần phẫu thuật, cánh van tim dùng để khâu lại -- vòng van hai mũi đã không còn bao nhiêu, van tim nhân tạo rất khó đứng vững." Đó là một trong những lý do tại sao họ không dám phẫu thuật.
"Tố Tố!" Giáo sư Trương thấp giọng quát lớn, có hơi bất mãn. Điền Ngọc Ninh vẻ mặt chính nghĩa, "Tôi chỉ muốn cho mọi người biết, bên trong trái tim của Tư lão tiên sinh bị nhiễm trùng nghiêm trọng, tình huống sưng phù của tổ chức vô cùng nguy cấp, khâu van nhân tạo vô cùng khó khăn.. Nếu vết khâu của cô ấy có vấn đề, chức năng tim sau này của ông Tư rất khó để cải thiện, có thể có biến chứng nghiêm trọng."
Giáo sư Trương biết cô sợ thiên hạ không loạn, vội vàng nói với Tư Thần Xuyên, "Tư tiên sinh, y thuật của cô bé này vô cùng cao minh, tôi tin tiếp theo cô ấy nhất định có thể xử lý tốt tình huống này. Huống chi, còn có bác sĩ Đường làm trợ lý cho cô ấy, bác sĩ Đường sinh ra trong một gia đình y học, thiên tư thông tuệ, ông nội của cậu ta là Đường Minh Chí, y thuật nổi tiếng trong và ngoài nước."
Đường Minh Chí? Ánh mắt Tư Thần Xuyên lộ vẻ đã hiểu, trợ lý nam trước mắt này là Đường Thiếu Trạch, đứa cháu yêu duy nhất của Đường Minh Chí. Đường Minh Chí cũng là một trong những danh y anh mời, hôm nay tình cờ trên đường kẹt xe, còn chưa tới hiện trường.
Thấy sắc mặt Tư Thần Xuyên lạnh nhạt, không trả lời, giáo sư Trương nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng, cũng không biết anh đang nghĩ gì. Kế tiếp, kỹ thuật khâu vượt trội của Giai Tịnh càng làm cho tất cả các bác sĩ ở đây tự thẹn không bằng.. Sau một ca phẫu thuật, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Tư lão tiên sinh thật sự sống rồi. Ông vẫn còn sống!
"Giai Tịnh, rốt cuộc cô có phải là người không?" Quan sát cả buổi phẫu thuật, Đường Thiếu Trạch cảm nhận sâu nhất, cô bé này, kinh khủng hơn nhiều so với nhận thức của anh! Anh vốn còn chuẩn bị sẵn sàng cứu viện bất cứ lúc nào, bây giờ xem ra, đơn thuần là không biết tự lượng sức mình!
Y thuật của cô bé này vượt xa anh, căn bản không cần anh quan tâm vớ vẩn! "Đẩy người ra đi." Giai Tịnh rửa tay sạch sẽ đi ra khỏi phòng phẫu thuật, không ít bác sĩ chờ ở bên ngoài đều vỗ tay cho cô, khen ngợi y thuật của cô. Điền Ngọc Ninh nhìn thấy một màn này, không nhịn được nắm chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Không ngờ con nhóc chết tiệt này thật sự có chút bản lĩnh.
Lúc giường cấp cứu của Tư lão tiên sinh từ trong phòng phẫu thuật đẩy ra, không ít bác sĩ nhao nhao tiến lên xác nhận, ông thật sự còn hơi thở, xem tình huống còn khá ổn định. "Tan đi tan đi.. Bây giờ bệnh nhân cần nghỉ ngơi." Đường Thiếu Trạch biết cô nhóc mệt mỏi, bất tri bất giác, họ đã làm phẫu thuật hai tiếng, lúc này đã hai giờ chiều, cũng không biết cô có đói bụng không.
Không ít bác sĩ tới xem náo nhiệt tản đi, trong đám người chỉ còn lại Tư Thần Xuyên cùng bảy tám chuyên gia tim mạch, cùng với đám người giáo sư Trương. "Tôi đưa Tư lão tiên sinh về phòng bệnh trước." Đường Thiếu Trạch quay đầu nói với Giai Tịnh, "Lát nữa sẽ đến." Giai Tịnh gật đầu, tháo khẩu trang ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, bộ dáng bình thản, lại câu lòng người, thoạt nhìn có hơi kiều mị.
"Ai là người nhà?" Giai Tịnh nâng mí mắt lên, còn có chút việc phải dặn dò. Người đàn ông đi đầu bước lên, đứng trước mặt cô, cao 1m9, so với cô gái cao 1m7, không hiểu sao trông hơi hài hòa. Giai Tịnh nhìn người đàn ông trước mặt, ngũ quan phảng phất trải qua tay thượng đế điêu khắc tỉ mỉ, mỗi một tỷ lệ đều có thể nói là hoàn mỹ, một đôi mắt đen thâm ngoạn giống như sơn, mê người trong sáng.
"Ông Tư, chuyện là như vậy, Tư lão tiên sinh bệnh nguy kịch, tiểu nhân to gan hứa với cô bé này, nếu như cô ấy có thể cứu sống Tư lão tiên sinh, bao nhiêu thù lao không phải là vấn đề.." Giáo sư Trương ở bên cạnh vội vàng mở miệng giúp cô bé đòi thù lao. Tư Thần Xuyên nhìn cô bé trước mắt, ánh mắt đen gợn sóng, lập tức nhìn Trường Thanh một cái.
Trường Thanh lập tức lấy ra một tấm chi phiếu trống đưa tới. "Đa tạ thần y tiểu thư ra tay cứu giúp! Đây là một chút tâm ý của Thần gia, số tiền cô tùy ý." Giai Tịnh nâng đôi mắt xanh nước lên, ngược lại hơi ngoài ý muốn, người tên Thần gia này có lai lịch gì, ra tay rất hào phóng?
Những người xung quanh hoặc ngạc nhiên, hoặc ghen tị nhìn cô.. Có thể có được một tấm chi phiếu trống, không chỉ có thể thăng tiến nhanh chóng, quan trọng hơn là, được Tư Thần Xuyên khẳng định, sau này cơ hội phát triển rất nhiều, chỉ có thể nói cô bé này đúng là có phúc, tiền đồ sáng lạng.
"Vậy tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh." Giai Tịnh khẽ nhếch môi, đem chi phiếu cất vào trong túi áo trắng, không chút ngượng ngùng, ngược lại làm cho người ta cảm thấy dứt khoát lưu loát. "Lão tiên sinh ngày mai có thể bỏ máy thở rồi." Giai Tịnh vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng cười lạnh, là Điền Ngọc Ninh trong góc phát ra.
" Thần gia, trước tiên để chuyên gia của chúng ta vào cứu lão gia tử trước đã, bác sĩ cầm dao và trợ lí bên trong giao cho tôi xử lý, những người này ai cũng không thể đi. "Trường Thanh nói xong, ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn bộ. Phải cho họ biết cái giá phải trả khi tùy ý làm càn là gì!
Dám tùy tiện kéo một học sinh trung học phẫu thuật cho lão gia tử? Chán sống rồi à? Lúc này, bảy tám chuyên gia phía sau Tư Thần Xuyên vô cùng kinh ngạc." Cô ấy tách toàn bộ các liên kết dính ra rồi." "Không làm tổn thương một cọng mạch máu nào, ngay cả mô tim cũng còn nguyên vẹn, điều quan trọng là, cô ta dùng tay trái cầm dao!" "Cô ấy làm sao làm được?" "Việc phân tách liên kết dính khó khăn như vậy, vậy mà cô ấy xử lý xong nhanh như vậy.."
Rõ ràng là phẫu thuật có độ khó rất cao, nhưng ở trong tay Giai Tịnh giống như ăn cơm uống nước vậy, cô xử lý xong kết dính, nâng đôi mắt xinh đẹp lên, khí chất thanh nhã thoát tục, khiến cho người ta nhìn một cái liền có ấn tượng sâu sắc. "Giáo sư Trương, cô ấy là ai vậy?
Một trong những chuyên gia tim mạch nước ngoài mà Tư Thần Xuyên mang đến hỏi," Là bác sĩ mới của bệnh viện sao? Không biết lát nữa tôi có vinh dự được trao đổi với cô ấy không?" "Chúng tôi đến trễ, không thấy cô ấy mở ngực như thế nào, nhưng có thể tách liên kết tốt như vậy, y thuật của cô ấy, tuyệt đối ở trên tôi.." "Tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi cô ấy.."
Không chỉ Trường Thanh ngoài ý muốn, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy khiếp sợ, một cô bé mười mấy tuổi, trong thời gian ngắn nhất, tách hết tất cả dính liền ra! "Có thể làm được bước này, đã khiến người ta bất ngờ rồi."
"Cho dù là chuyên gia có kinh nghiệm cũng không cách nào cam đoan trong thời gian ngắn như vậy, có thể tách hết toàn bộ dính liền ra." "Có khi nào cô ấy trông như một cô bé, nhưng bên trong là một lão thần y mấy chục tuổi không?" Nếu không, làm sao giải thích cô ấy có thể làm điều đó?
Tư Thần Xuyên thần sắc nghiêm trang, mặt mày anh tuấn lộ ra một tia xa cách dò xét, nhìn không ra tâm tình. Điền Ngọc Ninh nhịn không được mở miệng châm chọc, "Cho dù cô ấy không làm tổn thương mạch máu và mô tim, nhưng Tư lão tiên sinh trước đó đã trải qua nhiều lần phẫu thuật, cánh van tim dùng để khâu lại -- vòng van hai mũi đã không còn bao nhiêu, van tim nhân tạo rất khó đứng vững." Đó là một trong những lý do tại sao họ không dám phẫu thuật.
"Tố Tố!" Giáo sư Trương thấp giọng quát lớn, có hơi bất mãn. Điền Ngọc Ninh vẻ mặt chính nghĩa, "Tôi chỉ muốn cho mọi người biết, bên trong trái tim của Tư lão tiên sinh bị nhiễm trùng nghiêm trọng, tình huống sưng phù của tổ chức vô cùng nguy cấp, khâu van nhân tạo vô cùng khó khăn.. Nếu vết khâu của cô ấy có vấn đề, chức năng tim sau này của ông Tư rất khó để cải thiện, có thể có biến chứng nghiêm trọng."
Giáo sư Trương biết cô sợ thiên hạ không loạn, vội vàng nói với Tư Thần Xuyên, "Tư tiên sinh, y thuật của cô bé này vô cùng cao minh, tôi tin tiếp theo cô ấy nhất định có thể xử lý tốt tình huống này. Huống chi, còn có bác sĩ Đường làm trợ lý cho cô ấy, bác sĩ Đường sinh ra trong một gia đình y học, thiên tư thông tuệ, ông nội của cậu ta là Đường Minh Chí, y thuật nổi tiếng trong và ngoài nước."
Đường Minh Chí? Ánh mắt Tư Thần Xuyên lộ vẻ đã hiểu, trợ lý nam trước mắt này là Đường Thiếu Trạch, đứa cháu yêu duy nhất của Đường Minh Chí. Đường Minh Chí cũng là một trong những danh y anh mời, hôm nay tình cờ trên đường kẹt xe, còn chưa tới hiện trường.
Thấy sắc mặt Tư Thần Xuyên lạnh nhạt, không trả lời, giáo sư Trương nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng, cũng không biết anh đang nghĩ gì. Kế tiếp, kỹ thuật khâu vượt trội của Giai Tịnh càng làm cho tất cả các bác sĩ ở đây tự thẹn không bằng.. Sau một ca phẫu thuật, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Tư lão tiên sinh thật sự sống rồi. Ông vẫn còn sống!
"Giai Tịnh, rốt cuộc cô có phải là người không?" Quan sát cả buổi phẫu thuật, Đường Thiếu Trạch cảm nhận sâu nhất, cô bé này, kinh khủng hơn nhiều so với nhận thức của anh! Anh vốn còn chuẩn bị sẵn sàng cứu viện bất cứ lúc nào, bây giờ xem ra, đơn thuần là không biết tự lượng sức mình!
Y thuật của cô bé này vượt xa anh, căn bản không cần anh quan tâm vớ vẩn! "Đẩy người ra đi." Giai Tịnh rửa tay sạch sẽ đi ra khỏi phòng phẫu thuật, không ít bác sĩ chờ ở bên ngoài đều vỗ tay cho cô, khen ngợi y thuật của cô. Điền Ngọc Ninh nhìn thấy một màn này, không nhịn được nắm chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Không ngờ con nhóc chết tiệt này thật sự có chút bản lĩnh.
Lúc giường cấp cứu của Tư lão tiên sinh từ trong phòng phẫu thuật đẩy ra, không ít bác sĩ nhao nhao tiến lên xác nhận, ông thật sự còn hơi thở, xem tình huống còn khá ổn định. "Tan đi tan đi.. Bây giờ bệnh nhân cần nghỉ ngơi." Đường Thiếu Trạch biết cô nhóc mệt mỏi, bất tri bất giác, họ đã làm phẫu thuật hai tiếng, lúc này đã hai giờ chiều, cũng không biết cô có đói bụng không.
Không ít bác sĩ tới xem náo nhiệt tản đi, trong đám người chỉ còn lại Tư Thần Xuyên cùng bảy tám chuyên gia tim mạch, cùng với đám người giáo sư Trương. "Tôi đưa Tư lão tiên sinh về phòng bệnh trước." Đường Thiếu Trạch quay đầu nói với Giai Tịnh, "Lát nữa sẽ đến." Giai Tịnh gật đầu, tháo khẩu trang ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, bộ dáng bình thản, lại câu lòng người, thoạt nhìn có hơi kiều mị.
"Ai là người nhà?" Giai Tịnh nâng mí mắt lên, còn có chút việc phải dặn dò. Người đàn ông đi đầu bước lên, đứng trước mặt cô, cao 1m9, so với cô gái cao 1m7, không hiểu sao trông hơi hài hòa. Giai Tịnh nhìn người đàn ông trước mặt, ngũ quan phảng phất trải qua tay thượng đế điêu khắc tỉ mỉ, mỗi một tỷ lệ đều có thể nói là hoàn mỹ, một đôi mắt đen thâm ngoạn giống như sơn, mê người trong sáng.
"Ông Tư, chuyện là như vậy, Tư lão tiên sinh bệnh nguy kịch, tiểu nhân to gan hứa với cô bé này, nếu như cô ấy có thể cứu sống Tư lão tiên sinh, bao nhiêu thù lao không phải là vấn đề.." Giáo sư Trương ở bên cạnh vội vàng mở miệng giúp cô bé đòi thù lao. Tư Thần Xuyên nhìn cô bé trước mắt, ánh mắt đen gợn sóng, lập tức nhìn Trường Thanh một cái.
Trường Thanh lập tức lấy ra một tấm chi phiếu trống đưa tới. "Đa tạ thần y tiểu thư ra tay cứu giúp! Đây là một chút tâm ý của Thần gia, số tiền cô tùy ý." Giai Tịnh nâng đôi mắt xanh nước lên, ngược lại hơi ngoài ý muốn, người tên Thần gia này có lai lịch gì, ra tay rất hào phóng?
Những người xung quanh hoặc ngạc nhiên, hoặc ghen tị nhìn cô.. Có thể có được một tấm chi phiếu trống, không chỉ có thể thăng tiến nhanh chóng, quan trọng hơn là, được Tư Thần Xuyên khẳng định, sau này cơ hội phát triển rất nhiều, chỉ có thể nói cô bé này đúng là có phúc, tiền đồ sáng lạng.
"Vậy tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh." Giai Tịnh khẽ nhếch môi, đem chi phiếu cất vào trong túi áo trắng, không chút ngượng ngùng, ngược lại làm cho người ta cảm thấy dứt khoát lưu loát. "Lão tiên sinh ngày mai có thể bỏ máy thở rồi." Giai Tịnh vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng cười lạnh, là Điền Ngọc Ninh trong góc phát ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook