Editor: Moonlight

“Lần này lại mang con gái về!” Mẹ Vạn hôm nay hiếm khi không tăng ca, lúc bọn Vạn Tuế vào cửa, bà đang bưng một mâm khoai lang ngào đường vừa làm xong đi ra, sau khi thấy đại tiểu thư Hạ Vị Mãn, bà lập tức cao giọng báo cáo với những người trong nhà hôm nay Vạn Tuế lại mang một đứa bé mới về.

Hôm nay Vưu Giai cũng về sớm, là một chiếc áo bông tri kỷ, chị cần cù chỉ huy Tưởng Quyện ở nhà ăn giúp lặt rau, Tưởng Quyện bệnh kiều nhí trầm mặt nắm đậu que, mỗi lần hắn muốn phát bệnh, sẽ vừa đúng lúc mẹ Vạn vui vẻ đi ra, khoa trương khen hắn vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện, hại hắn ngượng ngùng, đành phải rúc đầu dùng sức giật trụi toàn bộ đậu que.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vưu Giai nhìn Tưởng Quyện ngày xưa hung ác nham hiểm như quỷ giờ lại hiền huệ như vậy, âm thầm suy tư, về sau chờ mẹ Vạn về hưu, có nên mở một lớp đào tạo nam đức cùng mẹ Vạn hay không, cảm giác rất có thị trường.

Vào lúc Vưu Giai đánh giá tính khả thi của lớp đào tạo nam đức, đám Vạn Tuế đã về, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn dù ở đâu cũng không cam lòng chuyện mình không có tiếng tăm gì, cho dù là “ngồi tù” cô bé cũng phải ngẩng cao đầu, quản gia tiễn cô bé “ngồi tù” xách theo bốn năm va li đồ vẫn có thể rảnh tay, thận trọng trau chuốt cho đại tiểu thư Hạ Vị Mãn ở phía sau.

Cho nên ánh mắt đầu tiên của Vưu Giai đã thấy được đại tiểu thư Hạ Vị Mãn, cong mi, thuận miệng khen một câu: “Bạn nhỏ thật đáng yêu.”

Tưởng Quyện lập tức dựng tai lên, ngẩng đầu nhìn đại tiểu thư Hạ Vị Mãn, khinh thường mà hừ một tiếng.

Nào đáng yêu như hắn.

Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn nhìn một vòng chung quanh cấu tạo bên trong nhà họ Vạn, duyên dáng mà nhíu mũi nhỏ, căn nhà này cũng quá là mộc mạc nhỉ?

Đây không phải điểm quan trọng, dù sao cô bé cũng biết lần này mình tới là tới ngồi tù, đã chuẩn bị tâm lý nhất định với hoàn cảnh rồi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điểm quan trọng là, cô, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn đại giá quang lâm, chẳng lẽ người nhà họ Vạn không nên đến lối vào mà nghênh đón cô sao?

Mẹ Vạn Tuế còn được, có chào hỏi cô bé, chị Vạn Tuế cũng coi như miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, khen cô đáng yêu, nhưng đám mây đen nhỏ vẻ mặt đau khổ ngồi ở nhà ăn kia là làm sao? Không chỉ qua tiếp kiến mà còn dùng mũi hừ cô!

Còn có… đại tiểu thư Hạ Vị Mãn nhìn về phía ông ngoại Vạn Tuế đang ngồi ở phòng khách đọc báo, khi cô đi vào, chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó tiếp tục đọc báo.

Đây là bơ bổn tiểu thư sao? Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn khó mà tin được, ông của Vạn Tuế vậy mà có thể chống cự được mị lực đáng yêu vô địch của cô, tuy cô là đứa trẻ phản diện, nhưng cô là đứa trẻ phản diện người gặp người thích hoa gặp hoa nở, đặc biệt là các ông lão bà lão, người thấy cô ai mà không thích?

Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn cảm thấy đã bị lạnh nhạt chu miệng, vươn một chân, theo thói quen mà để quản gia giúp mình cởi giày thay dép, nhưng cô bé lại không chờ được quản gia, mà chờ được một cái chân nhỏ bụ bẫm duỗi đến trước chân cô.

Vạn Tuế không biết đã cởi giày từ khi nào, ngay cả đôi vớ nhỏ cũng cởi rồi.


“Cậu làm gì vậy?” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn không hiểu Vạn Vạn Tuế đang làm gì.

“Kéo.” Khuôn mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế không có biểu cam, nhưng cái chân nhỏ múp míp lại đặc biệt linh hoạt, ngón cái cùng với ngón khác tách ra, tạo thành hình, “Chân cậu ra bao, tớ thắng.”

Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn nghe thấy Vạn Tuế thắng mình, lập tức không rảnh so đo từ khi nào cô bé đã đồng ý dùng chân chơi kéo búa bao với Vạn Tuế, trừng mắt vươn chân mình ra: “Bổn tiểu thư, chân của bổn tiểu thư không phải là bao, là cục đá, cậu thua!”

Vạn Vạn Tuế lắc lắc ngón tay, ý bảo Hạ Vị Mãn sai rồi, cùng lúc đó mũi chân đầy thịt cuộn về hướng gan bàn chân: “Đây mới là đá.”

Đoàng, giống như sét đánh giữa trời quang đánh vào cái đầu nhỏ của đại tiểu thư Hạ Vị Mãn, một lúc lâu sau con bé mới phản ứng lại, đẩy tay quản gia đang muốn giúp cô cởi giày, tự mình gộp ba thành hai cởi giày da sang quý cùng đôi vớ hình ếch xanh nhỏ ra, không tin mà mở ra, cuộn lên, nhưng dù thế nào cũng không thể thành hình cục đá hoàn mỹ của Vạn Tuế, lại một tia sét đánh giữa trời quang đánh lên quả đầu dưa của đại tiểu thư Hạ Vị Mãn –––

Thế mà cô lại không biết dùng chân chơi kéo búa bao!

“Chú ơi, chú về đi ạ, cháu sẽ cho bạn Hạ Vị Mãn lao động ôm thật tốt.” Vào lúc đại tiểu thư Hạ Vị Mãn đang hoài nghi nhân sinh, Vạn Vạn Tuế lễ phép tạm biệt quản gia.

“Vậy làm phiền bạn nhỏ Vạn Tuế rồi.” Quản gia gật đầu với Vạn Vạn Tuế, tạm biệt đại tiểu thư Hạ Vị Mãn vẫn còn đang chìm đắm trong đả kích mình không thể dùng chân chơi kéo búa bao.

Không hổ là đứa trẻ phản diện mạnh nhất, không cần người khác an ủi, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn đã tự khôi phục lượng máu của mình, rất nhanh đã quên chuyện mình bại bởi Vạn Vạn Tuế một lần nữa, ôm cánh tay nhỏ, bước catwalk tuần tra một vòng quanh nhà họ Vạn, cuối cùng ngẩng đầu nhỏ, kiêu ngạo mà ngồi cạnh ông ngoại Vạn Tuế đang đọc báo, tạo dáng lồi lõm, định cho ông ngoại của Vạn Tuế một cơ hội ngàn năm để khen ngợi cô bé.

Nhưng ông ngoại Vạn Tuế không động đậy, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm tờ báo như cũ.

Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn là loại người dễ dàng từ bỏ sao? Đương nhiên không phải, cô bé bắt đầu lấy ông ngoại Vạn Tuế làm trung tâm, bán kính một mét, mở hình thức bình hoa, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của ông ngoại Vạn Tuế.

Cô bé không tin, bạn nhỏ vừa xinh xắn vừa đáng yêu như cô lại không thể manh hóa trái tim của một ông cụ.

Quả nhiên, ông ngoại Vạn Tuế bị mị lực của cô dao động, tuy còn nhìn chằm chằm tờ báo, nhưng ông lại nâng chân lên, sau đó trừ ngón chân cái thì bốn ngón còn lại đều cuộn tròn, ngón cái chỉ về phía nhà ăn ngoài phòng khách, dùng thế chân còn linh hoạt hơn Vạn Tuế ý bảo bạn nhỏ Hạ Vị Mãn làm ảnh hưởng đến việc đọc báo của ông sang bên kia mà chơi.

Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn lang tâm như sắt bị ông ngoại Vạn Tuế K.O, đầu nhỏ có hơi chán nản mà gục xuống, chậm rãi đi ra ngoài, ông ngoại Vạn Tuế nâng đôi mắt từ sau cặp kính lên, nhìn con chim công nhỏ đáng thương như bị dội nước, cười một cái, giơ tay vỗ vỗ đầu của chim công nhỏ: “Ông giỡn với con thôi, đến đây.”

Ông ra hiệu cho Hạ Vị Mãn ngồi trên sô pha phía đối diện: “Ông dạy con làm sao dùng chân để khiến người khác bỏ đi.”

Đôi mắt mèo của đại tiểu thư Hạ Vị Mãn xoẹt một phát sáng lên, bước small catwalk* đi vào ngồi đối diện ông ngoại Vạn Tuế, nhìn Vạn Tuế ở nhà ăn, nhỏ giọng hưng phấn mà hỏi ông ngoại Vạn Tuế: “Bí quyết dùng chân chơi kéo búa bao của Vạn Vạn Tuế có phải là ông dạy cho cậu ấy không ạ?”


*Gốc là: tiểu miêu bộ, catwalk là miêu bộ, tác giả chơi chữ.

Ông ngoại của Vạn Tuế không nói, chỉ là gật đầu kiểu giấu công giấu danh.

Ngọn lửa nhỏ trong mắt đại tiểu thư Hạ Vị Mãn cháy còn to hơn: “Vậy bổn tiểu thư bái ông làm thầy, có phải ông sẽ có thể dạy con làm sao để thắng Vạn Tuế không?” Tưởng tượng đến hình ảnh kia, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn không nhịn được có chút vênh váo, “Hô hô hô, bổn tiểu thư đã gấp không chờ nổi muốn thấy biểu cảm của Vạn Tuế khi bị bổn tiểu thư đánh bại!”

“Khụ khụ, Vạn Tuế là cháu gái của ông.” Ông ngoại Vạn Tuế nhắc nhở quan hệ giữa ông và Vạn Tuế cho đại tiểu thư Hạ Vị Mãn, cô tiểu thư Hạ Vị Mãn nhận ra mình nói hớ, vừa định lấp liếm, lại thấy ông ngoại Vạn Tuế thâm trầm lắc đầu, “Nhưng mà, thế giới nghệ thuật chân vốn dĩ rất tàn khốc, mạnh ăn thịt yếu, nếu có một ngày Vạn Tuế thật sự bại bởi con, ông là ông ngoại nó cũng chỉ có thể tiếp nhận hiện thực con mạnh hơn cả nó.”

Đây là cảnh giới cái gì?

Là cảnh giới vì truyền thừa nghệ thuật chân mà lục thân* không nhận!

*Lục thân: chỉ mối quan hệ ruột rà gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con.

Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn rất là kính nể ông ngoại Vạn Tuế, tay nhỏ bốp một cái mà chập vào nhau: “Sư phụ tại thượng, nhận một lạy của đồ nhi!”

Hoàn hảo, sau khi thiếu gia nhí bệnh kiều vô thức tiến vào lớp học nam đức, đại tiểu thư phản diện cũng chui một đầu vào cái hố to của tu luyện nghệ thuật chân tuyệt thế.

Hai bánh bao nhỏ tới nhà họ Vạn “ngồi tù” đều có chuyện mình phải làm, chỉ dư lại thái tử nhí Lục Trăn có vẻ rất trống rỗng, vào lúc cậu không biết mình nên làm gì, cậu thấy Ngô Hoàng đứng trong sân muối dưa chua với vẻ mặt chán đời.

Tuy bên ngoài lạnh đến nỗi vừa mở miệng đã kết sương, nhưng Ngô Hoàng vẫn kéo tay áo, làn da rắn chắc mịn màng hoàn hảo, trong thời tiết lạnh đến cắt da cắt thịt, một tay xách vài bắp cải trắng, cả mày cũng không nhăn dù chỉ một chút.

Phụ hoàng thường nói, khi trời ban sứ mệnh cho một người bình thường, nhất định sẽ khiến người đó chịu nỗi khổ tâm trí, nỗi mệt nhọc trong gân cốt.

Cậu cảm thấy Ngô Hoàng muối dưa chính là người bình thường mang sứ mệnh trời cho.

Đôi mắt thái tử nhỏ Lục Trăn sáng lấp lánh, cậu cũng muốn làm bình thường! Nghĩ vậy cậu chàng bước cái chân ngắn nhỏ ra, nhiệt huyết hừng hực đi về phía Ngô Hoàng trong sân.

Hệ thống đứng sau đại tiểu thư Hạ Vị Mãn – hệ thống phản diện thu lại hướng đi của ba bánh bao nhỏ này mà cắn khăn tay trong phòng tối, bệnh kiều thì tu nam đức, phản diện thì luyện chân nghệ, tiểu hoàng thượng sống lại thì muối dưa chua, cốt truyện này còn đi thế nào, hoàn thành nhiệm vụ cái gì, mọi người cùng nhau hủy diệt đi!


Là người khởi xướng mọi thứ, Vạn Tuế cũng không biết mình đã làm lệch hết vài tuyến cốt truyện, cô còn đang nghĩ, mai chính là cuối tuần, cô có hai chuyện lớn phải hoàn thành, một chuyện là đến quảng trưởng Thanh Hà thi múa với Thiên Linh Linh, một chuyện là đưa Tưởng Quyện, Lục Lục Lục và bạn Hạ Vị Mãn đi lao động ôm.

Bởi vì thi múa trước, cho nên Vạn Tuế đặt chuyện lao động ôm sang một bên đã, liên hệ với các đội viên ngày mai muốn kề vai chiến đấu với cô đến quảng trường luyện tập lần cuối.

Đêm nay trôi qua rất nhanh, đám bánh bao nhỏ đều rất phong phú, trước khi ngủ, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn lấy ra một cái mặt nạ tinh chất cho trẻ em trị giá cả nghìn nhân dân tệ, tỉ mỉ kín kẽ mà đắp lên cho mình, sau đó ngạo kiều cầm một cái lên cho Vạn Tuế, không dám mở miệng lớn mà tính toán cho Vạn Tuế: “Bây giờ cậu đã ba tuổi rưỡi, đảo mắt là 4 tuổi, 4 tuổi cách 5 tuổi xa lắm sao? Năm tuổi, bốn bỏ năm lên đã là mười tuổi, mười tuổi và hai mươi tuổi có gì khác nhau? Hai mươi tuổi không được mấy ngày cũng đã 30! Cho nên, hiện giờ cậu không bảo dưỡng, chờ tới thời điểm nào mới bảo dưỡng? Mặt nạ này của bổn tiểu thư vừa đúng lúc còn một cái, nhìn cậu sắp 30 đến nơi, bổn tiểu thư sẽ đưa cho cậu một cái.” Sợ Vạn Tuế từ chối, đôi mắt mèo trong mặt nạ trợn tròn xoe, “Không cho phép không cần!”

Có thể là bởi vì mặt nạ trẻ em, nên trên mặt nạ có hình vẽ động vật hoạt hình mà trẻ em thích, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn dùng mặt nạ hổ con, cái đưa cho Vạn Vạn Tuế chính là ngựa vằn con, Vạn Vạn Tuế cúi đầu nhìn mặt nạ trong tay mình, có chút động lòng, cô thường xuyên nhìn thấy mẹ Vạn đắp mặt nạ, cô cũng muốn thử, nhưng mẹ Vạn nói mặt nạ của bà đều to quá, cô không dùng được.

“Cảm ơn.” Vạn Tuế quyết định nhận ý tốt của Hạ Vị Mãn.

Đại tiểu thư Hja Vị Mãn còn vui vẻ hơn lúc ăn sinh nhật hôm nay, cô bé khoanh tay, liếc Vạn Tuế, cô bé đoán nhất định Vạn Tuế không biết đắp mặt nạ, cô chờ đến khi mặt nạ của Vạn Tuế khó nằm, sẽ ra tay giúp đỡ, Vạn Tuế chắc chắn sẽ rất sùng bái mình!

Khiến đại tiểu thư Hạ Vị Mãn không ngờ tới chính là, Vnạ Tuế có thiên phú đắp mặt nạ siêu cao, trước tiên cô đắp đỉnh dán trên trán, sau đó dán như dán giấy dán tường vậy, hoàn hảo dán sát những bộ phận khác của mặt nạ lên khuông mặt nhỏ múp thịt.

Vạn Vạn Tuế vuốt phẳng một cái cuối cùng, cả khuôn mặt ngay cả một bọt khí cũng không có.

Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn nhìn đến ngơ người.

“Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn, con có mang theo áo ngủ không?” Bên ngoài vang lên tiếng dò hỏi dịu dàng của mẹ Vạn, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn lấy lại tinh thân, theo bản năng định nói mình có mang theo, mang theo tận hai cái va li mà, lại thấy mẹ Vạn cầm theo một bộ áo ngủ kiểu tê giác con giống y chang Vạn Tuế vào, cô bé lại nuốt lời định nói vào, lắc đầu, chém đinh chặt sắt, “Không mang ạ.”

“Vậy con mặc cái này đi.” Mẹ Vạn nhìn thấy trên mặt Vạn Tuế và Hạ Vị Mãn đều đắp mặt nạ, có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, “Vạn Tuế, tối nay bạn nhỏ Tưởng Lễ Mạo và Lục Lục Lục ngủ cùng anh trai con, con ngủ cùng bạn Hạ Vị Mãn, phải chăm sóc bạn nhé.”

Vạn Vạn Tuế làm dấu OK.

Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn vô cùng vừa lòng với kết quả mình thành công gạt được hai “tên đàn ông” dư thừa, cố ý chạy đến chỗ thái tử nhí Lục Trăn, còn chưa kịp khoe khoang, thái tử nhí Lục Trăn đã bị dọa bởi cái mặt nạ trên mặt cô bé: “Ma! Cứu giá!”

Vạn Vạn Tuế nghe thấy tiếng kêu chạy ra bảo vệ Lục Trăn, lại cho thái tử nhí Lục Trăn một cú double kill đẹp mắt, xém tí nữa trực tiếp tiễn cậu chàng đi luôn.

Làm ầm làm ĩ một hồi, bốn bánh bao nhỏ cuối cùng cũng đi vào mộng đẹp, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn trước giả vờ nhắm mắt ngủ, chờ khi Vạn Tuế không nhúc nhích, cô bé mới cẩn thận bò dậy lấy ra gấu Brown nhỏ của mình, ôm vào lòng mới thoải mái ngủ.

Lúc nửa đêm, trong lúc mơ màng Vạn Vạn Tuế nghe thấy tiếng vang rất nhỏ, lỗ tai nhỏ của cô động đậy, cảnh giác mở to mắt, nắm lấy cây cào lưng giấu ở mép giường rồi nhẹ nhàng bò dậy.

Là ăn trộm sao? Vạn Vạn Tuế suy nghĩ một chút, món đồ quý giá nhất trong phòng này, trừ cô ra thì chỉ có bạn nhỏ Hạ Vị Mãn tới lao động ôm.

Chẳng lẽ có người muốn trộm bạn Hạ Vị Mãn đi ngay dưới mí mắt cô?


Vạn Vạn Tuế sờ soạng rồi nắm lấy cái đồng hồ báo thức con lừa có chức năng đèn ngủ, một luồng ánh sáng bắn ra từ hàm răng trắng như tuyết của con lừa, mờ mờ, không khiến người ta chú ý, nhưng có thể chiếu sáng được một phạm vi nhất định.

Cô cẩn thận chiếu về hướng góc tường phát ra tiếng vang, cẩn thận nhìn, lại phát hiện người phát ra âm thanh không phải ai khác mà chính là Hạ Vị Mãn đang ôm gối ngồi xổm ở góc tường.

“Cậu bị sao vậy?” Vạn Vạn Tuế đi qua, hình như cô nhìn thấy Hạ Vị Mãn đang khóc.

“Ba, mẹ xấu lắm…” Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn thút thít nức nở nhả ra mấy chữ, sau đó mặc kệ là Vạn Tuế nói gì với cô bé, cô bé cũng không đáp lại.

Vạn Tuế nhăn mày, cảm thấy hình như Hạ Vị Mãn không được bình thường.

Có nên gọi ba mẹ đến xem Hạ Vị Mãn không?

“Có phải cậu bị bệnh không? Tớ đi gọi mẹ…” Vạn Vạn Tuế định kéo Hạ Vị Mãn, nhưng còn chưa kịp dùng sức, đã bị Hạ Vị Mãn ôm lấy.

“Họ nói, người chết rồi sẽ biến thành ngôi sao luôn nhìn xuống chúng ta.” Hja Vị Mãn nằm trên vai Vạn Vạn Tuế khẽ khàng đọc từng chữ, như đang nói mê, nhõng nhẽo ngang ngược y chang lúc bình thường, “Bổn tiểu thư không thèm tin, một chữ cũng không tin, đó đều là lời nói dối lừa con nít!’

Vạn Vạn Tuế cảm thấy hình như bạn Hạ Vị Mãn đang cãi nhau với người khác trong mơ.

“Nếu bọn họ nói thật.” Tiếng nói của đại tiểu thư Hạ Vị Mãn càng lúc càng nhỏ, bị sự yên tĩnh của màn đêm xâm lấn, như càng lúc càng trở nên yếu ớt, “Ba mẹ nhìn thấy con đau khổ như vậy, sao nhẫn tâm đến mức cả ngày sinh nhật cũng không về nhìn con?”

Vạn Vạn Tuế cảm thấy hình như áo ngủ của mình bị ướt, cô làm như mẹ Vạn an ủi mình khi bị bệnh mà nhẹ nhàng vỗ lưng cho Hạ Vị Mãn.

“Tôi biết họ không về là vì tôi.” Đại tiểu thư Hja Vị Mãn sụt sịt, “Tôi không phải một được bé ngoan.”

Thật ra cả cô bé cũng biết mình tùy hứng điêu ngoa, ai cũng không chịu nổi tính cách này của mình.

Ngay cả đến lớp bổ túc nào, lớp bổ túc đó cũng sẽ đóng cửa.

“Họ ghét tôi, tôi cũng tự ghét chính bản thân mình. Nếu tôi là họ, tôi cũng sẽ không trở về nhìn mình.” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn càng nói càng bi thương, về sau thế mà lại khóc ra tiếng heo con, cô bé muốn ôm chặt Vạn Tuế để hấp thu sự ấm áp, nhưng Vạn Tuế lại chẳng đáng yêu chút nào, đẩy cô bé ra.

Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn bắt đầu khóc trong lúc ngủ mơ, lúc Vạn Tuế đến, cô bé còn thấy mình đang nằm mơ, vào lúc cô bé ý thức được Vạn Tuế nhìn thấy mình khóc rồi, cô bé đã không kịp dừng nữa, cho nên cứ thế đơn giản giả bộ mình đang mộng du nói mớ, tiếp tục phóng thích cảm xúc của mình với Vạn Tuế.

Cô bé cho rằng Vạn Tuế sẽ an ủi mình, chẳng ngờ tới côc lại tuyệt tình như vậy.

Không thấy bổn tiểu thư đang khóc sao? Cho cậu cơ hội ôm bổn tiểu thư là vinh hạnh của cậu, biết chưa?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương