Thiên Hữu
-
Chương 55: Tứ tứ thành thật
Trừ tịch trôi qua, một năm mới lại bắt đầu, Cẩm Tố an bài quà tặng cho các hoàng tử của cung khác, thừa dịp thời gian y hạ triều mà cho y xem thử có thích hợp hay không.
“Chỗ Thái tử nhiều thêm một phần đi, về phần trong hậu cung, mấy ngày trước Đức ngạch nương từng nói là thích mấy món đồ chơi dân gian, ngày sau nếu có thời gian, ngươi truyền bài tử thỉnh an người đi, năm đó Đức ngạch nương cùng ngạch nương ở Vĩnh Hòa cung, Đức ngạch nương cũng thập phần chiếu cố ngạch nương ta.” Dận Hữu buông danh mục quà tặng xuống, thích thú quay đầu kêu Phúc Đa đem món đồ chơi dân gian mà bé trai hay thích ở kiếp trước đã chế tạo tốt mang đến Ung Quận Vương phủ, “Ngươi bảo với Tứ ca thay ta mang cái này cho Tiểu Thập Tứ, cái khác không cần nhiều lời.”
Cẩm Tố hiểu được dụng ý của Dận Hữu, nhất nhất đáp ứng.
Dận Hữu thay triều phục, liếc nhìn bầu trời bên ngoài, tuyết vẫn không ngừng rơi: “Hai ngày này trời rét, ngươi nhớ chú ý đến thân thể, ta đi thư phòng xem sách một chút, không cần người hầu hạ.”
“Ta gọi người pha cho ngươi bình trà nóng, mấy ngày trước quý phủ Bát a ca có cho người tặng trà, gia còn chưa nếm thử đó.” Cẩm Tố vừa nói, vừa đi vào trong.
Sắc mặt Dận Hữu hơi đổi, thấy sắc mặt Cẩm Tố vẫn như thường lệ, nhân tiện nói: “Nghe nói nhạc phụ đại nhân rất thưởng thức Bát đệ, chính là. . .” Y ngẩng đầu nhìn trời, “Bây giờ là tháng giêng, ngươi tìm ngày đi thăm nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân một chút, ta sẽ kêu Phúc Đa thay ngươi chuẩn bị tốt quà thăm hỏi.”
“Như vậy, tạ ơn gia.” Cẩm Tố cúi người, thay Dận Hữu vén rèm, nhìn Dận Hữu đi ra gian ngoài, đại môn khắc hoa mở ra rồi đóng lại, nàng nhíu mày. Vô luận như thế nào, đều phải đem mẫu gia cùng Bát a ca tách ra mới được, lời vừa rồi của gia, chắc là đối với việc triều thần cùng hoàng tử qua lại thân cận rất bất mãn.
Uống nước trà trong lành, Dận Hữu xoa trán thở dài, hai ngày này Tứ ca đem trà đến tặng quý phủ mình không nói, không biết Bát a ca nghĩ thế nào mà hàng năm cũng tới náo nhiệt hai lần như vậy, lấy tâm kế của Bát a ca mà nói, không thể nhìn không ra mình không có nửa điểm khả năng giúp hắn đi. Vị này là hạng người luôn một bộ ôn hòa, vui vẻ cười nói, không vui cũng có thể cười, không có bao nhiêu thân cận với y, Cửu a ca với hắn còn thân thiết hơn so với y.
Chẳng lẽ vị này cố ý để Tứ ca hoài nghi mình? Dận Hữu đặt chén trà xuống, thở dài, những suy nghĩ ở kiếp trước của mình áp dụng ở đây, trước mặt hoàng đế và các hoàng tử khác xem ra không hữu dụng lắm.
Đầu xuân năm Khang Hi thứ ba mươi tám, khí lạnh trong Tử Cấm thành cũng giảm đi một ít, trong cung lại truyền ra một tin tức, vạn tuế gia xử tử một tiểu thái giám trong Dục Khánh cung, Thái tử tức giận đến mức quăng ngã ngọc vật bài trí trong cung, tuy vạn tuế gia tức giận phẩy tay áo bỏ đi, nhưng không xử phạt Thái tử.
Dận Hữu nghe tin, tâm tình vô cùng phức tạp, ở trong lòng y Thái tử là một thanh niên không tệ, chính là, từ năm trước khi bọn họ được phong hầu xong, Thái tử liền càng thêm kiêu căng, vốn chỉ nuôi dưỡng mỹ nữ, ngẫu nhiên đùa giỡn vài nam sủng, nhưng ai ngờ nay hắn lại to gan dưỡng cả nam sủng.
Bộ dạng này của Thái tử, trừ bỏ áp lực đến từ các huynh đệ khác, cũng liên quan đến việc được nuông chiều mà sinh hư, hắn dung túng nhi tử, hắn bảo vệ hết thảy thói xấu, xa xỉ, nóng nảy, háo sắc của Thái tử trước khi hắn chán ghét, cho rằng tất cả lỗi này đều do tiểu nhân bên cạnh Thái tử xúi giục. Sau khi hắn chán ghét Thái tử, khuyết điểm trước đây của Thái tử đều bị phóng đại đến vô hạn, thậm chí ngay cả ưu điểm trước kia cũng bị cho là có ý đồ khác, thậm chí là dụng tâm hiểm ác.
Tài hoa nổi bật, khí độ ung dung như Thái tử cuối cùng cũng bị chán ghét, bị quyển cấm, thậm chí đời sau nhiều người không hiểu rõ lịch sử còn nói Thái tử thành đồ tồi tệ, vô tích sự, háo sắc, nhát gan, không sách lược.
Là Thái tử đứng đầu Đại Thanh, cũng là Thái tử bi thảm nhất Đại Thanh, đồng thời cũng là Thái tử xui xẻo bị người đời sau bôi nhọ nhất Đại Thanh. Xem đi, vô luận ngươi có đứng đầu thế nào, vĩ đại thế nào, nếu không thể chạm chân đến vạch đích cuối cùng, vĩnh viễn ngươi cũng không biết cả đời này của ngươi là vinh quang hay là khuất nhục.
Nửa tháng sau, Sách Ngạch Đồ bị đế vương trách cứ, trong lời trách cứ có ý nói Sách Ngạch Đồ dạy hư Thái tử, Dận Hữu cúi đầu đứng nghe, nam nhân ngồi ở trên long ỷ nêu lên từng tội trạng của Sách Ngạch Đồ, rồi phạt ông một năm bổng lộc, sau đó sắc mặt không tốt mà hạ triều.
Sắc mặc Sách Ngạch Đồ nhìn không tốt lắm, mà trong mắt Thái tử đang đứng bên cạnh lại hiện lên tia hoảng sợ cùng phẫn nộ. Đại a ca đứng bên kia lại lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Thái tử phất tay áo rời triều, Dận Hữu liếc nhìn bóng lưng của hắn, rồi đạm mạc rũ mắt, lúc nghiêng đầu nhìn lại thì liền thấy trong mắt Dận Tự có một chút vui mừng không kịp che giấu.
Y không khỏi hướng Dận Chân nhìn thoáng qua, đối phương vẫn như cũ, vẫn là bộ dạng không vui không giận đó, Dận Hữu thở dài, Bát a ca thua là thua ở chỗ này a.
Một tháng sau, Thái tử thu liễm không ít, nam sủng cùng mỹ nữ lúc trước dưỡng trong trang đều bị đuổi đi, Khang Hi cùng Thái tử lại khôi phục hình thức phụ từ tử hiếu như lúc trước.
Tháng tư, trong cung lại truyền đến tin tức, Mẫn quý phi bị bệnh nặng, Thánh Thượng lo lắng vô cùng, mỗi ngày đều cho thái y đến bắt mạch ba lượt.
Khi nhận được tin tức là lúc Dận Hữu đang cùng Dận Chân ở trong biệt trang lương đình ngắm hoa.
“Tứ ca, tuổi Thập Tam đệ còn nhỏ, khó tránh khỏi lo lắng cho ngạch nương, ngươi nên đi thăm nhiều chút, giữa huynh đệ với nhau, nên quan tâm nhiều một chút.” Dận Hữu buông trà chén nhỏ xuống, liếc nhìn sắc trời, “Canh giờ cũng không còn sớm, ta cũng nên trở về phủ.” Đứng lên rồi ngẩng đầu, hí mắt liếc nhìn ặt trời ở phía tây, Dận Hữu quay đầu hướng Dận Chân mỉm cười nói, “Con người sớm muộn gì đều cũng đến một ngày như thế.”
Dận Chân nhìn hai gò má bị mặt trời chiều chiếu vào ửng hồng, trong lòng liền động, “Thất đệ, ta. . .” Tay vươn ra lại rụt trở về, hắn miễn cưỡng cười cười, “Ngày mai chúng ta cùng tiến cung đi xem một chút đi.”
Dận Hữu đi ra lương đình, đưa lưng về phía Dận Chân khoát tay, “Ngày mai ta không đi, ngươi cứ đi trước, sau đó ta sẽ cùng ngươi đi.” Nhìn hoa nhỏ ven đường nở rộ, Dận Hữu cười khổ, nếu không làm như vậy, vị Thập Tam liều mạng này làm sao ngày sau có thể chân chính trung thành với Ung Chính Đế được.
Dận Chân nhìn bóng dáng càng lúc càng xa kia, nặng nề ngồi trở lại ghế đá, tầm mắt rơi xuống chén trà Dận Hữu vừa uống qua, hành vi này của Thất đệ, giống như. . . đang âm thầm giúp hắn vậy, mặc dù Thất đệ không nói gì. Làm dịu đi quan hệ của hắn cùng ngạch nương, làm cho Thập Tứ cùng hắn trở nên thân cận, giúp đỡ để mượn sức Thập Tam đệ. Hết thảy những điều này. . . vốn là chuyện Thất đệ muốn tránh xa nhất.
Ngồi suốt nửa nén hương, cuối cùng Dận Chân cũng đứng dậy phủi tay, Tiểu Lộ Tử mang theo hai nha hoàn xuất hiện, hành lễ rồi nói: “Gia, kiệu hồi phủ đã chuẩn bị tốt.”
“Không cần, hôm nay cứ túc ở biệt trang, ngươi về phủ đem triều phục của ta tới là được.” Bước chân ra khỏi lương đình, hắn ngẩng đầu nhìn trời chiều càng lúc càng đỏ, nhấc chân đi vào trong phòng.
Đi hai bước liền ngừng lại phân phó: “Đem hoa mẫu đơn đẹp nhất trong trang đưa đến quý phủ của Thất a ca, ngươi xem còn hoa nào trân quý không, đều đem qua bên đó đi.” Dận Chân đối với thói quen thích trà và hoa cỏ của vị Thất đệ kia có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn những thứ này lại nhịn không được mà muốn đem tặng, hành động theo bản năng như vậy khiến hắn bất đắc dĩ thở dài. May mắn đây là Thất đệ, là người nhà Ái Tân Giác La, nếu là thê thiếp của mình, chỉ sợ đã làm cho mình mất đi lực phán đoán chính xác.
Loại tâm tư ràng buộc khó hiểu này, cho dù là Thất đệ cũng không cần lo lắng bị phản bội, vì ngay cả Dận Chân cũng nghĩ không thông thấu. Tình cảm hoàng gia, vốn là thứ xa xỉ, xưa nay hắn vốn là người lãnh tình, lại đối với đệ đệ dị mẫu của mình nổi lên tình cảm dung nhập cốt nhục, thật sự không biết nên cảm thấy may mắn vì hắn có thể hiểu rõ tường tận loại tình cảm này, hay là cảm thấy bất hạnh vì đã là thân nam nhân còn yêu chính đệ đệ của mình nữa.
Ngày thứ hai, Dận Chân tiến cung, nhìn vành mắt đỏ hoe của Dận Tường đang đứng trước mặt mình, vỗ vỗ vai hắn nói, “Thập Tam đệ, quý phi ngạch nương sẽ không có việc gì, ngươi không cần quá mức lo lắng.”
Hai huynh đệ hàn thuyên thêm trong chốc lát, Dận Chân mới rời cung của Mẫn quý phi. Một mình đi ở trương đường rải đá xanh, Dận Chân hồi tưởng lại mười năm trước, khi đó hắn ở Khôn Ninh cung cũng khóc đỏ cả mắt, Dận Hữu nho nhỏ kia đã cho hắn một cái ôm. Sau đó hắn lại mất đi sự che chở của ngạch nương, trở về với thân ngạch nương trên danh nghĩa, thái độ của các huynh đệ khác đối với hắn rõ ràng không nhiệt tình như xưa, ngay cả Thái tử đối với hắn cũng không có thân trọng như xưa. Duy chỉ có Dận Hữu là đối xử với hắn còn tốt hơn so với lúc ngạch nương còn sống, y thường xuyên quấn quít lấy mình, cùng mình “soi đuốc dạ đàm”, kết quả mỗi lần y đều ngủ trước hắn.
Giống như từ lúc sáu tuổi, khi hài tử kia nghiêng ngả lảo đảo cầm chăn đắp cho mình, liền luôn luôn ở bên cạnh mình, thông minh, thấy rõ đại cục, không thích tranh đấu, nhưng lại phòng bị đích phúc tấn Nạp Lạt thị, có lẽ là vì Đại a ca cùng Thái tử bất hòa đi, mà mình lại qua lại với Thái tử, cho nên y mới lo lắng sẽ mang đến phiền toái cho mình đi.
Trước khi Nạp Lạt thị chết, Dận Hữu có đến gặp nàng, việc này hắn cũng biết, bản tính Dận Hữu có một chút hòa nhã của người Hán, người khác có thể không biết, nhưng hắn thì rất rõ ràng. Nạp Lạt thị có thể sẽ không chết, ít nhất Dận Hữu có thể bảo trụ cho nàng, mà lấy bản tính của Dận Hữu mà nói, có lẽ cũng không muốn Nạp Lạt thị chết.
Chỉ vì nàng là Nạp Lạt thị, cùng ngạch nương của Đại a ca đồng tộc, cho nên Dận Hữu mới nhẫn tâm để hoàng a mã ban cho nàng một ly rượu độc mà chết. Những việc Thất đệ lén lút làm vì hắn, người khác có thể không rõ, nhưng làm sao hắn không rõ được.
Dận Hữu dùng một tấm chân tình báo đáp tình huynh đệ của hắn, mà hắn lại dùng tâm tư quá quắt đối với y. Nghĩ vậy, Dận Chân cười khổ, cho nên huynh đệ ngoài sáng trong tối đều nói hắn thiên vị người đệ đệ chân thọt này, ngay cả Thái tử cũng lơ đãng nhắc nhở mình không cần phải lấy lòng một huynh đệ không có tác dụng kia. Kỳ thật những người này đều không biết, hắn chỉ muốn dùng những thứ đó để ngăn cản sự áy náy trong lòng, điểm chân tình hoàng gia còn lại duy nhất cũng bị cái tâm tư kinh khủng kia độc hại.
Chung quy. . . . . . Mình đã lãng phí phần chân tình kia của Thất đệ rồi.
“Tứ ca.”
Dận Chân quay đầu, liền nhìn thấy người mình tâm tâm niệm niệm trong tay ôm một bao đồ chạy tới chỗ hắn.
“Thất đệ.” Cổ họng hắn hơi khô sáp, trên mặt lại lộ ra biểu tình ôn hòa chỉ thuộc về Thất đệ, “Trên tay ngươi là cái gì?”
“Đây là hoa đào cao mới lấy được từ chỗ hoàng a mã, hôm nay ta cùng hoàng a mã đánh cờ suốt một canh giờ.” Dận Hữu phân ra một nửa, dùng khăn sạch bao lấy, đưa cho Dận Chân, “Tứ ca, ngươi cũng nếm thử đi, nếu ăn ngon, chúng ta lại tới chỗ hoàng a mã xin cách làm, tự mình làm lấy.”
Dận Chân tiếp nhận bao điểm tâm kia, đối với hành vi hoàng a mã luôn kêu Thất đệ đi tới đánh cờ này, thật là, mỗi lần bị Thất đệ phá cờ rồi tức giận tới mức phải mắng như thế, trong lòng hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ. Có lần hắn cũng từng nghĩ đến việc hoàng a mã làm như vậy là do chán ghét Thất đệ, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì những vật mà các huynh đệ khác được ban cho tới bây giờ cũng không thiếu phần Thất đệ, hàng năm Thất đệ đều được hoàng a mã chỉ vào mũi mắng vài lần, nào là tiểu tử ngốc, tham ăn, nhưng từ đầu đến cuối, hoàng a mã cũng không có chân chính tức giận lần nào.
Nhìn Dận Hữu cợt nhả, Dận Chân thở dài, ước chừng hoàng a mã cũng muốn một nhi tử đơn thuần, không ương ngạnh như vậy đi, các huynh đệ khác ít nhiều đều có băn khoăn của mình, chỉ có Thất đệ bởi vì thân mình thiếu khuyết, mà từ lúc sinh ra cho tới bây giờ đều không có cơ hội kia, cộng thêm xưa nay Thất đệ luôn làm việc ngay thẳng, cho nên hoàng a mã đối Thất đệ này ngẫu nhiên phóng túng cũng không phải là vấn đề to tát gì.
Ngay cả cách làm điểm tâm ngự dụng mà Thất đệ cũng có thể xin được, ai còn có thể nói hoàng a mã không cưng chiều Thất đệ?
Dận Hữu thấy Dận Chân nhìn mình không nói lời nào, nụ cười trên mặt cũng giảm đi vài phần, “Có phải thân thể Mẫn ngạch nương không tốt lắm?”
“Không có việc gì, thân thể Mẫn ngạch nương đã có Thái y chăm sóc, ngươi không cần ngươi lo lắng.” Dận Chân cùng Dận Hữu sóng vai đi lên phía trước, “Hôm nay cùng hoàng a mã chơi cờ, có thắng ván nào không?”
Đối với kỳ nghệ truyền thừa mấy ngàn năm này, Dận Hữu trừ bỏ đau đầu vẫn là đau đầu, nghĩ đến vừa rồi bởi vì đánh lại nước cờ đã đi mà bị Khang Hi gõ tay mình, y nhận mệnh thở dài: “Đời này tài đánh cờ của ta cũng chỉ tới mức độ này.” Vậy mà Khang Hi còn cố tình gọi y đến hành hạ, chẳng lẽ kỳ nghệ của y ngu ngốc đến nỗi có thể khiến Khang Hi cảm giác được chỉ số thông minh ưu việt của mình?
Thấy y lộ ra biểu tình mà hắn đã sớm dự đoán được, Dận Chân vỗ vỗ vai Dận Hữu, “Không có việc gì, lần sau ngươi đánh cờ với ta, ta cho ngươi thắng.”
Dận Hữu nhe răng, “Tứ ca, cho dù ngươi muốn cho ta thắng cũng không nên nói trắng ra như vậy.” Loại dỗ dành cho con nít sáu tuổi này, thật sự làm cho y vốn là một đại thúc không thể nào chấp nhận được a!
“Hảo, lần sau ta sẽ lén cho ngươi thắng.” Dận Chân suy nghĩ một chút, liền đưa ra kết luận như vậy, muốn cho Thất đệ thắng một ván cờ, đó cũng không phải là việc dễ dàng gì.
Dận Hữu liếc nhìn điểm tâm trong tay Dận Chân, mang theo ý tứ hàm xúc nói: “Tứ ca, ngươi không cần thành thật như vậy.”
Lấy một khối điểm tâm ra, Dận Chân nhịn không được cười, nói: “Đó là nói dối đó.”
Dận Hữu: “. . . . . .”
“Chỗ Thái tử nhiều thêm một phần đi, về phần trong hậu cung, mấy ngày trước Đức ngạch nương từng nói là thích mấy món đồ chơi dân gian, ngày sau nếu có thời gian, ngươi truyền bài tử thỉnh an người đi, năm đó Đức ngạch nương cùng ngạch nương ở Vĩnh Hòa cung, Đức ngạch nương cũng thập phần chiếu cố ngạch nương ta.” Dận Hữu buông danh mục quà tặng xuống, thích thú quay đầu kêu Phúc Đa đem món đồ chơi dân gian mà bé trai hay thích ở kiếp trước đã chế tạo tốt mang đến Ung Quận Vương phủ, “Ngươi bảo với Tứ ca thay ta mang cái này cho Tiểu Thập Tứ, cái khác không cần nhiều lời.”
Cẩm Tố hiểu được dụng ý của Dận Hữu, nhất nhất đáp ứng.
Dận Hữu thay triều phục, liếc nhìn bầu trời bên ngoài, tuyết vẫn không ngừng rơi: “Hai ngày này trời rét, ngươi nhớ chú ý đến thân thể, ta đi thư phòng xem sách một chút, không cần người hầu hạ.”
“Ta gọi người pha cho ngươi bình trà nóng, mấy ngày trước quý phủ Bát a ca có cho người tặng trà, gia còn chưa nếm thử đó.” Cẩm Tố vừa nói, vừa đi vào trong.
Sắc mặt Dận Hữu hơi đổi, thấy sắc mặt Cẩm Tố vẫn như thường lệ, nhân tiện nói: “Nghe nói nhạc phụ đại nhân rất thưởng thức Bát đệ, chính là. . .” Y ngẩng đầu nhìn trời, “Bây giờ là tháng giêng, ngươi tìm ngày đi thăm nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân một chút, ta sẽ kêu Phúc Đa thay ngươi chuẩn bị tốt quà thăm hỏi.”
“Như vậy, tạ ơn gia.” Cẩm Tố cúi người, thay Dận Hữu vén rèm, nhìn Dận Hữu đi ra gian ngoài, đại môn khắc hoa mở ra rồi đóng lại, nàng nhíu mày. Vô luận như thế nào, đều phải đem mẫu gia cùng Bát a ca tách ra mới được, lời vừa rồi của gia, chắc là đối với việc triều thần cùng hoàng tử qua lại thân cận rất bất mãn.
Uống nước trà trong lành, Dận Hữu xoa trán thở dài, hai ngày này Tứ ca đem trà đến tặng quý phủ mình không nói, không biết Bát a ca nghĩ thế nào mà hàng năm cũng tới náo nhiệt hai lần như vậy, lấy tâm kế của Bát a ca mà nói, không thể nhìn không ra mình không có nửa điểm khả năng giúp hắn đi. Vị này là hạng người luôn một bộ ôn hòa, vui vẻ cười nói, không vui cũng có thể cười, không có bao nhiêu thân cận với y, Cửu a ca với hắn còn thân thiết hơn so với y.
Chẳng lẽ vị này cố ý để Tứ ca hoài nghi mình? Dận Hữu đặt chén trà xuống, thở dài, những suy nghĩ ở kiếp trước của mình áp dụng ở đây, trước mặt hoàng đế và các hoàng tử khác xem ra không hữu dụng lắm.
Đầu xuân năm Khang Hi thứ ba mươi tám, khí lạnh trong Tử Cấm thành cũng giảm đi một ít, trong cung lại truyền ra một tin tức, vạn tuế gia xử tử một tiểu thái giám trong Dục Khánh cung, Thái tử tức giận đến mức quăng ngã ngọc vật bài trí trong cung, tuy vạn tuế gia tức giận phẩy tay áo bỏ đi, nhưng không xử phạt Thái tử.
Dận Hữu nghe tin, tâm tình vô cùng phức tạp, ở trong lòng y Thái tử là một thanh niên không tệ, chính là, từ năm trước khi bọn họ được phong hầu xong, Thái tử liền càng thêm kiêu căng, vốn chỉ nuôi dưỡng mỹ nữ, ngẫu nhiên đùa giỡn vài nam sủng, nhưng ai ngờ nay hắn lại to gan dưỡng cả nam sủng.
Bộ dạng này của Thái tử, trừ bỏ áp lực đến từ các huynh đệ khác, cũng liên quan đến việc được nuông chiều mà sinh hư, hắn dung túng nhi tử, hắn bảo vệ hết thảy thói xấu, xa xỉ, nóng nảy, háo sắc của Thái tử trước khi hắn chán ghét, cho rằng tất cả lỗi này đều do tiểu nhân bên cạnh Thái tử xúi giục. Sau khi hắn chán ghét Thái tử, khuyết điểm trước đây của Thái tử đều bị phóng đại đến vô hạn, thậm chí ngay cả ưu điểm trước kia cũng bị cho là có ý đồ khác, thậm chí là dụng tâm hiểm ác.
Tài hoa nổi bật, khí độ ung dung như Thái tử cuối cùng cũng bị chán ghét, bị quyển cấm, thậm chí đời sau nhiều người không hiểu rõ lịch sử còn nói Thái tử thành đồ tồi tệ, vô tích sự, háo sắc, nhát gan, không sách lược.
Là Thái tử đứng đầu Đại Thanh, cũng là Thái tử bi thảm nhất Đại Thanh, đồng thời cũng là Thái tử xui xẻo bị người đời sau bôi nhọ nhất Đại Thanh. Xem đi, vô luận ngươi có đứng đầu thế nào, vĩ đại thế nào, nếu không thể chạm chân đến vạch đích cuối cùng, vĩnh viễn ngươi cũng không biết cả đời này của ngươi là vinh quang hay là khuất nhục.
Nửa tháng sau, Sách Ngạch Đồ bị đế vương trách cứ, trong lời trách cứ có ý nói Sách Ngạch Đồ dạy hư Thái tử, Dận Hữu cúi đầu đứng nghe, nam nhân ngồi ở trên long ỷ nêu lên từng tội trạng của Sách Ngạch Đồ, rồi phạt ông một năm bổng lộc, sau đó sắc mặt không tốt mà hạ triều.
Sắc mặc Sách Ngạch Đồ nhìn không tốt lắm, mà trong mắt Thái tử đang đứng bên cạnh lại hiện lên tia hoảng sợ cùng phẫn nộ. Đại a ca đứng bên kia lại lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Thái tử phất tay áo rời triều, Dận Hữu liếc nhìn bóng lưng của hắn, rồi đạm mạc rũ mắt, lúc nghiêng đầu nhìn lại thì liền thấy trong mắt Dận Tự có một chút vui mừng không kịp che giấu.
Y không khỏi hướng Dận Chân nhìn thoáng qua, đối phương vẫn như cũ, vẫn là bộ dạng không vui không giận đó, Dận Hữu thở dài, Bát a ca thua là thua ở chỗ này a.
Một tháng sau, Thái tử thu liễm không ít, nam sủng cùng mỹ nữ lúc trước dưỡng trong trang đều bị đuổi đi, Khang Hi cùng Thái tử lại khôi phục hình thức phụ từ tử hiếu như lúc trước.
Tháng tư, trong cung lại truyền đến tin tức, Mẫn quý phi bị bệnh nặng, Thánh Thượng lo lắng vô cùng, mỗi ngày đều cho thái y đến bắt mạch ba lượt.
Khi nhận được tin tức là lúc Dận Hữu đang cùng Dận Chân ở trong biệt trang lương đình ngắm hoa.
“Tứ ca, tuổi Thập Tam đệ còn nhỏ, khó tránh khỏi lo lắng cho ngạch nương, ngươi nên đi thăm nhiều chút, giữa huynh đệ với nhau, nên quan tâm nhiều một chút.” Dận Hữu buông trà chén nhỏ xuống, liếc nhìn sắc trời, “Canh giờ cũng không còn sớm, ta cũng nên trở về phủ.” Đứng lên rồi ngẩng đầu, hí mắt liếc nhìn ặt trời ở phía tây, Dận Hữu quay đầu hướng Dận Chân mỉm cười nói, “Con người sớm muộn gì đều cũng đến một ngày như thế.”
Dận Chân nhìn hai gò má bị mặt trời chiều chiếu vào ửng hồng, trong lòng liền động, “Thất đệ, ta. . .” Tay vươn ra lại rụt trở về, hắn miễn cưỡng cười cười, “Ngày mai chúng ta cùng tiến cung đi xem một chút đi.”
Dận Hữu đi ra lương đình, đưa lưng về phía Dận Chân khoát tay, “Ngày mai ta không đi, ngươi cứ đi trước, sau đó ta sẽ cùng ngươi đi.” Nhìn hoa nhỏ ven đường nở rộ, Dận Hữu cười khổ, nếu không làm như vậy, vị Thập Tam liều mạng này làm sao ngày sau có thể chân chính trung thành với Ung Chính Đế được.
Dận Chân nhìn bóng dáng càng lúc càng xa kia, nặng nề ngồi trở lại ghế đá, tầm mắt rơi xuống chén trà Dận Hữu vừa uống qua, hành vi này của Thất đệ, giống như. . . đang âm thầm giúp hắn vậy, mặc dù Thất đệ không nói gì. Làm dịu đi quan hệ của hắn cùng ngạch nương, làm cho Thập Tứ cùng hắn trở nên thân cận, giúp đỡ để mượn sức Thập Tam đệ. Hết thảy những điều này. . . vốn là chuyện Thất đệ muốn tránh xa nhất.
Ngồi suốt nửa nén hương, cuối cùng Dận Chân cũng đứng dậy phủi tay, Tiểu Lộ Tử mang theo hai nha hoàn xuất hiện, hành lễ rồi nói: “Gia, kiệu hồi phủ đã chuẩn bị tốt.”
“Không cần, hôm nay cứ túc ở biệt trang, ngươi về phủ đem triều phục của ta tới là được.” Bước chân ra khỏi lương đình, hắn ngẩng đầu nhìn trời chiều càng lúc càng đỏ, nhấc chân đi vào trong phòng.
Đi hai bước liền ngừng lại phân phó: “Đem hoa mẫu đơn đẹp nhất trong trang đưa đến quý phủ của Thất a ca, ngươi xem còn hoa nào trân quý không, đều đem qua bên đó đi.” Dận Chân đối với thói quen thích trà và hoa cỏ của vị Thất đệ kia có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn những thứ này lại nhịn không được mà muốn đem tặng, hành động theo bản năng như vậy khiến hắn bất đắc dĩ thở dài. May mắn đây là Thất đệ, là người nhà Ái Tân Giác La, nếu là thê thiếp của mình, chỉ sợ đã làm cho mình mất đi lực phán đoán chính xác.
Loại tâm tư ràng buộc khó hiểu này, cho dù là Thất đệ cũng không cần lo lắng bị phản bội, vì ngay cả Dận Chân cũng nghĩ không thông thấu. Tình cảm hoàng gia, vốn là thứ xa xỉ, xưa nay hắn vốn là người lãnh tình, lại đối với đệ đệ dị mẫu của mình nổi lên tình cảm dung nhập cốt nhục, thật sự không biết nên cảm thấy may mắn vì hắn có thể hiểu rõ tường tận loại tình cảm này, hay là cảm thấy bất hạnh vì đã là thân nam nhân còn yêu chính đệ đệ của mình nữa.
Ngày thứ hai, Dận Chân tiến cung, nhìn vành mắt đỏ hoe của Dận Tường đang đứng trước mặt mình, vỗ vỗ vai hắn nói, “Thập Tam đệ, quý phi ngạch nương sẽ không có việc gì, ngươi không cần quá mức lo lắng.”
Hai huynh đệ hàn thuyên thêm trong chốc lát, Dận Chân mới rời cung của Mẫn quý phi. Một mình đi ở trương đường rải đá xanh, Dận Chân hồi tưởng lại mười năm trước, khi đó hắn ở Khôn Ninh cung cũng khóc đỏ cả mắt, Dận Hữu nho nhỏ kia đã cho hắn một cái ôm. Sau đó hắn lại mất đi sự che chở của ngạch nương, trở về với thân ngạch nương trên danh nghĩa, thái độ của các huynh đệ khác đối với hắn rõ ràng không nhiệt tình như xưa, ngay cả Thái tử đối với hắn cũng không có thân trọng như xưa. Duy chỉ có Dận Hữu là đối xử với hắn còn tốt hơn so với lúc ngạch nương còn sống, y thường xuyên quấn quít lấy mình, cùng mình “soi đuốc dạ đàm”, kết quả mỗi lần y đều ngủ trước hắn.
Giống như từ lúc sáu tuổi, khi hài tử kia nghiêng ngả lảo đảo cầm chăn đắp cho mình, liền luôn luôn ở bên cạnh mình, thông minh, thấy rõ đại cục, không thích tranh đấu, nhưng lại phòng bị đích phúc tấn Nạp Lạt thị, có lẽ là vì Đại a ca cùng Thái tử bất hòa đi, mà mình lại qua lại với Thái tử, cho nên y mới lo lắng sẽ mang đến phiền toái cho mình đi.
Trước khi Nạp Lạt thị chết, Dận Hữu có đến gặp nàng, việc này hắn cũng biết, bản tính Dận Hữu có một chút hòa nhã của người Hán, người khác có thể không biết, nhưng hắn thì rất rõ ràng. Nạp Lạt thị có thể sẽ không chết, ít nhất Dận Hữu có thể bảo trụ cho nàng, mà lấy bản tính của Dận Hữu mà nói, có lẽ cũng không muốn Nạp Lạt thị chết.
Chỉ vì nàng là Nạp Lạt thị, cùng ngạch nương của Đại a ca đồng tộc, cho nên Dận Hữu mới nhẫn tâm để hoàng a mã ban cho nàng một ly rượu độc mà chết. Những việc Thất đệ lén lút làm vì hắn, người khác có thể không rõ, nhưng làm sao hắn không rõ được.
Dận Hữu dùng một tấm chân tình báo đáp tình huynh đệ của hắn, mà hắn lại dùng tâm tư quá quắt đối với y. Nghĩ vậy, Dận Chân cười khổ, cho nên huynh đệ ngoài sáng trong tối đều nói hắn thiên vị người đệ đệ chân thọt này, ngay cả Thái tử cũng lơ đãng nhắc nhở mình không cần phải lấy lòng một huynh đệ không có tác dụng kia. Kỳ thật những người này đều không biết, hắn chỉ muốn dùng những thứ đó để ngăn cản sự áy náy trong lòng, điểm chân tình hoàng gia còn lại duy nhất cũng bị cái tâm tư kinh khủng kia độc hại.
Chung quy. . . . . . Mình đã lãng phí phần chân tình kia của Thất đệ rồi.
“Tứ ca.”
Dận Chân quay đầu, liền nhìn thấy người mình tâm tâm niệm niệm trong tay ôm một bao đồ chạy tới chỗ hắn.
“Thất đệ.” Cổ họng hắn hơi khô sáp, trên mặt lại lộ ra biểu tình ôn hòa chỉ thuộc về Thất đệ, “Trên tay ngươi là cái gì?”
“Đây là hoa đào cao mới lấy được từ chỗ hoàng a mã, hôm nay ta cùng hoàng a mã đánh cờ suốt một canh giờ.” Dận Hữu phân ra một nửa, dùng khăn sạch bao lấy, đưa cho Dận Chân, “Tứ ca, ngươi cũng nếm thử đi, nếu ăn ngon, chúng ta lại tới chỗ hoàng a mã xin cách làm, tự mình làm lấy.”
Dận Chân tiếp nhận bao điểm tâm kia, đối với hành vi hoàng a mã luôn kêu Thất đệ đi tới đánh cờ này, thật là, mỗi lần bị Thất đệ phá cờ rồi tức giận tới mức phải mắng như thế, trong lòng hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ. Có lần hắn cũng từng nghĩ đến việc hoàng a mã làm như vậy là do chán ghét Thất đệ, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì những vật mà các huynh đệ khác được ban cho tới bây giờ cũng không thiếu phần Thất đệ, hàng năm Thất đệ đều được hoàng a mã chỉ vào mũi mắng vài lần, nào là tiểu tử ngốc, tham ăn, nhưng từ đầu đến cuối, hoàng a mã cũng không có chân chính tức giận lần nào.
Nhìn Dận Hữu cợt nhả, Dận Chân thở dài, ước chừng hoàng a mã cũng muốn một nhi tử đơn thuần, không ương ngạnh như vậy đi, các huynh đệ khác ít nhiều đều có băn khoăn của mình, chỉ có Thất đệ bởi vì thân mình thiếu khuyết, mà từ lúc sinh ra cho tới bây giờ đều không có cơ hội kia, cộng thêm xưa nay Thất đệ luôn làm việc ngay thẳng, cho nên hoàng a mã đối Thất đệ này ngẫu nhiên phóng túng cũng không phải là vấn đề to tát gì.
Ngay cả cách làm điểm tâm ngự dụng mà Thất đệ cũng có thể xin được, ai còn có thể nói hoàng a mã không cưng chiều Thất đệ?
Dận Hữu thấy Dận Chân nhìn mình không nói lời nào, nụ cười trên mặt cũng giảm đi vài phần, “Có phải thân thể Mẫn ngạch nương không tốt lắm?”
“Không có việc gì, thân thể Mẫn ngạch nương đã có Thái y chăm sóc, ngươi không cần ngươi lo lắng.” Dận Chân cùng Dận Hữu sóng vai đi lên phía trước, “Hôm nay cùng hoàng a mã chơi cờ, có thắng ván nào không?”
Đối với kỳ nghệ truyền thừa mấy ngàn năm này, Dận Hữu trừ bỏ đau đầu vẫn là đau đầu, nghĩ đến vừa rồi bởi vì đánh lại nước cờ đã đi mà bị Khang Hi gõ tay mình, y nhận mệnh thở dài: “Đời này tài đánh cờ của ta cũng chỉ tới mức độ này.” Vậy mà Khang Hi còn cố tình gọi y đến hành hạ, chẳng lẽ kỳ nghệ của y ngu ngốc đến nỗi có thể khiến Khang Hi cảm giác được chỉ số thông minh ưu việt của mình?
Thấy y lộ ra biểu tình mà hắn đã sớm dự đoán được, Dận Chân vỗ vỗ vai Dận Hữu, “Không có việc gì, lần sau ngươi đánh cờ với ta, ta cho ngươi thắng.”
Dận Hữu nhe răng, “Tứ ca, cho dù ngươi muốn cho ta thắng cũng không nên nói trắng ra như vậy.” Loại dỗ dành cho con nít sáu tuổi này, thật sự làm cho y vốn là một đại thúc không thể nào chấp nhận được a!
“Hảo, lần sau ta sẽ lén cho ngươi thắng.” Dận Chân suy nghĩ một chút, liền đưa ra kết luận như vậy, muốn cho Thất đệ thắng một ván cờ, đó cũng không phải là việc dễ dàng gì.
Dận Hữu liếc nhìn điểm tâm trong tay Dận Chân, mang theo ý tứ hàm xúc nói: “Tứ ca, ngươi không cần thành thật như vậy.”
Lấy một khối điểm tâm ra, Dận Chân nhịn không được cười, nói: “Đó là nói dối đó.”
Dận Hữu: “. . . . . .”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook