Thiên Hữu
-
Chương 1: Trở thành Thất a ca
Mùa đông năm Khang Hi thứ hai mươi, trong Tử Cấm thành từng trận tuyết lớn rơi không ngừng. Do vừa mới dẹp yên Loạn Tam phiên(1), Khang Hi gần đây tâm tình rất tốt, nên cả nhất phái hậu cung cũng đầy thích thú vui mừng điều tốt lành này.
Trong không khí tốt lành này, có một đứa trẻ nằm trên nhuyễn tháp, nhìn một lư hương bằng đồng đến xuất thần, nhưng mà đứa bé dáng vẻ non nớt bé nhỏ như vậy lại có vẻ mặt trầm tư, thật sự có mấy phần buồn cười.
Thật ra Lý Hữu cũng không muốn bày ra dáng vẻ buồn cười như vậy, nhưng bất kỳ ai đang ngủ ngon trên giường lớn mềm mại, đến khi tỉnh dậy lại biến thành một em bé một tuổi đều sẽ cảm thấy khiếp sợ, nghi ngờ cùng không biết làm sao.
Liếc nhìn Chung ma ma đang lim dim bên cạnh, Lý Hữu khẽ cau mày, y tới nơi này đã hai ngày, ngoài việc biết được nơi này là Thanh triều, mình là Thất a ca, cái gì y cũng không biết. Dựa theo kiến thức lịch sử ít ỏi y biết từ đời trước, trong lịch sử Thanh triều, a ca đứng hàng thứ bảy rất có khả năng… là một người sẽ không tồn tại được.
Ở trên nhuyễn tháp cố gắng co co, Lý Hữu nhìn chân trái hơi có chút dị dạng của mình, trong lịch sử Thanh triều a ca trời sinh chân tật y biết là ai, đó chính là nhi tử thứ bảy của hoàng đế Khang Hi, Ái Tân Giác La Dận Hữu. Người này cả đời cũng không có bao nhiêu công trạng, bởi vì chân tật, ngay cả tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế cũng không có. Còn có một ngạch nương không được thánh sủng, trong lịch sử Thanh triều, quả thực người này không lưu lại thứ gì để người đời sau ghi lại.
Lý Hữu có chút cảm khái nghĩ, ngoại trừ chín nhi tử tranh đoạt ngôi vị, thật ra Khang Hy cũng có một nhi tử tàn tật như y không có công trạng gì. Kéo chiếc chăn nhỏ đắp lên người, Lý Hữu có phần chấp nhận, kiếp trước cha mẹ y chết sớm, kiếp này cái mạng này cũng coi như nhặt được, ngày sau chỉ cần không chọc giận Thái tử, xa lánh Bát a ca, cung kính đối đãi Tứ a ca, cũng liền có thể an toàn qua cả đời.
Tháng mười hai năm Khang Hi thứ hai mươi, Khang Hi đề xướng chủng đậu, các tiểu a ca trong cung cũng theo ý chỉ ngừa bệnh, sau đó là ngày lễ mồng tám chạp, kế tiếp là yến trừ tịch được tổ chức mỗi năm một lần.
Mà cũng chính vào ngày đó, Dận Hữu gặp được sinh mẫu của mình trong kiếp này, giai thị Thành tần. Y được Chung ma ma ôm vào phòng Thành tần, sau đó được Thành tần ôm vào lòng, mở mắt nhìn, Thành tần chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi, gương mặt rất thanh tú, chẳng qua ở trong hậu cung này, Thành tần không có bao nhiêu xuất sắc.
Thành tần cẩn thận kiểm tra y phục trên người Dận Hữu, thấy không có gì trái lệ, hơn nữa cũng rất dày, mới gọi cung nữ bên cạnh đem một chiếc áo choàng dày cộm quấn vào cho Dận Hữu, rồi chuyển y cho Chung ma ma nói, “Trông Thất a ca cho kỹ, hôm nay chủ tử các chung, a ca, cách cách đều phải đến, đừng có gây ra chuyện rắc rối gì.”
“Dạ”, Chung ma ma cũng hiểu được cái khó của chủ nhân, Thất a ca sinh ra chân tật, mặc dù không phải tật gì lớn, sau này cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại hay hoạt động, nhưng mấy năm nay có vài hoàng tử ra đời, kì thực cũng không quá xuất sắc. Cộng thêm chủ nhân không được sủng, ở nơi hậu cung này, đương nhiên lại càng phải cẩn thận, trăm triệu lần không được đắc tội với chủ nhân ở các cung khác.
Thành tần ở tại Khải Tường cung, cách Càn Thanh cung – nơi tổ chức yến trừ tịch một đoạn, Dận Hữu vì còn nhỏ nên vẫn được ma ma ôm trong ngực, chỉ cảm thấy đi thật lâu.
Đến Càn Thanh cung, Dận Hữu cũng không cùng Thành tần chung một chỗ mà là bị ma ma ôm đến Thiên điện, vào một sương phòng, Dận Hữu cảm thấy trong phòng ấm áp dễ chịu, chỉ tiếc mặt mình bị áo choàng che hơn phân nửa nên không nhìn rõ trong phòng bày biện cái gì.
“Nô tài thỉnh an Tam a ca, Tứ a ca, Ngũ a ca, các a ca cát tường.” Cảm thấy người ôm mình hành lễ quỳ, Dận Hữu cựa quậy trong lòng ma ma, cảm thấy có chút tò mò, mấy vị a ca hiện tại còn là trẻ con, cũng không biết bộ dáng thế nào.
“Trong lòng ngươi là Thất đệ?” Chỉ nghe thấy một thanh âm êm ái vang lên, “Cho gia nhìn một chút.”
Ngay sau đó Dận Hữu cảm giác trên mặt mình lạnh lẽo, vốn góc áo choàng che ở trên mặt giờ bị dời đi, y liền thấy được một đứa nhỏ sắc mặt hồng nhuận, mày rậm mắt to, gương mặt trông rất đoan chính.
“Bộ dạng thật đáng yêu,” đứa nhỏ cởi cái túi hương trên người xuống, quơ quơ trước mặt Dận Hữu, khéo léo nói, “Nào, Thất đệ, gọi Tam ca, cái túi hương này liền cho ngươi.”
Dận Hữu liếc cái túi tinh xảo, phỏng đoán bên trong có thể chứa thức ăn vặt của con nít thích ăn hoặc là đồ chơi nhỏ, tuy có chút tò mò các hoàng tử Thanh triều khi còn bé chơi cái gì, nhưng nghĩ tới vị Tam a ca kết quả bi thảm, Dận Hữu liền tắt ngay nửa điểm lòng hiếu kỳ, cũng không muốn quá hấp dẫn chú ý vị gia này, chỉ nói lầm bầm hai tiếng không có nhiều phản ứng.
Tam a ca Dận Chỉ trêu chọc một hồi, thấy Dận Hữu trắng trắng nộn nộn thật ngốc nghếch không thú vị, hắn mới bốn tuổi nên liền không có nhiều hứng thú trêu chọc, đem cái túi ném cho tiểu thái giám sau lưng Chung ma ma, ngồi trêu chọc Ngũ a ca Dận Kỳ mới hơn hai tuổi.
Dận Hữu thấy Dận Chỉ không có ý định để ý tới y nữa mới thở phào nhẹ nhõm, xoay xoay thân thể bị ôm có chút không thoải mái, đem đầu nghiêng qua một bên, liền thấy được trong góc một bé trai đang nhìn mình chằm chằm. Bé con này dáng dấp phấn phấn nộn nộn, thật đáng yêu vạn phần.
Dận Hữu mở mắt thật to, trong đầu như có trăm nghìn con ngựa chạy qua, đây chính là Ung Chính hoàng đế, đây chính là núi dựa tương lai của y, y có nên lấy lòng hay không đây?
“Thất a ca, vị này là Tứ a ca,” ma ma thấy Dận Hữu nhìn chằm chằm Dận Chân, ở bên tai Dận Hữu nói một câu như vậy, sau đó lại từng bước tới bên người Dận Chân, cũng ngồi xổm người xuống để cho Dận Chân thấy rõ Dận Hữu .
Tứ a ca Dận Chân hiện giờ được dưỡng dưới danh nghĩa của Hoàng quý phi, thân phận giữa mấy vị hoàng tử hiển nhiên tôn quý, Chung ma ma nào dám chậm trễ nửa phần.
Gương mặt Dận Chân cố làm ra vẻ nghiêm trang, hắn chỉ mới hơn ba tuổi, cho dù đã có phong độ của một a ca, nhưng trong mắt vẫn có chút ít tò mò hiếu kỳ về vị Thất đệ này.
Đang lúc Dận Chân ngẩn người, bé con ăn mặc như bánh bao nhỏ đưa ra một cái tay với hắn, trên mặt còn mang theo một nụ cười rực rỡ , “Khanh khách. . . . . .”
Không biết bé con này cười, hay là đang gọi mình ca ca, Dận Chân lại bị cái tay trắng trắng nho nhỏ này hấp dẫn lực chứ ý, liền đưa tay muốn cầm lấy bàn tay ấy.
“Nô tài thỉnh an các vị a ca, hoàng thượng có chỉ, truyền các vị a ca ngồi vào vị trí.” Một tiểu thái giám đi vào, cúi chào, đầu vai còn dính chút tuyết.
Nghe được hoàng a mã tuyên triệu, Dận Chân thu hồi tay, liếc nhìn Dận Hữu còn cười, đi tới sau lưng Tam a ca, yên lặng đi theo ra cửa.
Dận Hữu cũng không để ý, trên mặt vẫn mang nụ cười, cho đến khi Chung ma ma đem tay của y bỏ vào áo choàng, xuyên qua mấy lần hành lang, đi tới Càn Thanh cung, mới thu hồi tươi cười trên mặt, đổi thành một bộ dáng ngây thơ.
Bởi vì chân tật, y sẽ không trở thành đối tượng để nữ nhân trong hậu cung và các hoàng tử tính toán. Nhưng cũng bởi vì chân tật, nếu như không muốn bị người trong hậu cung lạnh nhạt, y phải cố gắng để bề trên yêu quý. Y không muốn sống cuộc đời khổ hạnh, nhưng cũng không muốn toan tính quá nhiều, ngược lại cái chân tật trên thân thể này là một thứ may mắn đối với y. Trong lịch sử nhà Thanh, kết quả của vị Thất a ca này so với những hoàng tử sau khi cửu long tranh đoạt bị thất bại là tốt hơn rất nhiều.
Chung ma ma ôm Dận Hữu tiến lên thỉnh an Khang Hi cùng Thái Hoàng Thái Hậu , Khang Hi đối với nhi tử trời sinh có tật này cũng không thiết tha, thưởng một đôi Ngọc Như Ý liền không nói thêm gì nữa. Ngược lại Thái Hoàng Thái Hậu đối với vị tằng tôn chưa bao giờ gặp mặt này cảm thấy rất quan tâm, liền ra lệnh Chung ma ma ôm lại đây xem một chút.
Dận Hữu nhìn nữ nhân lớn tuổi đem mình ôm vào trong lòng, mặc dù năm tháng phong sương để lại dấu vết trên mặt nàng , nhưng không khó nhìn ra, vị Hiếu Trang Thái hoàng Thái hậu tiếng tăm lẫy lừng trong lịch sử này đã từng là một mỹ nhân. Y cố gắng vươn một cánh tay ngắn ngủn từ trong áo choàng ra, hướng về phía Thái hoàng Thái hậu cười khanh khách.
Trừ tịch vốn là ngày vui mừng, cộng thêm bình định tam phiên, Thái Hoàng Thái Hậu trong lòng vốn cao hứng, hôm nay nhìn thấy Dận Hữu nhìn mình liền lộ ra khuôn mặt tươi cười, vốn Dận Hữu sinh ra đã rất đáng yêu, Thái hoàng Thái hậu bị y làm cho vui vẻ, “Hoàng đế, ngươi nhìn một chút Tiểu Dận Hữu chúng ta, khuôn mặt nhỏ nhắn này cười lên tựa như đồng tử chiêu phúc.” Vừa nói, liền để Tô Ma Lạp Cô cầm một chiếc khóa trường mệnh(2), tự tay đeo lên cổ cho Dận Hữu.
“Dạ phải,” Tô Ma Lạp Cô thấy tình hình này, cũng vui vẻ muốn khiến Thái Hoàng Thái Hậu cao hứng, “Nô tài thấy, Thất a ca có phúc.”
Thành tần ngồi ở chỗ dành cho tần phi nhìn thấy Dận Hữu được Thái Hoàng Thái Hậu ôm vào trong lòng thì vô cùng khẩn trương, hiện giờ nhìn thấy Thái Hoàng Thái Hậu đối với Dận Hữu lộ ra yêu thích, đúng là vừa sợ vừa vui, trong lúc nhất thời cũng không biết như thế nào cho phải.
Cùng chỗ mấy vị tần phi khác thấy thế, cũng đều rối rít tán dương Dận Hữu, tựa hồ có chí cùng nhau quên Dận Hữu chân tật, bất kể những lời này thật lòng hay là giả ý, Thành tần ngược lại cảm thấy, có một nhi tử ở nơi thâm cung này, đã là may mắn của nàng.
Nàng vốn không được sủng, nương gia cũng không phải là đại quý tộc, cho dù sinh hạ hài tử kiện toàn, cái vị trí kia cũng không phải là thứ nàng có thể muốn, hiện giờ Dận Hữu có tật, nàng ngược lại an tâm mấy phần.
Khang Hi thấy Thái Hoàng Thái Hậu đối với Dận Hữu yêu thích, cũng không khỏi cảm thấy tò mò, gọi Lý Đức Toàn đem Dận Hữu ôm đến trước mặt mình, nhưng không ôm vào lòng mà chỉ nhìn nhiều hơn một chút. Chỉ thấy bé con này mi mục thanh minh, cái trán sung mãn, bộ dáng khi cười quả thật có mấy phần giống chiêu phúc đồng tử trong tranh tết, liền cười nói, “Ừ, rất tốt. Người đâu, ban thưởng Thành tần kim nhĩ sức hàm trân châu, kim trạc một đôi.”
Thành tần nghe Thánh thượng ban ân, vội quỳ xuống tạ ơn, bộ dáng cẩn thận kia, làm cho các tần phi vốn đối với nàng còn có mấy phần cảnh giác nhất thời mất đi hăng hái.
Khang Hi thấy Dận Hữu cười còn tươi hơn ban đầu, vươn ngón tay trạc trạc gương mặt non nớt của Dận Hữu, “Xem tiểu tử này, nghe trẫm ban thưởng hoàng ngạch nương nó, cười đến vui vẻ như vậy, vậy ngươi thử nói xem, trẫm ban thưởng ngạch nương ngươi, ngươi có thể cho trẫm cái gì .”
Dận Hữu trong lòng thất kinh, Khang Hi nói lời này đến tột cùng là vô ý trêu chọc trẻ con, hay là trong lời còn có gì khác? Tuy nói lời này có thể không phải là nói với y, nhưng dưới tình huống này, y nếu biểu hiện quá mức chú ý thì có phần không tốt, nhưng nếu không có phản ứng, chỉ sợ Khang Hi trong lòng mất hứng.
Dận Hữu hiện nay mới chỉ là một đứa bé, cũng không sợ mình thật sự chọc giận Khang Hi, vì vậy đưa tay níu lấy một góc tay áo long bào Khang Hi, sau đó cố làm thanh âm bập bẹ của em bé , “Phòng. . . . . . a mã.”
Nghe được Dận Hữu gọi mình hoàng a mã, tâm Khang Hi cũng nổi lên mấy phần ấm áp, rồi lại cười từ trong tay Lý Đức Toàn ôm lấy Dận Hữu , “Không phải là phòng a mã, là hoàng a mã.”
“… A mã,” lúc Khang Hi ôm Dận Hữu lên, Dận Hữu cầm một miếng điểm tâm trên bàn đặt vào lòng bàn tay rộng lớn của Khang Hi, “a mã.”
Cánh tay nho nhỏ chạm vào lòng bàn tay Khang Hi càng thêm dày rộng, Khang Hi ngẩn người, sau đó cười nói, “Đây là lễ vật Dận Hữu tặng trẫm à, lấy thứ của trẫm tặng cho trẫm?”
Dận Hữu như cũ chỉ ngây thơ cười.
Khang Hi cũng biết đây chỉ là đứa trẻ, lại trêu chọc trong chốc lát, đem đứa nhỏ cho Lý Đức Toàn, liền dặn dò các cung nhân trông nom Thất a ca cho thật kỹ, mới lại phụng bồi Thái Hoàng Thái Hậu tán gẫu.
Sau khi Dận Hữu được ôm xuống dưới, do thể chất tiểu hài tử dễ bị mệt, liền ngủ thật say.
Sau đó là một khoảng thời gian bình yên, đến yến trừ tịch hai năm sau Dận Hữu lại được Khang Hi ban thưởng, mặc dù không gây nhiều náo động, nhưng vẫn không để cho người trong hậu cung coi thường.
Cho nên mấy năm qua Dận Hữu sống rất thoải mái, nhưng điều đáng tiếc nhất là trong hai năm đó y hiếm khi được nhìn thấy các nhi tử của Khang Hi.
Sớm muộn cũng phải nhìn thấy, Dận Hữu vừa ở trong phòng luyện tư thế đi đường tiêu sái đẹp mắt, vừa ở trong lòng vạch ra kế hoạch cho cuộc sống tương lai.
__________________________________________
(1) Loạn Tam phiên: Tam Phiên là chỉ Bình tây vương Ngô Tam Quế, Bình nam vương Thượng Chi Tín và Tĩnh nam vương Cảnh Tinh Trung. Ngô Tam Quế đóng quân tại Vân Nam, Thượng Khả Hỷ (cha Bình nam vương Thượng Chi Tín) đóng tại Quảng Đông, còn Cảnh Tinh Trung cháu của Cảnh Trọng Minh đóng tại Phúc Kiến, ba thế lực này đã hình thành Tam Phiên. Sau khi Thượng Chi Tín rút khỏi Tam phiên, Cảnh Tinh Trung ra hàng, thế sự liền thay đổi, Ngô Tam Quế phải rút về chỉ còn giữ được Vân Nam. Nhưng đầu năm 1678 Ngô Tam Quế vẫn cố xưng đế hiệu ở Hành Dương, đặt quốc hiệu là Chu. Chỉ 5 tháng sau Tam Quế già yếu mắc bệnh qua đời. Cháu Tam Quế là Ngô Thế Phan kế vị. Đến năm 1680, Khang Hi cho quân đánh vào Vân Nam, Ngô Thế Phan thất bại, bị dồn vào đường cùng, phải uống thuốc độc tự sát. Sang năm 1681 (tức Khang Hi năm thứ hai mươi), Khang Hi hoàn toàn dẹp được Vân Nam, chấm dứt loạn Tam phiên. (Xem chi tiết hơn tại đây.)
(2) Khóa trường mệnh: Miếng ngọc hình chiếc khóa khắc bốn chữ “trường mệnh phú quý” dùng cho trẻ đeo.
Trong không khí tốt lành này, có một đứa trẻ nằm trên nhuyễn tháp, nhìn một lư hương bằng đồng đến xuất thần, nhưng mà đứa bé dáng vẻ non nớt bé nhỏ như vậy lại có vẻ mặt trầm tư, thật sự có mấy phần buồn cười.
Thật ra Lý Hữu cũng không muốn bày ra dáng vẻ buồn cười như vậy, nhưng bất kỳ ai đang ngủ ngon trên giường lớn mềm mại, đến khi tỉnh dậy lại biến thành một em bé một tuổi đều sẽ cảm thấy khiếp sợ, nghi ngờ cùng không biết làm sao.
Liếc nhìn Chung ma ma đang lim dim bên cạnh, Lý Hữu khẽ cau mày, y tới nơi này đã hai ngày, ngoài việc biết được nơi này là Thanh triều, mình là Thất a ca, cái gì y cũng không biết. Dựa theo kiến thức lịch sử ít ỏi y biết từ đời trước, trong lịch sử Thanh triều, a ca đứng hàng thứ bảy rất có khả năng… là một người sẽ không tồn tại được.
Ở trên nhuyễn tháp cố gắng co co, Lý Hữu nhìn chân trái hơi có chút dị dạng của mình, trong lịch sử Thanh triều a ca trời sinh chân tật y biết là ai, đó chính là nhi tử thứ bảy của hoàng đế Khang Hi, Ái Tân Giác La Dận Hữu. Người này cả đời cũng không có bao nhiêu công trạng, bởi vì chân tật, ngay cả tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế cũng không có. Còn có một ngạch nương không được thánh sủng, trong lịch sử Thanh triều, quả thực người này không lưu lại thứ gì để người đời sau ghi lại.
Lý Hữu có chút cảm khái nghĩ, ngoại trừ chín nhi tử tranh đoạt ngôi vị, thật ra Khang Hy cũng có một nhi tử tàn tật như y không có công trạng gì. Kéo chiếc chăn nhỏ đắp lên người, Lý Hữu có phần chấp nhận, kiếp trước cha mẹ y chết sớm, kiếp này cái mạng này cũng coi như nhặt được, ngày sau chỉ cần không chọc giận Thái tử, xa lánh Bát a ca, cung kính đối đãi Tứ a ca, cũng liền có thể an toàn qua cả đời.
Tháng mười hai năm Khang Hi thứ hai mươi, Khang Hi đề xướng chủng đậu, các tiểu a ca trong cung cũng theo ý chỉ ngừa bệnh, sau đó là ngày lễ mồng tám chạp, kế tiếp là yến trừ tịch được tổ chức mỗi năm một lần.
Mà cũng chính vào ngày đó, Dận Hữu gặp được sinh mẫu của mình trong kiếp này, giai thị Thành tần. Y được Chung ma ma ôm vào phòng Thành tần, sau đó được Thành tần ôm vào lòng, mở mắt nhìn, Thành tần chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi, gương mặt rất thanh tú, chẳng qua ở trong hậu cung này, Thành tần không có bao nhiêu xuất sắc.
Thành tần cẩn thận kiểm tra y phục trên người Dận Hữu, thấy không có gì trái lệ, hơn nữa cũng rất dày, mới gọi cung nữ bên cạnh đem một chiếc áo choàng dày cộm quấn vào cho Dận Hữu, rồi chuyển y cho Chung ma ma nói, “Trông Thất a ca cho kỹ, hôm nay chủ tử các chung, a ca, cách cách đều phải đến, đừng có gây ra chuyện rắc rối gì.”
“Dạ”, Chung ma ma cũng hiểu được cái khó của chủ nhân, Thất a ca sinh ra chân tật, mặc dù không phải tật gì lớn, sau này cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại hay hoạt động, nhưng mấy năm nay có vài hoàng tử ra đời, kì thực cũng không quá xuất sắc. Cộng thêm chủ nhân không được sủng, ở nơi hậu cung này, đương nhiên lại càng phải cẩn thận, trăm triệu lần không được đắc tội với chủ nhân ở các cung khác.
Thành tần ở tại Khải Tường cung, cách Càn Thanh cung – nơi tổ chức yến trừ tịch một đoạn, Dận Hữu vì còn nhỏ nên vẫn được ma ma ôm trong ngực, chỉ cảm thấy đi thật lâu.
Đến Càn Thanh cung, Dận Hữu cũng không cùng Thành tần chung một chỗ mà là bị ma ma ôm đến Thiên điện, vào một sương phòng, Dận Hữu cảm thấy trong phòng ấm áp dễ chịu, chỉ tiếc mặt mình bị áo choàng che hơn phân nửa nên không nhìn rõ trong phòng bày biện cái gì.
“Nô tài thỉnh an Tam a ca, Tứ a ca, Ngũ a ca, các a ca cát tường.” Cảm thấy người ôm mình hành lễ quỳ, Dận Hữu cựa quậy trong lòng ma ma, cảm thấy có chút tò mò, mấy vị a ca hiện tại còn là trẻ con, cũng không biết bộ dáng thế nào.
“Trong lòng ngươi là Thất đệ?” Chỉ nghe thấy một thanh âm êm ái vang lên, “Cho gia nhìn một chút.”
Ngay sau đó Dận Hữu cảm giác trên mặt mình lạnh lẽo, vốn góc áo choàng che ở trên mặt giờ bị dời đi, y liền thấy được một đứa nhỏ sắc mặt hồng nhuận, mày rậm mắt to, gương mặt trông rất đoan chính.
“Bộ dạng thật đáng yêu,” đứa nhỏ cởi cái túi hương trên người xuống, quơ quơ trước mặt Dận Hữu, khéo léo nói, “Nào, Thất đệ, gọi Tam ca, cái túi hương này liền cho ngươi.”
Dận Hữu liếc cái túi tinh xảo, phỏng đoán bên trong có thể chứa thức ăn vặt của con nít thích ăn hoặc là đồ chơi nhỏ, tuy có chút tò mò các hoàng tử Thanh triều khi còn bé chơi cái gì, nhưng nghĩ tới vị Tam a ca kết quả bi thảm, Dận Hữu liền tắt ngay nửa điểm lòng hiếu kỳ, cũng không muốn quá hấp dẫn chú ý vị gia này, chỉ nói lầm bầm hai tiếng không có nhiều phản ứng.
Tam a ca Dận Chỉ trêu chọc một hồi, thấy Dận Hữu trắng trắng nộn nộn thật ngốc nghếch không thú vị, hắn mới bốn tuổi nên liền không có nhiều hứng thú trêu chọc, đem cái túi ném cho tiểu thái giám sau lưng Chung ma ma, ngồi trêu chọc Ngũ a ca Dận Kỳ mới hơn hai tuổi.
Dận Hữu thấy Dận Chỉ không có ý định để ý tới y nữa mới thở phào nhẹ nhõm, xoay xoay thân thể bị ôm có chút không thoải mái, đem đầu nghiêng qua một bên, liền thấy được trong góc một bé trai đang nhìn mình chằm chằm. Bé con này dáng dấp phấn phấn nộn nộn, thật đáng yêu vạn phần.
Dận Hữu mở mắt thật to, trong đầu như có trăm nghìn con ngựa chạy qua, đây chính là Ung Chính hoàng đế, đây chính là núi dựa tương lai của y, y có nên lấy lòng hay không đây?
“Thất a ca, vị này là Tứ a ca,” ma ma thấy Dận Hữu nhìn chằm chằm Dận Chân, ở bên tai Dận Hữu nói một câu như vậy, sau đó lại từng bước tới bên người Dận Chân, cũng ngồi xổm người xuống để cho Dận Chân thấy rõ Dận Hữu .
Tứ a ca Dận Chân hiện giờ được dưỡng dưới danh nghĩa của Hoàng quý phi, thân phận giữa mấy vị hoàng tử hiển nhiên tôn quý, Chung ma ma nào dám chậm trễ nửa phần.
Gương mặt Dận Chân cố làm ra vẻ nghiêm trang, hắn chỉ mới hơn ba tuổi, cho dù đã có phong độ của một a ca, nhưng trong mắt vẫn có chút ít tò mò hiếu kỳ về vị Thất đệ này.
Đang lúc Dận Chân ngẩn người, bé con ăn mặc như bánh bao nhỏ đưa ra một cái tay với hắn, trên mặt còn mang theo một nụ cười rực rỡ , “Khanh khách. . . . . .”
Không biết bé con này cười, hay là đang gọi mình ca ca, Dận Chân lại bị cái tay trắng trắng nho nhỏ này hấp dẫn lực chứ ý, liền đưa tay muốn cầm lấy bàn tay ấy.
“Nô tài thỉnh an các vị a ca, hoàng thượng có chỉ, truyền các vị a ca ngồi vào vị trí.” Một tiểu thái giám đi vào, cúi chào, đầu vai còn dính chút tuyết.
Nghe được hoàng a mã tuyên triệu, Dận Chân thu hồi tay, liếc nhìn Dận Hữu còn cười, đi tới sau lưng Tam a ca, yên lặng đi theo ra cửa.
Dận Hữu cũng không để ý, trên mặt vẫn mang nụ cười, cho đến khi Chung ma ma đem tay của y bỏ vào áo choàng, xuyên qua mấy lần hành lang, đi tới Càn Thanh cung, mới thu hồi tươi cười trên mặt, đổi thành một bộ dáng ngây thơ.
Bởi vì chân tật, y sẽ không trở thành đối tượng để nữ nhân trong hậu cung và các hoàng tử tính toán. Nhưng cũng bởi vì chân tật, nếu như không muốn bị người trong hậu cung lạnh nhạt, y phải cố gắng để bề trên yêu quý. Y không muốn sống cuộc đời khổ hạnh, nhưng cũng không muốn toan tính quá nhiều, ngược lại cái chân tật trên thân thể này là một thứ may mắn đối với y. Trong lịch sử nhà Thanh, kết quả của vị Thất a ca này so với những hoàng tử sau khi cửu long tranh đoạt bị thất bại là tốt hơn rất nhiều.
Chung ma ma ôm Dận Hữu tiến lên thỉnh an Khang Hi cùng Thái Hoàng Thái Hậu , Khang Hi đối với nhi tử trời sinh có tật này cũng không thiết tha, thưởng một đôi Ngọc Như Ý liền không nói thêm gì nữa. Ngược lại Thái Hoàng Thái Hậu đối với vị tằng tôn chưa bao giờ gặp mặt này cảm thấy rất quan tâm, liền ra lệnh Chung ma ma ôm lại đây xem một chút.
Dận Hữu nhìn nữ nhân lớn tuổi đem mình ôm vào trong lòng, mặc dù năm tháng phong sương để lại dấu vết trên mặt nàng , nhưng không khó nhìn ra, vị Hiếu Trang Thái hoàng Thái hậu tiếng tăm lẫy lừng trong lịch sử này đã từng là một mỹ nhân. Y cố gắng vươn một cánh tay ngắn ngủn từ trong áo choàng ra, hướng về phía Thái hoàng Thái hậu cười khanh khách.
Trừ tịch vốn là ngày vui mừng, cộng thêm bình định tam phiên, Thái Hoàng Thái Hậu trong lòng vốn cao hứng, hôm nay nhìn thấy Dận Hữu nhìn mình liền lộ ra khuôn mặt tươi cười, vốn Dận Hữu sinh ra đã rất đáng yêu, Thái hoàng Thái hậu bị y làm cho vui vẻ, “Hoàng đế, ngươi nhìn một chút Tiểu Dận Hữu chúng ta, khuôn mặt nhỏ nhắn này cười lên tựa như đồng tử chiêu phúc.” Vừa nói, liền để Tô Ma Lạp Cô cầm một chiếc khóa trường mệnh(2), tự tay đeo lên cổ cho Dận Hữu.
“Dạ phải,” Tô Ma Lạp Cô thấy tình hình này, cũng vui vẻ muốn khiến Thái Hoàng Thái Hậu cao hứng, “Nô tài thấy, Thất a ca có phúc.”
Thành tần ngồi ở chỗ dành cho tần phi nhìn thấy Dận Hữu được Thái Hoàng Thái Hậu ôm vào trong lòng thì vô cùng khẩn trương, hiện giờ nhìn thấy Thái Hoàng Thái Hậu đối với Dận Hữu lộ ra yêu thích, đúng là vừa sợ vừa vui, trong lúc nhất thời cũng không biết như thế nào cho phải.
Cùng chỗ mấy vị tần phi khác thấy thế, cũng đều rối rít tán dương Dận Hữu, tựa hồ có chí cùng nhau quên Dận Hữu chân tật, bất kể những lời này thật lòng hay là giả ý, Thành tần ngược lại cảm thấy, có một nhi tử ở nơi thâm cung này, đã là may mắn của nàng.
Nàng vốn không được sủng, nương gia cũng không phải là đại quý tộc, cho dù sinh hạ hài tử kiện toàn, cái vị trí kia cũng không phải là thứ nàng có thể muốn, hiện giờ Dận Hữu có tật, nàng ngược lại an tâm mấy phần.
Khang Hi thấy Thái Hoàng Thái Hậu đối với Dận Hữu yêu thích, cũng không khỏi cảm thấy tò mò, gọi Lý Đức Toàn đem Dận Hữu ôm đến trước mặt mình, nhưng không ôm vào lòng mà chỉ nhìn nhiều hơn một chút. Chỉ thấy bé con này mi mục thanh minh, cái trán sung mãn, bộ dáng khi cười quả thật có mấy phần giống chiêu phúc đồng tử trong tranh tết, liền cười nói, “Ừ, rất tốt. Người đâu, ban thưởng Thành tần kim nhĩ sức hàm trân châu, kim trạc một đôi.”
Thành tần nghe Thánh thượng ban ân, vội quỳ xuống tạ ơn, bộ dáng cẩn thận kia, làm cho các tần phi vốn đối với nàng còn có mấy phần cảnh giác nhất thời mất đi hăng hái.
Khang Hi thấy Dận Hữu cười còn tươi hơn ban đầu, vươn ngón tay trạc trạc gương mặt non nớt của Dận Hữu, “Xem tiểu tử này, nghe trẫm ban thưởng hoàng ngạch nương nó, cười đến vui vẻ như vậy, vậy ngươi thử nói xem, trẫm ban thưởng ngạch nương ngươi, ngươi có thể cho trẫm cái gì .”
Dận Hữu trong lòng thất kinh, Khang Hi nói lời này đến tột cùng là vô ý trêu chọc trẻ con, hay là trong lời còn có gì khác? Tuy nói lời này có thể không phải là nói với y, nhưng dưới tình huống này, y nếu biểu hiện quá mức chú ý thì có phần không tốt, nhưng nếu không có phản ứng, chỉ sợ Khang Hi trong lòng mất hứng.
Dận Hữu hiện nay mới chỉ là một đứa bé, cũng không sợ mình thật sự chọc giận Khang Hi, vì vậy đưa tay níu lấy một góc tay áo long bào Khang Hi, sau đó cố làm thanh âm bập bẹ của em bé , “Phòng. . . . . . a mã.”
Nghe được Dận Hữu gọi mình hoàng a mã, tâm Khang Hi cũng nổi lên mấy phần ấm áp, rồi lại cười từ trong tay Lý Đức Toàn ôm lấy Dận Hữu , “Không phải là phòng a mã, là hoàng a mã.”
“… A mã,” lúc Khang Hi ôm Dận Hữu lên, Dận Hữu cầm một miếng điểm tâm trên bàn đặt vào lòng bàn tay rộng lớn của Khang Hi, “a mã.”
Cánh tay nho nhỏ chạm vào lòng bàn tay Khang Hi càng thêm dày rộng, Khang Hi ngẩn người, sau đó cười nói, “Đây là lễ vật Dận Hữu tặng trẫm à, lấy thứ của trẫm tặng cho trẫm?”
Dận Hữu như cũ chỉ ngây thơ cười.
Khang Hi cũng biết đây chỉ là đứa trẻ, lại trêu chọc trong chốc lát, đem đứa nhỏ cho Lý Đức Toàn, liền dặn dò các cung nhân trông nom Thất a ca cho thật kỹ, mới lại phụng bồi Thái Hoàng Thái Hậu tán gẫu.
Sau khi Dận Hữu được ôm xuống dưới, do thể chất tiểu hài tử dễ bị mệt, liền ngủ thật say.
Sau đó là một khoảng thời gian bình yên, đến yến trừ tịch hai năm sau Dận Hữu lại được Khang Hi ban thưởng, mặc dù không gây nhiều náo động, nhưng vẫn không để cho người trong hậu cung coi thường.
Cho nên mấy năm qua Dận Hữu sống rất thoải mái, nhưng điều đáng tiếc nhất là trong hai năm đó y hiếm khi được nhìn thấy các nhi tử của Khang Hi.
Sớm muộn cũng phải nhìn thấy, Dận Hữu vừa ở trong phòng luyện tư thế đi đường tiêu sái đẹp mắt, vừa ở trong lòng vạch ra kế hoạch cho cuộc sống tương lai.
__________________________________________
(1) Loạn Tam phiên: Tam Phiên là chỉ Bình tây vương Ngô Tam Quế, Bình nam vương Thượng Chi Tín và Tĩnh nam vương Cảnh Tinh Trung. Ngô Tam Quế đóng quân tại Vân Nam, Thượng Khả Hỷ (cha Bình nam vương Thượng Chi Tín) đóng tại Quảng Đông, còn Cảnh Tinh Trung cháu của Cảnh Trọng Minh đóng tại Phúc Kiến, ba thế lực này đã hình thành Tam Phiên. Sau khi Thượng Chi Tín rút khỏi Tam phiên, Cảnh Tinh Trung ra hàng, thế sự liền thay đổi, Ngô Tam Quế phải rút về chỉ còn giữ được Vân Nam. Nhưng đầu năm 1678 Ngô Tam Quế vẫn cố xưng đế hiệu ở Hành Dương, đặt quốc hiệu là Chu. Chỉ 5 tháng sau Tam Quế già yếu mắc bệnh qua đời. Cháu Tam Quế là Ngô Thế Phan kế vị. Đến năm 1680, Khang Hi cho quân đánh vào Vân Nam, Ngô Thế Phan thất bại, bị dồn vào đường cùng, phải uống thuốc độc tự sát. Sang năm 1681 (tức Khang Hi năm thứ hai mươi), Khang Hi hoàn toàn dẹp được Vân Nam, chấm dứt loạn Tam phiên. (Xem chi tiết hơn tại đây.)
(2) Khóa trường mệnh: Miếng ngọc hình chiếc khóa khắc bốn chữ “trường mệnh phú quý” dùng cho trẻ đeo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook