Thiên Kiêu Ngạo Thế
Chương 43: 43: Thử Sức


Nhưng mà lúc này, con Dung nham cự lang này lại có vẻ rất sợ hãi, dường như ở phía sau của nó, có một đối thủ cực kỳ đáng sợ đang đuổi theo nó vậy.

Keng!
Đột nhiên, một đường sáng trắng giống như ánh sáng tàn dư của ngôi sao xuất hiện, tựa như cầu vồng lướt qua bầu trời, dùng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi xé rách không khí, chợt lóe lên rồi biến mất trong nháy mắt.

Rống ~~
Con Dung nham cự lang kia đang phi hết tốc lực chạy như điên, chợt gầm lên một tiếng vô cùng thảm thiết, lập tức toàn thân nó đập mạnh xuống đất.

Xung quanh người nó phát ra ngọn lửa, khiến cho toàn bộ cây cối trong bán kính mười mét bị thiêu rụi, mặt đất cháy đen.

m thanh nhanh chóng biến mất, con dung nham cự lang bị giết chết ngay tại chỗ.

Cẩn thận nhìn lại, thì chợt thấy một cây Bạch Cốt Trường Mâu dài hơn một trượng đâm xuyên qua lưng của nó, khiến cả cái xác bị ghim chặt trên mặt đất.

Chợt, một bóng dáng nhỏ nhắn đi ra khỏi chỗ sâu trong rừng, là một cô bé chỉ mới sáu bảy tuổi.

Nàng có mái tóc dài đen nhánh xõa ngang vai, thân hình gầy nhỏ quấn một chiếc váy bằng da thú cũ kỹ, một đôi chân trần trắng nõn như ngọc, trông nàng giống như con cháu của một bộ tộc hoang dã nào đó.

Khuôn mặt nàng trong sáng, trắng nõn, thanh tú.


Đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, sâu thẳm đen kịt, mỗi một động tác đều lộ ra khí chất điềm tĩnh, nhẹ nhàng không hợp với tuổi tác của nàng.

Nàng đi thẳng đến bên cạnh con Dung nham cự lang, thân hình gầy gò trông thật nhỏ bé so với con Dung nham cự lang kia.

Nhưng nàng chỉ nhảy lên, giẫm lên trên lưng con dung nham cự lang, vươn bàn tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng nhấc lên, rút cây Bạch Cốt Trường Mâu dài hơn một trượng ra, khiến bên trong bắn ra tung tóe.

Toàn thân cây Bạch cốt trường mâu trắng tinh, xung quang lấp lánh từng tia ánh bạc, giống như các ngôi sao dày đặc, càng tăng thêm khí chất thần bí của cô bé sáu bảy tuổi.

Rõ ràng con dung nham cự lang trưởng thành kia chính là bị cô bé này giết chết!
Nếu một vài vị tu giả nhìn thấy cảnh này,
Cũng không biết sẽ bị kinh ngạc thành dáng vẻ gì.

Cô bé cúi người xuống, lần mò tìm chỗ vết thương của con Dung nham cự lang, rồi nhanh chóng lấy ra một viên tinh thể to bằng quả trứng chim bồ câu, toàn thân màu đỏ rực như lửa.

Cô bé nhìn thấy vậy, khóe môi không khỏi nở một nụ cười, nụ cười hiện lên giống như nụ hoa nở sau cơn mưa, có một loại vẻ đẹp tuyệt mỹ, khiến trời đất đều phải buồn bã.

Sau khi cô bé cầm lấy khối hỏa tinh, vốn định rời đi, nhưng lúc này nàng dường như lại nhận ra cái gì đó, đôi lông mày đen nhánh thẳng tắp cau lại, ánh mắt nhìn xa xăm vào phía khu rừng rậm.

Nàng cảm giác được ở một nơi rất xa đó, có một hơi thở đặc biệt, khiến tâm hồn nàng có chút gì đó khác lạ.

Đó không phải là sự bài xích và chán ghét, mà là một loại khát vọng và vui sướng.

Thật kỳ lạ, cô gái nhỏ này còn chưa từng trải qua loại cảm giác này trước đây, tức khắc tim đập loạn nhịp.

Trong đôi mắt hình trăng lưỡi liềm đều là vẻ ngẩn ngơ.

Đùng! Đùng!
Bỗng nhiên trời đất rung chuyển, cả khu rừng cổ thụ này dường như cũng run lên theo, hung thú đang ẩn nấp trong khu rừng rậm đều bất an nằm rạp trên mặt đất cũng, run lẩy bẩy.

Cô gái nhỏ lập tức bừng tỉnh lại, quay đầu lại thì thấy một bóng dáng to lớn cao hơn mười trượng đang đi về phía bên này.

Đó là một con gấu đen cực kỳ to lớn vạm vỡ, nhìn cứ như một ngọn núi nhỏ đang di động, cây cối dọc theo đường đi đổ rạp, mặt đất chấn động, có vẻ vô cùng đáng sợ.

“A a a a!”
Cô gái nhỏ dường như nhớ đến chuyện gì đó, hai tay ra hiệu, trong miệng phát ra thứ âm thanh thật khó hiểu.


Con gấu đen kia dừng bước lại, lắc đầu, có vẻ như là từ chối.

Dường như cô gái nhỏ có hơi thất vọng, lập tức nghiến răng một cái, bộ dáng nhảy dựng lên, thân hình nhỏ mảnh mai như đạn pháo lao thẳng về phía ngược chiều của khu rừng rậm.

Nhưng chỉ mới đi được nửa chặng đường, cô gái nhỏ bị bàn tay con gấu to lớn nhấc lên ôm vào lòng, khiến cô bé hoàn toàn không thể vùng vẫy được chút nào.

“A a a a.”
Cô bé nhỏ hét lớn lên, nhưng con gấu đen dường như không để ý đến nàng, quay đầu bước đi về phía trong rừng sâu, càng lúc càng đi xa hơn.

Cô gái nhỏ lập tức vô cùng thất vọng, ngồi trong lòng gấu, ngơ ngác nhìn khoảng cách càng lúc càng xa kia, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ thất vọng.

...!
Trên đường trở về từ khu rừng rậm, bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm thê thảm như sấm sét từ nơi sâu nhất của khu rừng, khiến trong lòng cả đoàn người của Lâm Diệp đều run lên, sắc mặt đột nhiên cũng thay đổi.

“Dung nham cự lang sao!”
“Ôi trời ơi! Chẳng lẽ là cường giả đã giết chết con thằn lằn vảy độc giác kia sao, bây giờ lại còn giết chết một con dung nham cự lang nữa?”
“Vị cường giả này nhất định phải tồn tại ở Linh Cương cảnh, nếu không thì hoàn toàn không có cách nào mà làm được chuyện này cả!”
“Linh Cương cảnh sao? Không thể nào, ta nghe nói ngay cả trong bộ tộc Thanh Dương cũng không có một ai tu vi là Linh Cương cảnh cả.”
“Nghe hướng phát ra âm thanh kia chính xác là nơi mà vừa rồi chúng ta muốn đến, cũng may chúng ta đã không cơ hội đến đó.”
Mọi người đều xôn xao, tất cả đều vô cùng chấn động.

Trong lòng Lâm Diệp cũng thầm kêu lên một tiếng thật quá may mắn, nếu như lúc nãy bất chấp đi tới, nói không chừng có thể bị họa sát thân.

Chỉ là hắn nhịn không được mà tò mò, tự hỏi rốt cuộc tên cường giả giết chết con thằn lằn vảy độc giác và dung nham cự lang là ai? Hắn đến từ đâu chứ?
“Chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi ma quái này càng sớm càng tốt.


Hành động của chuyến đi hôm nay quá mức bất thường, không nên ở lại lâu hơn.”
Chu Trung lo lắng, những người khác đương nhiên cũng sẽ không phản đối.

Sau một nén nhang.

Đám người của Lâm Diệp đã đi ra khỏi khu rừng rậm rộng lớn kia, chỉ nhìn thấy mặt trời thiêu đốt ở trên cao, bầu trời quang đãng, chắc chắn đã là giữa trưa!
Thu hoạch chuyến đi này đúng là thực sự không ít đâu!
“Đi thôi! Nhanh chóng trở về thôn thôi, lần này chúng ta thu hoạch nhiều như vậy, cũng phải cùng nhau vui vẻ với người khác một chút.”
“Khà khà, ta nghĩ các ngươi nóng lòng muốn trở về khoe khoang rồi đúng không?”
“Khoe khoang thì đã làm sao chứ? Đây là lần đầu tiên trong đời lão tử ta mang xác của một con thằn lằn vảy độc giác và một con dung nham cự lang về nhà.

Đây không phải ai cũng có cơ hội gặp phải đâu!”
Sau khi rời khỏi khu rừng rậm u ám và nguy hiểm kia, rõ ràng đám người của Chu Trung đều thở phào nhẹ nhõm, tất cả đều trở nên vui mừng khi nhìn vào những túi da thú đầy ở trên lưng.

Lâm Diệp quay người lại, lẳng lặng nhìn khu rừng rậm rộng lớn ở phía xa, trong lòng thầm nghĩ: “Rốt cuộc ở đây đang cất giấu cái gì mà lại hấp dẫn một tên cường giả đủ sức giết chết một con dung nham cự lang tới chứ? Chờ có cơ hội.

Ta nhất định phải đến, tìm kiếm một lượt thử!”
Lâm Diệp lắc đầu, không suy nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, cùng bọn người của Chu Trung đi về phía thôn Phi Vân..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương