Thiên Kim Giả Có Hệ Thống Trao Đổi
-
Chương 1
1.
Ngày được ba mẹ ruột tìm về, thiên kim giả Tô Hạ cũng bởi vì đố kỵ thành tích của tôi mà đỏ mắt.
Cô ta vừa đẩy tôi xuống cầu thang vừa nguyền rủa.
"Cho dù thành tích học tập của mày tốt thì thế nào, người mà ba mẹ yêu thương nhất vẫn là tao."
"Loại nhà quê như mày, đáng chết!"
Trước khi mất ý thức, tôi nghe thấy một giọng nói máy móc.
【 Chúc mừng kí chủ thành công kích hoạt hệ thống trao đổi, xin hỏi kí chủ muốn trao đổi cái gì? 】
Tiếp theo là giọng nói đầy hưng phấn của Tô Hạ:
[Tôi muốn trao đổi tất cả mọi thứ của cô ta!]
[Tuy nhiên, mấy ngày nữa sẽ công bố kết quả thi đại học, tôi muốn trao đổi điểm của cô ta trước.]
Thanh âm máy móc lại vang lên.
[Ký chủ thân mến, một khi trao đổi hoàn tất sẽ không thể sửa đổi. Xin hỏi ký chủ có chắc chắn hay không?]
[Chắc chắn!]
2.
Đến khi tôi tỉnh lại, tôi đã nằm trong bệnh viện.
Tô Hạ trốn trong lòng mẹ tôi, khóc đến đáng thương.
"Mẹ ơi, con không phải cố ý, con chỉ là muốn cùng chị gái thân thiết hơn, không nghĩ tới chị ấy lại phản ứng lớn như vậy..."
Mẹ tôi nhìn vào cánh tay cô ta, phớt lờ tôi vẫn đang nằm trên giường.
“Mẹ sao có thể trách con chứ? Mau để cho mẹ nhìn xem, trên cánh tay đẹp như vậy lại có một vết thương."
"Một cô gái nếu để lại sẹo thì phải làm sao bây giờ?"
Đây là mẹ ruột của tôi.
Từ ngày đầu tiên tìm được tôi, đã tràn ngập khinh bỉ đối với tôi.
Nếu như không phải chủ nhiệm lớp nói cho bà biết tôi sẽ vào được đại học Bắc Đại, có lẽ bà ta cũng không muốn đón tôi về nhà.
Đơn giản là trong mắt bọn họ, đứa con gái từ nhỏ lớn lên ở nông thôn này, chỉ biết làm mất mặt bọn họ.
Thấy tôi tỉnh lại, ánh mắt Tô Hạ nhìn tôi tràn đầy đắc ý.
Không đợi tôi mở miệng, mẹ tôi đã lên tiếng.
"Hạ Hạ nói con bé cũng không phải cố ý, hơn nữa, hai chị em ở cùng một chỗ, khó tránh khỏi sẽ đụng chạm nhau."
“Con là chị gái, con nên nhường nhịn em gái nhiều hơn.”
Đối với bộ mặt thật của ba mẹ ruột tôi đã sớm nhìn thấu, sở dĩ đồng ý trở về, đơn giản là bởi vì bọn họ có năng lực hỗ trợ tôi lên đại học.
Tô Hạ thấy tôi tỉnh lại, nhân cơ hội xin lỗi tôi:
"Chị, em xin lỗi, chị sẽ không trách em chứ?"
Mặc dù là xin lỗi, nhưng giọng nói kia còn có ánh mắt kia, đều không có nửa điểm áy náy.
Nghĩ đến hai giọng nói trước khi ngất xỉu kia, tôi cũng có chút nghi hoặc.
Rốt cuộc là ảo giác, hay là sự thật?
3.
Bởi vì ngã không nghiêm trọng, cho nên ngày hôm sau mẹ tôi đã làm thủ tục xuất viện cho tôi.
Trưa hôm đó có thành tích thi đại học, cả nhà đều vây quanh máy tính vẻ mặt khẩn trương.
Duy chỉ có vẻ mặt Tô Hạ là thoải mái.
“Mẹ, trước khi chị trở về, chủ nhiệm lớp đã nói chị ấy nhất định sẽ thi được vào Bắc Đại. Bình thường thành tích của con không tốt, vẫn nên để con tra cứu điểm trước đi.”
Cô ta vừa nói vừa nhập, lúc nhấp vào hai chữ tra cứu, mẹ tôi sững sờ.
“Tổng điểm 748?”
“Hạ Hạ, trời ơi, mẹ có nhìn lầm không vậy? Hạ Hạ bảo bối của mẹ như thế nào lợi hại như vậy, con thực sự đã thi được 748 điểm!"
Ba tôi lau đi lau lại kính mắt, sau đó khuôn mặt già nua tràn ngập kích động.
“Là 748 điểm, Hạ Hạ của chúng ta thật tuyệt vời.”
Tôi đứng tại chỗ ngây ngẩn cả người.
Hơn 700 điểm, là thành tích bình thường của tôi.
Thế cho nên sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học, tôi dựa vào trí nhớ siêu cường của mình, ghi nhớ phần lớn đáp án, tính ra điểm số cũng trên 720.
Tại sao Tô Hạ, một học sinh kém, lại có số điểm cao như vậy?
Tô Hạ vẻ mặt dối trá:
"Cũng không có gì, có lẽ chỉ là do con phát huy vượt xa bình thường mà thôi."
"Hơn nữa, dù bình thường nếu có thi được điểm cao như vậy, cũng là nhờ có ba mẹ dạy dỗ."
“Ba mẹ, hai người tra cứu điểm số của chị đi, chị là người đứng đầu toàn khối, chắc chắn sẽ đỗ đại học Bắc Đại. "
Cô ta cắn chặt mấy chữ cuối cùng.
Tôi không tin tất cả những gì tôi nghe được trước khi hôn mê, cho nên vẫn đi tới trước máy tính, kiểm tra điểm số của tôi.
Điểm ước tính là 720, nhưng điểm tra ra của tôi lại chưa đến một nửa.
Mẹ tôi trở mặt ngay tại chỗ, tát một cái vào mặt tôi:
"Hà Hiểu, con bị sao vậy hả? Không phải con nói con đứng nhất lớp sao?”
Tô Hạ hỏi theo:
"Chị nói chị đứng đầu khối, sẽ không phải là đứng đầu từ dưới đếm lên đấy chứ?"
Ba tôi hét lên với tôi:
"Cút ra ngoài, cút ra ngoài ngay bây giờ cho tao!”
"Chúng tao không có đứa con gái phế vật thích nói dối như mày!"
4.
Tôi biết có gì đó không ổn.
Những gì tôi nghe thấy trước đây khi cô ta đẩy tôi xuống lầu không phải là ảo giác mà là sự thật.
Tô Hạ trói buộc hệ thống trao đổi, đổi đi điểm thi đại học của tôi.
"Mẹ, trong chuyện này nhất định xảy ra vấn đề gì."
"Con không có lừa hai người, con thật sự có thể thi vào Bắc Đại."
"Rõ ràng con mới là con gái ruột của hai người, vì sao hai người thà thích đứa bị ôm nhầm, chứ nhất định không muốn yêu con?"
Cho dù tôi có cầu xin thế nào, ba tôi vẫn đuổi tôi ra ngoài.
Họ thậm chí không cần phải đeo mặt nạ ngụy trang nữa.
Lúc đóng cửa, ba tôi lạnh lùng nhìn tôi.
"Hạ Hạ từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, lại là do chúng tao một tay nuôi lớn, đối với chúng tao có tình cảm."
"Nếu như lúc trước không phải mày nói dối nói mày có thể thi đậu đại học Bắc Đại, chúng tao cũng sẽ không..."
"Tin tức đều đã được truyền ra ngoài, cũng may Hạ Hạ không chịu thua kém đạt được thành tích tốt, bằng không mặt mũi đều mất hết."
“Mày đã trưởng thành rồi, hay là về quê đi, tao và mẹ mày sẽ cho mày một khoản tiền, về sau đừng bao giờ tới tìm chúng tao nữa.”
Ba tôi rời đi, tôi đứng ở cửa chính, rất lâu không muốn rời đi.
Tô Hạ vào lúc này xuất hiện, nhìn tôi cười đến điên cuồng.
"Hàng giả thì sao? Người được ông trời thiên vị không phải chính là tôi sao."
"Từ khi sinh ra cô đã thua tôi, hiện tại lại muốn lấy cái gì cùng tôi tranh giành?"
Cơn đau dữ dội từ ngực khiến tôi phải ngồi xổm ở đó.
Trong đầu cũng truyền đến tiếng hệ thống điên cuồng nhắc nhở.
Cùng lúc đó, một bóng người xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi nhìn thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng đang nhìn tôi với vẻ mặt thờ ơ, vươn tay về phía cậu ta.
“Cứu tôi......”
- ---------------------------------
(còn tiếp)
Ngày được ba mẹ ruột tìm về, thiên kim giả Tô Hạ cũng bởi vì đố kỵ thành tích của tôi mà đỏ mắt.
Cô ta vừa đẩy tôi xuống cầu thang vừa nguyền rủa.
"Cho dù thành tích học tập của mày tốt thì thế nào, người mà ba mẹ yêu thương nhất vẫn là tao."
"Loại nhà quê như mày, đáng chết!"
Trước khi mất ý thức, tôi nghe thấy một giọng nói máy móc.
【 Chúc mừng kí chủ thành công kích hoạt hệ thống trao đổi, xin hỏi kí chủ muốn trao đổi cái gì? 】
Tiếp theo là giọng nói đầy hưng phấn của Tô Hạ:
[Tôi muốn trao đổi tất cả mọi thứ của cô ta!]
[Tuy nhiên, mấy ngày nữa sẽ công bố kết quả thi đại học, tôi muốn trao đổi điểm của cô ta trước.]
Thanh âm máy móc lại vang lên.
[Ký chủ thân mến, một khi trao đổi hoàn tất sẽ không thể sửa đổi. Xin hỏi ký chủ có chắc chắn hay không?]
[Chắc chắn!]
2.
Đến khi tôi tỉnh lại, tôi đã nằm trong bệnh viện.
Tô Hạ trốn trong lòng mẹ tôi, khóc đến đáng thương.
"Mẹ ơi, con không phải cố ý, con chỉ là muốn cùng chị gái thân thiết hơn, không nghĩ tới chị ấy lại phản ứng lớn như vậy..."
Mẹ tôi nhìn vào cánh tay cô ta, phớt lờ tôi vẫn đang nằm trên giường.
“Mẹ sao có thể trách con chứ? Mau để cho mẹ nhìn xem, trên cánh tay đẹp như vậy lại có một vết thương."
"Một cô gái nếu để lại sẹo thì phải làm sao bây giờ?"
Đây là mẹ ruột của tôi.
Từ ngày đầu tiên tìm được tôi, đã tràn ngập khinh bỉ đối với tôi.
Nếu như không phải chủ nhiệm lớp nói cho bà biết tôi sẽ vào được đại học Bắc Đại, có lẽ bà ta cũng không muốn đón tôi về nhà.
Đơn giản là trong mắt bọn họ, đứa con gái từ nhỏ lớn lên ở nông thôn này, chỉ biết làm mất mặt bọn họ.
Thấy tôi tỉnh lại, ánh mắt Tô Hạ nhìn tôi tràn đầy đắc ý.
Không đợi tôi mở miệng, mẹ tôi đã lên tiếng.
"Hạ Hạ nói con bé cũng không phải cố ý, hơn nữa, hai chị em ở cùng một chỗ, khó tránh khỏi sẽ đụng chạm nhau."
“Con là chị gái, con nên nhường nhịn em gái nhiều hơn.”
Đối với bộ mặt thật của ba mẹ ruột tôi đã sớm nhìn thấu, sở dĩ đồng ý trở về, đơn giản là bởi vì bọn họ có năng lực hỗ trợ tôi lên đại học.
Tô Hạ thấy tôi tỉnh lại, nhân cơ hội xin lỗi tôi:
"Chị, em xin lỗi, chị sẽ không trách em chứ?"
Mặc dù là xin lỗi, nhưng giọng nói kia còn có ánh mắt kia, đều không có nửa điểm áy náy.
Nghĩ đến hai giọng nói trước khi ngất xỉu kia, tôi cũng có chút nghi hoặc.
Rốt cuộc là ảo giác, hay là sự thật?
3.
Bởi vì ngã không nghiêm trọng, cho nên ngày hôm sau mẹ tôi đã làm thủ tục xuất viện cho tôi.
Trưa hôm đó có thành tích thi đại học, cả nhà đều vây quanh máy tính vẻ mặt khẩn trương.
Duy chỉ có vẻ mặt Tô Hạ là thoải mái.
“Mẹ, trước khi chị trở về, chủ nhiệm lớp đã nói chị ấy nhất định sẽ thi được vào Bắc Đại. Bình thường thành tích của con không tốt, vẫn nên để con tra cứu điểm trước đi.”
Cô ta vừa nói vừa nhập, lúc nhấp vào hai chữ tra cứu, mẹ tôi sững sờ.
“Tổng điểm 748?”
“Hạ Hạ, trời ơi, mẹ có nhìn lầm không vậy? Hạ Hạ bảo bối của mẹ như thế nào lợi hại như vậy, con thực sự đã thi được 748 điểm!"
Ba tôi lau đi lau lại kính mắt, sau đó khuôn mặt già nua tràn ngập kích động.
“Là 748 điểm, Hạ Hạ của chúng ta thật tuyệt vời.”
Tôi đứng tại chỗ ngây ngẩn cả người.
Hơn 700 điểm, là thành tích bình thường của tôi.
Thế cho nên sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học, tôi dựa vào trí nhớ siêu cường của mình, ghi nhớ phần lớn đáp án, tính ra điểm số cũng trên 720.
Tại sao Tô Hạ, một học sinh kém, lại có số điểm cao như vậy?
Tô Hạ vẻ mặt dối trá:
"Cũng không có gì, có lẽ chỉ là do con phát huy vượt xa bình thường mà thôi."
"Hơn nữa, dù bình thường nếu có thi được điểm cao như vậy, cũng là nhờ có ba mẹ dạy dỗ."
“Ba mẹ, hai người tra cứu điểm số của chị đi, chị là người đứng đầu toàn khối, chắc chắn sẽ đỗ đại học Bắc Đại. "
Cô ta cắn chặt mấy chữ cuối cùng.
Tôi không tin tất cả những gì tôi nghe được trước khi hôn mê, cho nên vẫn đi tới trước máy tính, kiểm tra điểm số của tôi.
Điểm ước tính là 720, nhưng điểm tra ra của tôi lại chưa đến một nửa.
Mẹ tôi trở mặt ngay tại chỗ, tát một cái vào mặt tôi:
"Hà Hiểu, con bị sao vậy hả? Không phải con nói con đứng nhất lớp sao?”
Tô Hạ hỏi theo:
"Chị nói chị đứng đầu khối, sẽ không phải là đứng đầu từ dưới đếm lên đấy chứ?"
Ba tôi hét lên với tôi:
"Cút ra ngoài, cút ra ngoài ngay bây giờ cho tao!”
"Chúng tao không có đứa con gái phế vật thích nói dối như mày!"
4.
Tôi biết có gì đó không ổn.
Những gì tôi nghe thấy trước đây khi cô ta đẩy tôi xuống lầu không phải là ảo giác mà là sự thật.
Tô Hạ trói buộc hệ thống trao đổi, đổi đi điểm thi đại học của tôi.
"Mẹ, trong chuyện này nhất định xảy ra vấn đề gì."
"Con không có lừa hai người, con thật sự có thể thi vào Bắc Đại."
"Rõ ràng con mới là con gái ruột của hai người, vì sao hai người thà thích đứa bị ôm nhầm, chứ nhất định không muốn yêu con?"
Cho dù tôi có cầu xin thế nào, ba tôi vẫn đuổi tôi ra ngoài.
Họ thậm chí không cần phải đeo mặt nạ ngụy trang nữa.
Lúc đóng cửa, ba tôi lạnh lùng nhìn tôi.
"Hạ Hạ từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, lại là do chúng tao một tay nuôi lớn, đối với chúng tao có tình cảm."
"Nếu như lúc trước không phải mày nói dối nói mày có thể thi đậu đại học Bắc Đại, chúng tao cũng sẽ không..."
"Tin tức đều đã được truyền ra ngoài, cũng may Hạ Hạ không chịu thua kém đạt được thành tích tốt, bằng không mặt mũi đều mất hết."
“Mày đã trưởng thành rồi, hay là về quê đi, tao và mẹ mày sẽ cho mày một khoản tiền, về sau đừng bao giờ tới tìm chúng tao nữa.”
Ba tôi rời đi, tôi đứng ở cửa chính, rất lâu không muốn rời đi.
Tô Hạ vào lúc này xuất hiện, nhìn tôi cười đến điên cuồng.
"Hàng giả thì sao? Người được ông trời thiên vị không phải chính là tôi sao."
"Từ khi sinh ra cô đã thua tôi, hiện tại lại muốn lấy cái gì cùng tôi tranh giành?"
Cơn đau dữ dội từ ngực khiến tôi phải ngồi xổm ở đó.
Trong đầu cũng truyền đến tiếng hệ thống điên cuồng nhắc nhở.
Cùng lúc đó, một bóng người xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi nhìn thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng đang nhìn tôi với vẻ mặt thờ ơ, vươn tay về phía cậu ta.
“Cứu tôi......”
- ---------------------------------
(còn tiếp)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook