Chương 99

Nam tử mặc ngọc bào ánh xanh ngẩn người, thấy cũng có vẻ thú vị, hắn ta lắc đầu: “Các ngươi hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân, còn ta… Các người coi như một người qua đường tình gờ gặp nhau.”

Dứt lời, bóng dáng hắn ta biến mất, hắn ta đứng lên ngự kiếm rồi bay lên, áo xanh phất phới bay lên tận đám mây, thật là phong độ.

“Người qua đường ư?”

Thiện cảm trong lòng Lâm Diệp tăng lên, nhờ câu nói này, cơ bản hắn đã đoán được nam tử mặc ngọc bào ánh xanh đã cứu mình hoặc có thể đúng là tiện thể, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện báo ơn.

“Người tốt quá.”

Lâm Diệp tấm tắc khen ngợi.

Lúc này, cô bé bên cạnh có vẻ hơi dị thường, từ khi trận chiến kết thúc, cô bé như người mất hồn, hoàn toàn không để ý đến mọi thứ xung quanh, ngơ ngác nhìn về phía núi thẳm xa xa, trên gương mặt trắng trẽo xinh đẹp và non nớt có cảm giác đau buồn sâu thẳm.

Lâm Diệp thấy vậy, không kìm được nhỏ giọng nói: “Tiểu cô nương, có phải là đã thất lạc cha mẹ rồi?”

“Ê a ê a.”

Cô bé lắc đầu, trong miệng phát ra giọng nói phức tạp khó hiểu.

Lâm Diệp ngẩn người, đó là ngôn ngữ gì?

Thấy Lâm Diệp nghe không hiểu, cô bé cắn môi, cuối cùng khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa.

“Đúng rồi! Vừa nãy đa tạ huynh đã cứu nguy.”

Lâm Diệp nghĩ đến cảnh vừa rồi ở trong rừng bị cô bé xách lên chạy, tuy trong lòng thấy có hơi kỳ lạ, nhưng vẫn rất cơm cảm ơn cô bé đã ra tay giúp đỡ.

“Ê a ê a!”

Cô bé ngẩng đầu, đôi mắt lưỡi liềm đen như bảo thạch, vẻ mặt ủ rũ, dường như cũng nghe không hiểu Lâm Diệp nói gì.

“Ồ…”

Lâm Diệp gãi đầu, trong lòng tự lẩm bẩm cô nương này chắc không phải là hậu duệ dã nhân trên núi chứ?

Hắn từng nghe dân trong thôn Phi Vân kể rằng ở sâu trong Tam Thiên Sơn này có đủ loại ma quái, mãnh thú thú dữ nên cũng chẳng lạ lùng gì, thậm chí còn có rất nhiều dã nhân, người man rợ nguyên thủy chưa được giáo hóa.

Nhìn ngoại hình xinh đẹp non nớt của cô bé, Lâm Diệp xua tan ngay những suy đoán trong lòng, sao dã nhân có thể xinh đẹp đến vậy được?

Bỗng nhiên tiểu nữ chau mày, dường như có chút mệt mỏi. Ngay sau đó, trước mặt tối đen và rồi thân hình mảnh mai nhỏ bé ngã xuống.

Lâm Diệp đứng cạnh thấy vậy, trong tiềm thức ôm lấy cô bé, nhìn sơ qua thì chỉ là ngất đi, thấy cô bé không bị sao cả thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Không để chậm trễ, hắn cỗng cô bé trên lưng, Lâm Diệp vội vàng quay lại thôn Phi Vân.

Trên đường đi, nghĩ đến những trải nghiệm hôm nay, Lâm Húc cũng không kìm được lắc đầu thở dài, không nói gì, hắn ta chỉ muốn săn một vài thịt và máu con thú dữ để bổ sung lương thực mà thôi, nào ngờ lại gặp phải tình hình rối ren thế này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương