Thiên Kim Hạ Phủ
-
Chương 81: Giết gà dọa khỉ
Edit: hoacodat
Sáng sớm hôm sau, Hạ Viên đang mơ mơ màng màng cảm giác được Tưởng Hoa An rời giường, cũng vội tỉnh dậy, giúp đỡ lấy xiêm y ra mặc cho Tưởng Hoa An. Một bên lặng lẽ so chiều cao giữa mình và Tưởng Hoa An, huhu, thời gian này thấy mình mặc quần áo hơi ngắn, còn tưởng mình cao hơn trước rất nhiều, ai ngờ vóc dáng còn chưa tới ngực Tưởng Hoa An. Đợi hầu hạ thay xong xiêm y cho Tưởng Hoa An, lúc này Hạ Viên mới chú ý tới môi Tưởng Hoa An có chỗ sưng lên, ngẩng đầu hỏi: “An ca ca, môi huynh bị sao vậy?”
“Bị một con sâu lớn cắn một phát!” Tưởng Hoa An bộ dáng nghiêm túc, đứng đắn nói: “Đợi lấy chút dầu hạt cải mang vào, đuổi muỗi côn trùng trước khi ngủ.”
“Con sâu gì mà lợi hại, còn cắn thành như vậy?” Hạ Viên khập khiễng bước tới để sát vào nhìn, vừa nói: “Chờ lát lấy chút dầu hạt cải bôi vào.” Nói xong, nhìn thấy dáng vẻ Tưởng Hoa An có chút quái dị, rất giống là bị người cắn, cảm giác gặp báo động đỏ, đừng nói là hắn nhân dịp mình ngủ say, cùng người khác... Sẽ không, sẽ không, tính cách Hoa An ca ca, tất sẽ không làm như vậy.
Hạ Viên vừa suy vừa nghĩ, không khỏi mím môi, lại cảm giác bên môi có chút mặn, bỗng lại nhớ tới đêm hôm qua nằm mơ. Ngày hối hôm qua nằm mơ chính là mình đang ăn kẹo đường, chẳng lẽ nói....
Tưởng Hoa An sửa sang xiêm y lại xong, thấy Hạ Viên nhón chân chú ý tới môi hắn, xem như không có việc gì nói: “Con sâu cắn người này rất kỳ quái, to giống như răng nanh vậy.” Nói xong vén rèm đi ra ngoài.
Hạ Viên sửng sờ ở đó một lúc, một lúc lâu sau mới bật cười.
Hạnh Nhân đi vào hầu hạ Hạ Viên, một bên âm thầm nói: “Thiếu phu nhân, ta nghe nói Vương ma ma nói thầm, nói sáng sớm thiếu Tưởng quân đã đi đến phòng luyện võ, nhiều lần đụng phải Mã Vân. Ả Mã Vân kia cho rằng xinh đẹp, xem ra có tâm tư khác. Thiếu phu nhân cần phải lập uy (ra oai).”
Hạ Viên sửng sờ một lát, sau đó mới cảm thấy buồn cười.
Đang nói, Trần Châu đến đây, kéo Hạ Viên qua nói: “Viên nhi, có chuyện này ta muốn nói với muội!”
“Chuyện gì?” Hạ Viên thấy Trần Châu úp úp mở mở, cũng nổi lên lòng hiếu kỳ, để Hạnh Nhân lui xuống, cười nói: “Chẳng lẽ phát hiện phủ Tướng quân cất dấu bảo tàng sao?”
“Muội còn có tâm tư nói đùa à!” Trần Châu liếc mắt trừng nàng một cái, ghé tai qua nói: “Sáng sớm Tiểu Hà đi xuống phòng bếp thúc giục nước, nói thấy Vương ma ma muốn đưa nước trà tới phòng luyện võ, lại bị Mã Vân ngăn lại. Không biết Mã Vân nói thầm với Vương ma ma cái gì, nhận nước trà trên tay Vương ma ma thay Vương ma ma đi đến phòng luyện võ rồi. Phòng luyện võ cách hoa viên hơi xa, cũng không phải là chỗ vui chơi tốt gì, Mã Vân cướp đi qua làm chi?Ta ở trong phòng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, chỉ sợ Mã Vân kia là có lòng với thiếu tướng quân. Cái ngày ấy nàng rơi từ trên cao xuống, ta đã bắt đầu hoài nghi nàng dụng tâm kín đáo rồi. Lúc này nghĩ nghĩ, chuyện này vẫn nên nói cho muội biết, tự muội xử lý, để tránh sinh chuyện.”
Hạ Viên nghĩ nghĩ, nói với Trần Châu: “Mã Vân sinh tâm tư này, hành vi cũng rõ ràng, tự nhiên phải tìm cách đuổi ra khỏi phủ. Có điều nàng là nha đầu trong phòng bà bà, muội cũng không tiện xử lý lắm. Tốt nhất là để An ca ca tự mình đuổi nàng đi, giết gà dọa khỉ, nhìn xem còn có nha đầu nào dám sinh tâm tư khác nữa không. Mặc dù chúng ta tuổi nhỏ, nhưng cứ mặc cho các nàng tác quái sao hả?”
Trần Châu nghe vậy, vỗ tay nói: “Chúng ta cũng đã nhìn ra không đúng, những người khác tự nhiên cũng nhìn thấy rõ. Chỉ cần đuổi nàng đi, mọi người tự nhiên hiểu được vì sao nàng bị đuổi đi. Những nha đầu khác cũng có thể an phận, giảm chuyện cho chúng ta.”
Đợi Tưởng Hoa An trở về phòng, Hạ Viên chu miệng nói: “An ca ca, có phải huynh chê ta còn nhỏ, muốn nạp thiếp rồi hay không?”
“Đây là nói gì vậy?” Tưởng Hoa An không hiểu, nhìn Hạ Viên nói: “Nam nhân phủ tướng quân, từ trước đến nay không nạp thiếp.”
“Nhưng mà muội nghe nói An ca ca bảo Mã Vân đưa nước trà đến phòng luyện võ, cố tình cất nhắc nàng ấy đấy!” Hạ Viên mặt mày đưa đám nói: “Mã Vân sinh ra thật xinh đẹp, mỗi ngày đều rạng rỡ trước mặt An ca ca, nếu đột nhiên có một ngày lại rơi từ trên cao xuống, An ca ca không tìm thấy bồ đoàn đỡ nàng, vậy sẽ đưa tay lên đỡ, có da thịt đụng chạm...” truyện chỉ đăng trên diễn đàn....
Tưởng Hoa An đã sớm thấy ngày đó Mã Vân cũng không phải bị trượt chân, mà là cố ý rơi từ trên cây thang xuống. Mấy ngày nay xảo ngộ (tình cờ) gặp Mã Vân vài lần, hôm nay lại là nàng đưa nước trà đi qua phòng luyện võ, trong lòng đã tỏ tường. Lúc này thấy Hạ Viên đang lo lắng như vậy, xoa tóc nàng nói: “Yên tâm, ngày mai sẽ bảo Thượng ma ma đưa tiễn nàng, để tránh sinh chuyện.”
Mới rạng sáng ngày hôm sau, Mã Vân đưa nước trà đi qua phòng luyện võ, chân bị trượt, ấm trà kia rơi vỡ ngay tại phòng luyện võ, nước trà nóng bỏng bắn tung tóe ra ngoài, làm phỏng Tưởng Hoa An. Tưởng Hoa An giận dữ, lập tức gọi Thượng ma ma đi qua, để Thượng ma ma tống Mã Vân ra khỏi phủ. Thượng ma ma thấy Mã Vân chọc họa, đành phải kiên trì thay này cầu xin. Tưởng Hoa An thấy Thượng ma ma van lơn cầu xin cho Mã Vân, Mã Vân lại khóc thê thảm, thuận theo nói: “Ma ma cầu tình cho nàng, nàng lại là chất nữ của ngươi, đuổi ra khỏi phủ ngươi cũng bị mất mặt. Thế thì vầy đi, trên trang đang thiếu người, bảo người an trí nàng đến trên trang làm việc cũng được!” Đến trên trang đi, tóm lại tốt hơn đuổi ra khỏi phủ nhiều, Thượng ma ma và Mã Vân sao còn dám nói gì thêm nữa, tự nhiên dập đầu tạ ơn.
Hạ Viên ở trong phòng nghe được tin tức này, rất ngạc nhiên. Ô, đơn giản như vậy đã giải quyết được một nha đầu muốn làm tiểu tam rồi sao? Còn tưởng rằng đám tiểu tam đều giống tiểu cường (con gián) đập không chết diệt không dứt. Thì ra chỉ cần nam nhân đủ kiên định, tiểu tam lập tức tan thành mây khói.
Đợi Tưởng Hoa An trở về phòng, Hạ Viên sợ hắn đích thực bị Mã Vân hắt nước trà bị phỏng thật, cầm cánh tay hắn xem trái nhìn phải, rồi nói: “An ca ca, nghe nói huynh bị nước trà làm phỏng, có bị thương ở đâu không?”
“Một chút nước trà bị bắn ra thôi, sao có thể làm bị thương ta được?” Tưởng Hoa An bắt được tay Hạ Viên, cười nói: “Mã Vân ngoại trừ tình cờ gặp ta được mấy lần, cũng không có làm loại chuyện gì khác, nếu không nói nàng làm phỏng ta, Thượng ma ma cũng không thể tâm phục khẩu phục.”
“An ca ca giỏi quá!” Hạ Viên mắt lấp lánh nhìn Tưởng Hoa An, để Tưởng Hoa An ngồi lên trên ghế, ghé qua má trái hắn hôn “chụt” một cái.
Tưởng Hoa An bị Hạ Viên hôn một cái như vậy, cảm thấy trong lòng đang ngứa ngáy khó chịu, rất cảm thấy không đủ, ôm eo nhỏ Hạ Viên, chỉ chỉ má phải nói: “Còn có bên này!”
“Phì!” Hạ Viên đỏ bừng cả mặt, không nhịn được cười, ôm cổ Tưởng Hoa An, thổi thổi chút hơi tới lỗ tai hắn, thế này mới lại hôn “chụt” một cái lên má phải của hắn.
Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp là ngày mười tháng tám mới trở về, vào phủ thấy mọi chuyện đều gọn gàng ngăn nắp, cũng âm thầm gật đầu
Hạ Viên thấy rốt cuộc hai pho tượng Phật cũng đã trở lại, thở dài nhẹ nhõm, vội vàng chuẩn bị tiệc rượu cho hai người đón gió tẩy trần, thuận tiện nộp lên sổ sách quyền quản lý.
Đến tối, Thượng Tiệp đã biết chuyện phát sinh mấy ngày nay trong phủ, bàn bạc cùng Tưởng lão phu nhân: “Qua mấy năm nữa, tự nhiên phải cho Viên nhi chính thức quản gia, người khác còn thôi, Cố ma ma và Thượng ma ma, chỉ sợ Hạ Viên sai sử không được. Không bằng nhân dịp này xử lý một phen, lập uy cho Viên nhi.”
Mặc dù Tưởng lão phu nhân hậu đãi Cố ma ma, nhưng cũng thấy mấy năm nay Cố ma ma kỳ cục, sớm đã muốn bảo Thượng Tiệp tống tiễn nàng, có điều nghĩ nàng lớn tuổi, nhi tử và tôn tử lại không cầu tiến, sợ nàng rời phủ rồi không có chỗ dựa vào, thế này mới cứ trì hoãn mãi. Nay thấy nàng không phân rõ trên dưới, thế mà không để Hạ Viên vào mắt (không xem ra gì), không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: “Nàng không cho ta thể diện cũng thôi đi, nhân dịp chúng ta không ở trong phủ, thế mà dám đẩy Thượng ma ma vào trong nước, nếu không xử lý, cũng khó mà phục chúng. Để nàng lên trang dưỡng lão đi!”
Hạ Viên ở trong phòng nghe được Cố ma ma bị đưa lên trang, Thượng ma ma bị cắt ba tháng tiền tiêu vặt hằng tháng, biết đây là Thượng Tiệp lập uy cho mình, không khỏi lặng lẽ nở nụ cười. Sau này Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp cho mình làm quản gia, nhất định không ai dám làm loạn nữa.
Vì sắp đến Trung thu, trong phủ muốn chuẩn bị chút quà tặng cho ngày lễ, còn có hai người Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan tân nữ tế (con rể mới) này phải đến phủ nhạc phụ nhạc mẫu đưa quà tặng ngày lễ, Thượng Tiệp trở lại cũng là loay hoay chân không chạm đất. Hạ Viên cũng không rỗi rãnh, tự tay làm cho Tưởng Hoa An hai bộ áo khoác mùa thu.
Buổi sáng ngày mười bốn tháng tám, Hạ Viên dậy thật sớm, cầm xiêm y mình may đưa cho Tưởng Hoa An, thay áo cho hắn. Tưởng Hoa An mặc đồ mới vào, không khỏi khen mấy câu, vừa cười nói: “Viên nhi thật khéo tay, nhìn xem xiêm y này, mặc vào thật sự rất thoải mái.” Nói xong thấy cổ tay áo thêu một vòng trang trí hoa văn rất nhỏ, nửa vòng bên trong hình như có thêu vài chữ nữa, kéo tay áo lên nhìn kỹ, thấy quả nhiên là chữ thêu, tỉ mỉ nhìn xem, thêu lại là năm chữ “Tưởng Hoa An uy vũ”, không khỏi cười ha ha, quay người nhìn Hạ Viên nói: “Muội làm xiêm y đa dạng hơn người khác nhiều.” Made by
Lại nói đến Quý Thư kể từ khi nghe được Hạ Viên quản gia, cũng lo lắng hơn mười ngày, khó khăn mới nghe được Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp đã trở về phủ, lúc này mới yên lòng. Qua tiết Trung thu, liền phái người tới đón Hạ Viên về phủ ở.
Thiếu Hạ Viên rủ rỉ rù rì, Tưởng Hoa An có chút không quen, mới qua năm ngày, đã sai người đón Hạ Viên về. Quý Thư thấy Tưởng Hoa An vội bảo người tới đón, trong lòng mừng thầm, vốn sợ Hạ Viên tuổi còn nhỏ, Tưởng Hoa An không để trong lòng, nay nhìn tình hình này, Tưởng Hoa An cũng có để ý đến Hạ Viên. Có điều Hạ Viên tuổi nhỏ, có một số vấn đề thật đúng là bản thân Tưởng Hoa An phải tự kiên trì thôi.
Tưởng Hoa An bảo người đưa Hạ Viên trở về, tới tối trở về phòng, lại nghe được Hạ Viên rủ rì rù rì không để yên, cười tủm tỉm nghe, còn ân cần châm trà rót nước.
Chẳng lẽ đây là tiểu biệt thắng tân hôn? Hạ Viên thấy Tưởng Hoa An như vậy, trong lòng ngọt ngào, ghé qua hôn hai má hắn.
Tưởng Hoa An kéo Hạ Viên qua, nhẹ nhàng phủ lên môi nàng, một lát mới chịu buông, tự đi rót nước trà.
Qua tháng chín, thời tiết càng ngày càng lạnh hơn. Mùa đông năm nay, kinh thành đã hạ mấy trận tuyết, gió lạnh thấu xương. Đợi đến ngày ba tháng mười hai, cũng là ngày Hạ Viên và Tưởng Hoa An thân mãn bốn tháng. Đến buổi tối, Hạ Viên bởi vì cơ thể rất sợ lạnh, núp ở trong chăn không nói lời nào. Tưởng Hoa An vốn tính mãn bốn tháng thì đi đến thư phòng, lại thấy Hạ Viên như vậy, nên không đành lòng mở miệng nói ra. Đợi khi lên giường nắm lấy tay Hạ Viên, thấy tay nhỏ bé của nàng lạnh lẽo, không khỏi giật mình nói: “Viên nhi, muội sao vậy?”
Hạ Viên ở trong chăn rầu rĩ đáp lại: “Chậu than trong phòng đốt nhiều vậy, muội vẫn cảm thấy lạnh.”
Tưởng Hoa An do dự một chút, tiến vào ổ chăn của Hạ Viên, ôm nàng từ phía sau, để nàng dám người lên ngực mình, nhỏ giọng hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều, trên người An ca ca thật ấm áp!” Hạ Viên cảm thấy trên người Tưởng Hoa An ấm áp dễ chịu, không khỏi tự động dán chặt hơn chút.diễn đàn. Vui lòng không sao chép. Cám ơn.....
Tưởng Hoa An để Hạ Viên gối lên cánh tay mình, bàn tay còn lại nắm bàn tay nàng, cảm thấy tay nàng ấm áp lên, thế này mới nhẹ giọng nói: “Ngủ đi!”
Thân thể Tưởng Hoa An như ấm lô, không tới một lúc, thân thể Hạ Viên đã ấm áp lên, cũng đã ngủ say sưa. Tưởng Hoa An ôm chặt Hạ Viên, lặng lẽ hôn lên tóc nàng, nói nhỏ: “Viên nhi à, muội lớn lên nhanh đi!”
Sáng sớm hôm sau, Hạ Viên đang mơ mơ màng màng cảm giác được Tưởng Hoa An rời giường, cũng vội tỉnh dậy, giúp đỡ lấy xiêm y ra mặc cho Tưởng Hoa An. Một bên lặng lẽ so chiều cao giữa mình và Tưởng Hoa An, huhu, thời gian này thấy mình mặc quần áo hơi ngắn, còn tưởng mình cao hơn trước rất nhiều, ai ngờ vóc dáng còn chưa tới ngực Tưởng Hoa An. Đợi hầu hạ thay xong xiêm y cho Tưởng Hoa An, lúc này Hạ Viên mới chú ý tới môi Tưởng Hoa An có chỗ sưng lên, ngẩng đầu hỏi: “An ca ca, môi huynh bị sao vậy?”
“Bị một con sâu lớn cắn một phát!” Tưởng Hoa An bộ dáng nghiêm túc, đứng đắn nói: “Đợi lấy chút dầu hạt cải mang vào, đuổi muỗi côn trùng trước khi ngủ.”
“Con sâu gì mà lợi hại, còn cắn thành như vậy?” Hạ Viên khập khiễng bước tới để sát vào nhìn, vừa nói: “Chờ lát lấy chút dầu hạt cải bôi vào.” Nói xong, nhìn thấy dáng vẻ Tưởng Hoa An có chút quái dị, rất giống là bị người cắn, cảm giác gặp báo động đỏ, đừng nói là hắn nhân dịp mình ngủ say, cùng người khác... Sẽ không, sẽ không, tính cách Hoa An ca ca, tất sẽ không làm như vậy.
Hạ Viên vừa suy vừa nghĩ, không khỏi mím môi, lại cảm giác bên môi có chút mặn, bỗng lại nhớ tới đêm hôm qua nằm mơ. Ngày hối hôm qua nằm mơ chính là mình đang ăn kẹo đường, chẳng lẽ nói....
Tưởng Hoa An sửa sang xiêm y lại xong, thấy Hạ Viên nhón chân chú ý tới môi hắn, xem như không có việc gì nói: “Con sâu cắn người này rất kỳ quái, to giống như răng nanh vậy.” Nói xong vén rèm đi ra ngoài.
Hạ Viên sửng sờ ở đó một lúc, một lúc lâu sau mới bật cười.
Hạnh Nhân đi vào hầu hạ Hạ Viên, một bên âm thầm nói: “Thiếu phu nhân, ta nghe nói Vương ma ma nói thầm, nói sáng sớm thiếu Tưởng quân đã đi đến phòng luyện võ, nhiều lần đụng phải Mã Vân. Ả Mã Vân kia cho rằng xinh đẹp, xem ra có tâm tư khác. Thiếu phu nhân cần phải lập uy (ra oai).”
Hạ Viên sửng sờ một lát, sau đó mới cảm thấy buồn cười.
Đang nói, Trần Châu đến đây, kéo Hạ Viên qua nói: “Viên nhi, có chuyện này ta muốn nói với muội!”
“Chuyện gì?” Hạ Viên thấy Trần Châu úp úp mở mở, cũng nổi lên lòng hiếu kỳ, để Hạnh Nhân lui xuống, cười nói: “Chẳng lẽ phát hiện phủ Tướng quân cất dấu bảo tàng sao?”
“Muội còn có tâm tư nói đùa à!” Trần Châu liếc mắt trừng nàng một cái, ghé tai qua nói: “Sáng sớm Tiểu Hà đi xuống phòng bếp thúc giục nước, nói thấy Vương ma ma muốn đưa nước trà tới phòng luyện võ, lại bị Mã Vân ngăn lại. Không biết Mã Vân nói thầm với Vương ma ma cái gì, nhận nước trà trên tay Vương ma ma thay Vương ma ma đi đến phòng luyện võ rồi. Phòng luyện võ cách hoa viên hơi xa, cũng không phải là chỗ vui chơi tốt gì, Mã Vân cướp đi qua làm chi?Ta ở trong phòng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, chỉ sợ Mã Vân kia là có lòng với thiếu tướng quân. Cái ngày ấy nàng rơi từ trên cao xuống, ta đã bắt đầu hoài nghi nàng dụng tâm kín đáo rồi. Lúc này nghĩ nghĩ, chuyện này vẫn nên nói cho muội biết, tự muội xử lý, để tránh sinh chuyện.”
Hạ Viên nghĩ nghĩ, nói với Trần Châu: “Mã Vân sinh tâm tư này, hành vi cũng rõ ràng, tự nhiên phải tìm cách đuổi ra khỏi phủ. Có điều nàng là nha đầu trong phòng bà bà, muội cũng không tiện xử lý lắm. Tốt nhất là để An ca ca tự mình đuổi nàng đi, giết gà dọa khỉ, nhìn xem còn có nha đầu nào dám sinh tâm tư khác nữa không. Mặc dù chúng ta tuổi nhỏ, nhưng cứ mặc cho các nàng tác quái sao hả?”
Trần Châu nghe vậy, vỗ tay nói: “Chúng ta cũng đã nhìn ra không đúng, những người khác tự nhiên cũng nhìn thấy rõ. Chỉ cần đuổi nàng đi, mọi người tự nhiên hiểu được vì sao nàng bị đuổi đi. Những nha đầu khác cũng có thể an phận, giảm chuyện cho chúng ta.”
Đợi Tưởng Hoa An trở về phòng, Hạ Viên chu miệng nói: “An ca ca, có phải huynh chê ta còn nhỏ, muốn nạp thiếp rồi hay không?”
“Đây là nói gì vậy?” Tưởng Hoa An không hiểu, nhìn Hạ Viên nói: “Nam nhân phủ tướng quân, từ trước đến nay không nạp thiếp.”
“Nhưng mà muội nghe nói An ca ca bảo Mã Vân đưa nước trà đến phòng luyện võ, cố tình cất nhắc nàng ấy đấy!” Hạ Viên mặt mày đưa đám nói: “Mã Vân sinh ra thật xinh đẹp, mỗi ngày đều rạng rỡ trước mặt An ca ca, nếu đột nhiên có một ngày lại rơi từ trên cao xuống, An ca ca không tìm thấy bồ đoàn đỡ nàng, vậy sẽ đưa tay lên đỡ, có da thịt đụng chạm...” truyện chỉ đăng trên diễn đàn....
Tưởng Hoa An đã sớm thấy ngày đó Mã Vân cũng không phải bị trượt chân, mà là cố ý rơi từ trên cây thang xuống. Mấy ngày nay xảo ngộ (tình cờ) gặp Mã Vân vài lần, hôm nay lại là nàng đưa nước trà đi qua phòng luyện võ, trong lòng đã tỏ tường. Lúc này thấy Hạ Viên đang lo lắng như vậy, xoa tóc nàng nói: “Yên tâm, ngày mai sẽ bảo Thượng ma ma đưa tiễn nàng, để tránh sinh chuyện.”
Mới rạng sáng ngày hôm sau, Mã Vân đưa nước trà đi qua phòng luyện võ, chân bị trượt, ấm trà kia rơi vỡ ngay tại phòng luyện võ, nước trà nóng bỏng bắn tung tóe ra ngoài, làm phỏng Tưởng Hoa An. Tưởng Hoa An giận dữ, lập tức gọi Thượng ma ma đi qua, để Thượng ma ma tống Mã Vân ra khỏi phủ. Thượng ma ma thấy Mã Vân chọc họa, đành phải kiên trì thay này cầu xin. Tưởng Hoa An thấy Thượng ma ma van lơn cầu xin cho Mã Vân, Mã Vân lại khóc thê thảm, thuận theo nói: “Ma ma cầu tình cho nàng, nàng lại là chất nữ của ngươi, đuổi ra khỏi phủ ngươi cũng bị mất mặt. Thế thì vầy đi, trên trang đang thiếu người, bảo người an trí nàng đến trên trang làm việc cũng được!” Đến trên trang đi, tóm lại tốt hơn đuổi ra khỏi phủ nhiều, Thượng ma ma và Mã Vân sao còn dám nói gì thêm nữa, tự nhiên dập đầu tạ ơn.
Hạ Viên ở trong phòng nghe được tin tức này, rất ngạc nhiên. Ô, đơn giản như vậy đã giải quyết được một nha đầu muốn làm tiểu tam rồi sao? Còn tưởng rằng đám tiểu tam đều giống tiểu cường (con gián) đập không chết diệt không dứt. Thì ra chỉ cần nam nhân đủ kiên định, tiểu tam lập tức tan thành mây khói.
Đợi Tưởng Hoa An trở về phòng, Hạ Viên sợ hắn đích thực bị Mã Vân hắt nước trà bị phỏng thật, cầm cánh tay hắn xem trái nhìn phải, rồi nói: “An ca ca, nghe nói huynh bị nước trà làm phỏng, có bị thương ở đâu không?”
“Một chút nước trà bị bắn ra thôi, sao có thể làm bị thương ta được?” Tưởng Hoa An bắt được tay Hạ Viên, cười nói: “Mã Vân ngoại trừ tình cờ gặp ta được mấy lần, cũng không có làm loại chuyện gì khác, nếu không nói nàng làm phỏng ta, Thượng ma ma cũng không thể tâm phục khẩu phục.”
“An ca ca giỏi quá!” Hạ Viên mắt lấp lánh nhìn Tưởng Hoa An, để Tưởng Hoa An ngồi lên trên ghế, ghé qua má trái hắn hôn “chụt” một cái.
Tưởng Hoa An bị Hạ Viên hôn một cái như vậy, cảm thấy trong lòng đang ngứa ngáy khó chịu, rất cảm thấy không đủ, ôm eo nhỏ Hạ Viên, chỉ chỉ má phải nói: “Còn có bên này!”
“Phì!” Hạ Viên đỏ bừng cả mặt, không nhịn được cười, ôm cổ Tưởng Hoa An, thổi thổi chút hơi tới lỗ tai hắn, thế này mới lại hôn “chụt” một cái lên má phải của hắn.
Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp là ngày mười tháng tám mới trở về, vào phủ thấy mọi chuyện đều gọn gàng ngăn nắp, cũng âm thầm gật đầu
Hạ Viên thấy rốt cuộc hai pho tượng Phật cũng đã trở lại, thở dài nhẹ nhõm, vội vàng chuẩn bị tiệc rượu cho hai người đón gió tẩy trần, thuận tiện nộp lên sổ sách quyền quản lý.
Đến tối, Thượng Tiệp đã biết chuyện phát sinh mấy ngày nay trong phủ, bàn bạc cùng Tưởng lão phu nhân: “Qua mấy năm nữa, tự nhiên phải cho Viên nhi chính thức quản gia, người khác còn thôi, Cố ma ma và Thượng ma ma, chỉ sợ Hạ Viên sai sử không được. Không bằng nhân dịp này xử lý một phen, lập uy cho Viên nhi.”
Mặc dù Tưởng lão phu nhân hậu đãi Cố ma ma, nhưng cũng thấy mấy năm nay Cố ma ma kỳ cục, sớm đã muốn bảo Thượng Tiệp tống tiễn nàng, có điều nghĩ nàng lớn tuổi, nhi tử và tôn tử lại không cầu tiến, sợ nàng rời phủ rồi không có chỗ dựa vào, thế này mới cứ trì hoãn mãi. Nay thấy nàng không phân rõ trên dưới, thế mà không để Hạ Viên vào mắt (không xem ra gì), không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: “Nàng không cho ta thể diện cũng thôi đi, nhân dịp chúng ta không ở trong phủ, thế mà dám đẩy Thượng ma ma vào trong nước, nếu không xử lý, cũng khó mà phục chúng. Để nàng lên trang dưỡng lão đi!”
Hạ Viên ở trong phòng nghe được Cố ma ma bị đưa lên trang, Thượng ma ma bị cắt ba tháng tiền tiêu vặt hằng tháng, biết đây là Thượng Tiệp lập uy cho mình, không khỏi lặng lẽ nở nụ cười. Sau này Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp cho mình làm quản gia, nhất định không ai dám làm loạn nữa.
Vì sắp đến Trung thu, trong phủ muốn chuẩn bị chút quà tặng cho ngày lễ, còn có hai người Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan tân nữ tế (con rể mới) này phải đến phủ nhạc phụ nhạc mẫu đưa quà tặng ngày lễ, Thượng Tiệp trở lại cũng là loay hoay chân không chạm đất. Hạ Viên cũng không rỗi rãnh, tự tay làm cho Tưởng Hoa An hai bộ áo khoác mùa thu.
Buổi sáng ngày mười bốn tháng tám, Hạ Viên dậy thật sớm, cầm xiêm y mình may đưa cho Tưởng Hoa An, thay áo cho hắn. Tưởng Hoa An mặc đồ mới vào, không khỏi khen mấy câu, vừa cười nói: “Viên nhi thật khéo tay, nhìn xem xiêm y này, mặc vào thật sự rất thoải mái.” Nói xong thấy cổ tay áo thêu một vòng trang trí hoa văn rất nhỏ, nửa vòng bên trong hình như có thêu vài chữ nữa, kéo tay áo lên nhìn kỹ, thấy quả nhiên là chữ thêu, tỉ mỉ nhìn xem, thêu lại là năm chữ “Tưởng Hoa An uy vũ”, không khỏi cười ha ha, quay người nhìn Hạ Viên nói: “Muội làm xiêm y đa dạng hơn người khác nhiều.” Made by
Lại nói đến Quý Thư kể từ khi nghe được Hạ Viên quản gia, cũng lo lắng hơn mười ngày, khó khăn mới nghe được Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp đã trở về phủ, lúc này mới yên lòng. Qua tiết Trung thu, liền phái người tới đón Hạ Viên về phủ ở.
Thiếu Hạ Viên rủ rỉ rù rì, Tưởng Hoa An có chút không quen, mới qua năm ngày, đã sai người đón Hạ Viên về. Quý Thư thấy Tưởng Hoa An vội bảo người tới đón, trong lòng mừng thầm, vốn sợ Hạ Viên tuổi còn nhỏ, Tưởng Hoa An không để trong lòng, nay nhìn tình hình này, Tưởng Hoa An cũng có để ý đến Hạ Viên. Có điều Hạ Viên tuổi nhỏ, có một số vấn đề thật đúng là bản thân Tưởng Hoa An phải tự kiên trì thôi.
Tưởng Hoa An bảo người đưa Hạ Viên trở về, tới tối trở về phòng, lại nghe được Hạ Viên rủ rì rù rì không để yên, cười tủm tỉm nghe, còn ân cần châm trà rót nước.
Chẳng lẽ đây là tiểu biệt thắng tân hôn? Hạ Viên thấy Tưởng Hoa An như vậy, trong lòng ngọt ngào, ghé qua hôn hai má hắn.
Tưởng Hoa An kéo Hạ Viên qua, nhẹ nhàng phủ lên môi nàng, một lát mới chịu buông, tự đi rót nước trà.
Qua tháng chín, thời tiết càng ngày càng lạnh hơn. Mùa đông năm nay, kinh thành đã hạ mấy trận tuyết, gió lạnh thấu xương. Đợi đến ngày ba tháng mười hai, cũng là ngày Hạ Viên và Tưởng Hoa An thân mãn bốn tháng. Đến buổi tối, Hạ Viên bởi vì cơ thể rất sợ lạnh, núp ở trong chăn không nói lời nào. Tưởng Hoa An vốn tính mãn bốn tháng thì đi đến thư phòng, lại thấy Hạ Viên như vậy, nên không đành lòng mở miệng nói ra. Đợi khi lên giường nắm lấy tay Hạ Viên, thấy tay nhỏ bé của nàng lạnh lẽo, không khỏi giật mình nói: “Viên nhi, muội sao vậy?”
Hạ Viên ở trong chăn rầu rĩ đáp lại: “Chậu than trong phòng đốt nhiều vậy, muội vẫn cảm thấy lạnh.”
Tưởng Hoa An do dự một chút, tiến vào ổ chăn của Hạ Viên, ôm nàng từ phía sau, để nàng dám người lên ngực mình, nhỏ giọng hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều, trên người An ca ca thật ấm áp!” Hạ Viên cảm thấy trên người Tưởng Hoa An ấm áp dễ chịu, không khỏi tự động dán chặt hơn chút.diễn đàn. Vui lòng không sao chép. Cám ơn.....
Tưởng Hoa An để Hạ Viên gối lên cánh tay mình, bàn tay còn lại nắm bàn tay nàng, cảm thấy tay nàng ấm áp lên, thế này mới nhẹ giọng nói: “Ngủ đi!”
Thân thể Tưởng Hoa An như ấm lô, không tới một lúc, thân thể Hạ Viên đã ấm áp lên, cũng đã ngủ say sưa. Tưởng Hoa An ôm chặt Hạ Viên, lặng lẽ hôn lên tóc nàng, nói nhỏ: “Viên nhi à, muội lớn lên nhanh đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook