Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên
Chương 19: 19: Hôn Ước Thượng


Thạch Mãnh muốn Lục Xước nhìn thấy năng lực của mình thì phải làm sao? Chẳng lẽ mang sổ sách ra, hay mang Lục Xước đi xem muôn vàn binh mã trấn thủ Ký Châu? Chẳng nhẽ lại mang vũ khí đao thương ra nói thẳng toẹt ư?
Thạch Mãnh dám đưa thì Lục Xước cũng không dám xem, sợ xem một cái sẽ chẳng ra khỏi Dịch thành được…
Trường Đình ngẩng đầu nhìn nhìn Lục Xước lại thấy thần sắc ông ta ôn hòa, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng hơi nhếch lên, mặt mày sáng rỡ.
Cha đang cổ vũ nàng.
Trường Đình chần chừ, giọng điệu do dự, “Thạch Mãnh là Thứ Sử Ký Châu nên tôn quý nhưng ông ta lại trò chuyện vui vẻ với một người bán trà trong dân gian, hiểu dân sinh, biết đại nghĩa, đây chính là hành vi của kẻ thượng vị, cũng chính là nghĩa.

Thạch gia hoà thuận vui vẻ, gia đình yên ổn, đây là nhân.

Ông ta vừa có quyền thế và tài năng lại có nhân nghĩa và thủ đoạn của kẻ sĩ… Phụ thân, Thạch Mãnh đang muốn đả động Lục gia sao?”
Thạch Mãnh có thể nói là đã hao tổn tâm huyết, vừa đấm vừa xoa.
Nhưng Lục gia có cắn câu không?
Trường Đình ngước mắt nhìn về phía Lục Xước lại thấy ông ta chưa hề lay chuyển, vẫn ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, tay cầm cái chén sứ men xanh chậm rãi nhấp một ngụm trà sau đó mới cười nói, “Đả động được rồi đó.”
Trường Đình nhướng khóe mắt.
“Thạch Mãnh muốn cái gì? Lợi ông ta đã có, quyền thế cũng không thiếu.

Vậy ông ta thiếu cái gì? Chỉ thiếu một cái danh thôi.”
Lục Xước cười cười, “Trên bệ bếp của quán trà có bụi, một tầng dày như thế thì không phải chỉ mới ngày một ngày hai mà tích được.


Ấy thế mà bàn ghế lại không một hạt bụi, chén sứ giản dị sạch sẽ.

Tuy biết việc gặp gỡ hôm nay là do Thạch Mãnh bày mưu đặt kế trước, đó là cố tình nhưng chỉ ba phần giả bảy phần thật này đã đủ.

Thạch Mãnh nắm rõ khu chợ phía đông này như lòng bàn tay.

Đại Tấn có 23 châu, thử hỏi có Thứ Sử chỗ nào làm được và dám làm tới trình độ này? Những kẻ khác trong mắt chỉ chứa đầy giang sơn, trong tay lại không có sức mà nắm lấy một cái cán bút, vậy có khác gì bao cỏ ăn không ngồi rồi.

Trong một đám bao cỏ có một Thạch Mãnh quả giống như mặt trời chói lọi, hiếm có.”
Lục Xước nói một cách rất bình tĩnh nhưng Trường Đình lại nhớ tới bộ dạng tựa như trút được gánh nặng của ông tối nay trong quán trà.

Trong đó có cả biểu tình như thướng xót.

Đại Tấn lúc này lưu dân náo động, mà người khổ chính là thiên hạ chúng sinh.

Giang sơn cần một anh hùng, một kẻ kiêu hùng quật khởi, Lục thị Bình thành sẽ không trộn lẫn vào vũng nước đục này nhưng Lục Xước trước sau không tránh được thế tục.

Ông hy vọng người có thể đứng lên là Thạch Mãnh sao?

Trường Đình nhíu chặt mày, trong lòng hoảng hốt, vô cớ cảm thấy đáng sợ.

Thủ đoạn liên tiếp của Thạch Mãnh giống như đều giấu sau một bức màn sương, mê mang không rõ đầu đuôi.
Lục Xước từng nói bất kể chuyện gì một khi đã làm sẽ để lại dấu vết.
Đêm khuya cho người tấn công Lục gia, sau đó bọn họ khiêu khích khiến Lục Xước chú ý rồi lại nhún nhường, lấy đại nghĩa thiên hạ đả động.

Thủ đoạn nào bọn họ cũng dùng cực kỳ tinh tế và nhuần nhuyễn.
Những người này quả thực là kín kẽ, dù cho có nhìn thấu dụng ý của bọn họ thì có thể thế nào?
“Vậy phụ thân sẽ ủng hộ bọn họ ư?” Trường Đình vén váy dài rồi nhỏ giọng hỏi.
Lục Xước vẫn bình tĩnh nói, “Bọn họ muốn cái gì ta đều có thẻ cho, nhưng chỉ có một ta không cho phép đó là mượn danh tiếng và gia thế của Lục gia.”
Trường Đình không biết vì cái gì nhưng nàng vẫn hiểu được những lời này của Lục Xước.
Lúc tiểu cô nương như suy tư gì đó, Lục Xước quay người nhìn đồng hồ nước sau đó cao giọng gọi Trần Ẩu tiến vào, “Đã không còn sớm nữa, nên hầu hạ cô nương đi ngủ rồi.”
Đợi Trường Đình đi xa một chút Trường Anh mới bướng bỉnh mở miệng, “Con thừa nhận thủ đoạn của Thạch Mãnh lợi hại nhưng ánh mắt Thạch Mẫn nhìn A Kiều khiến con cực kỳ không thoải mái.”
Liên hôn là cách nhanh nhất và trực tiếp nhất để kết nối hai gia tộc nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới Thạch Mãnh sẽ đánh chủ ý tới trưởng nữ của Lục gia.

Lục Xước cười rộ lên nói, “Thạch Mãnh có thể đòi sao trên trời thì chúng ta cũng có thể đòi lại y hệt.


A Anh, con nhớ cho kỹ, sĩ tộc và thương nhân không khác gì nhau.

Thế gian chia con người thành cao thấp, lại phân ra ba bẩy loại, chúng ta có thể thấu hiểu được đạo lý sinh tồn trên thế gian này và tuân theo nó nhưng không được mơ hồ.”
Lục Xước gõ ngón tay lên trán, nhẹ giọng nói với con cả, “Đầu óc phải thanh tỉnh, ngoài bản thân thì mọi tốt đẹp, vinh dự, địa vị trên thế gian này đều không đủ để che mắt một người và khiến bọn họ bị loạn suy nghĩ.”
Một lời này xong thì có người gõ cửa sổ, cách một lát sau bên ngoài có tướng sĩ lên tiếng “Vâng”.

Lục Xước đặt chén trà bằng sứ men xanh xuống sau đó trầm giọng dặn, “Nhanh chóng chuẩn bị ngựa xe và lương thực, ngày mai trời vừa sáng chúng ta sẽ tới chợ phía đông.

Khi ấy cần tra hỏi hoặc thám thính, ta muốn biết tình huống chân thật của thứ dân ở đây.

Sau đó phái người giục ngựa đuổi theo người đưa tin, thêm vào lời nhắn của ta để khai thông đường mậu dịch từ Bình Thành đến Trung Nam.

Ngoài ra còn phải chuẩn bị thêm một con đường núi hướng về phía nam, để Nhị gia làm chuẩn bị trước, lúc nào tới Bình thành ta muốn xem kết quả.”
Không thể mượn danh nhưng việc mở đường mậu dịch, lại mở đường núi rõ ràng đã cho Thạch gia chỗ tốt!
Lục Trường Anh thở dài một hơi, lại nghe Lục Xước nói: “Để Chu quản sự chuẩn bị lễ, đem cái nhẫn ban chỉ cổ làm bằng bạch ngọc của ta tới đây, à, cũng đem bát tự và thiếp canh của Trường Mậu viết lên giấy đỏ và bỏ vào trong túi thơm.”
Trường Anh lập tức kinh ngạc, Lục Xước muốn Lục Trường Mậu và Thạch gia kết thân sao!? Thạch Mãnh cũng chỉ có một đích nữ, không thể là đám thứ nữ của Thạch gia được.
Đây là đón giáng trả của Lục Xước ư?
Thạch Mãnh có chịu không?
Có lẽ sẽ không, thứ nữ sĩ tộc có thể gả cho mối tốt là vì cô nương gả ra sẽ là người nhà khác.

Thứ nữ sĩ tộc dù là con vợ lẽ cũng sẽ được học quy củ và được giáo dưỡng đến lớn, vừa có thể lo liệu gia nghiệp và có thể giúp chồng dạy con.


Thứ nữ của Lục gia gả tới nhà thứ tộc hoặc được đưa vào cung, hoặc gả cho quan lại bình thường đều có.

Thực chất cưới thứ nữ của sĩ tộc có rất nhiều lợi ích thực tế.
Nhưng gả đến môn phiệt làm nàng dâu của con vợ lẽ vậy cả đời sẽ như ván đã đóng thuyền, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu đến cuối đời —— đời này nữ nhân đó chỉ có an ổn sống một đời tầm thường, sẽ không thể giúp được gì cho nhà mẹ đẻ.
Thạch gia không cần thiết dùng đích nữ duy nhất đổi lấy một đứa con trai là con vợ lẽ của Lục gia.
Trường Anh trầm mặc không nói gì.
Sĩ tộc hưởng thụ cái bóng của gia tộc thì đương nhiên không thể oán hận mà phải gánh vác nghĩa vụ —— đến Lục Xước cũng chỉ có thể cưới Phù thị dưới sự sắp xếp của Chân Định đại trưởng công chúa vậy Lục Trường Mậu căn bản không có quyền lợi xen vào bất kỳ sắp xếp nào của Lục Xước.

Lục Trường Mậu như thế, bản thân hắn và cả Trường Đình cũng đều như vậy.
Không có gì gọi là tiếc hận, cũng không có gì gọi là cưỡng cầu, rốt cuộc tình yêu ở giữa thế gia nhà cao cửa rộng này cũng không hề đáng giá.
Việc đi Thạch gia dùng bữa tối đã sớm được định ra.

Thạch gia còn phái ba chiếc xe ngựa tới đón người, Thạch Mẫn còn mang theo đội ngựa để thể hiện sự trịnh trọng.
Tâm tình của Trường Đình từ sáng sớm đã không tốt lắm, nàng cọ tới cọ lui hồi lâu để thay quần áo, chọn trang sức, chải tóc.

Nàng ngồi trước gương đồng lúc thì nói hương cao không tốt, lúc lại chỉ búi tóc nói không tốt.

Bách Tước cực kỳ ôn nhu hỏi, “Đến tột cùng là cô nương không thoải mái chuyện gì vậy?”
Trường Đình nghĩ nghĩ rồi nói, “Ta không thích giữa người với người còn phải tính kế qua lại! Không tính kế chẳng lẽ không thể được ư!?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương