Thiên Hữu
-
Chương 25: Thăm bệnh- quân tâm
Tuyết rơi hơn nửa ngày, đá xanh trên đường có chút trơn trượt, Tiểu Lộ Tử dưới chân có chút chênh vênh, nến trong đèn lồng cứ chớp nháy chiếu lên mắt Tiểu Lộ Tử.
Dận Chân bước chân mặc dù không mất phong phạm a ca, nhưng cước bộ rất lớn, Tiểu Lộ Tử đi theo phía sau hắn phải chạy chậm mới có thể bắt kịp.
“Chủ tử, cẩn thận trên đường trợt,” Tiểu Lộ Tử thấy thế kinh hãi đảm chiến, cho đến khi chạy tới chỗ Thất a ca, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thỉnh an Tứ a ca,” cấm vệ quân tuần tra nhìn thấy Tứ a ca trễ như thế còn tới viện Thất a ca, che lại kinh ngạc trong lòng, cùng nhau thỉnh an.
“Không cần đa lễ, ” Dận Chân gật đầu với cấm vệ quân một cái, Tiểu Lộ Tử cơ trí đã nói rõ mục đích đến cho người giữ cửa, chủ tớ hai người vào không bị nửa phần ngăn trở.
“Nô tài thỉnh an Tứ a ca,” hai thái giám bên ngoài phòng Dận Hữu trông chừng, nhìn thấy Dận Chân đến, vội quỳ xuống thỉnh an, nhưng lại không dám trực tiếp mở cửa cho Dận Chân .
Dận Chân biết trong cung kiêng kỵ, trong lòng mặc dù lo lắng, như cũ nhịn xuống xúc động muốn trực tiếp đẩy cửa ra, vẻ mặt lạnh lùng hỏi, “Thất đệ thế nào?”
Một thái giám trả lời, “Hồi Tứ a ca, chủ tử nửa canh giờ trước đã dùng dược rồi ngủ.”
Nhưng vào lúc này, Phúc Đa từ trên hành lang đi tới, thỉnh an Dận Chân , “Tứ a ca cát tường.”
“Thất đệ thế nào bệnh nặng như vậy?” Dận Chân cau mày hỏi, “Các ngươi hầu hạ thế nào ?”
Phúc Đa biết Tứ a ca quan tâm chủ tử, liếc nhìn trên người Tứ a ca còn dính bông tuyết, Tứ a ca sợ là mới nhận được tin tức liền vội vã chạy tới. Nghĩ tới đây, Phúc Đa liền đẩy cửa ra, thấp giọng nói, “Tứ a ca, chủ tử bị bệnh đã nhiều ngày, chủ tử chỉ cho là bệnh vặt vãnh, cũng không chú ý, ai biết được hôm qua buổi tối lại bị lạnh, hôm nay liền không đứng dậy nổi.”
Dận Chân ánh mắt quét qua Tiểu Lộ Tử, nhưng nghĩ đến Dận Hữu ngủ trong phòng, đi vào trong. Phúc Đa thay hắn kéo màn, nhẹ giọng nói, “Chủ tử sợ là đã ngủ say.”
Dận Chân gật đầu một cái, vào bên trong phòng, Phúc Đa đi vào điểm ngọn đèn.
Bên ngoài phòng Tiểu Lộ Tử lại rùng mình, lần này chủ tử e là muốn phạt hắn.
Dận Chân vào nội thất, tầm mắt thả vào trên giường khắc hoa, cái màn màu xanh che kín, hắn không thấy được người trên giường bộ dáng ra sao, trong phòng châm lửa rất là ấm áp.
Hắn nhấc chân đi tới hai bước, liền nghe được một trận ho khan, cước bộ không khỏi tăng nhanh, vén lên góc màn, dưới ánh nến hồng, sắc mặt Dận Hữu như cũ trắng bệch, hô hấp mang theo bệnh trạng nặng nề. Đưa tay sờ sờ cái trán, vẫn nóng, hắn nhíu mày một cái, trong lòng lại có chút hối hận, nếu mấy ngày nay rút ra một ngày tới Vô Dật Trai, hắn cũng có thể phát hiện Dận Hữu thân thể khó chịu.
Xa thì lo, gần thì sợ, ý nghĩ kinh khủng này của hắn, làm thế nào che giấu ?
Móc ra khăn tay trên người nhẹ nhàng lau đi mồ hôi toát ra trên trán Dận Hữu, Dận Chân nhẹ nhàng thở dài, muốn cúi người xuống đem người trên giường ôm vào trong ngực, nhưng lại chỉ đành căng thân thể đứng ở một bên.
Trên giường Dận Hữu có lẽ trong tiềm thức cảm thấy nóng, không nhịn được dùng chân đá cái chăn thật dày trên người. Dận Chân thấy thế, vội đè lại chân của y, trên người phải nóng lên, ra một thân mồ hôi là tốt hơn rất nhiều, vào lúc này nếu đá chăn, ngày mai e rằng bị nặng hơn. Cẩn thận đè chăn, Dận Chân ở mép giường ngồi xuống, giang hai cánh tay, đem thân thể Dận Chân đắp kín chăn, nhẹ giọng dỗ dành nói, “Thất đệ, đừng làm rộn, sáng mai là tốt.”
“Nóng. . .” Dận Hữu xoay xoay thân thể, gương mặt từ tái nhợt trở nên đỏ bừng, “Nóng quá, buông ta ra.”
“Một hồi là tốt rồi, một hồi là tốt rồi, ngoan ,” Dận Chân ở bên người Dận Hữu nằm xuống, tay trái nhẹ nhàng vỗ cái chăn phình to, “Nhịn một chút, một hồi sẽ không nóng.” Sau đó dùng lòng bàn tay lạnh băng của mình chạm vào gương mặt Dận Hữu .
Dận Hữu đem mặt mình cọ vào lòng bàn tay Dận Chân , “Ưm, mát quá.” Một lát sau, liền trầm trầm ngủ.
Đứng ở bên cạnh tấm màn Phúc Đa thấy cảnh này, rũ đầu, trong bụng nghĩ buổi chiều các gia chủ đều tặng đồ tới, hắn cho là Tứ a ca và chủ tử nhà mình náo loạn mâu thuẫn, hiện nay xem ra, chỉ sợ là tự mình nghĩ nhiều.
Dận Chân lại bồi Dận Hữu một lát, thấy y không có dấu hiệu đá chăn nữa, mới miễn cưỡng yên tâm đi ra khỏi phòng, phân phó với Phúc Đa, “Ban đêm nhớ trông kỹ một chút, đừng để chủ tử ngươi đá chăn, nhất định phải bảo chủ tử ngươi uống thuốc, y nếu ăn vạ không uống thuốc, ngươi sai người tới báo ta biết.”
“Dạ,” Phúc Đa nghe Tứ a ca phân phó, gật đầu liên tục.
“Nếu cần gì, tìm Tiểu Lộ Tử,” Dận Chân dừng một chút, lại nói, “Nấu thuốc tìm cung nữ cẩn thận.”
“Nô tài rõ,” Phúc Đa lần nữa hành lễ.
“Trời không còn sớm, gia cũng nên về,” Dận Chân liếc nhìn phía trong, “Tỉ mỉ hầu hạ, nếu Thất đệ có cái gì khó chịu, gia ta đều đuổi các ngươi đến nơi giặt giũ.”
“Dạ,” Phúc Đa thấy Dận Chân phải đi, gọi tiểu thái giám cầm noãn thủ lô, “Tứ a ca, chú ý thân thể, nếu chủ tử biết ngài tối hôm nay tới không mang ô, tuyết rơi khắp người, nhất định lại cáu nữa.”
“Ngươi đúng là nô tài biết quan tâm,” Dận Chân nhận noãn thủ lô, phía sau hắn Tiểu Lộ Tử nhận ô, chủ tớ hai người liền rời đi.
Phúc Đa cảm khái nghĩ, trong cung ai nói Tứ a ca mặt lạnh không dễ chung sống. Xem Tứ a ca nhiệt tình che chở chủ tử mình đi, y như cha với con.
Dận Hữu ngày hôm sau thức dậy tinh thần đã khá hơn nhiều, chẳng qua một thân đều là mồ hôi, có chút không thoải mái, lúc này cũng không dám tắm, không thể làm gì khác hơn là lau người, uống một chén cháo, lại ngồi ở trên giường.
“Chủ tử, nên uống thuốc, ” Vân Châu bưng thuốc tới, một bát đen thùi lùi , còn bốc khói trắng.
Dận Hữu không phải thiếu niên chân chính mới lớn, cũng không phải cô nương hay ngượng ngùng, vì vậy không cần Vân Châu đút từng muỗng hành hạ mình, bưng qua chén một hơi uống sạch, cũng không ăn mứt hoa quả Vân Châu đưa tới , “Phía ngoài tuyết rơi lớn ?”
“Chủ tử làm sao biết?” Vân Châu buông chén thuốc, “Một mảnh trắng xóa như lông ngỗng .”
Dận Hữu cười cười, “Tóc của ngươi dính không ít bông tuyết.” Tuyết nếu ít, Vân Châu đi ở trên hành lang dài, thế nào trên tóc lại dính tuyết?
“Hôm qua buổi tối cũng rơi nhiều,” Vân Châu sửa lại chăn đắp lên bên hông Dận Hữu, bưng một chén nước đưa cho Dận Hữu, “Nghe Phúc công công nói, đêm qua khi Tứ a ca đến tuyết rơi rất lớn, Tứ a ca trên tóc cũng tích một tầng tuyết.”
Dận Hữu nhận lấy chăn, mới mở miệng hỏi, “Tứ ca đêm qua đã tới?”
“Đã tới, sáng hôm nay lại sai người tặng không ít đồ tới, ” Vân Châu đem đồ vật thu thập, ra cửa.
Dận Hữu vùi đầu nhìn hoa văn thêu trên chăn, xuất thần.
“Hoàng thượng giá lâm,” bên ngoài thanh âm thái giám khiến Dận Hữu hơi kinh hãi, vén chăn lên muốn xuống giường, bị một cái tay đè lại, “Nằm trên giường đi, ngã bệnh còn ép mình làm chi.”
“Nhi thần thất lễ,” Dận Hữu cũng không tiếp tục từ chối, mặc cho Khang Hi ấn y ngồi lên giường.
Khang Hi tự tay đắp kín mền cho Dận Hữu, lại cầm cái đệm đặt sau lưng Dận Hữu, “Ngã bệnh còn dùng những nghi thức xã giao này làm chi, bệnh khá hơn chút nào chưa ?”
“Tạ ơn hoàng a mã chăm sóc, nhi thần đã không còn đáng ngại, ” đối với Khang Hi ôn hòa Dận Hữu có chút không thích ứng, trong đầu y vòng vo chuyển, “Hơn nữa ta mới vừa uống thuốc, không cần nô tài hầu hạ.”
“Hử, Tiểu Thất chúng ta là nam tử hán ?” Khang Hi nghe vậy lộ ra một nụ cười, “Nếu ngươi mỗi lần uống thuốc đều không cần nô tài hầu hạ, chờ ngươi tốt lên, hoàng a mã ban thưởng ngươi một khối noãn ngọc.”
Noãn ngọc là một thứ hiếm, Dận Hữu nghe nói như thế, cũng không che giấu ham muốn, “Vậy chờ nhi thần tốt lên, hoàng a mã người nhất định phải nhớ cho nhi thần.”
“Được,” Khang Hi nhìn Dận Hữu mặt không có chút huyết sắc , nhớ tới những nhi tử cùng nữ nhi kia của mình chết non, trong lòng mềm nhũn hai phần, “Vậy tiểu Thất phải nhớ khỏe lên.”
Dận Hữu gật đầu, “Nhi thần phải làm một dũng sĩ Mãn Châu .”
Khang Hi trên mặt vui vẻ không tiêu tan, “Ừm, làm một dũng sĩ.”
“Hoàng thượng, Thành tần nương nương cầu kiến, ” một thái giám cẩn thận báo lại.
Khang Hi hiểu Thành tần là tới thăm Tiểu Thất, gật đầu một cái, “Để Thành tần vào đi.”
Khi Thành tần đến không nghĩ tới hoàng thượng hạ triều xong trở lại thăm Dận Hữu, nàng vào bên trong phòng, quy củ thỉnh an Khang Hi, mặc dù trong lòng lo lắng Dận Hữu, nhưng cũng không dám ở trước ngự giá mất quy củ.
Khang Hi nhìn ra Thành tần nôn nóng cũng không làm khó nàng, dặn dò Dận Hữu đôi câu liền chuẩn bị đi.
Dận Hữu thấy Khang Hi muốn đi, đưa tay níu lấy một góc y bào Khang Hi , “Hoàng a mã.”
Nhìn thấy động tác này của Dận Hữu, Thành tần hoảng sợ, Khang Hi ngược lại lộ ra một phần vui vẻ, “Dận Hữu còn có cái gì muốn nói với hoàng a mã ?”
Dận Hữu buông vạt áo Khang Hi, “Đừng quên đáp ứng noãn ngọc cho nhi thần .”
Bị tư thái trẻ con của Dận Hữu chọc cho vừa buồn cười lại cảm thấy bất đắc dĩ, “Trẫm sẽ không quên, ngươi an tâm dưỡng bệnh.”
Ra khỏi viện, Khang Hi nói với Lý Đức Toàn sau lưng, “Lý Đức Toàn, chốc nữa ngươi nhớ đem khối noãn ngọc thượng hạng trong tư khố của trẫm cầm tới cho Tiểu Thất, tránh cho đứa nhỏ này cả ngày nhớ mong.”
“Hoàng thượng thương yêu Thất a ca, lão nô không dám quên, ” Lý Đức Toàn xưa nay cùng Thất a ca lui tới không nhiều lắm, bất quá trong ấn tượng Thất a ca này trừ thật thà, những thứ khác đều là tốt.
Khang Hi nghe Lý Đức Toàn đáp, mới nói, “Tiểu tử kia còn nói làm dũng sĩ Mãn Châu, theo trẫm thấy, nó ngược lại là bé con tham tài.” Lời nói mặc dù mang theo trách cứ, nhưng khẩu khí cực tốt.
Lý Đức Toàn tâm như rọi sáng, Thất a ca này tuy thất lễ, nhưng là phần tâm tính đứa nhỏ lấy lòng a mã, dù sao vạn tuế gia hắn là hoàng đế, nhưng vẫn như cũ là a mã. Là a mã, chung quy sẽ có thời điểm mềm lòng.
~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thất: hừ, nóng quá, nóng quá.
Tứ Tứ: chờ một lát, chờ một lát là tốt, đừng động.
Một hồi lâu sau …
Tiểu Thất: mát quá, thật thoải mái.
Hồ Điệp chân thành nhắc nhở, khi sốt, đừng đá chăn nghen~
Hài tử nghĩ bậy toàn bộ úp mặt vô tường !
Dận Chân bước chân mặc dù không mất phong phạm a ca, nhưng cước bộ rất lớn, Tiểu Lộ Tử đi theo phía sau hắn phải chạy chậm mới có thể bắt kịp.
“Chủ tử, cẩn thận trên đường trợt,” Tiểu Lộ Tử thấy thế kinh hãi đảm chiến, cho đến khi chạy tới chỗ Thất a ca, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thỉnh an Tứ a ca,” cấm vệ quân tuần tra nhìn thấy Tứ a ca trễ như thế còn tới viện Thất a ca, che lại kinh ngạc trong lòng, cùng nhau thỉnh an.
“Không cần đa lễ, ” Dận Chân gật đầu với cấm vệ quân một cái, Tiểu Lộ Tử cơ trí đã nói rõ mục đích đến cho người giữ cửa, chủ tớ hai người vào không bị nửa phần ngăn trở.
“Nô tài thỉnh an Tứ a ca,” hai thái giám bên ngoài phòng Dận Hữu trông chừng, nhìn thấy Dận Chân đến, vội quỳ xuống thỉnh an, nhưng lại không dám trực tiếp mở cửa cho Dận Chân .
Dận Chân biết trong cung kiêng kỵ, trong lòng mặc dù lo lắng, như cũ nhịn xuống xúc động muốn trực tiếp đẩy cửa ra, vẻ mặt lạnh lùng hỏi, “Thất đệ thế nào?”
Một thái giám trả lời, “Hồi Tứ a ca, chủ tử nửa canh giờ trước đã dùng dược rồi ngủ.”
Nhưng vào lúc này, Phúc Đa từ trên hành lang đi tới, thỉnh an Dận Chân , “Tứ a ca cát tường.”
“Thất đệ thế nào bệnh nặng như vậy?” Dận Chân cau mày hỏi, “Các ngươi hầu hạ thế nào ?”
Phúc Đa biết Tứ a ca quan tâm chủ tử, liếc nhìn trên người Tứ a ca còn dính bông tuyết, Tứ a ca sợ là mới nhận được tin tức liền vội vã chạy tới. Nghĩ tới đây, Phúc Đa liền đẩy cửa ra, thấp giọng nói, “Tứ a ca, chủ tử bị bệnh đã nhiều ngày, chủ tử chỉ cho là bệnh vặt vãnh, cũng không chú ý, ai biết được hôm qua buổi tối lại bị lạnh, hôm nay liền không đứng dậy nổi.”
Dận Chân ánh mắt quét qua Tiểu Lộ Tử, nhưng nghĩ đến Dận Hữu ngủ trong phòng, đi vào trong. Phúc Đa thay hắn kéo màn, nhẹ giọng nói, “Chủ tử sợ là đã ngủ say.”
Dận Chân gật đầu một cái, vào bên trong phòng, Phúc Đa đi vào điểm ngọn đèn.
Bên ngoài phòng Tiểu Lộ Tử lại rùng mình, lần này chủ tử e là muốn phạt hắn.
Dận Chân vào nội thất, tầm mắt thả vào trên giường khắc hoa, cái màn màu xanh che kín, hắn không thấy được người trên giường bộ dáng ra sao, trong phòng châm lửa rất là ấm áp.
Hắn nhấc chân đi tới hai bước, liền nghe được một trận ho khan, cước bộ không khỏi tăng nhanh, vén lên góc màn, dưới ánh nến hồng, sắc mặt Dận Hữu như cũ trắng bệch, hô hấp mang theo bệnh trạng nặng nề. Đưa tay sờ sờ cái trán, vẫn nóng, hắn nhíu mày một cái, trong lòng lại có chút hối hận, nếu mấy ngày nay rút ra một ngày tới Vô Dật Trai, hắn cũng có thể phát hiện Dận Hữu thân thể khó chịu.
Xa thì lo, gần thì sợ, ý nghĩ kinh khủng này của hắn, làm thế nào che giấu ?
Móc ra khăn tay trên người nhẹ nhàng lau đi mồ hôi toát ra trên trán Dận Hữu, Dận Chân nhẹ nhàng thở dài, muốn cúi người xuống đem người trên giường ôm vào trong ngực, nhưng lại chỉ đành căng thân thể đứng ở một bên.
Trên giường Dận Hữu có lẽ trong tiềm thức cảm thấy nóng, không nhịn được dùng chân đá cái chăn thật dày trên người. Dận Chân thấy thế, vội đè lại chân của y, trên người phải nóng lên, ra một thân mồ hôi là tốt hơn rất nhiều, vào lúc này nếu đá chăn, ngày mai e rằng bị nặng hơn. Cẩn thận đè chăn, Dận Chân ở mép giường ngồi xuống, giang hai cánh tay, đem thân thể Dận Chân đắp kín chăn, nhẹ giọng dỗ dành nói, “Thất đệ, đừng làm rộn, sáng mai là tốt.”
“Nóng. . .” Dận Hữu xoay xoay thân thể, gương mặt từ tái nhợt trở nên đỏ bừng, “Nóng quá, buông ta ra.”
“Một hồi là tốt rồi, một hồi là tốt rồi, ngoan ,” Dận Chân ở bên người Dận Hữu nằm xuống, tay trái nhẹ nhàng vỗ cái chăn phình to, “Nhịn một chút, một hồi sẽ không nóng.” Sau đó dùng lòng bàn tay lạnh băng của mình chạm vào gương mặt Dận Hữu .
Dận Hữu đem mặt mình cọ vào lòng bàn tay Dận Chân , “Ưm, mát quá.” Một lát sau, liền trầm trầm ngủ.
Đứng ở bên cạnh tấm màn Phúc Đa thấy cảnh này, rũ đầu, trong bụng nghĩ buổi chiều các gia chủ đều tặng đồ tới, hắn cho là Tứ a ca và chủ tử nhà mình náo loạn mâu thuẫn, hiện nay xem ra, chỉ sợ là tự mình nghĩ nhiều.
Dận Chân lại bồi Dận Hữu một lát, thấy y không có dấu hiệu đá chăn nữa, mới miễn cưỡng yên tâm đi ra khỏi phòng, phân phó với Phúc Đa, “Ban đêm nhớ trông kỹ một chút, đừng để chủ tử ngươi đá chăn, nhất định phải bảo chủ tử ngươi uống thuốc, y nếu ăn vạ không uống thuốc, ngươi sai người tới báo ta biết.”
“Dạ,” Phúc Đa nghe Tứ a ca phân phó, gật đầu liên tục.
“Nếu cần gì, tìm Tiểu Lộ Tử,” Dận Chân dừng một chút, lại nói, “Nấu thuốc tìm cung nữ cẩn thận.”
“Nô tài rõ,” Phúc Đa lần nữa hành lễ.
“Trời không còn sớm, gia cũng nên về,” Dận Chân liếc nhìn phía trong, “Tỉ mỉ hầu hạ, nếu Thất đệ có cái gì khó chịu, gia ta đều đuổi các ngươi đến nơi giặt giũ.”
“Dạ,” Phúc Đa thấy Dận Chân phải đi, gọi tiểu thái giám cầm noãn thủ lô, “Tứ a ca, chú ý thân thể, nếu chủ tử biết ngài tối hôm nay tới không mang ô, tuyết rơi khắp người, nhất định lại cáu nữa.”
“Ngươi đúng là nô tài biết quan tâm,” Dận Chân nhận noãn thủ lô, phía sau hắn Tiểu Lộ Tử nhận ô, chủ tớ hai người liền rời đi.
Phúc Đa cảm khái nghĩ, trong cung ai nói Tứ a ca mặt lạnh không dễ chung sống. Xem Tứ a ca nhiệt tình che chở chủ tử mình đi, y như cha với con.
Dận Hữu ngày hôm sau thức dậy tinh thần đã khá hơn nhiều, chẳng qua một thân đều là mồ hôi, có chút không thoải mái, lúc này cũng không dám tắm, không thể làm gì khác hơn là lau người, uống một chén cháo, lại ngồi ở trên giường.
“Chủ tử, nên uống thuốc, ” Vân Châu bưng thuốc tới, một bát đen thùi lùi , còn bốc khói trắng.
Dận Hữu không phải thiếu niên chân chính mới lớn, cũng không phải cô nương hay ngượng ngùng, vì vậy không cần Vân Châu đút từng muỗng hành hạ mình, bưng qua chén một hơi uống sạch, cũng không ăn mứt hoa quả Vân Châu đưa tới , “Phía ngoài tuyết rơi lớn ?”
“Chủ tử làm sao biết?” Vân Châu buông chén thuốc, “Một mảnh trắng xóa như lông ngỗng .”
Dận Hữu cười cười, “Tóc của ngươi dính không ít bông tuyết.” Tuyết nếu ít, Vân Châu đi ở trên hành lang dài, thế nào trên tóc lại dính tuyết?
“Hôm qua buổi tối cũng rơi nhiều,” Vân Châu sửa lại chăn đắp lên bên hông Dận Hữu, bưng một chén nước đưa cho Dận Hữu, “Nghe Phúc công công nói, đêm qua khi Tứ a ca đến tuyết rơi rất lớn, Tứ a ca trên tóc cũng tích một tầng tuyết.”
Dận Hữu nhận lấy chăn, mới mở miệng hỏi, “Tứ ca đêm qua đã tới?”
“Đã tới, sáng hôm nay lại sai người tặng không ít đồ tới, ” Vân Châu đem đồ vật thu thập, ra cửa.
Dận Hữu vùi đầu nhìn hoa văn thêu trên chăn, xuất thần.
“Hoàng thượng giá lâm,” bên ngoài thanh âm thái giám khiến Dận Hữu hơi kinh hãi, vén chăn lên muốn xuống giường, bị một cái tay đè lại, “Nằm trên giường đi, ngã bệnh còn ép mình làm chi.”
“Nhi thần thất lễ,” Dận Hữu cũng không tiếp tục từ chối, mặc cho Khang Hi ấn y ngồi lên giường.
Khang Hi tự tay đắp kín mền cho Dận Hữu, lại cầm cái đệm đặt sau lưng Dận Hữu, “Ngã bệnh còn dùng những nghi thức xã giao này làm chi, bệnh khá hơn chút nào chưa ?”
“Tạ ơn hoàng a mã chăm sóc, nhi thần đã không còn đáng ngại, ” đối với Khang Hi ôn hòa Dận Hữu có chút không thích ứng, trong đầu y vòng vo chuyển, “Hơn nữa ta mới vừa uống thuốc, không cần nô tài hầu hạ.”
“Hử, Tiểu Thất chúng ta là nam tử hán ?” Khang Hi nghe vậy lộ ra một nụ cười, “Nếu ngươi mỗi lần uống thuốc đều không cần nô tài hầu hạ, chờ ngươi tốt lên, hoàng a mã ban thưởng ngươi một khối noãn ngọc.”
Noãn ngọc là một thứ hiếm, Dận Hữu nghe nói như thế, cũng không che giấu ham muốn, “Vậy chờ nhi thần tốt lên, hoàng a mã người nhất định phải nhớ cho nhi thần.”
“Được,” Khang Hi nhìn Dận Hữu mặt không có chút huyết sắc , nhớ tới những nhi tử cùng nữ nhi kia của mình chết non, trong lòng mềm nhũn hai phần, “Vậy tiểu Thất phải nhớ khỏe lên.”
Dận Hữu gật đầu, “Nhi thần phải làm một dũng sĩ Mãn Châu .”
Khang Hi trên mặt vui vẻ không tiêu tan, “Ừm, làm một dũng sĩ.”
“Hoàng thượng, Thành tần nương nương cầu kiến, ” một thái giám cẩn thận báo lại.
Khang Hi hiểu Thành tần là tới thăm Tiểu Thất, gật đầu một cái, “Để Thành tần vào đi.”
Khi Thành tần đến không nghĩ tới hoàng thượng hạ triều xong trở lại thăm Dận Hữu, nàng vào bên trong phòng, quy củ thỉnh an Khang Hi, mặc dù trong lòng lo lắng Dận Hữu, nhưng cũng không dám ở trước ngự giá mất quy củ.
Khang Hi nhìn ra Thành tần nôn nóng cũng không làm khó nàng, dặn dò Dận Hữu đôi câu liền chuẩn bị đi.
Dận Hữu thấy Khang Hi muốn đi, đưa tay níu lấy một góc y bào Khang Hi , “Hoàng a mã.”
Nhìn thấy động tác này của Dận Hữu, Thành tần hoảng sợ, Khang Hi ngược lại lộ ra một phần vui vẻ, “Dận Hữu còn có cái gì muốn nói với hoàng a mã ?”
Dận Hữu buông vạt áo Khang Hi, “Đừng quên đáp ứng noãn ngọc cho nhi thần .”
Bị tư thái trẻ con của Dận Hữu chọc cho vừa buồn cười lại cảm thấy bất đắc dĩ, “Trẫm sẽ không quên, ngươi an tâm dưỡng bệnh.”
Ra khỏi viện, Khang Hi nói với Lý Đức Toàn sau lưng, “Lý Đức Toàn, chốc nữa ngươi nhớ đem khối noãn ngọc thượng hạng trong tư khố của trẫm cầm tới cho Tiểu Thất, tránh cho đứa nhỏ này cả ngày nhớ mong.”
“Hoàng thượng thương yêu Thất a ca, lão nô không dám quên, ” Lý Đức Toàn xưa nay cùng Thất a ca lui tới không nhiều lắm, bất quá trong ấn tượng Thất a ca này trừ thật thà, những thứ khác đều là tốt.
Khang Hi nghe Lý Đức Toàn đáp, mới nói, “Tiểu tử kia còn nói làm dũng sĩ Mãn Châu, theo trẫm thấy, nó ngược lại là bé con tham tài.” Lời nói mặc dù mang theo trách cứ, nhưng khẩu khí cực tốt.
Lý Đức Toàn tâm như rọi sáng, Thất a ca này tuy thất lễ, nhưng là phần tâm tính đứa nhỏ lấy lòng a mã, dù sao vạn tuế gia hắn là hoàng đế, nhưng vẫn như cũ là a mã. Là a mã, chung quy sẽ có thời điểm mềm lòng.
~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thất: hừ, nóng quá, nóng quá.
Tứ Tứ: chờ một lát, chờ một lát là tốt, đừng động.
Một hồi lâu sau …
Tiểu Thất: mát quá, thật thoải mái.
Hồ Điệp chân thành nhắc nhở, khi sốt, đừng đá chăn nghen~
Hài tử nghĩ bậy toàn bộ úp mặt vô tường !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook