Thiên Hương Bách Mị
-
Chương 66: Vội Vàng (3)
Lôi Tu Viễn cười nói: “Ta chỉ là phát hiện một biện pháp để kiếm tiền, nghĩ lại vui vẻ thật sự.”
Đi theo bên người Tụng Phong đều là đệ tử ham tiền tài, vừa nghe có biện pháp kiếm tiền, lập tức liền hứng thú: “Biện pháp gì? Ngươi mau nói đi.”
Lôi Tu Viễn cũng không làm vẻ ta đây, lúc này thẳng thắn mà nói: “Lần trước ta có gặp mấy sư huynh dưới Hải Vân chỉ đạo mấy đệ tử bình thường tu hành, nghĩ lại có mấy vạn đệ tử bình thường như thế mà mỗi ba ngày mới có trưởng lão chỉ đến chỉ dạy tập trung nên đương nhiên sẽ khó tránh khỏi nóng lòng. Nếu tốn chút tiền để mời các đệ tử trên Vân Hải đến chỉ đạo cũng không phải là không thể.”
Tụng Phong cười lạnh nói: “Ta còn tưởng ngươi muốn nói gì, quả nhiên là vừa tới không hiểu quy củ, tự tiện truyền thụ tiên pháp cao đẳng không phù hợp cho các đệ tử bình thường nhất định sẽ bị phạt nặng! Ngươi nói xem mấy sư huynh đó là ai? Ta thật muốn đi hỏi sư tôn một chút!”
Lôi Tu Viễn kinh ngạc: “Nhưng ta không gặp bọn họ để truyền thụ tiên pháp cao đẳng mà? Chỉ hướng dẫn đệ tử bình thường cũng phải bị phạt sao?”
Mấy đệ tử bên người Tụng Phong lâm vào trầm tư, quả nhiên đó là một biện pháp kiếm tiền thật tốt. Vô Nguyệt Đình phân biệt kết cấu và phương pháp tu hành rất rõ ràng khiến cho các đệ tử trên dưới Vân Hải gần như không thể tương tác với nhau. Đệ tử phía trên không muốn đi xuống dưới, nếu không có sư tôn trưởng bối phân phó mà tùy tiện đi xuống nơi của đệ tử bình thường, sẽ rất mất thân phận. Đệ tử bên dưới cũng đừng hy vọng xa vời người phía trên cho mình sắc mặt gì tốt nên đoán chừng cái gọi là chỉ đạo được thực hiện một cách lặng lẽ, không ai có thể biết được.
Bình thường đệ tử nhà có nhiều tiền, ngay cả Vương công Quý tộc nếu bỏ ra một chút tiền để được chỉ dẫn một chút cũng không phải là việc khó, không biết mấy vị sư huynh mà Lôi Tu Viễn nói là ai, chỉ mong biện pháp này càng ít người biết càng tốt.
Lôi Tu Viễn chậm rãi vò quần áo, nói: “Ta tu vi còn thấp, không dám xuống Vân Hải tự tiện truyền thụ, nhưng mà chư vị sư huynh có thể thử một lần. Lát nữa ta đi hỏi các sư huynh khác xem có ý này hay không, nếu việc này có thể thành cũng coi như vẹn cả đôi đường.”
Chúng đệ tử vội vàng cười nói: “Tu Viễn sư đệ, việc này vẫn là không cần lưu truyền rộng rãi thì tốt hơn.”
Lôi Tu Viễn nói: “Ta ngày nào cũng giặt quần áo nấu nước, tịch mịch vô cùng, nếu ngay cả nói chuyện cũng không thể, vậy việc tu hành này chẳng còn gì thú vị nữa rồi.”
Sớm đã có người thu dọn quần áo lại, nâng hắn dậy, còn còn phủi phủi bụi trên người hắn, mỉm cười nói: “Mấy việc nhỏ này vốn là chúng ta nên tự mình làm, Tu Viễn sư đệ vừa tới Vô Nguyệt Đình, quả nhiên nên chuyên tâm tu hành mới đúng.”
Lôi Tu Viễn nhìn sắc mặt khó coi của Tụng Phong mà mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Tụng Phong sư huynh sao không đi thử xem? Các sư huynh công lực thâm hậu, tiền đồ nhất định sẽ rộng mở.”
Tụng Phong tức giận đến sắc mặt xanh mét, vốn định chèn ép hắn một chút, ai ngờ lại bị hắn lừa mọi người bên cạnh đi. Tụng Phong vốn thẳng tính, lúc này nhịn không được muốn nói mấy lời khó nghe, bỗng nhiên thấy trước mắt lóe lên, một tiểu cô nương mặc tinh anh đệ tử phục dừng trước mặt.
Tiểu cô nương này nhìn qua mới mười hai mười ba tuổi, nhưng da lại trắng như tuyết, tóc lại mềm mượt như mây, trên búi tóc còn cài một cây trâm có một chuỗi ngọc lưu ly, đẹp nói không nên lời. Nàng vừa đáp xuống đất lại dùng ánh mắt tò mò đánh giá mình, sau đó lại có một mùi hương tươi mát xông vào mũi, Tụng Phong theo bản năng liền khép miệng lại.
“Tu Viễn.” Nàng gọi một tiếng.
Trên mặt Lôi Tu Viễn vẫn luôn không có biểu cảm gì cuối cùng cũng lộ ra một tia kinh ngạc, hắn vội vàng quay đầu lại, bước nhanh đến: “...... Sao ngươi lại tới đây?”
Lê Phi cười nói: “Tìm ngươi nửa ngày, hóa ra là ở bên cạnh. Ta bây giờ bay nhanh hơn trước kia rất nhiều, cuối cùng cũng có thể đến thăm ngươi.” Dứt lời nàng lấy từ trong lòng ngực ra hai phong thư của mấy người Diệp Diệp, lại nói: “Nhìn xem, Diệp Diệp, Xướng Nguyệt, còn có Kỷ Đồng Chu đều gửi thư cho chúng ta, ta có đem đến cho ngươi xem này. Một lát nữa đợi tóc của bọn họ gửi đến đây, ta chia cho ngươi một ít, đến khi đó là có thể thường xuyên thư từ qua lại.”
Nàng vẫn là lần đầu tiên đến Nghiêu Quang Phong, nơi này phong cảnh thật tốt, giữa sườn núi còn có hoa đào nở, so sánh với Trụy Ngọc Phong băng tuyết quanh năm, quả thật là tiên cảnh nhân gian.
Nàng vội vàng đánh giá một lượt, thấy xung quanh có rất nhiều nam đệ tử nhìn chằm chằm mình, hẳn đều là sư huynh của Lôi Tu Viễn, nàng thân thiện gật gật đầu. Tụng Phong hơi hơi động, đang muốn nói chuyện, Lôi Tu Viễn bỗng nhiên nắm tay áo của nàng, kéo nàng nhanh chóng bay ra xa: “Đi theo ta.”
Một đường bay đến rừng hoa đào giữa sườn núi, Lê Phi đã bị rừng hoa đào diễm lệ làm chói mắt, lại thấy dưới chân núi thảm xanh trải dài trăm dặm, hoa đào mười dặm nở rộ như lửa lan rộng khắp nơi, ở Thanh Khâu cũng không có cảnh sắc kiều diễm tráng lệ như thế.
“Phong cảnh nơi này thật đẹp.” Lê Phi hít thật sâu một hơi, không khí vừa ấm áp vừa có hương thơm ngào ngạt.
Lôi Tu Viễn vội vàng đọc xong thư, sau đó gấp lại bỏ vào phong thư ngay ngắn, cúi đầu nhìn nàng một lúc. Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, xoa xoa đầu nàng hai cái: “Mấy tháng không thấy, đúng là có cao hơn một chút.”
“Nói không chừng lần tới đến còn cao hơn ngươi. Ta phải đi rồi, bay đến chỗ này đúng là mệt chết được, trước buổi trưa còn phải đi về.”
Đám mây nhỏ ngưng tụ dưới lòng bàn chân, nàng nói đi là đi.
“Chờ một chút.” Lôi Tu Viễn bỗng nhiên nâng tay, ngắt một cành hoa đào, nắm trong lòng bàn tay, tạo ra một tầng linh khí Mộc hành ở bên ngoài, lúc này mới đưa cho nàng: “Cầm về chơi đi.”
Trái tim Lê Phi đột nhiên rung động không hiểu được, chậm rãi tiếp nhận cành hoa đào kia, vuốt vuốt đóa hoa mềm mại, ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt ướt át giống như cất giấu sương mù của hắn cũng nhìn nàng, không biết tại sao lời Chiêu Mẫn sư tỷ nói lúc trước bỗng nhiên lại hiện ra trong đầu.
Nàng lập tức bỗng nhiên căng thẳng không có lý do. Thiếu niên đối diện đã sớm cực kỳ quen thuộc, nàng đã từng thấy dáng vẻ nghèo túng của hắn, cũng từng thấy dáng vẻ giảo hoạt nhất của hắn, nhưng hắn hiện tại dường như trở thành người xa lạ, nàng dời tầm mắt ——giống như không thể nhìn thẳng hắn, thật kỳ lạ.
“Ngươi thức dậy lúc nào?” Lôi Tu Viễn đột nhiên hỏi.
Lê Phi thất thần, theo bản năng đáp: “Giờ Mẹo kém một khắc.”
Lôi Tu Viễn nói: “Giờ Mẹo đã bắt đầu bay đến nơi này, có đúng không?”
Lê Phi cười gượng một tiếng, bị hắn nói trúng rồi, sau khi vào môn phái tu hành vất vả, hai người bọn họ kỳ thật không nhiều thời gian rỗi như vậy mà đi thăm tới thăm lui, Lôi Tu Viễn cũng chỉ đến thăm nàng hai lần. Lần này nàng cuối cùng cũng bay nhanh hơn một chút, vừa vặn Diệp Diệp bọn họ lại gửi thư, nửa năm chỉ gặp ba lần...... Có lẽ chính vì vậy mới cảm thấy hắn xa lạ sao?
Lôi Tu Viễn không nói gì nữa, tay áo thật dài của hắn phất qua cánh tay nàng, nhẹ nhàng bay bổng, còn có một mùi hương lành lạnh, như mùi hương hay dùng trong chính điện.
Lê Phi cảm thấy càng đứng càng ngốc, rõ ràng lúc trước khi đến có một bụng lời muốn nói, nhưng như thế nào lúc này lại quên hết toàn bộ, thấy thời gian không còn sớm, nàng chỉ quơ quơ cành hoa đào, nhìn hắn cười cười: “Ta đi về trước, chờ bay được nhanh nữa, ta lại đến thăm ngươi.”
Thời điểm Lôi Tu Viễn trở lại đệ tử phòng, mấy người Tụng Phong vậy mà còn ở đó. Khi thấy hắn đến đây, Tụng Phong thế nhưng lại vẻ mặt ôn hoà hỏi han: “Tu Viễn, vị tiểu sư muội vừa rồi kia là mới đến sao? Là đệ tử dưới tọa của vị trưởng lão nào?”
Lôi Tu Viễn nghiêng đầu nhìn nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Tụng Phong sư huynh, xin hỏi huynh năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười chín, làm sao vậy?” Tụng Phong không thể hiểu được.
Lôi Tu Viễn nói: “Nàng còn hơn nửa năm nữa mới được mười ba tuổi.”
Nói xong hắn cưỡi mây trắng bay xa, Tụng Phong ngây người nửa ngày, cuối cùng mờ mịt hỏi đệ tử khác bên người: “Hắn vừa rồi là có ý gì? Hơn nửa năm nữa mới mười ba tuổi? Là như thế nào?”
Mọi người không khỏi buồn cười, một đệ tử cười nói: “Tụng Phong sư huynh, Tu Viễn sư đệ là nhắc nhở huynh không nên trâu già gặm cỏ non, vị tiểu sư muội kia còn nhỏ, mới mười hai tuổi thôi.”
Vị Tụng Phong sư huynh này cũng thật quá đáng, tiểu cô nương người ta còn nhỏ như vậy, hắn đây là có hứng thú cổ quái gì vậy?
Tụng Phong rốt cuộc cũng hiểu ra, mặt lập tức đỏ bừng, lúc này hổn hển muốn đi tìm Lôi Tu Viễn, nhưng làm sao có thể tìm, chỉ có thể tức giận tán loạn đầy đất.
Hồi âm của Diệp Diệp và Kỷ Đồng Chu hơn một tháng mới nhận được, ba người bọn họ đều gửi tóc kèm theo, bên trong còn có một lọn tóc mềm màu vàng nhạt bên trong, dùng dây thừng buộc lại, Xướng Nguyệt ở trong thư nhắc đến đó là tóc của Bách Lý Ca Lâm.
“Tóc của mọi người đều đã gửi đến......” Lê Phi có chút không biết nói gì, tiếp tục xem thư, mới hiểu được, hóa ra hai phái Sơn Hải căn bản không có cách nào để thư từ qua lại, chim truyền tin cũng không thể bay đến Đông Hải Vạn Tiên Hội, mấy người Diệp Diệp không ai có cách nào thư từ qua lại cùng Ca Lâm, nghe nói Truyền Tin Thuật của Vô Nguyệt Đình có tóc là có thể thư từ qua lại nên Bách Lý Xướng Nguyệt liền gửi tóc của Ca Lâm đến đây.
Lê Phi trong lòng cực kì kích động, vội vàng nhấc bút chấm mực, lấy giấy viết thư, nhưng ở trong tay, trong lòng lại có thiên ngôn vạn ngữ, nhất thời lại không biết phải nói gì với Ca Lâm.
Hỏi nàng tại sao lại đến Đông Hải Vạn Tiên Hội cách xa thiên sơn vạn thủy bên ngoài sao? Nàng hiện tại đã lớn hơn, tuổi cũng chẳng khác biệt bao nhiêu, càng có thể đoán được lí do Ca Lâm rời đi, càng là như thế, càng hỏi không được. Ca Lâm giấu giỏi đến như vậy, chỉ có trước mặt nàng mới lộ ra vẻ yếu ớt, nhất định là không muốn liên lụy Xướng Nguyệt và Diệp Diệp.
Nàng bây giờ một mình ở Đông Hải Vạn Tiên Hội, tu hành có phải rất vất vả hay không? Vất vả một chút, có lẽ sẽ có thể đem nỗi u sầu này để sau đầu. Thời gian còn dài, bọn họ tuổi còn nhỏ, về sau nhất định có thể gặp được người tốt hơn—— nhưng loại lời này nàng cũng nói không nên lời, loại lời an ủi nông cạn này thì có ích gì?
Suy nghĩ nửa ngày, nàng vẫn là cầm bút viết về chuyện tu hành của mình, Mỗi ngày cùng sư tỷ ở Vô Nguyệt Đình nơi linh khí hội tụ đằng vân phi hành, lúc bắt đầu chậm như xe bò bây giờ chỉ một buổi sáng có thể qua lại hai hướng Nam Bắc; buổi chiều đi theo Xung Di chân nhân điêu tạc lô đỉnh, tập luyện năm loại tiên pháp lên năm hình nhân, thường ngày mệt muốn ngất đi.
Nàng không hề đề cập tới chuyện Diệp Diệp, vội vàng viết xong, sau đó đặt sợi tóc giữa giấy viết thư, thi pháp đốt lửa, lập tức giấy viết thư trong nháy mắt bị ngọn lửa nuốt hết rồi biến mất ở trước mặt nàng.
Không biết qua bao lâu, chợt thấy trên bàn bóng của ngọn nến bắt đầu động, sau đó biến thành mấy chữ, vừa thanh tú lại đoan chính, đúng là bút tích của Bách Lý Ca Lâm rồi. Trên đó viết: “Hết thảy đều mạnh khỏe, đừng nhớ mong.”
Lê Phi vừa sợ vừa mừng rỡ, đây là Truyền Tin Thuật của Đông Hải Vạn Tiên Hội sao? Bóng biến thành chữ viết? Còn thú vị hơn truyền tin thuật của Vô Nguyệt Đình!
Nàng vội vàng lại viết vài phong thư đốt qua cùng nhau, trong thư cuối cùng cũng nhắc đến chuyện Diệp Diệp bọn họ gửi tóc, nhưng mà lúc này đây đợi hừng đông, Ca Lâm không còn có hồi âm gì cả.
Lê Phi đẩy cửa sổ ra, gió tuyết bên ngoài thổi tán loạn, băng đóng ngàn dặm, nàng trong lòng thật sự không biết có nên nói chuyện này cho bọn Diệp Diệp hay không. Có lẽ Ca Lâm cũng không hy vọng nàng nói ra, nếu không đã hồi âm rồi.
Không biết vì sao, Lê Phi bỗng nhiên nhớ tới đêm đó ở Vương phủ, Ca Lâm nằm ở bên người Diệp Diệp im lặng rơi lệ. Tình cảm vô vọng làm nàng lựa chọn nơi xa xôi bên ngoài, Lê Phi cảm thấy dường như cuối cùng cũng có thể lý giải được tâm tình của Ca Lâm.
Có thể rời đi mới là tốt nhất, đối mặt với Đông Hải xa lạ vô biên vô hạn, nội tâm của Ca Lâm có thể bình tĩnh được hay không?
Lê Phi thở dài khép cửa sổ lại, trời đã nhanh sáng rồi, nàng cúi đầu thổi tắt ngọn nến, chợt thấy trên bàn không biết khi nào lại có thêm một hàng chữ: “Lê Phi, ta nhớ các ngươi, đừng nói cho Diệp Diệp và tỷ tỷ.”
Nàng nhất thời lại ngây người, chậm rãi ngồi lại trên ghế, mũi hơi cay, nàng chỉ cảm thấy rối rắm và áy náy không sao kể xiết.
Đi theo bên người Tụng Phong đều là đệ tử ham tiền tài, vừa nghe có biện pháp kiếm tiền, lập tức liền hứng thú: “Biện pháp gì? Ngươi mau nói đi.”
Lôi Tu Viễn cũng không làm vẻ ta đây, lúc này thẳng thắn mà nói: “Lần trước ta có gặp mấy sư huynh dưới Hải Vân chỉ đạo mấy đệ tử bình thường tu hành, nghĩ lại có mấy vạn đệ tử bình thường như thế mà mỗi ba ngày mới có trưởng lão chỉ đến chỉ dạy tập trung nên đương nhiên sẽ khó tránh khỏi nóng lòng. Nếu tốn chút tiền để mời các đệ tử trên Vân Hải đến chỉ đạo cũng không phải là không thể.”
Tụng Phong cười lạnh nói: “Ta còn tưởng ngươi muốn nói gì, quả nhiên là vừa tới không hiểu quy củ, tự tiện truyền thụ tiên pháp cao đẳng không phù hợp cho các đệ tử bình thường nhất định sẽ bị phạt nặng! Ngươi nói xem mấy sư huynh đó là ai? Ta thật muốn đi hỏi sư tôn một chút!”
Lôi Tu Viễn kinh ngạc: “Nhưng ta không gặp bọn họ để truyền thụ tiên pháp cao đẳng mà? Chỉ hướng dẫn đệ tử bình thường cũng phải bị phạt sao?”
Mấy đệ tử bên người Tụng Phong lâm vào trầm tư, quả nhiên đó là một biện pháp kiếm tiền thật tốt. Vô Nguyệt Đình phân biệt kết cấu và phương pháp tu hành rất rõ ràng khiến cho các đệ tử trên dưới Vân Hải gần như không thể tương tác với nhau. Đệ tử phía trên không muốn đi xuống dưới, nếu không có sư tôn trưởng bối phân phó mà tùy tiện đi xuống nơi của đệ tử bình thường, sẽ rất mất thân phận. Đệ tử bên dưới cũng đừng hy vọng xa vời người phía trên cho mình sắc mặt gì tốt nên đoán chừng cái gọi là chỉ đạo được thực hiện một cách lặng lẽ, không ai có thể biết được.
Bình thường đệ tử nhà có nhiều tiền, ngay cả Vương công Quý tộc nếu bỏ ra một chút tiền để được chỉ dẫn một chút cũng không phải là việc khó, không biết mấy vị sư huynh mà Lôi Tu Viễn nói là ai, chỉ mong biện pháp này càng ít người biết càng tốt.
Lôi Tu Viễn chậm rãi vò quần áo, nói: “Ta tu vi còn thấp, không dám xuống Vân Hải tự tiện truyền thụ, nhưng mà chư vị sư huynh có thể thử một lần. Lát nữa ta đi hỏi các sư huynh khác xem có ý này hay không, nếu việc này có thể thành cũng coi như vẹn cả đôi đường.”
Chúng đệ tử vội vàng cười nói: “Tu Viễn sư đệ, việc này vẫn là không cần lưu truyền rộng rãi thì tốt hơn.”
Lôi Tu Viễn nói: “Ta ngày nào cũng giặt quần áo nấu nước, tịch mịch vô cùng, nếu ngay cả nói chuyện cũng không thể, vậy việc tu hành này chẳng còn gì thú vị nữa rồi.”
Sớm đã có người thu dọn quần áo lại, nâng hắn dậy, còn còn phủi phủi bụi trên người hắn, mỉm cười nói: “Mấy việc nhỏ này vốn là chúng ta nên tự mình làm, Tu Viễn sư đệ vừa tới Vô Nguyệt Đình, quả nhiên nên chuyên tâm tu hành mới đúng.”
Lôi Tu Viễn nhìn sắc mặt khó coi của Tụng Phong mà mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Tụng Phong sư huynh sao không đi thử xem? Các sư huynh công lực thâm hậu, tiền đồ nhất định sẽ rộng mở.”
Tụng Phong tức giận đến sắc mặt xanh mét, vốn định chèn ép hắn một chút, ai ngờ lại bị hắn lừa mọi người bên cạnh đi. Tụng Phong vốn thẳng tính, lúc này nhịn không được muốn nói mấy lời khó nghe, bỗng nhiên thấy trước mắt lóe lên, một tiểu cô nương mặc tinh anh đệ tử phục dừng trước mặt.
Tiểu cô nương này nhìn qua mới mười hai mười ba tuổi, nhưng da lại trắng như tuyết, tóc lại mềm mượt như mây, trên búi tóc còn cài một cây trâm có một chuỗi ngọc lưu ly, đẹp nói không nên lời. Nàng vừa đáp xuống đất lại dùng ánh mắt tò mò đánh giá mình, sau đó lại có một mùi hương tươi mát xông vào mũi, Tụng Phong theo bản năng liền khép miệng lại.
“Tu Viễn.” Nàng gọi một tiếng.
Trên mặt Lôi Tu Viễn vẫn luôn không có biểu cảm gì cuối cùng cũng lộ ra một tia kinh ngạc, hắn vội vàng quay đầu lại, bước nhanh đến: “...... Sao ngươi lại tới đây?”
Lê Phi cười nói: “Tìm ngươi nửa ngày, hóa ra là ở bên cạnh. Ta bây giờ bay nhanh hơn trước kia rất nhiều, cuối cùng cũng có thể đến thăm ngươi.” Dứt lời nàng lấy từ trong lòng ngực ra hai phong thư của mấy người Diệp Diệp, lại nói: “Nhìn xem, Diệp Diệp, Xướng Nguyệt, còn có Kỷ Đồng Chu đều gửi thư cho chúng ta, ta có đem đến cho ngươi xem này. Một lát nữa đợi tóc của bọn họ gửi đến đây, ta chia cho ngươi một ít, đến khi đó là có thể thường xuyên thư từ qua lại.”
Nàng vẫn là lần đầu tiên đến Nghiêu Quang Phong, nơi này phong cảnh thật tốt, giữa sườn núi còn có hoa đào nở, so sánh với Trụy Ngọc Phong băng tuyết quanh năm, quả thật là tiên cảnh nhân gian.
Nàng vội vàng đánh giá một lượt, thấy xung quanh có rất nhiều nam đệ tử nhìn chằm chằm mình, hẳn đều là sư huynh của Lôi Tu Viễn, nàng thân thiện gật gật đầu. Tụng Phong hơi hơi động, đang muốn nói chuyện, Lôi Tu Viễn bỗng nhiên nắm tay áo của nàng, kéo nàng nhanh chóng bay ra xa: “Đi theo ta.”
Một đường bay đến rừng hoa đào giữa sườn núi, Lê Phi đã bị rừng hoa đào diễm lệ làm chói mắt, lại thấy dưới chân núi thảm xanh trải dài trăm dặm, hoa đào mười dặm nở rộ như lửa lan rộng khắp nơi, ở Thanh Khâu cũng không có cảnh sắc kiều diễm tráng lệ như thế.
“Phong cảnh nơi này thật đẹp.” Lê Phi hít thật sâu một hơi, không khí vừa ấm áp vừa có hương thơm ngào ngạt.
Lôi Tu Viễn vội vàng đọc xong thư, sau đó gấp lại bỏ vào phong thư ngay ngắn, cúi đầu nhìn nàng một lúc. Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, xoa xoa đầu nàng hai cái: “Mấy tháng không thấy, đúng là có cao hơn một chút.”
“Nói không chừng lần tới đến còn cao hơn ngươi. Ta phải đi rồi, bay đến chỗ này đúng là mệt chết được, trước buổi trưa còn phải đi về.”
Đám mây nhỏ ngưng tụ dưới lòng bàn chân, nàng nói đi là đi.
“Chờ một chút.” Lôi Tu Viễn bỗng nhiên nâng tay, ngắt một cành hoa đào, nắm trong lòng bàn tay, tạo ra một tầng linh khí Mộc hành ở bên ngoài, lúc này mới đưa cho nàng: “Cầm về chơi đi.”
Trái tim Lê Phi đột nhiên rung động không hiểu được, chậm rãi tiếp nhận cành hoa đào kia, vuốt vuốt đóa hoa mềm mại, ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt ướt át giống như cất giấu sương mù của hắn cũng nhìn nàng, không biết tại sao lời Chiêu Mẫn sư tỷ nói lúc trước bỗng nhiên lại hiện ra trong đầu.
Nàng lập tức bỗng nhiên căng thẳng không có lý do. Thiếu niên đối diện đã sớm cực kỳ quen thuộc, nàng đã từng thấy dáng vẻ nghèo túng của hắn, cũng từng thấy dáng vẻ giảo hoạt nhất của hắn, nhưng hắn hiện tại dường như trở thành người xa lạ, nàng dời tầm mắt ——giống như không thể nhìn thẳng hắn, thật kỳ lạ.
“Ngươi thức dậy lúc nào?” Lôi Tu Viễn đột nhiên hỏi.
Lê Phi thất thần, theo bản năng đáp: “Giờ Mẹo kém một khắc.”
Lôi Tu Viễn nói: “Giờ Mẹo đã bắt đầu bay đến nơi này, có đúng không?”
Lê Phi cười gượng một tiếng, bị hắn nói trúng rồi, sau khi vào môn phái tu hành vất vả, hai người bọn họ kỳ thật không nhiều thời gian rỗi như vậy mà đi thăm tới thăm lui, Lôi Tu Viễn cũng chỉ đến thăm nàng hai lần. Lần này nàng cuối cùng cũng bay nhanh hơn một chút, vừa vặn Diệp Diệp bọn họ lại gửi thư, nửa năm chỉ gặp ba lần...... Có lẽ chính vì vậy mới cảm thấy hắn xa lạ sao?
Lôi Tu Viễn không nói gì nữa, tay áo thật dài của hắn phất qua cánh tay nàng, nhẹ nhàng bay bổng, còn có một mùi hương lành lạnh, như mùi hương hay dùng trong chính điện.
Lê Phi cảm thấy càng đứng càng ngốc, rõ ràng lúc trước khi đến có một bụng lời muốn nói, nhưng như thế nào lúc này lại quên hết toàn bộ, thấy thời gian không còn sớm, nàng chỉ quơ quơ cành hoa đào, nhìn hắn cười cười: “Ta đi về trước, chờ bay được nhanh nữa, ta lại đến thăm ngươi.”
Thời điểm Lôi Tu Viễn trở lại đệ tử phòng, mấy người Tụng Phong vậy mà còn ở đó. Khi thấy hắn đến đây, Tụng Phong thế nhưng lại vẻ mặt ôn hoà hỏi han: “Tu Viễn, vị tiểu sư muội vừa rồi kia là mới đến sao? Là đệ tử dưới tọa của vị trưởng lão nào?”
Lôi Tu Viễn nghiêng đầu nhìn nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Tụng Phong sư huynh, xin hỏi huynh năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười chín, làm sao vậy?” Tụng Phong không thể hiểu được.
Lôi Tu Viễn nói: “Nàng còn hơn nửa năm nữa mới được mười ba tuổi.”
Nói xong hắn cưỡi mây trắng bay xa, Tụng Phong ngây người nửa ngày, cuối cùng mờ mịt hỏi đệ tử khác bên người: “Hắn vừa rồi là có ý gì? Hơn nửa năm nữa mới mười ba tuổi? Là như thế nào?”
Mọi người không khỏi buồn cười, một đệ tử cười nói: “Tụng Phong sư huynh, Tu Viễn sư đệ là nhắc nhở huynh không nên trâu già gặm cỏ non, vị tiểu sư muội kia còn nhỏ, mới mười hai tuổi thôi.”
Vị Tụng Phong sư huynh này cũng thật quá đáng, tiểu cô nương người ta còn nhỏ như vậy, hắn đây là có hứng thú cổ quái gì vậy?
Tụng Phong rốt cuộc cũng hiểu ra, mặt lập tức đỏ bừng, lúc này hổn hển muốn đi tìm Lôi Tu Viễn, nhưng làm sao có thể tìm, chỉ có thể tức giận tán loạn đầy đất.
Hồi âm của Diệp Diệp và Kỷ Đồng Chu hơn một tháng mới nhận được, ba người bọn họ đều gửi tóc kèm theo, bên trong còn có một lọn tóc mềm màu vàng nhạt bên trong, dùng dây thừng buộc lại, Xướng Nguyệt ở trong thư nhắc đến đó là tóc của Bách Lý Ca Lâm.
“Tóc của mọi người đều đã gửi đến......” Lê Phi có chút không biết nói gì, tiếp tục xem thư, mới hiểu được, hóa ra hai phái Sơn Hải căn bản không có cách nào để thư từ qua lại, chim truyền tin cũng không thể bay đến Đông Hải Vạn Tiên Hội, mấy người Diệp Diệp không ai có cách nào thư từ qua lại cùng Ca Lâm, nghe nói Truyền Tin Thuật của Vô Nguyệt Đình có tóc là có thể thư từ qua lại nên Bách Lý Xướng Nguyệt liền gửi tóc của Ca Lâm đến đây.
Lê Phi trong lòng cực kì kích động, vội vàng nhấc bút chấm mực, lấy giấy viết thư, nhưng ở trong tay, trong lòng lại có thiên ngôn vạn ngữ, nhất thời lại không biết phải nói gì với Ca Lâm.
Hỏi nàng tại sao lại đến Đông Hải Vạn Tiên Hội cách xa thiên sơn vạn thủy bên ngoài sao? Nàng hiện tại đã lớn hơn, tuổi cũng chẳng khác biệt bao nhiêu, càng có thể đoán được lí do Ca Lâm rời đi, càng là như thế, càng hỏi không được. Ca Lâm giấu giỏi đến như vậy, chỉ có trước mặt nàng mới lộ ra vẻ yếu ớt, nhất định là không muốn liên lụy Xướng Nguyệt và Diệp Diệp.
Nàng bây giờ một mình ở Đông Hải Vạn Tiên Hội, tu hành có phải rất vất vả hay không? Vất vả một chút, có lẽ sẽ có thể đem nỗi u sầu này để sau đầu. Thời gian còn dài, bọn họ tuổi còn nhỏ, về sau nhất định có thể gặp được người tốt hơn—— nhưng loại lời này nàng cũng nói không nên lời, loại lời an ủi nông cạn này thì có ích gì?
Suy nghĩ nửa ngày, nàng vẫn là cầm bút viết về chuyện tu hành của mình, Mỗi ngày cùng sư tỷ ở Vô Nguyệt Đình nơi linh khí hội tụ đằng vân phi hành, lúc bắt đầu chậm như xe bò bây giờ chỉ một buổi sáng có thể qua lại hai hướng Nam Bắc; buổi chiều đi theo Xung Di chân nhân điêu tạc lô đỉnh, tập luyện năm loại tiên pháp lên năm hình nhân, thường ngày mệt muốn ngất đi.
Nàng không hề đề cập tới chuyện Diệp Diệp, vội vàng viết xong, sau đó đặt sợi tóc giữa giấy viết thư, thi pháp đốt lửa, lập tức giấy viết thư trong nháy mắt bị ngọn lửa nuốt hết rồi biến mất ở trước mặt nàng.
Không biết qua bao lâu, chợt thấy trên bàn bóng của ngọn nến bắt đầu động, sau đó biến thành mấy chữ, vừa thanh tú lại đoan chính, đúng là bút tích của Bách Lý Ca Lâm rồi. Trên đó viết: “Hết thảy đều mạnh khỏe, đừng nhớ mong.”
Lê Phi vừa sợ vừa mừng rỡ, đây là Truyền Tin Thuật của Đông Hải Vạn Tiên Hội sao? Bóng biến thành chữ viết? Còn thú vị hơn truyền tin thuật của Vô Nguyệt Đình!
Nàng vội vàng lại viết vài phong thư đốt qua cùng nhau, trong thư cuối cùng cũng nhắc đến chuyện Diệp Diệp bọn họ gửi tóc, nhưng mà lúc này đây đợi hừng đông, Ca Lâm không còn có hồi âm gì cả.
Lê Phi đẩy cửa sổ ra, gió tuyết bên ngoài thổi tán loạn, băng đóng ngàn dặm, nàng trong lòng thật sự không biết có nên nói chuyện này cho bọn Diệp Diệp hay không. Có lẽ Ca Lâm cũng không hy vọng nàng nói ra, nếu không đã hồi âm rồi.
Không biết vì sao, Lê Phi bỗng nhiên nhớ tới đêm đó ở Vương phủ, Ca Lâm nằm ở bên người Diệp Diệp im lặng rơi lệ. Tình cảm vô vọng làm nàng lựa chọn nơi xa xôi bên ngoài, Lê Phi cảm thấy dường như cuối cùng cũng có thể lý giải được tâm tình của Ca Lâm.
Có thể rời đi mới là tốt nhất, đối mặt với Đông Hải xa lạ vô biên vô hạn, nội tâm của Ca Lâm có thể bình tĩnh được hay không?
Lê Phi thở dài khép cửa sổ lại, trời đã nhanh sáng rồi, nàng cúi đầu thổi tắt ngọn nến, chợt thấy trên bàn không biết khi nào lại có thêm một hàng chữ: “Lê Phi, ta nhớ các ngươi, đừng nói cho Diệp Diệp và tỷ tỷ.”
Nàng nhất thời lại ngây người, chậm rãi ngồi lại trên ghế, mũi hơi cay, nàng chỉ cảm thấy rối rắm và áy náy không sao kể xiết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook