Thiên Hữu
-
Chương 65: Tứ tứ, ngươi là trung khuyển nha
Bình thường trước cửa phủ đệ Bát Bối Lặc đông như trẩy hội, nay lại trở nên trông không, có thể giăng cả lưới bắt chim, không quan viên nào dám đến bái phỏng Bát a ca, ngay cả các hoàng tử vốn đứng về phe Bát a ca cũng đóng kín cửa, tỏ thái độ không để ý đến chuyện bên ngoài.
Mấy ngày sau, trên triều đình, Khang Hi nói mình mơ thấy tổ tiên, họ trách cứ hắn việc phế Thái tử, lại nói hành động hoang đường ngày thường của Thái tử là do người khác ám hại, cho nên hắn đưa ra ý muốn lập Nhị a ca thành Thái tử trở lại.
Dận Hữu đứng ở trên đại điện, từng tiếng “Thần tán thành.” vang lên, y bình tĩnh nhấc vạt áo triều phục lên, quỳ xuống nói: “Nhi thần tán thành.”
“Hoàng thượng, chuyện thầy pháp, ểm bùa gì đó, tuy có chứng cớ vô cùng xác thực, nhưng nhị a ca làm việc thật sự rất ngông cuồng.” Trong đám đại thần lên tiếng tán thành, Dụ Thân Vương bước ra nói một câu như vậy, nhất thời làm cho Dận Hữu đang quỳ gối cũng không hiểu ra sao.
Tuy y không tinh thông lịch sử lắm, nhưng Dụ Thân Vương Phúc Toàn là ca ca dị mẫu của Khang Hi, trong quân sự là một người tài ba, từ trước đến nay luôn được Khang Hi coi trọng cùng tín nhiệm, sao lúc này hắn lại thẳng thắn cản trở Khang Hi?
Dận Hữu không biết, nhưng trong lòng Dận Chân thì rất rõ, vị thúc thúc này của hắn, từ trước đến nay đều thiên vị lão Bát, nay lão Bát có ý với ngôi vị Thái tử kia, lại bị Khang Hi quở trách. Nếu bây giờ Nhị a ca trở lại làm Thái tử, chỉ sợ lão Bát sẽ sống không yên. Nhưng thật không ngờ vị thúc thúc này đối với lão Nhị lại bất mãn như thế, thật đúng là thú vị.
Quả nhiên, Dụ Thân Vương Phúc Toàn vừa nói xong, sắc mặt Khang Hi liền trở nên khó coi, nhưng cũng không tức giận, hắn chỉ nói, “Vậy, Dụ Thân Vương thấy thế nào?”
“Theo thần nghĩ, tuy Bát a ca Dận Tự còn nhỏ, nhưng làm người khiêm tốn, thông tuệ, phẩm tính đoan chính, rất thích hợp làm Thái tử.” Phúc Toàn nhấc áo choàng lên quỳ xuống, ho hai tiếng rồi nói, “Thỉnh hoàng thượng cân nhắc.”
“Việc này không cần thương nghị nữa, bãi triều.” Khang Hi trầm giọng nói một câu, rồi đứng dậy liền rời đi.
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Triều thần thấp thỏm bất an quỳ trên mặt đất, cho đến khi đế vương ngự giá rời đi, mới run rẩy đứng lên.
Dận Hữu đứng bên cạnh mấy hoàng tử khác, nhìn Phúc Toàn vừa ho khan vừa đứng lên, thần sắc mang theo chút suy sụp. Nhìn thấy cảnh này, Dận Hữu không khỏi nghĩ, cũng may dạo này Bát a ca bị bệnh, không vào triều được, bằng không hôm nay lại bị Khang Hi mắng một chập nữa rồi.
Trên đại điện, từng tốp nhỏ bắt đầu lui ra ngoài, Dận Hữu cũng lết từ từ ở phía sau Dận Chân, kết quả lại bị Dụ Thân Vương gọi lại, Dận Chân cũng vì thế mà dừng bước.
“Nghe nói sự tình ở hộ bộ rất nhiều, Tứ a ca nên mau đi giải quyết, bổn vương muốn cùng Thất a ca tán gẫu vài câu.” Dụ Thân Vương đã từng chinh chiến sa trường nhiều năm, trên người luôn mang theo một chút khí thế không giận mà uy, chỉ vài câu ôn hòa, nhưng lại mang theo không ít khí thế.
“Nếu đã như vậy, Dận Chân xin cáo lui trước một bước, Nhị thúc cùng Thất đệ cứ chậm rãi tán gẫu.” Sắc mặt Dận Chân lộ ra sự cung kính đối với Phúc Toàn, nói xong liền bước ra ngoài trước.
Trong lòng Dận Hữu vô cùng bồn chồn, ngày thường vị Dụ Thân Vương này chưa bao giờ coi trọng y, hàng năm muốn tặng quà gì đó, y luôn học theo ngũ a ca hay ai đó mà tặng, sao hôm nay vị này đột nhiên muốn cùng y nói chuyện phiếm? Chẳng lẽ bị Khang Hi đả kích, muốn tìm một vị a ca yếu đuối để trút giận? Khi dễ không được lão tử kia, thì giáo huấn nhi tử của hắn à?
Phúc Toàn cẩn thận đánh giá đứa chất tử mà mình luôn không thể nào xem trọng này, trong tất cả nhi tử của Khang Hi, hắn thưởng thức nhất là Bát a ca, tiếp đến là Tứ a ca cùng Tam a ca, Đại a ca, còn đứa nhóc này, thi thư tự họa không hề nổi bật, cưỡi ngựa bắn tên, điều binh khiển tướng mặc dù cũng lộ ra vài phần bản lĩnh trong trận chiến với Cát Nhĩ Đan, nhưng người có một đôi chân như vậy, nhất định không đảm đương nổi vai trò của một Đại tướng quân.
Từ trước đến nay, hắn luôn không thích Thái tử, hi vọng Bát a ca có thể đi lên ngôi vị Thái tử kia, nhưng hoàng thượng lại thương cái tên Dận Nhưng chả đáng mong đợi đó nhất. Còn Thất a ca này, thường ngày không có biểu hiện gì nổi bật, nhưng qua lại rất thân thiết với lão Tứ, cùng với các hoàng tử khác cũng không có bao nhiêu mâu thuẫn, người duy nhất từng xung đột với y là Đại a ca, bây giờ cũng đã bị giam lỏng do vụ trấn yểm kia.
“Dận Hữu, bồi Nhị thúc đi một đoạn được chứ?” Phúc Toàn cười hỏi, thần sắc lộ ra mệt mỏi.
“Đây là vinh hạnh chất nhi.”Dận Hữu hành lễ, bước theo sau, cách Phúc Toàn nửa bước chân.
Phúc Toàn chú ý tới cử chỉ nhỏ này của y, nhớ tới năm đó, khi mình vẫn là một hoàng tử nho nhỏ, bởi vì thân phận của ngạch nương thấp, cho nên mỗi ngày đều thật cẩn thận như vậy, “Nghe nói hiện tại ngươi đang chưởng quản công bộ, còn làm rất tốt?”
“Các đại nhân trong công bộ đều là người tài đức vẹn toàn, Dận Hữu đã học được rất nhiều từ họ, cũng được ích lợi không nhỏ.” Dận Hữu không rõ, vị vương gia nổi danh trong lịch sử này đến tột cùng là có ý gì với y a?
Sau khi hai người xuất cung, Phúc Toàn không lên kiệu cũng không lên xe ngựa, chỉ đi tiếp về phía trước, Dận Hữu cũng không dám chậm trễ, thành thành thật thật theo phía sau.
“Điểm tâm và trà của quán này rất ngon, ngươi dùng bữa sáng chưa, nếu chưa, cùng dùng với ta đi.” Phúc Toàn vung tay lên, liền dẫn Dận Hữu vào quán ăn trang hoàng cũng không tồi.
Dận Hữu cùng Dụ Thân Vương ngồi ở trong một gian riêng, trên bàn bày đủ loại điểm tâm, còn có hai chén cháo thịt thoạt nhìn không tệ. Trong lòng y thầm nghĩ, vị này sao không về phủ của mình mà dùng bữa, chạy như bay ra đây ăn làm gì, đây không phải là đang tự đày mình sao?
Hương vị của món cháo kia rất ngon, tuy buổi sáng sau khi rời giường, Dận Hữu sẽ dùng một chút cháo, nhưng hiện tại cũng không thấy khó nuốt.
“Từng nghe hoàng thượng nói qua, hồi nhỏ ngươi nói muốn làm Đại tướng quân, hiện tại còn nghĩ đến việc đó chứ?”
Dận Hữu sợ tới mức nuốt một ngụm cháo thiếu chút nữa bị sặc, lời này y chưa bao giờ nói với Khang Hi, thật không ngờ lại rơi vào trong tai Khang Hi, y buông thìa xuống, lau khóe miệng nói, “Đã là chuyện từ lúc còn bé rồi, Dận Hữu luôn tự hiểu, cho nên, công bộ cũng rất tốt.”
Phúc Toàn biết Dận Hữu nói cái gọi là “tự hiểu” ở đây là chỉ cái gì, hắn niết cái thìa trong tay tiếp tục hỏi, “Nghe nói tiểu tử Dận Chân thật sự rất thích ngươi?”
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Dận Hữu nghe được chữ “thích” kia, mí mắt liền nảy lên, “Chắc vì hồi nhỏ ta thường xuyên dán vào người Tứ ca đi, ta cũng từng nghe ngạch nương đề cập qua, lúc ba tuổi ta liền thích ăn điểm tâm của Tứ ca, muốn có đồ chơi của Tứ ca, may mà Tứ ca là một người trân trọng ấu đệ, nên đã cho ta không ít đồ.”
“Làm cho Dận Chân tính tình vốn lạnh lùng có thể đối tốt với ngươi, cũng không phải là việc dễ dàng.” Phúc Toàn buông thìa, dường như đã ăn no, “Điều này cũng là duyên phận giữa hai huynh đệ các ngươi đi.”
“Từ trước đến nay, Tứ ca đối với đệ đệ của mình đều không tệ,” Dận Hữu nhìn không ra tâm tư của Phúc Toàn, đành phải cười cười mà đánh thái cực theo.
“Lời này ta không đồng ý, hắn đối với tiểu tử Dận Tự không tốt như vậy.” Phúc Toàn lắc đầu, lời này tựa hồ là thốt ra để vui đùa.
Trong lòng Dận Hữu giật mình, lập tức nói: “Trước đây Bát đệ không phải có Đại ca chiếu cố sao, cho nên Tứ ca liền tới chiếu cố ta đi.” Y âm thầm đoán, có lẽ Phúc Toàn không vui là do Dận Chân đứng về phe muốn lập lão Nhị làm Thái tử lại nên mới nói lời này, Dận Chân khôn khéo, cho nên trong cung đồn hắn lựa chọn người tính tình ngay thẳng là mình để nói lời khách sáo sao?
Thấy gương mặt Dận Hữu vẫn có ý cười, ngữ khí của Phúc Toàn không thay đổi, “Chiếu cố đệ đệ còn phải phân trách nhiệm ư, đây là đạo lý gì?”
Đây là mình đang bị nói móc sao?
Dận Hữu yên lặng cúi đầu, y liếc nhìn lá sen bọc trân châu bày trên bàn trước mặt, nhất thời ngộ ra hàm ý trong câu “Nằm cũng trúng đạn” kia, “Nhị thúc thật biết nói đùa, ai có thời gian thì liền đi chiếu cố mà thôi, huống chi từ nhỏ chúng ta đều có rất nhiều người hầu hạ bên cạnh, làm sao còn nhọc lòng các ca ca đi chiếu cố, chỉ là ngày thường ta thích quấn quít lấy các ca ca để đòi một chút đồ chơi mới mà thôi, khi đó chúng ta nhỏ, không hiểu chuyện, Nhị thúc đừng lấy sự tình trước kia ra để giễu cợt ta, bằng không, ta thật sự là không còn mặt mũi nào gặp người khác.”
“Xác thực là hoàng thượng đã từng nói qua, Thất a ca là một tiểu tử tham ăn như thế nào.” Sắc mặt Phúc Toàn đột nhiên dịu đi không ít, hắn đứng dậy khép áo choàng trên người lại, “Được rồi, canh giờ không còn sớm, ngươi đi làm chuyện của mình đi, cũng không cần phải nói nhảm với một ông già như ta.”
“Sao Nhị thúc lại nói lời ấy, Dận Hữu có thể cùng ngài trò chuyện, tâm sự những chuyện trước kia, cũng rất vui, tại sao lại nói nên hay không nên?” Dận Hữu cười đến vô hại, cười đến thuần lương, bất quá, miệng thì nói như vậy, nhưng thân lại theo động tác của Phúc Toàn mà đứng lên.
“Mấy ngày nay thân thể Bát đệ của ngươi không tốt, ngươi đi bồi hắn nói chuyện đi, còn ta à, có thể cùng đám trẻ tuổi các ngươi nói cái gì?” Phúc Toàn ha ha cười, liền đi ra ngoài, Dận Hữu thức thời đi theo, lấy ra hà bao trả tiền, lại cúi đầu thở dài tiễn bước vị Vương gia nổi danh của Đại Thanh này, vừa suy nghĩ vừa trở về công bộ, lại nói, đến tột cùng vị này có dụng ý gì?
~~~~~~~~~~~~
“Nếu Nhị thúc đã bảo ngươi đến thăm đệ đệ đang sinh bệnh, ngươi nên đi đi.” Dận Chân dùng một quân cờ phá đường Dận Hữu, nói, “Nếu ngươi muốn tới quý phủ của Bát đệ, thì thay ta mang thêm một phần lễ vật, nhiều ngày nay hộ bộ đều rất bận rộn, ta không thể tới thăm hắn được.”
Dận Hữu nhìn đống quân cờ loạn thất bát tao của mình trên bàn cờ, dùng tay đẩy cả bàn cờ làm cho rối tung lên, chơi xấu mà gục trên bàn cờ ,”Không chơi cái này nữa, thật chán mà. Ta chỉ đang lo lắng, hoàng a mã. . .”
“Chỉ là huynh trưởng quan tâm đến đệ đệ đang bị bệnh nặng mà thôi.” Dận Chân thấy bộ dạng vô lại này của Dận Hữu liền bật cười nói, “Chúng ta ủng hộ Nhị ca, chỉ đơn thuần là thăm đệ đệ sinh bệnh, có gì không ổn chứ? Bằng không ngày mai ngươi mời thêm Ngũ đệ, Thập đệ, Thập Tam đệ, Thập Tứ đệ cùng đi, nếu Tam ca có thời gian, cũng có thể hẹn rồi đi cùng.”
Dận Hữu lúc này mới hiểu ý Dận Chân, trong lòng chỉ có một ý tưởng, con cháu hoàng gia đúng là không có ai thuần khiết không tạp chất cả, những suy nghĩ trong đầu kia, đến tột cùng có bao nhiêu cong cong quẹo quẹo a, thật sự là đã đả kích tự tin của đại thúc như y a.
“Làm sao vậy?” Thấy Dận Hữu không nói lời nào, Dận Chân đưa tay bẹo má y, nhịn không được xoay người hôn hôn môi y, nhẹ giọng cười nói, “Ngươi không muốn đi?”
“Không phải.” Y đẩy Dận Chân, người bình thường trông như khối băng nhưng bây giờ mặt cười tươi như hoa này ra, “Ta chỉ đang cảm khái cuộc sống mà thôi.”
“Nhưng Ngũ ca sẽ đi sao?” Dận Hữu thực hoài nghi điều này.
Dận Chân bị đẩy ra, tay liền ôm lấy eo Dận Hữu, “Từ trước đến nay, lão Ngũ đều không thích đắc tội với người khác, hơn nữa, nếu sáng mai mấy huynh đệ khác đều đi, còn hắn không đi, chỉ sợ sẽ đắc tội với lão Bát, huống chi. . .” Hiện tại lão Bát đã ngã ngựa, ai mà biết hắn có thể vực dậy nổi hay không?
Cảm giác ngưa ngứa bên hông làm cho Dận Hữu xoay eo, sau đó giơ tay chụp lấy móng vuốt bên hông, đối phương vẫn lù lù bất động, y buông tha cho cái móng vuốt đang phấn đấu kia, nhíu mày thở dài nói, “Ta có thể hiểu được.” Lão Tam chắc là không đi rồi, Dận Chân cũng sẽ không đi, trong cái cong cong vẹo vẹo này, y lựa chọn không nhìn thấy, đời này y không có cơ hội trở thành người thông minh rồi, y thật bình tĩnh mà nhận thua.
Nhưng mà, y nhận thua không có nghĩa là để cho móng vuốt bên hông mọc thêm một cái, hơn nữa, nó còn dám được một tấc lại muốn tiến lên một thước, lần xuống dưới thăm dò.
“Chát!” Vỗ thật mạnh vào móng vuốt kia, Dận Hữu đứng lên, tao nhã phủi phủi áo choàng không hề có bụi của mình, “Tứ ca, tay ngươi ngứa rồi, để ta giúp ngươi trị.”
Dận Chân ôm tay, thành thành thật thật rụt trở về.
“Hừ.” Dận Hữu vừa lòng nhíu mày, “Ta đi về, đúng rồi, mùi vị điểm tâm vừa dùng cũng không tệ, ngươi nhớ đem đầu bếp đó tới dạy cho người của phủ ta.” Nói xong, y lắc lư bỏ đi.
Dận Chân vuốt mu bàn tay đỏ ửng của mình, nhìn mấy thứ điểm tâm trên bàn, hắn có chút buồn rầu, Thất đệ thích loại này, bằng không dạy hết đi?
Mấy ngày sau, trên triều đình, Khang Hi nói mình mơ thấy tổ tiên, họ trách cứ hắn việc phế Thái tử, lại nói hành động hoang đường ngày thường của Thái tử là do người khác ám hại, cho nên hắn đưa ra ý muốn lập Nhị a ca thành Thái tử trở lại.
Dận Hữu đứng ở trên đại điện, từng tiếng “Thần tán thành.” vang lên, y bình tĩnh nhấc vạt áo triều phục lên, quỳ xuống nói: “Nhi thần tán thành.”
“Hoàng thượng, chuyện thầy pháp, ểm bùa gì đó, tuy có chứng cớ vô cùng xác thực, nhưng nhị a ca làm việc thật sự rất ngông cuồng.” Trong đám đại thần lên tiếng tán thành, Dụ Thân Vương bước ra nói một câu như vậy, nhất thời làm cho Dận Hữu đang quỳ gối cũng không hiểu ra sao.
Tuy y không tinh thông lịch sử lắm, nhưng Dụ Thân Vương Phúc Toàn là ca ca dị mẫu của Khang Hi, trong quân sự là một người tài ba, từ trước đến nay luôn được Khang Hi coi trọng cùng tín nhiệm, sao lúc này hắn lại thẳng thắn cản trở Khang Hi?
Dận Hữu không biết, nhưng trong lòng Dận Chân thì rất rõ, vị thúc thúc này của hắn, từ trước đến nay đều thiên vị lão Bát, nay lão Bát có ý với ngôi vị Thái tử kia, lại bị Khang Hi quở trách. Nếu bây giờ Nhị a ca trở lại làm Thái tử, chỉ sợ lão Bát sẽ sống không yên. Nhưng thật không ngờ vị thúc thúc này đối với lão Nhị lại bất mãn như thế, thật đúng là thú vị.
Quả nhiên, Dụ Thân Vương Phúc Toàn vừa nói xong, sắc mặt Khang Hi liền trở nên khó coi, nhưng cũng không tức giận, hắn chỉ nói, “Vậy, Dụ Thân Vương thấy thế nào?”
“Theo thần nghĩ, tuy Bát a ca Dận Tự còn nhỏ, nhưng làm người khiêm tốn, thông tuệ, phẩm tính đoan chính, rất thích hợp làm Thái tử.” Phúc Toàn nhấc áo choàng lên quỳ xuống, ho hai tiếng rồi nói, “Thỉnh hoàng thượng cân nhắc.”
“Việc này không cần thương nghị nữa, bãi triều.” Khang Hi trầm giọng nói một câu, rồi đứng dậy liền rời đi.
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Triều thần thấp thỏm bất an quỳ trên mặt đất, cho đến khi đế vương ngự giá rời đi, mới run rẩy đứng lên.
Dận Hữu đứng bên cạnh mấy hoàng tử khác, nhìn Phúc Toàn vừa ho khan vừa đứng lên, thần sắc mang theo chút suy sụp. Nhìn thấy cảnh này, Dận Hữu không khỏi nghĩ, cũng may dạo này Bát a ca bị bệnh, không vào triều được, bằng không hôm nay lại bị Khang Hi mắng một chập nữa rồi.
Trên đại điện, từng tốp nhỏ bắt đầu lui ra ngoài, Dận Hữu cũng lết từ từ ở phía sau Dận Chân, kết quả lại bị Dụ Thân Vương gọi lại, Dận Chân cũng vì thế mà dừng bước.
“Nghe nói sự tình ở hộ bộ rất nhiều, Tứ a ca nên mau đi giải quyết, bổn vương muốn cùng Thất a ca tán gẫu vài câu.” Dụ Thân Vương đã từng chinh chiến sa trường nhiều năm, trên người luôn mang theo một chút khí thế không giận mà uy, chỉ vài câu ôn hòa, nhưng lại mang theo không ít khí thế.
“Nếu đã như vậy, Dận Chân xin cáo lui trước một bước, Nhị thúc cùng Thất đệ cứ chậm rãi tán gẫu.” Sắc mặt Dận Chân lộ ra sự cung kính đối với Phúc Toàn, nói xong liền bước ra ngoài trước.
Trong lòng Dận Hữu vô cùng bồn chồn, ngày thường vị Dụ Thân Vương này chưa bao giờ coi trọng y, hàng năm muốn tặng quà gì đó, y luôn học theo ngũ a ca hay ai đó mà tặng, sao hôm nay vị này đột nhiên muốn cùng y nói chuyện phiếm? Chẳng lẽ bị Khang Hi đả kích, muốn tìm một vị a ca yếu đuối để trút giận? Khi dễ không được lão tử kia, thì giáo huấn nhi tử của hắn à?
Phúc Toàn cẩn thận đánh giá đứa chất tử mà mình luôn không thể nào xem trọng này, trong tất cả nhi tử của Khang Hi, hắn thưởng thức nhất là Bát a ca, tiếp đến là Tứ a ca cùng Tam a ca, Đại a ca, còn đứa nhóc này, thi thư tự họa không hề nổi bật, cưỡi ngựa bắn tên, điều binh khiển tướng mặc dù cũng lộ ra vài phần bản lĩnh trong trận chiến với Cát Nhĩ Đan, nhưng người có một đôi chân như vậy, nhất định không đảm đương nổi vai trò của một Đại tướng quân.
Từ trước đến nay, hắn luôn không thích Thái tử, hi vọng Bát a ca có thể đi lên ngôi vị Thái tử kia, nhưng hoàng thượng lại thương cái tên Dận Nhưng chả đáng mong đợi đó nhất. Còn Thất a ca này, thường ngày không có biểu hiện gì nổi bật, nhưng qua lại rất thân thiết với lão Tứ, cùng với các hoàng tử khác cũng không có bao nhiêu mâu thuẫn, người duy nhất từng xung đột với y là Đại a ca, bây giờ cũng đã bị giam lỏng do vụ trấn yểm kia.
“Dận Hữu, bồi Nhị thúc đi một đoạn được chứ?” Phúc Toàn cười hỏi, thần sắc lộ ra mệt mỏi.
“Đây là vinh hạnh chất nhi.”Dận Hữu hành lễ, bước theo sau, cách Phúc Toàn nửa bước chân.
Phúc Toàn chú ý tới cử chỉ nhỏ này của y, nhớ tới năm đó, khi mình vẫn là một hoàng tử nho nhỏ, bởi vì thân phận của ngạch nương thấp, cho nên mỗi ngày đều thật cẩn thận như vậy, “Nghe nói hiện tại ngươi đang chưởng quản công bộ, còn làm rất tốt?”
“Các đại nhân trong công bộ đều là người tài đức vẹn toàn, Dận Hữu đã học được rất nhiều từ họ, cũng được ích lợi không nhỏ.” Dận Hữu không rõ, vị vương gia nổi danh trong lịch sử này đến tột cùng là có ý gì với y a?
Sau khi hai người xuất cung, Phúc Toàn không lên kiệu cũng không lên xe ngựa, chỉ đi tiếp về phía trước, Dận Hữu cũng không dám chậm trễ, thành thành thật thật theo phía sau.
“Điểm tâm và trà của quán này rất ngon, ngươi dùng bữa sáng chưa, nếu chưa, cùng dùng với ta đi.” Phúc Toàn vung tay lên, liền dẫn Dận Hữu vào quán ăn trang hoàng cũng không tồi.
Dận Hữu cùng Dụ Thân Vương ngồi ở trong một gian riêng, trên bàn bày đủ loại điểm tâm, còn có hai chén cháo thịt thoạt nhìn không tệ. Trong lòng y thầm nghĩ, vị này sao không về phủ của mình mà dùng bữa, chạy như bay ra đây ăn làm gì, đây không phải là đang tự đày mình sao?
Hương vị của món cháo kia rất ngon, tuy buổi sáng sau khi rời giường, Dận Hữu sẽ dùng một chút cháo, nhưng hiện tại cũng không thấy khó nuốt.
“Từng nghe hoàng thượng nói qua, hồi nhỏ ngươi nói muốn làm Đại tướng quân, hiện tại còn nghĩ đến việc đó chứ?”
Dận Hữu sợ tới mức nuốt một ngụm cháo thiếu chút nữa bị sặc, lời này y chưa bao giờ nói với Khang Hi, thật không ngờ lại rơi vào trong tai Khang Hi, y buông thìa xuống, lau khóe miệng nói, “Đã là chuyện từ lúc còn bé rồi, Dận Hữu luôn tự hiểu, cho nên, công bộ cũng rất tốt.”
Phúc Toàn biết Dận Hữu nói cái gọi là “tự hiểu” ở đây là chỉ cái gì, hắn niết cái thìa trong tay tiếp tục hỏi, “Nghe nói tiểu tử Dận Chân thật sự rất thích ngươi?”
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Dận Hữu nghe được chữ “thích” kia, mí mắt liền nảy lên, “Chắc vì hồi nhỏ ta thường xuyên dán vào người Tứ ca đi, ta cũng từng nghe ngạch nương đề cập qua, lúc ba tuổi ta liền thích ăn điểm tâm của Tứ ca, muốn có đồ chơi của Tứ ca, may mà Tứ ca là một người trân trọng ấu đệ, nên đã cho ta không ít đồ.”
“Làm cho Dận Chân tính tình vốn lạnh lùng có thể đối tốt với ngươi, cũng không phải là việc dễ dàng.” Phúc Toàn buông thìa, dường như đã ăn no, “Điều này cũng là duyên phận giữa hai huynh đệ các ngươi đi.”
“Từ trước đến nay, Tứ ca đối với đệ đệ của mình đều không tệ,” Dận Hữu nhìn không ra tâm tư của Phúc Toàn, đành phải cười cười mà đánh thái cực theo.
“Lời này ta không đồng ý, hắn đối với tiểu tử Dận Tự không tốt như vậy.” Phúc Toàn lắc đầu, lời này tựa hồ là thốt ra để vui đùa.
Trong lòng Dận Hữu giật mình, lập tức nói: “Trước đây Bát đệ không phải có Đại ca chiếu cố sao, cho nên Tứ ca liền tới chiếu cố ta đi.” Y âm thầm đoán, có lẽ Phúc Toàn không vui là do Dận Chân đứng về phe muốn lập lão Nhị làm Thái tử lại nên mới nói lời này, Dận Chân khôn khéo, cho nên trong cung đồn hắn lựa chọn người tính tình ngay thẳng là mình để nói lời khách sáo sao?
Thấy gương mặt Dận Hữu vẫn có ý cười, ngữ khí của Phúc Toàn không thay đổi, “Chiếu cố đệ đệ còn phải phân trách nhiệm ư, đây là đạo lý gì?”
Đây là mình đang bị nói móc sao?
Dận Hữu yên lặng cúi đầu, y liếc nhìn lá sen bọc trân châu bày trên bàn trước mặt, nhất thời ngộ ra hàm ý trong câu “Nằm cũng trúng đạn” kia, “Nhị thúc thật biết nói đùa, ai có thời gian thì liền đi chiếu cố mà thôi, huống chi từ nhỏ chúng ta đều có rất nhiều người hầu hạ bên cạnh, làm sao còn nhọc lòng các ca ca đi chiếu cố, chỉ là ngày thường ta thích quấn quít lấy các ca ca để đòi một chút đồ chơi mới mà thôi, khi đó chúng ta nhỏ, không hiểu chuyện, Nhị thúc đừng lấy sự tình trước kia ra để giễu cợt ta, bằng không, ta thật sự là không còn mặt mũi nào gặp người khác.”
“Xác thực là hoàng thượng đã từng nói qua, Thất a ca là một tiểu tử tham ăn như thế nào.” Sắc mặt Phúc Toàn đột nhiên dịu đi không ít, hắn đứng dậy khép áo choàng trên người lại, “Được rồi, canh giờ không còn sớm, ngươi đi làm chuyện của mình đi, cũng không cần phải nói nhảm với một ông già như ta.”
“Sao Nhị thúc lại nói lời ấy, Dận Hữu có thể cùng ngài trò chuyện, tâm sự những chuyện trước kia, cũng rất vui, tại sao lại nói nên hay không nên?” Dận Hữu cười đến vô hại, cười đến thuần lương, bất quá, miệng thì nói như vậy, nhưng thân lại theo động tác của Phúc Toàn mà đứng lên.
“Mấy ngày nay thân thể Bát đệ của ngươi không tốt, ngươi đi bồi hắn nói chuyện đi, còn ta à, có thể cùng đám trẻ tuổi các ngươi nói cái gì?” Phúc Toàn ha ha cười, liền đi ra ngoài, Dận Hữu thức thời đi theo, lấy ra hà bao trả tiền, lại cúi đầu thở dài tiễn bước vị Vương gia nổi danh của Đại Thanh này, vừa suy nghĩ vừa trở về công bộ, lại nói, đến tột cùng vị này có dụng ý gì?
~~~~~~~~~~~~
“Nếu Nhị thúc đã bảo ngươi đến thăm đệ đệ đang sinh bệnh, ngươi nên đi đi.” Dận Chân dùng một quân cờ phá đường Dận Hữu, nói, “Nếu ngươi muốn tới quý phủ của Bát đệ, thì thay ta mang thêm một phần lễ vật, nhiều ngày nay hộ bộ đều rất bận rộn, ta không thể tới thăm hắn được.”
Dận Hữu nhìn đống quân cờ loạn thất bát tao của mình trên bàn cờ, dùng tay đẩy cả bàn cờ làm cho rối tung lên, chơi xấu mà gục trên bàn cờ ,”Không chơi cái này nữa, thật chán mà. Ta chỉ đang lo lắng, hoàng a mã. . .”
“Chỉ là huynh trưởng quan tâm đến đệ đệ đang bị bệnh nặng mà thôi.” Dận Chân thấy bộ dạng vô lại này của Dận Hữu liền bật cười nói, “Chúng ta ủng hộ Nhị ca, chỉ đơn thuần là thăm đệ đệ sinh bệnh, có gì không ổn chứ? Bằng không ngày mai ngươi mời thêm Ngũ đệ, Thập đệ, Thập Tam đệ, Thập Tứ đệ cùng đi, nếu Tam ca có thời gian, cũng có thể hẹn rồi đi cùng.”
Dận Hữu lúc này mới hiểu ý Dận Chân, trong lòng chỉ có một ý tưởng, con cháu hoàng gia đúng là không có ai thuần khiết không tạp chất cả, những suy nghĩ trong đầu kia, đến tột cùng có bao nhiêu cong cong quẹo quẹo a, thật sự là đã đả kích tự tin của đại thúc như y a.
“Làm sao vậy?” Thấy Dận Hữu không nói lời nào, Dận Chân đưa tay bẹo má y, nhịn không được xoay người hôn hôn môi y, nhẹ giọng cười nói, “Ngươi không muốn đi?”
“Không phải.” Y đẩy Dận Chân, người bình thường trông như khối băng nhưng bây giờ mặt cười tươi như hoa này ra, “Ta chỉ đang cảm khái cuộc sống mà thôi.”
“Nhưng Ngũ ca sẽ đi sao?” Dận Hữu thực hoài nghi điều này.
Dận Chân bị đẩy ra, tay liền ôm lấy eo Dận Hữu, “Từ trước đến nay, lão Ngũ đều không thích đắc tội với người khác, hơn nữa, nếu sáng mai mấy huynh đệ khác đều đi, còn hắn không đi, chỉ sợ sẽ đắc tội với lão Bát, huống chi. . .” Hiện tại lão Bát đã ngã ngựa, ai mà biết hắn có thể vực dậy nổi hay không?
Cảm giác ngưa ngứa bên hông làm cho Dận Hữu xoay eo, sau đó giơ tay chụp lấy móng vuốt bên hông, đối phương vẫn lù lù bất động, y buông tha cho cái móng vuốt đang phấn đấu kia, nhíu mày thở dài nói, “Ta có thể hiểu được.” Lão Tam chắc là không đi rồi, Dận Chân cũng sẽ không đi, trong cái cong cong vẹo vẹo này, y lựa chọn không nhìn thấy, đời này y không có cơ hội trở thành người thông minh rồi, y thật bình tĩnh mà nhận thua.
Nhưng mà, y nhận thua không có nghĩa là để cho móng vuốt bên hông mọc thêm một cái, hơn nữa, nó còn dám được một tấc lại muốn tiến lên một thước, lần xuống dưới thăm dò.
“Chát!” Vỗ thật mạnh vào móng vuốt kia, Dận Hữu đứng lên, tao nhã phủi phủi áo choàng không hề có bụi của mình, “Tứ ca, tay ngươi ngứa rồi, để ta giúp ngươi trị.”
Dận Chân ôm tay, thành thành thật thật rụt trở về.
“Hừ.” Dận Hữu vừa lòng nhíu mày, “Ta đi về, đúng rồi, mùi vị điểm tâm vừa dùng cũng không tệ, ngươi nhớ đem đầu bếp đó tới dạy cho người của phủ ta.” Nói xong, y lắc lư bỏ đi.
Dận Chân vuốt mu bàn tay đỏ ửng của mình, nhìn mấy thứ điểm tâm trên bàn, hắn có chút buồn rầu, Thất đệ thích loại này, bằng không dạy hết đi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook