Thiên Kim Hắc Liên Hoa Không Dể Chọc
7: Tôi Là Thẩm Vân Từ


Tư Dạ nhanh chóng lật xem một hồi, đoạn clip trận đấu của những người này cậu cũng đã xem qua, cũng không có gì đáng xác nhận lại.

“Lão Dư, ông lại đây xem cái này một cái.

”Dư Hoa đầy hoài nghi mà nhìn cậu ta một cái, sau đó mới bắt đầu xem đoạn clip.

Mới bắt đầu ván đánh thì quả thực cũng bình thường, hoàn toàn giống như đang luyện tay, nhưng một phút sau, thao tác kỹ thuật của người đang chơi lại giống như có sự thay đổi đột phá.

Kỹ thuật còn có chút không thành thạo, nhưng ý thức khá tốt, nếu như được bồi dưỡng tốt thì có thể trở thành một tuyển thủ không tồi.

” Dư Hoa hoàn toàn nghiêm túc, “Tìm người liên hệ cậu ta?”Nghe lời này Tư Dạ lại nóng lên: “Lúc nãy tôi chính là đang liên lạc với cô ta, sau đó cô ta đều kéo tôi vào danh sách đen, ông nói có phải rất bất lịch sự không?”Dư Hoa: “! ! ” Nếu là lão tử đây thì cũng kéo cậu vào danh sách đen.

Những tài khoản phụ trong đôi cơ bạn đều bị Thẩm Linh Hề cho vào danh sách đen hết, Tư Dạ mới nặng nề thở dài: “Để lão Quách mua thêm mấy tài khoản phụ về đi.


”“Đờ mờ cậu … không thể đặt một cái tên tài khoản với ghi chú bình thường một chút sao!” Dư Hoa bị mấy cái tên tài khoản cậu ta đặt tức đến điên người, “Làm cái tài khoản mà như công chúa đứng đừng như vậy, người ta mà dám kết bạn thì sợ là gặp quỷ rồi.

”Tư Dạ hừ hừ một tiếng: “Lão tử cho dù là đứng đường, thì cũng là công chúa xinh đẹp nhất trên đường.

”Dư Hoa trợn trắng mắt lên: “! ! ” Con người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.

……Tòa nhà Thịnh Thế Giang Nam.

Thẩm Vân Từ nhìn mail nhận được trong hộp mail hai tay có chút run rẩy, mở mail ra, nhìn thấy nội dung trên đó, sắc mặt của anh có thể dễ dàng nhìn thấy nhanh chóng âm trầm xuống.

Chất lượng của hình ảnh trên tư liệu không quá tốt, chỉ có thể phân biệt được ngũ quan của cô gái nhỏ chân mày so với người mẹ đã mất của họ rất giống nhau.

“Thẩm tổng, buổi chiều lão tổng bên Trường Hồng muốn tìm……” ngài bàn về việc thu mua.

Thư ký vừa đi vào đưa văn kiện cho anh nhìn thấy sắc mặt của anh xong, trong lòng giật mạnh một cái, vô hình chung có một cảm giác đè áp lên khiến cho anh ta hít thở không thông.

Thẩm Vân Từ hồi thần: “Đẩy lùi, tôi có việc đột xuất cần ra ngoài một chuyến, chuyện của công ty tạm thời giao cho Tôn phó tổng phụ trách xử lý.

Thư Ký tiểu Nhiễm đơ một hồi, sau đó lặp tức trả lời: “Vâng, được.

”Nói xong, Thẩm Vân Từ cầm áo khoác tây trang lê, đầu cũng không quay lại đi thẳng ra ngoài.

“Tôi muốn đi thôn Hoán Thủy một chuyến.


” Sau khi Thẩm Vân Từ lên xe liền gọi điện thoại cho bạn tốt của mình Bùi Hành Nhượng.

Bùi đại thiếu đang ở nhà xem tư liệu nghe thấy lời này lặp tức ngồi thẳng người lên: “Không phải, chi tiết thế nào còn chưa tra rõ ràng, cậu bây giờ gấp qua đó làm gì.

”“Địa chỉ đưa tôi.

” Thái độ của Thẩm Vân Từ kiên quyết, không có nửa điểm muốn thương lượng.

“ y ây ây, được rồi được rồi, tôi đi với cậu qua đó.

”Trên đường đi đến thôn Hoán Thủy, nhìn sắc mặt không được tốt mấy của bạn tốt của mình trên ghế phó lái, Bùi Hành Nhượng thở dài nhẹ: “Cậu cũng đừng quá gấp gáp, đã có tin tức rồi, tìm được người là chuyện sớm muộn thôi.

”Thẩm Vân Từ nhìn dòng xe chạy bên ngoài cửa xe, trầm giọng trả lời: “Nếu mà tôi sớm tìm ra em ấy một chút, thì có phải em ấy bớt chịu một chút khổ cực không.

”Bùi Hành Nhượng câm nín, nhất thời cũng không biết nói câu gì để an ủi anh.

năm giờ sau.


“Ai đó, đến ngay đến ngay.

” Trưởng thôn tuổi tác đã cao, vừa dùng xong bữa tối không lâu đã nằm xuống nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài chỉ có thể đứng lên ra mở cửa xem.

Cửa vừa được mở, nhìn thấy vài người ăn mặc hoa lệ đứng trước cửa, khí chất sang trọng, lão trưởng thôn ngây người một chút, nói: “Mọi người tìm ai?”“Trưởng thôn, chào ông, tôi là Thẩm Vân Từ.

”Người trước mặt rất trẻ tuổi, ngoại hình cũng điển trai quá mức, thuộc dạng nhìn một chút thì khó mà di chuyển ánh nhìn đi.

Sau khi biết được nguyên do đối phương đến là gì, trưởng thôn nghiên người để mọi người đi vào nhà.

(Hết chương).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương