Thiên Huy! Anh Là Đồ Đáng Ghét
-
Chương 4: Mưa sấm sét
Sáng nay Trâm Anh dậy trễ, do tối hôm qua cô không ngủ được, cứ nhớ tới buổi biểu diễn của nhóm bad boy và đặc biệt là Thiên Huy. Trong đầu cô cứ hiện lên hình ảnh Thiên Huy vừa đàn vừa hát, làm cô cứ nhớ mãi hình ảnh và giọng ca của anh cứ vang mãi trong đầu. Đến gần 2h sáng cô mới ngủ được.
Nên sáng nay Cô cố gắng chạy thật nhanh vào công ty. Để xe dưới tầng hầm chạy vội lên cầu thang. Còn 1 phút nữa 8h-am là tới giờ làm, cô thầm nghĩ còn kịp. Không nhìn đường leo lên cầu thang gì hết, cô cứ cấm đầu cấm cổ chạy lên cho nhanh…..cô đụng vào một người đang đi xuống cầu thang. Cú va chạm vào người đó, khiến cô bị đẩy ra và ngã về phía sau…
Thiên Huy đi xuống cầu thang tầng hầm cũng không để ý có người đi lên, đến khi Trâm Anh chạy đụng đầu vào người anh, thì anh mới biết. Khi thấy Trâm Anh ngã về phía sau. Anh nhanh tay nắm lấy tay cô lại, kéo cô về phía mình. Trâm Anh theo phản xạ tự nhiên ôm Thiên Huy cứng ngắt. Cô rất hoảng sợ, xém tí nữa là cô té cầu thang rồi. Tim đập loạn xạ, đầu óc quay cuồng, cô vẫn không biết mình va vào ai và đang ôm ai.
Anh vẫn đứng yên một hồi cho Trâm Anh ôm, cho cô bớt sợ. Nhưng do Trâm Anh ôm anh chặt đến nổi, anh có thể nghe được nhịp tim của Trâm Anh, khiến anh cũng sợ cô nghe thấy nhịp tim đập bất thường của anh.
“Không sao rồi. Giờ cô buông tui ra được chưa”
Trâm Anh khi nghe tiếng Thiên Huy. Cô bất ngờ, ngước đầu nhìn lên thấy khuôn mặt Thiên Huy. Cô liền buông Anh ra. Lúc này mặt Trâm Anh đỏ ửng lên. Không ngờ nãy giờ mình ôm tên đáng ghét này chứ. Cô né sang một bên, định bước đi lên, thì Thiên Huy hỏi:
“Cô không định nói cám ơn sau”
Haiz, bị nhắc khéo rồi. Cô nhìn thấy anh,tự nhiên quên luôn lời nói cám ơn. Cô ngại nên vẫn cúi đầu nói “Cám ơn Anh” và chạy lên cầu thang lên văn phòng. Không để Thiên Huy nói thêm tiếng nào. Anh chỉ biết cười,lắc đầu nhìn Trâm Anh chạy lên cầu thang thôi. Đợi đến khi không thấy dáng cô nữa thì anh mới lấy xe đi lên công ty.
Khoảng gần 10h thì Thiên Huy gọi điện thoại về cho mẹ mình.
“Alô. Mẹ nghe Thiên Huy”
“Mẹ soạn dùm con cái áo trắng. Và nhờ ai đưa lên công ty dùm con. Áo con bị dơ rồi”
“Ok. Để Mẹ nhờ Trâm Anh đưa lên cho con nhé”
“Dạ”. Thiên Huy cười bí ẩn.
Lúc này trong văn phòng chỉ có giám đốc và Trâm Anh thôi. Chị Hiền đã đi công tác rồi.
“Trâm Anh, Cô nhờ cháu việc này tí nha.”
“Dạ.”
“Nhờ Cháu đem áo lên công ty Thiên Huy nhé được không cháu”
“Dạ” Hix,Trâm Anh ngại gặp Thiên Huy, mà giờ lại phải đi gặp anh. Giám đốc nhờ làm sao cô dám từ chối chứ. Đành phải đi thôi
Theo địa chỉ giám đốc đưa thì Trâm Anh đã đến được công ty.Công Ty của Thiên Huy ở trên đường nam kỳ khởi nghĩa, quận 3. Một toà nhà 5 tầng được thiết kế rất đẹp và lớn nên cô tìm rất dễ. Cô chạy xe xuống tầng hầm gởi xe và đi lên tầng trệt gặp cô tiếp tân. Khi cô vừa nói tên cô thì cô tiếp tân cười và hướng dẫn
“Em lên thang máy tầng 5. Giám đốc đang đợi em”
Thiên Huy khi nghe mẹ nói Trâm Anh sẽ đưa đồ cho Anh thì anh đã gọi điện dặn tiếp tân.Khi có ai tên Trâm Anh đến đưa đồ, thì lên văn phòng gặp anh.
Trâm Anh vừa đi vào thang máy vừa lầm bầm “Không biết làm gì mà để dơ áo nữa, mắc công mình phải đem áo lên nữa. Đáng ghét mà….”
Thang máy đã đến tầng 5. Thang máy vừa mở ra đã thấy bàn làm việc của thư ký. Bên phải là phòng giám đốc. (Nguyên tầng 5 này là của Thiên Huy ư?.) cô quan sát và thầm nghĩ.
“Chào em, mời em vào” Chị thư ký khi nhìn thấy cô, mĩm cười và mời cô vào phòng giám đốc.
Trâm Anh nhẹ nhàng gõ cửa… cốc cốc
“ Mời vào”
Trâm Anh đẩy cửa bước vào, ấn tượng đầu tiên của cô là phòng làm việc thiết kế sang trọng, đầy đủ tiện nghi. Bên trái là bộ bàn salon, kế bên có tủ lạnh, máy nước uống nóng lạnh. Bên phải có Tivi LCD 55 ich. Kế bên là tủ đựng hồ sơ. Bàn làm việc của Thiên Huy được đặt hướng ra cửa. Đằng sau bàn làm việc của anh là bức tường kính.
Thiên Huy vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, chăm chú làm việc với laptop, không một chút động tĩnh kể từ khi cô bước vào phòng làm việc của Anh. Khiến Trâm Anh cũng hơi khó chịu, nhưng cô biết sao giờ. Tính anh là vậy mà. Đành bước tới bàn làm việc, để áo lên bàn.
“Tôi đem áo đến cho anh đây. Tui đi về đây” Trâm Anh nói rồi, định quay lưng bước ra về
“Cô chờ một chút” nét mặt lạnh lùng. Anh đứng lên cầm áo và đi vào phòng WC thay áo.
“Gì nữa đây. Đem áo tới rồi, không nói cám ơn, mà còn kêu mình chờ, tên đáng ghét này” nhăn mặt, khó chịu, chỉ dám nói nhỏ đủ mình cô nghe thôi.
Thiên Huy thay áo xong, bước đến lại gần Trâm Anh. Trâm Anh đang đứng gần bức tường kính, đứng ngắm nhìn phong cảnh xung quanh bên ngoài.
“Cô đem áo tui về nhà giặt đi” Anh đưa áo về phía Trâm Anh
“Cái gì. Anh bắt tui giặt áo cho anh à. Anh thật quá đáng” cô vừa nghe anh nói, cô tức giận, cầm áo anh đưa và hỏi
“Cô hãy xem trên áo tui dính gì, rồi hãy hỏi” Anh vẫn thản nhiên trả lời
“Dính gì chứ, liên quan gì tới tui mà bắt tui giặt áo chứ” tức giận, cô liền xem trên áo dính gì và phát hiện ra ngay giữa áo gần hàng nút áo có vết son môi “….a…..” cô thấy màu son quen quen, chưa kịp nghĩ ra chuyện gì
“Cô thấy quen chứ, màu son môi của cô đó. Lúc sáng khi cô ….. ôm tui, đã để lại vết son trên áo.”
“Tui…. Tui xin lỗi” ngập ngừng, cô không ngờ mình lại …. Đỏ ửng mặt nữa rồi
“Cô có biết sáng giờ, tui không hiểu tại sao, mọi người trong công ty cứ nhìn tui và che miệng cười. Đến khi thư ký nói tui mới biết lý do.”
“Tui không cố ý mà. Tui xin lỗi, tui sẽ về giặt sạch rồi trả cho anh” vẻ mặt biết lỗi
ĐÙNG……Tiếng sét đánh rất lớn.
Khiến Trâm Anh giật mình,liền ôm Thiên Huy. Trời bỗng dưng đổ cơn mưa rất lớn, kèm theo những tiếng sấm chớp liên tục rất đáng sợ.
Thiên Huy thấy người cô rung lên, nhìn thấy vẻ hoảng sợ của cô. Anh liền vòng tay qua người cô ôm cô vào lòng và an ủi cô
“Không sao đâu. Một hồi sẽ hết sấm chớp thôi. Đừng sợ. Có tui ở đây rồi. ” vừa nói anh vừa xoa lưng cô cho cô bớt sợ.
Một hồi sau, thì sấm sét cũng hết, chỉ còn mưa. Trâm Anh cũng đã lấy lại bình tĩnh, đã hết sợ. Lúc này hơi ấm từ lồng ngực của anh khiến cô mới cảm nhận được sự bình yên, dịu dàng của anh. Cô chỉ muốn ôm Anh thật lâu. Chỉ thoáng suy nghĩ lướt qua thôi. Cô liền đấu tranh tư tưởng ( không được, mình không thể rung động với anh ấy) và đẩy anh ra.
“Cám ơn anh… tui đi về đây.” Mặt cô đỏ ửng, cô ngại
“ Trời đang mưa lớn. Cô ngồi ghế đợi. Hết mưa rồi về” anh chỉ tay về ghế salon.Thiên Huy cũng hơi bối rối chuyện vừa rồi. Anh liền bước về bàn làm việc tiếp
Trong phòng im lặng bất thường, chỉ nghe tiếng mưa rơi. Trâm Anh ngồi salon đọc báo chờ hết mưa rồi về. Bỗng tiếng bụng cô kêu lên “ ùng ục” thì cô ôm liền ôm bụng, cô mới nhớ ra, sáng cô dậy trễ có kịp ăn gì đâu. Giờ bụng cô trống rỗng, đói bụng. Lấy điện thoại ra xem đồng hồ thì cũng gần 12h rồi.
Thiên Huy tuy ngồi ở bàn làm việc nhưng anh vẫn không tập trung làm việc. Lâu lâu Anh vẫn khẽ nhìn Trâm Anh. Nhìn Trâm Anh ôm bụng anh biết là cô đang đói bụng rồi. Anh đứng lên cầm áo vest mà anh để sau ghế ngồi.
“ Trâm Anh, đi ăn trưa thôi” anh đi lại gần bộ bàn ghế salon nơi Trâm Anh ngồi
Trâm Anh nghe Thiên Huy nói mừng rỡ đứng bật dậy
“Yeah…Trong công ty anh có bán đồ ăn à” mắt sáng rỡ, cười thật tươi nhưng liền tắt nụ cười liền ngay lập tức khi nhìn thấy trên áo Thiên Huy dính vết son môi của mình.
“ Xin lỗi….. tôi không cố ý…” cúi đầu và chỉ tay về phía áo Anh
“Cô … lại nữa rồi” Anh liền nhìn xuống áo, lắc đầu
“Đi thôi. Chúng ta ra ngoài ăn. Cô sẽ mời tui bữa trưa hôm nay. Do cô đã làm dơ áo tui 2 lần trong ngày”lần này vết son bên trái áo nên Anh mặc áo vest để che lại được.
Trâm Anh đi theo sau Thiên Huy vào thang máy, xuống tầng hầm lấy xe. Anh đi lại mở cửa xe cho cô. Hây hây lần này Trâm Anh được ngồi siêu xe rồi nha. Nhìn vẻ mặt thích thú của Cô. Anh chỉ biết cười và lái xe đi tới một nhà hàng sang trọng nằm ở quận 7. Haiz từ vẻ mặt thích thú của cô khi còn ở trên xe đã không còn từ khi bước xuống xe rồi. Tâm trạng lo lắng bắt đầu.( không biết đủ tiền để trả không đây) chậm bước đi theo sau lưng anh.
Anh kéo ghế mời cô ngồi và đưa cô menu để chọn. Cô xem qua tất cả món ăn ở đây đều mắc quá.(khóc thầm trong lòng lun).
Cô cứ lật tới lật lui không biết kêu món nào thì anh lên tiếng.
“Khó chọn vậy sau, để tui chọn giúp cô nhé. Ở nhà hàng này rất nhiều món ngon”
Cô chỉ biết gật đầu.
Anh kêu rất nhiều món. Các món ăn đều được dọn ra rất thịnh soạn. Súp vi cá thịt cua, cơm thố bào ngư quay, Miến cua tay cầm xo, sườn nướng bbq. Lúc này cảm giác cô chóng mặt và không đói nữa(Thiên Huy anh định giết tui hả)
Nhìn vẻ mặt của cô lúc này. Anh đưa tay lên mũi, mím môi anh đang cố nhịn cười.
“Cô ăn thử súp vi cá này đi.” Cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm trang của anh
“Vâng…” ăn thử một muỗng súp, cô nuốt không trôi cho dù thức ăn cực kỳ ngon.
Sau khi cả hai dùng gần hết đồ ăn. Thì phục vụ đem chè tàu hủ hạnh nhân ra cho cô.
“Ủa, sao phục vụ chỉ đem có một chén vậy” Trâm Anh cảm thấy ngạc nhiên. Nhìn anh và hỏi
“Tui gọi cho cô dùng thử. Vì nhà hàng này, món chè này rất ngon”
“Cô cứ tự nhiên. Tui xin phép đi rửa tay” Anh đứng lên và đi. Một lát sau quay lại thì Trâm Anh cũng đã dùng chè xong.
“Về thôi Trâm Anh. Tui chở cô về nhà”
“Nhưng tui chưa kêu tính tiền” cô nghĩ anh quên hay sau đó
“Tui đã thanh toán rồi. Do tui có thẻ giảm giá. Tui cho cô nợ lần này” Anh cười và đi về hướng cổng nhà hàng. Trâm Anh liền chạy theo phía sau anh.
Sau khi dùng bữa trưa xong. Lúc này trời cũng đã hết mưa. Thiên Huy chở Trâm Anh về nhà Thiên Huy để anh thay áo tiếp. Trên đường về thì Trâm Anh có cuộc điện thoại số lạ gọi tới
“Alo… Trâm Anh nghe ạ”
“Alo… Trâm Anh em có biết ai không. Kaka?”
“À… xin lỗi nghe giọng rất quen nhưng xin hỏi anh tên gì”
“ kaka… Anh Vũ đây. Anh xin Gia Hân số điện thoại của em để gọi cho em đó”
“Oh. Thì ra là Anh Vũ. Em nghe giọng rất quen. Nhưng không đoán được ai”
“ kaka…. Anh gọi mời em chiều thứ 7 và chủ nhật này. Quán anh có tổ chức đi vui chơi ở Vũng tàu. Em hãy cùng tham gia cho vui nhé được không? Em hãy thử đi chung với quán anh đi. Nhân viên quán anh rất thân thiện, vui vẻ như người một nhà vậy. Em đi đi nhé?”
“Dạ… em sẽ đi ạ. Cám ơn anh” cô đã nghe Gia Hân nói Anh Vũ muốn mời cô đi chung chuyến du lịch lần này. Lúc đầu cô ngại, nhưng Gia Hân năn nỉ đi chung nên cô cũng đồng ý lun.
“ kaka… vậy chiều thứ 7. Anh qua đón em nhé?. Bye em nhé”
“Dạ. Bye anh”
Thiên Huy vừa lái xe vừa lắng nghe Trâm Anh đang nói với ai. Thì ra bạn anh rủ Trâm Anh đi Vũng tàu chung với quán cafe của nó. Lúc sáng nó gọi rủ anh đi chung. Nhưng anh đã từ chối rồi. Giờ biết có Trâm Anh đi nữa. Chút về tới nhà,anh sẽ gọi lại thằng bạn mới được.
Xe dừng lại trước cổng nhà. Thiên Huy bước xuống xe. Vòng qua đầu xe, mở cửa cho Trâm Anh xuống.
“Vậy xe của tui còn đang ở công ty Anh thì sao?” Bước ra khỏi xe, cô liền hỏi anh
“Một lát tui sẽ cho người đem xe cô về đây.” Anh đi thẳng vào nhà, mà không đợi Trâm Anh đưa chìa khoá xe và thẻ xe.
Sau khi vào nhà thay áo xong. Anh đi xuống cầu thang thì thấy Trâm Anh đang đứng đợi ở cửa. Anh tiến về phía Trâm Anh và đưa cô thêm cái áo.
“Đây là cái áo thứ 2 mà cô làm dơ. Cô hãy đem về giặt sạch rồi đưa lại tui”
“Vâng… tui sẽ giặt sạch rồi trả anh. Đây là chìa khoá xe và thẻ xe của tui. Nhờ anh cho người đem về giúp. “Cám ơn” nhận áo và đưa chìa khoá xong. Cô về văn phòng làm việc tiếp. Anh thì cũng lái xe về công ty anh.
Sau khi Thiên Huy lên công ty thì khoảng một tiếng sao. Nhân viên công ty Thiên Huy đem xe về cho cô. Trâm Anh ra nhận lại chìa khoá xe. Vừa đi vừa lầm bầm “ Thiên Huy đáng ghét. Có nhân viên mà không sai về lấy áo. Khiến mình phải lên công ty …. Đến đây cô liền nhớ lại cảnh ôm anh…. Mặt tự nhiên đỏ lên….. “ đáng ghét thật mà” cười tủm tỉm đi vào phòng làm việc.
Nên sáng nay Cô cố gắng chạy thật nhanh vào công ty. Để xe dưới tầng hầm chạy vội lên cầu thang. Còn 1 phút nữa 8h-am là tới giờ làm, cô thầm nghĩ còn kịp. Không nhìn đường leo lên cầu thang gì hết, cô cứ cấm đầu cấm cổ chạy lên cho nhanh…..cô đụng vào một người đang đi xuống cầu thang. Cú va chạm vào người đó, khiến cô bị đẩy ra và ngã về phía sau…
Thiên Huy đi xuống cầu thang tầng hầm cũng không để ý có người đi lên, đến khi Trâm Anh chạy đụng đầu vào người anh, thì anh mới biết. Khi thấy Trâm Anh ngã về phía sau. Anh nhanh tay nắm lấy tay cô lại, kéo cô về phía mình. Trâm Anh theo phản xạ tự nhiên ôm Thiên Huy cứng ngắt. Cô rất hoảng sợ, xém tí nữa là cô té cầu thang rồi. Tim đập loạn xạ, đầu óc quay cuồng, cô vẫn không biết mình va vào ai và đang ôm ai.
Anh vẫn đứng yên một hồi cho Trâm Anh ôm, cho cô bớt sợ. Nhưng do Trâm Anh ôm anh chặt đến nổi, anh có thể nghe được nhịp tim của Trâm Anh, khiến anh cũng sợ cô nghe thấy nhịp tim đập bất thường của anh.
“Không sao rồi. Giờ cô buông tui ra được chưa”
Trâm Anh khi nghe tiếng Thiên Huy. Cô bất ngờ, ngước đầu nhìn lên thấy khuôn mặt Thiên Huy. Cô liền buông Anh ra. Lúc này mặt Trâm Anh đỏ ửng lên. Không ngờ nãy giờ mình ôm tên đáng ghét này chứ. Cô né sang một bên, định bước đi lên, thì Thiên Huy hỏi:
“Cô không định nói cám ơn sau”
Haiz, bị nhắc khéo rồi. Cô nhìn thấy anh,tự nhiên quên luôn lời nói cám ơn. Cô ngại nên vẫn cúi đầu nói “Cám ơn Anh” và chạy lên cầu thang lên văn phòng. Không để Thiên Huy nói thêm tiếng nào. Anh chỉ biết cười,lắc đầu nhìn Trâm Anh chạy lên cầu thang thôi. Đợi đến khi không thấy dáng cô nữa thì anh mới lấy xe đi lên công ty.
Khoảng gần 10h thì Thiên Huy gọi điện thoại về cho mẹ mình.
“Alô. Mẹ nghe Thiên Huy”
“Mẹ soạn dùm con cái áo trắng. Và nhờ ai đưa lên công ty dùm con. Áo con bị dơ rồi”
“Ok. Để Mẹ nhờ Trâm Anh đưa lên cho con nhé”
“Dạ”. Thiên Huy cười bí ẩn.
Lúc này trong văn phòng chỉ có giám đốc và Trâm Anh thôi. Chị Hiền đã đi công tác rồi.
“Trâm Anh, Cô nhờ cháu việc này tí nha.”
“Dạ.”
“Nhờ Cháu đem áo lên công ty Thiên Huy nhé được không cháu”
“Dạ” Hix,Trâm Anh ngại gặp Thiên Huy, mà giờ lại phải đi gặp anh. Giám đốc nhờ làm sao cô dám từ chối chứ. Đành phải đi thôi
Theo địa chỉ giám đốc đưa thì Trâm Anh đã đến được công ty.Công Ty của Thiên Huy ở trên đường nam kỳ khởi nghĩa, quận 3. Một toà nhà 5 tầng được thiết kế rất đẹp và lớn nên cô tìm rất dễ. Cô chạy xe xuống tầng hầm gởi xe và đi lên tầng trệt gặp cô tiếp tân. Khi cô vừa nói tên cô thì cô tiếp tân cười và hướng dẫn
“Em lên thang máy tầng 5. Giám đốc đang đợi em”
Thiên Huy khi nghe mẹ nói Trâm Anh sẽ đưa đồ cho Anh thì anh đã gọi điện dặn tiếp tân.Khi có ai tên Trâm Anh đến đưa đồ, thì lên văn phòng gặp anh.
Trâm Anh vừa đi vào thang máy vừa lầm bầm “Không biết làm gì mà để dơ áo nữa, mắc công mình phải đem áo lên nữa. Đáng ghét mà….”
Thang máy đã đến tầng 5. Thang máy vừa mở ra đã thấy bàn làm việc của thư ký. Bên phải là phòng giám đốc. (Nguyên tầng 5 này là của Thiên Huy ư?.) cô quan sát và thầm nghĩ.
“Chào em, mời em vào” Chị thư ký khi nhìn thấy cô, mĩm cười và mời cô vào phòng giám đốc.
Trâm Anh nhẹ nhàng gõ cửa… cốc cốc
“ Mời vào”
Trâm Anh đẩy cửa bước vào, ấn tượng đầu tiên của cô là phòng làm việc thiết kế sang trọng, đầy đủ tiện nghi. Bên trái là bộ bàn salon, kế bên có tủ lạnh, máy nước uống nóng lạnh. Bên phải có Tivi LCD 55 ich. Kế bên là tủ đựng hồ sơ. Bàn làm việc của Thiên Huy được đặt hướng ra cửa. Đằng sau bàn làm việc của anh là bức tường kính.
Thiên Huy vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, chăm chú làm việc với laptop, không một chút động tĩnh kể từ khi cô bước vào phòng làm việc của Anh. Khiến Trâm Anh cũng hơi khó chịu, nhưng cô biết sao giờ. Tính anh là vậy mà. Đành bước tới bàn làm việc, để áo lên bàn.
“Tôi đem áo đến cho anh đây. Tui đi về đây” Trâm Anh nói rồi, định quay lưng bước ra về
“Cô chờ một chút” nét mặt lạnh lùng. Anh đứng lên cầm áo và đi vào phòng WC thay áo.
“Gì nữa đây. Đem áo tới rồi, không nói cám ơn, mà còn kêu mình chờ, tên đáng ghét này” nhăn mặt, khó chịu, chỉ dám nói nhỏ đủ mình cô nghe thôi.
Thiên Huy thay áo xong, bước đến lại gần Trâm Anh. Trâm Anh đang đứng gần bức tường kính, đứng ngắm nhìn phong cảnh xung quanh bên ngoài.
“Cô đem áo tui về nhà giặt đi” Anh đưa áo về phía Trâm Anh
“Cái gì. Anh bắt tui giặt áo cho anh à. Anh thật quá đáng” cô vừa nghe anh nói, cô tức giận, cầm áo anh đưa và hỏi
“Cô hãy xem trên áo tui dính gì, rồi hãy hỏi” Anh vẫn thản nhiên trả lời
“Dính gì chứ, liên quan gì tới tui mà bắt tui giặt áo chứ” tức giận, cô liền xem trên áo dính gì và phát hiện ra ngay giữa áo gần hàng nút áo có vết son môi “….a…..” cô thấy màu son quen quen, chưa kịp nghĩ ra chuyện gì
“Cô thấy quen chứ, màu son môi của cô đó. Lúc sáng khi cô ….. ôm tui, đã để lại vết son trên áo.”
“Tui…. Tui xin lỗi” ngập ngừng, cô không ngờ mình lại …. Đỏ ửng mặt nữa rồi
“Cô có biết sáng giờ, tui không hiểu tại sao, mọi người trong công ty cứ nhìn tui và che miệng cười. Đến khi thư ký nói tui mới biết lý do.”
“Tui không cố ý mà. Tui xin lỗi, tui sẽ về giặt sạch rồi trả cho anh” vẻ mặt biết lỗi
ĐÙNG……Tiếng sét đánh rất lớn.
Khiến Trâm Anh giật mình,liền ôm Thiên Huy. Trời bỗng dưng đổ cơn mưa rất lớn, kèm theo những tiếng sấm chớp liên tục rất đáng sợ.
Thiên Huy thấy người cô rung lên, nhìn thấy vẻ hoảng sợ của cô. Anh liền vòng tay qua người cô ôm cô vào lòng và an ủi cô
“Không sao đâu. Một hồi sẽ hết sấm chớp thôi. Đừng sợ. Có tui ở đây rồi. ” vừa nói anh vừa xoa lưng cô cho cô bớt sợ.
Một hồi sau, thì sấm sét cũng hết, chỉ còn mưa. Trâm Anh cũng đã lấy lại bình tĩnh, đã hết sợ. Lúc này hơi ấm từ lồng ngực của anh khiến cô mới cảm nhận được sự bình yên, dịu dàng của anh. Cô chỉ muốn ôm Anh thật lâu. Chỉ thoáng suy nghĩ lướt qua thôi. Cô liền đấu tranh tư tưởng ( không được, mình không thể rung động với anh ấy) và đẩy anh ra.
“Cám ơn anh… tui đi về đây.” Mặt cô đỏ ửng, cô ngại
“ Trời đang mưa lớn. Cô ngồi ghế đợi. Hết mưa rồi về” anh chỉ tay về ghế salon.Thiên Huy cũng hơi bối rối chuyện vừa rồi. Anh liền bước về bàn làm việc tiếp
Trong phòng im lặng bất thường, chỉ nghe tiếng mưa rơi. Trâm Anh ngồi salon đọc báo chờ hết mưa rồi về. Bỗng tiếng bụng cô kêu lên “ ùng ục” thì cô ôm liền ôm bụng, cô mới nhớ ra, sáng cô dậy trễ có kịp ăn gì đâu. Giờ bụng cô trống rỗng, đói bụng. Lấy điện thoại ra xem đồng hồ thì cũng gần 12h rồi.
Thiên Huy tuy ngồi ở bàn làm việc nhưng anh vẫn không tập trung làm việc. Lâu lâu Anh vẫn khẽ nhìn Trâm Anh. Nhìn Trâm Anh ôm bụng anh biết là cô đang đói bụng rồi. Anh đứng lên cầm áo vest mà anh để sau ghế ngồi.
“ Trâm Anh, đi ăn trưa thôi” anh đi lại gần bộ bàn ghế salon nơi Trâm Anh ngồi
Trâm Anh nghe Thiên Huy nói mừng rỡ đứng bật dậy
“Yeah…Trong công ty anh có bán đồ ăn à” mắt sáng rỡ, cười thật tươi nhưng liền tắt nụ cười liền ngay lập tức khi nhìn thấy trên áo Thiên Huy dính vết son môi của mình.
“ Xin lỗi….. tôi không cố ý…” cúi đầu và chỉ tay về phía áo Anh
“Cô … lại nữa rồi” Anh liền nhìn xuống áo, lắc đầu
“Đi thôi. Chúng ta ra ngoài ăn. Cô sẽ mời tui bữa trưa hôm nay. Do cô đã làm dơ áo tui 2 lần trong ngày”lần này vết son bên trái áo nên Anh mặc áo vest để che lại được.
Trâm Anh đi theo sau Thiên Huy vào thang máy, xuống tầng hầm lấy xe. Anh đi lại mở cửa xe cho cô. Hây hây lần này Trâm Anh được ngồi siêu xe rồi nha. Nhìn vẻ mặt thích thú của Cô. Anh chỉ biết cười và lái xe đi tới một nhà hàng sang trọng nằm ở quận 7. Haiz từ vẻ mặt thích thú của cô khi còn ở trên xe đã không còn từ khi bước xuống xe rồi. Tâm trạng lo lắng bắt đầu.( không biết đủ tiền để trả không đây) chậm bước đi theo sau lưng anh.
Anh kéo ghế mời cô ngồi và đưa cô menu để chọn. Cô xem qua tất cả món ăn ở đây đều mắc quá.(khóc thầm trong lòng lun).
Cô cứ lật tới lật lui không biết kêu món nào thì anh lên tiếng.
“Khó chọn vậy sau, để tui chọn giúp cô nhé. Ở nhà hàng này rất nhiều món ngon”
Cô chỉ biết gật đầu.
Anh kêu rất nhiều món. Các món ăn đều được dọn ra rất thịnh soạn. Súp vi cá thịt cua, cơm thố bào ngư quay, Miến cua tay cầm xo, sườn nướng bbq. Lúc này cảm giác cô chóng mặt và không đói nữa(Thiên Huy anh định giết tui hả)
Nhìn vẻ mặt của cô lúc này. Anh đưa tay lên mũi, mím môi anh đang cố nhịn cười.
“Cô ăn thử súp vi cá này đi.” Cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm trang của anh
“Vâng…” ăn thử một muỗng súp, cô nuốt không trôi cho dù thức ăn cực kỳ ngon.
Sau khi cả hai dùng gần hết đồ ăn. Thì phục vụ đem chè tàu hủ hạnh nhân ra cho cô.
“Ủa, sao phục vụ chỉ đem có một chén vậy” Trâm Anh cảm thấy ngạc nhiên. Nhìn anh và hỏi
“Tui gọi cho cô dùng thử. Vì nhà hàng này, món chè này rất ngon”
“Cô cứ tự nhiên. Tui xin phép đi rửa tay” Anh đứng lên và đi. Một lát sau quay lại thì Trâm Anh cũng đã dùng chè xong.
“Về thôi Trâm Anh. Tui chở cô về nhà”
“Nhưng tui chưa kêu tính tiền” cô nghĩ anh quên hay sau đó
“Tui đã thanh toán rồi. Do tui có thẻ giảm giá. Tui cho cô nợ lần này” Anh cười và đi về hướng cổng nhà hàng. Trâm Anh liền chạy theo phía sau anh.
Sau khi dùng bữa trưa xong. Lúc này trời cũng đã hết mưa. Thiên Huy chở Trâm Anh về nhà Thiên Huy để anh thay áo tiếp. Trên đường về thì Trâm Anh có cuộc điện thoại số lạ gọi tới
“Alo… Trâm Anh nghe ạ”
“Alo… Trâm Anh em có biết ai không. Kaka?”
“À… xin lỗi nghe giọng rất quen nhưng xin hỏi anh tên gì”
“ kaka… Anh Vũ đây. Anh xin Gia Hân số điện thoại của em để gọi cho em đó”
“Oh. Thì ra là Anh Vũ. Em nghe giọng rất quen. Nhưng không đoán được ai”
“ kaka…. Anh gọi mời em chiều thứ 7 và chủ nhật này. Quán anh có tổ chức đi vui chơi ở Vũng tàu. Em hãy cùng tham gia cho vui nhé được không? Em hãy thử đi chung với quán anh đi. Nhân viên quán anh rất thân thiện, vui vẻ như người một nhà vậy. Em đi đi nhé?”
“Dạ… em sẽ đi ạ. Cám ơn anh” cô đã nghe Gia Hân nói Anh Vũ muốn mời cô đi chung chuyến du lịch lần này. Lúc đầu cô ngại, nhưng Gia Hân năn nỉ đi chung nên cô cũng đồng ý lun.
“ kaka… vậy chiều thứ 7. Anh qua đón em nhé?. Bye em nhé”
“Dạ. Bye anh”
Thiên Huy vừa lái xe vừa lắng nghe Trâm Anh đang nói với ai. Thì ra bạn anh rủ Trâm Anh đi Vũng tàu chung với quán cafe của nó. Lúc sáng nó gọi rủ anh đi chung. Nhưng anh đã từ chối rồi. Giờ biết có Trâm Anh đi nữa. Chút về tới nhà,anh sẽ gọi lại thằng bạn mới được.
Xe dừng lại trước cổng nhà. Thiên Huy bước xuống xe. Vòng qua đầu xe, mở cửa cho Trâm Anh xuống.
“Vậy xe của tui còn đang ở công ty Anh thì sao?” Bước ra khỏi xe, cô liền hỏi anh
“Một lát tui sẽ cho người đem xe cô về đây.” Anh đi thẳng vào nhà, mà không đợi Trâm Anh đưa chìa khoá xe và thẻ xe.
Sau khi vào nhà thay áo xong. Anh đi xuống cầu thang thì thấy Trâm Anh đang đứng đợi ở cửa. Anh tiến về phía Trâm Anh và đưa cô thêm cái áo.
“Đây là cái áo thứ 2 mà cô làm dơ. Cô hãy đem về giặt sạch rồi đưa lại tui”
“Vâng… tui sẽ giặt sạch rồi trả anh. Đây là chìa khoá xe và thẻ xe của tui. Nhờ anh cho người đem về giúp. “Cám ơn” nhận áo và đưa chìa khoá xong. Cô về văn phòng làm việc tiếp. Anh thì cũng lái xe về công ty anh.
Sau khi Thiên Huy lên công ty thì khoảng một tiếng sao. Nhân viên công ty Thiên Huy đem xe về cho cô. Trâm Anh ra nhận lại chìa khoá xe. Vừa đi vừa lầm bầm “ Thiên Huy đáng ghét. Có nhân viên mà không sai về lấy áo. Khiến mình phải lên công ty …. Đến đây cô liền nhớ lại cảnh ôm anh…. Mặt tự nhiên đỏ lên….. “ đáng ghét thật mà” cười tủm tỉm đi vào phòng làm việc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook