Thiên Kiêu Ngạo Thế
-
Chương 61: 61: Hạ Chí
Khi Lâm Diệp cõng cô bé đến thôn Phi Vân thì nhìn thấy trước cửa thôn có một đám người đang đứng, tất cả đều là bộ dạng ngạc nhiên nghi ngờ.
Thấy Lâm Diệp quay lại, tất cả đều lộ nét mặt vui mừng, tiến lên đón.
Từ miệng của trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm thì hiểu được, thì ra trận chiến vừa nãy xảy ra ở ngoài mười dặm, bởi vì thanh thế quá mức mạnh mẽ, giống như trời long đất lở, khiến cho tất cả dân làng của thôn Phi Vân đều bị kinh động.
Vẫn may là cách rất xa, không có ảnh hưởng đến thôn Phi Vân.
"Ở đó đã xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Thiên Nhậm lo lắng hỏi.
"Thú vật hỗn loạn."
Lâm Diệp suy nghĩ một chút, cũng không nói sự thật, cuộc tỷ thí giữa hai vị cường giả cảnh giới Linh Hải quá mức tàn bạo, vẫn là không để những dân làng kia biết thì tốt hơn.
Nói đến đây, trong lòng Lâm Diệp hơi lay động, vội vàng nói: "Trưởng thôn, khi ta trở lại nhìn thấy rất nhiều thú vật trong rừng rậm kia đều đã gặp hoạ toi mạng, đây chính là thu hoạch ngoài ý muốn hiếm có."
Ánh mặt Tiêu Thiên Nhậm sáng lên, đây chính là một tin tốt! Nếu có thể thu thập đầy đủ thịt thú, vậy thì sau này dân làng có thể có lộc ăn rồi.
Nếu như có thể thu thập một ít da lông trên và gân cốt trên người hung thú, thậm chí có thể đổi một khoản tài sản không nhỏ.
Không chần chờ, Tiêu Thiên Nhậm vội vã cuống cuồng hơn mười người dân làng cường tráng, lo lắng không yên xuất phát.
Bận rộn, cuối cùng ai cũng quên hỏi thăm cô bé trên lưng Lâm Diệp là từ đâu đến...!
Về đến nhà, Lâm Diệp đặt cô bé lên trên giường mình, đắp kín mền, lại cầm khăn lông nóng giúp cô bé lau sạch bụi bặm trên mặt.
Khi nhìn thấy nước da trắng trong như dương chi ngọc kia của cô bé, cùng với gương mặt tươi đẹp như tranh vẽ, lộ ra khí tức điềm tĩnh, Lâm Diệp cũng không khỏi ngẩn ngơ.
Dáng vẻ này...!Quá xinh đẹp rồi!
Bây giờ mới cỡ năm sáu tuổi mà thôi, nhưng đường nét ngũ quan kia thể hiện ra sự xinh đẹp, lại giống như một đoá hoa sen đơn thuần trong mưa bụi mịt mù, có một khí chất thanh tú khiến cho vạn vật trong trời đất u tối phai màu.
Với tâm trí của Lâm Diệp, cũng không khỏi bị kinh động vô cùng, lúc lâu mới lẩm bẩm nói: "Khi còn bé cũng xinh đẹp như vậy, khi trưởng thành rồi còn có thể đến mức nào? Chỉ sợ cũng là tuyệt thế giai nhân hại nước hại dân..."
Cô bé này lai lịch rất thần bí, hoàn toàn không giống cư dân vương quốc Tử Diệu.
Lời nói tối nghĩa khó hiểu từ nàng nói ra này, cùng với chiếc váy da thú đang mặc trên người thì có thể nhìn ra.
Quan trọng nhất là, đừng thấy cô bé chỉ có năm sáu tuổi, nhưng trong cơ thể trẻ thơ nhỏ bé kia của nàng, lại cất giấu một luồng sức mạnh hết sức mạnh mẽ.
Nhưng Lâm Diệp sẽ không quên, trước đó ở trong rừng rậm kia, hắn cũng hoàn toàn không phản ứng kịp, thì bị cô bé xách trong tay giống như xách con gà nhỏ.
Việc này có thể là cô bé tầm thường có thể làm được sao?
Hơn nữa cuộc chiến đấu vừa nãy kia tuy xảy ra vô cùng đột ngột, nhưng Lâm Diệp lại lờ mờ cảm giác được, người mà "lực sĩ Vu Man" kia muốn giết cũng không phải là mình, mà là cô bé này!
Vì sao một cường giả có tu vi "cảnh giới Linh Hải" phải đối phó với một cô bé như vậy?
Việc này cũng là một câu đố làm cho trong lòng Lâm Diệp không hiểu.
Nói chung, vào thời khắc này trong mắt Lâm Diệp, cô bé bây giờ đang trong giấc mộng này, trên người nhất định đang cất giấu rất nhiều bí mật!
"Mà thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, lại không có liên quan đến mình."
Lâm Diệp lắc đầu một cái, xoay người đi ra khỏi phòng, chui vào phòng bếp.
...!
Cô bé đang mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, nàng đang chạy điên cuồng, phía sau lưng vang lên tiếng chém giết kinh thiên động địa, thỉnh thoảng có tiếng gào thét đau đớn vang lên.
Trong lòng nàng tràn đầy đau thương căm giận, bất lực, do dự.
Nàng không biết mình phải chạy trốn đến nơi nào, nhưng nàng biết, nếu như dừng bước thì có thể sẽ bị cái chết mang đi.
Khi trốn chạy không biết bao lâu, cô bé dường như nhận ra được điều gì, bỗng nhiên nghiêng đầu, nàng chợt nhìn thấy một hình ảnh khiến cho nàng gần như sụp đổ.
Một con gấu đen cao chừng vài chục trượng, ngã ầm trên mặt đất, cũng không đứng lên nữa, mà ở đối diện, lại có một người đàn ông uy mãnh toàn thân hiện ra ánh sáng, vô cùng khôi ngô cường tráng đang đứng đó...!
Tại sao?
Tại sao có thể như vậy?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook