Thiên Hương Bách Mị
Chương 87: Hải Vẫn

Bách Lí Ca Lâm thấp giọng nói: “Chúng ta năm năm mỗi ngày đều tu hành tiên pháp ngũ hành cơ bản, thời gian còn lại toàn bộ dùng để tu tập biện pháp thuần yêu. Không khác gì là làm chúng nó sợ ngươi, không dám tổn thương ngươi, hơn nữa cam tâm tình nguyện nghe ngươi chỉ thị. Ngươi xem, yêu khí chúng ta nuôi dưỡng trên người không có yêu khí, chúng nó đều dựa vào linh khí của chúng ta mà tu hành, cho nên chúng ta càng mạnh, chúng nó cũng sẽ càng mạnh.”

Trong lòng Lê Phi bỗng nhiên giật mình một cái, làm cho yêu vật sợ chính mình, không dám ngỗ nghịch chính mình, nàng có phải cũng có thể làm được hay không?

“Nghe nói đây là biện pháp lưu truyền từ Hải Ngoại đến đây, nhưng mà ai có thể biết được? Từng môn phái ở Hải phái này đều nói chính mình có bí kíp lưu truyền từ Hải Ngoại đến, ai biết là thật hay là giả? Ta cũng không tin là có Hải Ngoại cái gì.”

Không, thật sự có.

Lê Phi trầm mặc, nàng đại khái chính là người của Hải Ngoại Thiên Châu Vạn Đảo. Sự tồn tại của Hải Ngoại vẫn bị cho rằng là truyền thuyết, nhưng mà, nàng vẫn đang đứng ngay tại đây, nàng không phải là truyền thuyết cái gì, hơn nữa nàng cũng không cần phải tu tập giống Hải phái mới có thể khiến yêu vật sợ hãi phục tùng, thể chất của nàng, trời sinh khiến cho yêu vật sợ hãi.

“Không có lửa làm sao có khói, truyền thuyết của Hải Ngoại, đương nhiên có lý do của nó.” Lôi Tu Viễn ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói, “Hải Ngoại hẳn là có tồn tại.”

Bách Lí Ca Lâm nhún nhún vai: “Chẳng nhìn thấy ta không thèm tin.”

Lục Ly bỗng nhiên nói: “Các bằng hữu Sơn phái, không biết các ngươi có nghe nói qua Hải Vẫn hay không?”

Hải Vẫn? Lê Phi cảm thấy có chút quen tai, nàng có phải đã nghe qua ở đâu đó rồi hay không?

Lôi Tu Viễn trầm ngâm nói: “Ta lúc trước có nghe sư phụ nhắc đến khi đang nói chuyện phiếm, hình như là cách năm trăm năm có một lần Hải Vẫn, nước biển khắp nơi chảy ngược về Quy Khư, gộp vùng trung thổ với bốn biển lại, có lẽ bởi vì vậy mà có thể đi đến Hải Ngoại.”

Quy Khư? Cái đó chẳng phải là truyền thuyết sao? Những thứ đó đều là truyền thuyết, căn bản không có người nào tin tưởng, nhưng mà sư phụ của Lôi Tu Viễn hình như là Nghiễm Vi tiên nhân kia, lão nhất định sẽ không nói những chuyện không phải sự thật, chẳng lẽ Quy Khư và Hải Ngoại thật sự tồn tại?

“Năm trăm năm, cũng không dài, tại sao chưa từng nghe các trưởng lão đề cập qua?” Bách Lí Ca Lâm cũng mơ hồ, “Vậy thật sự là có Hải Ngoại? Hải Vẫn lần sau, cần phải đến Hải Ngoại để mở mang kiến thức!”

“Hừ, ngu xuẩn, muốn đến Hải Ngoại? Đến lúc đó Thiên Lôi Địa Hỏa đánh cho chết cháy, có chết một trăm lần cũng không đủ để đi!”

Thanh âm khàn khàn của Nhật Viêm đột nhiên xuất hiện ở bên tai, Lê Phi lắp bắp kinh hãi, vội vàng xoay người, dùng âm thanh nhỏ nhất nói: “Ngươi tại sao lại đi ra vào lúc này? Ta không có cách nào nói chuyện với ngươi!”

“Ai muốn nói chuyện với người ngu xuẩn như ngươi!”

Nhật Viêm lắc lắc cái đuôi, thân thể thật lớn của hắn đặt trên người con rết tinh, còn lớn hơn so với toàn bộ con rết tinh còn lớn hơn, hắn nhìn xung quanh, bỗng nhiên trong mắt lộ ra một tia hoài niệm hiếm thấy: “Nơi này là Đông Hải? Đúng là một nơi tốt.”

Lê Phi không quấy rầy này con hồ ly nà hồi tưởng chuyện cũ nữa, thiếu chút nữa đã quên hắn ở Đông Hải Vạn Tiên Hội được gọi là “Cửu Vĩ Linh Hồ”! Nói không chừng có quan hệ gì tốt với tiên gia Hải phái gì ở đây.

Lục Ly hòa nhã nói: “Nếu đã nghe qua rồi, vậy thì dễ nói rồi. Nghe nói chỉ có Hải Vẫn buông xuống, nước biển mới tiến vào Quy Khư, nhân tài trung thổ mới có thể đi đến Hải Ngoại. Ngày thường bốn biển cách xa nhau, cực kỳ nguy hiểm, vô luận là tiên nhân lợi hại bao nhiêu cũng không thể bay qua. Phái ta có một vị tiên nhân trưởng lão nghìn tuổi đã từng đi qua, cũng từng đề cập đến chuyện Hải Vẫn. Ngày ngài ấy còn trẻ vẫn luôn có tham vọng ngự kiếm qua Đông Hải, bay mười ngày mười đêm, nhưng lại bị Thiên Lôi đánh, Địa Hỏa thiêu đốt, cũng có vô số yêu vật cùng mãnh thú cực kỳ hung mãnh bao vây, nếu không sớm thoát ra, sớm đã chết tại chỗ. Mà ngày đó đi cùng ngài ấy còn có hai vị tiên nhân, đều đã bỏ mệnh ngay tại Đông Hải, cuối cùng vẫn là không về được.”

Bách Lí Ca Lâm hoài nghi vô cùng: “Thật hay giả thế? Tại sao ta chưa từng nghe qua? Tiên nhân nghìn tuổi mà huynh nói là ai? Tiên nhân nghìn tuổi ở Vạn Tiên Hội có mấy người đâu!”

Lục Ly dường như không nghe thấy nghi ngờ của nàng lại nói: “Nghe nói Hải Vẫn buông xuống là một đại nạn, vô luận là Sơn phái hay Hải phái đều lo lắng không thôi, hiện giờ Sơn phái Hải phái cũng có ý tiếp xúc với nhau, hẳn là Hải Vẫn năm trăm năm một lần sắp đến rồi, Sơn phái Hải phái chúng ta phải liên thủ với nhau mới chống lại được.”

Nhật Viêm nghe hắn nói như vậy, không khỏi cười lạnh: “Đồ ngu! Đường đi còn chưa vững, Hải Vẫn thì có quan hệ gì với ngươi!”

Bách Lí Ca Lâm liên tục hỏi: “Hải Vẫn là tai họa? Vậy Hải Vẫn kia khi nào thì đến? Lục sư huynh, huynh có biết hay không?”

Nhật Viêm bắt đầu trợn mắt lên: “Ngu ngốc! Năm năm qua một chút tiến bộ cũng không có! Thay vì lo lắng Hải Vẫn, không bằng lo cho tình kiếp của ngươi đi!”

Lê Phi thấy người khác nói một câu, hắn sẽ mắng một câu, không khỏi bất đắc dĩ mà nhìn hắn một cái. Con hồ ly này hắc hắc cười lạnh mấy tiếng, bỗng nhiên nhảy lên, nhìn ra mặt biển phía xa xa, cũng không biết đang nghĩ cái gì, không nói nữa.

Lục Ly đang quyết tâm không thèm nói chuyện với Bách Lí Ca Lâm, câu hỏi của nàng hắn tiếp tục làm lơ, Lôi Tu Viễn nói: “Ngay cả chúng tiên nhân cũng phiền lòng vì Hải Vẫn, vậy thì liên quan gì đến chúng ta? Để tâm cũng vô dụng, không bằng chuyên tâm tu hành.”

“Hừ! Mấy lời của tiểu quỷ chết tiệt này còn coi như xuôi tai!” Nhật Viêm cao cao tại thượng lại bỏ lại một câu đánh giá.

Mọi người bàn luận sôi nổi về Hải Vẫn cùng Hải Ngoại trong truyền thuyết, reong lòng Lê Phi cũng không biết là cảm giác gì, Hải Vẫn buông xuống, khiến bên ngoài và bốn biển thông với nhau, chẳng lẽ nói, Dị Dân của Hải Ngoại Thiên Châu Vạn Đảo sẽ xâm lược trung thổ? Khi đó nàng phải làm sao bây giờ? Phong ấn của Thiên Châu Vạn Đảo Dị Dân Mộ tại Lật Liệt Cốc, chẳng lẽ là lúc Hải Vẫn từng buông xuống, các tiên nhân ở trung thổ chết trong tay Dị Dân? Tại sao phải phong ấn? Giữ lại chiến lợi phẩm sao?

Còn có sư phụ...... Hắn nói nàng là được nhặt từ sông lên, nhưng mà đây chẳng qua là một lời nói dối phải không? Đại sư huynh nói hắn là tiên nhân đã sớm thành danh, chẳng lẽ hắn đi qua bốn biển, đem nàng từ Hải Ngoại đến trung thổ? Tiên gia môn phái nhiều tiên nhân như vậy, mấy người sáng lập Thư Viện ai cũng là tiên nhân cực kỳ lợi hại, cũng chẳng thể đi qua bốn biển, sư phụ là đi như thế nào?

Tay bỗng nhiên bị người khác nhéo hai cái, Lê Phi ngẩng đầu, bắt gặp hai mắt của Lôi Tu Viễn, hắn mỉm cười, thấp giọng nói: “Đám yêu quái ngoan ngoãn dâng Yêu Chu Quả lên cho Nữ Đại Vương, ngươi còn không vui sao?”

Lê Phi nhịn không được phì cười, lúc nãy đám yêu quái thấy nàng liền chạy trối chết, hại Lôi Tu Viễn ngay cả một chút Thái A Thuật cũng chưa thể dùng đến, sau đó đám yêu quái lại bỏ lại Yêu Chu Quả trước mặt hắn, hắn liền trêu ghẹo nàng là Nữ Đại Vương, đến để cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân.

“Lần trước ở Thư Viện, Yêu Chu Quả cũng là đám yêu quái đưa cho?” Lôi Tu Viễn nhẹ giọng hỏi.

Lê Phi im lặng gật đầu.

Hắn lúc này cười cười, bỗng nhịn xuống, nói nhỏ: “Hóa ra từ nhỏ đã là Nữ Đại Vương.”

Người này thật đáng ghét, lúc nàng đang muốn tâm sự mà chọc nàng cười! Lê Phi dùng sức nhéo nhéo tay hắn, thình lình Bách Lí Ca Lâm trộm cười lại đây giữ tay nàng, hừ nói: “Ta nhìn ra rồi nha! Lê Phi, ngươi cùng Lôi Tu Viễn liếc mắt đưa tình to nhỏ cái gì đó? Ta đã sớm phát hiện hai người không bình thường rồi! Thành thật khai báo! Năm năm nay đã xảy ra chuyện gì?”

“Nào có cái gì!” Lê Phi tâm hoảng ý loạn vội vàng phủ định, “Ngươi đừng đoán mò!”

Bách Lí Ca Lâm làm sao chịu tin, coi thường đôi mắt sáng như đuốc của nàng sao!

“Lôi Tu Viễn ngươi nói xem.” Ca Lâm cười tủm tỉm nhìn hắn, “Ngươi và Lê Phi có quan hệ gì?”

Nàng lại ở bên cạnh gây chuyện! Lê Phi luống cuống tay chân muốn kéo nàng đi, Bách Lí Ca Lâm linh hoạt tránh đi, nháy mắt với Lôi Tu Viễn: “Yên tâm mạnh dạn mà nói!”

Lôi Tu Viễn cười như có như không mà nhìn nàng, đang muốn nói chuyện, chợt thấy xa xa vội vàng bay đến một con báo yêu thật lớn, trên lưng báo yêu có một nữ đệ tử cả người loang lổ vết máu, nàng vừa thấy nơi này có hai đệ tử Hải phái, mắt chợt sáng lên, lúc này ai oán mà nói: “Cứu mạng! Mau cứu ta! Mấy đứa Sơn phái khốn nạn này muốn cướp Yêu Chu Quả!”

Tất cả mọi người đều có chút kinh hãi, Lê Phi thấy người nàng ta đầy máu, lúc này đặt một tấm Lưới Trị Liệu lên người nàng ta, nữ đệ tử kia thấy nàng là người của Sơn phái, lúc này cả giận nói: “Ai cần lòng tốt giả dối, chết tiệt đó của các ngươi! Hai vị bằng hữu Hải phái nghe ta nói! Không cần cùng nhóm với đám giặc Sơn phái đó! Sau khi bọn họ lấy được Yêu Chu Quả rồi sẽ đuổi chúng ta ra khỏi nhóm! Ta cùng sư tỷ vừa mới cùng nhóm với bốn đệ tử Sơn phái, sau khi Yêu Chu Quả vào tay rồi, bọn họ lại động thủ đả thương người! Sư tỷ cùng ta liều chết chạy ra, hiện giờ bị tách ra! Xin hãy giúp ta!”

Vậy mà có thể có loại chuyện này?! Lê Phi cảm thấy khó tin.

Nữ đệ tử kia nói xong, bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, Lục Ly ôm nàng lên tọa kỵ của chính mình, mọi người tiến lên đánh giá vết thương của nàng, cũng may tất cả đều là thương ngoài da, đoán chừng là do Thái A Thuật cắt qua, có Lưới Trị liệu phủ lên, miệng vết thương rất nhanh liền khỏi hẳn.

Bách Lí Ca Lâm thấy cô nương này ước chừng hai mươi tuổi, dáng người cao ốm khỏe đẹp, da tuy rằng ngăm đen, nhưng khuôn mặt cực kì xinh đẹp, trên trán có hoa văn màu đen, y phục mặc trên người để lộ ra cánh tay thon dài, lúc này thấp giọng nói: “Là đệ tử Văn Tể Hội, là tiên gia môn phái nổi danh ở nơi Đông Hải này giống Vạn Tiên Hội.”

Mọi người nhất thời im lặng, việc này mà truyền ra ngoài, ý nghĩa của việc Sơn Hải gặp mặt lền đầu chẳng còn gì nữa, chỉ sợ còn có thể châm ngòi cho các loại tranh chấp.

Nữ đệ tử kia ngất đi cũng mau, tỉnh dậy cũng thật mau, chỉ một lát đã tỉnh dậy, thấy bốn người đều nhìn mình, nước mắt nàng lập tức chảy xuống: “Không thể tưởng tượng được người Sơn phái lại đê tiệnvô sỉ như thế!”

Bách Lí Ca Lâm vỗ vỗ bả vai của nàng, dịu dàng nói: “Tỷ tên gì vậy?”

“Ta tên Yến Phi, là đệ tử của Đông Hải Văn Tể Hội.”

Quả nhiên là Văn Tể Hội!

Lục Ly đang muốn nói chuyện, lại thấy bốn nam đệ tử đằng vân giá vũ bay đuổi theo, vừa thấy nữ đệ tử Hải phái kia, một nam đệ tử lập tức cả giận nói: “Giao Yêu Chu Quả ra đây!” Nói xong liền phóng thích tiên pháp.

Lục Ly điều khiển cóc yêu chắn ở phía trước, điềm nhiên nói: “Chư vị đây là muốn làm cái gì? Khơi mào tranh chấp giữa hai phái Sơn Hải sao?”

Bốn nam đệ tử kia liếc mắt nhìn hắn, lại thấy đối diện có hai đệ tử sơn phái, nhất thời khinh miệt cười: “Nói nàng giao Yêu Chu Quả ra đây, chúng ta sẽ để yên! Nếu như ngươi có thể điều khiển yêu vật, tự mình tìm là được!”

Lê Phi thấy vẻ mặt này của bọn họ, lập tức nổi giận trong lòng, Sơn phái vậy mà có thể có loại bại hoại này!”

Lục Ly thấp giọng nói: “Lần này thí luyện, là để hai phái trao đổi hợp tác, các ngươi làm như thế, không sợ gây thù kết oán sao?”

Một nam đệ tử cười lạnh: “Trao đổi hợp tác? Ngươi đang nói mớ cái gì đó! Chính trưởng lão của các ngươi nói là có thể cướp đoạt!”

Lôi Tu Viễn nhìn chằm chằm bốn nam đệ tử kia một lúc, bỗng nhiên nhìn một người trong đó nói: “Ngươi...... Không phải chó săn của Kỉ Đồng Chu sao?”

Mặt của người nọ xanh đỏ một trận, hắn lúc này cũng đương nhiên nhận ra Lôi Tu Viễn, thầm nghĩ đã cách năm năm, người này còn nhận ra mình đã từng làm chó săn của Vương gia, còn nói ra trước mặt nhiều người như vậy, đứng thật là cực kỳ dọa người.

Lôi Tu Viễn lại nhìn nhìn đệ tử phục trên người bọn họ, hiểu rõ nói: “Người của Long Danh Tọa, chẳng trách.”

Đệ tử Long Danh Tọa điềm nhiên nói: “Làm sao, ngươi cũng muốn chặn ngang mà cướp Yêu Chu Quả sao?”

“Nói đúng rồi.”

Lôi Tu Viễn chợt hóa thành một đạo kim quang, nhanh đến mức người khác không thể phản ứng kịp, bốn người kia chỉ thấy có một trận gió xẹt qua, kim quang bỗng trở về, trong tay Lôi Tu Viễn cầm một trái Yêu Chu Quả, quơ quơ: “Đây hẳn là cướp được từ sư tỷ của nàng phải không?”

Mấy tên đệ tử Long Danh Tọa lập tức sợ hãi, nhưng mà tình hình lúc này bất lợi cho bọn họ, đối phương cũng có bốn người, hơn nữa trong đó người nam kia hình như là cực kỳ lợi hại, nhanh đến nỗi không thể thấy rõ, nếu mới vừa rồi không phải lấy Yêu Chu Quả, mà là muốn giết người, bọn họ lúc này hẳn đã chết rồi. Mọi người lúc này lui về phía sau, cả giận nói: “Long Danh Tọa ta nhất định sẽ nhớ kỹ mối thù cướp đoạt Yêu Chu Quả hôm nay!”

Bách Lí Ca Lâm cả giận: “Các ngươi phải coi chừng vì đã kết thù cùng cả Hải phái mới đúng! Thanh danh của Sơn phái đều bị các ngươi làm ô uế hết rồi!”

Đang lúc nói chuyện, Lôi Tu Viễn đã ném Yêu Chu Quả kia cho nữ đệ tử Hải phái Yến Phi kia, nàng cực kỳ bất ngời, trợn tròn mắt mà nhìn hắn, nhìn không chớp mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương