Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học
-
Chương 7:
Biểu tình của người phụ nữ cứng lại trong chớp mắt. Vì Nghê Miểu vẫn luôn chú ý cô ta nên không bỏ sót bất cứ sự biến hoá nào trên đó.
“Lộ Lộ, cậu có ý gì vậy? Đây không phải là chiếc vòng mình đi chùa Tùng Sơn cầu cho cậu sao? Không phải cậu hoài nghi mình đấy chứ?” Mặt người phụ nữ lộ ra vẻ tái nhợt xen lẫn nụ cười miễn cưỡng. Vô cùng nhuần nhuyễn diễn ra dáng vẻ bị bạn thân nghi ngờ mà đau lòng, tổn thương.
Nghê Miểu chỉ cảm thấy kỹ thuật diễn của Nghê Hồng Nguyệt đứng trước vị này chỉ có thể nói là cam bái hạ phong.
Hoàng Lộ Lộ lạnh lùng nhìn cô ta, không nói gì, chỉ ném ra chứng cứ mấu chốt là tấm hoàng phù và ngày sinh tháng đẻ.
“Cậu nói những thứ này không phải cậu viết sao? Chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, bút tích của cậu ra sao tôi là người hiểu rõ nhất.” Hoàng Lộ Lộ cầm tờ giấy viết ngày sinh tháng đẻ nói.
Thấy mọi chuyện bại lộ, người phụ nữ cuối cùng cũng chịu thu hồi lại vẻ bi thương trên mặt, khí chất toàn thân biến đổi, trở nên cực kỳ lạnh nhạt.
“Tại sao?” Thấy cô ta như vậy, Hoàng Lộ Lộ còn có gì không hiểu nữa.
“Tại sao? Cô còn không biết xấu hổ hỏi tôi tại sao?” Người phụ nữ cười lạnh một tiếng: “Từ khi cô với tôi bắt đầu làm bạn, cô vẫn luôn đứng ở nơi cao cao tại thượng. Tôi là kẻ xuất thân từ gia đình nông thôn thấp kém, cô là cô chủ ngậm thìa vàng lớn lên. Cứu kẻ luôn bị bắt nạt như tôi cũng chỉ để giúp cô phô bày sự thiện lương mà thôi, cô tự hỏi bản thân xem, nhiều năm như vậy cô có từng đối xử với tôi thật lòng chưa? Còn tôi thì lúc nào cũng phải chịu đựng tính tình đại tiểu thư của cô. Cô vốn không hề xem tôi là bạn, mà chỉ là một con chó, con mèo gọi thì tới, đuổi thì đi thôi. Cả Dương Tử Hào nữa, rõ ràng là tôi thích anh ấy trước, nhưng hôm đó cô lại đứng trước mặt tôi nói cô và anh ấy yêu nhau, ngày ngày chia sẻ câu chuyện tình yêu của hai người với tôi, cô có biết tôi cảm thấy như thế nào không? Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm!”
Hoàng Lộ Lộ rõ ràng không nghĩ tới đây sẽ là lý do dẫn tới việc đối phương muốn đẩy cô ấy vào chỗ chết, cô ấy cười gằn hai tiếng: “Cô thật đúng là...”
Hoàng Lộ Lộ phát hiện bản thân vậy mà không tìm thấy từ ngữ để hình dung cô ta.
“Vừa ăn cắp vừa la làng.” Nghê Miểu ngồi bên cạnh đúng lúc đưa ra kiến nghị.
“Lộ Lộ, cậu có ý gì vậy? Đây không phải là chiếc vòng mình đi chùa Tùng Sơn cầu cho cậu sao? Không phải cậu hoài nghi mình đấy chứ?” Mặt người phụ nữ lộ ra vẻ tái nhợt xen lẫn nụ cười miễn cưỡng. Vô cùng nhuần nhuyễn diễn ra dáng vẻ bị bạn thân nghi ngờ mà đau lòng, tổn thương.
Nghê Miểu chỉ cảm thấy kỹ thuật diễn của Nghê Hồng Nguyệt đứng trước vị này chỉ có thể nói là cam bái hạ phong.
Hoàng Lộ Lộ lạnh lùng nhìn cô ta, không nói gì, chỉ ném ra chứng cứ mấu chốt là tấm hoàng phù và ngày sinh tháng đẻ.
“Cậu nói những thứ này không phải cậu viết sao? Chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, bút tích của cậu ra sao tôi là người hiểu rõ nhất.” Hoàng Lộ Lộ cầm tờ giấy viết ngày sinh tháng đẻ nói.
Thấy mọi chuyện bại lộ, người phụ nữ cuối cùng cũng chịu thu hồi lại vẻ bi thương trên mặt, khí chất toàn thân biến đổi, trở nên cực kỳ lạnh nhạt.
“Tại sao?” Thấy cô ta như vậy, Hoàng Lộ Lộ còn có gì không hiểu nữa.
“Tại sao? Cô còn không biết xấu hổ hỏi tôi tại sao?” Người phụ nữ cười lạnh một tiếng: “Từ khi cô với tôi bắt đầu làm bạn, cô vẫn luôn đứng ở nơi cao cao tại thượng. Tôi là kẻ xuất thân từ gia đình nông thôn thấp kém, cô là cô chủ ngậm thìa vàng lớn lên. Cứu kẻ luôn bị bắt nạt như tôi cũng chỉ để giúp cô phô bày sự thiện lương mà thôi, cô tự hỏi bản thân xem, nhiều năm như vậy cô có từng đối xử với tôi thật lòng chưa? Còn tôi thì lúc nào cũng phải chịu đựng tính tình đại tiểu thư của cô. Cô vốn không hề xem tôi là bạn, mà chỉ là một con chó, con mèo gọi thì tới, đuổi thì đi thôi. Cả Dương Tử Hào nữa, rõ ràng là tôi thích anh ấy trước, nhưng hôm đó cô lại đứng trước mặt tôi nói cô và anh ấy yêu nhau, ngày ngày chia sẻ câu chuyện tình yêu của hai người với tôi, cô có biết tôi cảm thấy như thế nào không? Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm!”
Hoàng Lộ Lộ rõ ràng không nghĩ tới đây sẽ là lý do dẫn tới việc đối phương muốn đẩy cô ấy vào chỗ chết, cô ấy cười gằn hai tiếng: “Cô thật đúng là...”
Hoàng Lộ Lộ phát hiện bản thân vậy mà không tìm thấy từ ngữ để hình dung cô ta.
“Vừa ăn cắp vừa la làng.” Nghê Miểu ngồi bên cạnh đúng lúc đưa ra kiến nghị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook