Thiên Kim Hắc Liên Hoa Không Dể Chọc
-
10: Tôi Thiếu Cháu Trai
Thẩm Linh Hề dừng bước, đợi đám người kia xuất hiện.
Trông thấy một tên mặc áo thun in hình đầu lâu dẫn theo một đám đàn em đi đến, trên cổ còn quấn vài vòng dây xích không biết là vàng thật hay đồ giả, miệng thì ngậm thiếu thuốc, trông như tên thiếu não.
Khói thuốc xung quanh, có thể trông thấy người dẫn đầu không cao là mấy, tướng mạo bình thường cực kì, là dạng người quăng vào biển người một cái là không nhìn ra ngay.
Rõ ràng trông thấy bản thân nhưng một chút cũng chẳng tỏ ra sợ hãi, làm tên đó cực kì hài lòng: “Em gái, anh đợi em lâu lắm rồi đó, làm quen một chút đi?”Thẩm Linh Hề ngữ khí bình đạm: “Cút.
”“Hey, đừng có chừa mặt mũi cho mà không muốn, Hắc ca của chúng tao muốn làm quen là cho mày mặt mũi, đứng đó làm bộ làm tịch cái lông gì.
” Tên đàn em cả đầu nhuộm vàng chóe bất mãn chỉ trỏ Thẩm Linh Hề, cảm giác nếu như không nể mặt là nhào vào đánh nhau ngay.
Hắc ca này là tên côn đồ có tiếng ở gần đây, những người xung quanh đây thường xuyên bị chặn đường đòi phí bảo kê.
Lại thêm có lịch sử đánh người bị bắt vào ngục qua, nên Hắc ca lại ngang ngược hơn, chỉ cần là người bị hắn tìm đến, đều phải chịu mất tiền oan đưa cho hắn.
Chuyện Thẩm Linh Hề dạo gần đây kiếm được không ít tiền ở tiệm net, không thể nào tránh khỏi được vị Hắc ca này, nên là hiện tại bị người chặn đường đây.
Vừa bắt đầu hắn ta chỉ muốn lấy tiền, nhưng không ngờ được Thẩm Linh Hề lại xinh đẹp ngoài ý muốn của hắn, nên hắn ta liền nảy sinh ra ý định tiền sắc đều cướp hết.
Hắc ca trông thấy đàn em tìm chỗ đứng cho mình thì đắc ý giả vờ nói: “Sao mày lại hung dữ như vậy, dọa chị dâu tương lai sợ rồi sao.
”Nói xong, Hắc ca hướng về phía Thẩm Linh Hề đi qua: “Em gái, anh đây thiếu một cô vợ, anh thấy em cũng không tệ, đi theo anh đây sau này ăn ngon mặc đẹp, đảm bảo không để em mệt thấy thế nào?”Vừa nói, hắn vừa đưa tay qua muốn gác lên vai của cô.
“Vừa hay tôi thiếu cháu trai, hay là anh suy nghĩ một chút xen?” Thẩm Linh Hề lười biếng nói.
“Mẹ nó, tìm chết?” Hắc ca vứt đầu thuốc qua một bên, “Cmn bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi, gọi một tiếng chồng ơi em sai rồi, có lẽ ông đây có thể nể gương mặt này của mày mà bỏ qua cho mày, nếu không……”Lời còn chưa nói hết, Hắc ca đã muốn động tay động chân, Thâm Linh Hề liền đạp thẳng lên đầu gối của hắn, xem chút đạp tới hắn ói cả mật ra.
Mấy tên thuộc hạ cũng ngớ người ra, hồi thần lại liền xông vào trận đánh.
Một cú vật người, Hắc ca chỉ cảm thấy trước mắt mình một mảng đen tối, cái con nhỏ này nhìn thấy mềm yếu nhu nhược, xuống tay lại độc như vậy.
Thẩm Linh Hề bóp lấy cổ hắn: “Lấy ngồi tù làm huy chương danh dự? Làm vợ của mày, mày tính là cái thứ gì!”Hắc ca còn chưa đánh trả, khủy tay của hắn đã bị Thẩm Linh Hề bẻ trật khớp, bụng dưới cũng bị cô đạp mạnh một cái, căn bản đứng cũng không nỗi, chỉ có thể trừng mắt chửi người.
Gương mặt của Thẩm Linh Hề rõ ràng xinh đẹp như tiên nữ không nhiễm bụi trần, nhưng lại có ánh mặt lạnh lẽo khiến người khác không khỏi run sợ.
……Trần Chí Minh làm sao cũng không ngờ được, không đến một tiếng đồng hồ trôi qua, trong cục cảnh sát lần nữa lại gặp Thẩm Linh Hề.
Đặc biệt là sau khi biết cuộc điện thoại báo cảnh sát này do đám côn đồ sau khi bị cô đánh đến răng rơi đầy đất gọi đến, tam quan của ông ta cũng muốn rụng rời luôn rồi.
Thầm Linh Hề nhìn Trần Chí Minh một cái, sau đó thu lại ánh mắt, giống như chẳng hề quen biết nhau.
Nhìn bộ dáng của cô gái nhỏ này, Trần Chí Minh Cảm thấy huyệt thái dương của mình ẩn ẩn đau, đặc biệt là Mã Trạch Vũ còn đang đối với đám côn đồ kia la mắng, cái gì mà không tuân thủ kỹ luật, kéo bè kết phái, câu sau độc hơn câu trước nhiều.
Trần Chí Minh lặp tức đi qua kéo ông ta đi: “Cục trưởng… tôi có chuyện muốn báo.
”Mã Trạch Vũ kêu ông ta đợi một chút, nhưng Trần Chí Minh làm sao có thể đợi, to gan kéo người đi.
(Hết chương).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook