Thiên Hữu
-
Chương 4: Tuyết tan
Trong Tử Cấm Thành rơi một trận tuyết lớn, Dận Hữu ở lì trong sương phòng không muốn ra ngoài, tuy nói trong cung mỗi ngày có cung nữ thái giám quét dọn tuyết đọng, nhưng đối với một hài tử ba tuổi mà nói, mặt đất trơn trượt như vậy rất dễ té ngã, hơn nữa bên ngoài gió lạnh thấu xương, y cũng không muốn chịu khổ.
Hậu cung vô chủ, các a ca cách cách trong cung không cần dậy sớm mỗi ngày đi thỉnh an hoàng hậu, cộng thêm Thành tần không nỡ để Dận Hữu tuổi còn nhỏ mà phải sinh hoạt một mình tại Nam Tan viện, cũng không nguyện ý ngày ngày làm khổ y, cho nên đã hai ngày nay Dận Hữu không rời Nam Tam viện.
Nhớ ra tối mai là yến trừ tịch, Dận Hữu không biết Thành tần có gì muốn dặn dò hay không, không thể làm gì khác hơn là gọi Vân Châu hầu hạ mặc quần áo, mang theo Phúc Đa tới Vĩnh Hòa cung thỉnh an.
Đến Vĩnh Hòa cung, Thành tần đang khâu một cái cổ áo bằng da, nhìn kích cỡ hẳn là cho mình, y trong lòng ấm áp, tiến lên thỉnh an cùng Thành tần nói một lúc lâu rồi nhận lấy noãn thủ lô (ấm lò sưởi tay)mới lui ra ngoài.
Ra khỏi Vĩnh Hòa cung, trên đất đã tích một tầng tuyết, Phúc Đa bung ô ra nói với Dận Hữu, “Thất a ca, nô tài ôm người đi.”
Dận Hữu một tay kéo cổ áo lên, “Không cần.” Hài tử ba tuổi, nói nhỏ không nhỏ, nếu còn để cho một thái giám ôm, hành động này nếu truyền tới trong tai hoàng a mã, ai biết được vị thiên cổ nhất đế này sẽ có ý kiến gì với y?
Một cước đạp lên trên mặt tuyết, phát ra tiếng rộp rộp, Dận Hữu liếc nhìn bốn phía trắng xóa, từng bước một đi vô cùng ổn định.
Dọc theo đường đi gặp phải cung nữ thái giám, thái độ đối với Dận Hữu tuy nói không hơn kính sợ, nhưng cũng coi là cung kính, Dận Hữu cũng đắn đo về thái độ của mình, không sĩ diện, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không hạ thấp thân phận mình. Đi qua một ao sen xơ xác, y ẩn ẩn nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ.
Dừng bước lại, Dận Hữu nhìn về phía giả sơn bên cạnh ao sen, “Phúc Đa, ngươi đi xem xem.” Trẻ con trong cung dám khóc ở nơi này, trừ a ca thì chỉ có cách cách.
“Nô tài thỉnh an Bát a ca,” Tiếng Phúc Đa thỉnh an khiến Dận Hữu đã rõ người phía sau giả sơn là ai, y vốn muốn tiến lên nhưng cước bộ lập tức dừng lại, trong lịch sử kết cục của Bát a ca như thế nào y đương nhiên biết rõ, cho dù hiện tại Dận Tự vẫn chỉ là một đứa bé, y cũng không muốn dính dáng quá nhiều.
“Ngạch nương… ngạch nương,” Dận Tự khóc rất nhỏ, mà đứa nhỏ ba tuổi đã biết loại chuyện như vậy không thể để cho nhiều người biết, Dận Hữu liếc nhìn ma ma thái giám nơi xa vội vã chạy tới, thở dài đi tới sau giả sơn, thấy một đứa bé khóc đến độ gương mặt đỏ bừng tội nghiệp nằm trên mặt đất, trên người dính không ít tuyết. Dận Hữu thấy thế, không thể làm gì khác hơn là đem noãn thủ lô đưa qua cho Phúc Đa, rồi cúi người xuống cố hết sức ôm lấy Dận Tự đang ngồi trên mặt đất, phủi đi bông tuyết trên người của hắn, vừa sờ mới phát hiện y phục trên người Dận Tự đã ướt đẫm, mà hai tay cũng lạnh cóng như băng.
Dận Hữu nhíu mày, nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, vừa che miệng Dận Tự vẫn còn kêu ‘ngạch nương’ vừa an ủi, “Bát đệ, Huệ ngạch nương ở trong cung, ngươi đừng khóc, ta đây dẫn ngươi đi tìm Huệ ngạch nương.”
Dận Tự bị Dận Hữu che miệng, thút thít cũng không kêu ngạch nương nữa, mà là trợn to đôi mắt hồng hồng nhìn bé trai xa lạ trước mặt, nước mắt vẫn còn đọng bên khóe mắt, dáng vẻ rất đáng thương. Dận Hữu móc ra cái khăn trên người xoa xoa mặt cho Dận Tự, không nói thêm gì nữa.
Cũng liền lúc này, một ma ma dẫn theo thái giám cung nữ đi tới, thấy Dận Hữu cũng ở đấy,vội thỉnh an nói, “Nô tài thỉnh an Thất a ca, thì ra Bát a ca ở bên Thất a ca, nô tài đã có thể yên tâm.”
Dận Hữu buông Dận Tự ra, vỗ vỗ vạt áo sau thấm đầy tuyết vì lúc trước ngồi xuống, cười với lão ma ma, “Mới vừa rồi Bát đệ ầm ĩ muốn gặp Huệ ngạch nương, may mà các ngươi đến, nếu không gia còn không biết phải làm sao, các ngươi đã tìm được Bát đệ, gia đây liền đi về.”
Thân mẫu của Dận Tự xuất thân không tốt, nay được nhờ nuôi dưới danh nghĩa Huệ phi, hắn cũng không may mắn như Tứ a ca, Huệ phi có mang trưởng tử, đối với Dận Tự hiển nhiên không thể nào giống như Hoàng quý phi đối đãi tận tâm với Dận Chân, nô tài trong cung đều là thấy cao giẫm thấp, thấy Huệ phi không thèm để ý Bát a ca, hiển nhiên không hết tâm săn sóc. Nếu không vì sao Bát a ca một thân một mình ở chỗ này lâu như vậy mới có người tìm tới.
Trong lòng Dận Hữu tuy thông cảm với đứa bé này, nhưng y sẽ không làm chuyện mình không thể. Dận Hữu và Dận Tự cùng tuổi, so với Dận Tự cũng cao không được bao nhiêu, đứng ở trước mặt Dận Tự bây giờ không có bao nhiêu khí thế ca ca. Y liếc nhìn Dận Tự chôn đầu không hề khóc nữa, cầm lấy noãn lô trong tay Phúc Đa đưa cho Dận Tự , mỉm cười nói, “Bát đệ, Thất ca cáo từ trước.”
“Nô tài cung tiễn Thất a ca.”
Sau khi Dận Hữu đi ra khỏi giả sơn, y không hề quay đầu lại mà tiếp tục đi về Nam Tam viện, về phần Bát a ca này, đối với y mà nói, chẳng qua chỉ là tình cờ gặp gỡ, duyên bèo gặp nước mà thôi. Còn chuyện đưa noãn lô cho hắn, bất quá là quan tâm của trưởng bối đối với đứa bé, cũng chỉ như thế mà thôi.
Phúc Đa thấy chủ tử không nói tiếng nào, đương nhiên cũng không dám nhiều lời, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó hiểu, thái độ của chủ tử đối với Bát a ca dường như có chút kỳ quái, chẳng lẽ do tuổi hai người quá gần nhau cho nên càng không thân thiết?
Trở lại Nam Tam viện, trước khi bước vào phòng, Dận Hữu nhấc chân dùng sức đạp hai cái lên mặt đất, giũ giũ tuyết đọng trên giày, vào phòng chợt cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Thất đệ, ngươi đi đâu?” Sau lưng vang lên giọng nói của Dận Chân, tay Dận Hữu ngừng lại, xoay người ra sau nhìn, quả thật là Dận Chân đang mặc áo lông hồ, y ôm cổ Dận Chân, “Ca ca, thật lâu rồi ta chưa gặp ngươi.”
Dận Chân bị động tác này của Dận Hữu đẩy tới mức ngửa tới ngửa lui, nhưng hắn vẫn cẩn thận ôm lấy Dận Hữu, bao nhiêu khó chịu vì phải chờ lâu cũng tan thành mây khói, “Mấy ngày gần đây ta đều ở Vô Dật trai nghe sư phó giảng bài, hôm nay hoàng a mã mới cho phép chúng ta mấy ngày sau này không đi nghe giảng.” Ngụ ý chính là ta hôm nay không tới Vô Dật trai liền tới tìm ngươi.
Làm sao Dận Hữu lại không hiểu những điều này, chỉ là y muốn ra vẻ mình là một đứa bé hay ỷ lại vào huynh trưởng mà thôi. Cọ cọ gương mặt mềm mềm của Dận Chân rồi mới buông tay, Dận Hữu giống như bé ngoan nói, “Vừa rồi ta đi thỉnh an ngạch nương.”
Dận Chân cúi đầu nhìn đôi giày hơi ướt của Dận Hữu, chắc là do tuyết tan tạo thành, hắn quay sang nói với Phúc Đa ở bên cạnh, “Còn ngây ra làm gì, không mau lấy giày mới cho chủ tử nhà ngươi.”
Hắn kéo Dận Hữu ngồi xuống băng ghế, thấy Phúc Đa đổi giày mới cho Dận Hữu thì trầm mặt, nói, “Tên cẩu nô tài nhà ngươi hầu hạ chủ tử như thế, nếu sau này thân thể Thất đệ không được khỏe, ngươi liền tự mình chịu phạt.”
Phúc Đa bị dọa đến mức sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất, đến thở mạnh cũng không dám.
“Ca ca, Phúc Đa là một hảo nô tài, là ta không để cho hắn ôm ta đi, ” Dận Hữu kéo tay áo Dận Chân, nói với Phúc Đa, “Phúc Đa, nhanh vào phòng ta đem chữ cho Tứ ca xem một chút.”
“Dạ,” Phúc Đa thở ra một hơi, biết đây là chủ tử gia che chở mình, vội cúi chào lui ra ngoài, lúc đóng cửa phòng còn nghe được chủ tử gia nói gì đó với Tứ a ca.
Dận Chân lấy mấy ra mấy viên đá mắt mèo trong hà bao, đặt lên mặt bàn, “Thất đệ, cái này cho ngươi.”
Dận Hữu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dận Chân, lại nhìn mấy viên đá mắt mèo trên bàn, đột nhiên cảm thấy ở nơi nào đó trong lòng mình có một chú mèo nhỏ đang cào tới cào lui, y sửng sốt một lúc rồi cười nói, “Ca ca, ngươi cho ta rất nhiều, những thứ này giữ lại ngươi chơi đi.”
“Không sao, ta không thích những thứ này, đều cho ngươi,” Tầm mắt Dận Chân quét qua mấy viên đá một lượt rồi hắn cầm toàn bộ số đá mắt mèo trên bàn nhét vào trong tay Dận Hữu, “Sau này ngươi nếu thích gì, liền nói cho ca ca, ta nếu có được, sẽ đưa cho ngươi.”
Dận Hữu đỏ mặt cầm lấy mấy viên đá mắt mèo, một lúc lâu sau mới nhét chúng vào trong hà bao của mình, trên mặt hiện ra nét cười vui vẻ, “Cảm ơn ca ca, ta rất thích.”
Hai đứa trẻ chơi một lát, Phúc Đa cầm mấy tờ giấy Dận Hữu viết chữ đi vào, Dận Chân nhận lấy nhìn xem, tuy rằng nét chữ vẫn thê thảm như trước, nhưng ít ra người khác vẫn có thể nhận ra đây là chữ gì, hắn như tiểu đại nhân xoa xoa đầu Dận Hữu, “Có tiến bộ, rất tốt.”
Dận Hữu rất phối hợp giả vờ mừng rỡ, kỳ thực trong lòng y rất xấu hổ, hiện tại y không biết viết chữ bằng bút lông, nhưng hình như Khang Hi rất coi trọng thư họa của các nhi tử, còn Bát a ca, hình như vì thư pháp không tốt nên bị Khang Hi vặn hỏi mấy lần, nghĩ tới đây, Dận Hữu liền run lên, sau này y nhất định phải luyện viết chữ và vẽ tranh nhiều hơn mới được.
Nghĩ tới Dận Chân mới sáu tuổi đã có thể cầm bút lông viết chữ ngay thẳng rõ ràng, Dận Hữu không khỏi bùi ngùi, không hổ là hoàng đế tương lai, chỉ mới sáu tuổi đã làm được nhiều điều như vậy, kiếp trước lúc y sáu tuổi vẫn còn nghịch bùn chọc ghẹo bé gái kìa.
Buổi trưa Dận Chân ở lại Nam Tam viện dùng bữa cùng Dận Hữu, lại giúp Dận Hữu luyện thư pháp một canh giờ, rồi mới cùng tiểu thái giám bên cạnh hắn rời đi.
Dận Chân cầm noãn lô trong tay, cách Nam Tam viện không quãng xa rồi mới thấp giọng hỏi, “Ngươi nói hôm nay Thất a ca gặp Bát a ca?”
Tiểu thái giám liếc nhìn bốn phía không người, mới thấp giọng nói, “Dạ.”
Dận Chân cúi đầu nhìn hoa văn trên noãn lô, “Thái độ của Thất đệ với Bát a ca như thế nào?”
Tiểu thái giám suy nghĩ một chút, “Nô tài đứng cách đó khá xa, không nghe được bọn họ nói gì, nhưng hình như thái độ của Thất a ca với Bát a ca có vẻ lạnh nhạt.”
Dận Chân nhớ tới lời của Đông Giai thị, huynh đệ đối xử nhiệt tình với mình, đối với các huynh đệ khác cũng nhiệt tình, người như vậy không đáng để mình phải hao tổn tâm tư. Nếu người này chỉ đối xử đặc biệt với mình, vậy tức là người này có điều gì muốn cầu xin mình, hoặc là thật sự ỷ lại vào mình.
Dận Chân nhớ hôm đó ở bên ngoài Vĩnh Hòa cung gặp Dận Hữu thì thái độ của y với thái tử cũng rất bình thường, nhưng sau đó lại cứ quấn lấy hắn. Bạn đang �
Như thế xem ra, Dận Hữu quả thực ỷ lại vào hắn.
Nghĩ tới đây, Dận Chân cảm thấy noãn thủ lô mà Dận Hữu kín đáo đưa cho hắn ấm áp hơn thường lệ, hắn rũ mắt xuống, “Gia đã biết, sau này ngươi thu xếp một chút, đừng để cho nô tài trong cung khi dễ Thất đệ.”
Tiểu thái giám hơi mở to mắt, ngay sau đó lại vâng lời nói, “Nô tài đã rõ.”
Từng hạt bông tuyết rơi xuống noãn lô, rất nhanh tan ra biến mất không thấy.
Hậu cung vô chủ, các a ca cách cách trong cung không cần dậy sớm mỗi ngày đi thỉnh an hoàng hậu, cộng thêm Thành tần không nỡ để Dận Hữu tuổi còn nhỏ mà phải sinh hoạt một mình tại Nam Tan viện, cũng không nguyện ý ngày ngày làm khổ y, cho nên đã hai ngày nay Dận Hữu không rời Nam Tam viện.
Nhớ ra tối mai là yến trừ tịch, Dận Hữu không biết Thành tần có gì muốn dặn dò hay không, không thể làm gì khác hơn là gọi Vân Châu hầu hạ mặc quần áo, mang theo Phúc Đa tới Vĩnh Hòa cung thỉnh an.
Đến Vĩnh Hòa cung, Thành tần đang khâu một cái cổ áo bằng da, nhìn kích cỡ hẳn là cho mình, y trong lòng ấm áp, tiến lên thỉnh an cùng Thành tần nói một lúc lâu rồi nhận lấy noãn thủ lô (ấm lò sưởi tay)mới lui ra ngoài.
Ra khỏi Vĩnh Hòa cung, trên đất đã tích một tầng tuyết, Phúc Đa bung ô ra nói với Dận Hữu, “Thất a ca, nô tài ôm người đi.”
Dận Hữu một tay kéo cổ áo lên, “Không cần.” Hài tử ba tuổi, nói nhỏ không nhỏ, nếu còn để cho một thái giám ôm, hành động này nếu truyền tới trong tai hoàng a mã, ai biết được vị thiên cổ nhất đế này sẽ có ý kiến gì với y?
Một cước đạp lên trên mặt tuyết, phát ra tiếng rộp rộp, Dận Hữu liếc nhìn bốn phía trắng xóa, từng bước một đi vô cùng ổn định.
Dọc theo đường đi gặp phải cung nữ thái giám, thái độ đối với Dận Hữu tuy nói không hơn kính sợ, nhưng cũng coi là cung kính, Dận Hữu cũng đắn đo về thái độ của mình, không sĩ diện, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không hạ thấp thân phận mình. Đi qua một ao sen xơ xác, y ẩn ẩn nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ.
Dừng bước lại, Dận Hữu nhìn về phía giả sơn bên cạnh ao sen, “Phúc Đa, ngươi đi xem xem.” Trẻ con trong cung dám khóc ở nơi này, trừ a ca thì chỉ có cách cách.
“Nô tài thỉnh an Bát a ca,” Tiếng Phúc Đa thỉnh an khiến Dận Hữu đã rõ người phía sau giả sơn là ai, y vốn muốn tiến lên nhưng cước bộ lập tức dừng lại, trong lịch sử kết cục của Bát a ca như thế nào y đương nhiên biết rõ, cho dù hiện tại Dận Tự vẫn chỉ là một đứa bé, y cũng không muốn dính dáng quá nhiều.
“Ngạch nương… ngạch nương,” Dận Tự khóc rất nhỏ, mà đứa nhỏ ba tuổi đã biết loại chuyện như vậy không thể để cho nhiều người biết, Dận Hữu liếc nhìn ma ma thái giám nơi xa vội vã chạy tới, thở dài đi tới sau giả sơn, thấy một đứa bé khóc đến độ gương mặt đỏ bừng tội nghiệp nằm trên mặt đất, trên người dính không ít tuyết. Dận Hữu thấy thế, không thể làm gì khác hơn là đem noãn thủ lô đưa qua cho Phúc Đa, rồi cúi người xuống cố hết sức ôm lấy Dận Tự đang ngồi trên mặt đất, phủi đi bông tuyết trên người của hắn, vừa sờ mới phát hiện y phục trên người Dận Tự đã ướt đẫm, mà hai tay cũng lạnh cóng như băng.
Dận Hữu nhíu mày, nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, vừa che miệng Dận Tự vẫn còn kêu ‘ngạch nương’ vừa an ủi, “Bát đệ, Huệ ngạch nương ở trong cung, ngươi đừng khóc, ta đây dẫn ngươi đi tìm Huệ ngạch nương.”
Dận Tự bị Dận Hữu che miệng, thút thít cũng không kêu ngạch nương nữa, mà là trợn to đôi mắt hồng hồng nhìn bé trai xa lạ trước mặt, nước mắt vẫn còn đọng bên khóe mắt, dáng vẻ rất đáng thương. Dận Hữu móc ra cái khăn trên người xoa xoa mặt cho Dận Tự, không nói thêm gì nữa.
Cũng liền lúc này, một ma ma dẫn theo thái giám cung nữ đi tới, thấy Dận Hữu cũng ở đấy,vội thỉnh an nói, “Nô tài thỉnh an Thất a ca, thì ra Bát a ca ở bên Thất a ca, nô tài đã có thể yên tâm.”
Dận Hữu buông Dận Tự ra, vỗ vỗ vạt áo sau thấm đầy tuyết vì lúc trước ngồi xuống, cười với lão ma ma, “Mới vừa rồi Bát đệ ầm ĩ muốn gặp Huệ ngạch nương, may mà các ngươi đến, nếu không gia còn không biết phải làm sao, các ngươi đã tìm được Bát đệ, gia đây liền đi về.”
Thân mẫu của Dận Tự xuất thân không tốt, nay được nhờ nuôi dưới danh nghĩa Huệ phi, hắn cũng không may mắn như Tứ a ca, Huệ phi có mang trưởng tử, đối với Dận Tự hiển nhiên không thể nào giống như Hoàng quý phi đối đãi tận tâm với Dận Chân, nô tài trong cung đều là thấy cao giẫm thấp, thấy Huệ phi không thèm để ý Bát a ca, hiển nhiên không hết tâm săn sóc. Nếu không vì sao Bát a ca một thân một mình ở chỗ này lâu như vậy mới có người tìm tới.
Trong lòng Dận Hữu tuy thông cảm với đứa bé này, nhưng y sẽ không làm chuyện mình không thể. Dận Hữu và Dận Tự cùng tuổi, so với Dận Tự cũng cao không được bao nhiêu, đứng ở trước mặt Dận Tự bây giờ không có bao nhiêu khí thế ca ca. Y liếc nhìn Dận Tự chôn đầu không hề khóc nữa, cầm lấy noãn lô trong tay Phúc Đa đưa cho Dận Tự , mỉm cười nói, “Bát đệ, Thất ca cáo từ trước.”
“Nô tài cung tiễn Thất a ca.”
Sau khi Dận Hữu đi ra khỏi giả sơn, y không hề quay đầu lại mà tiếp tục đi về Nam Tam viện, về phần Bát a ca này, đối với y mà nói, chẳng qua chỉ là tình cờ gặp gỡ, duyên bèo gặp nước mà thôi. Còn chuyện đưa noãn lô cho hắn, bất quá là quan tâm của trưởng bối đối với đứa bé, cũng chỉ như thế mà thôi.
Phúc Đa thấy chủ tử không nói tiếng nào, đương nhiên cũng không dám nhiều lời, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó hiểu, thái độ của chủ tử đối với Bát a ca dường như có chút kỳ quái, chẳng lẽ do tuổi hai người quá gần nhau cho nên càng không thân thiết?
Trở lại Nam Tam viện, trước khi bước vào phòng, Dận Hữu nhấc chân dùng sức đạp hai cái lên mặt đất, giũ giũ tuyết đọng trên giày, vào phòng chợt cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Thất đệ, ngươi đi đâu?” Sau lưng vang lên giọng nói của Dận Chân, tay Dận Hữu ngừng lại, xoay người ra sau nhìn, quả thật là Dận Chân đang mặc áo lông hồ, y ôm cổ Dận Chân, “Ca ca, thật lâu rồi ta chưa gặp ngươi.”
Dận Chân bị động tác này của Dận Hữu đẩy tới mức ngửa tới ngửa lui, nhưng hắn vẫn cẩn thận ôm lấy Dận Hữu, bao nhiêu khó chịu vì phải chờ lâu cũng tan thành mây khói, “Mấy ngày gần đây ta đều ở Vô Dật trai nghe sư phó giảng bài, hôm nay hoàng a mã mới cho phép chúng ta mấy ngày sau này không đi nghe giảng.” Ngụ ý chính là ta hôm nay không tới Vô Dật trai liền tới tìm ngươi.
Làm sao Dận Hữu lại không hiểu những điều này, chỉ là y muốn ra vẻ mình là một đứa bé hay ỷ lại vào huynh trưởng mà thôi. Cọ cọ gương mặt mềm mềm của Dận Chân rồi mới buông tay, Dận Hữu giống như bé ngoan nói, “Vừa rồi ta đi thỉnh an ngạch nương.”
Dận Chân cúi đầu nhìn đôi giày hơi ướt của Dận Hữu, chắc là do tuyết tan tạo thành, hắn quay sang nói với Phúc Đa ở bên cạnh, “Còn ngây ra làm gì, không mau lấy giày mới cho chủ tử nhà ngươi.”
Hắn kéo Dận Hữu ngồi xuống băng ghế, thấy Phúc Đa đổi giày mới cho Dận Hữu thì trầm mặt, nói, “Tên cẩu nô tài nhà ngươi hầu hạ chủ tử như thế, nếu sau này thân thể Thất đệ không được khỏe, ngươi liền tự mình chịu phạt.”
Phúc Đa bị dọa đến mức sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất, đến thở mạnh cũng không dám.
“Ca ca, Phúc Đa là một hảo nô tài, là ta không để cho hắn ôm ta đi, ” Dận Hữu kéo tay áo Dận Chân, nói với Phúc Đa, “Phúc Đa, nhanh vào phòng ta đem chữ cho Tứ ca xem một chút.”
“Dạ,” Phúc Đa thở ra một hơi, biết đây là chủ tử gia che chở mình, vội cúi chào lui ra ngoài, lúc đóng cửa phòng còn nghe được chủ tử gia nói gì đó với Tứ a ca.
Dận Chân lấy mấy ra mấy viên đá mắt mèo trong hà bao, đặt lên mặt bàn, “Thất đệ, cái này cho ngươi.”
Dận Hữu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dận Chân, lại nhìn mấy viên đá mắt mèo trên bàn, đột nhiên cảm thấy ở nơi nào đó trong lòng mình có một chú mèo nhỏ đang cào tới cào lui, y sửng sốt một lúc rồi cười nói, “Ca ca, ngươi cho ta rất nhiều, những thứ này giữ lại ngươi chơi đi.”
“Không sao, ta không thích những thứ này, đều cho ngươi,” Tầm mắt Dận Chân quét qua mấy viên đá một lượt rồi hắn cầm toàn bộ số đá mắt mèo trên bàn nhét vào trong tay Dận Hữu, “Sau này ngươi nếu thích gì, liền nói cho ca ca, ta nếu có được, sẽ đưa cho ngươi.”
Dận Hữu đỏ mặt cầm lấy mấy viên đá mắt mèo, một lúc lâu sau mới nhét chúng vào trong hà bao của mình, trên mặt hiện ra nét cười vui vẻ, “Cảm ơn ca ca, ta rất thích.”
Hai đứa trẻ chơi một lát, Phúc Đa cầm mấy tờ giấy Dận Hữu viết chữ đi vào, Dận Chân nhận lấy nhìn xem, tuy rằng nét chữ vẫn thê thảm như trước, nhưng ít ra người khác vẫn có thể nhận ra đây là chữ gì, hắn như tiểu đại nhân xoa xoa đầu Dận Hữu, “Có tiến bộ, rất tốt.”
Dận Hữu rất phối hợp giả vờ mừng rỡ, kỳ thực trong lòng y rất xấu hổ, hiện tại y không biết viết chữ bằng bút lông, nhưng hình như Khang Hi rất coi trọng thư họa của các nhi tử, còn Bát a ca, hình như vì thư pháp không tốt nên bị Khang Hi vặn hỏi mấy lần, nghĩ tới đây, Dận Hữu liền run lên, sau này y nhất định phải luyện viết chữ và vẽ tranh nhiều hơn mới được.
Nghĩ tới Dận Chân mới sáu tuổi đã có thể cầm bút lông viết chữ ngay thẳng rõ ràng, Dận Hữu không khỏi bùi ngùi, không hổ là hoàng đế tương lai, chỉ mới sáu tuổi đã làm được nhiều điều như vậy, kiếp trước lúc y sáu tuổi vẫn còn nghịch bùn chọc ghẹo bé gái kìa.
Buổi trưa Dận Chân ở lại Nam Tam viện dùng bữa cùng Dận Hữu, lại giúp Dận Hữu luyện thư pháp một canh giờ, rồi mới cùng tiểu thái giám bên cạnh hắn rời đi.
Dận Chân cầm noãn lô trong tay, cách Nam Tam viện không quãng xa rồi mới thấp giọng hỏi, “Ngươi nói hôm nay Thất a ca gặp Bát a ca?”
Tiểu thái giám liếc nhìn bốn phía không người, mới thấp giọng nói, “Dạ.”
Dận Chân cúi đầu nhìn hoa văn trên noãn lô, “Thái độ của Thất đệ với Bát a ca như thế nào?”
Tiểu thái giám suy nghĩ một chút, “Nô tài đứng cách đó khá xa, không nghe được bọn họ nói gì, nhưng hình như thái độ của Thất a ca với Bát a ca có vẻ lạnh nhạt.”
Dận Chân nhớ tới lời của Đông Giai thị, huynh đệ đối xử nhiệt tình với mình, đối với các huynh đệ khác cũng nhiệt tình, người như vậy không đáng để mình phải hao tổn tâm tư. Nếu người này chỉ đối xử đặc biệt với mình, vậy tức là người này có điều gì muốn cầu xin mình, hoặc là thật sự ỷ lại vào mình.
Dận Chân nhớ hôm đó ở bên ngoài Vĩnh Hòa cung gặp Dận Hữu thì thái độ của y với thái tử cũng rất bình thường, nhưng sau đó lại cứ quấn lấy hắn. Bạn đang �
Như thế xem ra, Dận Hữu quả thực ỷ lại vào hắn.
Nghĩ tới đây, Dận Chân cảm thấy noãn thủ lô mà Dận Hữu kín đáo đưa cho hắn ấm áp hơn thường lệ, hắn rũ mắt xuống, “Gia đã biết, sau này ngươi thu xếp một chút, đừng để cho nô tài trong cung khi dễ Thất đệ.”
Tiểu thái giám hơi mở to mắt, ngay sau đó lại vâng lời nói, “Nô tài đã rõ.”
Từng hạt bông tuyết rơi xuống noãn lô, rất nhanh tan ra biến mất không thấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook